Trong lòng phức tạp, không thể nói ra được cảm nhận, một cô gái vì chồng bạn mà chết, trong lòng không thể nào xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô không biết tâm tình bây giờ của Lăng Bắc Diệp như thế nào, nhưng trong lòng anh khẳng định cũng cực kỳ khó chịu.
Cô đến gần anh, anh yên tĩnh đứng ở đó, theo tầm mắt của anh, cô nhìn gương mặt thanh lệ trên bia mộ, nụ cười thản nhiên, trông rất có sức sống. Trong lòng có thương tiếc, cũng cảm thán sự vô tình của số phận, đã cướp đi sinh mạng của một cô gái trẻ tràn đầy sức sống....
Những người khác cũng thương xót, thở dài, có người lặng lẽ rơi lệ.
Cô nhẹ nhàng đưa tay, vỗ lên cánh tay của anh, anh không nhúc nhích, không ai biết trong lòng anh đang nghĩ gì, Lục Khải Lâm cũng không biết. Cũng không lên tiếng, chỉ chốc lát sau, bầu trời bắt đầu có mưa nhỏ lất phất bay, rất nhanh đã thấm ướt tóc mái của cô.
"Lão Đại, trở về thôi." A Tam khàn giọng mở miệng nói, "Tất cả mọi người trở về đi, đừng làm cho Tiểu Lam Tử lo lắng!" A Tam lại nói, một câu "Tiểu Lam Tử" đã làm lòng của mọi người xao xuyến....
"Tôi họ Lam, tên một chữ Khả, Lam Khả! Biệt danh là Tiểu Lam Tử! Xin các anh các chị chỉ bảo nhiều hơn!" Một giọng nói vang lên, trong đầu anh hiện lên hình ảnh Lam Khả đứng trên đài giới thiệu về mình, gương mặt xinh xắn, nụ cười như ánh mặt trời, tóc đuôi ngựa gọn gàng.
Sao cô có thể thích anh, anh còn nhớ ngày đầu tiên anh đã tranh chấp với cô, nhưng giờ phút này, nhớ tới cô thường chuẩn bị thức ăn cho anh, kể chuyện cười cho anh, quan tâm anh.... Lúc này Lăng Bắc Diệp mới cảm thấy, cô thật sự thích anh.
Lam Tử, không đáng giá.
Đáy lòng Lăng Bắc Diệp phát ra một tiếng thở dài, đánh đổi mạng sống vì anh, không đáng....Thật sự không đáng....
"Đi thôi." Lục Khải Lâm mở miệng nhẹ giọng nói, những đồng nghiệp khác đã lục tục rời đi, "Chị dâu, bọn em đi trước." A Tam nói với Lục Khải Lâm, cô gật đầu một cái, A Tam và A Phong cùng nhau rời đi, lúc này, Lăng Bắc Diệp rốt cuộc cũng hồi hồn, nhàn nhạt liếc nhìn Lục Khải Lâm.
Cô không nói gì mà chạy đuổi theo.
Mưa nhỏ tí tách không ngừng rơi vào trên mặt hai người, cây thông xanh um tươi tốt trong nghĩa trang được nước mưa rửa sạch, không khí vẫn yên lặng như cũ, lúc sắp đi ra khỏi cổng của nghĩa trang thì Lục Khải Chính mặc đồng phục cảnh sát đi về phía bọn họ.
"Lăng Bắc Diệp!"
"Có!" Lục Khải Chính đột nhiên quát lên, Lăng Bắc Diệp ngước mắt liếc nhìn anh, trầm giọng trả lời.
"Cho phép cậu nghỉ phép một thời gian, ngày nào điều chỉnh tốt, thì ngày đó hãy đi làm! Cũng đừng tự trách, áy náy nữa, đồng chí Lam Khả hy sinh là vì vụ án này!" Lục Khải Chính nhìn anh, nghiêm túc nói.
Lăng Bắc Diệp nghe lời của anh ta, khôi phục lại tinh thần, "Tôi không cần nghỉ ngơi." Anh trầm giọng phản bác, âm thanh thật bình tĩnh, đôi mắt sâu kiên định nhìn Lục Khải Chính.
"Đây là mệnh lệnh!" Ngại vì Lục Khải Lâm ở đây, Lục Khải Chính không nổi giận với anh, nhìn bộ dạng mất hồn mất vía bây giờ của anh thì có thể làm được chuyện gì?
"Lâm Lâm, em đi theo anh tới đây." Lúc này Lục Khải Chính nhìn về phía Lục Khải Lâm nói, đi tới một góc, cô gật đầu đuổi theo.
Hai anh em đứng lại một góc trong nghĩa trang, Lục Khải Chính xoay người, con ngươi nhìn sau lưng Lục Khải Lâm, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp còn đang đứng tại chỗ.
"Em hãy cho cậu ấy thời gian điều chỉnh, cậu ấy phản ứng như vậy cũng rất bình thường, chuyện này đổi lại bất luận là ai, trong lòng cũng sẽ có kết quả như vậy! Lúc này dù sao em cũng không thể để ý nhiều mà tranh cãi mâu thuẫn với cậu ấy, hiểu chưa?" Lục Khải Chính khuyên nhủ Lục Khải Lâm.
Sợ hai người vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.
"Anh, em hiểu." Cả người mặc âu phục, trước ngực trái còn cài một bông hoa cúc màu trắng, gương mặt trắng nõn, thản nhiên nhìn anh, bình tĩnh nói, "Em sẽ cho anh ấy thời gian điều chỉnh”
"Em hiểu là tốt rồi, anh còn phải về Lạc Thành, dẫn cậu ấy về đi, nhìn hai
Bình luận facebook