• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-500

Chương 500: Em bỏ cuộc rồi




Tưởng Cầm tức đến cả người phát run, cắn chặt môi, không lên tiếng.



Đúng vậy, đáng đời cô bị đùa giỡn! Ai bảo cô không đủ tuyệt tình, không đủ máu lạnh? Nói như vậy, cô đã không cần vì chuyện Nhiễm Hiểu Tình chết đi mà đau lòng, càng sẽ không động tâm với anh...



"Chị..."



Tưởng Xuân thì thào lên tiếng, nhìn có vẻ bị dọa.



Tưởng Cầm quay mặt đi, lặng lẽ giấu tâm trạng đi: "Muộn như vậy đến chỗ này, là vì anh ta sao?"



Cô còn nhớ, Tưởng Xuân từng nói thích Mộ Dung Hoành Nghị.



"Không phải!" Tưởng Xuân vội vàng giải thích: "Em chỉ là muốn nói với chị, làm hỏng giày của chị, là em không đúng. Mấy hôm nay, em vẫn luôn bất an, nghĩ muốn trước mặt chị nói một tiếng thật xin lỗi."



"Em nói, chị cũng đã nghe rồi, em về đi, đừng làm bác lo lắng." Giọng điệu Tưởng Cầm cứng ngắc, lúc này cô tâm phiền ý loạn, muốn một mình yên lặng một chút.



Tưởng Xuân nhìn cô, cúi đầu chậm rãi xoay người, đi đến cửa thì cô ta dừng lại một chút, lại nghiêng đầu sang chỗ khác: "Chị, mặc dù em vẫn còn thích Mộ Dung Hoành Nghị, nhưng em muốn nói cho chị biết, người đàn ông này cách em quá xa, em với anh ta căn bản không cùng một thế giới. Cho nên..em bỏ cuộc rồi."



Tưởng Cầm yên lặng nghe, không liên quan đến cô, cô không muốn phát biểu cảm xúc bình luận gì.



Nhưng không thể phủ nhận, em họ đã có một quyết định sáng suốt.



Nhưng mà, Tưởng Xuân có thể nghĩ thông, như vậy, cô thì sao?



"Chị, em cảm thấy anh ta đối với chị, cũng không chỉ là hận..." Tưởng Xuân do dự nói: "Anh ấy so với chị thấy, càng quan tâm chị hơn...Ít nhất, là em cho là vậy."



Tưởng Cầm hơi chấn động, ngẩng đầu nhìn cô ta, Tưởng Xuân cười với cô một cái, mặc dù vẫn còn rất ngượng ngùng, nhưng cô dường như lại nhìn thấy người em họ cởi mở đáng yêu trước kia.



"Em không hối hận vì thích anh ấy, cho đến bây giờ, em cũng có thể lớn tiếng nói với mọi người, em đã từng thích người đàn ông này! Chị, chị cũng phải giống em, đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghe theo lòng mình là được rồi. Chị, cố gắng lên!"



Lời cùa em họ, quả thật làm cô rung động không nhỏ. Tưởng Cầm giật mình tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi còn lại một mình cô.



Ngoài cửa, xe của Mộ Dung Hoành Nghị vẫn dừng ở cửa ra vào.



"Tổng giám đốc, Tưởng Xuân đi rồi." Cao Dương nói nhỏ.



Mộ Dung Hoành Nghị vẫn trầm mặc, anh không nói lời nào, Cao Dương cũng không tiện hỏi lại, chỉ cứ như vậy ngồi trong xe nhìn.



Dần dần, đèn trong nhà tắt.



"Tổng giám đốc..."



"Quay về đi."



Cao Dương lên tiếng, lúc này mới khởi động xe.



Trên đường về, Mộ Dung Hoành Nghị dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại, ngực nặng nề có chút đau, anh không khỏi hơi nhíu mày. Cũng chỉ có cô, có thể làm anh thật sự tức lên.



Lập tức, anh cười khổ.



Thật sự rất đau.



Liên tục mấy ngày, Tưởng Cầm đều ở nhà, mỗi ngày có người đúng giờ mang bữa sáng trưa tối đến cửa, hơn nữa còn nhìn cô ăn xong mới rời đi.



Cô biết, đây là mệnh lệnh của anh.



Thỉnh thoảng, cô sẽ đến bệnh viện chăm sóc Tưởng Mạc Hoài, muốn ông gọi điện thoại cho mẹ, nhưng ông lại lắc đầu.



"Đi rồi..thì cũng đã đi rồi, tình hình bây giờ, đi theo ba...cũng chỉ là tìm vất vả."



Nhìn qua ba mình, Tưởng Cầm nhàn nhạt nói: "Mẹ sợ nhất, không phải vất vả, mà là bỏ ra nhiều như vậy, vẫn không đổi được thứ thuộc về bà ấy."



Tưởng Mặc Hoài nhìn cô, thật lâu mới lên tiếng: "Vậy con thì sao, còn chấp nhất thứ không nên thuộc về mình sao?"



Tưởng Cầm hạ mắt trầm mặc, ánh mắt Tưởng Mạc Hoài rơi vào trên bụng cô: "Cũng không dùng được bao lâu nữa, bụng cũng đã sắp nhìn ra, con không còn bao nhiêu thời gian suy tư."



Cô theo bản năng đưa tay lên che bụng, cắn răng, cô nói: "Con nói rồi, chuyện này con sẽ tự mình giải quyết."



"Tiểu Cầm, đừng quá cố chấp..."



"Bởi vì con giống ba."



Tưởng Mạc Hoài khẽ giật mình, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Đúng thế..Ai bảo con là con gái của ba chứ."



Không muốn lại thêm cho cô áp lực gì, ông nói: "Con lấy giải cuộc thi thiết kế...Ba còn chưa chúc mừng con." Nhìn cô, ông vui mừng nói: "Con làm ba rất kiêu ngạo, nếu như không xảy ra nhiều chuyện như vậy, ba nhất định sẽ yên tâm giao công ty cho con."



Tưởng Cầm cắm ống hút vào trong cốc nước, đưa đến bên miệng ông, nói nhỏ: "Con không ngờ sẽ nhận được giải."



Tưởng Mạc Hoài uống chút nước, chậm rãi nói: "Con có thiên phú rất tốt, lão Đàm cũng nói vậy.



Tương Cầm bỏ ly xuống: "Con đang theo sư phụ học hỏi."



Tưởng Mạc Hoài khẽ cười nói: "Lão Đàm trên phương diện may giày thủ công nếu xưng là thứ hai, trước mắt trong nước không có ai đứng thứ nhất...Có thể theo ông ấy học tập, cơ hội như vậy thật sự quá quý giá..Nói thật, nếu như ông ấy chướng mắt con, cho dù ba tự mình mở miệng cầu, san bằng cửa nhà của ông ấy cũng vô dụng."



Giọng điệu của Tưởng Mạc Hoài, ẩn ẩn lộ ra tự hào.



Nhớ năm đó, lúc Đàm Tô còn ở công ty, Tưởng Mạc Hoài chọn ra mười người mới có tiềm lực nhất, muốn để ông ta dẫn dắt. Kết quả, không ai có thể làm ông ta hài lòng, việc này cứ như vậy rồi thôi. Không ngờ, cuối cùng ông ta lại nhận Tưởng Cầm làm đồ đệ! Tưởng Mạc Hoài sao lại có thể không tự hào?



Nhưng mà tiếc là, bây giờ ông không còn cái gì có thể để lại cho cô, ngược lại còn cho cô một khoản nợ.



Cảm nhận được cảm xúc mất mát của Tưởng Mạc Hoài, Tưởng Cầm nói: "Con sẽ theo sư phụ học tập cho tốt, không phải công ty, là chỉ liên quan đến sự yêu thích giày từ trong lòng. Cho nên, ba cũng không cần cảm thấy đau lòng.



Tưởng Mạc Hoài nhìn lên, dừng ở người cô: "Mẹ con nói đúng, con thật sự trưởng thành..."



Tưởng Cầm không nói, trưởng thành cũng phải trả một cái giá rất lớn, đây là sự thật dạy cô.



Ra khỏi bệnh viện, Tưởng Cầm nhận được điện thoại của Nghiêm Túc, cô nhìn điện thoại, lại thả vào túi, thật sự không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với anh ta.



Gọi một chiếc taxi, cô về thẳng nhà.



Trước cửa có một chiếc xe đỗ lại, cô nhìn mấy lần, muốn đi vòng qua, lúc này, cửa xe mở ra.



"Cô Tưởng, xin chào."



Là giọng nói già nua và trầm thấp.



Cô quay đầu lại, có chút sửng sốt.



Là Dương Chiến, ông nội của Dương Vịnh Hy. Trước kia, Nghiêm Túc đưa cô đi qua một đào viên, ở đó cô từng gặp Dương Chiến, ấn tượng với ông cụ này rất sâu.



"Xin chào." Cô lễ phép gật đầu, trong lòng kỳ thật cũng đoán được một hai mục đích đột nhiên đến thăm của ông ta.



"Có thời gian rảnh không? Tiện nói chuyện một chút không?" Dương Chiến rất khách khí, mặt mỉm cười.



Tưởng Cầm nghĩ nghĩ, nghĩ không ra lý do nào cự tuyệt ông cụ, vì vậy gật đầu: "Được."



"Mời lên xe."



Tưởng Cầm ngồi vào trong, Dương Chiến lập tức cho lái xe chạy đi, đúng là về thẳng nhà họ Dương.



Dương Chiến mỉm cười nói: "Cô Tưởng, hy vọng cô không trách tôi đường đột, mạo muội dẫn cô đến nhà tôi làm khách như vậy.



Mặc dù Tưởng Cầm cảm thấy bất ngờ, nhưng đã đi đến nơi này, cũng không nói thêm gì, theo đi vào.



Nhà họ Dương tổng cộng ba tầng, phong cách trang trí nội thất mỗi một tầng đều không giống nhau, trang trí bên trong, phong cách mới lạ, nhưng phối hợp với nhau, lại có một loại đẹp đến khó tưởng.



Dương Chiến đi trước, thay cô giới thiệu: "Những thứ này đều do con dâu tôi mang từ nhiều nơi trên thế giới về, rất ít khi ở nhà, một năm có hơn nửa năm là ở ngoài, con trai tôi cũng tùy ý con dâu. Điểm này, nó lại hoàn toàn không giống đàn ông nhà họ Dương."



Nghe ra được Dương Chiến cũng có kín đáo phê bình với chuyện này.



Tưởng Cầm nhẹ giọng đáp lại: "Nhìn ra được, ông ấy rất tốt với bà nhà, là một người đàn ông tốt."



Dương Chiến nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Đàn ông tốt không phải định nghĩa như vậy."



Tưởng Cầm cũng dùng nụ cười trả lời lại: "Nhưng mà, trong mắt nữ giới, chỉ đơn giản như vậy. Cho dù là một kẻ ác hoàn toàn, chỉ cần anh ta đối tốt với mình, chỉ cần anh ta toàn tâm toàn ý, phụ nữ sẽ không bước đường lùi."



Dương Chiếu nhíu mày rậm: "Giống như Mộ Dung?"



Ánh mắt Tưởng Cầm rũ xuống, nụ cười bên môi, vẫn không thất thố: "Thưa ông, hôm nay ông đến tìm tôi, là vì anh ấy sao."



"Ha ha." Dương Chiến khẽ cười, cũng không tiếp lời, mà trực tiếp đưa cô đến phòng khách của ông.



"Cô Tưởng." Lúc này ông ta mới lên tiếng, đi thẳng vào vấn đề nói: "Tôi chỉ có một đứa cháu gái là Vịnh Hy, tôi rất thương con bé. Vì con bé, tôi có thể đưa ra bất kỳ nhượng bộ nào. Kể cả, vi phạm nguyên tắc trước sau như một của mình."



Lời đã nói đến nước này, Tưởng Cầm cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: "Vậy ngài tìm nhầm người rồi, chuyện của Mộ Dung Hoành Nghị và cô Dương, không liên quan đến tôi."



"A? Vậy đứa bé trong bụng cô giải thích thế nào đây?"



Dương Chiến hỏi lại, nước chảy mây trôi, không nghe ra được vui buồn gì. Nhưng ánh mắt sắc bén, lại luôn nhìn chòng chọc cô, đó là bình tĩnh nhìn thấu sau khi trải qua bao nhiêu gió sương tích lũi.



Tưởng Cầm mỉm cười, không quan tâm hơn thua: "Thưa ông, xin hỏi tôi cần giải thích cái gì? Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến nhà họ Dương, đứa bé này không chút quan hệ với nhà họ Dương mấy người, tôi lại có gì cần phải giải thích với ngài chứ?"



Sau khi nghe xong, ánh mắt tinh tế dò xét cô, đột nhiên nở nụ cười: "Ha ha, dám nói với tôi những lời như vậy, cô là người đầu tiên."



Tưởng Cầm vẫn không kiêu ngạo không nịnh nọt như cũ, Dương Chiến thưởng thức ngụm trà, cực kỳ chậm chạp mở miệng: "Cháu gái tôi và Mộ Dung Hoành Nghị đã sớm đinh hôn, sắp kết hôn rồi, cô ở đằng sau mang thai đứa bé của cháu rể tương lai của tôi. Chẳng lẽ, tôi không nên tìm cô, không nên đòi ý kiến vì cháu gái mình sao?"



"Cách nói này của ngài, nên đến đòi Mộ Dung Hoành Nghị."



Dương Chiến gật đầu: "Đương nhiên là cậu ta chạy không khỏi." Sau khi nhìn cô nửa ngày, ông ta nói: "Tôi hay là nói thẳng, muốn điều kiện gì, cô mới có thể rời khỏi Mộ Dung?"



Mục đích Dương Chiến tìm cô, kỳ thật trong lòng Tưởng Cầm đã có tính toán, sau khi nghe xong cô chỉ lắc đầu, nói: "Nếu như có thể giúp tôi rời khỏi anh ấy, sau này không gặp người này nữa, tôi sẽ cảm kích ông."



Dương Chiến nheo mắt lại, giống như muốn từ mặt cô mà đoán lời nói của cô thật giả.



"Mộ Dung là một người đàn ông rất ưu tú, điểm này tôi không phủ nhận. Tôi nghĩ, cô cũng đồng ý."



Biết rõ ông ta đang thử dò xét mình, Tường Cầm cười đến có chút mệt: "Quan hệ giữa tôi và anh ta, không phải hai ba câu là có thể nói rõ được. Ông Dương, ông không cần hoài nghi, ý nghĩa muốn rời khỏi anh ta, tôi chưa từng có mãnh liệt như bây giờ."



Sau này trở thành người lạ, cũng không gặp nữa.



Kết cục này, đối với cô cũng là viên mãn.



"A?"



Dương Chiến thu tầm mắt lại, trầm mặt một lát, nói: "Chuyện của hai người, tôi ít nhiều cũng có chút hiểu."



Trước khi tìm Tưởng Cầm, kỳ thật ông ta đã điều tra cô. Nhưng lại không ngờ, giữa cô và Mộ Dung Hoành Nghị lại có sâu xa như vậy. Nhưng chuyện tình cảm ai có thể nói chắc được chứ? Nhất là bây giờ cô còn mang cốt nhục của Mộ Dung Hoành Nghị, người trẻ dễ bị tình cảm đầu độc cũng là bình thường, cho nên, ông ta mới muốn nói trước mặt cô một lần.



Nhìn thẳng cô, ông ta nói: "Nếu như cô thật sự muốn rời đi, tôi có thể giúp cô."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom