Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-499
Chương 499: Khẩu thị tâm phi
Tưởng Cầm ra khỏi nhà Đàm Tô, lên xe Ngiêm Túc.
"Đưa em về nhà đi." Cô nói.
Nghiêm Túc quay đầu nhìn cô: "Anh làm em không tin tưởng như vậy?"
Tưởng Cầm lắc đầu: "Những thứ anh làm cho em, em đều ghi tạc trong lòng, nhưng lúc này em chỉ muốn về nhà."
Qua tối hôm qua, tâm tư của Nghiêm Túc cô rất rõ, dưới tình huống như vậy, cô không thể quấy rầy anh nữa. Để anh sinh ra bất kỳ hiểu lầm gì, đều là lỗi của cô. Nói cô trốn tránh cũng được, thật sự cô không có dũng khí để đối mặt.
Nghiêm Túc nhếch môi mỏng, chỉnh tầm mắt của mình về phía trước, dùng giọng điệu nhạt đến không thể nhạt hơn nói: "Em phần lớn không cần nghĩ nhiều, anh thích em, không liên quan đến việc em có tiếp nhận hay không. Anh sẽ cho em đủ thời gian, cho đến khi em đi từ trong đoạn tình cảm này ra."
Trong lòng Tưởng Cầm chấn động, đối với lời tỏ tình tự nhiên như vậy của anh, cả người ngơ ngác. Anh càng nói như vậy, cô càng không biết nên đáp lại thế nào.
Dưới sự kiên trì của cô, Nghiêm Túc đưa cô về nhà, Lưu Bình về nhà mẹ đẻ, cô chỉ còn một mình.
"Lúc nào cần đến anh, gọi điện thoại cho anh." Anh ngồi trong xe dặn dò, dù vẻ mặt rất nhạt, nhưng đáy mắt lại có sự lo lắng. Mặc dù quan tâm, nhưng anh cũng rất hiểu người con gái này, quyết định rồi, cho dù là một con đường tối đen, cũng sẽ không chùn bước.
"Em sẽ."
Cô trả lời như vậy, nhưng trong lòng anh và cô đều hiểu, chỉ là khẩu thị tâm phi mà thôi.
Anh không vạch trần, gật gật đầu, rồi khởi động xe đi.
Từ trong kính chiếu hậu, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng phía sau của cô, cho đến khi càng lúc càng nhỏ, lông mày của anh càng vặn chặt. Hai tay nắm chặt tay lái, trong lòng có chút ảo não. Muốn ở bên cạnh cô, cùng cô, canh giữ cô, lại không có tư cách đó.
Đối với một người đàn ông mà nói, cái này thật sự tổn thương lòng tự ái.
Nhưng mà, anh sẽ chờ.
Tưởng Cầm mở đèn trong phòng, trong phòng lập tức sáng sủa hẳn lên.
Cô đi vào trong bếp, lúc rãnh rỗi, cũng chỉ lúc cô ở nhà, Lưu Bình mới nấu ăn, cho nên sau khi cô rời đi, phòng bếp căn bản chỉ là trang trí.
Kỳ thật cô cũng không có khẩu vị gì, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến bây giờ không chỉ là một mình cô ăn, cô không muốn ăn cũng sẽ ép mình ăn.
Cầm lấy túi tiền, chuẩn bị mua chút gì đó về. Mới vừa ra khỏi cửa, cô nhìn thấy một chiếc xe dừng lại trước cửa nhà.
Cửa xe mở ra, Mộ Dung Hoành Nghị đi ra, đứng ở trước xe.
"Theo tôi về." Anh lạnh nhạt nói.
Tưởng Cầm giương cặp mi thanh tú lên, nhìn nhàn liếc qua anh, lại cười: "Mộ Dung Hoành Nghị, còn tìm đến tôi làm gì? Vì tôi không có cách nào thỏa mãn dục vọng trả thủ của anh sao?"
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn về phía cô, giọng nói lạnh đi: "Nếu như tôi nói, lúc này, tôi không có suy nghĩ này. Em sẽ tin sao?"
Tưởng Cầm lắc đầu bật cười, thả lỏng bước chân, đi đến bên cạnh anh, nghiêng đầu mở mắt nhìn anh: "Anh cứ nói đi?"
Một lần lại một lần tổn thương, nếu như còn chưa đủ làm cô tỉnh lại, vậy thì cô thật đáng đời! Đáng đời bị anh đùa giỡn, đáng đời mất tâm.
Mộ Dung Hoành nghị gật gật đầu, tuấn nhan không chút thay đổi, anh nói: "Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, em tin hay không, tôi căn bản không quan tâm."
Cho dù là ép buộc, anh cũng muốn trói chặt cô! Không cho cô thoát ra nửa bước!
Tâm Tưởng Cầm dần dần rét lạnh, anh là ma chú của cô, cô càng nóng lòng thoát khỏi, lại càng siết chặt không tha. Thực tế bây giờ cô đang thay anh mang thai huyết mạch nhà Mộ Dung, đây là sự thật không sai. Xem như là nghiệt duyên, theo như lời anh nói, anh và cô cũng không thể nào tách ra.
Cảm thấy tự giễu cười cười, cô cảm thấy, kết quả này không tồi, dù anh có yêu cô hay không, ít nhất không cần tách ra khỏi anh.
Chăm chú nhìn anh, cô lại không kìm lòng được đưa tay ra mơn trớn mặt của anh.
Mộ Dung Hoành Nghị lập tức chấn động, nhưng không kháng cự, chỉ là hơi nheo mắt lại.
Gương mặt này, thật sự là rất đẹp trai, là người đàn ông xinh đẹp nhất cô từng gặp. Cô dùng ngón tay men theo ngũ quan của anh, không khỏi suy nghĩ, nếu như sinh con trai, nhất định sẽ cực kỳ giống anh, cũng xinh đẹp như vậy.
Cô sẽ kiêu ngạo.
Da của anh rất lạnh, dù đã là tháng năm rồi, trong không khí cũng đã sinh ra hơi nóng mùa hè, vẫn không ấm lên một chút.
Như lòng của anh.
Cô rũ mắt, tay chậm rãi trượt xuống, vừa muốn thoát ra, anh lại đột nhiên cầm lại, không cho cô rời đi.
Cô cắn môi, giương mắt nhìn anh: "Một Dung Hoành Nghị, tôi thật sự mệt mỏi..."
Lúc này, dù cho anh là chân tình, hay giả ý, buông tha cô đi.
Nghe vậy, anh tàn nhẫn nở nụ cười, cầm tay thật chặt: "Trừ phi là tôi chết đi, tôi mới có thể không hận, mới có thể...buông tay."
Tâm của Tưởng Cầm, trầm xuống, chìm xuống.
Đã nhất định phải hận như vậy, vậy ôn tình trước đây tính là gì? An ủi trước khi chết? Hay là ly biệt sau phúng viếng?
"Tổng giám đốc..."
Sau lưng, Cao Dương nhịn không được lên tiếng. Mặc dù không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng không khí này quá không đúng, tiếp tục giằng co, chỉ sợ quan hệ hai người càng chạy càng xa.
"Tổng giám đốc, đã rất muộn rồi, cô Tưởng hẳn là còn chưa được ăn tối đâu."
Một câu, nhắc nhở Mộ Dung Hoành Nghị. Anh cau mày, dùng một giọng điệu cứng rắn chất vấn: "Ăn cơm chưa?"
Tưởng Cầm không muốn trả lời, không muốn dùng những thứ chi tiết vụn vặt trong cuộc sống nhắc nhở mình và anh còn chưa cắt đứt, để ý còn loạn.
"Đi!" Anh nắm lấy tay cô: "Theo tôi đi ăn!"
"Tôi không đi!" Cô dùng sức hất tay anh ra: "Có ăn hay không là chuyện của tôi, anh không nên không biết chừng mực."
"Cô mang thai con của tôi, cô không ăn cơm chính là chuyện của tôi!" Anh vẫn mạnh mẽ như trước.
Nhìn thấy hai người lại giằng co, Cao Dương vội vàng đứng ra hòa giải: "Tôi gọi đồ ăn ngoài là được rồi."
Tưởng Cầm không lên tiếng, Mộ Dung Hoành Nghị cũng âm trầm.
Cao Dương gọi điện thoại xong, đến bên tai Tưởng Cầm, nhỏ giọng nói: "Chân của tổng giám đốc còn chưa khỏi hắn, không thể đứng quá lâu, có thể mời anh ấy vào ngồi một lúc không?"
Tưởng Cầm nhíu mày: "Anh có thể đưa anh ấy về."
Cao Dương thở dài một tiếng: "Cô Tưởng, cô hẳn là hiểu rõ tính cách của anh ấy hơn tôi, đêm nay nếu như không thể tự mình nhìn cô ăn tối xong, anh ấy tuyệt đối sẽ không đi."
Lông mày Tưởng Cầm càng nhíu chặt hơn.
Anh thật sự là người có tính cách khiến người ta ghét như vậy, nếu anh kiên trì, cô cũng không thoát thân được. Nghĩ nghĩ, chậm rãi xoay người, đẩy cửa đi vào.
Cao Dương thấy thế, vội vàng đến dìu Mộ Dung Hoành Nghị: "Tổng giám đốc, cô Tưởng mời chúng ta đi vào đấy."
Mộ Dung Hoành Nghị hừ lạnh một tiếng: "Đã mời chúng ta vào, vì sao không tự mình mở miệng? Chút lễ phép đây cũng không có? Sau này phải trông chờ vào cô ấy giáo dục con của tôi thế nào!"
Cao Dương: "..."
Anh ta thật sự buồn bực đến không chịu được, anh ta cũng đã cố gắng tìm lối thoát cho tổng giám đốc rồi, sao anh lại còn muốn kiêu ngạo ở trên không bước xuống chứ?
Ngoài cửa, Tưởng Cầm nghe thấy rõ ràng, cô tức giận đẩy cửa ra, trừng mắt nhìn anh, lại chuyển tầm mắt nhìn vào Cao dương: "Cao Dương, mời vào.
Nói xong, quay đầu cất bước rời đi.
Cảm thấy bên cạnh nổi lên ý lạnh, rõ ràng nhằm vào chính mình, cái trán Cao Dương cũng dần đổ mồ hôi lạnh. Anh lúng túng nở nụ cười, cố ý lớn tiếng nói: "Tôi đây vào với tổng giám đốc vậy."
Tưởng Cầm không đáp, nhưng vẫn nấu nước, chuẩn bị hai chén trà.
Cao Dương đưa trà đến trước mặt Mộ Dung Hoành Nghị, cố ý nói: "Đây là cô Tưởng cho ngài."
Mộ Dung Hoành Nghị do dự, vẫn là nhận lấy, chậm rãi đưa đến bên môi.
Lá trà bình thường, uống hết lại có một vị đắng chát khác.
Buông chén ra, anh nghiêng tai lắng nghe, cô hình như đang dọn phòng, không khỏi nhíu mày, kêu một tiếng: "Cao Dương."
Cao Dương lập tức hiểu ý, đứng dậy, cởi áo khoác, xắn tay áo lên: "Cô Tưởng để tôi làm đi."
"Không cần, tôi có thể tự làm, sắp xong rồi.."
"Để tôi làm cho."
Cao Dương cố ý, Tưởng Cầm đành phải thôi.
Quay đầu nhìn qua Mộ Dung Hoành Nghị, cô ngược lại rất muốn xem anh như không tồn tại, nhưng anh cứ bình thản ung dung ngồi ở đó, khí tràng mạnh mẽ đến mức muốn xem nhẹ cũng khó.
Cô cau mày, cứng rắn dời tầm mắt đi, ngồi xuống ghế cách xa anh nhất.
Hai người cứ như vậy âm thầm ngồi ở đó, Mộ Dung Hoành Nghị không nói lời nào, Tưởng Cầm cũng không mở miệng, Cao Dương chỉ cảm thấy cả người khó chịu.
Cuối cùng, thức ăn ngoài cũng đến, anh ta nhẹ nhàng thở ra, mượn cơ hội này để náo động lên.
"Tổng giám đốc, cô Tưởng, đến dùng cơm đi."
"Đi ăn cơm." Anh ăn cơm, trong giọng nói lộ ra sự cố chấp.
Tưởng Cầm hơi nhíu mày, muốn nói không cần, lại nhìn thấy Cao Dương đang cố gắng khoát khoát tay với mình. Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng không nói gì, im lặng đứng dậy, đi đến trước bàn cơm ngồi xuống.
Cô nghĩ, nếu ăn một bữa cơm, có thể chấm dứt thời gian ở chung xấu hổ khó chịu như vậy, có cái gì không được?
Thức ăn rất phong phú, Cao Dương còn cố ý gọi canh gà, Tưởng Cầm chỉ là buồn bực ăn, có chút ăn không biết ngon.
Lúc này, có người gõ cửa.
Tưởng Cầm muốn đứng dậy mở cửa, Cao Dương lập tức nói: "Tôi đi cho."
Mở cửa ra nhìn, đúng là Tưởng Xuân.
Tưởng Cầm không ngờ cô sẽ đến, có chút bất ngờ, mà Tưởng Xuân cũng sửng sốt.
"Tưởng Xuân, vào đi." Tưởng Cầm nhàn nhạt mời cô.
Từ lần đó cô ta phá hỏng giày dự thi của Tưởng Cầm, quan hệ giữa hai người, không trở về trước kia được nữa. Nhưng thân thích dù sao cũng là thân thích. Tưởng Xuân nói thế nào cũng là họ Tưởng, Tưởng Cầm cũng không đến mức thật sự không nhận cô ta.
Tưởng Xuân vẻ mặt phức tạp đi vào, đứng trong phòng khách nhỏ hẹp, có vẻ có chút luống cuống. Vẫn là Tưởng Cầm mở miệng nói trước: "Đã trễ thế này, em tìm chị có việc gì?"
"Chị, em..."
Nhìn nhìn Tưởng Cầm, lại nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, cô ta muốn nói lại thôi.
Biết cô ta kiêng kỵ Mộ Dung Hoành Nghị, cô nói: "Đến phòng chị đi."
Cô ta vừa mới xoay người, Mộ Dung Hoành Nghị lại lên tiếng: "Tôi đã từng nói, không cho phép cô xuất hiện trước mặt cô ấy nữa."
Tưởng Xuân lập tức rùng mình một cái, vẻ mặt trở nên tái nhợt: "Tôi...tôi không có ý gì khác...tôi chỉ là đến thăm chị mình..."
"Mộ Dung Hoành Nghị, anh có phải quá bá đạo không?" Tưởng Cầm trầm giọng hỏi.
Trong lòng cô là người bao che khuyết điểm, cho dù Tưởng Xuân đã làm sai điều gì, cuối cùng cô ấy vẫn là người nhà họ Tưởng, là tốt là xấu cũng chưa đến phiên người khác phán xét.
Mộ Dung Hoành Nghị nguy hiểm híp mắt lại, hừ một tiếng, nói: "Em biết vì sao tôi có thể dễ dàng đùa giỡn em như vậy không? Cũng bởi vì cái tình tình chết tiệt này của em! Cao Dương, chúng ta đi!"
"Tổng giám đốc..."
Mộ Dung Hoành Nghị lạnh giọng: "Nếu như cô ấy muốn tiếp tục bị người khác đùa giỡn, đây cũng là chuyện của cô ấy."
Cao Dương bất đắc dĩ, dìu anh ra cửa.
Tưởng Cầm ra khỏi nhà Đàm Tô, lên xe Ngiêm Túc.
"Đưa em về nhà đi." Cô nói.
Nghiêm Túc quay đầu nhìn cô: "Anh làm em không tin tưởng như vậy?"
Tưởng Cầm lắc đầu: "Những thứ anh làm cho em, em đều ghi tạc trong lòng, nhưng lúc này em chỉ muốn về nhà."
Qua tối hôm qua, tâm tư của Nghiêm Túc cô rất rõ, dưới tình huống như vậy, cô không thể quấy rầy anh nữa. Để anh sinh ra bất kỳ hiểu lầm gì, đều là lỗi của cô. Nói cô trốn tránh cũng được, thật sự cô không có dũng khí để đối mặt.
Nghiêm Túc nhếch môi mỏng, chỉnh tầm mắt của mình về phía trước, dùng giọng điệu nhạt đến không thể nhạt hơn nói: "Em phần lớn không cần nghĩ nhiều, anh thích em, không liên quan đến việc em có tiếp nhận hay không. Anh sẽ cho em đủ thời gian, cho đến khi em đi từ trong đoạn tình cảm này ra."
Trong lòng Tưởng Cầm chấn động, đối với lời tỏ tình tự nhiên như vậy của anh, cả người ngơ ngác. Anh càng nói như vậy, cô càng không biết nên đáp lại thế nào.
Dưới sự kiên trì của cô, Nghiêm Túc đưa cô về nhà, Lưu Bình về nhà mẹ đẻ, cô chỉ còn một mình.
"Lúc nào cần đến anh, gọi điện thoại cho anh." Anh ngồi trong xe dặn dò, dù vẻ mặt rất nhạt, nhưng đáy mắt lại có sự lo lắng. Mặc dù quan tâm, nhưng anh cũng rất hiểu người con gái này, quyết định rồi, cho dù là một con đường tối đen, cũng sẽ không chùn bước.
"Em sẽ."
Cô trả lời như vậy, nhưng trong lòng anh và cô đều hiểu, chỉ là khẩu thị tâm phi mà thôi.
Anh không vạch trần, gật gật đầu, rồi khởi động xe đi.
Từ trong kính chiếu hậu, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng phía sau của cô, cho đến khi càng lúc càng nhỏ, lông mày của anh càng vặn chặt. Hai tay nắm chặt tay lái, trong lòng có chút ảo não. Muốn ở bên cạnh cô, cùng cô, canh giữ cô, lại không có tư cách đó.
Đối với một người đàn ông mà nói, cái này thật sự tổn thương lòng tự ái.
Nhưng mà, anh sẽ chờ.
Tưởng Cầm mở đèn trong phòng, trong phòng lập tức sáng sủa hẳn lên.
Cô đi vào trong bếp, lúc rãnh rỗi, cũng chỉ lúc cô ở nhà, Lưu Bình mới nấu ăn, cho nên sau khi cô rời đi, phòng bếp căn bản chỉ là trang trí.
Kỳ thật cô cũng không có khẩu vị gì, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến bây giờ không chỉ là một mình cô ăn, cô không muốn ăn cũng sẽ ép mình ăn.
Cầm lấy túi tiền, chuẩn bị mua chút gì đó về. Mới vừa ra khỏi cửa, cô nhìn thấy một chiếc xe dừng lại trước cửa nhà.
Cửa xe mở ra, Mộ Dung Hoành Nghị đi ra, đứng ở trước xe.
"Theo tôi về." Anh lạnh nhạt nói.
Tưởng Cầm giương cặp mi thanh tú lên, nhìn nhàn liếc qua anh, lại cười: "Mộ Dung Hoành Nghị, còn tìm đến tôi làm gì? Vì tôi không có cách nào thỏa mãn dục vọng trả thủ của anh sao?"
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn về phía cô, giọng nói lạnh đi: "Nếu như tôi nói, lúc này, tôi không có suy nghĩ này. Em sẽ tin sao?"
Tưởng Cầm lắc đầu bật cười, thả lỏng bước chân, đi đến bên cạnh anh, nghiêng đầu mở mắt nhìn anh: "Anh cứ nói đi?"
Một lần lại một lần tổn thương, nếu như còn chưa đủ làm cô tỉnh lại, vậy thì cô thật đáng đời! Đáng đời bị anh đùa giỡn, đáng đời mất tâm.
Mộ Dung Hoành nghị gật gật đầu, tuấn nhan không chút thay đổi, anh nói: "Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, em tin hay không, tôi căn bản không quan tâm."
Cho dù là ép buộc, anh cũng muốn trói chặt cô! Không cho cô thoát ra nửa bước!
Tâm Tưởng Cầm dần dần rét lạnh, anh là ma chú của cô, cô càng nóng lòng thoát khỏi, lại càng siết chặt không tha. Thực tế bây giờ cô đang thay anh mang thai huyết mạch nhà Mộ Dung, đây là sự thật không sai. Xem như là nghiệt duyên, theo như lời anh nói, anh và cô cũng không thể nào tách ra.
Cảm thấy tự giễu cười cười, cô cảm thấy, kết quả này không tồi, dù anh có yêu cô hay không, ít nhất không cần tách ra khỏi anh.
Chăm chú nhìn anh, cô lại không kìm lòng được đưa tay ra mơn trớn mặt của anh.
Mộ Dung Hoành Nghị lập tức chấn động, nhưng không kháng cự, chỉ là hơi nheo mắt lại.
Gương mặt này, thật sự là rất đẹp trai, là người đàn ông xinh đẹp nhất cô từng gặp. Cô dùng ngón tay men theo ngũ quan của anh, không khỏi suy nghĩ, nếu như sinh con trai, nhất định sẽ cực kỳ giống anh, cũng xinh đẹp như vậy.
Cô sẽ kiêu ngạo.
Da của anh rất lạnh, dù đã là tháng năm rồi, trong không khí cũng đã sinh ra hơi nóng mùa hè, vẫn không ấm lên một chút.
Như lòng của anh.
Cô rũ mắt, tay chậm rãi trượt xuống, vừa muốn thoát ra, anh lại đột nhiên cầm lại, không cho cô rời đi.
Cô cắn môi, giương mắt nhìn anh: "Một Dung Hoành Nghị, tôi thật sự mệt mỏi..."
Lúc này, dù cho anh là chân tình, hay giả ý, buông tha cô đi.
Nghe vậy, anh tàn nhẫn nở nụ cười, cầm tay thật chặt: "Trừ phi là tôi chết đi, tôi mới có thể không hận, mới có thể...buông tay."
Tâm của Tưởng Cầm, trầm xuống, chìm xuống.
Đã nhất định phải hận như vậy, vậy ôn tình trước đây tính là gì? An ủi trước khi chết? Hay là ly biệt sau phúng viếng?
"Tổng giám đốc..."
Sau lưng, Cao Dương nhịn không được lên tiếng. Mặc dù không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng không khí này quá không đúng, tiếp tục giằng co, chỉ sợ quan hệ hai người càng chạy càng xa.
"Tổng giám đốc, đã rất muộn rồi, cô Tưởng hẳn là còn chưa được ăn tối đâu."
Một câu, nhắc nhở Mộ Dung Hoành Nghị. Anh cau mày, dùng một giọng điệu cứng rắn chất vấn: "Ăn cơm chưa?"
Tưởng Cầm không muốn trả lời, không muốn dùng những thứ chi tiết vụn vặt trong cuộc sống nhắc nhở mình và anh còn chưa cắt đứt, để ý còn loạn.
"Đi!" Anh nắm lấy tay cô: "Theo tôi đi ăn!"
"Tôi không đi!" Cô dùng sức hất tay anh ra: "Có ăn hay không là chuyện của tôi, anh không nên không biết chừng mực."
"Cô mang thai con của tôi, cô không ăn cơm chính là chuyện của tôi!" Anh vẫn mạnh mẽ như trước.
Nhìn thấy hai người lại giằng co, Cao Dương vội vàng đứng ra hòa giải: "Tôi gọi đồ ăn ngoài là được rồi."
Tưởng Cầm không lên tiếng, Mộ Dung Hoành Nghị cũng âm trầm.
Cao Dương gọi điện thoại xong, đến bên tai Tưởng Cầm, nhỏ giọng nói: "Chân của tổng giám đốc còn chưa khỏi hắn, không thể đứng quá lâu, có thể mời anh ấy vào ngồi một lúc không?"
Tưởng Cầm nhíu mày: "Anh có thể đưa anh ấy về."
Cao Dương thở dài một tiếng: "Cô Tưởng, cô hẳn là hiểu rõ tính cách của anh ấy hơn tôi, đêm nay nếu như không thể tự mình nhìn cô ăn tối xong, anh ấy tuyệt đối sẽ không đi."
Lông mày Tưởng Cầm càng nhíu chặt hơn.
Anh thật sự là người có tính cách khiến người ta ghét như vậy, nếu anh kiên trì, cô cũng không thoát thân được. Nghĩ nghĩ, chậm rãi xoay người, đẩy cửa đi vào.
Cao Dương thấy thế, vội vàng đến dìu Mộ Dung Hoành Nghị: "Tổng giám đốc, cô Tưởng mời chúng ta đi vào đấy."
Mộ Dung Hoành Nghị hừ lạnh một tiếng: "Đã mời chúng ta vào, vì sao không tự mình mở miệng? Chút lễ phép đây cũng không có? Sau này phải trông chờ vào cô ấy giáo dục con của tôi thế nào!"
Cao Dương: "..."
Anh ta thật sự buồn bực đến không chịu được, anh ta cũng đã cố gắng tìm lối thoát cho tổng giám đốc rồi, sao anh lại còn muốn kiêu ngạo ở trên không bước xuống chứ?
Ngoài cửa, Tưởng Cầm nghe thấy rõ ràng, cô tức giận đẩy cửa ra, trừng mắt nhìn anh, lại chuyển tầm mắt nhìn vào Cao dương: "Cao Dương, mời vào.
Nói xong, quay đầu cất bước rời đi.
Cảm thấy bên cạnh nổi lên ý lạnh, rõ ràng nhằm vào chính mình, cái trán Cao Dương cũng dần đổ mồ hôi lạnh. Anh lúng túng nở nụ cười, cố ý lớn tiếng nói: "Tôi đây vào với tổng giám đốc vậy."
Tưởng Cầm không đáp, nhưng vẫn nấu nước, chuẩn bị hai chén trà.
Cao Dương đưa trà đến trước mặt Mộ Dung Hoành Nghị, cố ý nói: "Đây là cô Tưởng cho ngài."
Mộ Dung Hoành Nghị do dự, vẫn là nhận lấy, chậm rãi đưa đến bên môi.
Lá trà bình thường, uống hết lại có một vị đắng chát khác.
Buông chén ra, anh nghiêng tai lắng nghe, cô hình như đang dọn phòng, không khỏi nhíu mày, kêu một tiếng: "Cao Dương."
Cao Dương lập tức hiểu ý, đứng dậy, cởi áo khoác, xắn tay áo lên: "Cô Tưởng để tôi làm đi."
"Không cần, tôi có thể tự làm, sắp xong rồi.."
"Để tôi làm cho."
Cao Dương cố ý, Tưởng Cầm đành phải thôi.
Quay đầu nhìn qua Mộ Dung Hoành Nghị, cô ngược lại rất muốn xem anh như không tồn tại, nhưng anh cứ bình thản ung dung ngồi ở đó, khí tràng mạnh mẽ đến mức muốn xem nhẹ cũng khó.
Cô cau mày, cứng rắn dời tầm mắt đi, ngồi xuống ghế cách xa anh nhất.
Hai người cứ như vậy âm thầm ngồi ở đó, Mộ Dung Hoành Nghị không nói lời nào, Tưởng Cầm cũng không mở miệng, Cao Dương chỉ cảm thấy cả người khó chịu.
Cuối cùng, thức ăn ngoài cũng đến, anh ta nhẹ nhàng thở ra, mượn cơ hội này để náo động lên.
"Tổng giám đốc, cô Tưởng, đến dùng cơm đi."
"Đi ăn cơm." Anh ăn cơm, trong giọng nói lộ ra sự cố chấp.
Tưởng Cầm hơi nhíu mày, muốn nói không cần, lại nhìn thấy Cao Dương đang cố gắng khoát khoát tay với mình. Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng không nói gì, im lặng đứng dậy, đi đến trước bàn cơm ngồi xuống.
Cô nghĩ, nếu ăn một bữa cơm, có thể chấm dứt thời gian ở chung xấu hổ khó chịu như vậy, có cái gì không được?
Thức ăn rất phong phú, Cao Dương còn cố ý gọi canh gà, Tưởng Cầm chỉ là buồn bực ăn, có chút ăn không biết ngon.
Lúc này, có người gõ cửa.
Tưởng Cầm muốn đứng dậy mở cửa, Cao Dương lập tức nói: "Tôi đi cho."
Mở cửa ra nhìn, đúng là Tưởng Xuân.
Tưởng Cầm không ngờ cô sẽ đến, có chút bất ngờ, mà Tưởng Xuân cũng sửng sốt.
"Tưởng Xuân, vào đi." Tưởng Cầm nhàn nhạt mời cô.
Từ lần đó cô ta phá hỏng giày dự thi của Tưởng Cầm, quan hệ giữa hai người, không trở về trước kia được nữa. Nhưng thân thích dù sao cũng là thân thích. Tưởng Xuân nói thế nào cũng là họ Tưởng, Tưởng Cầm cũng không đến mức thật sự không nhận cô ta.
Tưởng Xuân vẻ mặt phức tạp đi vào, đứng trong phòng khách nhỏ hẹp, có vẻ có chút luống cuống. Vẫn là Tưởng Cầm mở miệng nói trước: "Đã trễ thế này, em tìm chị có việc gì?"
"Chị, em..."
Nhìn nhìn Tưởng Cầm, lại nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, cô ta muốn nói lại thôi.
Biết cô ta kiêng kỵ Mộ Dung Hoành Nghị, cô nói: "Đến phòng chị đi."
Cô ta vừa mới xoay người, Mộ Dung Hoành Nghị lại lên tiếng: "Tôi đã từng nói, không cho phép cô xuất hiện trước mặt cô ấy nữa."
Tưởng Xuân lập tức rùng mình một cái, vẻ mặt trở nên tái nhợt: "Tôi...tôi không có ý gì khác...tôi chỉ là đến thăm chị mình..."
"Mộ Dung Hoành Nghị, anh có phải quá bá đạo không?" Tưởng Cầm trầm giọng hỏi.
Trong lòng cô là người bao che khuyết điểm, cho dù Tưởng Xuân đã làm sai điều gì, cuối cùng cô ấy vẫn là người nhà họ Tưởng, là tốt là xấu cũng chưa đến phiên người khác phán xét.
Mộ Dung Hoành Nghị nguy hiểm híp mắt lại, hừ một tiếng, nói: "Em biết vì sao tôi có thể dễ dàng đùa giỡn em như vậy không? Cũng bởi vì cái tình tình chết tiệt này của em! Cao Dương, chúng ta đi!"
"Tổng giám đốc..."
Mộ Dung Hoành Nghị lạnh giọng: "Nếu như cô ấy muốn tiếp tục bị người khác đùa giỡn, đây cũng là chuyện của cô ấy."
Cao Dương bất đắc dĩ, dìu anh ra cửa.
Bình luận facebook