Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-420
CHƯƠNG 420: KHÔNG HỀ MẠNH NHƯ VẬY
CHƯƠNG 420: KHÔNG HỀ MẠNH NHƯ VẬY
Tưởng Cầm ở trong khách sạn liên tục một tuần, nếu nói đần ra cũng không sai. Bữa sáng giải quyết ở khách sạn, bữa trưa mua bừa một cái burger đối phó, bữa tối trực tiếp bỏ qua. Thời gian còn lại thì dùng để ngủ, ngủ không ngừng, như là muốn bù lại cho giấc ngủ của cả ba năm.
Trong lúc, Lưu Bình nghe ngóng được địa chỉ khách sạn từ Vưu Thiên Ái, vội vàng đến khuyên cô trở về, Tưởng Cầm không lên tiếng. Bà biết rõ tính của con gái, đành buồn bã thở dài, chỉ có thể để lại cho cô ít tiền, dặn cô nếu muốn trở về, lúc nào cũng có thể trở về, chỉ cần có bà ở đó, không ai có thể đuổi cô đi được cả!
Sau khi mẹ rời đi, Tưởng Cầm lại ngả đầu ngủ, không thèm nghĩ đến ngày mai, cuộc sống như vậy, cô đang cố gắng thích ứng, hơn nữa thích ứng cũng không tệ lắm.
Ngủ đến tối trời tối đất, cho nên mặt trời lặn, cô mới đứng lên, lấy một bộ đồ, tùy ý khoác lên người, đi đến tiệm ăn nhanh gần khách sạn.
Gọi một phần mì thịt bò, cô đàng hoàng ăn.
"Mẫu thiết kế mới mùa xuân năm nay của UT, sau khi lộ ra vụ sao chép, ngủ đông, ở ẩn mấy ngày, bộ thu đông vừa đẩy đi không lâu lại lần nữa đụng hàng với Hạ Không..."
Động tác Tưởng Cầm cừng ngắc, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tivi trên tường, dần dần nhíu mày lại.
Nhà họ tưởng, nếu như làm một tập đoàn tư doanh đứng đầy tỉnh, vẫn luôn gặp may mắn. Giày da nhà họ Tưởng cũng trở thành một biểu tượng thời đại. UT là nhãn hiệu đầu tiên Tưởng Mạc Hoài sáng lập ra, là niềm kiêu hãnh của ông.
Mùa xuân năm nay, Vưu Thiên Ái đến thăm cô đã từng nhắc đến, bởi vì lý do nhà thiết kế nội bộ trong công ty, sản phẩm mùa xuân vừa mới ra thị trường không lâu đã bị một công ty sản xuất giày nước ngoài khởi tố sao chép, nhưng cũng được Tưởng Mạc Hoài bình ổn lại. Thật không ngờ, vừa qua không lâu, lại xảy ra chuyện đụng hàng sản phẩm.
Hạ Không là thương hiểu được người trẻ theo đuổi hai năm nay, là kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Tưởng. Hôm nay đụng hàng với nó, nguyên nhân không nói cũng biết.
Tin tức trên TV, Tưởng Cầm lại không nghe lọt một chữ, lại cúi đầu xuống, yên lặng ăn mỳ.
Vừa quay khách sạn, đã nhìn thấy Lưu Bình ngồi trong sảnh, vẻ mặt mỏi mệt, hai mắt sưng đỏ. Vừa gặp cô đã nói: "Tiểu Cầm, ba con bị bệnh..."
Tưởng Cầm "Ừ " một tiếng, không có phản ứng dư thừa, muốn vào thang máy. Lưu Bình quýnh lên, kéo cổ tay cô, nước mắt đã trào ra, "Tiểu Cầm, nhanh trở về với mẹ đi..."
Tưởng Cầm đứng trước cửa thang máy, mím môi, không nói một lời.
"Mặc kệ ông ấy đã làm gì, cuối cùng ông ấy vẫn là ba của con!"
Hai tay rủ xuống bên người, lại nắm chặt rồi lại từ từ thả ra, cô quay đầu đi ra ngoài, "Đi thôi."
Biệt thự nhà họ Tưởng, vẫn xa hoa như trước.
Tưởng Cầm theo mẹ vào cửa chính thì ánh mắt có chút do dự, bước chân không khỏi chậm lại. Mặc dù hận ông ấy, oán ông ấy, nhưng mẹ cô nói đúng, người này vẫn là ba của cô.
Tưởng Cầm lén cười tự giễu, cô vẫn chưa ác độc nổi.
Vào phòng, Tưởng Mạc Hoài đang nằm trên giường sắc mặt vàng vọt.
Bức chân Tưởng Cầm cứng lại, quay đầu nhìn mẹ.
Lưu Bình chậm rãi bước lên trước, ngồi bên giường, nước mắt không ngừng chảy, "Công ty của ba con..xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, ông ấy không ngủ không nghỉ bận rộn mấy ngày, liền ngã bệnh."
Tưởng Cầm nhíu mày: "Vì sao không đến bệnh viện?"
Lưu Bình thở dài một tiếng, nói: "Ba của con không nó đi, nếu ông ta ở trong viện, công ty sẽ loạn đến mức nào!"
Tưởng Cầm đứng ở chỗ không xa, nhìn người nằm trên giường.
Trong ấn tượng, ba vẫn là tương đối hung hãn, mạnh mẽ vang dội, ý chí cứng cỏi. Bận rộn nhiều năm như vậy, dường như cũng chưa từng bị bệnh. Đả kích lần này, hẳn là rất nghiêm trọng.
Vốn là chuyện của công ty không liên quan gì đến cô, đó là công ty của Tưởng Mạc Hoài, là Tưởng Mạc Hoài từng muốn nắm tay đi hết quãng đời còn lại với tình nhân, trừng mắt đuổi cô đi! Nhưng mà…
Cô cắn cắn môi, cuối cùng trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ai..."Lưu Bình đau lòng nhìn chồng, sâu kín trả lời: "Chuyện cụ thể, ông ấy không nói với mẹ. Mẹ chỉ biết, ông ấy bị người ta lừa..."
Tưởng Cầm chợt nhíu mày, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, "Ai?"
Cô bao che khuyết điểm, nhất là người nhà. Đừng như ba ba năm qua không quan tâm đến cô, nhưng trong cơ thể cô, dù sao cũng chảy dòng máu của ông ta! Máu mủ tình thâm, không phải giả.
Nhắc đến cái này, Lưu Bình hận đến nghiến răng nghiến lợi, phun ra ba chữ: "Mộ Dung Hoành Nghị!"
Tưởng Cầm sửng sốt.
Người đó...
Lưu Bình tức giận nói: "Tiếc cho mẹ lúc đầu còn cảm thấy đứa nhỏ này không tế, nếu cậu ta không có vị hôn thê sẽ tác hợp hai người! Không ngờ, biết người biết mặt không biết lòng! Người đó không phải muốn hợp tác với ba của con sao? Căn bản chính là muốn đào rỗng nhà họ Tưởng chúng ta!"
Mộ Dung Hoành Nghị...
Tưởng Cầm nhớ đến lần đầu tiên gặp anh ta, đã từng là khách quý của Tưởng Mạc Hoài, một người đàn ông có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung. Có thể khôn khéo lừa Tưởng Mạc Hoài xoay quang, cũng là người có tâm cơ. Chỉ là nghĩ không ra, anh đến cùng là làm thế nào, trong thời gian ngăn như vậy, làm nhà họ Tưởng chật vật như thế?
"Khụ... Khụ khụ..."
Lúc này, người trên giường cố sức ho hai tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Tưởng Cầm thì đâu tiên ông nhăn mày lại. Lưu Bình thấy thế, vội vàng nói: "Tiểu Cầm nghe nói ông bị bệnh, lo lắng cho ông, nên trở về thăm hỏi."
Tưởng Mạc Hoài chỉ cau mày, không nói gì
Lúc này, Tưởng Cầm lạnh nhạt lên tiếng: "Nếu không còn chuyện gì, con đi trước."
Nàng xoay người rời đi, Lưu Bình có chút nóng nảy, nhưng không đợi bà mở miệng, Tưởng Mạc Hoài đã trầm giọng nói: "Đi đâu? Có nhà đàng hoàng không ở, bên ngoài có gì tốt, còn đi nhiều ngày như vậy."
Tưởng Cầm dừng bước, hoài nghi mình nghe lầm, ông ta bị bệnh đến hồ đồ rồi sao? Quên là ông ta đuổi cô đi?
Cô quay đầu nhìn Tưởng Mạc Hoài, vẻ mặt của ông vẫn không thể xâm phạm được, lại không che giấy được sự xấu hổ. Có lẽ bệnh làm người ta trở nên yếu đuối, ông rõ ràng không còn mạnh mẽ sắc bén nữa rồi.
Người bị đè xuống, thường sẽ nghĩ đến việc duy trì sự ấm áp của gia đình, người nhà trước tiên. Tưởng Mạc Hoài ông lăn lộn bao nhiêu năm như vậy, giờ cũng trạc tuổi tứ tuấn, cố chấp, kiên trì đều bị thời gian mài hết góc cạnh.
Con gái, chỉ có một đứa, có hận, cô vẫn mang họ Tưởng, là gốc của Tưởng Mạc Hoài. Kể đến cũng kỳ, hai ngày nằm trên giường, trong đầu ngoại trừ công ty, thì là cô. Thỉnh thoảng sẽ nghỉ đến, cô ở bên ngoài, có bị bắt nạt không, có bị người xem thường không…Nếu thật là như vậy, ông ta xác định làm chỗ dựa vững chắc cho cô!
Lưu Bình nghe thế, gương mặt sáng lên, "Đúng đúng đúng, ở nhà đi, đừng ở mãi trong khách sạn, nhiều người lại không an toàn."Vừa nói vừa nháy mắt với con gái bên cạnh.
Ai ngờ, Tưởng Cầm lại từ chối.
"Không cần, con ở bên ngoài quen rồi."Cô nói xong câu đó, đẩy cửa rồi rời đi.
Cô không phải đồ chơi, lúc vui thì nâng niu vuốt ve mấy cái, lúc không vui thì một cước đá văng ra. Nhất là thái độ của ba đối với cô, nói không thèm để ý, là gạt người.
Cô trở lại khách sạn thì Vưu Thiên Ái đang đợi cô ở trong sảnh.
Trước cửa sổ sát đất sáng ngời, cô ta yên tĩnh đứng đó, tóc dài thẳng tắp rủ xuống, đứng lẳng, ngẩn ngơ.
"Thiên Ái?"Tưởng Cầm đi qua, cuối cùng lộ vẻ tươi cười, "Chờ lâu chưa, sao không gọi điện thoại cho tớ?"
Vưu Thiên Ái chậm rãi di chuyển cơ thể cứng ngắc, hai mắt đỏ lên, chậm rãi giơ tay lên, cầm điện thoại di động trong tay, "Cái này... Cậu muốn giải thích thế nào?"
"Cái gì?" Lúc Tưởng Cầm nhìn thấy bức ảnh trong điện thoai cả người đều ngẩn ngơ.
Đây là tấm hình mà Bạch Thương Long chụp đó!
Trong tấm hình, cô mặc đồ ngủ, Bạch Thương Long nằm nghiêng trên ghế sofa, bên má là nụ cười thỏa mãn. Bởi vì góc độ chụp, hai người trông như rất gần, gần đến nỗi tùy lúc có thể làm gì đó!
Đáng chết!
Bạch Thương Long thế mà không xóa tấm hình này!
Tưởng Cầm không biết Vưu Thiên Ái phát hiện thế nào, nóng lòng giải thích: "Thiên Ái, tớ..."
"Bốp "
Một cái tát, hung hăng hôn lên mặt Tưởng Cầm
Cô sửng sốt.
Trong đại sảnh u tĩnh, tiếng tát vô cùng rõ ràng, đã có người nhìn về bên này
Cơ thể Vưu Thiên Ái đang run rẩy, tay nắm lấy điện thoại, thật lâu không buông ra, "Tại sao là cậu! Tại sao là cậu?"Mặc dù cô ta đè nèn, nhưng âm thanh tức giận chất vấn, vẫn rơi vào tai mỗi người rõ ràng.
Gò má Tưởng Cầm nóng rát, cô vuốt ve, chậm rãi quay đầu đi, dấu đỏ trên mặt nhất thời hiện lên, cô nói: "Tớ nói giữa chúng tớ không có chuyện gì cả, tớ chưa từng làm việc gì phản bội cậu, cậu tin không?"
"Ha ha..."Vưu Thiên Ái lại nở nụ cười, bước chân loạng choạng, cả người đứng bên biên giới hỏng mất, "Tưởng Cầm, tớ đã nói với cậu, tớ rất thích anh ấy, vì sao cậu không thể bỏ qua anh ấy? Trên đời này, đàn ông nhiều như vậy, sao cậu cứ phải đoạt đi người trong lòng tớ?!"
Hét đến cuối, gần như là rít gào.
Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cô ta cũng nói ra được lời nói cất giữ trong lòng rất lâu – vì sao, lại luôn là người trong lòng cô ta?
Đôi mi thanh tú của Tưởng Cầm, bắt đầu chậm rãi căng ra, mở to mắt không tin nổi.
"Thiên Ái... Cậu biết mình đang nói gì không?"
"Ha ha..."Vưu Thiên Ái đột nhiên cất tiếng cười to, "Tưởng Cầm, cậu đừng giả vờ! Tớ hiểu rất rõ cậu! Cậu hận không thể để cả thế giới thích mình, vây quanh mình! Dù là hiện tại, cậu cũng vậy cũng không muốn nhìn thấy người khác được tốt!"
Giơ ngón tay lên chỉ vào chóp mũi Tưởng Cầm, Vưu Thiên Ái tức giận nói: "Nếu như không phải cậu, Thương Long vĩnh viễn không phản bội tớ! Tưởng Cầm, cậu trở về làm gì? Cậu hủy đi tình yêu của tớ, hủy đi tín nhiệm của tớ với cậu!"
Sự chỉ trích của cô ta, làm bốn phía nghị luạn âm ỉ.
Có một người ngồi trên ghế sofa trong sảnh, cả người đồ đen, đội mũ lưỡi trai đè thấp vành, một cặp mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, đang không hề chớp mắt nhìn chòng chọc vào bên này. Trong tay bưng cà phê, khóe miệng cong lên, là một độ cong làm kích động lòng người.
Trong lòng Tưởng Cầm bỗng nhiên thắt lại, ngực có một loại đau đớn hít thở không thông. Mặc dù như vậy, cô vẫn nắm chặt tay, thản nhiên đối mắt với Vưu Thiên Ái, đây là người bạn duy nhất cho cô sự ấm áp ba năm qua, từng từ từng chữ nói: "Bạch Thương Long không hợp với cậu."
"Ha!"Vưu Thiên Ái khoa trương cười lớn một tiếng, rồi lập tức thu lại nụ cười: "Anh ấy không hợp với tôi, thì hợp với cậu? Tưởng Cầm, cậu vẫn ích kỷ như vậy, cậu thật sự cho rằng là đàn ông sẽ quỳ gối dưới chân cậu?"
Đúng lúc này, một thân ảnh vọt vào giữa hai người, tràn đầy ý bảo vệ ngăn Tưởng Cầm lại phía sau: "Thiên Ái, em đủ rồi."
CHƯƠNG 420: KHÔNG HỀ MẠNH NHƯ VẬY
Tưởng Cầm ở trong khách sạn liên tục một tuần, nếu nói đần ra cũng không sai. Bữa sáng giải quyết ở khách sạn, bữa trưa mua bừa một cái burger đối phó, bữa tối trực tiếp bỏ qua. Thời gian còn lại thì dùng để ngủ, ngủ không ngừng, như là muốn bù lại cho giấc ngủ của cả ba năm.
Trong lúc, Lưu Bình nghe ngóng được địa chỉ khách sạn từ Vưu Thiên Ái, vội vàng đến khuyên cô trở về, Tưởng Cầm không lên tiếng. Bà biết rõ tính của con gái, đành buồn bã thở dài, chỉ có thể để lại cho cô ít tiền, dặn cô nếu muốn trở về, lúc nào cũng có thể trở về, chỉ cần có bà ở đó, không ai có thể đuổi cô đi được cả!
Sau khi mẹ rời đi, Tưởng Cầm lại ngả đầu ngủ, không thèm nghĩ đến ngày mai, cuộc sống như vậy, cô đang cố gắng thích ứng, hơn nữa thích ứng cũng không tệ lắm.
Ngủ đến tối trời tối đất, cho nên mặt trời lặn, cô mới đứng lên, lấy một bộ đồ, tùy ý khoác lên người, đi đến tiệm ăn nhanh gần khách sạn.
Gọi một phần mì thịt bò, cô đàng hoàng ăn.
"Mẫu thiết kế mới mùa xuân năm nay của UT, sau khi lộ ra vụ sao chép, ngủ đông, ở ẩn mấy ngày, bộ thu đông vừa đẩy đi không lâu lại lần nữa đụng hàng với Hạ Không..."
Động tác Tưởng Cầm cừng ngắc, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tivi trên tường, dần dần nhíu mày lại.
Nhà họ tưởng, nếu như làm một tập đoàn tư doanh đứng đầy tỉnh, vẫn luôn gặp may mắn. Giày da nhà họ Tưởng cũng trở thành một biểu tượng thời đại. UT là nhãn hiệu đầu tiên Tưởng Mạc Hoài sáng lập ra, là niềm kiêu hãnh của ông.
Mùa xuân năm nay, Vưu Thiên Ái đến thăm cô đã từng nhắc đến, bởi vì lý do nhà thiết kế nội bộ trong công ty, sản phẩm mùa xuân vừa mới ra thị trường không lâu đã bị một công ty sản xuất giày nước ngoài khởi tố sao chép, nhưng cũng được Tưởng Mạc Hoài bình ổn lại. Thật không ngờ, vừa qua không lâu, lại xảy ra chuyện đụng hàng sản phẩm.
Hạ Không là thương hiểu được người trẻ theo đuổi hai năm nay, là kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Tưởng. Hôm nay đụng hàng với nó, nguyên nhân không nói cũng biết.
Tin tức trên TV, Tưởng Cầm lại không nghe lọt một chữ, lại cúi đầu xuống, yên lặng ăn mỳ.
Vừa quay khách sạn, đã nhìn thấy Lưu Bình ngồi trong sảnh, vẻ mặt mỏi mệt, hai mắt sưng đỏ. Vừa gặp cô đã nói: "Tiểu Cầm, ba con bị bệnh..."
Tưởng Cầm "Ừ " một tiếng, không có phản ứng dư thừa, muốn vào thang máy. Lưu Bình quýnh lên, kéo cổ tay cô, nước mắt đã trào ra, "Tiểu Cầm, nhanh trở về với mẹ đi..."
Tưởng Cầm đứng trước cửa thang máy, mím môi, không nói một lời.
"Mặc kệ ông ấy đã làm gì, cuối cùng ông ấy vẫn là ba của con!"
Hai tay rủ xuống bên người, lại nắm chặt rồi lại từ từ thả ra, cô quay đầu đi ra ngoài, "Đi thôi."
Biệt thự nhà họ Tưởng, vẫn xa hoa như trước.
Tưởng Cầm theo mẹ vào cửa chính thì ánh mắt có chút do dự, bước chân không khỏi chậm lại. Mặc dù hận ông ấy, oán ông ấy, nhưng mẹ cô nói đúng, người này vẫn là ba của cô.
Tưởng Cầm lén cười tự giễu, cô vẫn chưa ác độc nổi.
Vào phòng, Tưởng Mạc Hoài đang nằm trên giường sắc mặt vàng vọt.
Bức chân Tưởng Cầm cứng lại, quay đầu nhìn mẹ.
Lưu Bình chậm rãi bước lên trước, ngồi bên giường, nước mắt không ngừng chảy, "Công ty của ba con..xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, ông ấy không ngủ không nghỉ bận rộn mấy ngày, liền ngã bệnh."
Tưởng Cầm nhíu mày: "Vì sao không đến bệnh viện?"
Lưu Bình thở dài một tiếng, nói: "Ba của con không nó đi, nếu ông ta ở trong viện, công ty sẽ loạn đến mức nào!"
Tưởng Cầm đứng ở chỗ không xa, nhìn người nằm trên giường.
Trong ấn tượng, ba vẫn là tương đối hung hãn, mạnh mẽ vang dội, ý chí cứng cỏi. Bận rộn nhiều năm như vậy, dường như cũng chưa từng bị bệnh. Đả kích lần này, hẳn là rất nghiêm trọng.
Vốn là chuyện của công ty không liên quan gì đến cô, đó là công ty của Tưởng Mạc Hoài, là Tưởng Mạc Hoài từng muốn nắm tay đi hết quãng đời còn lại với tình nhân, trừng mắt đuổi cô đi! Nhưng mà…
Cô cắn cắn môi, cuối cùng trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ai..."Lưu Bình đau lòng nhìn chồng, sâu kín trả lời: "Chuyện cụ thể, ông ấy không nói với mẹ. Mẹ chỉ biết, ông ấy bị người ta lừa..."
Tưởng Cầm chợt nhíu mày, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, "Ai?"
Cô bao che khuyết điểm, nhất là người nhà. Đừng như ba ba năm qua không quan tâm đến cô, nhưng trong cơ thể cô, dù sao cũng chảy dòng máu của ông ta! Máu mủ tình thâm, không phải giả.
Nhắc đến cái này, Lưu Bình hận đến nghiến răng nghiến lợi, phun ra ba chữ: "Mộ Dung Hoành Nghị!"
Tưởng Cầm sửng sốt.
Người đó...
Lưu Bình tức giận nói: "Tiếc cho mẹ lúc đầu còn cảm thấy đứa nhỏ này không tế, nếu cậu ta không có vị hôn thê sẽ tác hợp hai người! Không ngờ, biết người biết mặt không biết lòng! Người đó không phải muốn hợp tác với ba của con sao? Căn bản chính là muốn đào rỗng nhà họ Tưởng chúng ta!"
Mộ Dung Hoành Nghị...
Tưởng Cầm nhớ đến lần đầu tiên gặp anh ta, đã từng là khách quý của Tưởng Mạc Hoài, một người đàn ông có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung. Có thể khôn khéo lừa Tưởng Mạc Hoài xoay quang, cũng là người có tâm cơ. Chỉ là nghĩ không ra, anh đến cùng là làm thế nào, trong thời gian ngăn như vậy, làm nhà họ Tưởng chật vật như thế?
"Khụ... Khụ khụ..."
Lúc này, người trên giường cố sức ho hai tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Tưởng Cầm thì đâu tiên ông nhăn mày lại. Lưu Bình thấy thế, vội vàng nói: "Tiểu Cầm nghe nói ông bị bệnh, lo lắng cho ông, nên trở về thăm hỏi."
Tưởng Mạc Hoài chỉ cau mày, không nói gì
Lúc này, Tưởng Cầm lạnh nhạt lên tiếng: "Nếu không còn chuyện gì, con đi trước."
Nàng xoay người rời đi, Lưu Bình có chút nóng nảy, nhưng không đợi bà mở miệng, Tưởng Mạc Hoài đã trầm giọng nói: "Đi đâu? Có nhà đàng hoàng không ở, bên ngoài có gì tốt, còn đi nhiều ngày như vậy."
Tưởng Cầm dừng bước, hoài nghi mình nghe lầm, ông ta bị bệnh đến hồ đồ rồi sao? Quên là ông ta đuổi cô đi?
Cô quay đầu nhìn Tưởng Mạc Hoài, vẻ mặt của ông vẫn không thể xâm phạm được, lại không che giấy được sự xấu hổ. Có lẽ bệnh làm người ta trở nên yếu đuối, ông rõ ràng không còn mạnh mẽ sắc bén nữa rồi.
Người bị đè xuống, thường sẽ nghĩ đến việc duy trì sự ấm áp của gia đình, người nhà trước tiên. Tưởng Mạc Hoài ông lăn lộn bao nhiêu năm như vậy, giờ cũng trạc tuổi tứ tuấn, cố chấp, kiên trì đều bị thời gian mài hết góc cạnh.
Con gái, chỉ có một đứa, có hận, cô vẫn mang họ Tưởng, là gốc của Tưởng Mạc Hoài. Kể đến cũng kỳ, hai ngày nằm trên giường, trong đầu ngoại trừ công ty, thì là cô. Thỉnh thoảng sẽ nghỉ đến, cô ở bên ngoài, có bị bắt nạt không, có bị người xem thường không…Nếu thật là như vậy, ông ta xác định làm chỗ dựa vững chắc cho cô!
Lưu Bình nghe thế, gương mặt sáng lên, "Đúng đúng đúng, ở nhà đi, đừng ở mãi trong khách sạn, nhiều người lại không an toàn."Vừa nói vừa nháy mắt với con gái bên cạnh.
Ai ngờ, Tưởng Cầm lại từ chối.
"Không cần, con ở bên ngoài quen rồi."Cô nói xong câu đó, đẩy cửa rồi rời đi.
Cô không phải đồ chơi, lúc vui thì nâng niu vuốt ve mấy cái, lúc không vui thì một cước đá văng ra. Nhất là thái độ của ba đối với cô, nói không thèm để ý, là gạt người.
Cô trở lại khách sạn thì Vưu Thiên Ái đang đợi cô ở trong sảnh.
Trước cửa sổ sát đất sáng ngời, cô ta yên tĩnh đứng đó, tóc dài thẳng tắp rủ xuống, đứng lẳng, ngẩn ngơ.
"Thiên Ái?"Tưởng Cầm đi qua, cuối cùng lộ vẻ tươi cười, "Chờ lâu chưa, sao không gọi điện thoại cho tớ?"
Vưu Thiên Ái chậm rãi di chuyển cơ thể cứng ngắc, hai mắt đỏ lên, chậm rãi giơ tay lên, cầm điện thoại di động trong tay, "Cái này... Cậu muốn giải thích thế nào?"
"Cái gì?" Lúc Tưởng Cầm nhìn thấy bức ảnh trong điện thoai cả người đều ngẩn ngơ.
Đây là tấm hình mà Bạch Thương Long chụp đó!
Trong tấm hình, cô mặc đồ ngủ, Bạch Thương Long nằm nghiêng trên ghế sofa, bên má là nụ cười thỏa mãn. Bởi vì góc độ chụp, hai người trông như rất gần, gần đến nỗi tùy lúc có thể làm gì đó!
Đáng chết!
Bạch Thương Long thế mà không xóa tấm hình này!
Tưởng Cầm không biết Vưu Thiên Ái phát hiện thế nào, nóng lòng giải thích: "Thiên Ái, tớ..."
"Bốp "
Một cái tát, hung hăng hôn lên mặt Tưởng Cầm
Cô sửng sốt.
Trong đại sảnh u tĩnh, tiếng tát vô cùng rõ ràng, đã có người nhìn về bên này
Cơ thể Vưu Thiên Ái đang run rẩy, tay nắm lấy điện thoại, thật lâu không buông ra, "Tại sao là cậu! Tại sao là cậu?"Mặc dù cô ta đè nèn, nhưng âm thanh tức giận chất vấn, vẫn rơi vào tai mỗi người rõ ràng.
Gò má Tưởng Cầm nóng rát, cô vuốt ve, chậm rãi quay đầu đi, dấu đỏ trên mặt nhất thời hiện lên, cô nói: "Tớ nói giữa chúng tớ không có chuyện gì cả, tớ chưa từng làm việc gì phản bội cậu, cậu tin không?"
"Ha ha..."Vưu Thiên Ái lại nở nụ cười, bước chân loạng choạng, cả người đứng bên biên giới hỏng mất, "Tưởng Cầm, tớ đã nói với cậu, tớ rất thích anh ấy, vì sao cậu không thể bỏ qua anh ấy? Trên đời này, đàn ông nhiều như vậy, sao cậu cứ phải đoạt đi người trong lòng tớ?!"
Hét đến cuối, gần như là rít gào.
Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cô ta cũng nói ra được lời nói cất giữ trong lòng rất lâu – vì sao, lại luôn là người trong lòng cô ta?
Đôi mi thanh tú của Tưởng Cầm, bắt đầu chậm rãi căng ra, mở to mắt không tin nổi.
"Thiên Ái... Cậu biết mình đang nói gì không?"
"Ha ha..."Vưu Thiên Ái đột nhiên cất tiếng cười to, "Tưởng Cầm, cậu đừng giả vờ! Tớ hiểu rất rõ cậu! Cậu hận không thể để cả thế giới thích mình, vây quanh mình! Dù là hiện tại, cậu cũng vậy cũng không muốn nhìn thấy người khác được tốt!"
Giơ ngón tay lên chỉ vào chóp mũi Tưởng Cầm, Vưu Thiên Ái tức giận nói: "Nếu như không phải cậu, Thương Long vĩnh viễn không phản bội tớ! Tưởng Cầm, cậu trở về làm gì? Cậu hủy đi tình yêu của tớ, hủy đi tín nhiệm của tớ với cậu!"
Sự chỉ trích của cô ta, làm bốn phía nghị luạn âm ỉ.
Có một người ngồi trên ghế sofa trong sảnh, cả người đồ đen, đội mũ lưỡi trai đè thấp vành, một cặp mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, đang không hề chớp mắt nhìn chòng chọc vào bên này. Trong tay bưng cà phê, khóe miệng cong lên, là một độ cong làm kích động lòng người.
Trong lòng Tưởng Cầm bỗng nhiên thắt lại, ngực có một loại đau đớn hít thở không thông. Mặc dù như vậy, cô vẫn nắm chặt tay, thản nhiên đối mắt với Vưu Thiên Ái, đây là người bạn duy nhất cho cô sự ấm áp ba năm qua, từng từ từng chữ nói: "Bạch Thương Long không hợp với cậu."
"Ha!"Vưu Thiên Ái khoa trương cười lớn một tiếng, rồi lập tức thu lại nụ cười: "Anh ấy không hợp với tôi, thì hợp với cậu? Tưởng Cầm, cậu vẫn ích kỷ như vậy, cậu thật sự cho rằng là đàn ông sẽ quỳ gối dưới chân cậu?"
Đúng lúc này, một thân ảnh vọt vào giữa hai người, tràn đầy ý bảo vệ ngăn Tưởng Cầm lại phía sau: "Thiên Ái, em đủ rồi."
Bình luận facebook