• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-419

CHƯƠNG 419: VẬN MỆNH CHÚ ĐỊNH




CHƯƠNG 419: VẬN MỆNH CHÚ ĐỊNH

Trong phòng, Tưởng Cầm đứng đối deienj Bạch Thương Long, híp mặt, lộ vẻ giận.

Bạch Thương Long ngồi trên ghế sofa, bắt chéo chân, hơi cười nhìn cô: "Ở đây có nhiều thứ không thoải mái, không bằng chuyển đến chỗ tôi đi."

Tưởng Cầm nguy hiểm nhíu mày, tiến lên một bước, đột nhiên nắm chặt vạt áo anh ta, từng câu từng chữ nói: "Bây giờ anh tự đi ra ngoài, hay tôi ném anh ra ngoài?"

"Ha ha..."Bạch Thương Long nở nụ cười, nâng một tay lên cầm cổ tay cô, không đẩy cô ra, lại còn kéo về trước ngực, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Đột nhiên gần anh ta như vậy, Tưởng Cầm sửng sốt, giãy ra: "Buông tay!"

Anh ta lười biếng nhìn cô, bên môi cười cười, "Không buông."

"Đáng chết! Bạch Thương Long anh..."

"Suỵt..."Anh ta lập tức kề sát tai cô, thấp giọng nói: "Tiểu Cầm, em trốn không thoát đâu, từ lúc em gặp tôi đã chú định rồi."

Có một loại vận mệnh, gọi là chú định.

Tựa như anh và cô.

Bạch Thương Long sẽ không nói cho cô biết, đây là ràng buộc thế nào, nhưng mà, giờ này, khắc này, anh sẽ không buông tay, cũng không muốn buông tay!

Nhìn qua ánh mắt vừa thần bí vừa chắc chắn của anh, Tưởng Cầm lại dừng giãy dụa, bốn mắt đụng với anh, đáy mắt là một màu sắc hiu quạnh:"Bạch Thương Long, anh thật sự cho là tôi sợ anh sao?"

Bạch Thương Long rất có hứng thú nhếch mày lên: "Ồ?"

Bỗng nhiên, Tưởng Cầm cầm dao gọt trái cây trên bàn lên, đặt lên động mạch trên cổ anh, cô lại chói sáng tươi cười, "Biết trong ba năm ở tù đó, tôi sống thế nào không?"

Trên gương mặt Bạch Thương Long không chút kinh hoàng, vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ, hứng thú trong mắt càng sâu.

"Tôi biết rõ ràng, nơi nào ở trên cơ thể con người yếu ớt nhất, biết rõ nơi nào dễ bị đánh nhất, làm thế nào để giảm bớt đau khổ, làm thế nào cho đối thủ một kích trí mạng…” Dao găm của Tưởng Cầm vừa đưa lên, trên cổ Bạch Thương Long hiện lên một đường đỏ rất nhỏ, anh ta hạ mắt, vẻ mặt có chút lạnh lùng..

Nụ cười hơi thu lại, "Cho nên, đừng trêu chọc tôi! Xem như là vì Thiên Ái, tôi cũng không để ý ngồi tù thêm mấy năm nữa!"Giọng nói của Tưởng Cầm, bay bổng khó bắt được, giống như là từ ngoài không gian, lại rõ ràng, từng lời gõ vào trong màng nhĩ của anh ta.

Bạch Thương Long biết, cô không nói đùa. Chỉ mới mười bảy tuổi, đã có thể lái xe đụng người, nếu như cô độc ác, không ai có thể ngăn được.

Anh ta lạnh lùng cười, một tay nắm lấy lưỡi đao của cô, tay kia quấn chặt eo cô, đột ngột xoay người, đè cô dưới thân, dao găm lập tức bị anh chiếm lấy, quấn giữa ngón tay vuốt ve.Tưởng Cầm hậm hực trừng anh ta, nhưng mà, trước sức mạnh tuyệt đối lại bất lực, đây là điều làm cô sầu não.

"Dao găm không phải là thứ phụ nữ nên chơi đùa."Bạch Thương Long ném con dao vào thùng rác, ép trên người cô, từ trên cao nhìn xuống, hai con ngươi không có chút màu sắc ôn hòa: “Nếu như em quan tâm Vưu Thiên Ái như vậy, tôi có thể làm cô ta vĩnh viễn sống trong thống khổ, em tin không?”

"Khốn nạn! Bạch Thương Long, anh dám - - "Hai chân Tưởng Cầm đạp loạn, ánh mắt cũng đỏ lên.

"Tiểu Cầm, em là người thông minh, em biết tôi là người nói được làm được."

Tưởng Cầm trừng mắt nhìn anh ta, cắn chặt răng, "Vì sao? Tại sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ, anh không phải thích Thiên Ái mới ở cùng cô ấy sao? Bây giờ sao lại muốn tổn thương cô ấy?"

Vấn đề liên lục, làm Bạch Thương Long tròn mắt cười, chậm rãi rời khỏi cô, hai tay cắm vào trong túi quần, ngóng nhìn tầm mắt của cô, tràn ngập sương mù.

Không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, mà mỉm cười nói: “May mắn và bất hạnh của Thiên Ái, đều do em quyết định.”

Tưởng Cầm nghiêng đầu nhìn anh ta, sắc mặt càng trở nên hoang mang, cô hiểu Bạch Thương Long, cũng không còn đơn thuần như trước kia rồi.

"Bạch Thương Long, đến cùng anh muốn cái gi?"

"Tôi muốn cái gì?" Âm trầm của anh ta, gần như nỉn non, chằm chằm vào gương mặt cô, ánh mắt rủ xuống, chầm chầm nói: “Trong lúc quan trọng này, tôi chỉ là muốn giúp em.”

"Tôi không..."

"Bớt nói em không cần."Bạch Thương Long nói trúng tim đen: "Nếu như em có cách, bây giờ cũng sẽ không ngủ trong khách sạn."

Đối với chuyện này, Tưởng Cầm lại không thèm để ý, cô ngồi cách xa anh ta, rút một điếu thuốc lá, kẹp giữa tay châm lên.

Bạch Thương Long nhíu mi, anh ta không thích phụ nữ hút thuốc, nhưng lại không nói gì.

"Tùy tiện ở đâu cũng không sao cả." Cô kẹp lấy thuốc lá, cũng không hút, đơn thuần hưởng thụ hương vị Nicotin, có thể ngăn ngủi làm tê liệt thần kinh của cô.

Bây giờ cô, cũng không truy cầu vui vẻ gì, cuộc sống cứ chết lặng như vậy, ít nhất có thể ít nhớ đến một số chuyện từng xảy ra trong quá khứ, cho nên, ở đâu cũng không khác nhau.

Nhìn cô chán chương, lông mày Bạch Thương Long càng nhíu chặt hơn, hỏi ngược lại: "Vậy cô có tính toán gì không?"

"Không tính toán."Tưởng Cầm thuận tay gảy tàn thuốc vào trong gạt tan, vẫn kẹp thuốc lá, hút trong sương mù.

Xuyên qua lớp sương mù màu trắng mỏng mảnh, mặt của cô có chút mơ hồ, đôi mắt hơi khép, khóe miệng như cười như không lại làm cho tâm thần của anh ta không yên.

Anh ta vội thu tầm mắt lại, dời đi, nói: "Muốn cứ như vậy ăn rồi chờ chết?"

Tưởng Cầm ngước mắt, "Có thể lăn lộn là được rồi, chết thế nào cũng không sao."

"Em..."

Không biết vì sao, cô như vậy, lại làm cho Bạch Thương Long thêm phần tức giận. Anh ta nhếch môi mỏng, đứng dậy đến gần cô. Tưởng Cầm lập tức lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách an toàn với anh.

"Tưởng Cầm, em là người không chịu nổi thất bại như vậy sao? Cãi nhau với người trong nhà mấy câu, đã cam chịu rồi?"

Nghĩ lại, vẫn là anh coi trọng cô.

Tưởng Cầm lại bật cười, liếc xéo anh ta, không nhanh không chậm nói, "Bạch Thương Long, đừng giả vờ như anh hiểu rõ tôi lắm vậy!"

Cô cho rằng mình đã quá kiên cường, ít nhất, lúc đưa ra quyết định đó cô đã ổn định tâm lý. Nhưng trên thực tế, cô lại rối tinh rối mù, ngay cả dũng khí để nhớ lại chuyện kia cũng không có đừng nói làm nhưng gì còn chưa xảy ra, tiếp tục đền bù và tàn phá thanh xuân của cô.

Cho nên, tính mạng của cô, thời gian phí hoài, đã không còn cái gì có thể ảnh hưởng đến cô.

Anh ta liếc mắt, nhàn nhạt nhìn, "Dám làm, vì sao không dám chịu? Người phụ nữ đó đã chết rồi, không phải sao?"

Lời của anh ta, vô cùng lạnh lùng vô tình, hoàn toàn là giọng điệu quần chúng. Tưởng Cầm nghe vào, biểm cảm có chút thay đổi, có lẽ trong lòng hơi lạnh, cơ thể đã không chịu được hơi run lên. Bóng dáng đơn bạc của cô làm Bạch Thương Long không khỏi nhíu mày.

Tưởng Cầm ngồi xuống, lại móc một điếu thuốc ta, cái bật lực ma sát “tách tách tách” nhiều lần, làm thế nào cũng không đánh ra lửa.

Bạch Thương Long quẹt bật lửa của mình lên, ngọn lửa lấp lóe lên. Cô ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, không nó chuyện, châm thuốc lá.

Lúc này, cô hít sâu một hơi, lập tức lại ho sặc sụa.

Nhìn ra cô hút thuốc ngốc ngếch, căn bản chỉ mới học. Phát hiện này, làm tâm trạng Bạch Thương Long thư thái một chút.

Lại hít hai hơi, Tưởng Cầm mới bình tĩnh nói: "Bà ta là người phụ nữ bên ngoài của ba tôi."

Nghe thấy cô nói, Bạch Thương Long ngẩn người, trên mặt xẹt qua một tia phức tạp, sau đó ngồi xuống, tầm mắt rơi vào trên người cô.

"Ba tôi rất thích bà ấy, vì bà ấy muốn ly hôn với mẹ tôi, thậm chí ngay cả gia sản cũng muốn tặng cho người phụ nữ kia. Tôi cũng không biết ông ta là ma quỷ gì, mẹ của tôi tìm cái chết, nhưng ông ta ngay cả mặt cũng không nhìn."Nhẹ nhàng cắn môi, cô nói: "Cho đến sáng hôm đó, mẹ tôi để lại di thư..."

Bạch Thương Long khẽ giật mình, nếp nhân giữa lông mày càng sâu hơn

"Tôi lúc đó, chỉ là hận người phụ nữ kia, vì bà ta phá hoại gia đình tôi. Cho nên tôi... làm qua quyết định sai lầm nhất của mình."

Nói xong, cô tự giễu cười cười, mâu quang rũ xuống, lại chậm rãi hít một ngụm khói.

"Cái giá lớn này, thật đúng là vượt ra ngoài tưởng tượng của tôi."

Bạch Thương Long cứ bình tĩnh nhìn cô như vậy, từ trong lời tự thuật bình tĩnh của cô, không khó tưởng tưởng, cô mới 17 tuổi, sao có thể vượt qua những năm tháng nặng nề u ám như vậy.

Anh ta trầm mặc, lâu sau không lên tiếng.

Tưởng Cầm hút xong một điếu thuốc, bĩu bĩu khóe môi: "Đúng là điên rồi, sao tôi lại nói với anh những chuyện này?"

Một người không xem là bạn bè, một người có thể tùy tiển tổn thương Thiên Ái, cô nên làm, là tránh đi thật xa.

Tầm mắt Tưởng Cầm nhẹ nhàng liếc qua anh ta, "Anh Bạch, tôi cần nghỉ ngơi, cửa ở đằng kia, không tiễn…"

Bạch Thương Long lại trực tiếp nằm ở trên ghế sofa, lười biếng nói: "Tối hôm nay tôi ngủ ở đây."

Tưởng Cầm híp híp mắt, cầm lấy điện thoại, "Anh không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát!"

"Vậy thì thật tốt, tôi nhờ Thiên Ái đến bảo lãnh."

"Anh..."Tưởng Cầm nhịn đủ uy hiếp của anh, trừng mắt nhìn anh, từng câu từng chứ nói: "Anh cho rằng tôi không dám nói cho Thiên Ái sao?"

Bạch Thương Long nằm nghiêng, một tay chống đầu, dáng vẻ yếu ớt trầm ngâm cười làm cô hận đến đau răng.

"Em nói, cô ấy sẽ tin em hay tin tôi?"Hắn ta không thèm quan tâm đưa tay lên, lại mỏ một nút áo sơ mi, lộ ra chút da thịt, ánh mắt ảm đạm, vẫn luôn khóa trên người cô, như là đang tiến hành ám hiệu gì đó.

Tưởng Cầm không thể tin được trừng mắt hắn: "Bạch Thương Long, anh lại dùng đến chiêu ti tiện này?"

"Ở chỗ này của tôi, không có ti tiện, chỉ có kết quả." Anh giống như vui đùa lấy điện thoại sau tự chụp ảnh mình và Tưởng Cầm, nhìn tấm ảnh, nhíu mày, hài lòng lắc lắc điện thoại, "Em nói, nếu tôi đưa bức hình này cho cô ấy..."

"Bạch Thương Long, anh dám!"Tưởng Cầm nhào qua đoạt lại.

"Em nghĩ tôi không dám?"

Bạch Thương Long vẫn nhếch môi lên, giơ cao điện thoại, Tưởng Cầm dùng sức duỗi cánh tay ra, "Đưa tôi - - "

Tưởng Cầm mặc áo tắm, giằng co, dây lưng bên hông tuột ra. Bạch Thương Long lơ đãng liếc qua, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

Cảm giác một cảm giác mát lạnh đột kích, Tưởng Cầm hậu tri hậu giác cúi đầu xuống...

"Đáng chết!"

Cô khẽ chửi thề một tiếng, lập tức chê lại cảnh xuân trước ngực, nhảy xuống xoay người, vội vàng buộc đây lưng lại. Gò má đỏ bừng, đến cái cổ cũng hồng hồng.

Sau lưng, Bạch Thương Long ngồi dậy, thú vị nhìn cô. Đối với phản ứng của cô, anh ta lại cảm thấy rất đáng yêu…

Giật mình với suy nghĩa của mình, anh ta nhăn mày lại. Đáng chết, anh ta đang nghĩ gì vậy?

Đột nhiên anh ta cầm lấy áo khoác tây trang, đứng dậy bước đi, "Ngày mai tôi lại đến."

Đợi Tưởng Cầm xoay người thì anh ta đã đẩy cửa rồi đi.

"Này, ảnh chụp..."

Cô vội vàng chạy đến kéo cửa ra, ngoài cửa đã sớm không có bóng dáng của anh ta.

Bạch Thương Long đứng ở góc rẽ, đưa tay vuốt vuốt mi tâ, nghe thấy âm thanh đóng cửa ảo não của cô, anh ta mới chậm rãi bước ra.

Nhìn về cánh cửa đóng chặt này, anh lại loại suy nghĩ phải từ từ thấu hiểu sự vọng động của cô. Nhất là sau khi nghe cô tự thuật những chuyện cũ kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom