Sau một phen dây dưa kịch liệt, đồng phục cảnh sát trên người cô bị anh xé thành mảnh nhỏ, nhìn cô toàn thân trần trụi, giống như dê con đợi làm thịt, Lăng Bắc Diệp hận không thể lập tức vọt vào thân thể của cô, nhưng vẫn còn chút lý trí, làm anh dừng động tác lại, mở ngăn kéo ra, tìm kiếm một hộp áo mưa.
Lục Khải Lâm mở đôi mắt sương mù nhìn anh, rất kinh ngạc anh mua lúc nào, nhưng cũng cảm động sự chu đáo của anh, Lăng Bắc Diệp vội vả đeo lên cho mình, "Bà xã....Anh tới đây...." Anh liếc nhìn cô một cái, nâng chân của cô lên....
"Ì ì....Ì...." Điện thoại di động trên tủ đầu giường đang chấn động, cắt đứt anh, trong nháy mắt Lăng Bắc Diệp thiếu chút nữa thì bất lực! Mặt bất đắc dĩ liếc nhìn Lục Khải Lâm, cô chỉ thấy anh nhanh chóng xuống giường, cầm điện thoại lên, sau đó khoác áo ngủ, ra ban công....
Không phải lại có hành động gì đó chứ?
Cô khổ sở nghĩ trong lòng, chỉ chốc lát sau, mặt Lăng Bắc Diệp nghiêm túc đi vào, "Anh có nhiệm vụ, em ngủ trước đi!" Anh đã khôi phục tỉnh táo, đâu còn là dã thú phát cuồng vừa rồi nữa.
Lục Khải Lâm chỉ thấy anh đứng bên tủ treo quần áo, nhanh chóng mặc quần áo vào, cuối cùng còn đeo một túi đựng súng, khẩu súng lục màu đen được anh bỏ vào, sau đó mặc áo khoác ngoài màu đen vào. Nhìn khẩu súng kia, trong lòng cô run rẩy, "Anh chú ý an toàn!" Chóp mũi cay xè không thôi, lo lắng xông lên, cô rất lo lắng nhiệm vụ nguy hiểm của anh.
Lăng Bắc Diệp quay đầu, nhìn cô cười cười, "Không có việc gì, anh còn đợi quay lại cùng em...." Đi tới mép giường, kéo qua cô, nói nhỏ bên tai cô, hôn một cái, cười quỷ dị nói, hôn cô một cái, "Đi nha!" Nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
Trước khi đi lại đi phòng trẻ, cúi người xuống nhìn hai tiểu tử, hôn trên mặt mỗi đứa một cái.
Chỉ chốc lát sau, xe của anh biến mất ở trong màn đêm, Lục Khải Lâm đứng ở cửa sổ, đưa mắt nhìn xe của anh biến mất, ở trong lòng cầu nguyện anh có thể bình an trở về....
***
"Lão Đại, chiếc kia du thuyền có vấn đề, chúng ta đã thông báo cho giám sát Hải Quan tiến len hỏi thăm!" Lăng Bắc Diệp chạy tới bờ biển, A Phong tiến lên, báo cáo với anh.
Lăng Bắc Diệp cầm ống nhòm hồng ngoại nhìn về phía giữa biển, chỉ chốc lát sau, truyền tin thiết bị trên người vang lên, cái đó đại biểu cho âm thanh của hy vọng, làm anh mừng rỡ, "Lão Đại, là em."
Nghe được âm thanh của Lam Khả, Lăng Bắc Diệp mừng rỡ, "Nói đi!"
"Tối nay có một lượng hàng lớn lên bờ." Lam Khả nhanh chóng nói. Lăng Bắc Diệp tỉnh táo nghe Lam Khả báo cáo xong, lập tức liên lạc với Lục Khải Chính.
"Trực tiếp hành động!" Lục Khải Chính chạy tới, sau quá trình bố trí, ra lệnh. Chỉ chốc lát sau, mấy tổ nhân viên tấn công bến tàu ở nơi xa.
***
Chỉ chốc lát sau, mặt biển vốn yên lặng, tràn ngập khói thuốc súng....
Giao dịch trên tàu chở hàng bị cảnh sát vây quét, mấy tên tên cầm đầu mang theo tiền mặt đang chạy trốn, Lăng Bắc Diệp dẫn thủ hạ truy đuổi mãnh liệt, triển khia một cuộc đấu súng với đối phương.
"Lam! Bắn chết tên cầm đầu đó cho tôi!" Nười đàn ông to lớn mặc áo khoác ngào màu đen, đeo mắt kính đồng bộ, chỉ vào Lăng Bắc Diệp, ra lệnh với Lam Khả. Lam Khả kinh hãi, "Dạ!" Nói xong, quỳ một chân trên đất, nhắm vào Lăng Bắc Diệp, nổ súng
Lăng Bắc Diệp dễ dàng né tránh, đạn bắn vào ống sắt, ma sát kịch liệt phát ra tia lửa.
King thấy Lam Khả không bắn trúng, móc một khẩu súng lục ra, nhắm đúng vào Lăng Bắc Diệp, chính lúc này
Bình luận facebook