-
Chương 53: Thua cả rác rưởi
Sau khi phá hỏng kế hoạch tỏ tình của Lăng Vân, Giang Vũ hài lòng bước ra khỏi sân khấu.
Mặc dù tất cả mọi người có mặt đều biết Lăng Vân sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này và sẽ tìm cách đối phó với Giang Vũ, nhưng Giang Vũ không hề quan tâm.
Để được ở bên Kỷ Tuyết Tình, những kẻ thù mà Giang Vũ phải đối mặt trong tương lai sẽ càng lúc càng đáng sợ, Lăng Vân này chẳng qua chỉ là sự khởi đầu.
Sở dĩ hôm nay Giang Vũ công khai đối đầu với Lăng Vân là để cho mọi người biết anh không hề e ngại Lăng Vân, thậm chí anh cũng không sợ nhà họ Lăng, không ai có thể lay chuyển được quyết tâm ở bên Kỷ Tuyết Tình của anh.
Mặc kệ ánh mắt khác thường của người khác, Giang Vũ tìm một góc khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt vận công.
"Con đường tu luyện của mình về sau có lẽ sẽ càng ngày càng gian nan!"
Cảm nhận được chân khí đang chảy trong đan điền của mình, Giang Vũ cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Sau khi dùng nhân sâm rừng cùng tất cả đan dược mà mình đã luyện chế trước đó, tu vi của mình thế mà chỉ mới đạt tới luyện khí tầng 3, đúng là quá khó khăn!”
Nhân sâm rừng của Lăng Vân tuy chưa đầy trăm năm nhưng ít nhất cũng đã được ba bốn mươi năm, giá trị cực cao nhưng cũng không thể giúp Giang Vũ đột phá đến cảnh giới luyện khí tầng bốn.
Bởi vậy có thể thấy được, việc tu luyện tiếp theo của Giang Vũ sẽ ngày càng khó khăn hơn, lượng linh khí và dược liệu cần thiết cũng sẽ ngày càng lớn hơn.
Vừa hay Giang Vũ đã nhận được một trăm triệu từ Lăng Vân, cộng với số tiền anh kiếm được từ việc bán thuốc trước đó, nên tạm thời anh cũng không phải lo lắng về tiền bạc.
"Giang Vũ, cháu đã gây chuyện lớn rồi, sao còn không mau chạy đi?"
Ông cụ Triệu vội vàng bước tới trước mặt Giang Vũ nhắc nhở: “Cháu dám lừa cậu Lăng một trăm triệu, còn làm cậu ta xấu hổ trước mặt mọi người, cậu ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho cháu”.
"Ông à, mời ông ngồi".
Giang Vũ mở mắt, đứng dậy cung kính đỡ ông cụ ngồi xuống: “Nếu cháu đã dám làm như vậy thì tức là cháu không sợ bị trả thù, cho dù bây giờ cháu rời đi thì Lăng Vân cũng sẽ không buông tha cho cháu, nếu đã như vậy thì chi bằng cứ chờ xem hắn giở trò gì".
"Tên nhóc này sao lại lỗ mãng như vậy chứ!"
Ông cụ lo lắng nhìn Giang Vũ nói: "Mặc dù ông tin tưởng cháu có bản lĩnh, nhưng cháu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng phải chết trẻ".
"Ông cụ Triệu à, ông không cần phải quá lo như thế".
Đúng lúc này, Vương Mãn Kim đã đi tới nói: "Anh Giang có cô Kỷ làm chỗ dựa, tất nhiên không cần phải e ngại Lăng Vân".
"Vương... cậu Vương!"
Ông cụ Triệu kinh ngạc nhìn Vương Mãn Kim, con trai của tỷ phú lại quen biết Giang Vũ.
"Không chỉ có cô Kỷ!"
Ông cụ còn chưa kịp phản ứng thì Tề Thiên Minh đang cầm ly rượu cũng đã đi tới: “Chỉ sợ cụ còn chưa biết cô Hàn Linh, con gái nhà họ Hàn nổi danh ở thủ đô cũng là một người bạn tốt của anh Giang đây”.
"Tề… cậu Tề!"
Ông cụ Triệu sợ hãi đứng dậy, đây chính là con trai của thị trưởng Giang Châu, thân phận và địa vị của anh ta còn đáng nể hơn con trai của tỷ phú.
"Ông là trưởng bối của anh Giang, xem như cũng là trưởng bối của chúng cháu, ông không cần khách khí như vậy".
Thấy ông cụ đang định đứng lên chào mình, Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh vội vàng ngăn cản, sau đó nhiệt tình nói chuyện với Giang Vũ.
"Mình quả nhiên không nhìn lầm, Giang Vũ hoàn toàn không phải là hạng người tầm thường".
Nhìn thấy Giang Vũ trò chuyện vui vẻ với hai thanh niên đứng đầu Giang Châu, ông cụ cảm thấy rất phức tạp.
"Anh Giang! Cô Hàn có đến đây không?"
Sau khi Tề Thiên Minh ngồi xuống liền tò mò nhìn Giang Vũ hỏi: "Ngay cả người của các gia tộc lớn trong thủ đô Long Kinh cũng chẳng là cái thá gì trong mắt cô Hàn. Nếu Lăng Vân dám đắc tội cô Hàn thì hắn không chết cũng bị lột một lớp da".
"Hàn Linh trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện, cô ấy cần tĩnh dưỡng", Giang Vũ thành thật trả lời.
Tuy rằng Giang Vũ đã giải trừ Giao Nhân Mị cho Hàn Linh, nhưng cô ta đã trúng độc quá sâu, từ nhỏ đến lớn thân thể đã bị Giao Nhân Mị tàn phá nghiêm trọng, nên cần tĩnh dưỡng trong thời gian rất lâu.
"Ôi trời! Cô Kỷ không tới, cô Hàn cũng không có ở đây, nếu bây giờ Lăng Vân làm khó dễ anh thì chẳng phải anh chẳng còn chỗ dựa nào sao!"
Vương Mãn Kim biến sắc, liền nhắc nhở: “Tốt nhất là anh vẫn nên nhanh chóng rời đi tìm cô Kỷ che chở”.
"Anh Vương nói đúng", Tề Thiên Minh cũng gật đầu.
"Các người thật sự xem tôi là một tên ăn bám chỉ biết dựa vào phụ nữ thôi sao?"
Giang Vũ nhìn hai thanh niên trước mặt mà không nói nên lời.
"Anh vốn chính là như vậy mà!"
Vương Mãn Kim cùng Tề Thiên Minh liếc nhìn nhau, sau đó đồng thanh đáp.
"Tôi…"
Khóe miệng Giang Vũ giật giật, suýt chút nữa đã không nhịn được mà mắng người, tức giận hỏi: "Tôi đã đắc tội Lăng Vân, sao các người còn dám ngồi đây mà không chạy đi, không sợ bị tôi liên lụy sao?"
"Cho dù không có anh thì tôi cũng không giao du với Lăng Vân, tôi không nhìn được cái dáng vẻ tự cao tự đại đó của anh ta".
Sắc mặt Vương Mãn Kim tối sầm, tức giận nói: "Nhà họ Vương vốn định tiến vào tỉnh lỵ, nhưng giữa chừng lại bị Lăng Vân ra mặt ngăn cản, nói chúng tôi chỉ là nhà giàu mới nổi nơi thâm sơn cùng cốc, không có tư cách nhập trú vào tỉnh lỵ".
"Bởi vì bị nhà họ Lăng chèn ép cho nên nhà họ Vương không thể không an phận ở một góc, co đầu rút cổ làm tỷ phú Giang Châu".
"Bây giờ nhà họ Lăng lại nhập trú Giang Châu, nhà họ Vương của tôi kiểu gì cũng không thể sống yên ổn, tôi cần gì phải xun xoe với anh ta chứ!"
"Con cháu nhà họ Tề tôi trước nay đều ân oán rõ ràng, anh Giang đã điều trị cho tôi, có công tái tạo, nếu như trong giờ phút này mà tôi cứ bo bo giữ mình thì chẳng khác nào kẻ vong ân phụ nghĩa".
Tề Thiên Minh đẩy gọng kính lên, kiên định nhìn Giang Vũ.
Sau bữa tiệc do ông Đổng sắp xếp, Giang Vũ và Tề Thiên Minh còn gặp nhau thêm nhiều lần nữa để chữa trị căn bệnh bệnh suy giảm chức năng và vô sinh.
Bởi vậy, Tề Thiên Minh, thậm chí cả bố của anh ta là thị trưởng Tề đều vô cùng cảm kích Giang Vũ.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tề Thiên Minh lúc này vẫn có thể ngồi cạnh Giang Vũ.
Sau đó cả ba cùng uống rượu và trò chuyện, còn khiến cho ông cụ Triệu cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ông cụ Triệu có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến một ông già ở gia tộc cấp thấp như mình lại có thể ngồi trò chuyện cùng bàn với hai thanh niên thuộc vào hàng ưu tú bậc nhất Giang Châu, lại còn ngồi ngay trung tâm, chuyện này đúng là chẳng khác nào một giấc mơ.
"Giang Vũ! Trả lại cho tao một trăm triệu!"
Trong lúc bốn người Giang Vũ đang trờ chuyện vui vẻ thì Lăng Vân dẫn một nhóm người đến vây quanh, lạnh lùng nhìn Giang Vũ nói: "Nếu như mày ngoan ngoãn trả lại tiền thì tao sẽ độ lượng mà bỏ qua chuyện cũ, bằng không..."
Đối mặt với Lăng Vân đang bộc phát khí thế uy hiếp, Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh ngồi sang một bên, không nói một lời.
Mặc dù bọn họ đều đứng về phía Giang Vũ, nhưng họ không dũng cảm trực tiếp thách thức Lăng Vân như Giang Vũ.
Ông cụ Triệu ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt lo lắng, dường như còn không dám thở.
Trong mắt ông cụ, Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh đã là những thanh niên ưu tú hàng đầu, nhưng một cậu chủ gia tộc lớn ở tỉnh lỵ như Lăng Vân lại càng khiến cho ông ấy cảm thấy ngột ngạt khi đứng trước mặt.
"Bằng không thì anh sẽ làm gì tôi hả cậu Lăng?"
Giang Vũ ngắt lời Lăng Vân một cách đầy khiêu khích, kiên định nói: "Yêu cầu tôi trả lại tiền là chuyện không thể. Nghĩ được cách thì nghĩ, không nghĩ được thì biến đi".
"Tên rác rưởi, mày quá kiêu ngạo rồi đó!"
"Nếu như mày không có Kỷ Tuyết Tình làm chỗ dựa thì trong mắt tao mày cũng chẳng là cái thá gì cả".
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người dám nói như vậy với mình, Lăng Vân vô cùng giận dữ, trong mắt lóe ra tia sắc lạnh: "Tao muốn giết chết mày cũng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy!"
"Cho dù anh có nhà họ Lăng làm chỗ dựa thì ở trong mắt tôi anh cũng chẳng là cái thá gì".
"Anh quen biết cô Kỷ sớm hơn tôi, sao vẫn chưa theo đuổi được cô Kỷ?"
"Còn tôi chỉ là một người đàn ông vừa ly hôn, chẳng qua chỉ mới quen biết cô Kỷ vài ngày mà đã ở bên cạnh cô ấy rồi, so sánh hai chúng ta với nhau thật sự có thể khiến ai đó tức chết!"
Giang Vũ cầm ly rượu, khẽ cười nhìn Lăng Vân nói: "Đúng rồi! Anh gọi tôi là tên rác rưởi, thế mà anh lại bị tên rác rưởi lừa mất một trăm triệu, vậy thì anh còn tệ hơn cả rác rưởi!"
"Tên khốn, tao sẽ giết mày ngay bây giờ!"
Lăng Vân tức giận đến mức muốn hộc máu, anh ta gầm một tiếng, chuẩn bị ra tay...
Mặc dù tất cả mọi người có mặt đều biết Lăng Vân sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này và sẽ tìm cách đối phó với Giang Vũ, nhưng Giang Vũ không hề quan tâm.
Để được ở bên Kỷ Tuyết Tình, những kẻ thù mà Giang Vũ phải đối mặt trong tương lai sẽ càng lúc càng đáng sợ, Lăng Vân này chẳng qua chỉ là sự khởi đầu.
Sở dĩ hôm nay Giang Vũ công khai đối đầu với Lăng Vân là để cho mọi người biết anh không hề e ngại Lăng Vân, thậm chí anh cũng không sợ nhà họ Lăng, không ai có thể lay chuyển được quyết tâm ở bên Kỷ Tuyết Tình của anh.
Mặc kệ ánh mắt khác thường của người khác, Giang Vũ tìm một góc khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt vận công.
"Con đường tu luyện của mình về sau có lẽ sẽ càng ngày càng gian nan!"
Cảm nhận được chân khí đang chảy trong đan điền của mình, Giang Vũ cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Sau khi dùng nhân sâm rừng cùng tất cả đan dược mà mình đã luyện chế trước đó, tu vi của mình thế mà chỉ mới đạt tới luyện khí tầng 3, đúng là quá khó khăn!”
Nhân sâm rừng của Lăng Vân tuy chưa đầy trăm năm nhưng ít nhất cũng đã được ba bốn mươi năm, giá trị cực cao nhưng cũng không thể giúp Giang Vũ đột phá đến cảnh giới luyện khí tầng bốn.
Bởi vậy có thể thấy được, việc tu luyện tiếp theo của Giang Vũ sẽ ngày càng khó khăn hơn, lượng linh khí và dược liệu cần thiết cũng sẽ ngày càng lớn hơn.
Vừa hay Giang Vũ đã nhận được một trăm triệu từ Lăng Vân, cộng với số tiền anh kiếm được từ việc bán thuốc trước đó, nên tạm thời anh cũng không phải lo lắng về tiền bạc.
"Giang Vũ, cháu đã gây chuyện lớn rồi, sao còn không mau chạy đi?"
Ông cụ Triệu vội vàng bước tới trước mặt Giang Vũ nhắc nhở: “Cháu dám lừa cậu Lăng một trăm triệu, còn làm cậu ta xấu hổ trước mặt mọi người, cậu ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho cháu”.
"Ông à, mời ông ngồi".
Giang Vũ mở mắt, đứng dậy cung kính đỡ ông cụ ngồi xuống: “Nếu cháu đã dám làm như vậy thì tức là cháu không sợ bị trả thù, cho dù bây giờ cháu rời đi thì Lăng Vân cũng sẽ không buông tha cho cháu, nếu đã như vậy thì chi bằng cứ chờ xem hắn giở trò gì".
"Tên nhóc này sao lại lỗ mãng như vậy chứ!"
Ông cụ lo lắng nhìn Giang Vũ nói: "Mặc dù ông tin tưởng cháu có bản lĩnh, nhưng cháu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng phải chết trẻ".
"Ông cụ Triệu à, ông không cần phải quá lo như thế".
Đúng lúc này, Vương Mãn Kim đã đi tới nói: "Anh Giang có cô Kỷ làm chỗ dựa, tất nhiên không cần phải e ngại Lăng Vân".
"Vương... cậu Vương!"
Ông cụ Triệu kinh ngạc nhìn Vương Mãn Kim, con trai của tỷ phú lại quen biết Giang Vũ.
"Không chỉ có cô Kỷ!"
Ông cụ còn chưa kịp phản ứng thì Tề Thiên Minh đang cầm ly rượu cũng đã đi tới: “Chỉ sợ cụ còn chưa biết cô Hàn Linh, con gái nhà họ Hàn nổi danh ở thủ đô cũng là một người bạn tốt của anh Giang đây”.
"Tề… cậu Tề!"
Ông cụ Triệu sợ hãi đứng dậy, đây chính là con trai của thị trưởng Giang Châu, thân phận và địa vị của anh ta còn đáng nể hơn con trai của tỷ phú.
"Ông là trưởng bối của anh Giang, xem như cũng là trưởng bối của chúng cháu, ông không cần khách khí như vậy".
Thấy ông cụ đang định đứng lên chào mình, Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh vội vàng ngăn cản, sau đó nhiệt tình nói chuyện với Giang Vũ.
"Mình quả nhiên không nhìn lầm, Giang Vũ hoàn toàn không phải là hạng người tầm thường".
Nhìn thấy Giang Vũ trò chuyện vui vẻ với hai thanh niên đứng đầu Giang Châu, ông cụ cảm thấy rất phức tạp.
"Anh Giang! Cô Hàn có đến đây không?"
Sau khi Tề Thiên Minh ngồi xuống liền tò mò nhìn Giang Vũ hỏi: "Ngay cả người của các gia tộc lớn trong thủ đô Long Kinh cũng chẳng là cái thá gì trong mắt cô Hàn. Nếu Lăng Vân dám đắc tội cô Hàn thì hắn không chết cũng bị lột một lớp da".
"Hàn Linh trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện, cô ấy cần tĩnh dưỡng", Giang Vũ thành thật trả lời.
Tuy rằng Giang Vũ đã giải trừ Giao Nhân Mị cho Hàn Linh, nhưng cô ta đã trúng độc quá sâu, từ nhỏ đến lớn thân thể đã bị Giao Nhân Mị tàn phá nghiêm trọng, nên cần tĩnh dưỡng trong thời gian rất lâu.
"Ôi trời! Cô Kỷ không tới, cô Hàn cũng không có ở đây, nếu bây giờ Lăng Vân làm khó dễ anh thì chẳng phải anh chẳng còn chỗ dựa nào sao!"
Vương Mãn Kim biến sắc, liền nhắc nhở: “Tốt nhất là anh vẫn nên nhanh chóng rời đi tìm cô Kỷ che chở”.
"Anh Vương nói đúng", Tề Thiên Minh cũng gật đầu.
"Các người thật sự xem tôi là một tên ăn bám chỉ biết dựa vào phụ nữ thôi sao?"
Giang Vũ nhìn hai thanh niên trước mặt mà không nói nên lời.
"Anh vốn chính là như vậy mà!"
Vương Mãn Kim cùng Tề Thiên Minh liếc nhìn nhau, sau đó đồng thanh đáp.
"Tôi…"
Khóe miệng Giang Vũ giật giật, suýt chút nữa đã không nhịn được mà mắng người, tức giận hỏi: "Tôi đã đắc tội Lăng Vân, sao các người còn dám ngồi đây mà không chạy đi, không sợ bị tôi liên lụy sao?"
"Cho dù không có anh thì tôi cũng không giao du với Lăng Vân, tôi không nhìn được cái dáng vẻ tự cao tự đại đó của anh ta".
Sắc mặt Vương Mãn Kim tối sầm, tức giận nói: "Nhà họ Vương vốn định tiến vào tỉnh lỵ, nhưng giữa chừng lại bị Lăng Vân ra mặt ngăn cản, nói chúng tôi chỉ là nhà giàu mới nổi nơi thâm sơn cùng cốc, không có tư cách nhập trú vào tỉnh lỵ".
"Bởi vì bị nhà họ Lăng chèn ép cho nên nhà họ Vương không thể không an phận ở một góc, co đầu rút cổ làm tỷ phú Giang Châu".
"Bây giờ nhà họ Lăng lại nhập trú Giang Châu, nhà họ Vương của tôi kiểu gì cũng không thể sống yên ổn, tôi cần gì phải xun xoe với anh ta chứ!"
"Con cháu nhà họ Tề tôi trước nay đều ân oán rõ ràng, anh Giang đã điều trị cho tôi, có công tái tạo, nếu như trong giờ phút này mà tôi cứ bo bo giữ mình thì chẳng khác nào kẻ vong ân phụ nghĩa".
Tề Thiên Minh đẩy gọng kính lên, kiên định nhìn Giang Vũ.
Sau bữa tiệc do ông Đổng sắp xếp, Giang Vũ và Tề Thiên Minh còn gặp nhau thêm nhiều lần nữa để chữa trị căn bệnh bệnh suy giảm chức năng và vô sinh.
Bởi vậy, Tề Thiên Minh, thậm chí cả bố của anh ta là thị trưởng Tề đều vô cùng cảm kích Giang Vũ.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tề Thiên Minh lúc này vẫn có thể ngồi cạnh Giang Vũ.
Sau đó cả ba cùng uống rượu và trò chuyện, còn khiến cho ông cụ Triệu cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ông cụ Triệu có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến một ông già ở gia tộc cấp thấp như mình lại có thể ngồi trò chuyện cùng bàn với hai thanh niên thuộc vào hàng ưu tú bậc nhất Giang Châu, lại còn ngồi ngay trung tâm, chuyện này đúng là chẳng khác nào một giấc mơ.
"Giang Vũ! Trả lại cho tao một trăm triệu!"
Trong lúc bốn người Giang Vũ đang trờ chuyện vui vẻ thì Lăng Vân dẫn một nhóm người đến vây quanh, lạnh lùng nhìn Giang Vũ nói: "Nếu như mày ngoan ngoãn trả lại tiền thì tao sẽ độ lượng mà bỏ qua chuyện cũ, bằng không..."
Đối mặt với Lăng Vân đang bộc phát khí thế uy hiếp, Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh ngồi sang một bên, không nói một lời.
Mặc dù bọn họ đều đứng về phía Giang Vũ, nhưng họ không dũng cảm trực tiếp thách thức Lăng Vân như Giang Vũ.
Ông cụ Triệu ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt lo lắng, dường như còn không dám thở.
Trong mắt ông cụ, Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh đã là những thanh niên ưu tú hàng đầu, nhưng một cậu chủ gia tộc lớn ở tỉnh lỵ như Lăng Vân lại càng khiến cho ông ấy cảm thấy ngột ngạt khi đứng trước mặt.
"Bằng không thì anh sẽ làm gì tôi hả cậu Lăng?"
Giang Vũ ngắt lời Lăng Vân một cách đầy khiêu khích, kiên định nói: "Yêu cầu tôi trả lại tiền là chuyện không thể. Nghĩ được cách thì nghĩ, không nghĩ được thì biến đi".
"Tên rác rưởi, mày quá kiêu ngạo rồi đó!"
"Nếu như mày không có Kỷ Tuyết Tình làm chỗ dựa thì trong mắt tao mày cũng chẳng là cái thá gì cả".
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người dám nói như vậy với mình, Lăng Vân vô cùng giận dữ, trong mắt lóe ra tia sắc lạnh: "Tao muốn giết chết mày cũng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy!"
"Cho dù anh có nhà họ Lăng làm chỗ dựa thì ở trong mắt tôi anh cũng chẳng là cái thá gì".
"Anh quen biết cô Kỷ sớm hơn tôi, sao vẫn chưa theo đuổi được cô Kỷ?"
"Còn tôi chỉ là một người đàn ông vừa ly hôn, chẳng qua chỉ mới quen biết cô Kỷ vài ngày mà đã ở bên cạnh cô ấy rồi, so sánh hai chúng ta với nhau thật sự có thể khiến ai đó tức chết!"
Giang Vũ cầm ly rượu, khẽ cười nhìn Lăng Vân nói: "Đúng rồi! Anh gọi tôi là tên rác rưởi, thế mà anh lại bị tên rác rưởi lừa mất một trăm triệu, vậy thì anh còn tệ hơn cả rác rưởi!"
"Tên khốn, tao sẽ giết mày ngay bây giờ!"
Lăng Vân tức giận đến mức muốn hộc máu, anh ta gầm một tiếng, chuẩn bị ra tay...
Bình luận facebook