Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-142
CHƯƠNG 142: TRỪNG PHẠT GIÁO HUẤN 2
CHƯƠNG 142: TRỪNG PHẠT GIÁO HUẤN 2
Hạ Tịch Nghiên ngồi ở bên cạnh anh ta, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta, trong lòng đã âm thầm “chào hỏi” mấy lần với anh ta rồi. Khóe miệng Mục Chính Hi cong lên, lộ ra nụ cười tà mị nhưng không nói gì thêm nữa. Hạ Tịch Nghiên cũng quay đầu đi, cần gì phải khiến bản thân không vui, vì thế cũng không nói thêm lời nào.
Rất nhanh đã đến được đích đến, chiếc xe dừng lại, Mục Chính Hi xuống xe, Hạ Tịch Nghiên cũng xuống theo sau, bước vào một cửa hàng.
Vừa bước đến cửa, cửa tự động được mở ra. Nhìn thấy Mục Chính Hi bước vào, người ở bên trong lúc này lập tức nghênh đón: “Tổng giám đốc Mục, đã lâu lắm rồi không gặp ghé!”
Lúc này người bên trong lắc mông đi đến, hơn nữa người lắc mông đi đến kia, còn là một người đàn ông. Nhưng khi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, ánh mắt anh ta dừng ở trên người cô, sau đó không khách khí dùng ánh mắt không kiêng nể gì cả đánh giá cô ta một lượt. Nhưng không biết tại sao, rõ ràng người đàn ông này dùng ánh mắt đó nhìn cô, nhưng Hạ Tịch Nghiên lại không hề mảy may có ý kiến gì với người trước mặt, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh đứng đó.
“Tổng giám đốc Mục, lại đổi rồi sao?”
“Người lần này so với cô Lăng gì gì đó lần trước tốt hơn nhiều, có con mắt khá đấy!” Người đàn ông nhìn Mục Chính Hi, nói.
Thông qua ngữ khí như vậy, Hạ Tịch Nghiên đoán rằng anh ta vô cùng hiểu rõ Mục Chính Hi.
Hạ Tịch Nghiên đứng đó, sau khi nghe những lời nói của anh ta liền lập tức mở miệng: “Xin chào, tôi là nhà thiết kế của Vân Duệ, Hạ Tịch Nghiên!” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên lịch sự đưa tay ra.
“Tôi biết rồi, lần trước vừa thấy cô trên ti vi, gọi tôi Sonny là được rồi.” Sonny mở miệng, sau đó lập tức đưa tay ra, bắt tay với Hạ Tịch Nghiên. Lời tự giới thiệu của Hạ Tịch Nghiên vô ý nói cho người trước mặt rằng bọn họ không có quan hệ gì.
“Bớt nói nhảm đi, chọn quần áo!”
“Trong trường hợp nào?!”
“Tiệc rượu!”
“Anh lần trước lấy lễ phục của tôi vẫn còn chưa trả tôi đấy!” Sonny oán giận.
“Nhiều lời quá!” Mục Chính Hi nhìn anh ta vài giây rồi thu hồi ánh mắt. “Được rồi, tặng anh đấy.” – Sonny nói xong liền quay người gọi nhân viên phục vụ đến: “Đi chọn cho tổng giám đốc Mục một bộ!” Nhân viên phục vụ lập tức đi đến: “Mời qua bên này!” Mục Chính Hi nhíu mày nhìn anh ta: “Anh thì sao?”
“Tôi đương nhiên muốn phục vụ người đẹp rồi!” Nói xong còn không quên đưa ánh mắt khiêu khích, rõ ràng đều là những lời nói khiêu khích, những trong con mắt Mục Chính Hi hoàn toàn yên tâm, bất đắc dĩ nhìn anh ta một cái rồi tiến nào. Lúc này Sonny nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi chọn quần áo!”
Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu. Sau khi đi vào trong theo Sonny, lúc này cô mới phát hiện trước mặt mình là một hàng lễ phục, tay Sonny không ngừng tìm kiếm.
“Sao? Đi theo anh ấy áp lực lớn chứ?” Vừa bước vào, Sonny vừa tìm kiếm quần áo vừa hỏi.
Hạ Tịch Nghiên ngây người, sau khi hiểu được lời anh ta liền mở miệng: “Tôi đi theo anh ta, không phải mối quan hệ như anh nghĩ đâu, chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới mà thôi!” “Thật sao!?” Lúc này Sonny đã chọn được một chiếc áo, quay đầu đánh giá dáng người của cô một chút.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Đương nhiên!” Sonny nhíu nhíu mày, cũng không nói gì thêm.
Chiếc này anh không cảm thấy vừa lòng lắm, quay người tiếp tục chọn. Sau đó anh ta đã chọn được một bộ lễ phục màu tím, quay đầu nhìn cô: “Bộ này thế nào!?”
Hạ Tịch Nghiên nhìn bộ lễ phục trên tay anh: “Là màu tôi thích.”
“Vậy thì là nó rồi!” Hạ Tịch Nghiên lập tức lấy đi mặc thử.
CHƯƠNG 142: TRỪNG PHẠT GIÁO HUẤN 2
Hạ Tịch Nghiên ngồi ở bên cạnh anh ta, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta, trong lòng đã âm thầm “chào hỏi” mấy lần với anh ta rồi. Khóe miệng Mục Chính Hi cong lên, lộ ra nụ cười tà mị nhưng không nói gì thêm nữa. Hạ Tịch Nghiên cũng quay đầu đi, cần gì phải khiến bản thân không vui, vì thế cũng không nói thêm lời nào.
Rất nhanh đã đến được đích đến, chiếc xe dừng lại, Mục Chính Hi xuống xe, Hạ Tịch Nghiên cũng xuống theo sau, bước vào một cửa hàng.
Vừa bước đến cửa, cửa tự động được mở ra. Nhìn thấy Mục Chính Hi bước vào, người ở bên trong lúc này lập tức nghênh đón: “Tổng giám đốc Mục, đã lâu lắm rồi không gặp ghé!”
Lúc này người bên trong lắc mông đi đến, hơn nữa người lắc mông đi đến kia, còn là một người đàn ông. Nhưng khi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, ánh mắt anh ta dừng ở trên người cô, sau đó không khách khí dùng ánh mắt không kiêng nể gì cả đánh giá cô ta một lượt. Nhưng không biết tại sao, rõ ràng người đàn ông này dùng ánh mắt đó nhìn cô, nhưng Hạ Tịch Nghiên lại không hề mảy may có ý kiến gì với người trước mặt, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh đứng đó.
“Tổng giám đốc Mục, lại đổi rồi sao?”
“Người lần này so với cô Lăng gì gì đó lần trước tốt hơn nhiều, có con mắt khá đấy!” Người đàn ông nhìn Mục Chính Hi, nói.
Thông qua ngữ khí như vậy, Hạ Tịch Nghiên đoán rằng anh ta vô cùng hiểu rõ Mục Chính Hi.
Hạ Tịch Nghiên đứng đó, sau khi nghe những lời nói của anh ta liền lập tức mở miệng: “Xin chào, tôi là nhà thiết kế của Vân Duệ, Hạ Tịch Nghiên!” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên lịch sự đưa tay ra.
“Tôi biết rồi, lần trước vừa thấy cô trên ti vi, gọi tôi Sonny là được rồi.” Sonny mở miệng, sau đó lập tức đưa tay ra, bắt tay với Hạ Tịch Nghiên. Lời tự giới thiệu của Hạ Tịch Nghiên vô ý nói cho người trước mặt rằng bọn họ không có quan hệ gì.
“Bớt nói nhảm đi, chọn quần áo!”
“Trong trường hợp nào?!”
“Tiệc rượu!”
“Anh lần trước lấy lễ phục của tôi vẫn còn chưa trả tôi đấy!” Sonny oán giận.
“Nhiều lời quá!” Mục Chính Hi nhìn anh ta vài giây rồi thu hồi ánh mắt. “Được rồi, tặng anh đấy.” – Sonny nói xong liền quay người gọi nhân viên phục vụ đến: “Đi chọn cho tổng giám đốc Mục một bộ!” Nhân viên phục vụ lập tức đi đến: “Mời qua bên này!” Mục Chính Hi nhíu mày nhìn anh ta: “Anh thì sao?”
“Tôi đương nhiên muốn phục vụ người đẹp rồi!” Nói xong còn không quên đưa ánh mắt khiêu khích, rõ ràng đều là những lời nói khiêu khích, những trong con mắt Mục Chính Hi hoàn toàn yên tâm, bất đắc dĩ nhìn anh ta một cái rồi tiến nào. Lúc này Sonny nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi chọn quần áo!”
Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu. Sau khi đi vào trong theo Sonny, lúc này cô mới phát hiện trước mặt mình là một hàng lễ phục, tay Sonny không ngừng tìm kiếm.
“Sao? Đi theo anh ấy áp lực lớn chứ?” Vừa bước vào, Sonny vừa tìm kiếm quần áo vừa hỏi.
Hạ Tịch Nghiên ngây người, sau khi hiểu được lời anh ta liền mở miệng: “Tôi đi theo anh ta, không phải mối quan hệ như anh nghĩ đâu, chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới mà thôi!” “Thật sao!?” Lúc này Sonny đã chọn được một chiếc áo, quay đầu đánh giá dáng người của cô một chút.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Đương nhiên!” Sonny nhíu nhíu mày, cũng không nói gì thêm.
Chiếc này anh không cảm thấy vừa lòng lắm, quay người tiếp tục chọn. Sau đó anh ta đã chọn được một bộ lễ phục màu tím, quay đầu nhìn cô: “Bộ này thế nào!?”
Hạ Tịch Nghiên nhìn bộ lễ phục trên tay anh: “Là màu tôi thích.”
“Vậy thì là nó rồi!” Hạ Tịch Nghiên lập tức lấy đi mặc thử.
Bình luận facebook