-
Chương 81-85
Chương 81: Không thể tin gã chuyên gia có lòng tham không đáy
Giang Vũ thấy những lời của Tề Thiên Minh nói với Trương Hồng Nham thì nhíu mày.
Xem ra Lăng Phi Dương đến đây để vay tiền, mà mục đích của Giang Vũ lại là không cho Lăng Phi Dương lấy được khoản vay đó. Vậy nên, trận này là cuộc đấu trí nhỏ rồi!
“Người đến đều là khách, chỉ cần mọi người khám ra được bệnh của em gái tôi thì tôi sẽ niềm nở tiếp đãi”.
Mặc dù Trương Hồng Nham còn nghi ngờ trình độ chữa bệnh của Giang Vũ, nhưng anh ta vẫn giữ được sự lịch thiệp của mình, vậy nên đã rất niềm nở đón Giang Vũ và Tề Thiên Minh vào biệt thự.
“Tôi không ngờ chúng ta lại gặp Lăng Phi Dương ở đây”.
Tề Thiên Minh nhìn Giang Vũ với gương mặt đầy khổ sở: “Lỡ như ông ta biết mục đích tôi dẫn anh đến đây, từ nay về sau, nhà họ Tề với nhà họ Lăng coi như trở mặt rồi. Nếu anh có thể thì nhất định phải đả bại nhà họ Lăng, chứ không nhà họ Tề của tôi thảm rồi!”
“Anh yên tâm đi! Tôi khẳng định sẽ đánh bại nhà họ Lăng”.
Giang Vũ tự tin vỗ vai Tề Thiên Minh nói: “Tôi cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho cô chủ Trương”.
Khi ba người bước vào phòng khách, họ mới thấy Lăng Phi Dương, gương mặt gầy gò xanh xao đi hẳn, dưới mắt còn có quầng thâm, ông ta đang nói chuyện với một người trung niên có khuôn mặt phúc hậu ngồi trên ghế.
Người trung niên có bộ dáng phúc hậu này là giám đốc ngân hàng Giang Đông, tên Trương Hiển Minh.
Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên gương mặt á đông nhưng đôi mắt màu xanh đậm, trông rất tuấn tú, nhưng lại ngồi kế bên với vẻ mặt rất kiêu ngạo.
Người này là chuyên gia tâm lý học được Lăng Phi Dương dùng giá cao để mời về, tên là Bruce, là con lai.
“Chủ tịch Lăng có lòng rồi”.
Trương Hiển Minh cảm động nhìn Lăng Phi Dương: “Tôi rất cảm ơn ông đã nhọc lòng mời một chuyên gia tâm lý xuất sắc như ông Bruce đây đến để chữa bệnh cho con gái tôi”.
“Giám đốc Trương không cần khách sáo, tôi với ông đã quen biết nhau nhiều năm. Thế nên tôi đã xem con gái của ông như con ruột của mình, tôi cũng rất mong con bé sớm có thể phục hồi lại và sống mạnh khỏe”.
Lăng Phi Dương cười rồi xua tay, kiên quyết nói: “Chỉ cần Xảo Xảo khỏi bệnh, dù tôi có táng gia bại sản cũng không tiếc”.
“Chủ tịch Lăng cứ yên tâm, số tiền năm tỷ lúc trước ông đưa đơn muốn xin vay kia đã đưa vào xét duyệt. Chỉ cần không có vấn đề gì lớn, tôi sẽ phê chuẩn khoản tiền cho vay đó”.
Trương Hiển Minh cũng biết cách xử sự với mọi người, ông ta hiểu Lăng Phi Dương nói thế là để nghe mát tai thôi chứ thật ra là vì muốn mượn khoản tiền kia.
Nhưng chuyện đó chẳng quan trọng gì với ông ta cả, chỉ cần con gái được chữa khỏi bệnh thì xét duyệt không phải vấn đề lớn. Trương Hiển Minh cũng đồng ý trả lại cho Lăng Phi Dương một ân tình này.
“Thiên Minh đến rồi thưa bố”.
Đúng lúc này, Trương Hồng Nham bước vào nói: “Anh ấy còn dẫn đến vị thần y mà chú Tề đề cử nữa”.
Hai người nghe anh ta nói thế, lập tức lia mắt nhìn ra cửa.
“Sao mày lại ở đây Giang Vũ?”
Lăng Phi Dương bất ngờ mở to mắt, trừng Giang Vũ chửi: “Mày thật sự muốn nhà họ Lăng của tao và mày kẻ sống người chết mới chịu thôi à!”
Hiện tại, nhà họ Lăng đều cảm thấy ngành sản xuất dược thẩm mỹ của họ đều bị ba loại thần dược do Giang Vũ sáng chế ra chèn ép tới mức thở không nổi. Cho nên, Lăng Phi Dương đành phải nghĩ cách dời trọng tâm của sản nghiệp đi.
Chuỗi tài chính của nhà họ Lăng đã thiếu hụt, họ đang cần một số lượng tài chính lớn để rót vào dẫn bước cho kế hoạch dời trọng tâm của sản nghiệp đi, nhưng khoản vay quá lớn, chỉ có Trương Hiển Minh chính tay ký quyết định xét duyệt, thì mới có thể thông qua.
Chính vì thế, Lăng Phi Dương cũng tốn mất năm triệu và một cây nhân sâm sáu mươi năm mới mời được chuyên gia tâm lý Bruce từ nước ngoài về đây để chữa bệnh cho Xảo Xảo.
Chỉ cần người này chữa hết bệnh cho Trương Xảo Xảo, thì Hiển Minh sẽ đồng ý cho nhà họ Lăng vay khoản tiền kia coi như là trả ơn.
Nhưng Lăng Phi Dương lại không ngờ Giang Vũ cũng đến đây, ông ta cảm giác anh xuất hiện ở đây là để phá hỏng kế hoạch đi vay của mình. Cho nên, khi đối diện với Giang Vũ thì vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
“Tôi nhận được sự nhờ vả của người khác mới đến chữa bệnh cho cô Trương”.
Giang Vũ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Lăng Phi Dương: “Tôi không ngờ chủ tịch Lăng cũng ở đây, đúng là tình cờ!”
Trương Hiển Minh nhíu mày khi cảm nhận được bầu không khí đầy mùi thuốc súng của Giang Vũ và Lăng Phi Dương, hơi tò mò hỏi Giang Vũ:
“Cậu là vị thần y mà anh Tề giới thiệu - Giang Vũ à?”
Giang Vũ còn rất trẻ, cho nên Trương Hiển Minh nhìn thì cảm thấy anh không giống người biết chữa bệnh. Cho nên, ông ta hoàn toàn không tin.
“Người đó là tôi, chào giám đốc Trương”. Giang Vũ lễ phép chào hỏi.
“Thần y cái mẹ gì chứ! Nó thằng ở rể, là thằng mặt trắng ăn bám thôi”.
Lăng Phi Dương thốt lên những lời giễu cợt, khinh bỉ: “Giám đốc Trương, đừng tin nó nói”.
“Tên này ở rể ba năm rồi bị vợ ly hôn. Cuối cùng, nó còn bị đuổi khỏi nhà đấy”.
“Nếu là thần y thì sao sống trong hoàn cảnh tủi nhục như thế. Chắc chắn tên này đang gạt ông đó”.
Lăng Phi Dương sợ Giang Vũ làm hư chuyện lớn của mình, vội vàng bêu xấu anh trước mặt mọi người.
Bố con Trương Hiển Minh cũng lập tức đen mặt giống như dự tính của Lăng Phi Dương.
“Anh Bảo Quốc sống ở một nơi nhỏ bé lâu rồi nên tầm nhìn cũng càng ngày càng thấp đi”.
Trương Hiển Minh trở mặt ngay lập tức, ánh mắt nhìn vào Giang Vũ cũng khó chịu và ghét bỏ rõ ràng: “Ông ta đề cử người như thế này chữa bệnh cho con gái của tôi, ông ta không sợ hại chết Xảo Xảo à”.
“Anh đang làm cái quỷ gì vậy hà?”
Trương Hồng Nham khó chịu nhìn Tề Thiên Minh: “Một kẻ bị vợ bỏ, còn làm rể nhà người ta mà dám xưng thần y. Có phải anh bị anh ta mua chuộc không?”
“Đương nhiên, anh ta là tên lừa đảo rồi!”
Tề Thiên Minh chưa nói, Bruce đã thốt lên với gương mặt kiêu căng: “Trong nước có quá nhiều bọn giang hồ bịp bợm, tuổi này mà dám xưng thần y thì 100% là lừa đảo!”
“Anh Giang không phải kẻ lừa gạt, anh ấy là…”, Tề Thiên Minh vội vàng giải thích.
“Đủ rồi!”
Trương Hiển Minh cau mày cắt ngang lời Tề Thiên Minh nói: “Mấy năm nay Thiên Minh không đến nhà của bác, bác còn đang định tiếp đãi cháu chu đáo. Nhưng bây giờ Xảo Xảo đang bệnh rất nặng, bác không có tâm trạng đâu tiếp cháu nữa. Cháu cứ ở đây trước đi!”
Trương Hiển Minh nói đến đây lại nhìn Giang Vũ, lạnh lùng đuổi khác: “Còn vị thần y này, dù sao cũng là bạn mà cháu dẫn đến. Chỉ cần cậu ta không làm phiền thì bác vẫn sẽ tiếp đại đúng lễ nghĩa”.
“Muốn đấu với tao mày còn non lắm!”
Lăng Phi Dương đắc thắng, hếch mặt lên trời nhìn Giang Vũ nói: “Tuy mày có đám người Kỷ Tuyết Tình làm chỗ dựa ở Giang Châu, nhưng tỉnh thành là địa bàn của tao. Mày muốn gây chuyện ở đây, không có cửa đâu con”.
“Chú Trương…”
“Thôi đừng gọi nữa!”
Giang Vũ phớt lờ điệu bộ châm biếm của Lăng Phi Dương, cắt ngang lời của Tề Thiên Minh rồi nói: “Người ta không tin tôi cũng dễ hiểu”.
“Vị chuyên gia nước ngoài kia sẽ chữa bệnh cho cô Trương, chắc cô ấy không sao đâu. Dù sao, cả hai ta đều mong cô Trương khỏi hẳn”.
“Xem như cậu biết điều”.
Trương Hiển Minh gật đầu, rất hài lòng lời nói của Giang Vũ. Ông ta lập tức nhìn Bruce: “Từ khi con gái tôi gặp tai nạn giao thông, mẹ con bé qua đời thì…”
“Giám đốc Trương đừng lo lắng!”
Bruce xua tay, nói đầy tự tin: “Tôi sẽ chữa bệnh cho con gái yêu của ông, bởi tôi đã rất quen với những bệnh nhân bị rối loạn tâm lý sang chấn rồi”.
“Tuy thời gian chữa bệnh này sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhưng tôi tự tin có thể giúp cô Trương cải thiện tình hình trong thời gian ngắn. Ít nhất là bệnh của cô ấy không chuyển biến xấu thêm nữa”.
“Dù bệnh của con bé chỉ giảm bớt thôi cũng đã là tốt, không hổ là chuyên gia nổi tiếng thế giới. Con gái của tôi được cứu rồi!”
Trương Hiển Minh nghe kế hoạch của Bruce mà vui mừng chảy nước mắt.
Từ sau khi vợ ông ta qua đời, con gái mắc bệnh, ông ta lo lắng mất ăn mất ngủ rất lâu, cứ tiếp tục như thế bản thân ông ta cũng sắp tự kỷ luôn rồi.
“Thế mời ông Bruce chữa bệnh cho em gái tôi nhanh đi!”, Trương Hồng Nham nôn nóng giục giã.
“Đừng vội!”
Bruce nhếch môi, ung dung nói: “Trước khi chữa bệnh, chúng ta nói đến phí điều trị trước”.
“Tôi đã cho một cây nhân sâm sáu mươi năm và năm triệu mà Bruce? Ông còn đòi cái gì nữa?”
Lăng Phi Dương lập tức đen mặt hỏi đối phương.
“Năm triệu với cây nhân sâm của chủ tịch Lăng chỉ mời tôi từ nước ngoài bay về đây thôi, còn giờ là tiền bỏ sức”.
Bruce nghiêm túc nhìn Lăng Phi Dương: “Dù tôi không giúp thì đó cũng là phí dịch vụ ông phải đưa tôi”.
Ngay sau đó, ông ta nhìn về Trương Hiển Minh với lòng tham không đáy: “Trước mắt, nếu không muốn tôi cứu người thì phải tính đến phí điều trị khác nữa. Bới lại lỡ điều trị bệnh trong thời gian dài thì đó là tiền nhà tự trả, chứ không tôi đi đây!”
Chương 82: Mượn gió bẻ măng, bệnh này có điều kỳ quái
“Đừng, xin ông đừng nóng giận! Chỉ cần ông có thể chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, chi bao nhiêu tiền, tôi đều bằng lòng chi trả”.
Trương Hiển Minh nghe Bruce nói phải tính về chi phí điều trị, cũng bày tỏ thái độ rất chân thành: “Anh Bruce muốn bao nhiêu phí điều trị cho ca này?”
“Theo như chẩn đoán sơ bộ, tình hình của cô chủ bây giờ rất là nghiêm trọng. Nếu ông muốn tôi chữa trị thì tôi muốn lấy mười triệu”.
Bruce duỗi một ngón tay ra mà không thèm nể mặt ai hết, thậm chí ông ta còn bổ sung: “Nó chỉ là phí trị liệu cho giai đoạn đầu, từ nay, mỗi khi tôi giúp cô Trương điều trị, các người phải trả tôi thêm năm triệu nữa”.
“Thứ khốn nạn!”
Tề Thiên Minh nghe ông ta nói mà khóe miệng run lên, tuy nhà họ Trương không thiếu tiền thật. Nhưng chưa thấy người bệnh mà đã đòi 10 triệu, sau đó cứ mỗi lần tới lại phải trả năm triệu tệ, đúng là tham lam!
Giang Vũ cũng khó chịu nhíu mày, từ trước đến giờ anh chưa từng muốn dùng trình độ chữa bệnh của mình ép buộc hay bắt nạt gia đình bệnh nhân để kiếm tiền. Còn tên Bruce này đã lấy năm triệu và một cây nhân sâm rồi, thế mà đòi nhà họ Trương trả thêm nữa. Tên này đúng với câu “Mượn gió bẻ măng”!
“Bruce đừng có quá đáng!”
Lăng Phi Dương vô cùng tức giận, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Ông cần tiền thì tôi đưa…”
“Không cần!”
Trương Hiển Minh cắt ngang lời Lăng Phi Dương nói, vẫn kiên quyết nói: “Chủ tịch Lăng có thể mời được một bác sĩ Bruce đến đã là tốt bụng lắm rồi, không cần tiếp tục chi tiền ra nữa”.
“Tôi chỉ cần ông chữa khỏi cho con gái mình, thì trả bao nhiêu tôi cũng chịu hết”.
“Ông yên tâm, tôi đã ra tay thì chắc chắn con gái ông sẽ khỏi hẳn. Ông dẫn tôi đi gặp người bệnh đi!”
Bruce nở cười chiến thắng, nếu bình thường thì ông ta không nên đòi tiền nhà họ Trương sau khi đã nhận tiền của Lăng Phi Dương.
Nhưng khi nghe cuộc nói chuyện của Lăng Phi Dương với Trương Hiển Minh thì ông ta phát hiện ra, mục đích chuyện này chính để Trương Hiển Minh ký quyết định cho Lăng Phi Dương vay tiền. Ngược lại nhà họ Trương rất giàu có, cho nên ông ta quyết định lợi dụng sự sốt ruột chữa khỏi cho con gái của Trương Hiển Minh mà đòi thêm ít thù lao nữa.
Sau này, ông ta chỉ cần tiếp tục lợi dụng bệnh của Trương Xảo Xảo, thì có thể bám theo nhà họ Trương phát tài, cả đời không cần lo nghĩ nữa.
Bố con nhà họ Trương lập tức dẫn nhóm người lên lầu, Giang Vũ với Tề Thiên Minh bị họ làm lơ cũng theo sau cùng.
“Nếu người được Lăng Phi Dương tìm đến chữa khỏi cho Xảo Xảo, thì tính cách của chú Trương chính trực như thế sẽ không muốn nợ ơn nghĩa người khác, vậy nên chú ấy chắc chắn sẽ cho nhà họ Lăng vay”.
Tề Thiên Minh nhân lúc mọi người không để ý đến họ mà vội vàng thì thầm, nhắc nhở Giang Vũ: “Nhà họ Lăng nắm được nguồn vốn năm tỷ, họ sẽ thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó. Trận chiến này, anh Giang dữ nhiều lành ít rồi”.
“Chuyện này cũng hết cách rồi, dù sao bố con nhà họ Trương đâu có tin trình độ chữa bệnh của tôi”.
Giang Vũ nhún vai tỏ vẻ chẳng liên quan đến mình.
“Anh đừng có tỏ vẻ không sao như thế chứ”.
Tề Thiên Minh nhìn dáng vẻ Giang Vũ mà bực bội: “Nếu anh không đánh bại được nhà họ Lăng thì nhà họ Tề chúng tôi sẽ bị nhà họ Lăng diệt…”
“Đừng lo lắng quá, dù nhà họ Lăng có lấy được khoản vay kia và thành công dời trọng tâm sản nghiệp mình đi. Tôi cũng sẽ đuổi theo đánh”.
Giang Vũ kiên quyết cắt ngang lời của Tề Thiên Minh, đảm bảo: “Cùng lắm thì tôi tốn chút sức, cho vài cú đấm nữa, tóm cái quần lại tôi sẽ khiến nhà họ Lăng phá sản, diệt luôn mối lo về sau”.
“Tạm thời, chuyện bệnh của cô Trương mới quan trọng. Chỉ cần cô Trương khỏe mạnh, mọi chuyện khác cũng không lo”.
Giang Vũ nghiêm túc nhìn Tề thiên Minh nói: “Giang Vũ tôi đây trước giờ luôn sống và làm việc thẳng thắng, không sợ người đời chê trách. Cho nên, tôi sẽ không lấy việc tư của mình áp lên người bệnh, chờ bệnh của cô Trương chuyển biến xấu đâu”.
“Tôi…”
Tề Thiên Minh giật giật môi định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhìn Giang Vũ đầy kính nể: “Hèn gì cô Kỷ lại vừa mắt anh, anh Giang có tư tưởng như thế làm tôi thấy rất xấu hổ”.
Anh ta cũng coi Xảo Xảo như em gái mình mà chăm sóc, vậy mà hôm nay lại âm thầm hy vọng chuyên gia mà Lăng Phi Dương mời đến không chữa khỏi bệnh cho Xảo Xảo. Ngược lại, Giang Vũ với Xảo Xảo chưa từng gặp cũng không quen, ấy vậy mà không lấy việc riêng áp vào việc công.
Tề Thiên Minh đã thấy rõ sự khác biệt này, anh ta bắt đầu xấu hổ.
Nhóm người đi lên tầng bốn của biệt thự, khi họ bước đến căn phòng cuối cùng ở hành lang.
Họ phát hiện, căn phòng này tối đen như mực, không chút ánh sáng chiếu vào, xung quanh lại treo đầy màn màu đen chống ánh nắng. Bây giờ là ban ngày, nhưng căn phòng lại tối om.
“Căn phòng có gì đó sai sai”.
Giang Vũ đứng sau cùng, cau mày đánh giá xung quanh rồi âm thầm nói:
“Căn phong che chắn kín mít thế này, đúng mới lạ”.
Tề Thiên Minh trừng Giang Vũ, giải thích: “Sau khi Xảo Xảo bị bệnh, con bé không muốn ra ngoài sáng. Vậy nên, phòng con bé mới trở thành thế này”.
Giang Vũ cau mày lắc đầu, anh âm thầm vận công kiểm tra tỉ mỉ xung quanh.
“Chào Xảo Xảo, con khỏe không?”
Trương Hiển Minh vào phòng cũng không dám bật đèn, ông ta nhìn bóng người mờ mịt ngồi trong góc tường, nói thật nhỏ: “Con đừng sợ, bố dẫn đến vài bạn đến thăm con nè”.
Sau khi mọi người thích nghi với bóng tối thì mới thấy rõ một cô gái đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, gương mặt đầy sẹo cuộn mình trong góc.
Cô gái này là Trương Xảo Xảo, cũng từng được gọi là người đẹp phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng bây giờ, cô gái lại trở thành dáng vẻ ma chê quỷ hờn này thật đáng tiếc.
“Á…”
Trương Xảo Xảo nhìn Trương Hiển Minh nói chuyện thì lắc đầu khóc nức nở. Cơ thể liên tục co rúm lại, run cầm cập.
“Bố không đến, không đến được chưa!"
Trương Hiển Minh sợ làm Trương Xảo Xảo kích thích nên vội vàng lùi ra sau, không dám đến gần nữa.
“Em gái của tôi bị bệnh rồi vẫn nhốt mình trong phòng như thế, đầu óc thì trì độn ngơ ngác. Thậm chí, con bé đã không nói tiếng nào rất lâu rồi”.
Trương Hồng Nham nhìn em gái ngồi trong góc mà đau lòng, lại giới thiệu tình hình với những người khác.
“Tôi đã thấy nhiều ca bệnh thế này rồi, tôi sẽ giúp cô ấy trở lại trạng thái người bình thường sớm thôi”.
Bruce tràn đầy tự tin đi đến chỗ Trương Xảo Xảo, ông ta vừa vẫy tay với Trương Xảo Xảo vừa nhẹ nhàng chào hỏi: “Xảo Xảo ơi, tôi là bạn từ nhỏ của em nè. Em nhớ tôi không?”
Bruce thật sự là một chuyên gia tâm lý chuyên nghiệp, giọng nói của ông ta như có sức hút. Thêm vào đó, ông ta lợi dụng tay để tạo ra một hiệu ứng thôi miên, nên hấp dẫn được sự chú ý của Trương Xảo Xảo.
“Anh… Là… Bạn… tốt… tôi!”
Trương Xảo Xảo ngơ ngác nhìn Bruce đang đi đến chỗ mình, miệng thầm thì không rõ tiếng.
“Nói rồi, con gái tôi nói rồi”.
Trương Hiển Minh thấy con gái nói ra tiếng thì đã vui mừng rơi nước mắt. Ngay sau đó, ông ta cắn chặt môi sợ làm phiền quá trình Bruce chữa trị.
“Sau khi em gái tôi bị bệnh, con bé đã không nói hơn một năm rồi. Không ngờ, hôm nay lại nói được”.
Trương Hồng Nham xúc động, cảm thán: “Người này đúng là chuyên gia nổi tiếng thế giới, ông ta giỏi ghê. Ông ta có thể chữa khỏi bệnh cho em gái tôi rồi”.
“Đúng là may quá!”
Lăng Phi Dương khen rồi âm thầm thở dài nhẹ nhõm, trong lòng vui mừng: “Đúng như dự đoán, Bruce không làm mình thất vọng. Ông ta chữa khỏi bệnh cho cô Trương, nhà họ Lăng mình có thể vay được năm tỷ rồi”.
“Nhà họ Lăng có được năm tỷ này, dù mất đi thị trường dược làm đẹp thì vẫn có thể vững gót với một ngành sản xuất khác và vượt qua khỏi cảnh khổ sở này”.
Tề Thiên Minh thì khác hoàn toàn với những người xung quanh.
Tuy anh ta rất mong Trương Xảo Xảo sẽ được chữa khỏi, nhưng nếu nhà họ Lăng vay được số tiền đó, sản nghiệp trọng tâm họ cũng sẽ dời đi thành công. Lúc ấy, đám người này sẽ điên cuồng trả thù nhà họ Tề.
Bruce không quan tâm thái độ của những người sau lưng, ông ta đi đến đối diện với Trương Xảo Xảo. Suốt quá trình, Trương Xảo Xảo không có bất cứ thái độ chống đối hay tránh né nào.
Bố con nhà họ Trương thấy cảnh này thì lập tức tin tưởng vào Bruce, bởi vì trước giờ, đến cả người thân ruột thịt như họ cũng không thể đến gần Trương Xảo Xảo. Ấy vậy mà, Bruce lại làm được.
“Xảo Xảo nhìn đồng hồ quả quýt này nè”.
Bruce cầm ra một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng, giơ lơ lửng trước mặt Trương Xảo Xảo rồi nhẹ nhàng đong đưa theo tiết tấu: “Nhìn nó, nhìn chăm chú nó này… Bây giờ, em có thấy buồn ngủ không?”
Trương Xảo Xảo nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ quả quýt gật gù, mí mắt của cô gái dần sụp xuống.
“Khi tôi đếm đến ba, em mở mắt ra lại nhé. Sau đó, em phải lên giường ngủ một giấc thật ngon. Khi em tỉnh dậy rồi, mọi chuyện sẽ tốt lên cả thôi”.
"Một!"
"Hai!"
"Ba!"
Trương Xảo Xảo nhắm mắt lại theo giọng nói của Bruce, sau đó đứng dậy nằm trên giường như người mộng du.
“Em gái lại ngủ yên rồi bố!”
Trương Hồng Nham thấy thế vui mừng nắm cánh tay Trương Hiển Minh, nói trong tiếng nghẹn ngào: “Con bé đã lâu rồi không ngủ yên bình như thế”.
“Anh ta đúng là chuyên gia, giỏi quá! Trả mười triệu cũng đáng mà!”
Trương Hiển Minh liên tục gật đầu, vui mừng siết chặt nắm đấm: “Con bé không chỉ chìm vào giấc ngủ yên bình mà cũng lâu rồi, con bé đã không nằm trên giường như thế nữa”.
“Đúng đấy, người này đúng là chuyên gia giỏi”.
Lăng Phi Dương đắc thắng nhìn Giang Vũ: “Còn loại người lừa đảo như Giang Vũ chỉ xứng lừa gạt ở nơi nhỏ xíu như Giang Châu thôi, chứ đến tỉnh thành này lộ đuôi chồn liền!”
Giang Vũ lơ đi lời mỉa mai của Lăng Phi Dương, anh cẩn thận cảm nhận khắp căn phòng. Gương mặt cũng đanh lại, nhắc: “Sai rồi, bệnh của cô Trưng rất quái lạ. Cô ấy chắc chắn bị thứ kia ám rồi!”
Chương 83: Tên lừa gạt cút khỏi đây mau, mày mới gần chết đấy
“Sau khi Xảo Xảo tỉnh lại, hãy quên hết chuyện mẹ đã qua đời và vụ tai nạn giao thông đó. Em sẽ sống một cuộc sống hoàn toàn mới…”
Sau khi Bruce thôi nhiên Xảo Xảo chìm vào giấc ngủ, ông ta vẫn không ngừng đung đưa chiếc đồng hồ quả quýt rồi thì thầm những từ này vào tai Trương Xảo Xảo. Cứ thế, ông ta nhắc lại câu nói này rất nhiều lần.
Cách chữa trị bệnh tâm lý này của Bruce rất táo bạo và đơn giản, đầu tiên thôi miên Xảo Xảo chìm vào giấc ngủ đó lại làm cô gái dần quên mất vụ tai nạn và việc mẹ đã qua đời. Ông ta muốn giúp Xảo Xảo thoát khỏi sự tự trách và đau đớn trong lòng…
Tuy nhiên, cách làm này cũng xem là một loại lĩnh vực yêu cầu chuyên nghiệp và kiến thức dày rộng, khó nắm bắt trong tâm lý học. Cho nên, hành động này đã chứng minh Bruce giỏi thật chứ không phải chỉ lời đồn.
“Ngừng lại ngay!”
“Ông còn thôi miên cô gái như thế nữa, sẽ giết chết cô gái đấy!”
Ngay khi những người khác đang vui mừng và nể phục cách chữa bệnh của Bruce, hy vọng bệnh của Trương Xảo Xảo sẽ chữa khỏi. Đột ngột, Giang Vũ vội bước lên quát: “Cô Trương không phải bị bệnh tâm lý bình thường, cách làm của ông sẽ khiến căn bệnh của cô gái chuyển biến xấu thêm thôi. Cô gái có thể tự sát bất cứ lúc nào đấy!”
“Chuyên gia tôi đây đang chữa nào cần thằng lừa đảo dạy đời hả!”
Bruce vô cùng ghét cách nói của Giang Vũ, ông ta cảnh cáo: “Ông Trương, tốt nhất đuổi tên này ra ngoài, chứ không cứ tiếp tục phiền tôi chữa bệnh cho cô Trương thế này, hậu quả ra sao tôi không chịu trách nhiệm”.
“Cậu ngậm miệng cho tôi!”
Trương Hiển Minh lạnh lùng nhìn Giang Vũ đe dọa: “Tôi nể mặt Tề Bảo Quốc mới không đuổi cậu ra khỏi đây, nhưng nếu cậu còn tiếp tục làm phiền chuyên gia, tôi sẽ không khách sáo nữa”.
“Tôi không làm phiền ông ta”.
Giang Vũ đanh mặt, nghiêm túc nói: “Từ sau khi tôi bước vào căn phòng này, đã cảm giác nơi này có thứ không sạch sẽ rồi”.
“Bệnh của cô Trương không phải chỉ là bệnh, mà cô bé đang bị bóng đè hoặc bị ám. Nếu ông không diệt thứ bẩn thỉu này, dù dùng bao nhiêu cách chữa trị đi chăng nữa, cũng chỉ khiến cô Trương rơi vào tình trạng nguy hiểm hơn thôi”.
“Tôi thấy là Giang Vũ nhận thấy bác sĩ Bruce có khả năng chữa hết bệnh cho cô Trương, cho nên biết hết đường lừa gạt mới nói bậy bạ như thế”.
Lăng Phi Dương nhếch môi, chen vào châm biếm: “Mày biết bản thân không thể giả vờ làm bác sĩ trước mặt chuyên gia thật nên mới chuyển sang hướng quỷ thần chứ gì. Thật nực cười!”
“Tề Bảo Quốc đúng là có mắt như mù, sao ông ta có thể đề cử người thế này đến đây chứ?”
Trương Hiển Minh tức giận chửi đổng, sau đó ông ta lạnh lùng nhìn Giang Vũ: “Tôi nể mặt Tề Bảo Quốc nên không gây khó dễ cho cậu, nhưng sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn. Cậu biết điều thì ngậm miệng lại”.
“Tôi biết chuyện ân oán giữa cậu và nhà họ Lăng, nhưng cậu lại muốn dựa vào tính mạng của em gái tôi để gây chuyện thì cậu thật chê cuộc sống này dài quá rồi đấy!”
Trương Hồng Nham nhìn chăm chú vào Giang Vũ với ánh mắt tức giận muốn giết người.
“Tôi không hèn hạ đến mức dùng tính mạng của một người vô tội làm bình phong”.
Giang Vũ nhíu mày nói chắc nịch: “Tôi chỉ có thể nói cho hai bố con biết, nếu hai người cứ tiếp tục để Bruce muốn chữa trị theo ý thích thì sau khi cô gái này tỉnh dậy thì cũng là lúc cô gái sẽ chết”.
“Cậu đang nguyền rủa con gái của tôi chết đúng không, Tên lừa đảo khốn kiếp! Cút!”
Trương Hiển Minh nghe vậy lập tức nổi trận lôi đình: “Còn không, tôi sẽ gọi người chặt đứt chân chó của cậu”.
“Bây giờ tôi sẽ giết anh, xem anh dám nguyền rủa em gái tôi nữa không!”, Trương Hồng Nham không nhịn được nữa muốn đánh người.
“Tất cả bình tĩnh lại đi”.
Tề Thiên Minh lập tức chắn trước mặt Giang Vũ, xin lỗi: “Cháu xin lỗi chú Trương, Giang Vũ không cố ý nói thế, mong chú nể mặt bố cháu mà bỏ qua cho anh ta”.
“Nếu anh ta do cháu dẫn đến, thì nhanh dẫn anh ta cút khỏi đây đi”.
Trương Hiển Minh tức đến tái nhợt cả mặt, nhìn Tề Thiên Minh nói: “Còn nữa, cháu về nói với ông già Tề Bảo Quốc kia. Chú không ngờ ông ta dám đề cử một tên giang hồ lừa gạt đến chữa bệnh cho con gái chú, thế từ nay về sau tình nghĩa giữa chú với ông già đó cũng sẽ cắt đứt”.
“Chuyện này không đến mức đó đâu bố ơi!”
Trương Hồng Nham vừa nghe đã bất ngờ, ông ta biết tình bạn của Tề Bảo Quốc với bố mình sâu đậm bao nhiêu. Nhưng hôm nay, vì một tên lừa đảo mà phải đoạn tuyệt quan hệ thì đó quá đáng.
“Mẹ con đã đi rồi, bây giờ Xảo Xảo là mạng sống của bố. Đừng nói là tình bạn lâu năm, hay dù ông trời tới, bố cũng chẳng quan tâm, chỉ mong chữa được cho Xảo Xảo”.
Trương Hiển Minh nhìn chăm chú vào Tề Thiên Minh và Giang Vũ với đôi mắt đỏ ngầu: “Hai đứa cút mau!”
“Chú Trương à, bọn cháu thật sự không có ác ý…”
“Được rồi, không cần giải thích nữa!”
Giang Vũ ngăn Tề Thiên Minh tiếp tục giải thích, lạnh lùng nói: “Người ta không tin tôi, không quan tâm đến tính mạng của cô Trương. Tôi cũng bó tay”.
“Thằng khốn kia còn dám nguyền rủa em gái(con gái) của tao à!”
Bố con nhà họ Trương lập tức mất kiên nhẫn, quát lên trong sự tức giận. Họ nhào về phía Giang Vũ gào lên: “Hôm nay, tao phải chặt đứt chân mày mới thôi”.
“Chúng ta đi mau!”
Tề Thiên Minh thấy tình hình bất ổn, nên không dám nán lại nữa mà kéo Giang Vũ rơi khỏi căn phòng, ra khỏi cổng biệt thự.
“Anh Giang quá nóng vội rồi, sao anh lại nói cô gái bị quỷ ám hay bóng đè gì chứ?”
Tề Thiên Minh xuống đến lầu đã oán trách: “Dù anh không mong người được Lăng Phi Dương dẫn đến chữa khỏi cho Xảo Xảo, cũng đừng nói bậy bạ thế chứ!”
“Chúng ta hiện giờ không thể phá hỏng kế hoạch vay tiền của Lăng Phi Dương, mà tình bạn bè của bố tôi và chú Trương cũng xong đời luôn!”
“Anh cũng nghĩ tôi đang nói bậy bạ à?”
Giang Vũ dừng bước, bình tĩnh nhìn Tề Thiên Minh.
“Chẳng lẽ, anh nói thật?”
Tề Thiên Minh thấy ánh mắt kiên định của Giang Vũ mà bắt đầu nửa tin nửa ngờ rồi.
“Tôi nói thật cả đấy!”
Giang Vũ ngẩng đầu nhìn sơ qua căn phòng trên lầu rồi tiếc hận: “Bruce kia đúng là một chuyên gia tâm lý học, ông ta sử dụng thôi miên để thay đổi ký ức của người bệnh. Cách làm này rất là thông minh và chuyên nghiệp, có hiệu quả tốt với các loại bệnh tâm lý bình thường”.
“Nhưng không may là bệnh của cô Trương không phải chứng bệnh đơn giản, đó là bị quỷ ám”.
“Con quỷ này ký sinh vào trong ký ức của cô Trương, mà khi Bruce muốn chạm vào ký ức của cô Trương thì chỉ chọc con quỷ đó nổi điên lên thôi”.
“Anh nói thật à? Chuyện này quá là huyễn hoặc!”
Tề Thiên Minh bất ngờ nhìn chăm chú Giang Vũ: “Vậy lời anh bảo là sau khi Xảo Xảo tỉnh lại cũng là lúc cô ấy chết, là thật luôn à?”
“Mạng của Trương Xảo Xảo sắp toi rồi!”
Giang Vũ gật đầu, rồi vội vàng đi xuống cầu thang.
“Này đợi đã, anh đã biết tình hình của Xảo Xảo nguy hiểm đến thế rồi mà anh vẫn trơ mắt nhìn à!”
Tề Thiên Minh vội vàng đuổi theo, lo lắng nói: “Chú Trương với bố tôi là bạn bè rất lâu năm, chú ấy mất vợ vào tuổi trung niên đã thảm lắm rồi. Nếu giờ thành kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh thì chú ấy phát điên mất!”
“Tôi cũng muốn cứu đó chứ, nhưng mà người ta không thèm tin tôi. Tôi biết làm sao đây?”
Giang Vũ vẫn đi thẳng, không quay đầu, chỉ lạnh lùng bỏ lại vài câu: “Tuy cô Trương là một mạng người, nhưng họ tin thì sống còn không tin thì chết thôi”.
“Kết quả này do bố con nhà họ Trương chọn, họ phải nhận hậu quả hành động mình làm thôi”.
“Hay là anh coi nể tình lợi ích trước mắt đi, anh có thể nhờ vào việc này để đánh bại nhà họ Lăng. Vậy có thể thử lại không?”
Tề Thiên Minh không từ bỏ mà tiếp tục khuyên.
“Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ hay muốn lợi dụng tính mạng của người bệnh vì mục đích tư”.
Giang Vũ nghiêm túc trả lời: “Trước đó, nếu không phải vì đã ngồi lên xe của anh thì tôi cũng không thèm đến đây”.
“Còn nhà họ Lăng kia…. Tôi có thể đánh sụp ngành sản xuất dược thẩm mỹ của họ thì đồng nghĩa với việc có thể làm như thế với các ngành khác, chặn đứt con đường sống của chúng”.
“Dù nhà họ Lăng có vay được năm tỷ đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được kết cục phá sản đâu”.
“Thế này thì, con mẹ nó, tôi làm gì đây?”
Tề Thiên Minh sốt ruột đến mức dậm chân, khi thấy Giang Vũ đã thật sự bỏ mặc sống chết của Trương Xảo Xảo. Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra, gọi điện cho bố già nhà mình báo cáo tình hình.
Chương 84: Chuyện thay đổi quỷ dị, kịp thời bắt được Trương Xảo Xảo nhảy lầu tự sát
Trong căn phòng tầng bốn!
Lăng Phi Dương âm thầm vui vẻ khi thấy bố con nhà họ Trương đuổi Giang Vũ đi. Ngay sau đó, ông ta giả vờ an ủi hai bố con rồi nhân tiện chêm vào mấy câu nói xấu để hạ thấp nhân phẩm của Giang Vũ.
Hiện tại, bố con nhà họ Trương căm hận Giang Vũ đến tận xương tủy. Tuy nhiên, bây giờ họ đang lo cho bệnh tình của Trương Xảo Xảo, bằng không họ nào để Giang Vũ đi dễ như vậy.
Bên này, Tề Bảo Quốc nhận được báo cáo của Tề Thiên Minh vội vàng gọi điện đến cho người bạn cũ Trương Hiển Minh và khuyên ông ta nên tin vào những gì Giang Vũ nói. Nhưng mà…
Trương Hiển Minh không cho Tề Bảo Quốc kịp nói gì là đã chửi mắng xối xả, sau đó tuyên bố cắt đứt quan hệ bạn bè và sau này không cần gặp mặt nữa.
Bên này, Bruce không để ý Giang Vũ. Sau khi ông ta nói mọi người im lặng, lại tiếp tục thôi miên Trương Xảo Xảo.
“Bây giờ Xảo Xảo ngủ đi, sáng hôm sau tỉnh lại hãy quên hết mọi chuyện không vui nhé”.
Bruce đoán thời gian cũng đã đủ cho quá trình chữa trị, nên dặn dò cô gái lần cuối rồi xoay người nhìn bố con nhà họ Trương: “Hôm nay tạm thời là giai đoạn chữa trị sơ bộ cho cô Trương, đó cũng là bước đầu tiên. Bây giờ, cô ấy sẽ ngủ đến sáng mai”.
“Ông đúng là chuyên gia đứng đầu, quá giỏi!”
Trương Hiển Minh cảm thán với gương mặt đầy kính nể: “Ông chữa khỏi con gái của tôi đi, nhà họ Trương… Xảo Xảo sao thế?”
Trương Hiển Minh chỉ nói nửa câu đã bất ngờ mở to mắt, nhìn chăm chú vào người sau lưng của Bruce như không thể tin nổi.
Trên gương mặt của Lăng Phi Dương với Trương Hồng Nham cũng xuất hiện vẻ hoảng hốt, giống như họ đã thấy gì đó rất đáng sợ…
“Ông Trương yên tâm đi, cô Trương đã vào trạng thái ngủ say rồi”.
Bruce nghe Trương Hiển Minh gọi tên của Trương Xảo Xảo mà không cảm thấy sự khác lạ, còn nghiêm túc nói: “Cô ấy sẽ không tỉnh dậy khi chưa hết thời gian, nhưng tôi cần tốn rất nhiều thời gian và sức lực để chữa khỏi triệt để bệnh cho cô Trương. Vậy nên, gia đình nên đưa thêm phí đi!”
“Đưa thêm gái mẹ ông!”
Lăng Phi Dương nuốt ngụm nước bọt rồi la lớn: “Ông nhìn sau lưng mình đi!”
Bruce ngơ ngác xoay người lại theo lời nhắc nhở, cuối cùng đập vào mắt ông ta là một khuôn mặt đầy vết sẹo và đôi mắt mở to chỉ toàn lòng trắng.
Chẳng biết từ khi nào mà Trương Xảo Xảo đã ngồi dậy, mà bộ dạng bây giờ rất đáng sợ. Hai mắt của cô gái trợn trắng, với khuôn mặt dữ tợn, tóc lại dựng thẳng đứng lên hết rất quái dị…
“Á!”
Bruce gặp mọi chuyện mất kiểm soát mà giật mình, thét lên. Ông ta lui về sau vài bước, rồi mới đứng dậy.
“Grừ!”
Trương Xảo Xảo tru lên tiếng quái thú, rồi nhào đến liên tục cào vào gương mặt tuấn tú của Bruce.
“Chuyện này không thể xảy ra được, chắc chắn không thể được!”
Bruce ngã ra đất với gương mặt đầy máu do Trương Xảo Xảo cào nát, nhưng ông ta vẫn chưa thể tỉnh táo mà lắc đầu như trống lắc: “Cô ta đã bị tôi thôi miên chìm vào giấc ngủ rồi, hoàn toàn không thể tỉnh dậy vào lúc này. Chuyện này là sao?”
“Câu hỏi này là tôi nên hỏi ông mới đúng. Cuối cùng, con gái tôi bị làm sao?”
Trương Hiển Minh vừa lo lắng, vừa tức giận khi thấy Trương Xảo Xảo xuất hiện thái độ quái dị. Ông ta gào lên hỏi Bruce.
“Tôi… Tôi không biết, chuyện này phản khoa học quá!”
Bruce không quan tâm đến vết thương bị cào rướm máu trên mặt mình mà tiếp tục cãi lại.
“Mẹ nó thằng chó, em gái tôi ra dạng này mà có thể sử dụng khoa học để giải thích được à?”
Trương Hồng Nham nhìn đầu tóc dựng đứng và đôi con ngươi trắng hếu của Trương Xảo Xảo mà tức giận, gầm lên.
“Bruce nghĩ cách giải quyết mau, ông phải chữa cho cô Trương khỏe lại!”
Lăng Phi Dương lo lắng khoản vay của nhà họ Lăng sẽ thất bại, vội vàng quát chêm vào.
“Tôi… Chúa ơi! Cô ta bay được kìa!”
Bruce vừa định nói gì đó lại thấy cơ thể của Trương Xảo Xảo lơ lửng trên không trung một cách đầy quỷ dị.
Ba người khác cũng sợ hãi trợn trừng mắt, khi thấy cảnh tượng kinh hoàng này.
“Vụt!”
Trương Xảo Xảo không đợi mọi người thoát khỏi nỗi khiếp sợ, mà lao nhanh ra ngoài cửa sổ như đạn bắn.
“Mẹ ơi, con đến với mẹ đây!”
Trương Xảo Xảo hét lên rồi đâm thẳng cơ thể vào cửa sổ, làm cửa kính vỡ tan. Sau đó, cơ thể của cô gái cứ thế tự do ngã xuống lầu.
Nơi mọi người đang đứng là tầng bốn, nếu Trương Xảo Xảo ngã xuống thì chắc chắn sẽ chết.
“Xảo Xảo!”
Trương Hiển Minh nhìn bóng con gái mình nhảy xuống lầu, mà kêu lên thảm thiết. Sau đó, ông ta tuyệt vọng xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Lăng Phi Dương với Bruce cũng trợn tròn mắt đầy bất ngờ, họ biết rất rõ lỡ Trương Xảo Xảo có chuyện gì thì hai người xui xẻo rồi.
“Em gái!”
Trương Hồng Nham nhào đến cửa sổ khóc lóc gào lên, nhìn tình hình bên dưới.
Lúc Giang Vũ với Tề Thiên Minh đi ra khỏi biệt thự, đột nhiên nghe tiếng hét thảm thương của Bruce vọng ra.
“Tên chuyên gia kia chữa bệnh kiểu gì mà hét như chọc tiết lợn thế?”, Tề Thiên Minh nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn về phía lầu bốn.
Giang Vũ vận công nghe ngóng, sau đó anh biết hết mọi chuyện đang xảy ra trong căn phòng. Gương mặt cũng theo đó trắng bệch, vội nói: “Anh Tề nặng bao nhiêu thế?”
“Hử?”, Tề Thiên Minh ngơ ngác nhìn Giang Vũ.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng vỡ cửa sổ trên lầu vọng ra. Ngay lập tức, một bóng đen nhảy xuống khỏi đó.
“Anh Tề phải đỡ lấy cơ thể cô Trương đấy!”
Giang Vũ không cho Tề Thiên Minh có thời gian suy nghĩ, ôm eo của Tề Thiên Minh rồi ném anh ta bay đến chỗ Trương Xảo Xảo đang rơi tự do trên không trung.
“Á”.
Tề Thiên Minh sợ hãi hét lớn, vì anh ta vẫn chưa biết trời trăng mây gió gì mà lại bị người ta ném thẳng lên không trung.
Nhưng khi thấy Trương Xảo Xảo đang rơi đến chỗ mình, anh ta cũng vươn tay ra đỡ lấy cơ thể của cô gái theo bản năng.
Cơ thể của hai người liên tục thay đổi trong không trung, vừa lúc Tề Thiên Minh có đủ thời gian để giảm bớt lực khi ngã xuống. Ngay sau đó, hai người rơi xuống mặt đất.
Khi Giang Vũ thấy hai người sắp chạm đất, anh lập tức tách hai chân khuỵu khối, đứng tấn. Còn hai tay kết hình ảnh Thái Cực Tá Lực để giảm bớt lực hút của trái đất vào Tề Thiên Minh và Trương Xảo Xảo.
Lúc này, tay phải của Giang Vũ đã giữ chặt phần eo của Tề Thiên Minh, còn tay trái nắm lấy cánh tay của Trương Xảo Xảo rồi từ từ di chuyển xuống dưới theo hướng rơi của cơ thể hai người.
Lúc cơ thể hai người sắp chạm đất, Giang Vũ đã vận sức nghiêng hai tay về phía sau để tránh hai người gặp kết quả đáng tiếc khi chạm đất.
Giang Vũ buông eo của Tề Thiên Minh ra, cả người của anh ta tiếp tục lăn như một quả bóng cao su thêm mười mét nữa, mới chịu dừng lại.
Đồng thời, Giang Vũ cũng nhẹ nhàng kéo cánh tay của Trương Xảo Xảo rồi ôm cô gái vào lòng, sau vài vòng lăn để loại bỏ tất cả lực hút của trái đất, anh mới đặt cô gái đứng trên mặt đất thật vững vàng.
“Cô Trương còn trẻ nhưng lại nghĩ đến chuyện dại dột, chắc trong lòng tuyệt vọng lắm rồi!”
Sau khi Giang Vũ ổn định cơ thể, mới rót chân khí vào cơ thể Trương Xảo Xảo, trêu chọc với vẻ mặt cười híp mắt.
Khí của Giang Vũ truyền vào cơ thể Trương Xảo Xảo có tác dụng, đôi mắt và mái tóc của cô gái đã trở lại bình thường. Cô gái nằm trong lồng ngực Giang Vũ mà ngơ ngác nhìn người đàn ông xa lạ đối diện hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là người có thể cứu cô!”
Giang Vũ cười trừ trả lời: “Tôi không chỉ cứu mạng cô như hiện giờ, mà còn có thể chữa khỏi căn bệnh lạ của cô và khôi phục gương mặt cô trở nên xinh đẹp như trước kia”.
“Thế anh trai cũng cứu tôi đi chứ!”
Tề Thiên Minh nằm ở cách đó hơn mười mét mà uất ức, gào lên.
Lúc Tề Thiên Minh vừa mới bị Giang Vũ ôm, ném lên giữa không trung, mà cơ thể anh ta chưa kịp bay lên điểm cao nhất đã bị cơ thể Trương Xảo Xảo rơi xuống đập trúng.
Sau cùng, anh ta còn xui xẻo biến thành công cụ giảm bớt lực hút cho Giang Vũ nên bị anh ném văng ngã ra đất, nổ đom đóm mắt. Anh ta cảm giác cú va đập vừa rồi còn kích thích hơn cả ngồi cáp treo, bây giờ xương khắp cơ thể như muốn rã ra luôn.
Giang Vũ không thèm quan tâm đến Tề Thiên Minh mà ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc thấy Trương Hồng Nham ló đầu ra cửa sổ kiểm tra: “Cậu Trương không cần lo, em gái anh không sao”.
“May quá, thật sự tốt quá!”
Trương Hồng Nham đang đau lòng khóc lóc, lập tức vui mừng như điên.
Trong phòng!
“Thằng bất hiếu kia, em gái mày nhảy lầu tự tử còn mày lại kêu may quá. Mày còn lương tâm không đấy!”
Trương Hiển Minh đang co quắp ngồi dưới đất tuyệt vọng, lại nghe con trai vui mừng kêu, lập tức tức giận gào lên.
“Em gái không sao hết bố ơi!”
Trương Hồng Nham vui mừng đến mức nói năng lộn xộn: “Giang Vũ ném Thiên Minh lên trời, sau đó lại bắt Thiên Minh và em gái của con…”
“Con đang nói lộn xộn gì đấy?”
Trương Hiển Minh lo lắng đến trắng bệnh, căng thẳng hỏi: “Chẳng lẽ, con cũng đổ bệnh rồi sao?”
“Mệt quá! Tóm lại Giang Vũ đã cứu Xảo Xảo. Con bé không sao hết á!”
Trương Hồng Nham không thể nói rõ ràng, nôn nóng đến mức dậm chân. Sau đó, anh ta vội vàng chạy ra ngoài.
“Căn phòng này là tầng bốn, làm sao Giang Vũ đỡ được Xảo Xảo chứ?”
Trương Hiển Minh cử động cơ thể, tự hỏi rồi cũng theo con trai ra ngoài. Ông ta vừa chạy theo vừa khóc lóc nói: “Con gái số khổ của bố, con đừng gặp chuyện gì đấy. Làm ơn đi!”
Lăng Phi Dương cau mày, đen mặt.
Ông ta vừa nghe Giang Vũ cứu Trương Xảo Xảo lập tức có một dự cảm không lành sinh ra. Nhưng ông ta không biết, chuyện cụ thể ra sao thôi?
Chương 85: Đòi lại sĩ diện, thật sự tin tên lừa đảo này sao
Tại sân nhà họ Trương.
Giang Vũ vừa bế Trương Xảo Xảo vừa vươn tay ra muốn đỡ Tề Thiên Minh lên. Trương Hồng Nham đã vội vàng ló ra hỏi: “Em gái của tôi sao rồi?”
“Cậu Trương cứ yên tâm, em gái của anh không sao hết”.
Giang Vũ nhìn Trương Hồng Nham vừa vọt đến đối diện mình với ánh mắt sâu xa: “Nhưng bây giờ, anh không còn muốn chặt chân của tôi nữa đúng không!”
“Ai muốn đánh anh?”
Trương Xảo Xảo nghe thế lập tức ôm chặt cổ Giang Vũ hơn, rồi lại nhìn Trương Hồng Nham yếu ớt nói: “Anh trai không được bắt nạt người cứu mạng của em!”
“Anh không có… Em vừa kêu anh là gì?”
Trương Hồng Nham muốn giải thích lại bất ngờ, đến mức trợn tròn mắt, nước mắt cứ thế tuôn lã chã ra ngoài: “Đã lâu lắm rồi, em không gọi anh là anh trai nữa đấy! Ông trời có mắt mà, em gái tôi thật sự khỏe lại rồi!”
“Em…”
Trương Xảo Xảo định nói gì đó lại vừa mở miệng, đã ngất đi.
“Cậu Trương đừng mừng quá sớm!”
Giang Vũ bình tĩnh nhìn Trương Hồng Nham, suốt quá trình cảm xúc trên gương mặt anh chẳng chút thay đổi nào: “Tôi chỉ tạm thời sử dụng chân khí để kiềm chế thứ kia trong cơ thể cô Trương, sau khi mặt trời xuống núi, thứ đó lại sẽ ra ngoài tác quái nữa”.
“Thứ này bị chuyên gia mà bố con anh mời chọc tức, nó nổi điên lên rồi sẽ giống như hành động. Lúc đó, cô Trương bị ảnh hưởng, lúc nào cũng nghĩ đến cái chết!”
“Thế thì mạng sống của em gái tôi đang gặp nguy hiểm rồi!”
Trương Hồng Nham vừa nghe những lời Giang Vũ nói, vẻ mặt lập tức lo lắng mà trắng bệch. Anh ta vội vàng cầu xin Giang Vũ: “Cảm ơn anh đã cứu mạng của em gái tôi, nhưng dù sao có câu cứu người phải cứu cho chót. Anh hãy giúp em gái tôi chữa khỏi căn bệnh này đi!”
“Giang Vũ tôi đây không phải kẻ dễ dãi, gọi là đến, đuổi là đi như thế!”
Giang Vũ lắc đầu, chẳng nể nang ai. Anh giao Trương Xảo Xảo đang ngất trong vòng tay cho Trương Hồng Nham rồi lạnh lùng nói: “Tôi với nhà họ Trương chẳng có tình cảm hay quen biết gì cả, nhưng tôi nể mặt anh Tề mới đến đây một chuyến”.
“Tôi chấp nhận các người không tin tôi, nhưng các người lại chửi mắng, bêu xấu tôi và anh Tề. Vậy thì các người cứ đi tìm chuyên gia kia cứu cô Trương đi, tạm biệt!”
Tề Thiên Minh thấy Giang Vũ muốn rời đi, anh ta vội vàng kêu cứu theo bản năng: “Tôi ở đây này anh Giang…”
“Anh câm miệng đi!”
Giang Vũ không cho Tề Thiên Minh nói, mà ôm vững eo của anh ta rồi xách đi ra ngoài.
Trương Hồng Nham đứng trơ mắt nhìn Giang Vũ rời khỏi biệt thự mà lòng âm thầm lo lắng miên man, anh ta đang nghĩ làm sao đuổi kịp Giang Vũ khi mình đang bế Trương Xảo Xảo chứ? Thôi thì, anh ta về biệt thự trước đã.
Trương Hiển Minh thấy Trương Xảo Xảo vẫn bình an không chút vết thương, hay trầy xước nào, vội vàng mừng rỡ hô lên: “Con gái số khổ của bố, nếu con xảy ra chuyện gì thì bố cũng chết theo con!”
“Bố đừng khóc nữa, trước tiên bố cứ đưa Xảo Xảo lên phòng, còn con sẽ đi tìm Giang Vũ. Bây giờ, chỉ có mỗi mình anh ta mới chữa được bệnh cho Xảo Xảo!”
Trương Hồng Nham giao Trương Xảo Xảo cho Trương Hiển Minh, căn dặn: “Phải rồi, bố này! Bố gọi điện thoại lại cho chú Tề và xin lỗi đi, sau đó nói chú ấy liên lạc với Thiên Minh giúp chúng ta”.
“Bố con mình đã gây tội tày trời với Giang Vũ rồi, trước mắt chỉ còn chú Tề với Thiên Minh mới giúp được chúng ta thôi!”
“Được rồi! Bố lập tức gọi điện thoại cho chú Tề của con ngay đây!”
Trương Hiển Minh gọi người hầu đến chăm sóc Trương Xảo Xảo, còn mình lấy điện thoại ra gọi cho Tề Bảo Quốc.
Trương Hồng Nham lại vội vàng lao ra khỏi biệt thự, đuổi theo Giang Vũ và Tề Thiên Minh.
“Tôi biết anh giận bố con họ, nhưng anh Giang à, tôi đã xem Xảo Xảo như em gái ruột của mình. Anh có thể nể mặt tôi mà cứu cô bé không?”
Tại trước cửa chính của biệt thự, Tề Thiên Minh nóng ruột nhìn Giang Vũ.
“Anh với Tề Bảo Quốc bị bố con nhà họ Trương chửi bới chỉ vì tôi, cho nên tôi phải thay hai người đòi lại thể diện rồi”.
Giang Vũ bình tĩnh cười trừ, nói: “Nếu như bố con nhà họ Trương không tin tôi thì tôi có quay lại đó cũng tự rước lấy nhục”.
“Nếu bọn họ tin tôi và mời tôi cứu người, thì trước tiên nên làm rõ chuyện vừa rồi mới lịch sự mời lại lần nữa”.
“Anh đang muốn đòi lại thể diện cho bố con tôi à!”
Tề Thiên Minh bất ngờ thốt lên, anh ta hoàn toàn không ngờ suy nghĩ của Giang Vũ lại thẳng thắng đến như vậy.
“Vừa rồi tôi đã nói, tôi với nhà họ Trương chả có tình cảm hay quan hệ gì. Tôi chỉ nể mặt của anh mới đến đây thôi”.
Giang Vũ gật gù giải thích tiếp: “Thật ra tôi không quan tâm họ đối xử với tôi ra sao, cũng chả thèm để ý nhà họ Lăng có vay được khoản tiền đó không. Nhưng tôi đã liên lụy đến anh và Tề Bảo Quốc bị người ta nhục mạ, nên tôi phải đòi lại thể diện cho hai người!”
“Tôi thật quá vinh dự khi có thể làm bạn của anh Giang đây!”, Tề Thiên Minh cảm động nhìn Giang Vũ cảm thán.
Nếu những người khác nghe Giang Vũ nói thế này, họ chỉ nghĩ anh đang giả vờ giả vịt cho có oai thôi.
Nhưng những lời đó lọt vào tai của Tề Thiên Minh, anh ta lại tin Giang Vũ hoàn toàn không thèm để ý chuyện nhà họ Lăng vay được khoản tiền kia hay không, cũng không để ý thái độ của nhà họ Trương với mình.
Bây giờ, những gì Giang Vũ đang làm chỉ là đòi lại công bằng từ những tổn thương và bất công họ phải chịu.
“Xin anh Giang hãy dừng bước! Tôi đại diện cho tôi với bố mình chân thành xin lỗi anh!”
Lúc này Trương Hồng Nham đã đuổi kịp hai người, anh ta vừa thở hồng hộc vừa nói: “Trước là do chúng tôi có mắt mà không thấy thái sơn, chọc giận anh. Mong anh đừng chấp nhặt bố con tôi”.
“Cậu Trương nói quá rồi!”
Giang Vũ rất thoải mái như chuyện chẳng liên quan đến mình xua tay, lạnh nhạt đáp: “Tôi không có bất kỳ tình cảm hay quan hệ gì với nhà họ Trương, nhưng khi vào cửa đã vô lễ bước vào rồi. Các người đối xử với tôi như vậy cũng rất hợp lý hợp tình!”
Trương Hồng Nham hiểu ý trong lời nói của đối phương, khóe miệng run rẩy, những lời này chứng minh Giang Vũ đang tức giận!
“Trước đó, tôi với bố đã quá lo lắng cho Xảo Xảo nên mới làm ra hành động vô lễ như thế”.
Trương Hồng Nham thấy Giang Vũ vẫn còn tức giận, đành nhìn sang Tề Thiên Minh: “Hai nhà tôi với anh đã có tình cảm thân thiết từ lâu, anh cũng đối xử với Xảo Xảo như em gái. Vậy nên, tôi xin anh năn nỉ anh Giang để cứu Xảo Xảo!”
“Hai nhà chúng ta đã có tình cảm sâu nặng từ lâu mà Hồng Nham! Anh cũng biết rõ, ấy vậy mà sao anh nghĩ tôi đến đây hại Xảo Xảo được vậy?”
Lúc này, Tề Thiên Minh cũng oán hận, mắng lại: “Ấy vậy mà, chú Trương với anh lại tình nguyện tin người ngoài mà không hề tin tôi và bố. Thậm chí, hai người còn muốn cắt đứt quan hệ giữa hai nhà chúng ta, đúng là làm lòng người lạnh lẽo”.
“Tôi sai rồi! Tôi đã biết sai thật rồi!”
Trương Hồng Nham cúi đầu xấu hổ, cầu xin: “Sau này tôi với bố sẽ đến nhà thăm và xin lỗi, nhưng tình hình gấp rút bây giờ là cứu Xảo Xảo thoát khỏi nguy hiểm. Vậy nên, tôi cầu xin anh…”
Trương Hồng Nham chưa nói hết, điện thoại của Tề Thiên Minh đã reo lên.
“Bố của tôi muốn nói chuyện với anh Giang này”.
Tề Thiên Minh bắt điện thoại lên, rồi đưa cho Giang Vũ.
Giang Vũ gật đầu, nhận điện thoại. Sau đó, anh bắt đầu nói chuyện với Tề Bảo Quốc.
Trước đó, Tề Bảo Quốc đã gọi cho Trương Hiển Minh. Cuối cùng bị ông ta chửi xối xả không kịp ngáp, vậy nên Tề Bảo Quốc bây giờ cũng đang nổi điên lên.
Nhưng mới vừa rồi Trương Hiển Minh đã gọi cho Tề Bảo Quốc xin lỗi, còn khóc nức nở kể tất cả mọi chuyện cho ông ta nghe và xin tha thứ. Nhờ đó mà thể diện của Tề Bảo Quốc vừa mất đi vài phút trước cũng đã lấy lại.
Tề Bảo Quốc cũng rất lo cho Trương Xảo Xảo, thế nên ông ta tha thứ cho Trương Hiển Minh. Sau đó, mới gọi cho Giang Vũ cầu tình giúp bố con họ.
“Nếu Tề Bảo Quốc đã mở miệng, thì tôi sẽ nể mặt ông ta và anh Thiên Minh”.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, thái độ của Giang Vũ thoải mái hơn nhiều.
Anh cũng không muốn thấy một cô gái yếu ớt chết trẻ như thế, cho nên mấy chuyện giận dỗi vừa rồi chỉ là để lấy lại thể diện cho bố con nhà họ Tề thôi.
“Bố con tôi đã biết sai thật rồi, sau này sẽ đền bù cho mọi người một cách tốt nhất”.
Trương Hồng Nham lập tức vui mừng, nhiệt tình nói: “Mời anh Giang đi vào trong, xin anh hãy chữa bệnh cho em gái của tôi”.
“Tôi rất xin lỗi cậu Giang, trước đó tôi quá quan tâm đến bệnh tình con gái mình nên bỏ mất hết lý trí, vô lễ với cậu như thế. Mong cậu bỏ qua cho”.
Trương Hiển Minh thấy Giang Vũ được con trai mình dẫn về, xấu hổ quỳ trên mặt đất mà xin lỗi rồi lại cầu xin: “Xin cậu nể mặt anh Bảo Quốc mà hãy cứu con gái tôi!”
“Tôi đã quay về đây thì đã chứng minh tôi không đứng nhìn mà không cứu khi người ta sắp chết”.
Giang Vũ gật đầu nhìn thoáng qua Trương Xảo Xảo nằm trên giường, nói: “Những cách chữa trị bình thường không thể trị hết cho cô Trương được, nhưng tôi có một cách chữa khỏi hẳn”.
“Vậy làm phiền cậu Giang rồi! Cậu chỉ cần chữa khỏe cho con gái tôi, nhà họ Trương sẽ cảm tạ cậu một món quà hậu hĩnh”.
Trương Hiển Minh nghe Giang Vũ nói hết đã gật đầu, rồi nhìn anh với ánh mắt đầy chờ mong: “Cậu có thể chữa sớm cho con gái tôi được không!”
“Chẳng lẽ, ông lại tin vào tên lừa đảo kia sao giám đốc Trương?”
Lăng Phi Dương vừa thấy hình ảnh này vội vàng bước đến ngăn: “Nó chỉ là một tên lừa đảo, sao ông có thể để nó chữa bệnh cho cô Trương được!”
Giang Vũ thấy những lời của Tề Thiên Minh nói với Trương Hồng Nham thì nhíu mày.
Xem ra Lăng Phi Dương đến đây để vay tiền, mà mục đích của Giang Vũ lại là không cho Lăng Phi Dương lấy được khoản vay đó. Vậy nên, trận này là cuộc đấu trí nhỏ rồi!
“Người đến đều là khách, chỉ cần mọi người khám ra được bệnh của em gái tôi thì tôi sẽ niềm nở tiếp đãi”.
Mặc dù Trương Hồng Nham còn nghi ngờ trình độ chữa bệnh của Giang Vũ, nhưng anh ta vẫn giữ được sự lịch thiệp của mình, vậy nên đã rất niềm nở đón Giang Vũ và Tề Thiên Minh vào biệt thự.
“Tôi không ngờ chúng ta lại gặp Lăng Phi Dương ở đây”.
Tề Thiên Minh nhìn Giang Vũ với gương mặt đầy khổ sở: “Lỡ như ông ta biết mục đích tôi dẫn anh đến đây, từ nay về sau, nhà họ Tề với nhà họ Lăng coi như trở mặt rồi. Nếu anh có thể thì nhất định phải đả bại nhà họ Lăng, chứ không nhà họ Tề của tôi thảm rồi!”
“Anh yên tâm đi! Tôi khẳng định sẽ đánh bại nhà họ Lăng”.
Giang Vũ tự tin vỗ vai Tề Thiên Minh nói: “Tôi cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho cô chủ Trương”.
Khi ba người bước vào phòng khách, họ mới thấy Lăng Phi Dương, gương mặt gầy gò xanh xao đi hẳn, dưới mắt còn có quầng thâm, ông ta đang nói chuyện với một người trung niên có khuôn mặt phúc hậu ngồi trên ghế.
Người trung niên có bộ dáng phúc hậu này là giám đốc ngân hàng Giang Đông, tên Trương Hiển Minh.
Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên gương mặt á đông nhưng đôi mắt màu xanh đậm, trông rất tuấn tú, nhưng lại ngồi kế bên với vẻ mặt rất kiêu ngạo.
Người này là chuyên gia tâm lý học được Lăng Phi Dương dùng giá cao để mời về, tên là Bruce, là con lai.
“Chủ tịch Lăng có lòng rồi”.
Trương Hiển Minh cảm động nhìn Lăng Phi Dương: “Tôi rất cảm ơn ông đã nhọc lòng mời một chuyên gia tâm lý xuất sắc như ông Bruce đây đến để chữa bệnh cho con gái tôi”.
“Giám đốc Trương không cần khách sáo, tôi với ông đã quen biết nhau nhiều năm. Thế nên tôi đã xem con gái của ông như con ruột của mình, tôi cũng rất mong con bé sớm có thể phục hồi lại và sống mạnh khỏe”.
Lăng Phi Dương cười rồi xua tay, kiên quyết nói: “Chỉ cần Xảo Xảo khỏi bệnh, dù tôi có táng gia bại sản cũng không tiếc”.
“Chủ tịch Lăng cứ yên tâm, số tiền năm tỷ lúc trước ông đưa đơn muốn xin vay kia đã đưa vào xét duyệt. Chỉ cần không có vấn đề gì lớn, tôi sẽ phê chuẩn khoản tiền cho vay đó”.
Trương Hiển Minh cũng biết cách xử sự với mọi người, ông ta hiểu Lăng Phi Dương nói thế là để nghe mát tai thôi chứ thật ra là vì muốn mượn khoản tiền kia.
Nhưng chuyện đó chẳng quan trọng gì với ông ta cả, chỉ cần con gái được chữa khỏi bệnh thì xét duyệt không phải vấn đề lớn. Trương Hiển Minh cũng đồng ý trả lại cho Lăng Phi Dương một ân tình này.
“Thiên Minh đến rồi thưa bố”.
Đúng lúc này, Trương Hồng Nham bước vào nói: “Anh ấy còn dẫn đến vị thần y mà chú Tề đề cử nữa”.
Hai người nghe anh ta nói thế, lập tức lia mắt nhìn ra cửa.
“Sao mày lại ở đây Giang Vũ?”
Lăng Phi Dương bất ngờ mở to mắt, trừng Giang Vũ chửi: “Mày thật sự muốn nhà họ Lăng của tao và mày kẻ sống người chết mới chịu thôi à!”
Hiện tại, nhà họ Lăng đều cảm thấy ngành sản xuất dược thẩm mỹ của họ đều bị ba loại thần dược do Giang Vũ sáng chế ra chèn ép tới mức thở không nổi. Cho nên, Lăng Phi Dương đành phải nghĩ cách dời trọng tâm của sản nghiệp đi.
Chuỗi tài chính của nhà họ Lăng đã thiếu hụt, họ đang cần một số lượng tài chính lớn để rót vào dẫn bước cho kế hoạch dời trọng tâm của sản nghiệp đi, nhưng khoản vay quá lớn, chỉ có Trương Hiển Minh chính tay ký quyết định xét duyệt, thì mới có thể thông qua.
Chính vì thế, Lăng Phi Dương cũng tốn mất năm triệu và một cây nhân sâm sáu mươi năm mới mời được chuyên gia tâm lý Bruce từ nước ngoài về đây để chữa bệnh cho Xảo Xảo.
Chỉ cần người này chữa hết bệnh cho Trương Xảo Xảo, thì Hiển Minh sẽ đồng ý cho nhà họ Lăng vay khoản tiền kia coi như là trả ơn.
Nhưng Lăng Phi Dương lại không ngờ Giang Vũ cũng đến đây, ông ta cảm giác anh xuất hiện ở đây là để phá hỏng kế hoạch đi vay của mình. Cho nên, khi đối diện với Giang Vũ thì vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
“Tôi nhận được sự nhờ vả của người khác mới đến chữa bệnh cho cô Trương”.
Giang Vũ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Lăng Phi Dương: “Tôi không ngờ chủ tịch Lăng cũng ở đây, đúng là tình cờ!”
Trương Hiển Minh nhíu mày khi cảm nhận được bầu không khí đầy mùi thuốc súng của Giang Vũ và Lăng Phi Dương, hơi tò mò hỏi Giang Vũ:
“Cậu là vị thần y mà anh Tề giới thiệu - Giang Vũ à?”
Giang Vũ còn rất trẻ, cho nên Trương Hiển Minh nhìn thì cảm thấy anh không giống người biết chữa bệnh. Cho nên, ông ta hoàn toàn không tin.
“Người đó là tôi, chào giám đốc Trương”. Giang Vũ lễ phép chào hỏi.
“Thần y cái mẹ gì chứ! Nó thằng ở rể, là thằng mặt trắng ăn bám thôi”.
Lăng Phi Dương thốt lên những lời giễu cợt, khinh bỉ: “Giám đốc Trương, đừng tin nó nói”.
“Tên này ở rể ba năm rồi bị vợ ly hôn. Cuối cùng, nó còn bị đuổi khỏi nhà đấy”.
“Nếu là thần y thì sao sống trong hoàn cảnh tủi nhục như thế. Chắc chắn tên này đang gạt ông đó”.
Lăng Phi Dương sợ Giang Vũ làm hư chuyện lớn của mình, vội vàng bêu xấu anh trước mặt mọi người.
Bố con Trương Hiển Minh cũng lập tức đen mặt giống như dự tính của Lăng Phi Dương.
“Anh Bảo Quốc sống ở một nơi nhỏ bé lâu rồi nên tầm nhìn cũng càng ngày càng thấp đi”.
Trương Hiển Minh trở mặt ngay lập tức, ánh mắt nhìn vào Giang Vũ cũng khó chịu và ghét bỏ rõ ràng: “Ông ta đề cử người như thế này chữa bệnh cho con gái của tôi, ông ta không sợ hại chết Xảo Xảo à”.
“Anh đang làm cái quỷ gì vậy hà?”
Trương Hồng Nham khó chịu nhìn Tề Thiên Minh: “Một kẻ bị vợ bỏ, còn làm rể nhà người ta mà dám xưng thần y. Có phải anh bị anh ta mua chuộc không?”
“Đương nhiên, anh ta là tên lừa đảo rồi!”
Tề Thiên Minh chưa nói, Bruce đã thốt lên với gương mặt kiêu căng: “Trong nước có quá nhiều bọn giang hồ bịp bợm, tuổi này mà dám xưng thần y thì 100% là lừa đảo!”
“Anh Giang không phải kẻ lừa gạt, anh ấy là…”, Tề Thiên Minh vội vàng giải thích.
“Đủ rồi!”
Trương Hiển Minh cau mày cắt ngang lời Tề Thiên Minh nói: “Mấy năm nay Thiên Minh không đến nhà của bác, bác còn đang định tiếp đãi cháu chu đáo. Nhưng bây giờ Xảo Xảo đang bệnh rất nặng, bác không có tâm trạng đâu tiếp cháu nữa. Cháu cứ ở đây trước đi!”
Trương Hiển Minh nói đến đây lại nhìn Giang Vũ, lạnh lùng đuổi khác: “Còn vị thần y này, dù sao cũng là bạn mà cháu dẫn đến. Chỉ cần cậu ta không làm phiền thì bác vẫn sẽ tiếp đại đúng lễ nghĩa”.
“Muốn đấu với tao mày còn non lắm!”
Lăng Phi Dương đắc thắng, hếch mặt lên trời nhìn Giang Vũ nói: “Tuy mày có đám người Kỷ Tuyết Tình làm chỗ dựa ở Giang Châu, nhưng tỉnh thành là địa bàn của tao. Mày muốn gây chuyện ở đây, không có cửa đâu con”.
“Chú Trương…”
“Thôi đừng gọi nữa!”
Giang Vũ phớt lờ điệu bộ châm biếm của Lăng Phi Dương, cắt ngang lời của Tề Thiên Minh rồi nói: “Người ta không tin tôi cũng dễ hiểu”.
“Vị chuyên gia nước ngoài kia sẽ chữa bệnh cho cô Trương, chắc cô ấy không sao đâu. Dù sao, cả hai ta đều mong cô Trương khỏi hẳn”.
“Xem như cậu biết điều”.
Trương Hiển Minh gật đầu, rất hài lòng lời nói của Giang Vũ. Ông ta lập tức nhìn Bruce: “Từ khi con gái tôi gặp tai nạn giao thông, mẹ con bé qua đời thì…”
“Giám đốc Trương đừng lo lắng!”
Bruce xua tay, nói đầy tự tin: “Tôi sẽ chữa bệnh cho con gái yêu của ông, bởi tôi đã rất quen với những bệnh nhân bị rối loạn tâm lý sang chấn rồi”.
“Tuy thời gian chữa bệnh này sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhưng tôi tự tin có thể giúp cô Trương cải thiện tình hình trong thời gian ngắn. Ít nhất là bệnh của cô ấy không chuyển biến xấu thêm nữa”.
“Dù bệnh của con bé chỉ giảm bớt thôi cũng đã là tốt, không hổ là chuyên gia nổi tiếng thế giới. Con gái của tôi được cứu rồi!”
Trương Hiển Minh nghe kế hoạch của Bruce mà vui mừng chảy nước mắt.
Từ sau khi vợ ông ta qua đời, con gái mắc bệnh, ông ta lo lắng mất ăn mất ngủ rất lâu, cứ tiếp tục như thế bản thân ông ta cũng sắp tự kỷ luôn rồi.
“Thế mời ông Bruce chữa bệnh cho em gái tôi nhanh đi!”, Trương Hồng Nham nôn nóng giục giã.
“Đừng vội!”
Bruce nhếch môi, ung dung nói: “Trước khi chữa bệnh, chúng ta nói đến phí điều trị trước”.
“Tôi đã cho một cây nhân sâm sáu mươi năm và năm triệu mà Bruce? Ông còn đòi cái gì nữa?”
Lăng Phi Dương lập tức đen mặt hỏi đối phương.
“Năm triệu với cây nhân sâm của chủ tịch Lăng chỉ mời tôi từ nước ngoài bay về đây thôi, còn giờ là tiền bỏ sức”.
Bruce nghiêm túc nhìn Lăng Phi Dương: “Dù tôi không giúp thì đó cũng là phí dịch vụ ông phải đưa tôi”.
Ngay sau đó, ông ta nhìn về Trương Hiển Minh với lòng tham không đáy: “Trước mắt, nếu không muốn tôi cứu người thì phải tính đến phí điều trị khác nữa. Bới lại lỡ điều trị bệnh trong thời gian dài thì đó là tiền nhà tự trả, chứ không tôi đi đây!”
Chương 82: Mượn gió bẻ măng, bệnh này có điều kỳ quái
“Đừng, xin ông đừng nóng giận! Chỉ cần ông có thể chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, chi bao nhiêu tiền, tôi đều bằng lòng chi trả”.
Trương Hiển Minh nghe Bruce nói phải tính về chi phí điều trị, cũng bày tỏ thái độ rất chân thành: “Anh Bruce muốn bao nhiêu phí điều trị cho ca này?”
“Theo như chẩn đoán sơ bộ, tình hình của cô chủ bây giờ rất là nghiêm trọng. Nếu ông muốn tôi chữa trị thì tôi muốn lấy mười triệu”.
Bruce duỗi một ngón tay ra mà không thèm nể mặt ai hết, thậm chí ông ta còn bổ sung: “Nó chỉ là phí trị liệu cho giai đoạn đầu, từ nay, mỗi khi tôi giúp cô Trương điều trị, các người phải trả tôi thêm năm triệu nữa”.
“Thứ khốn nạn!”
Tề Thiên Minh nghe ông ta nói mà khóe miệng run lên, tuy nhà họ Trương không thiếu tiền thật. Nhưng chưa thấy người bệnh mà đã đòi 10 triệu, sau đó cứ mỗi lần tới lại phải trả năm triệu tệ, đúng là tham lam!
Giang Vũ cũng khó chịu nhíu mày, từ trước đến giờ anh chưa từng muốn dùng trình độ chữa bệnh của mình ép buộc hay bắt nạt gia đình bệnh nhân để kiếm tiền. Còn tên Bruce này đã lấy năm triệu và một cây nhân sâm rồi, thế mà đòi nhà họ Trương trả thêm nữa. Tên này đúng với câu “Mượn gió bẻ măng”!
“Bruce đừng có quá đáng!”
Lăng Phi Dương vô cùng tức giận, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Ông cần tiền thì tôi đưa…”
“Không cần!”
Trương Hiển Minh cắt ngang lời Lăng Phi Dương nói, vẫn kiên quyết nói: “Chủ tịch Lăng có thể mời được một bác sĩ Bruce đến đã là tốt bụng lắm rồi, không cần tiếp tục chi tiền ra nữa”.
“Tôi chỉ cần ông chữa khỏi cho con gái mình, thì trả bao nhiêu tôi cũng chịu hết”.
“Ông yên tâm, tôi đã ra tay thì chắc chắn con gái ông sẽ khỏi hẳn. Ông dẫn tôi đi gặp người bệnh đi!”
Bruce nở cười chiến thắng, nếu bình thường thì ông ta không nên đòi tiền nhà họ Trương sau khi đã nhận tiền của Lăng Phi Dương.
Nhưng khi nghe cuộc nói chuyện của Lăng Phi Dương với Trương Hiển Minh thì ông ta phát hiện ra, mục đích chuyện này chính để Trương Hiển Minh ký quyết định cho Lăng Phi Dương vay tiền. Ngược lại nhà họ Trương rất giàu có, cho nên ông ta quyết định lợi dụng sự sốt ruột chữa khỏi cho con gái của Trương Hiển Minh mà đòi thêm ít thù lao nữa.
Sau này, ông ta chỉ cần tiếp tục lợi dụng bệnh của Trương Xảo Xảo, thì có thể bám theo nhà họ Trương phát tài, cả đời không cần lo nghĩ nữa.
Bố con nhà họ Trương lập tức dẫn nhóm người lên lầu, Giang Vũ với Tề Thiên Minh bị họ làm lơ cũng theo sau cùng.
“Nếu người được Lăng Phi Dương tìm đến chữa khỏi cho Xảo Xảo, thì tính cách của chú Trương chính trực như thế sẽ không muốn nợ ơn nghĩa người khác, vậy nên chú ấy chắc chắn sẽ cho nhà họ Lăng vay”.
Tề Thiên Minh nhân lúc mọi người không để ý đến họ mà vội vàng thì thầm, nhắc nhở Giang Vũ: “Nhà họ Lăng nắm được nguồn vốn năm tỷ, họ sẽ thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó. Trận chiến này, anh Giang dữ nhiều lành ít rồi”.
“Chuyện này cũng hết cách rồi, dù sao bố con nhà họ Trương đâu có tin trình độ chữa bệnh của tôi”.
Giang Vũ nhún vai tỏ vẻ chẳng liên quan đến mình.
“Anh đừng có tỏ vẻ không sao như thế chứ”.
Tề Thiên Minh nhìn dáng vẻ Giang Vũ mà bực bội: “Nếu anh không đánh bại được nhà họ Lăng thì nhà họ Tề chúng tôi sẽ bị nhà họ Lăng diệt…”
“Đừng lo lắng quá, dù nhà họ Lăng có lấy được khoản vay kia và thành công dời trọng tâm sản nghiệp mình đi. Tôi cũng sẽ đuổi theo đánh”.
Giang Vũ kiên quyết cắt ngang lời của Tề Thiên Minh, đảm bảo: “Cùng lắm thì tôi tốn chút sức, cho vài cú đấm nữa, tóm cái quần lại tôi sẽ khiến nhà họ Lăng phá sản, diệt luôn mối lo về sau”.
“Tạm thời, chuyện bệnh của cô Trương mới quan trọng. Chỉ cần cô Trương khỏe mạnh, mọi chuyện khác cũng không lo”.
Giang Vũ nghiêm túc nhìn Tề thiên Minh nói: “Giang Vũ tôi đây trước giờ luôn sống và làm việc thẳng thắng, không sợ người đời chê trách. Cho nên, tôi sẽ không lấy việc tư của mình áp lên người bệnh, chờ bệnh của cô Trương chuyển biến xấu đâu”.
“Tôi…”
Tề Thiên Minh giật giật môi định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhìn Giang Vũ đầy kính nể: “Hèn gì cô Kỷ lại vừa mắt anh, anh Giang có tư tưởng như thế làm tôi thấy rất xấu hổ”.
Anh ta cũng coi Xảo Xảo như em gái mình mà chăm sóc, vậy mà hôm nay lại âm thầm hy vọng chuyên gia mà Lăng Phi Dương mời đến không chữa khỏi bệnh cho Xảo Xảo. Ngược lại, Giang Vũ với Xảo Xảo chưa từng gặp cũng không quen, ấy vậy mà không lấy việc riêng áp vào việc công.
Tề Thiên Minh đã thấy rõ sự khác biệt này, anh ta bắt đầu xấu hổ.
Nhóm người đi lên tầng bốn của biệt thự, khi họ bước đến căn phòng cuối cùng ở hành lang.
Họ phát hiện, căn phòng này tối đen như mực, không chút ánh sáng chiếu vào, xung quanh lại treo đầy màn màu đen chống ánh nắng. Bây giờ là ban ngày, nhưng căn phòng lại tối om.
“Căn phòng có gì đó sai sai”.
Giang Vũ đứng sau cùng, cau mày đánh giá xung quanh rồi âm thầm nói:
“Căn phong che chắn kín mít thế này, đúng mới lạ”.
Tề Thiên Minh trừng Giang Vũ, giải thích: “Sau khi Xảo Xảo bị bệnh, con bé không muốn ra ngoài sáng. Vậy nên, phòng con bé mới trở thành thế này”.
Giang Vũ cau mày lắc đầu, anh âm thầm vận công kiểm tra tỉ mỉ xung quanh.
“Chào Xảo Xảo, con khỏe không?”
Trương Hiển Minh vào phòng cũng không dám bật đèn, ông ta nhìn bóng người mờ mịt ngồi trong góc tường, nói thật nhỏ: “Con đừng sợ, bố dẫn đến vài bạn đến thăm con nè”.
Sau khi mọi người thích nghi với bóng tối thì mới thấy rõ một cô gái đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, gương mặt đầy sẹo cuộn mình trong góc.
Cô gái này là Trương Xảo Xảo, cũng từng được gọi là người đẹp phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng bây giờ, cô gái lại trở thành dáng vẻ ma chê quỷ hờn này thật đáng tiếc.
“Á…”
Trương Xảo Xảo nhìn Trương Hiển Minh nói chuyện thì lắc đầu khóc nức nở. Cơ thể liên tục co rúm lại, run cầm cập.
“Bố không đến, không đến được chưa!"
Trương Hiển Minh sợ làm Trương Xảo Xảo kích thích nên vội vàng lùi ra sau, không dám đến gần nữa.
“Em gái của tôi bị bệnh rồi vẫn nhốt mình trong phòng như thế, đầu óc thì trì độn ngơ ngác. Thậm chí, con bé đã không nói tiếng nào rất lâu rồi”.
Trương Hồng Nham nhìn em gái ngồi trong góc mà đau lòng, lại giới thiệu tình hình với những người khác.
“Tôi đã thấy nhiều ca bệnh thế này rồi, tôi sẽ giúp cô ấy trở lại trạng thái người bình thường sớm thôi”.
Bruce tràn đầy tự tin đi đến chỗ Trương Xảo Xảo, ông ta vừa vẫy tay với Trương Xảo Xảo vừa nhẹ nhàng chào hỏi: “Xảo Xảo ơi, tôi là bạn từ nhỏ của em nè. Em nhớ tôi không?”
Bruce thật sự là một chuyên gia tâm lý chuyên nghiệp, giọng nói của ông ta như có sức hút. Thêm vào đó, ông ta lợi dụng tay để tạo ra một hiệu ứng thôi miên, nên hấp dẫn được sự chú ý của Trương Xảo Xảo.
“Anh… Là… Bạn… tốt… tôi!”
Trương Xảo Xảo ngơ ngác nhìn Bruce đang đi đến chỗ mình, miệng thầm thì không rõ tiếng.
“Nói rồi, con gái tôi nói rồi”.
Trương Hiển Minh thấy con gái nói ra tiếng thì đã vui mừng rơi nước mắt. Ngay sau đó, ông ta cắn chặt môi sợ làm phiền quá trình Bruce chữa trị.
“Sau khi em gái tôi bị bệnh, con bé đã không nói hơn một năm rồi. Không ngờ, hôm nay lại nói được”.
Trương Hồng Nham xúc động, cảm thán: “Người này đúng là chuyên gia nổi tiếng thế giới, ông ta giỏi ghê. Ông ta có thể chữa khỏi bệnh cho em gái tôi rồi”.
“Đúng là may quá!”
Lăng Phi Dương khen rồi âm thầm thở dài nhẹ nhõm, trong lòng vui mừng: “Đúng như dự đoán, Bruce không làm mình thất vọng. Ông ta chữa khỏi bệnh cho cô Trương, nhà họ Lăng mình có thể vay được năm tỷ rồi”.
“Nhà họ Lăng có được năm tỷ này, dù mất đi thị trường dược làm đẹp thì vẫn có thể vững gót với một ngành sản xuất khác và vượt qua khỏi cảnh khổ sở này”.
Tề Thiên Minh thì khác hoàn toàn với những người xung quanh.
Tuy anh ta rất mong Trương Xảo Xảo sẽ được chữa khỏi, nhưng nếu nhà họ Lăng vay được số tiền đó, sản nghiệp trọng tâm họ cũng sẽ dời đi thành công. Lúc ấy, đám người này sẽ điên cuồng trả thù nhà họ Tề.
Bruce không quan tâm thái độ của những người sau lưng, ông ta đi đến đối diện với Trương Xảo Xảo. Suốt quá trình, Trương Xảo Xảo không có bất cứ thái độ chống đối hay tránh né nào.
Bố con nhà họ Trương thấy cảnh này thì lập tức tin tưởng vào Bruce, bởi vì trước giờ, đến cả người thân ruột thịt như họ cũng không thể đến gần Trương Xảo Xảo. Ấy vậy mà, Bruce lại làm được.
“Xảo Xảo nhìn đồng hồ quả quýt này nè”.
Bruce cầm ra một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng, giơ lơ lửng trước mặt Trương Xảo Xảo rồi nhẹ nhàng đong đưa theo tiết tấu: “Nhìn nó, nhìn chăm chú nó này… Bây giờ, em có thấy buồn ngủ không?”
Trương Xảo Xảo nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ quả quýt gật gù, mí mắt của cô gái dần sụp xuống.
“Khi tôi đếm đến ba, em mở mắt ra lại nhé. Sau đó, em phải lên giường ngủ một giấc thật ngon. Khi em tỉnh dậy rồi, mọi chuyện sẽ tốt lên cả thôi”.
"Một!"
"Hai!"
"Ba!"
Trương Xảo Xảo nhắm mắt lại theo giọng nói của Bruce, sau đó đứng dậy nằm trên giường như người mộng du.
“Em gái lại ngủ yên rồi bố!”
Trương Hồng Nham thấy thế vui mừng nắm cánh tay Trương Hiển Minh, nói trong tiếng nghẹn ngào: “Con bé đã lâu rồi không ngủ yên bình như thế”.
“Anh ta đúng là chuyên gia, giỏi quá! Trả mười triệu cũng đáng mà!”
Trương Hiển Minh liên tục gật đầu, vui mừng siết chặt nắm đấm: “Con bé không chỉ chìm vào giấc ngủ yên bình mà cũng lâu rồi, con bé đã không nằm trên giường như thế nữa”.
“Đúng đấy, người này đúng là chuyên gia giỏi”.
Lăng Phi Dương đắc thắng nhìn Giang Vũ: “Còn loại người lừa đảo như Giang Vũ chỉ xứng lừa gạt ở nơi nhỏ xíu như Giang Châu thôi, chứ đến tỉnh thành này lộ đuôi chồn liền!”
Giang Vũ lơ đi lời mỉa mai của Lăng Phi Dương, anh cẩn thận cảm nhận khắp căn phòng. Gương mặt cũng đanh lại, nhắc: “Sai rồi, bệnh của cô Trưng rất quái lạ. Cô ấy chắc chắn bị thứ kia ám rồi!”
Chương 83: Tên lừa gạt cút khỏi đây mau, mày mới gần chết đấy
“Sau khi Xảo Xảo tỉnh lại, hãy quên hết chuyện mẹ đã qua đời và vụ tai nạn giao thông đó. Em sẽ sống một cuộc sống hoàn toàn mới…”
Sau khi Bruce thôi nhiên Xảo Xảo chìm vào giấc ngủ, ông ta vẫn không ngừng đung đưa chiếc đồng hồ quả quýt rồi thì thầm những từ này vào tai Trương Xảo Xảo. Cứ thế, ông ta nhắc lại câu nói này rất nhiều lần.
Cách chữa trị bệnh tâm lý này của Bruce rất táo bạo và đơn giản, đầu tiên thôi miên Xảo Xảo chìm vào giấc ngủ đó lại làm cô gái dần quên mất vụ tai nạn và việc mẹ đã qua đời. Ông ta muốn giúp Xảo Xảo thoát khỏi sự tự trách và đau đớn trong lòng…
Tuy nhiên, cách làm này cũng xem là một loại lĩnh vực yêu cầu chuyên nghiệp và kiến thức dày rộng, khó nắm bắt trong tâm lý học. Cho nên, hành động này đã chứng minh Bruce giỏi thật chứ không phải chỉ lời đồn.
“Ngừng lại ngay!”
“Ông còn thôi miên cô gái như thế nữa, sẽ giết chết cô gái đấy!”
Ngay khi những người khác đang vui mừng và nể phục cách chữa bệnh của Bruce, hy vọng bệnh của Trương Xảo Xảo sẽ chữa khỏi. Đột ngột, Giang Vũ vội bước lên quát: “Cô Trương không phải bị bệnh tâm lý bình thường, cách làm của ông sẽ khiến căn bệnh của cô gái chuyển biến xấu thêm thôi. Cô gái có thể tự sát bất cứ lúc nào đấy!”
“Chuyên gia tôi đây đang chữa nào cần thằng lừa đảo dạy đời hả!”
Bruce vô cùng ghét cách nói của Giang Vũ, ông ta cảnh cáo: “Ông Trương, tốt nhất đuổi tên này ra ngoài, chứ không cứ tiếp tục phiền tôi chữa bệnh cho cô Trương thế này, hậu quả ra sao tôi không chịu trách nhiệm”.
“Cậu ngậm miệng cho tôi!”
Trương Hiển Minh lạnh lùng nhìn Giang Vũ đe dọa: “Tôi nể mặt Tề Bảo Quốc mới không đuổi cậu ra khỏi đây, nhưng nếu cậu còn tiếp tục làm phiền chuyên gia, tôi sẽ không khách sáo nữa”.
“Tôi không làm phiền ông ta”.
Giang Vũ đanh mặt, nghiêm túc nói: “Từ sau khi tôi bước vào căn phòng này, đã cảm giác nơi này có thứ không sạch sẽ rồi”.
“Bệnh của cô Trương không phải chỉ là bệnh, mà cô bé đang bị bóng đè hoặc bị ám. Nếu ông không diệt thứ bẩn thỉu này, dù dùng bao nhiêu cách chữa trị đi chăng nữa, cũng chỉ khiến cô Trương rơi vào tình trạng nguy hiểm hơn thôi”.
“Tôi thấy là Giang Vũ nhận thấy bác sĩ Bruce có khả năng chữa hết bệnh cho cô Trương, cho nên biết hết đường lừa gạt mới nói bậy bạ như thế”.
Lăng Phi Dương nhếch môi, chen vào châm biếm: “Mày biết bản thân không thể giả vờ làm bác sĩ trước mặt chuyên gia thật nên mới chuyển sang hướng quỷ thần chứ gì. Thật nực cười!”
“Tề Bảo Quốc đúng là có mắt như mù, sao ông ta có thể đề cử người thế này đến đây chứ?”
Trương Hiển Minh tức giận chửi đổng, sau đó ông ta lạnh lùng nhìn Giang Vũ: “Tôi nể mặt Tề Bảo Quốc nên không gây khó dễ cho cậu, nhưng sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn. Cậu biết điều thì ngậm miệng lại”.
“Tôi biết chuyện ân oán giữa cậu và nhà họ Lăng, nhưng cậu lại muốn dựa vào tính mạng của em gái tôi để gây chuyện thì cậu thật chê cuộc sống này dài quá rồi đấy!”
Trương Hồng Nham nhìn chăm chú vào Giang Vũ với ánh mắt tức giận muốn giết người.
“Tôi không hèn hạ đến mức dùng tính mạng của một người vô tội làm bình phong”.
Giang Vũ nhíu mày nói chắc nịch: “Tôi chỉ có thể nói cho hai bố con biết, nếu hai người cứ tiếp tục để Bruce muốn chữa trị theo ý thích thì sau khi cô gái này tỉnh dậy thì cũng là lúc cô gái sẽ chết”.
“Cậu đang nguyền rủa con gái của tôi chết đúng không, Tên lừa đảo khốn kiếp! Cút!”
Trương Hiển Minh nghe vậy lập tức nổi trận lôi đình: “Còn không, tôi sẽ gọi người chặt đứt chân chó của cậu”.
“Bây giờ tôi sẽ giết anh, xem anh dám nguyền rủa em gái tôi nữa không!”, Trương Hồng Nham không nhịn được nữa muốn đánh người.
“Tất cả bình tĩnh lại đi”.
Tề Thiên Minh lập tức chắn trước mặt Giang Vũ, xin lỗi: “Cháu xin lỗi chú Trương, Giang Vũ không cố ý nói thế, mong chú nể mặt bố cháu mà bỏ qua cho anh ta”.
“Nếu anh ta do cháu dẫn đến, thì nhanh dẫn anh ta cút khỏi đây đi”.
Trương Hiển Minh tức đến tái nhợt cả mặt, nhìn Tề Thiên Minh nói: “Còn nữa, cháu về nói với ông già Tề Bảo Quốc kia. Chú không ngờ ông ta dám đề cử một tên giang hồ lừa gạt đến chữa bệnh cho con gái chú, thế từ nay về sau tình nghĩa giữa chú với ông già đó cũng sẽ cắt đứt”.
“Chuyện này không đến mức đó đâu bố ơi!”
Trương Hồng Nham vừa nghe đã bất ngờ, ông ta biết tình bạn của Tề Bảo Quốc với bố mình sâu đậm bao nhiêu. Nhưng hôm nay, vì một tên lừa đảo mà phải đoạn tuyệt quan hệ thì đó quá đáng.
“Mẹ con đã đi rồi, bây giờ Xảo Xảo là mạng sống của bố. Đừng nói là tình bạn lâu năm, hay dù ông trời tới, bố cũng chẳng quan tâm, chỉ mong chữa được cho Xảo Xảo”.
Trương Hiển Minh nhìn chăm chú vào Tề Thiên Minh và Giang Vũ với đôi mắt đỏ ngầu: “Hai đứa cút mau!”
“Chú Trương à, bọn cháu thật sự không có ác ý…”
“Được rồi, không cần giải thích nữa!”
Giang Vũ ngăn Tề Thiên Minh tiếp tục giải thích, lạnh lùng nói: “Người ta không tin tôi, không quan tâm đến tính mạng của cô Trương. Tôi cũng bó tay”.
“Thằng khốn kia còn dám nguyền rủa em gái(con gái) của tao à!”
Bố con nhà họ Trương lập tức mất kiên nhẫn, quát lên trong sự tức giận. Họ nhào về phía Giang Vũ gào lên: “Hôm nay, tao phải chặt đứt chân mày mới thôi”.
“Chúng ta đi mau!”
Tề Thiên Minh thấy tình hình bất ổn, nên không dám nán lại nữa mà kéo Giang Vũ rơi khỏi căn phòng, ra khỏi cổng biệt thự.
“Anh Giang quá nóng vội rồi, sao anh lại nói cô gái bị quỷ ám hay bóng đè gì chứ?”
Tề Thiên Minh xuống đến lầu đã oán trách: “Dù anh không mong người được Lăng Phi Dương dẫn đến chữa khỏi cho Xảo Xảo, cũng đừng nói bậy bạ thế chứ!”
“Chúng ta hiện giờ không thể phá hỏng kế hoạch vay tiền của Lăng Phi Dương, mà tình bạn bè của bố tôi và chú Trương cũng xong đời luôn!”
“Anh cũng nghĩ tôi đang nói bậy bạ à?”
Giang Vũ dừng bước, bình tĩnh nhìn Tề Thiên Minh.
“Chẳng lẽ, anh nói thật?”
Tề Thiên Minh thấy ánh mắt kiên định của Giang Vũ mà bắt đầu nửa tin nửa ngờ rồi.
“Tôi nói thật cả đấy!”
Giang Vũ ngẩng đầu nhìn sơ qua căn phòng trên lầu rồi tiếc hận: “Bruce kia đúng là một chuyên gia tâm lý học, ông ta sử dụng thôi miên để thay đổi ký ức của người bệnh. Cách làm này rất là thông minh và chuyên nghiệp, có hiệu quả tốt với các loại bệnh tâm lý bình thường”.
“Nhưng không may là bệnh của cô Trương không phải chứng bệnh đơn giản, đó là bị quỷ ám”.
“Con quỷ này ký sinh vào trong ký ức của cô Trương, mà khi Bruce muốn chạm vào ký ức của cô Trương thì chỉ chọc con quỷ đó nổi điên lên thôi”.
“Anh nói thật à? Chuyện này quá là huyễn hoặc!”
Tề Thiên Minh bất ngờ nhìn chăm chú Giang Vũ: “Vậy lời anh bảo là sau khi Xảo Xảo tỉnh lại cũng là lúc cô ấy chết, là thật luôn à?”
“Mạng của Trương Xảo Xảo sắp toi rồi!”
Giang Vũ gật đầu, rồi vội vàng đi xuống cầu thang.
“Này đợi đã, anh đã biết tình hình của Xảo Xảo nguy hiểm đến thế rồi mà anh vẫn trơ mắt nhìn à!”
Tề Thiên Minh vội vàng đuổi theo, lo lắng nói: “Chú Trương với bố tôi là bạn bè rất lâu năm, chú ấy mất vợ vào tuổi trung niên đã thảm lắm rồi. Nếu giờ thành kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh thì chú ấy phát điên mất!”
“Tôi cũng muốn cứu đó chứ, nhưng mà người ta không thèm tin tôi. Tôi biết làm sao đây?”
Giang Vũ vẫn đi thẳng, không quay đầu, chỉ lạnh lùng bỏ lại vài câu: “Tuy cô Trương là một mạng người, nhưng họ tin thì sống còn không tin thì chết thôi”.
“Kết quả này do bố con nhà họ Trương chọn, họ phải nhận hậu quả hành động mình làm thôi”.
“Hay là anh coi nể tình lợi ích trước mắt đi, anh có thể nhờ vào việc này để đánh bại nhà họ Lăng. Vậy có thể thử lại không?”
Tề Thiên Minh không từ bỏ mà tiếp tục khuyên.
“Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ hay muốn lợi dụng tính mạng của người bệnh vì mục đích tư”.
Giang Vũ nghiêm túc trả lời: “Trước đó, nếu không phải vì đã ngồi lên xe của anh thì tôi cũng không thèm đến đây”.
“Còn nhà họ Lăng kia…. Tôi có thể đánh sụp ngành sản xuất dược thẩm mỹ của họ thì đồng nghĩa với việc có thể làm như thế với các ngành khác, chặn đứt con đường sống của chúng”.
“Dù nhà họ Lăng có vay được năm tỷ đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được kết cục phá sản đâu”.
“Thế này thì, con mẹ nó, tôi làm gì đây?”
Tề Thiên Minh sốt ruột đến mức dậm chân, khi thấy Giang Vũ đã thật sự bỏ mặc sống chết của Trương Xảo Xảo. Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra, gọi điện cho bố già nhà mình báo cáo tình hình.
Chương 84: Chuyện thay đổi quỷ dị, kịp thời bắt được Trương Xảo Xảo nhảy lầu tự sát
Trong căn phòng tầng bốn!
Lăng Phi Dương âm thầm vui vẻ khi thấy bố con nhà họ Trương đuổi Giang Vũ đi. Ngay sau đó, ông ta giả vờ an ủi hai bố con rồi nhân tiện chêm vào mấy câu nói xấu để hạ thấp nhân phẩm của Giang Vũ.
Hiện tại, bố con nhà họ Trương căm hận Giang Vũ đến tận xương tủy. Tuy nhiên, bây giờ họ đang lo cho bệnh tình của Trương Xảo Xảo, bằng không họ nào để Giang Vũ đi dễ như vậy.
Bên này, Tề Bảo Quốc nhận được báo cáo của Tề Thiên Minh vội vàng gọi điện đến cho người bạn cũ Trương Hiển Minh và khuyên ông ta nên tin vào những gì Giang Vũ nói. Nhưng mà…
Trương Hiển Minh không cho Tề Bảo Quốc kịp nói gì là đã chửi mắng xối xả, sau đó tuyên bố cắt đứt quan hệ bạn bè và sau này không cần gặp mặt nữa.
Bên này, Bruce không để ý Giang Vũ. Sau khi ông ta nói mọi người im lặng, lại tiếp tục thôi miên Trương Xảo Xảo.
“Bây giờ Xảo Xảo ngủ đi, sáng hôm sau tỉnh lại hãy quên hết mọi chuyện không vui nhé”.
Bruce đoán thời gian cũng đã đủ cho quá trình chữa trị, nên dặn dò cô gái lần cuối rồi xoay người nhìn bố con nhà họ Trương: “Hôm nay tạm thời là giai đoạn chữa trị sơ bộ cho cô Trương, đó cũng là bước đầu tiên. Bây giờ, cô ấy sẽ ngủ đến sáng mai”.
“Ông đúng là chuyên gia đứng đầu, quá giỏi!”
Trương Hiển Minh cảm thán với gương mặt đầy kính nể: “Ông chữa khỏi con gái của tôi đi, nhà họ Trương… Xảo Xảo sao thế?”
Trương Hiển Minh chỉ nói nửa câu đã bất ngờ mở to mắt, nhìn chăm chú vào người sau lưng của Bruce như không thể tin nổi.
Trên gương mặt của Lăng Phi Dương với Trương Hồng Nham cũng xuất hiện vẻ hoảng hốt, giống như họ đã thấy gì đó rất đáng sợ…
“Ông Trương yên tâm đi, cô Trương đã vào trạng thái ngủ say rồi”.
Bruce nghe Trương Hiển Minh gọi tên của Trương Xảo Xảo mà không cảm thấy sự khác lạ, còn nghiêm túc nói: “Cô ấy sẽ không tỉnh dậy khi chưa hết thời gian, nhưng tôi cần tốn rất nhiều thời gian và sức lực để chữa khỏi triệt để bệnh cho cô Trương. Vậy nên, gia đình nên đưa thêm phí đi!”
“Đưa thêm gái mẹ ông!”
Lăng Phi Dương nuốt ngụm nước bọt rồi la lớn: “Ông nhìn sau lưng mình đi!”
Bruce ngơ ngác xoay người lại theo lời nhắc nhở, cuối cùng đập vào mắt ông ta là một khuôn mặt đầy vết sẹo và đôi mắt mở to chỉ toàn lòng trắng.
Chẳng biết từ khi nào mà Trương Xảo Xảo đã ngồi dậy, mà bộ dạng bây giờ rất đáng sợ. Hai mắt của cô gái trợn trắng, với khuôn mặt dữ tợn, tóc lại dựng thẳng đứng lên hết rất quái dị…
“Á!”
Bruce gặp mọi chuyện mất kiểm soát mà giật mình, thét lên. Ông ta lui về sau vài bước, rồi mới đứng dậy.
“Grừ!”
Trương Xảo Xảo tru lên tiếng quái thú, rồi nhào đến liên tục cào vào gương mặt tuấn tú của Bruce.
“Chuyện này không thể xảy ra được, chắc chắn không thể được!”
Bruce ngã ra đất với gương mặt đầy máu do Trương Xảo Xảo cào nát, nhưng ông ta vẫn chưa thể tỉnh táo mà lắc đầu như trống lắc: “Cô ta đã bị tôi thôi miên chìm vào giấc ngủ rồi, hoàn toàn không thể tỉnh dậy vào lúc này. Chuyện này là sao?”
“Câu hỏi này là tôi nên hỏi ông mới đúng. Cuối cùng, con gái tôi bị làm sao?”
Trương Hiển Minh vừa lo lắng, vừa tức giận khi thấy Trương Xảo Xảo xuất hiện thái độ quái dị. Ông ta gào lên hỏi Bruce.
“Tôi… Tôi không biết, chuyện này phản khoa học quá!”
Bruce không quan tâm đến vết thương bị cào rướm máu trên mặt mình mà tiếp tục cãi lại.
“Mẹ nó thằng chó, em gái tôi ra dạng này mà có thể sử dụng khoa học để giải thích được à?”
Trương Hồng Nham nhìn đầu tóc dựng đứng và đôi con ngươi trắng hếu của Trương Xảo Xảo mà tức giận, gầm lên.
“Bruce nghĩ cách giải quyết mau, ông phải chữa cho cô Trương khỏe lại!”
Lăng Phi Dương lo lắng khoản vay của nhà họ Lăng sẽ thất bại, vội vàng quát chêm vào.
“Tôi… Chúa ơi! Cô ta bay được kìa!”
Bruce vừa định nói gì đó lại thấy cơ thể của Trương Xảo Xảo lơ lửng trên không trung một cách đầy quỷ dị.
Ba người khác cũng sợ hãi trợn trừng mắt, khi thấy cảnh tượng kinh hoàng này.
“Vụt!”
Trương Xảo Xảo không đợi mọi người thoát khỏi nỗi khiếp sợ, mà lao nhanh ra ngoài cửa sổ như đạn bắn.
“Mẹ ơi, con đến với mẹ đây!”
Trương Xảo Xảo hét lên rồi đâm thẳng cơ thể vào cửa sổ, làm cửa kính vỡ tan. Sau đó, cơ thể của cô gái cứ thế tự do ngã xuống lầu.
Nơi mọi người đang đứng là tầng bốn, nếu Trương Xảo Xảo ngã xuống thì chắc chắn sẽ chết.
“Xảo Xảo!”
Trương Hiển Minh nhìn bóng con gái mình nhảy xuống lầu, mà kêu lên thảm thiết. Sau đó, ông ta tuyệt vọng xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Lăng Phi Dương với Bruce cũng trợn tròn mắt đầy bất ngờ, họ biết rất rõ lỡ Trương Xảo Xảo có chuyện gì thì hai người xui xẻo rồi.
“Em gái!”
Trương Hồng Nham nhào đến cửa sổ khóc lóc gào lên, nhìn tình hình bên dưới.
Lúc Giang Vũ với Tề Thiên Minh đi ra khỏi biệt thự, đột nhiên nghe tiếng hét thảm thương của Bruce vọng ra.
“Tên chuyên gia kia chữa bệnh kiểu gì mà hét như chọc tiết lợn thế?”, Tề Thiên Minh nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn về phía lầu bốn.
Giang Vũ vận công nghe ngóng, sau đó anh biết hết mọi chuyện đang xảy ra trong căn phòng. Gương mặt cũng theo đó trắng bệch, vội nói: “Anh Tề nặng bao nhiêu thế?”
“Hử?”, Tề Thiên Minh ngơ ngác nhìn Giang Vũ.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng vỡ cửa sổ trên lầu vọng ra. Ngay lập tức, một bóng đen nhảy xuống khỏi đó.
“Anh Tề phải đỡ lấy cơ thể cô Trương đấy!”
Giang Vũ không cho Tề Thiên Minh có thời gian suy nghĩ, ôm eo của Tề Thiên Minh rồi ném anh ta bay đến chỗ Trương Xảo Xảo đang rơi tự do trên không trung.
“Á”.
Tề Thiên Minh sợ hãi hét lớn, vì anh ta vẫn chưa biết trời trăng mây gió gì mà lại bị người ta ném thẳng lên không trung.
Nhưng khi thấy Trương Xảo Xảo đang rơi đến chỗ mình, anh ta cũng vươn tay ra đỡ lấy cơ thể của cô gái theo bản năng.
Cơ thể của hai người liên tục thay đổi trong không trung, vừa lúc Tề Thiên Minh có đủ thời gian để giảm bớt lực khi ngã xuống. Ngay sau đó, hai người rơi xuống mặt đất.
Khi Giang Vũ thấy hai người sắp chạm đất, anh lập tức tách hai chân khuỵu khối, đứng tấn. Còn hai tay kết hình ảnh Thái Cực Tá Lực để giảm bớt lực hút của trái đất vào Tề Thiên Minh và Trương Xảo Xảo.
Lúc này, tay phải của Giang Vũ đã giữ chặt phần eo của Tề Thiên Minh, còn tay trái nắm lấy cánh tay của Trương Xảo Xảo rồi từ từ di chuyển xuống dưới theo hướng rơi của cơ thể hai người.
Lúc cơ thể hai người sắp chạm đất, Giang Vũ đã vận sức nghiêng hai tay về phía sau để tránh hai người gặp kết quả đáng tiếc khi chạm đất.
Giang Vũ buông eo của Tề Thiên Minh ra, cả người của anh ta tiếp tục lăn như một quả bóng cao su thêm mười mét nữa, mới chịu dừng lại.
Đồng thời, Giang Vũ cũng nhẹ nhàng kéo cánh tay của Trương Xảo Xảo rồi ôm cô gái vào lòng, sau vài vòng lăn để loại bỏ tất cả lực hút của trái đất, anh mới đặt cô gái đứng trên mặt đất thật vững vàng.
“Cô Trương còn trẻ nhưng lại nghĩ đến chuyện dại dột, chắc trong lòng tuyệt vọng lắm rồi!”
Sau khi Giang Vũ ổn định cơ thể, mới rót chân khí vào cơ thể Trương Xảo Xảo, trêu chọc với vẻ mặt cười híp mắt.
Khí của Giang Vũ truyền vào cơ thể Trương Xảo Xảo có tác dụng, đôi mắt và mái tóc của cô gái đã trở lại bình thường. Cô gái nằm trong lồng ngực Giang Vũ mà ngơ ngác nhìn người đàn ông xa lạ đối diện hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là người có thể cứu cô!”
Giang Vũ cười trừ trả lời: “Tôi không chỉ cứu mạng cô như hiện giờ, mà còn có thể chữa khỏi căn bệnh lạ của cô và khôi phục gương mặt cô trở nên xinh đẹp như trước kia”.
“Thế anh trai cũng cứu tôi đi chứ!”
Tề Thiên Minh nằm ở cách đó hơn mười mét mà uất ức, gào lên.
Lúc Tề Thiên Minh vừa mới bị Giang Vũ ôm, ném lên giữa không trung, mà cơ thể anh ta chưa kịp bay lên điểm cao nhất đã bị cơ thể Trương Xảo Xảo rơi xuống đập trúng.
Sau cùng, anh ta còn xui xẻo biến thành công cụ giảm bớt lực hút cho Giang Vũ nên bị anh ném văng ngã ra đất, nổ đom đóm mắt. Anh ta cảm giác cú va đập vừa rồi còn kích thích hơn cả ngồi cáp treo, bây giờ xương khắp cơ thể như muốn rã ra luôn.
Giang Vũ không thèm quan tâm đến Tề Thiên Minh mà ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc thấy Trương Hồng Nham ló đầu ra cửa sổ kiểm tra: “Cậu Trương không cần lo, em gái anh không sao”.
“May quá, thật sự tốt quá!”
Trương Hồng Nham đang đau lòng khóc lóc, lập tức vui mừng như điên.
Trong phòng!
“Thằng bất hiếu kia, em gái mày nhảy lầu tự tử còn mày lại kêu may quá. Mày còn lương tâm không đấy!”
Trương Hiển Minh đang co quắp ngồi dưới đất tuyệt vọng, lại nghe con trai vui mừng kêu, lập tức tức giận gào lên.
“Em gái không sao hết bố ơi!”
Trương Hồng Nham vui mừng đến mức nói năng lộn xộn: “Giang Vũ ném Thiên Minh lên trời, sau đó lại bắt Thiên Minh và em gái của con…”
“Con đang nói lộn xộn gì đấy?”
Trương Hiển Minh lo lắng đến trắng bệnh, căng thẳng hỏi: “Chẳng lẽ, con cũng đổ bệnh rồi sao?”
“Mệt quá! Tóm lại Giang Vũ đã cứu Xảo Xảo. Con bé không sao hết á!”
Trương Hồng Nham không thể nói rõ ràng, nôn nóng đến mức dậm chân. Sau đó, anh ta vội vàng chạy ra ngoài.
“Căn phòng này là tầng bốn, làm sao Giang Vũ đỡ được Xảo Xảo chứ?”
Trương Hiển Minh cử động cơ thể, tự hỏi rồi cũng theo con trai ra ngoài. Ông ta vừa chạy theo vừa khóc lóc nói: “Con gái số khổ của bố, con đừng gặp chuyện gì đấy. Làm ơn đi!”
Lăng Phi Dương cau mày, đen mặt.
Ông ta vừa nghe Giang Vũ cứu Trương Xảo Xảo lập tức có một dự cảm không lành sinh ra. Nhưng ông ta không biết, chuyện cụ thể ra sao thôi?
Chương 85: Đòi lại sĩ diện, thật sự tin tên lừa đảo này sao
Tại sân nhà họ Trương.
Giang Vũ vừa bế Trương Xảo Xảo vừa vươn tay ra muốn đỡ Tề Thiên Minh lên. Trương Hồng Nham đã vội vàng ló ra hỏi: “Em gái của tôi sao rồi?”
“Cậu Trương cứ yên tâm, em gái của anh không sao hết”.
Giang Vũ nhìn Trương Hồng Nham vừa vọt đến đối diện mình với ánh mắt sâu xa: “Nhưng bây giờ, anh không còn muốn chặt chân của tôi nữa đúng không!”
“Ai muốn đánh anh?”
Trương Xảo Xảo nghe thế lập tức ôm chặt cổ Giang Vũ hơn, rồi lại nhìn Trương Hồng Nham yếu ớt nói: “Anh trai không được bắt nạt người cứu mạng của em!”
“Anh không có… Em vừa kêu anh là gì?”
Trương Hồng Nham muốn giải thích lại bất ngờ, đến mức trợn tròn mắt, nước mắt cứ thế tuôn lã chã ra ngoài: “Đã lâu lắm rồi, em không gọi anh là anh trai nữa đấy! Ông trời có mắt mà, em gái tôi thật sự khỏe lại rồi!”
“Em…”
Trương Xảo Xảo định nói gì đó lại vừa mở miệng, đã ngất đi.
“Cậu Trương đừng mừng quá sớm!”
Giang Vũ bình tĩnh nhìn Trương Hồng Nham, suốt quá trình cảm xúc trên gương mặt anh chẳng chút thay đổi nào: “Tôi chỉ tạm thời sử dụng chân khí để kiềm chế thứ kia trong cơ thể cô Trương, sau khi mặt trời xuống núi, thứ đó lại sẽ ra ngoài tác quái nữa”.
“Thứ này bị chuyên gia mà bố con anh mời chọc tức, nó nổi điên lên rồi sẽ giống như hành động. Lúc đó, cô Trương bị ảnh hưởng, lúc nào cũng nghĩ đến cái chết!”
“Thế thì mạng sống của em gái tôi đang gặp nguy hiểm rồi!”
Trương Hồng Nham vừa nghe những lời Giang Vũ nói, vẻ mặt lập tức lo lắng mà trắng bệch. Anh ta vội vàng cầu xin Giang Vũ: “Cảm ơn anh đã cứu mạng của em gái tôi, nhưng dù sao có câu cứu người phải cứu cho chót. Anh hãy giúp em gái tôi chữa khỏi căn bệnh này đi!”
“Giang Vũ tôi đây không phải kẻ dễ dãi, gọi là đến, đuổi là đi như thế!”
Giang Vũ lắc đầu, chẳng nể nang ai. Anh giao Trương Xảo Xảo đang ngất trong vòng tay cho Trương Hồng Nham rồi lạnh lùng nói: “Tôi với nhà họ Trương chẳng có tình cảm hay quen biết gì cả, nhưng tôi nể mặt anh Tề mới đến đây một chuyến”.
“Tôi chấp nhận các người không tin tôi, nhưng các người lại chửi mắng, bêu xấu tôi và anh Tề. Vậy thì các người cứ đi tìm chuyên gia kia cứu cô Trương đi, tạm biệt!”
Tề Thiên Minh thấy Giang Vũ muốn rời đi, anh ta vội vàng kêu cứu theo bản năng: “Tôi ở đây này anh Giang…”
“Anh câm miệng đi!”
Giang Vũ không cho Tề Thiên Minh nói, mà ôm vững eo của anh ta rồi xách đi ra ngoài.
Trương Hồng Nham đứng trơ mắt nhìn Giang Vũ rời khỏi biệt thự mà lòng âm thầm lo lắng miên man, anh ta đang nghĩ làm sao đuổi kịp Giang Vũ khi mình đang bế Trương Xảo Xảo chứ? Thôi thì, anh ta về biệt thự trước đã.
Trương Hiển Minh thấy Trương Xảo Xảo vẫn bình an không chút vết thương, hay trầy xước nào, vội vàng mừng rỡ hô lên: “Con gái số khổ của bố, nếu con xảy ra chuyện gì thì bố cũng chết theo con!”
“Bố đừng khóc nữa, trước tiên bố cứ đưa Xảo Xảo lên phòng, còn con sẽ đi tìm Giang Vũ. Bây giờ, chỉ có mỗi mình anh ta mới chữa được bệnh cho Xảo Xảo!”
Trương Hồng Nham giao Trương Xảo Xảo cho Trương Hiển Minh, căn dặn: “Phải rồi, bố này! Bố gọi điện thoại lại cho chú Tề và xin lỗi đi, sau đó nói chú ấy liên lạc với Thiên Minh giúp chúng ta”.
“Bố con mình đã gây tội tày trời với Giang Vũ rồi, trước mắt chỉ còn chú Tề với Thiên Minh mới giúp được chúng ta thôi!”
“Được rồi! Bố lập tức gọi điện thoại cho chú Tề của con ngay đây!”
Trương Hiển Minh gọi người hầu đến chăm sóc Trương Xảo Xảo, còn mình lấy điện thoại ra gọi cho Tề Bảo Quốc.
Trương Hồng Nham lại vội vàng lao ra khỏi biệt thự, đuổi theo Giang Vũ và Tề Thiên Minh.
“Tôi biết anh giận bố con họ, nhưng anh Giang à, tôi đã xem Xảo Xảo như em gái ruột của mình. Anh có thể nể mặt tôi mà cứu cô bé không?”
Tại trước cửa chính của biệt thự, Tề Thiên Minh nóng ruột nhìn Giang Vũ.
“Anh với Tề Bảo Quốc bị bố con nhà họ Trương chửi bới chỉ vì tôi, cho nên tôi phải thay hai người đòi lại thể diện rồi”.
Giang Vũ bình tĩnh cười trừ, nói: “Nếu như bố con nhà họ Trương không tin tôi thì tôi có quay lại đó cũng tự rước lấy nhục”.
“Nếu bọn họ tin tôi và mời tôi cứu người, thì trước tiên nên làm rõ chuyện vừa rồi mới lịch sự mời lại lần nữa”.
“Anh đang muốn đòi lại thể diện cho bố con tôi à!”
Tề Thiên Minh bất ngờ thốt lên, anh ta hoàn toàn không ngờ suy nghĩ của Giang Vũ lại thẳng thắng đến như vậy.
“Vừa rồi tôi đã nói, tôi với nhà họ Trương chả có tình cảm hay quan hệ gì. Tôi chỉ nể mặt của anh mới đến đây thôi”.
Giang Vũ gật gù giải thích tiếp: “Thật ra tôi không quan tâm họ đối xử với tôi ra sao, cũng chả thèm để ý nhà họ Lăng có vay được khoản tiền đó không. Nhưng tôi đã liên lụy đến anh và Tề Bảo Quốc bị người ta nhục mạ, nên tôi phải đòi lại thể diện cho hai người!”
“Tôi thật quá vinh dự khi có thể làm bạn của anh Giang đây!”, Tề Thiên Minh cảm động nhìn Giang Vũ cảm thán.
Nếu những người khác nghe Giang Vũ nói thế này, họ chỉ nghĩ anh đang giả vờ giả vịt cho có oai thôi.
Nhưng những lời đó lọt vào tai của Tề Thiên Minh, anh ta lại tin Giang Vũ hoàn toàn không thèm để ý chuyện nhà họ Lăng vay được khoản tiền kia hay không, cũng không để ý thái độ của nhà họ Trương với mình.
Bây giờ, những gì Giang Vũ đang làm chỉ là đòi lại công bằng từ những tổn thương và bất công họ phải chịu.
“Xin anh Giang hãy dừng bước! Tôi đại diện cho tôi với bố mình chân thành xin lỗi anh!”
Lúc này Trương Hồng Nham đã đuổi kịp hai người, anh ta vừa thở hồng hộc vừa nói: “Trước là do chúng tôi có mắt mà không thấy thái sơn, chọc giận anh. Mong anh đừng chấp nhặt bố con tôi”.
“Cậu Trương nói quá rồi!”
Giang Vũ rất thoải mái như chuyện chẳng liên quan đến mình xua tay, lạnh nhạt đáp: “Tôi không có bất kỳ tình cảm hay quan hệ gì với nhà họ Trương, nhưng khi vào cửa đã vô lễ bước vào rồi. Các người đối xử với tôi như vậy cũng rất hợp lý hợp tình!”
Trương Hồng Nham hiểu ý trong lời nói của đối phương, khóe miệng run rẩy, những lời này chứng minh Giang Vũ đang tức giận!
“Trước đó, tôi với bố đã quá lo lắng cho Xảo Xảo nên mới làm ra hành động vô lễ như thế”.
Trương Hồng Nham thấy Giang Vũ vẫn còn tức giận, đành nhìn sang Tề Thiên Minh: “Hai nhà tôi với anh đã có tình cảm thân thiết từ lâu, anh cũng đối xử với Xảo Xảo như em gái. Vậy nên, tôi xin anh năn nỉ anh Giang để cứu Xảo Xảo!”
“Hai nhà chúng ta đã có tình cảm sâu nặng từ lâu mà Hồng Nham! Anh cũng biết rõ, ấy vậy mà sao anh nghĩ tôi đến đây hại Xảo Xảo được vậy?”
Lúc này, Tề Thiên Minh cũng oán hận, mắng lại: “Ấy vậy mà, chú Trương với anh lại tình nguyện tin người ngoài mà không hề tin tôi và bố. Thậm chí, hai người còn muốn cắt đứt quan hệ giữa hai nhà chúng ta, đúng là làm lòng người lạnh lẽo”.
“Tôi sai rồi! Tôi đã biết sai thật rồi!”
Trương Hồng Nham cúi đầu xấu hổ, cầu xin: “Sau này tôi với bố sẽ đến nhà thăm và xin lỗi, nhưng tình hình gấp rút bây giờ là cứu Xảo Xảo thoát khỏi nguy hiểm. Vậy nên, tôi cầu xin anh…”
Trương Hồng Nham chưa nói hết, điện thoại của Tề Thiên Minh đã reo lên.
“Bố của tôi muốn nói chuyện với anh Giang này”.
Tề Thiên Minh bắt điện thoại lên, rồi đưa cho Giang Vũ.
Giang Vũ gật đầu, nhận điện thoại. Sau đó, anh bắt đầu nói chuyện với Tề Bảo Quốc.
Trước đó, Tề Bảo Quốc đã gọi cho Trương Hiển Minh. Cuối cùng bị ông ta chửi xối xả không kịp ngáp, vậy nên Tề Bảo Quốc bây giờ cũng đang nổi điên lên.
Nhưng mới vừa rồi Trương Hiển Minh đã gọi cho Tề Bảo Quốc xin lỗi, còn khóc nức nở kể tất cả mọi chuyện cho ông ta nghe và xin tha thứ. Nhờ đó mà thể diện của Tề Bảo Quốc vừa mất đi vài phút trước cũng đã lấy lại.
Tề Bảo Quốc cũng rất lo cho Trương Xảo Xảo, thế nên ông ta tha thứ cho Trương Hiển Minh. Sau đó, mới gọi cho Giang Vũ cầu tình giúp bố con họ.
“Nếu Tề Bảo Quốc đã mở miệng, thì tôi sẽ nể mặt ông ta và anh Thiên Minh”.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, thái độ của Giang Vũ thoải mái hơn nhiều.
Anh cũng không muốn thấy một cô gái yếu ớt chết trẻ như thế, cho nên mấy chuyện giận dỗi vừa rồi chỉ là để lấy lại thể diện cho bố con nhà họ Tề thôi.
“Bố con tôi đã biết sai thật rồi, sau này sẽ đền bù cho mọi người một cách tốt nhất”.
Trương Hồng Nham lập tức vui mừng, nhiệt tình nói: “Mời anh Giang đi vào trong, xin anh hãy chữa bệnh cho em gái của tôi”.
“Tôi rất xin lỗi cậu Giang, trước đó tôi quá quan tâm đến bệnh tình con gái mình nên bỏ mất hết lý trí, vô lễ với cậu như thế. Mong cậu bỏ qua cho”.
Trương Hiển Minh thấy Giang Vũ được con trai mình dẫn về, xấu hổ quỳ trên mặt đất mà xin lỗi rồi lại cầu xin: “Xin cậu nể mặt anh Bảo Quốc mà hãy cứu con gái tôi!”
“Tôi đã quay về đây thì đã chứng minh tôi không đứng nhìn mà không cứu khi người ta sắp chết”.
Giang Vũ gật đầu nhìn thoáng qua Trương Xảo Xảo nằm trên giường, nói: “Những cách chữa trị bình thường không thể trị hết cho cô Trương được, nhưng tôi có một cách chữa khỏi hẳn”.
“Vậy làm phiền cậu Giang rồi! Cậu chỉ cần chữa khỏe cho con gái tôi, nhà họ Trương sẽ cảm tạ cậu một món quà hậu hĩnh”.
Trương Hiển Minh nghe Giang Vũ nói hết đã gật đầu, rồi nhìn anh với ánh mắt đầy chờ mong: “Cậu có thể chữa sớm cho con gái tôi được không!”
“Chẳng lẽ, ông lại tin vào tên lừa đảo kia sao giám đốc Trương?”
Lăng Phi Dương vừa thấy hình ảnh này vội vàng bước đến ngăn: “Nó chỉ là một tên lừa đảo, sao ông có thể để nó chữa bệnh cho cô Trương được!”
Bình luận facebook