• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (2 Viewers)

  • Chương 76-80

Chương 76: Đệ tử chính thức chỉ thế này thôi à

Nhìn thấy Giang Vũ muốn đứng ra thay mặt cho võ quán Thiên Địa, Quách Chính giật mình ngạc nhiên, cảm kích gật đầu thật mạnh nói: “Được! Vậy mọi thứ đều nhờ cả vào anh!”

“Giang Vũ, anh có ý gì?”

Nghe thấy câu này, Long Hiểu Hà lập tức gào lên: “Chúng tôi đã từng nhờ anh giúp đỡ, vậy thì anh không được đi sang giúp cho võ quán Thiên Địa nữa, nếu không thì anh thật quá bất công, quá mặt dày!”

Gương mặt của Long Khiếu Thiên lúc này cũng đã rất khó coi, không ngờ được Giang Vũ lại chạy sang mặt trận của kẻ địch, rõ ràng là muốn vả mặt ông ta!

“Chỉ bằng loại lật lọng, lời nói ra như người ta đánh rắm giống mấy người, không xứng để nói chuyện công bằng với tôi”.

Giang Vũ mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Long Hiểu Hà, nói bằng giọng hờ hững: “Giữa tôi và mấy người chưa từng thỏa thuận thành công, vậy thì tôi muốn giúp ai thì giúp người đấy, cô không quản được”.

“Giang Vũ, không ngờ được anh lại là loại người nhỏ nhen như thế”.

Long Khiếu Thiên đi đến trước mặt Giang Vũ, dùng giọng nói khinh bỉ nói: “Chẳng qua là bị tôi từ chối, anh lại chạy đến võ quán Thiên Địa để chống đối lại tôi, muốn dùng cách này để khiến tôi phải mất hết mặt mũi, tâm địa anh đúng là hẹp hòi quá đấy”.

“Không hổ là cao thủ hàng đầu của Giang Châu, bản lĩnh đổi trắng thay đen của ông đúng là đệ nhất thiên hạ”.

Giang Vũ khinh bỉ nhìn Long Khiếu Thiên.

Nghe Long Khiếu Thiên nói như vậy, những người không hiểu rõ nội tình có lẽ sẽ tưởng Giang Vũ là loại người lá mặt lá trái vô sỉ cũng nên, nhưng mà lại không biết người vô sỉ thực sự chính là cả một nhà Long Khiếu Thiên!

Mặc dù hành động cùng lời nói của bố con nhà họ Long làm người ta buồn nôn, nhưng với tâm tính bây giờ của Giang Vũ cũng không đến mức đi so đo với bọn họ.

Nguyên nhân Giang Vũ bằng lòng giúp võ quán Thiên Địa hoàn toàn là bởi vì kính phục nhân phẩm của Quách Chính, tiện thể dạy dỗ cho đám người Long Khiếu Thiên một trận.

“Suy nghĩ của anh rất khá, nhưng đáng tiếc anh đã tìm nhầm đối thủ rồi”.

Mặc kệ lời châm chọc của Giang Vũ, Long Khiếu Thiên dùng giọng điệu lạnh lùng âm hiểm nói: “Mặc dù anh cũng có chút năng lực, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Vương Hạo, nếu anh dám đứng ra ứng chiến, vậy tôi sẽ bảo Vương Hạo cho anh tàn phế luôn”.

“Đúng! Anh Hạo, thằng nhóc này trước đây ức hiếp em như vậy, anh phải ra mặt bảo vệ cho em, anh cứ đánh gãy cái chân của anh ta luôn đi”.

Long Hiểu Hà hai mắt sáng bừng lên, oán hận nhìn chòng chọc Giang Vũ: “Đây là cuộc đấu võ công bằng, cho dù anh Hạo có đánh chết anh, thì Kỷ Tuyết Tình cũng không thể đứng ra bảo vệ cho anh được”.

Vương Hạo liếm môi, ánh mắt âm hiểm nhìn chằm chằm Giang Vũ.

Nghe nói Giang vũ không chỉ được Kỷ Tuyết Tình ái mộ, mà còn được Hàn Linh đứng phía sau chống lưng, vì điều này mà Vương Hạo vô cùng hâm mộ cùng đố kỵ.

Lại thêm, trước đó Long Hiểu Hà còn từng bị Giang Vũ ức hiếp, mấy ngày này dốc lòng hầu hạ Vương Hạo, khẩn cầu Vương Hạo giúp mình dạy dỗ cho Giang Vũ một trận, Vương Hạo lúc này đã sinh lòng giết chóc với Giang Vũ.

“Mấy người nếu như đã nói nhảm xong rồi, thì bắt đầu đi!”

Giang Vũ đi đến giữa sân thi đấu, dáng vẻ biếng nhác ngoéo tay với Vương Hạo: “Ai đó kia, lại đây ăn đòn nào!”

“Mày tự muốn chết, vậy thì đừng có trách tao ra tay độc ác”.

Vương Hạo vừa giãn gân cốt làm nóng người vừa dùng ánh mắt lạnh lùng âm hiểm đánh giá khắp người Giang Vũ, giọng điệu đùa cợt nói: “Nghe nói mày đã đánh bại Nghiêm Phá Quân, cao thủ hạng nhất của nhà họ Lăng, vậy mày có biết tao là ai không?”

“Nghe cho kỹ đây, ông đây chính là đệ tử chính thức của phái Tuyên Đức, mà Nghiêm Phá Quân bị mày đánh bại, chẳng qua chỉ là một tên ăn hại bị đuổi ra khỏi phái Tuyên Đức mà thôi”.

Không đợi Giang Vũ trả lời, Vương Hạo vừa chuẩn bị tư thế vừa cất giọng châm chọc: “Đừng tưởng mày có thể đánh thắng được Nghiêm Phá Quân, thì đủ sức đánh với tao, tao sẽ lập tức cho mày biết được đệ tử chính thức của phái Tuyên Đức lớn mạnh đến mức nào”.

“Hóa ra anh là người của phái Tuyên Đức!”

Giang Vũ hơi ngạc nhiên, may là không dẫn theo Nghiêm Phá Quân đến đây, nếu không Nghiêm Phá Quân khó tránh được bị đối phương sỉ nhục.

“Biết tao là người của Tông môn võ đạo, mày quả nhiên là sợ rồi”.

Nhìn thấy Giang Vũ thoáng ngẩn người, Vương Hạo lại càng đắc ý, càng ngạo mạn nói: “Không muốn chết thì ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu với vị hôn thê của tao, sau đó tự đánh gãy hai chân, thì tao sẽ tha cho mày một mạng”.

“Anh Hạo uy vũ, anh hãy mạnh tay giải quyết tên khốn nạn kia cho em”.

Nhìn Vương Hạo uy phong lẫm liệt bước lên sân thi đấu, Long Hiểu Hà kích động hò hét: “Anh Hạo cố lên, chỉ cần hôm nay anh đánh gãy cái chân của tên khốn nạn kia, bắt anh ta phải quỳ xuống dập đầu với em, đêm nay em sẽ cho anh muốn làm gì thì làm, đảm bảo khiến anh hài lòng”.

Nghe thấy câu này, tinh thần Vương Hạo thoáng run lên.

Anh ta luôn muốn ở phía sau lưng Long Hiểu Hà làm một số chuyện, chẳng qua là Long Hiểu Hà không chịu đồng ý, không ngờ được hôm nay cuối cùng cũng chịu rồi.

“Lựa chọn đi, đừng trách tao không cho mày cơ hội”.

Vương Hạo lạnh lùng cay nghiệt nhìn Giang Vũ: “Mày tự đánh gãy hai chân, hay là muốn tao phế bỏ tứ chi của mày?”

“Tôi chọn cái ông nội anh, có ngon thì nhào vô”.

Giang Vũ mất hết cả kiên nhẫn nhìn Vương Hạo: “Nếu không đợi tôi ra tay, thì anh chẳng có cơ hội đâu”.

“Thằng nhãi ngông cuồng, mày sẽ phải trả giá vì sự ngông cuồng của mình!”

Vương Hạo không nói nhảm nữa, thi triển thân pháp, cơ thể như một tia chớp lao về phía Giang Vũ, nắm đấm tay phải nện về phía đầu của anh: “Tao mặc kệ mày có ai chống lưng, hôm nay mày chết chắc rồi!”

Nhìn thấy Giang Vũ đối mặt với nắm đấm ngưng tụ nội kình của Vương Hạo mà không hề có ý tránh né, gương mặt của Quách Chính đứng bên ngoài sân đấu bỗng biến sắc, lo lắng hét lên: “Anh Giang, cẩn thận đấy!”

“Không tệ, không tệ! Nắm đấm của Tiểu Hạo có uy lực vượt xa so với mình lúc còn ở thời kỳ đỉnh cao”.

Long Khiếu Thiên liên tục gật đầu, lạnh lùng cười nói: “Giang Vũ mặc dù có chút khả năng, nhưng võ giả của thế tục làm sao mà so sánh được với đệ tử của Tông môn võ đạo, có lẽ nắm đấm này của Tiểu Hạo đã đủ để kết thúc trận đấu rồi”.

“Anh Hạo quả nhiên là lợi hại, người đàn ông như vậy, mới xứng đáng để phó thác cả đời”.

Gương mặt Long Hiểu Hà đỏ bừng siết chặt nắm tay, xấu hổ nghĩ: “Anh Hạo nhất định có thể dạy dỗ Giang Vũ kia một trận ra trò, vậy thì mình cần phải chuẩn bị trước một số đồ chơi trợ hứng, đêm nay phải hầu hạ anh Hạo thật nhiệt tình”.

Đúng vào lúc mà tất cả mọi người đều cho rằng Giang Vũ sẽ bị nắm đấm của Vương Hạo đánh cho vỡ đầu, thì Giang Vũ đã túm chặt lấy nắm đấm kia, làm cho anh ta không thể xê dịch được thêm một milimet nào nữa.

“Không thể nào!”

Nhìn nắm đấm ngưng tụ nội kình của mình bị Giang Vũ dễ dàng nắm chặt trong tay, sắc mặt Vương Hạo thoắt cái thay đổi, điên cuồng dốc sức muốn rút tay ra.

Nhưng bàn tay của Giang Vũ lại giống như một gọng kìm bằng sắt, túm chặt lấy nắm đấm của anh ta, làm cho anh ta không thể cử động.

“Đệ tử chính thức của phái Tuyên Đức chỉ thế này thôi à?”

Giang Vũ đùa cợt nhìn vào gương mặt đỏ lựng của Vương Hạo, lúc đối phương điều động nội kình, anh cũng đưa chân khí ngưng tụ ở bàn tay của mình.

Hiển nhiên, chân khí ở Luyện khí tầng thứ năm bây giờ đã mạnh hơn nhiều so với nội kình của Đại sư trung kỳ, mặc kệ Vương Hạo giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được.

Lúc này, Vương Hạo cuối cùng cũng ý thức được tu vi của Giang Vũ vượt xa so với mình, nhưng mọi người xung quanh lại không hiểu mô tê gì cả.

“Hai người đang làm gì vậy, mau đánh đi chứ!”

“Đúng thế! Giống như lúc nãy, để chúng tôi được chứng kiến công phu của hai cao thủ thi đấu với nhau”.

...

Nhìn thấy Vương Hạo lúc trước tỏ vẻ uy phong lẫm liệt, khí thế một mình chấp được cả chục người, lúc này lại đang đứng yên trước mặt Giang Vũ mà không động đậy, mọi người đứng vây xung quanh xem xét trận đấu bắt đầu nhao nhao thúc giục.

“Anh Hạo, đừng khách sáo với anh ta, mau đánh anh ta tàn phế đi!”

Long Hiểu Hà sốt ruột thúc giục: “Anh bây giờ đánh vỡ đầu anh ta, đêm nay em sẽ cho anh bùng nổ với em, cố lên anh!”

“Tiểu Hạo! Cháu bây giờ là chiến đấu công bằng, không cần phải lo lắng gì cả”.

Long Khiếu Thiên cũng cười híp mắt nhắc nhở: “Cho dù có đánh chết anh ta, thì người chống lưng cho anh ta cũng không làm gì được cháu”.

“Ông nội nhà mấy người, tôi nhìn giống không muốn đánh à, mà là tôi đánh không lại đấy chứ!”

Nghe thấy lời nói của bố con nhà họ Long, lòng Vương Hạo thầm chửi bới, có nằm mơ cũng không ngờ được thực lực của Giang Vũ này lại khủng khiếp đến vậy.

“Giang, Giang Vũ!”

Sau một hồi giãy giụa không có kết quả, Vương Hạo hoảng sợ nhìn Giang Vũ nhận thua: “Tôi với anh không thù không oán, không cần phải làm đến mức tuyệt tình như vậy, chúng ta thi đấu đến đây thôi, được không?”
Chương 77: Long Khiếu Thiên vô sỉ

“Anh vẫn còn nhớ là tôi với anh không thù không oán à, vậy vì sao lúc nãy anh còn mở miệng là nói muốn đánh tôi tàn phế?”

Đối diện với Vương Hạo đang bắt đầu rén ngang, Giang Vũ lạnh lùng cười: “Nắm đấm này của anh là nhằm để lấy mạng của tôi, tôi há có thể dễ dàng tha cho anh như thế?”

“Anh, anh muốn thế nào?”

Sắc mặt Vương Hạo đỏ lựng, nghiến răng nói: “Tôi là đệ tử chính thức của Tông môn võ đạo, nếu dồn ép tôi quá, anh cũng không có quả ngọt để ăn đâu”.

Lúc này, Vương Hạo cảm thấy mình có khả năng không phải là đối thủ của Giang Vũ, cũng không còn ngông cuồng như lúc nãy nữa!

“Ai da! Anh Hạo, anh đừng đùa nữa, mau đánh chết tên khốn nạn kia đi!”

Nhìn hai người trên sân đấu đứng im không nhúc nhích, Long Hiểu Hà mất hết kiên nhẫn mà thúc giục.

“Tôi đánh ông nội cô á!”

Vương Hạo lúc này cảm giác khóc không ra nước mắt, hận không thể xé nát mồm của Long Hiểu Hà

Anh ta đang cố gắng hạ thấp mình xuống để giảng hòa với Giang Vũ, mà con đàn bà ngu si kia lại cứ như đổ thêm dầu vào lửa, đào hố lấp mình.

“Tôi không biết phái Tuyên Đức gì cả, chỉ biết anh bây giờ đang là đệ tử của Long Khiếu Thiên”.

Giang Vũ liếc mắt nhìn Long Hiểu Hà, đầy ý đùa cợt nhìn vào Vương Hạo nói: “Vậy cho dù tôi đánh anh tàn phế, thì cũng chẳng liên quan đến phái Tuyên Đức”.

“Đáng ghét, hiếp người quá đáng!”

Trong mắt Vương Hạo lóe lên ánh sáng lạnh băng, thình lình vung nắm đấm bàn tay trái lên nện thẳng về phía trước ngực của Giang Vũ, kết quả...

“Rầm!”, âm thanh trầm đục vang lên.

Khi nắm đấm của Vương Hạo nện lên trước ngực Giang Vũ, không những không gây ra bất kỳ tổn thương gì cho Giang Vũ mà ngược lại còn cảm thấy nắm đấm của mình phát đau...

Lúc này, Vương Hạo đã triệt để hiểu được rằng cách biệt giữa anh ta và Giang Vũ là khoảng cách khổng lồ cỡ nào, anh ta căn bản không phải là đối thủ của Giang Vũ.

“Đây là do anh ra tay trước đấy nhé, đừng trách tôi không khách sáo”.

Sau khi vận công chịu một đấm của Vương Hạo, Giang Vũ bật cười nói.

“Không, đừng, tôi nhận...”.

Ý thức được tình hình không ổn, Vương Hạo ngay lập tức chuẩn bị nhận thua, nhưng Giang Vũ không cho anh ta cơ hội.

Chưa đợi Vương Hạo nói hết câu, Giang Vũ dùng tay tóm lấy nắm đấm của Vương Hạo kéo mạnh cơ thể của anh ta về phía mình, đồng thời khom người bước lên một bước, bờ vai anh thuận thế đập mạnh lên ngực Vương Hạo.

“A!”

Vương Hạo hét lên thảm thiết, cơ thể như bị đoàn tàu đâm mạnh hất văng ra ngoài, ngã đập xuống đất, miệng nôn ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, đã không thể bò dậy được nữa.

Tất cả mọi người vây xem xung quanh đều bị cảnh tượng này làm cho mắt tròn mắt dẹt.

Ai cũng không ngờ được rằng, Vương Hạo lúc trước oai phong lẫm liệt, khí thế lấy một địch mười bây giờ lại bị Giang Vũ nhẹ nhàng huých cho một cái đã ói máu rồi.

“Anh, anh Hạo... anh làm sao rồi? Sao lại thế này?”

Long Hiểu Hà phản ứng lại đầu tiên, kinh hãi hét lên xông đến bên người Vương Hạo, chỉ thấy trước ngực anh ta đã bị lõm xuống một mảng lớn, có lẽ đã gãy nguyên cả một hàng xương sườn rồi.

“Giang Vũ lại mạnh vậy sao!”

Long Khiếu Thiên khó tin dụi mắt, nhưng ông ta sau đó đã bình tĩnh lại rất nhanh, thầm suy tính: “Không ngờ được Vương Hạo lại không phải là đối thủ của Giang Vũ, mình buộc phải nghĩ ra cách gì để đảo ngược tình thế, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng”.

“Anh Giang thật là uy vũ!”

Một bên khác, nhóm người bên phía Quách Chính đã phấn khích đến mức mặt đỏ tưng bừng, nhao nhao hò hét.

“Giang Vũ, đồ khốn nạn!”

Sau khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Vương Hạo, Long Hiểu Hà phẫn nộ gào lên về phía Giang Vũ: “Đấu võ mà thôi, anh lại dám ra tay độc ác như thế, đúng là không có võ đức!”

“Trước đó lúc mấy người nói muốn đánh gãy tứ chi của tôi, muốn đánh tôi tàn phế, sao không nói võ đức đi?”

Gương mặt Giang Vũ vô cảm nhìn Long Hiểu Hà: “Nhất là cô, tôi đã bảo Hàn Linh tha cho cô một lần, nhưng cô còn không nhớ lấy, vẫn kiêu căng ngạo mạn, còn bảo Vương Hạo đánh chết tôi, vậy thì tôi hà tất phải lưu tình?”

“Anh bớt nói mấy lời vô nghĩa như vậy đi, tóm lại anh ra tay độc ác như thế chính là không có võ đức”.

Long Hiểu Hà phẫn hận trợn mắt nhìn Giang Vũ: “Chúng tôi chỉ là nói chơi vậy thôi, mà anh thì lại thực sự đánh anh Hạo thành thế này, tôi muốn báo cảnh sát đến bắt anh”.

“Chỉ nói chơi cái con khỉ!”

Giang Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, căm ghét nói: “Nắm đấm trước đó của Vương Hạo là nhằm để lấy mạng của tôi, nếu không phải vì thực lực của tôi quá mạnh, lúc này người nằm trên đất là tôi rồi”.

“Anh bây giờ chẳng mất một sợi tóc, anh Hạo của tôi lại bị anh đánh cho bị thương nặng thế này, sự thực bày ra trước mắt đây”.

Long Hiểu Hà lẽ thẳng khí hùng mà gào lên: “Anh chính là không có võ đức”.

“Tôi thèm vào nói lý lẽ với loại phụ nữ hai mặt như cô!”

Giang Vũ không thèm để ý đến Long Hiểu Hà nữa, quay đầu nhìn về phía Long Khiếu Thiên: “Võ quán Khiếu Thiên của mấy người còn ai muốn đứng ra thi đấu?”

Mặt Long Khiếu Thiên sa sầm siết chặt hai nắm tay, nhưng không tiếp lời.

Những đệ tử khác của võ quán Khiếu Thiên lại càng cúi gằm đầu xuống đất, không dám hó hé.

Đến cả Vương Hạo còn bị Giang Vũ đánh cho thể thảm như vậy, những người khác lại càng không phải là đối thủ của Giang Vũ.

“Ha ha ha! Quán chủ Long, nếu như các ông không có người ứng chiến nữa, vậy thì lần thi đấu này võ quán Thiên Địa đã dành chiến thắng”.

Quách Chính cười lớn nhắc nhở, giọng nói sảng khoái: “Đừng quên là, người bị thua trong cuộc thi đấu phải rút lui khỏi Giang Châu, ông đừng có chơi xấu đấy, nếu không...”.

“Gian lận, cuộc thi đấu này có gian lận lớn”.

Không đợi Quách Chính nói hết câu, Long Khiếu Thiên bỗng nhiên quát lên: “Giang Vũ và Vương Hạo lúc vừa rồi lên sân thi đấu, Giang Vũ đã dùng tên của cô Kỷ để uy hiếp Vương Hạo không được đánh thắng, Vương Hạo vì ngại năng lực của nhà họ Kỷ nên mới cố ý để thua!”

Lời vừa dứt, Long Khiếu Thiên lập tức ra hiệu bằng mắt cho Vương Hạo: “Vương Hạo, cháu nói xem có đúng vậy không?”

“Hả?”

Vương Hạo ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu, nói bằng giọng uất ức: “Giang Vũ uy hiếp tôi, nói nếu như tôi không nhận thua trong trận đấu này, vậy anh ta sẽ dùng đến mối quan hệ của cô Kỷ để hại chết tất cả mọi người của võ quán Khiếu Thiên, cho nên tôi mới không còn cách nào mà cố ý nhận thua”.

“Hóa ra là như vậy, tôi nói vừa rồi thi đấu quá là kỳ quặc, đánh nửa ngày trời hóa ra là Giang Vũ lôi nhà họ Kỷ ra uy hiếp, vô sỉ quá”.

“Vương Hạo trước đó dũng mãnh như thế, lấy một địch mười, kết quả lúc đối diện nhau trên sân đấu với Giang Vũ lại đứng yên bất động, sau đó bỗng nhiên bị huých ngã, thua giả quá”.

“Giang Vũ này thật là chẳng biết xấu hổ, dựa hơi cô Kỷ mà dám nhúng tay vào chuyện của giới võ lâm”.

“Vậy Quách Chính cũng chẳng phải là loại người tử tế gì, có lẽ cũng vì nhìn trúng mối quan hệ của Giang Vũ với cô Kỷ nên mới tìm anh ta ra mặt ứng chiến, loại người này căn bản không xứng để mở võ quán truyền dạy võ đạo”.

“Võ quán Thiên Địa cút ra khỏi Giang Châu, cút đi”.

...

Dưới sự bôi nhọ của Long Khiếu Thiên và Vương Hạo cùng với những người cố tình xúi giục, khán giả có mặt tại đó đều nhao nhao lên tiếng khinh bỉ và mắng nhiếc hành vi của Giang Vũ và võ quán Thiên Địa.

“Long Khiếu Thiên, ông, ông thật là quá vô sỉ!”

Đối diện với cục diện này, Quách Chính tức giận vô cùng.

Ông ta từng nghĩ đến việc Long Khiếu Thiên sẽ giở trò ăn gian, nhưng lại không ngờ được đối phương đê tiện đến mức này, đổi trắng thay đen bôi nhọ một cuộc thi đấu công bằng thành ra như vậy.

Nếu như thế, võ quán Thiên Địa dù thắng được cuộc thi này nhưng không những chẳng có được lợi ích gì mà ngược lại còn phải mang tiếng xấu.

“Muốn đấu với tôi, mấy người còn non lắm!”

Nhìn đám khán giả đang nhao nhao bất bình, Long Khiếu Thiên đắc ý nhìn Giang Vũ và Quách Chính: “Cho dù mấy người thắng trong cuộc thi này thì đã làm sao, chỉ mấy câu của ông đây đã có thể xoay chuyển được thế cờ, đây mới là trí tuệ chân chính”.

“Anh Hạo, anh tốt quá, vì bảo vệ cho võ quán Khiếu Thiên mà cam tâm tình nguyện chịu thiệt thòi, em yêu anh chết mất!”

Vốn dĩ Long Hiểu Hà đang dìu đỡ Vương Hạo, giờ lại cảm động đến mức nhào vào trong ngực anh ta, nói bằng giọng kiên định: “Cho dù anh thua rồi, đêm nay em cũng để mặc anh muốn làm gì thì làm, anh muốn chơi thế nào thì chơi”.

“Hít hít hít... ông đây bây giờ đang bị thương nặng, chơi bà nội cô ấy à!”

Lại bị Long Hiểu Hà đập vào ngực thêm một lần nữa, Vương Hạo đau đến mức nhe răng trợn mắt, trong lòng điên cuồng chửi bới: “Con đàn bà này đúng là loại ngu si thiếu não, còn thực sự tin là mình cố ý đánh thua, đau chết mình mất thôi!”

“Vô sỉ, vô sỉ, quá là vô sỉ!”

Đối mặt với những tiếng mắng nhiếc của tất cả mọi người, Quách Chính tức đến nỗi cả người run lên, nhưng lại chẳng có cách nào để đáp trả.

“Yên lặng đi!”

Đúng vào lúc này, Giang Vũ vận công quát to một tiếng, tất cả mọi người đều cảm thấy màng nhĩ mình nhói đau, sau đó lập tức im miệng.
Chương 78: Long Hiểu Hà chuyên gia đào hố

“Tôi đã sớm biết ông là loại người vô sỉ, nhưng lại không ngờ được ông có thể vô sỉ đến mức độ này”.

Sau khi khống chế được cục diện ở đây, Giang Vũ lạnh lùng nhìn Long Khiếu Thiên.

“Đây gọi là việc quân cơ không nề dối trá, nhóc con nhà anh vẫn còn non lắm”, Long Khiếu Thiên đắc ý châm chọc.

“Nếu ông đã nói Vương Hạo là cố tình thua trong tay tôi, vậy thì tôi sẽ khiêu chiến trực tiếp với ông!”

Giang Vũ làm nóng gân cốt một chút, giọng nói mang ý đùa cợt: “Ông là quán chủ của võ quán Khiếu Thiên, là cao thủ hạng nhất của Giang Châu, chắc sẽ không đến nỗi thiếu ý chí như vậy, cũng bị tôi uy hiếp chứ?”

“Tôi cũng kiêng dè nhà họ Kỷ...”.

“Bây giờ tôi ở trước mặt tất cả mọi người chính thức tỏ rõ thái độ của mình, hôm nay cuộc thi đấu giữa tôi và quán chủ Long, không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Kỷ”.

Không để cho Long Khiếu Thiên nói hết câu, Giang Vũ đã nhìn về phía tất cả mọi người, nói lớn: “Bất kể tôi thi đấu thắng hay thua, cho dù tôi có bị quán chủ Long đánh chết, thì cô Kỷ cũng tuyệt đối sẽ không tìm bất cứ ai gây rắc rối, tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể làm chứng”.

“Anh có bản lĩnh nói ra câu này, thì chúng tôi cũng nhất định sẽ làm chứng cho quán chủ Long”.

“Giang Vũ đã tự tỏ rõ thái độ rồi, vậy thì cho dù là nhà họ Kỷ cũng không thể tìm cách trả thù được nữa”.

“Quán chủ Long, cố lên, dạy dỗ cho tên vô sỉ kia một trận ra trò”.

...

Thoáng cái đám người kia vô cùng phấn khích kích động, có lẽ lúc này dù Kỷ Tuyết Tình ở đây thì đám người kia cũng sẽ đứng lên bảo vệ cho Long Khiếu Thiên, yêu cầu có được một trận đấu công bằng.

“Ba! Là lúc ba thể hiện khả năng của cao thủ hạng nhất của Giang Châu rồi đó”.

Long Hiểu Hà phấn khích hét lên: “Giang Vũ nếu đã dùng nhà họ Kỷ để uy hiếp anh Hạo, còn đánh anh Hạo bị thương, ba nhất định phải trả thù cho anh Hạo, lấy lại danh dự cho võ quán Khiếu Thiên!”

“Mình thông minh thế này, làm sao lại sinh ra loại con gái ngu si thế kia!”

Nhìn thấy Long Hiểu Hà cũng hò hét theo đám đông, Long Khiếu Thiên bực bội muốn thổ huyết, ăn hại quá thể.

Những người khác không biết sự thật, nhưng Long Khiếu Thiên thì lại hiểu rất rõ, Giang Vũ là dựa vào thực lực để đánh thắng Vương Hạo, căn bản chưa từng lôi nhà họ Kỷ ra, vậy thì ông ta có ra tay thì cũng tuyệt đối bất lợi.

“Khụ khụ! Giang Vũ, anh đã lấy thân phận đệ tử của võ quán Thiên Địa để thi đấu, vậy thì không có tư cách để giao đấu với tôi”.

Long Thiên Khiếu ho khan một tiếng, bộ dạng nghiêm túc nói: “Cho dù muốn thi đấu, thì cũng là tôi với quán chủ Quách cùng địa vị thi đấu với nhau, chứ không đến lượt anh!”

Việc đã đến bước này, Long Khiếu Thiên biết, nếu như mình mà không ra tay, vậy không chỉ danh dự của võ quán Khiếu Thiên bị mất sạch, mà ông ta cũng sẽ trở thành một trò cười cho thiên hạ.

Nhưng mà, Long Khiếu Thiên biết bản thân mình không phải là đối thủ của Giang Vũ, định chuẩn bị tung hê hết, tự mình tranh cao thấp với Quách Chính, có lẽ vẫn còn có cơ hội thắng.

“Được, tôi đánh với ông!”

Hai mắt Quách Chính dạt dào ý chí chiến đấu nhìn chằm chằm Long Khiếu Thiên.

“Không cần!”

Giang Vũ phất tay ngăn Quách Chính lại, giọng điệu đầy ý trêu chọc Long Khiếu Thiên: “Trước đây lúc Vương Hạo muốn khiêu chiến với quán chủ Quách, quán chủ Long đã từng nói qua, tre già măng mọc”.

“Nếu như quán chủ Long đến lời khiêu chiến của một người làm đệ tử như tôi còn không dám chấp nhận, vậy thì không có tư cách để giao đấu với quán chủ Quách, thắng bại của trận đấu này đã hai năm rõ mười rồi!”

“Mọi người nói có đúng hay không?”

Tất cả mọi người đều nhao nhao gật đầu, lời này quả thực là do Long Khiếu Thiên tự mình nói ra.

Khóe miệng Long Khiếu Thiên giần giật, không ngờ được Giang Vũ lại dùng lời ông ta đã nói để phản kích lại ông ta, đúng là mua dây buộc mình mà.

“Tôi, hôm nay tôi cảm thấy không khỏe, không muốn đánh nhau với người khác”.

Long Khiếu Thiên nuốt nước bọt, thực lực của Vương Hạo mạnh hơn ông ta mà còn thua thảm trong tay Giang Vũ, ông ta căn bản không có cơ hội để giao đấu với Giang Vũ.

“Ông là không muốn, hay là không dám thế?”

Giang Vũ bước từng bước chậm rãi đi về phía Long Khiếu Thiên: “Không khỏe cũng không sao, vừa hay tôi hiểu biết y thuật, có thể chữa khỏi cho ông trước, sau đó lại thi đấu”.

“Anh, anh đừng có làm bậy!”

Sắc mặt Long Khiếu Thiên trắng bệch nhìn Giang Vũ đang tiến về phía mình: “Tôi hôm nay là nể mặt nhà họ Kỷ, mới không muốn tính toán với anh...”.

“Ba! Anh ta đã nói rồi, nhà họ Kỷ không có liên quan gì đến trận thi đấu lần này, ba có thể tùy ý mà giải quyết anh ta”.

Long Hiểu Hà lên tiếng ngắt ngang lời của Long Khiếu Thiên, thúc giục nói: “Ba là cao thủ hạng nhất của Giang Châu đó, đừng nói những lời thừa thãi với anh ta nữa, dứt khoát ra tay dạy dỗ anh ta đi”.

“Con mẹ nó...”.

Nhìn Long Hiểu Hà lúc này còn đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng Long Khiếu Thiên thầm chửi um lên, hận không thể cho một bạt tai tát chết cái loại ngu si dốt nát kia.

“Đến đây đi! Để tôi được chứng kiến thực lực của cao thủ hạng nhất của Giang Châu”.

Giang Vũ liếm khóe môi, đáy mắt lập lòe ánh sáng hung ác: “Tôi từng nói ba con nhà ông nhất định sẽ phải hối hận, bây giờ cũng nên thực hiện lời nói thôi”.

“Trước đó ông nói với mọi người muốn để Vương Hạo đánh tôi tàn phế, tôi bây giờ lấy gậy ông đập lưng ông, trước mặt mọi người đánh ông tàn phế!”

Lời vừa nói xong, Giang Vũ không nhiều lời mà xông thẳng về phía Long Khiếu Thiên.

“Tôi nhận thua, tôi nhận thua rồi!”

Cảm nhận được sát ý tràn ra từ trên người Giang Vũ, Long Khiếu Thiên không thể tiếp tục giả bộ được nữa, bịch một tiếng quỳ phịch xuống đất, khổ sở cầu xin: “Tôi không phải là đối thủ của anh, tôi nhận thua, cầu xin anh tha cho tôi đi!”

Nhìn thấy cảnh này, hiện trường thình lình im phăng phắc, đến cả Vương Hạo cũng không ngờ được Long Khiếu Thiên lại dứt khoát quỳ xuống như thế.

“Ông dù gì cũng là cao thủ hạng nhất của Giang Châu, lại không có chút khí phách nào như thế”.

Đối diện với Long Khiếu Thiên đột nhiên quỳ phịch xuống đất, Giang Vũ không thể không dừng tay lại, buột miệng mắng to: “Mặt mũi của nhân dân Giang Châu bị ông làm cho mất sạch rồi!”

“Tài nghệ của tôi không bằng người, cam tâm tình nguyện nhận thua, cái này thì có gì mà phải xấu hổ!”

Long Khiếu Thiên mặt dày, nói năng đầy khí thế: “Đến Vương Hạo còn không phải là đối thủ của anh, tôi đâu dám đánh nhau với anh chứ!”

“Ông nói Vương Hạo là bị tôi uy hiếp mới cố tình thua trong cuộc thi đấu, vậy thì ông đứng lên trả thù cho anh ta đi chứ?”

Giang Vũ tỏ thái độ khó chịu nhìn Long Khiếu Thiên, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là trơ tráo không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.

Long Khiếu Thiên nhũn ra thế này, Giang Vũ ngẩn ra không có lý do gì để tiếp tục ra tay nữa, bức bối quá thể.

Nhất là, Giang Vũ đã nhìn thấu bộ mặt xấu xa buồn nôn của Long Khiếu Thiên, anh biết rất rõ sau khi sự việc này qua đi, Long Khiếu Thiên chắc chắn sẽ nói là vì chịu áp lực của nhà họ Kỷ mới làm ra hành động như vậy”.

Đến lúc đó, Long Khiếu Thiên vẫn có thể đứng vững trên phương diện đạo đức, làm cho Giang Vũ và Quách Chính không thể làm gì được ông ta.

“Vừa rồi là tôi ăn nói vớ vẩn, Vương Hạo căn bản không phải bị uy hiếp, mà là thực lực của anh ta không bằng anh Giang”.

Mặt Long Khiếu Thiên không đổi sắc, cười hi hi quay ra giải thích với tất cả mọi người.

“Long Khiếu Thiên chính là cao thủ hạng nhất của Giang Châu đó, nhân phẩm sao lại xấu xa thế này?”

“Tôi vậy mà lại đi tin lời mà ông ta nói lúc nãy, tưởng rằng Vương Hạo bị Giang Vũ uy hiếp thật, lươn lẹo nửa ngày hóa ra là năng lực không bằng người ta!”

“Chưa từng gặp loại người nào mặt dày vô sỉ như vậy rõ ràng là đánh không lại người ta, lại nói là bị uy hiếp, đúng là không biết xấu hổ”.

...

Nhìn thấy Long Khiếu Thiên chính miệng thừa nhận, tiếng nghị luận của tất cả mọi người lập tức đổi ngược lại, trước đó muốn thảo phạt võ quán Thiên Địa, giờ đổi thành thảo phạt võ quán Khiếu Thiên.

Đối diện với những lời chỉ trích mắng nhiếc của tất cả mọi người ở đây, Long Khiếu Thiên chẳng hề dao dộng, lòng thầm đắc ý nghĩ:

“Cái gọi là hảo hán không sợ thiệt trước mắt, tôi nếu đã không phải là đối thủ của Giang Vũ, vậy thì tuyệt đối không được cho anh ta cơ hội ra tay với mình”.

“Dù gì sau sự việc này mình chỉ cần nói với bên ngoài là vì e sợ nhà họ Kỷ, không thể không chịu thiệt trước Giang Vũ, vậy thì vẫn có vô số người ủng hộ mình, hủy đi kết quả của cuộc thi đấu này”.

“Ai da! Mình thật là quá thông minh, lại có thể nghĩ ra được cách tuyệt vời vừa giữ vững được địa vị của võ quán Khiếu Thiên lại không làm bản thân mình bị tổn thương”.

“Ba! Ba chắc chắn là bị Giang Vũ uy hiếp rồi”.

Đúng vào lúc Long Khiếu Thiên đang đắc ý, Long Hiểu Hà bỗng nhiên hét lên thật to: “Mọi người hãy làm chủ cho chúng tôi!”

Nghe thấy câu này, mọi người thoắt cái im bặt, nghĩ đến lúc trước Vương Hạo tự nhiên bị thua một cách khó hiểu, cùng với những lời mà lúc nãy Long Khiếu Thiên nói, có không ít người lại bắt đầu dao động.

Nếu Vương Hạo có thể bị uy hiếp mà cố ý nhận thua, vậy thì lúc này Long Khiếu thiên cũng có khả năng bị uy hiếp mà quỳ xuống rén ngang, đồng thời chứng minh những lời lúc trước nói đều là giả.

“Long Hiểu Hà, tiên sư tổ tiên mười tám đời nhà mày!”

Long Khiếu Thiên thầm chửi bới: “Loại con gái bất hiếu đào hố chôn cha này, không chôn chết tao thì mày không chịu thôi hả!”

“Quán chủ Long, chúng tôi có gần một nghìn người làm chứng cho ông, ông không cần phải kiêng dè nhà họ Kỷ”.

“Không sai! Giang Vũ từng nói trận đấu này không có liên quan gì đến nhà họ Kỷ hết, vậy ông không cần phải có bất kỳ lo lắng gì cả, lấy hết sức mạnh của cao thủ hạng nhất Giang Châu ra, chiến đấu công bằng đi!”

“Giang Vũ! Nếu là đàn ông, thì anh đừng có dùng quan hệ với nhà họ Kỷ để uy hiếp quán chủ Long, đường đường chính chính quyết đấu với ông ta, nếu không thì sẽ làm mất mặt cô Kỷ đó”.

...

Lần này, tất cả mọi người đều không đứng về bất kỳ phía nào, chỉ mong có thể được xem một trận thi đấu công bằng.
Chương 79: Đứa con gái hiếu thảo

Đúng vào lúc Giang Vũ cũng bó tay với Long Khiếu Thiên, Long Hiểu Hà đột nhiên nhảy ra kích động quần chúng, cực lực xúi giục Long Khiếu Thiên đứng lên giải quyết Giang Vũ.

Vì chuyện này, Giang Vũ không nhịn được mà bật cười: “Quán chủ Long, ông đúng là có một cô con gái hiếu thảo!”

Nếu như không có Long Hiểu Hà ra mặt, vậy thì chuyện của ngày hôm nay chỉ đành dừng lại tại đây, nhưng bây giờ... thú vị quá đi.

Vẻ mặt Long Khiếu Thiên xanh mét nhìn về phía Long Hiểu Hà, hận không thể tát chết cái loại chuyên gia đào hố này.

“Ba ơi cố lên, mắt của mọi người ở đây sáng lắm, chỉ cần là thi đấu công bằng, vậy thì cho dù ba có đánh tàn phế Giang Vũ, cũng không có ai dám gây rắc rối cho chúng ta đâu”.

Đối diện với ánh mắt của Long Khiếu Thiên, Long Hiểu Hà lại cổ vũ nói: “Ba, lấy ra sức mạnh của cao thủ hạng nhất Giang Châu đi, đánh tàn phế tên khốn nạn kia”.

“Con mẹ nó, tao muốn đánh tàn phế mày thôi”.

Sắc mặt Long Khiếu Thiên tái mét nhìn chằm chằm Long Hiểu Hà, oán hận nghĩ: “Biết sớm như vậy, ông đây năm đó ném nó lên tường cho rồi”.

“Cái loại ngu si này mặc dù nhìn thì đẹp mắt, nhưng sau này cũng chỉ có thể trở thành đồ chơi cho người ta”.

Vương Hạo bất giác kéo giãn khoảng cách với Long Hiểu Hà, thầm quyết định: “Nếu như cưới loại đàn bà này về nhà, nói không chừng còn bị ả hại cho nhà tan cửa nát”.

“Con gái ông bảo ông đánh tôi tàn phế, vậy tôi không có lý do gì mà phải lưu tình với ông nữa”.

Không đợi Long Khiếu Thiên có cơ hội phản ứng lại, Giang Vũ đã nhấc tay lên từ từ túm lấy vai của Long Khiếu Thiên: “Cho dù ông không đánh trả, hôm nay tôi cũng phải đánh cho ông tàn phế!”

“Đáng ghét!”

Mắt thấy Giang Vũ sắp ra tay với mình, Long Khiếu Thiên chửi ầm lên, bị ép đến mức chỉ đành phải ra tay đánh trả!

Chỉ thấy, cơ thể Long Khiếu Thiên ngã ngược về phía sau, né được bàn tay đang túm đến của Giang Vũ đồng thời bàn tay phải chống lên mặt đất, quét ngang về phía hai chân của Giang Vũ, muốn ép anh phải lui về phía sau.

“Ông cuối cùng cũng ra tay rồi!”

Đối diện với cú quét chân của Long Khiếu Thiên, Giang Vũ không còn tiếp tục lưu tình nữa, một chân đạp mạnh lên đầu gối của Long Khiếu Thiên, cố tình đối đầu trực diện với ông ta.

“Rắc!”

Khi chân của hai người va chạm với nhau, có âm thanh xương cốt vỡ nát vang lên.

“A!”

Long Khiếu Thiên kêu lên thảm thiết, cơ thể dán lên mặt đất bị văng ngược về phía sau, để lại trên mặt đất một vệt máu dài chói mắt.

Đầu gối chân phải của ông ta đã bị Giang Vũ đá vỡ, cẳng chân và đùi trên bị gãy ngược về phía trước, xương trắng lòi ra ngoài thịt, máu me đầm đìa.

“Cái gọi là cao thủ hạng nhất, hóa ra lại chẳng chịu nổi một đòn”.

Giang Vũ khinh thường bĩu môi, nhưng cũng không ngừng tay lại, anh xông về phía trước mặt Long Khiếu Thiên, nhấc chân hung hăng đạp mạnh về phía chân còn lại của ông ta.

“Tôi sai rồi, đừng... a!”

Long Khiếu Thiên hoảng sợ cầu xin tha thứ, nhưng Giang Vũ không hề lưu tình, dứt khoát dẫm nát cẳng chân còn lại của ông ta.

“Mặc dù trước đó ông ngạo mạn nói muốn đánh tàn phế tứ chi của tôi, nhưng tôi là một người lương thiện, chỉ đánh tàn phế hai chân của ông thôi, không động đến hai tay của ông nữa”.

Sau một đạp, Giang Vũ kiêu ngạo đứng thẳng, lạnh lùng tàn khốc mà nhìn hai cẳng chân đã bị đánh tàn phế của Long Khiếu Thiên.

“Anh...”.

Sắc mặt Long Khiếu Thiên trắng bệch nhìn về phía Giang Vũ, hối hận muốn xanh cả ruột.

Sớm biết Giang Vũ này mạnh như thế thì ông ta lúc trước tuyệt đối sẽ không đối xử với anh như vậy.

Nếu như có thể cho Giang Vũ thay mặt võ quán Khiếu Thiên đứng ra thi đấu, vậy Giang Vũ và Vương Hạo phối hợp với nhau, không chỉ có thể thắng được trận đấu hôm nay, mà còn có thể khiến cho danh tiếng của võ quán Khiếu Thiên vang dội cả Giang Châu.

Đáng tiếc, hối hận đã muộn!

Mãi đến khi Giang Vũ dừng tay, tất cả mọi người xung quanh mới phản ứng lại, người nào người nấy trợn mắt há mồm, không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt.

Đường đường là cao thủ hạng nhất của Giang Châu lại không hề có sức phản kháng lại trước mặt Giang Vũ, còn bị người ta đánh cho tàn phế hai chân, sức mạnh của Giang Vũ này quả là khủng khiếp.

Đến đây, mọi người cũng không còn tin vào chuyện Long Khiếu Thiên và Vương Hạo là do bị uy hiếp mà giả vờ nhận thua nữa, dù gì chẳng có ai lại để mặc cho hai chân của mình bị đánh tàn phế mà không hề phản kháng lại cả.

“Giang Vũ này không hổ là người mà cô Kỷ mến mộ, anh ấy lại có thực lực đến bậc này, quá là lợi hại đi”.

“Chỉ có thể nói cô Kỷ là người có con mắt tinh tường, nay Giang Vũ đã đánh thắng được Long Khiếu Thiên, thế thì anh ấy chính xác là cao thủ hạng nhất của Giang Châu này rồi”.

“Tôi nghe nói anh ấy còn là một luyện dược sư và bác sĩ nữa, giờ còn bộc lộ võ lực mạnh đến như vậy, đúng là thiên tài mà!”

“Triệu Trung Tuyết đúng là não tàn, không trân trọng một nhân tài ưu tú như vậy, cứ phải nhập nhằng với Lưu Thư Nhất”.

...

Sự thật bày ra trước mắt, tất cả mọi người lại bắt đầu nhao nhao nghị luận, chẳng qua bây giờ bọn họ đều đang tán thưởng Giang Vũ.

Trải qua chuyện này, danh tiếng của Giang Vũ đã vang dội khắp cả giới võ lâm Giang Châu.

“A! Giang Vũ đồ khốn nạn, lại dám đánh tàn phế hai chân của ba tôi, anh thật là quá tàn nhẫn!”

Long Hiểu Hà giờ mới phản ứng lại, xông đến bên cạnh người Long Khiếu Thiên, hét lên chói tai rồi mở miệng chửi ầm lên.

“Tàn nhẫn? Trước đó lúc mấy người muốn đánh tàn phế tứ chi của tôi, sao không nói tàn nhẫn đi?”

Vẻ mặt Giang Vũ không có biểu cảm gì, nói bằng giọng lạnh lùng: “Tôi bây giờ chỉ mới đánh gãy hai chân của ông ta, còn chưa đánh tàn phế hai tay đã là nhân từ lắm rồi”.

“Anh...”.

“Mày câm miệng lại cho tao!”

Long Hiểu Hà còn đang muốn nói gì đó, Long Khiếu Thiên đã gào lên, vung một cái tát lên mặt Long Hiểu Hà.

“Bốp!”, một âm thanh giòn tan vang lên, Long Hiểu Hà bị tát cho ngã ngồi xuống đất.

Nếu như không vì Long Hiểu Hà nhiều lần đào hố, thì Long Khiếu Thiên đã không đến mức rơi vào kết cục này, cho dù mất hết mặt mũi thì cũng không đến mức trở thành tàn phế.

Do đó, khi nhìn thấy Long Hiểu Hà gào thét chửi mắng Giang Vũ, Long Khiếu Thiên không nhịn được vung tay cho cô ta một cái tát, nếu không lại để cho cái loại chuyên gia đào hố này tiếp tục làm ầm ĩ lên, thì rất có khả năng ông ta sẽ mất luôn cả cái mạng già của mình!

“Ba, sao ba lại đánh con?”

Long Hiểu Hà ôm mặt, cô ta bị đánh đến ngẩn người, vẫn chưa hiểu rõ được tình hình hiện tại.

“Chúng ta đưa chú đi bệnh viện trước đi!”

Vương Hạo đã thực sự bó tay với Long Hiểu Hà này, anh ta gọi những người khác khiêng Long Khiếu Thiên rời khỏi chỗ này.

Long Hiểu Hà dùng ánh mắt đầy oán hận liếc nhìn Giang Vũ một cái rồi cũng bỏ đi.

Chuyện đến đây, cuộc thi đấu của hai võ quán lớn đã kết thúc bằng sự thắng lợi của võ quán Thiên Địa.

Cho dù Long Khiếu Thiên xỏ lá chơi xấu không muốn rời khỏi Giang Châu, nhưng hai chân ông ta đã bị tàn phế, võ quán Khiếu Thiên cũng hết thời rồi.

“Anh Giang, ơn nghĩa của anh tôi không biết phải dùng ngôn từ nào để thể hiện hết lòng cảm kích”.

Bên ngoài nhà thi đấu, Quách Chính với thái độ cảm kích tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, ba phần thu nhập của võ quán Thiên Địa sẽ là của anh”.

“Tôi lúc trước ra mặt, là vì coi trọng nhân phẩm của quán chủ Quách chứ không phải vì lợi ích!”

Giang Vũ vội phất tay: “Lúc trước ông đã tặng cho tôi một gốc nhân sâm rồi, tôi không thể nhận thêm phần lợi nhuận này nữa”.

“Hôm nay đánh thắng võ quán Khiếu Thiên, sẽ mang đến lợi ích khó mà tưởng tượng được cho võ quán Thiên Địa”.

Gương mặt Quách Chính đầy vẻ kiên định nhìn Giang Vũ: “Tất cả những thứ này đều nhờ cả vào anh, mong anh đừng từ chối”.

“Quả nhiên tôi không hề nhìn lầm người, quán chủ Quách đúng là một người không che giấu cảm xúc!”

Đối diện với thịnh tình như vậy, Giang Vũ cũng không tiện từ chối, ngay lập tức hỏi: “Quán chủ Quách, ông là người trong võ lâm, có biết cách nào để mua được một số loại dược liệu cao cấp không?”

Trước mắt Giang Vũ muốn nhanh chóng nâng cao tu vi, cái thiếu nhất chính là dược liệu cao cấp.

Nhưng Hoàng Long và Hồng Hổ, thậm chí là Vương Mãn Kim đã dốc hết sức để tìm mua trong phạm vi Giang Châu mà vẫn cung không đủ cầu!

“Giang Châu chỉ là một thành phố nhỏ, Đông y chưa được phát triển, do đó dược liệu ở bên này vô cùng hữu hạn”.

Quách Chính nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Anh có thể đi đến thành phố Ngô xem sao, bên đó được xưng là thủ đô về dược liệu của tỉnh Giang Đông, gốc nhân sâm mà tôi tặng cho anh là nhờ người đi đến thành phố Ngô mua về!”

“Thành phố Ngô?”

Giang Vũ bóp trán, vì mất đi trí nhớ lại thêm mấy năm bị nhốt ở nhà họ Triệu, anh thực sự không hiểu rõ lắm về thành phố Ngô này.

Nhìn thấy Giang Vũ không có vẻ hiểu biết về thành phố Ngô, Quách Chính nhiệt tình đề nghị: “Đợi khi nào anh có thời gian, tôi đi với anh một chuyến đến đó, vừa đúng lúc tôi cũng thường đi sang bên đó để mua dược liệu, tôi khá là thông thạo ở bên đó”.

“Được! Đợi tôi giải quyết xong chuyện của nhà họ Lăng rồi làm phiền quán chủ Quách đi cùng với tôi một chuyến”.

Giang Vũ gật đầu lia lịa, có người nắm rõ tình hình bên đó đi cùng thì sẽ không đến mức trở thành cừu non bị người ta chặt chém.

Sau đó mấy ngày, Giang Vũ ngoại trừ lúc tu luyện ra, thời gian còn lại anh đều nghĩ cách làm những món ăn ngon cho Kỷ Tuyết Tình.

Còn về cuộc chiến thương mại với nhà họ Lăng, Giang Vũ đều vứt cho ông cụ nhà họ Triệu và Nhất Long Nhất Hổ phụ trách.

Một buổi sáng sớm!

Giang Vũ sau khi tiễn Kỷ Tuyết Tình ra khỏi cửa, lúc đang định quay về phòng bếp rửa bát thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của con trai thị trưởng là Tề Thiên Minh gọi đến.

Điện thoại kết nối, Tề Thiên Minh giọng diệu mang vẻ nghiêm trọng nói: “Anh Giang, sự việc liên quan đến kết quả của cuộc chiến thương mại giữa anh mà nhà họ Lăng, mong anh hãy dành ra chút thời gian đi cùng tôi đến tỉnh lị để cứu chữa cho một bệnh nhân bệnh rất nặng!”
Chương 80: Lăng Phi Dương vậy mà cũng ở đây

Cổng chính của khu biệt thự Vân Đỉnh.

“Cậu chủ Tề, anh gấp gáp muốn dẫn tôi đi tỉnh lị, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Vừa lên xe của Tề Thiên Minh, Giang Vũ đã hỏi bằng giọng đầy khó hiểu: “Còn nói liên quan đến kết quả của cuộc chiến tranh thương mại giữa tôi và nhà họ Lăng, là có ý gì?”

“Anh bây giờ chính là cậu chủ hạng nhất của Giang Châu, nên đừng gọi tôi là cậu chủ nữa”.

Tề Thiên Minh trợn mắt lườm Giang Vũ một cái, ngay sau đó khởi động xe.

Bây giờ Giang Vũ không chỉ xây dựng được một công ty y dược có giá trị không thể đong đếm được, còn đánh cho nhà họ Lăng một gia tộc hào môn của tỉnh lị đến mức không còn manh giáp, lại thêm đánh thắng cả Long Khiếu Thiên, trở thành cao thủ hạng nhất của Giang Châu.

Bên cạnh đó, Giang Vũ còn có thân phận đặc thù là một luyện dược sư, nay được xưng tụng là cậu chủ hạng nhất của Giang Châu thì cũng không ngoa.

“Bớt nói nhảm với tôi đi!”

Giang Vũ căn bản không hề để ý đến những hư danh này, hỏi bằng giọng hơi bực: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Nhà họ Lăng thời gian gần đây đã bị anh làm tổn thương đến tận gốc rễ, nếu như không có chi viện bên ngoài, thì nhà họ Lăng bị phá sản chỉ là chuyện nay mai”, Tề Thiên Minh nghiêm túc nói.

“Giờ còn chưa đến nửa tháng, nhà họ Lăng đã sắp xong đời rồi?”

Giang Vũ khó hiểu mà nhìn Tề Thiên Minh: “Hào môn của tỉnh lị lại yếu ớt vậy à?”

“Nhà họ Lăng mặc dù là hào môn của tỉnh lị, nhưng gốc rễ thì nằm ở lĩnh vực chăm sóc sắc đẹp, lại bị anh tấn công mạnh mẽ”.

“Thêm vào đó cục Chiến tranh của Giang Đông lại dừng việc hợp tác với nhà họ Lăng, điều này khiến cho nguồn tiền kinh doanh tổng thể của nhà bọn họ bị gián đoạn, có thể kiên trì được đến bây giờ đã là không dễ dàng rồi”.

Tề Thiên Minh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trước mắt Lăng Phi Dương đã ổn định được con thuyền khổng lồ của nhà họ Lăng, bắt đầu chuyển rời trọng tâm kinh doanh ra khỏi lĩnh vực chăm sóc sắc đẹp, mà tiền đề để làm như vậy cần phải có một nguồn tiền đầu tư rất lớn”.

“Một khi nguồn tiền đã đủ, với khả năng của nhà họ Lăng, hoàn toàn có thể ổn định được căn cơ của mình trong lĩnh vực khác, vậy thì kế hoạch làm cho nhà họ Lăng phá sản của anh cũng bốc hơi theo rồi’.

“Nếu như nhà họ Lăng thực sự có thể làm như tráng sĩ chặt tay, rút lui khỏi lĩnh vực chăm sóc sắc đẹp, vậy thì quả thực sẽ khiến tôi phải đau đầu”, Giang Vũ khẽ nhíu mày.

Trước mắt dựa vào ba loại thần dược mới có thể dễ dàng đánh vào gốc rễ trong lĩnh vực chăm sóc sắc đẹp của nhà họ Lăng, nhưng một khi bọn họ chuyển rời trọng tâm thì anh sẽ trở nên bị động hơn bao giờ hết.

Ví dụ nhà họ Lăng rút lui khỏi lĩnh vực chăm sóc sắc đẹp, chuyển trọng tâm sang lĩnh vực bất động sản, vậy Giang Vũ muốn hạ gục bọn họ trong ngành này sẽ tương đối khó khăn.

“Tôi bây giờ đưa anh đi cứu chữa cho một người, người này có vị trí vô cùng quan trọng trong cuộc chiến thương mại giữa anh và nhà họ Lăng”.

Tề Thiên Minh khẽ nheo mắt, trịnh trọng nói: “Chỉ cần anh chữa khỏi cho cô ta, là sẽ có thể chặt đứt được nguồn đầu tư từ bên ngoài cho nhà họ Lăng, tiếp đó khiến cho bọn họ không thể trở mình được nữa”.

Giang Vũ cảm thấy hứng thú, tò mò hỏi: “Anh muốn tôi đi cứu ai?”

“Anh có biết Trương Hiển Minh, trưởng chi nhánh của ngân hàng Giang Đông không?”, Tề Thiên Minh không đáp mà hỏi ngược lại.

“Không biết!”

Giang Vũ ngơ ngác lắc đầu, anh còn chưa từng để tâm đến những chuyện này.

“Anh...”.

Vẻ mặt Tề Thiên Minh cứng đờ, bực bội nói: “Anh lại còn không biết đến nhân vật quan trọng nhất liên quan đến kết quả của cuộc chiến thương mại giữa anh với nhà họ Lăng, anh cũng quá là bình tĩnh đi!”

“Ý của anh là, nhà họ Lăng chuẩn bị vay tiền từ ngân hàng Giang Đông, sau đó tiến hành chuyển dịch trọng tâm kinh doanh!”

Giang Vũ không phải ngốc, anh rất nhanh đã hiểu được ý nghĩa phía sau.

“Đúng! Trong phạm vị của Giang Đông, chỉ có ngân hàng Giang Đông có thể chi viện cho nhà họ Lăng một khoản tiền vốn lớn như vậy, mà chỉ có vị trưởng chi nhánh ngân hàng Trương Hiển Minh này mới có quyền quyết định khoản vay có giá trị lớn như thế”.

Tề Thiên Minh gật đầu, lạnh lùng cười: “Nhưng Lăng Phi Dương có nằm mơ cũng không ngờ được, Trương Hiển Minh là bạn học đại học của ba tôi”.

“Lần này tôi đưa anh đi gặp chú Trương, là đã được sự cho phép của ba tôi, nếu không anh không có dễ để gặp được người này như vậy đâu”.

“Anh giúp đỡ tôi còn có thể hiểu được”.

Giang Vũ khó hiểu nhìn Tề Thiên Minh: “Nhưng tôi còn chưa cả gặp mặt thị trưởng Tề, vì sao ông ấy lại giúp tôi?”

“Theo lý mà nói, với khả năng của nhà họ Tề, không nên đi chọc vào gia tộc lớn như nhà họ Lăng mới đúng”.

Tề Thiên Minh giải thích: “Nhưng nhà họ Lăng làm việc quá mức ngang ngạnh, chỉ vì muốn đối đầu với anh mà đã đàn áp ba con tôi”.

“Ba tôi đến bây giờ vẫn chưa được phục chức, vẫn phải chịu sự điều tra của cấp trên”.

“Tôi thì còn thảm hơn, bị đè đến không ngóc đầu lên được, giờ thì đã trở thành một nhân viên quèn nhàn tản”.

“Chỉ có lật đổ nhà họ Lăng, ba con tôi mới có thể phục chức quay lại con đường cũ, nếu không một khi anh thua cuộc, thì nhà họ Tề cũng sẽ bị vạ lây.

“Là nhà họ Lăng đã ép chúng tôi phải đứng cùng một chiến tuyến với anh, chúng tôi cũng đang cá rằng anh có thể hạ gục được nhà họ Lăng”.

“Thời gian gần đây chúng tôi vẫn luôn để tâm quan sát đến động thái của nhà họ Lăng, còn quan tâm bọn họ hơn cả anh”.

“Xin lỗi! Do tôi liên lụy đến mọi người!”, Giang Vũ thành khẩn xin lỗi.

Trước đây trong buổi tiệc của nhà họ Lăng, Giang Vũ đã nghe nói đến chuyện của Tề Thị Tôn và Tề Thiên Minh.

Chỉ là không ngờ được việc đàn áp này lại kéo dài lâu như vậy, xem ra nhà họ Lăng mà không đổ thì nhà họ Tề cũng sẽ không có ngày trở mình.

“Việc đã đến nước này, không cần nói những lời khách sáo nữa”.

Tề Thiên Minh mỉm cười, nói bằng giọng lành lạnh: “Mặc dù khả năng của nhà họ Tề có hạn, nhưng cũng không thể để người khác muốn làm gì thì làm. Chúng tôi không có khả năng để đối phó với nhà họ Lăng, giúp anh một chút cũng không thành vấn đề!”

“Đa tạ! Anh nói xem bệnh của Trương Hiển Minh này thế nào...”.

“Tôi không có nói là phải khám bệnh cho chú Trương”.

Tề Thiên Minh vội ngắt ngang lời của Giang Vũ, noi: “Người bị bệnh tên là Trương Xảo Xảo, là con gái được thương yêu nhất của chú Trương”.

“Đại khái một năm trước, Xảo Xảo đua xe với người ta, bị mẹ cô ta đứng ra ngăn cản. Sau đó, cô ta chở theo mẹ mình tức giận lái xe với tốc độ nhanh, kết quả gây ra tại nạn, mẹ cô ta đã mất ngay tại chỗ”.

“Mặc dù Xảo Xảo đã được cấp cứu kịp thời, nhưng mà gương mặt bị hủy hoại, lại thêm cô ta không chấp nhận được sự thật đã hại chết mẹ ruột của mình, nên cả người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn”.

“Trước đó bác sĩ chẩn đoán Xảo Xảo bị di chứng sau chấn thương cùng với chứng trầm cảm nặng, đã từng đi khám rất nhiều nơi nhưng vẫn không có chuyển biến tốt”.

“Hai chứng bệnh mà anh nói, chỉ tùy ý một loại nào đó tôi cũng có thể dễ dàng chữa được”.

Giang Vũ khẽ nhíu mày, nói một cách cẩn thận: “ Nhưng mà hai loại bệnh này mắc chung với nhau, hơi rắc rối”.

“Theo như trí nhớ của tôi, mặc dù di chứng sau chấn thương thường sẽ đi kèm với bệnh trầm cảm, nhưng người bình thường sẽ rất hiếm khi cùng lúc mắc cả hai chứng bệnh này”.

“Tôi cần phải xem xét thật kỹ xong mới đưa ra kết luận được”.

“Hy vọng anh có thể chữa được cho Xảo Xảo!”

Tề Thiên Minh thở dài, giọng đầy thương cảm: “Do ba tôi và chú Trương có mối quan hệ rất thân, nên tôi luôn coi Xảo Xảo như em gái của mình, thực sự hy vọng Xảo Xảo có thể khỏe lại”.

Nói chuyện cả một đường, Tề Thiên Minh lái xe đến một căn biệt tự xa hoa ở ngoại ô của tỉnh lị.

“Thiên Minh, lâu rồi không gặp!”

Xe vừa mới dừng lại, một thanh niên mặc đồ tây đã chạy lên đón, nhiệt tình nói: “Nghe ba tôi nói cậu muốn qua đây, tôi đợi cậu cả một buổi sáng rồi!”

“Nham Tử, vị này là người mà tôi đã từng nhắc đến với cậu lúc trước, người đã giúp tôi chữa khỏi căn bệnh vô sinh, Giang Vũ”.

Tề Thiên Minh cũng nhiệt tình ôm chào hỏi người thanh kia một cái, sau đó giới thiệu: “Anh Giang, đây là bạn nối khố của tôi Trương Hồng Nham, là anh trai của Xảo Xảo”.

“Hân hạnh!”

Giang Vũ và Trương Hồng Nham lịch sự chào hỏi nhau.

“Thiên Minh, cậu không nhầm chứ, người này trẻ tuổi như thế, có biết y thuật không?”

Sau khi chào hỏi xong, Trương Hồng Nham nhỏ giọng hỏi Tề Thiên Minh.

“Yên tâm đi! Anh Giang không chỉ có y thuật rất cao siêu, hơn nữa còn là luyện dược sư!”

Tề Thiên Minh đầy tự tin nói: “Đan Ngưng Chỉ và Đan Sinh Cân Tục Cốt của tỉnh lị Phong Mị bây giờ đều được làm ra bởi tay của anh Giang, tôi tin anh ấy nhất định sẽ chữa khỏi được cho Xảo Xảo”.

“Ba loại thần dược suýt chút nữa làm cho nhà họ Lăng phá sản là do anh ấy làm ra à!”

Trương Hồng Nham thoáng giật mình ngơ ngác, vẻ mặt quái dị liếc nhìn Giang Vũ, lầm bầm nói: “Đúng là sự trùng hợp lạ kỳ!”

“Ý là sao?”, Tề Thiên Minh khó hiểu hỏi.

“Gia chủ của nhà họ Lăng, Lăng Phi Dương cũng vừa mới đưa một vị bác sĩ tâm lý đến đây khám bệnh cho Xảo Xảo”.

Trương Hồng Nham do dự một chút, nói: “Bọn họ bây giờ đang ở bên trong phòng khách, ba tôi đang tiếp đón họ kìa!”

“Trùng hợp vậy sao!”

Tề Thiên Minh khẽ giật khóe miệng, không ngờ lại đụng mặt với Lăng Phi Dương ở đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom