-
Chương 54: Vạch trần quá khứ không hay
Nhìn thấy Giang Vũ dùng lời nói đả kích Lăng Vân đến mức anh ta không thể phản bác, Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh liếc nhìn nhau rồi lén lút bật ngón tay cái lên cho Giang Vũ.
Không ai ngờ Giang Vũ lại giỏi đổ lỗi cho người khác như vậy, anh có thể khiến cho đối phương phẫn nộ mà thậm chí không cần dùng đến một lời thô tục nào.
"Bây giờ tôi đang là người phụ trách việc đầu tư của nhà họ Kỷ ở Giang Châu, nếu như anh dám tấn công tôi thì cũng tức là anh đang tấn công người của nhà họ Kỷ".
Nhìn thấy Lăng Vân chuẩn bị ra tay tấn công mình, Giang Vũ vẫn tự tin khiêu khích: "Hơn nữa, quan hệ của tôi với cô Kỷ... Nếu anh có gan thì cứ động vào tôi!"
Nghe vậy, mọi người đều khinh thường nhìn Giang Vũ, nói cả nửa ngày, hóa ra tên này vẫn dựa vào cô Kỷ và nhà họ Kỷ để cáo mượn oai hùm, đúng là không biết xấu hổ.
"Cậu chủ, đừng quá kích động".
Chú Nghiêm nhanh chóng tiến lên giữ chặt Lăng Vân, nhắc nhở: "Bây giờ chưa phải lúc ra tay".
"Mày muốn khiêu khích tao ra tay trước, sau đó chạy đi tìm cô Kỷ tố cáo, tao sẽ không để mày thực hiện được mục đích!"
Lăng Vân buộc mình phải bình tĩnh lại, nghiêm mặt nhìn Giang Vũ nói: "Đối phó với loại rác rưởi như mày tao cũng không cần tự mình ra tay".
Lập tức, Lăng Vân nhìn về phía những người bên cạnh Giang Vũ, cuối cùng ánh mắt rơi vào Vương Mãn Kim: "Tên mập này nhìn quen quen!"
Vương Mãn Kim vốn không muốn nói gì bỗng nhiên bị gọi đến, đành phải đứng lên: "Chào cậu Lăng, tôi là Vương Mãn Kim, người nhà họ Vương ở Giang Châu. Bố tôi là..."
"Tôi nhớ ra rồi!"
Lăng Vân chợt nhận ra, liền ngắt lời Vương Mãn Kim: "Nhà họ Vương được coi là tỷ phú Giang Châu, trước đây họ muốn nhập trú vào tỉnh lỵ để phát triển, cuối cùng bị tôi ngăn lại".
"Phải!"
Đối với chuyện này, trong lòng Vương Mãn Kim tràn đầy oán hận nhưng lại không dám trực tiếp bày tỏ, chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.
Những người chứng kiến đều kinh ngạc không thôi.
Là con trai của người giàu nhất Giang Châu, Vương Mãn Kim chắc chắn chính là thanh niên ưu tú hàng đầu Giang Châu, nhưng trước mặt Lăng Vân vẫn phải hèn mọn như vậy.
Điều này cũng cho thấy thực lực của Lăng Vân đáng sợ đến mức nào!
"Bây giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội".
Lăng Vân nheo mắt chỉ vào Giang Vũ: “Chỉ cần bây giờ anh tát tên này mấy cái, thì tôi không chỉ đồng ý cho nhà họ Vương nhập trú vào thị trường tỉnh lỵ mà còn dùng thực lực của nhà họ Lăng để nâng đỡ nhà họ Vương, thế nào?”
"Cậu Lăng đừng đùa!"
Vương Mãn Kim khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Nhà họ Vương bây giờ đã học được bài học an phận thủ thường, không còn mong muốn phát triển ở tỉnh lỵ nữa”.
“Chát!”
Vương Mãn Kim vừa dứt lời thì Lăng Vân đã giơ tay tát vào mặt anh ta: "Sao anh dám cự tuyệt yêu cầu của tôi!"
Sắc mặt Vương Mãn Kim đỏ bừng, anh ta ôm mặt, hai mắt đỏ bừng, thân thể khẽ run lên.
Đường đường là con trai của người giàu nhất Giang Châu, được xem là thanh niên ưu tú bậc nhất Giang Châu, bây giờ lại bị tát ngay trước mặt mọi người, đúng là vô cùng nhục nhã.
"Tôi hỏi anh một lần nữa, anh có tát hắn hay không?"
Bỏ qua sự tức giận của Vương Mãn Kim, Lăng Vân vẫn lạnh lùng hỏi.
"Vương Mãn Kim tôi không phải đồ ngốc, Giang Vũ có cô Kỷ chống lưng, anh không dám động vào anh ấy liền lấy tôi ra làm bia đỡ đạn!"
Sắc mặt Vương Mãn Kim tái mét, trừng mắt nhìn Lăng Vân, sau đó thẳng thừng ngồi trở lại ghế sofa: “Nếu như anh thật sự quyết đoán, nhà họ Lăng thực sự có thực lực như vậy thì tự mình ra tay đi".
"Gan lắm!"
Sau khi Vương Mãn Kim bộc lộ suy nghĩ của mình trước mặt mọi người, sắc mặt Lăng Vân trở nên lạnh lùng: "Anh thông minh lắm, ngày mai tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Vương anh phải phá sản!"
Sắc mặt Vương Mãn Kim lúc này vô cùng khó coi, anh ta siết chặt nắm đấm, nhưng lúc này anh ta cũng không thể làm gì được.
Từ lúc đến ngồi cùng Giang Vũ thì anh ta đã sớm đoán được mình sẽ bị nhà họ Lăng nhắm đến.
Đương nhiên, cho dù Vương Mãn Kim không thân thiết với Giang Vũ thì nhà họ Lăng cũng sẽ không buông tha cho nhà họ Vương, chẳng qua chỉ là không thẳng thừng nói ra như vậy mà thôi.
Thấy không thể lay chuyển Vương Mãn Kim, Lăng Vân quay đầu nhìn Tề Thiên Minh.
"Cậu Lăng! Tôi là công chức phục vụ nhân dân, điều động thăng chức đều là do chính phủ quyết định".
Không đợi Lăng Vân mở miệng, Tề Thiên Minh đã phủ đầu nói: "Chẳng lẽ cậu Lăng còn có năng lực động vào sự vận hành của bộ máy chính phủ sao?"
"Tất nhiên..."
"Cậu chủ!"
Lăng Vân vừa định nói thì chú Nghiêm đã ngăn anh ta lại, nhắc nhở: "Nhà họ Lăng thật sự có năng lực này, nhưng cậu cũng không thể công khai nói ra, nếu không một khi lời nói ra thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi".
Lăng Vân liếc nhìn mọi người, cuối cùng lạnh lùng nhìn Tề Thiên Minh: “Con đường làm quan của anh chấm dứt rồi!”
Trước mặt nhiều người, anh ta cũng không thể nói ra bản thân có thể gây ra ảnh hưởng gì trong bộ máy chính phủ.
Lợi ích quốc gia là trên hết, ít nhất là bề ngoài, chính phủ chắc chắn không cho phép tồn tại giai cấp đặc quyền.
"Nói hết nửa ngày, cuối cùng cậu Lăng cũng không có được bao nhiêu bản lĩnh".
Giang Vũ cười giễu cợt nói: "Xem ra chẳng có ai nguyện ý giúp anh đối phó với tôi cả".
"Tiểu Long Nữ, cô chính là con gái của cao thủ số một Giang Châu".
Lăng Vân quay lại nhìn người phụ nữ tóc ngắn mặc váy bó sát đứng phía sau mình: “Chỉ cần cô giúp tôi dạy cho tên nhóc này một bài học thì tôi sẽ lập tức chuyển võ đường Khiếu Thiên về tỉnh lỵ, đồng thời hỗ trợ toàn diện cho sự phát triển của đường".
Người phụ nữ tóc ngắn này là một trong bốn người ban đầu được ông Đổng mời đến, Long Hiểu Hà.
Không giống như Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh, Long Hiểu Hà trước đây đã từng bị Giang Vũ sỉ nhục, hôm nay vừa đến là cô ta đã lập tức đứng về phía Lăng Vân, muốn xem Giang Vũ mất mặt.
Nhưng Long Hiểu Hà không ngờ Lăng Vân lại gọi đến tên mình, anh ta coi cô là kẻ ngốc sao!
"Thật xin lỗi cậu Lăng, hôm nay cách ăn mặc của tôi không thích hợp để ra tay", Long Hiểu Hà khéo léo lắc đầu.
Long Hiểu Hà biết, ngoài Kỷ Tuyết Tình thì phía sau Giang Vũ còn có một ả đàn bà điên tên Hàn Linh, cho nên dù có đánh chết cô ta thì cô ta cũng không dám công khai tấn công Giang Vũ, chỉ có thể cân nhắc đến phương án âm thầm ám sát anh.
"Cô…"
Sắc mặt Lăng Vân cứng đờ, không ngờ Long Hiểu Hà lại không dám ra tay với Giang Vũ theo lệnh của mình, đây đúng là một cái tát thẳng vào mặt anh ta.
"Đừng lãng phí công sức củaanh nữa".
Giang Vũ bắt chéo chân nói: "Người nhà họ Lăng thật lợi hại, nhưng anh còn không dám công kích tôi bởi vì sợ cô Kỷ".
“Vậy thì những người khác cũng không phải kẻ ngốc, sao dám tấn công tôi được?”
"Mày chắc là không ai dám đối phó với mày sao?"
Lăng Vận cười lạnh, lớn tiếng nói: "Mọi người chắc hẳn rất tò mò về Giang Vũ mà cô Kỷ đang chống lưng rốt cuộc là ai đúng không?"
Sau khi nghe vậy, mọi người đều đột nhiên trở nên hứng thú.
Khi Kỷ Tuyết Tình tuyên bố nâng đỡ Giang Vũ, có rất nhiều người tò mò về thân phận và lai lịch của Giang Vũ.
Vì lý do này, nhiều người cũng đã điều tra thông tin của Giang Vũ, tuy nhiên có quá ít thông tin liên quan đến Giang Vũ, cho nên không nhiều người có thể tìm ra được danh tính của anh.
Cho đến nay, nhiều người có mặt tại đây vẫn chưa biết về quá khứ của Giang Vũ cho nên đều tỏ ra rất tò mò về điều đó.
"Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết, Giang Vũ này thực ra là con rể của nhà họ Triệu, một gia tộc hạng ba ở Giang Châu".
Sau khi thành công khơi dậy sự quan tâm của mọi người, Lăng Vân lớn tiếng nói: “Trước đây ở nhà họ Triệu hắn chỉ là một thằng ở rể vô dụng ngày ngày nấu cơm rửa bát, bị vợ cắm sừng mà không làm gì được, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực bị đuổi ra khỏi nhà!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều xôn xao, không ai ngờ người được cô Kỷ nhìn trúng như Giang Vũ lại có quá khứ tồi tệ như vậy!
Ngay cả Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh cũng kinh ngạc nhìn Giang Vũ, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói đến những chuyện này.
Sắc mặt Giang Vũ tối sầm.
Quá khứ không thể chịu đựng này chính là vết sẹo của Giang Vũ, bây giờ nó lại bị Lăng Vân tiết lộ trước công chúng, cho dù anh là người khống chế tốt cảm xúc của mình nhưng vẫn không tránh được bị ảnh hưởng đến tâm trạng.
"Đây là tin giả phải không? Sao cô Kỷ lại có thể xem trọng một tên từng có vợ, hơn nữa còn vô dụng, bị vợ cắm sừng rồi đuổi ra khỏi nhà chứ?"
"Nhất định là giả, cô Kỷ tốt như vậy, không thể nào yêu một kẻ rác rưởi!"
“Kỳ thực tôi đã điều tra rõ ràng từ lâu, vợ cũ của Giang Vũ tên là Triệu Trung Tuyết, bây giờ là vợ của Lưu Thư Nhất, cậu chủ nhà họ Lưu. Họ đã ở bên nhau hơn ba năm rồi, ngay khi Giang Vũ còn ở đó!"
"Không thể, tuyệt đối không thể. Cô Kỷ là một nữ thần ngàn năm có một, tuyệt đối không thể có quan hệ với một người như vậy được".
…
Trong lúc nhất thời, toàn bộ khán giả đều bàn tán xôn xao, lời đồn thổi khiến cho bầu không khí trở nên thật náo nhiệt, nhưng đa số mọi người đều không thể tin đó là sự thật.
"Im lặng! Tôi biết nhất định có người không tin lời tôi nói".
Lăng Vân rất hài lòng với phản ứng của mọi người, liền tiếp tục nói lớn: "Bây giờ chúng ta hãy mời vợ cũ và đối tượng ngoại tình của vợ cũ Giang Vũ bước ra đây, nói cho mọi người biết Giang Vũ rốt cuộc là người như thế nào!"
"Mời Triệu Trung Tuyết cùng Lưu Thư Nhất!"
…
Không ai ngờ Giang Vũ lại giỏi đổ lỗi cho người khác như vậy, anh có thể khiến cho đối phương phẫn nộ mà thậm chí không cần dùng đến một lời thô tục nào.
"Bây giờ tôi đang là người phụ trách việc đầu tư của nhà họ Kỷ ở Giang Châu, nếu như anh dám tấn công tôi thì cũng tức là anh đang tấn công người của nhà họ Kỷ".
Nhìn thấy Lăng Vân chuẩn bị ra tay tấn công mình, Giang Vũ vẫn tự tin khiêu khích: "Hơn nữa, quan hệ của tôi với cô Kỷ... Nếu anh có gan thì cứ động vào tôi!"
Nghe vậy, mọi người đều khinh thường nhìn Giang Vũ, nói cả nửa ngày, hóa ra tên này vẫn dựa vào cô Kỷ và nhà họ Kỷ để cáo mượn oai hùm, đúng là không biết xấu hổ.
"Cậu chủ, đừng quá kích động".
Chú Nghiêm nhanh chóng tiến lên giữ chặt Lăng Vân, nhắc nhở: "Bây giờ chưa phải lúc ra tay".
"Mày muốn khiêu khích tao ra tay trước, sau đó chạy đi tìm cô Kỷ tố cáo, tao sẽ không để mày thực hiện được mục đích!"
Lăng Vân buộc mình phải bình tĩnh lại, nghiêm mặt nhìn Giang Vũ nói: "Đối phó với loại rác rưởi như mày tao cũng không cần tự mình ra tay".
Lập tức, Lăng Vân nhìn về phía những người bên cạnh Giang Vũ, cuối cùng ánh mắt rơi vào Vương Mãn Kim: "Tên mập này nhìn quen quen!"
Vương Mãn Kim vốn không muốn nói gì bỗng nhiên bị gọi đến, đành phải đứng lên: "Chào cậu Lăng, tôi là Vương Mãn Kim, người nhà họ Vương ở Giang Châu. Bố tôi là..."
"Tôi nhớ ra rồi!"
Lăng Vân chợt nhận ra, liền ngắt lời Vương Mãn Kim: "Nhà họ Vương được coi là tỷ phú Giang Châu, trước đây họ muốn nhập trú vào tỉnh lỵ để phát triển, cuối cùng bị tôi ngăn lại".
"Phải!"
Đối với chuyện này, trong lòng Vương Mãn Kim tràn đầy oán hận nhưng lại không dám trực tiếp bày tỏ, chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.
Những người chứng kiến đều kinh ngạc không thôi.
Là con trai của người giàu nhất Giang Châu, Vương Mãn Kim chắc chắn chính là thanh niên ưu tú hàng đầu Giang Châu, nhưng trước mặt Lăng Vân vẫn phải hèn mọn như vậy.
Điều này cũng cho thấy thực lực của Lăng Vân đáng sợ đến mức nào!
"Bây giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội".
Lăng Vân nheo mắt chỉ vào Giang Vũ: “Chỉ cần bây giờ anh tát tên này mấy cái, thì tôi không chỉ đồng ý cho nhà họ Vương nhập trú vào thị trường tỉnh lỵ mà còn dùng thực lực của nhà họ Lăng để nâng đỡ nhà họ Vương, thế nào?”
"Cậu Lăng đừng đùa!"
Vương Mãn Kim khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Nhà họ Vương bây giờ đã học được bài học an phận thủ thường, không còn mong muốn phát triển ở tỉnh lỵ nữa”.
“Chát!”
Vương Mãn Kim vừa dứt lời thì Lăng Vân đã giơ tay tát vào mặt anh ta: "Sao anh dám cự tuyệt yêu cầu của tôi!"
Sắc mặt Vương Mãn Kim đỏ bừng, anh ta ôm mặt, hai mắt đỏ bừng, thân thể khẽ run lên.
Đường đường là con trai của người giàu nhất Giang Châu, được xem là thanh niên ưu tú bậc nhất Giang Châu, bây giờ lại bị tát ngay trước mặt mọi người, đúng là vô cùng nhục nhã.
"Tôi hỏi anh một lần nữa, anh có tát hắn hay không?"
Bỏ qua sự tức giận của Vương Mãn Kim, Lăng Vân vẫn lạnh lùng hỏi.
"Vương Mãn Kim tôi không phải đồ ngốc, Giang Vũ có cô Kỷ chống lưng, anh không dám động vào anh ấy liền lấy tôi ra làm bia đỡ đạn!"
Sắc mặt Vương Mãn Kim tái mét, trừng mắt nhìn Lăng Vân, sau đó thẳng thừng ngồi trở lại ghế sofa: “Nếu như anh thật sự quyết đoán, nhà họ Lăng thực sự có thực lực như vậy thì tự mình ra tay đi".
"Gan lắm!"
Sau khi Vương Mãn Kim bộc lộ suy nghĩ của mình trước mặt mọi người, sắc mặt Lăng Vân trở nên lạnh lùng: "Anh thông minh lắm, ngày mai tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Vương anh phải phá sản!"
Sắc mặt Vương Mãn Kim lúc này vô cùng khó coi, anh ta siết chặt nắm đấm, nhưng lúc này anh ta cũng không thể làm gì được.
Từ lúc đến ngồi cùng Giang Vũ thì anh ta đã sớm đoán được mình sẽ bị nhà họ Lăng nhắm đến.
Đương nhiên, cho dù Vương Mãn Kim không thân thiết với Giang Vũ thì nhà họ Lăng cũng sẽ không buông tha cho nhà họ Vương, chẳng qua chỉ là không thẳng thừng nói ra như vậy mà thôi.
Thấy không thể lay chuyển Vương Mãn Kim, Lăng Vân quay đầu nhìn Tề Thiên Minh.
"Cậu Lăng! Tôi là công chức phục vụ nhân dân, điều động thăng chức đều là do chính phủ quyết định".
Không đợi Lăng Vân mở miệng, Tề Thiên Minh đã phủ đầu nói: "Chẳng lẽ cậu Lăng còn có năng lực động vào sự vận hành của bộ máy chính phủ sao?"
"Tất nhiên..."
"Cậu chủ!"
Lăng Vân vừa định nói thì chú Nghiêm đã ngăn anh ta lại, nhắc nhở: "Nhà họ Lăng thật sự có năng lực này, nhưng cậu cũng không thể công khai nói ra, nếu không một khi lời nói ra thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi".
Lăng Vân liếc nhìn mọi người, cuối cùng lạnh lùng nhìn Tề Thiên Minh: “Con đường làm quan của anh chấm dứt rồi!”
Trước mặt nhiều người, anh ta cũng không thể nói ra bản thân có thể gây ra ảnh hưởng gì trong bộ máy chính phủ.
Lợi ích quốc gia là trên hết, ít nhất là bề ngoài, chính phủ chắc chắn không cho phép tồn tại giai cấp đặc quyền.
"Nói hết nửa ngày, cuối cùng cậu Lăng cũng không có được bao nhiêu bản lĩnh".
Giang Vũ cười giễu cợt nói: "Xem ra chẳng có ai nguyện ý giúp anh đối phó với tôi cả".
"Tiểu Long Nữ, cô chính là con gái của cao thủ số một Giang Châu".
Lăng Vân quay lại nhìn người phụ nữ tóc ngắn mặc váy bó sát đứng phía sau mình: “Chỉ cần cô giúp tôi dạy cho tên nhóc này một bài học thì tôi sẽ lập tức chuyển võ đường Khiếu Thiên về tỉnh lỵ, đồng thời hỗ trợ toàn diện cho sự phát triển của đường".
Người phụ nữ tóc ngắn này là một trong bốn người ban đầu được ông Đổng mời đến, Long Hiểu Hà.
Không giống như Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh, Long Hiểu Hà trước đây đã từng bị Giang Vũ sỉ nhục, hôm nay vừa đến là cô ta đã lập tức đứng về phía Lăng Vân, muốn xem Giang Vũ mất mặt.
Nhưng Long Hiểu Hà không ngờ Lăng Vân lại gọi đến tên mình, anh ta coi cô là kẻ ngốc sao!
"Thật xin lỗi cậu Lăng, hôm nay cách ăn mặc của tôi không thích hợp để ra tay", Long Hiểu Hà khéo léo lắc đầu.
Long Hiểu Hà biết, ngoài Kỷ Tuyết Tình thì phía sau Giang Vũ còn có một ả đàn bà điên tên Hàn Linh, cho nên dù có đánh chết cô ta thì cô ta cũng không dám công khai tấn công Giang Vũ, chỉ có thể cân nhắc đến phương án âm thầm ám sát anh.
"Cô…"
Sắc mặt Lăng Vân cứng đờ, không ngờ Long Hiểu Hà lại không dám ra tay với Giang Vũ theo lệnh của mình, đây đúng là một cái tát thẳng vào mặt anh ta.
"Đừng lãng phí công sức củaanh nữa".
Giang Vũ bắt chéo chân nói: "Người nhà họ Lăng thật lợi hại, nhưng anh còn không dám công kích tôi bởi vì sợ cô Kỷ".
“Vậy thì những người khác cũng không phải kẻ ngốc, sao dám tấn công tôi được?”
"Mày chắc là không ai dám đối phó với mày sao?"
Lăng Vận cười lạnh, lớn tiếng nói: "Mọi người chắc hẳn rất tò mò về Giang Vũ mà cô Kỷ đang chống lưng rốt cuộc là ai đúng không?"
Sau khi nghe vậy, mọi người đều đột nhiên trở nên hứng thú.
Khi Kỷ Tuyết Tình tuyên bố nâng đỡ Giang Vũ, có rất nhiều người tò mò về thân phận và lai lịch của Giang Vũ.
Vì lý do này, nhiều người cũng đã điều tra thông tin của Giang Vũ, tuy nhiên có quá ít thông tin liên quan đến Giang Vũ, cho nên không nhiều người có thể tìm ra được danh tính của anh.
Cho đến nay, nhiều người có mặt tại đây vẫn chưa biết về quá khứ của Giang Vũ cho nên đều tỏ ra rất tò mò về điều đó.
"Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết, Giang Vũ này thực ra là con rể của nhà họ Triệu, một gia tộc hạng ba ở Giang Châu".
Sau khi thành công khơi dậy sự quan tâm của mọi người, Lăng Vân lớn tiếng nói: “Trước đây ở nhà họ Triệu hắn chỉ là một thằng ở rể vô dụng ngày ngày nấu cơm rửa bát, bị vợ cắm sừng mà không làm gì được, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực bị đuổi ra khỏi nhà!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều xôn xao, không ai ngờ người được cô Kỷ nhìn trúng như Giang Vũ lại có quá khứ tồi tệ như vậy!
Ngay cả Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh cũng kinh ngạc nhìn Giang Vũ, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói đến những chuyện này.
Sắc mặt Giang Vũ tối sầm.
Quá khứ không thể chịu đựng này chính là vết sẹo của Giang Vũ, bây giờ nó lại bị Lăng Vân tiết lộ trước công chúng, cho dù anh là người khống chế tốt cảm xúc của mình nhưng vẫn không tránh được bị ảnh hưởng đến tâm trạng.
"Đây là tin giả phải không? Sao cô Kỷ lại có thể xem trọng một tên từng có vợ, hơn nữa còn vô dụng, bị vợ cắm sừng rồi đuổi ra khỏi nhà chứ?"
"Nhất định là giả, cô Kỷ tốt như vậy, không thể nào yêu một kẻ rác rưởi!"
“Kỳ thực tôi đã điều tra rõ ràng từ lâu, vợ cũ của Giang Vũ tên là Triệu Trung Tuyết, bây giờ là vợ của Lưu Thư Nhất, cậu chủ nhà họ Lưu. Họ đã ở bên nhau hơn ba năm rồi, ngay khi Giang Vũ còn ở đó!"
"Không thể, tuyệt đối không thể. Cô Kỷ là một nữ thần ngàn năm có một, tuyệt đối không thể có quan hệ với một người như vậy được".
…
Trong lúc nhất thời, toàn bộ khán giả đều bàn tán xôn xao, lời đồn thổi khiến cho bầu không khí trở nên thật náo nhiệt, nhưng đa số mọi người đều không thể tin đó là sự thật.
"Im lặng! Tôi biết nhất định có người không tin lời tôi nói".
Lăng Vân rất hài lòng với phản ứng của mọi người, liền tiếp tục nói lớn: "Bây giờ chúng ta hãy mời vợ cũ và đối tượng ngoại tình của vợ cũ Giang Vũ bước ra đây, nói cho mọi người biết Giang Vũ rốt cuộc là người như thế nào!"
"Mời Triệu Trung Tuyết cùng Lưu Thư Nhất!"
…
Bình luận facebook