-
Chương 96-100
Chương 96: Kế hoạch bắt cóc Kỷ Tuyết Tình
“Cho dù chúng tôi không giết được Giang Vũ, nhưng ông suýt nữa đã hại chúng tôi phạm phải sai lầm lớn, cho nên ông cũng phải trả thù lao”.
Nhìn thấy Lăng Phi Dương rơi vào trạng thái điên cuồng, Ngô Khai Sơn hung tợn quát lên: "Bằng không thì chúng tôi sẽ không để yên cho ông đâu!"
"Ha ha! Giang Vũ kỳ thật còn chưa chết!"
Nghe vậy, Lăng Phi Dương cười lớn, hưng phấn nói: "Được rồi được rồi, dược liệu hứa với hai người tôi đã chuẩn bị sẵn rồi".
Nhìn thấy Lăng Phi Dương đồng ý trả thù lao một cách vui vẻ như vậy, anh em nhà họ Ngô cùng quản gia lại càng thêm khó hiểu.
Lăng Phi Dương thuê một tông sư đến để giết Giang Vũ, kết quả hành động thất bại, vậy mà Lăng Phi Dương chẳng những không tức giận mà còn tỏ ra vui vẻ như vậy, bị điên rồi hay sao?
Anh em nhà họ Ngô tuy không hiểu tại sao Lăng Phi Dương lại như vậy, nhưng nhiệm vụ của bọn họ đã thất bại cho nên cũng không còn mặt mũi nào để nói nhiều, liền thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
"Nhà họ Lăng cuối cùng cũng tránh được một kiếp!"
Sau khi tiễn anh em nhà họ Ngô đi, Lăng Phi Dương sung sướng vuốt ngực, âm thầm đoán: "Hai vị tông sư nhất định vì Kỷ Tuyết Tình cho nên mới không giết Giang Vũ".
"Không hổ là cô chủ nhà họ Kỷ, đến cường giả tông sư cũng phải nể mặt, mình còn muốn chống lại bạn trai của cô ta, chẳng phải là tự mình tìm chết sao!"
Vì trước đó anh em nhà họ Ngô đã nói rằng Giang Vũ có chỗ dựa vô cùng vững chắc, cho nên Lăng Phi Dương liền nghĩ đến Kỷ Tuyết Tình.
Trong mắt Lăng Phi Dương, cho dù Giang Vũ có một chút năng lực thì cũng không đủ để gây ảnh hưởng đến hành vi của hai vị tông sư, chỉ có Kỷ Tuyết Tình mới có thực lực như vậy.
“Chúng ta không thể tiếp tục đấu với Giang Vũ như vậy, nếu không cho dù Kỷ Tuyết Tình không ra tay thì nhà họ Lăng cũng sẽ suy sụp”.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Lăng Phi Dương đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, đó chính là cúi đầu trước Giang Vũ để có thể hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Mặc dù nhà họ Lăng đã chịu tổn thất nặng nề trên thường trường vì Giang Vũ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nhà họ Lăng không có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Chỉ cần nhà họ Lăng có thể hợp tác với Giang Vũ thì thần dược trong tay Giang Vũ kết hợp với nền tảng của nhà họ Lăng bao nhiêu năm qua nhất định sẽ tạo thành một liên minh vững chắc, không lâu nữa thì nhà họ Lăng chẳng những có thể khôi phục lại được vinh quang trước đây...
Mà nhà họ Lăng thậm chí còn có thể lợi dụng mối quan hệ giữa Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình để tiến thêm một bước.
"Xem ra chỉ có thể nhờ ông Đổng làm người trung gian!"
Sau khi suy nghĩ thật kỹ, Lăng Phi Dương biết để xoa dịu mối quan hệ với Giang Vũ sẽ không dễ dàng, cho nên liền nghĩ đến việc nhờ ông Đổng ra mặt làm người hòa giải.
Chỉ có như vậy thì Giang Vũ mới có thể đồng ý hòa giải với nhà họ Lăng.
Lúc này Lăng Phi Dương mới nhìn rõ tình hình, hơn nữa còn muốn nghĩ ra cách giải quyết, nhưng Lăng Vân đang ở Giang Châu dưỡng thương thì vẫn chưa thôi cố chấp.
Tại Giang Châu, trong biệt thự thuộc sở hữu của nhà họ Lăng.
Lăng Vũ có chân phải bị tàn phế đang ở trong phòng ngủ, biến thái tra tấn một người mẫu trẻ.
"Giang Vũ khốn nạn, mày chẳng những làm tao mất một chân mà còn gây tổn thất nặng nề cho nhà họ Lăng".
Lăng Vân vừa trút giận lên người mẫu trẻ, vừa nghiến răng nghiến lợi chửi rủa: "Tao nhất định sẽ băm vằm mày ra hàng trăm mảnh".
Anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Lăng nhưng lại bị Giang Vũ đánh gãy chân, biến mình trở thành một kẻ què quặt và trở thành trò cười trong mắt người khác.
Nghĩ đến sự sỉ nhục và đả kích đó, cho dù có giết chết Giang Vũ thì Lăng Vân cũng không thể rửa sạch mối hận này.
Nhưng hiện tại anh ta không có cách gì đối phó với Giang Vũ, cho nên chỉ có thể trút nỗi hận cùng sự nhục nhã lên người phụ nữ.
"Cậu Lăng, sao cậu kích động vậy!"
Trong lúc Lăng Vân đang kích động trút giận, một giọng nói giễu cợt bỗng truyền đến: "Bị người ta đánh phế một chân, lại không nghĩ cách báo thù mà lại ở đây trút giận lên phụ nữ, đúng là đàn ông đích thực!"
"Đứa nào đó?"
Sắc mặt của Lăng Vân thay đổi, nhanh chóng đứng dậy khỏi người phụ nữ.
"Cậu Lăng, đã lâu không gặp!"
Một bóng người quái dị xuất hiện trên ghế sofa, giễu cợt nhìn Lăng Vân.
"Lưu Thư Nhất!"
Lăng Vân cau mày, trừng mắt nhìn người ngồi trên ghế sofa, tức giận nói: "Mày cho rằng mình là ai mà dám xông vào phòng của tao, muốn chết, người đâu..."
Người vừa đến là Lưu Thư Nhất, cậu chủ nhà họ Lưu đã mất tích lâu nay!
Trước đây Lưu Thư Nhất đứng trước mặt Lăng Vân cũng chẳng khác nào một con chó, vậy mà bây giờ đối phương không chỉ tự tiện xông vào phòng của anh ta mà còn dám chế nhạo anh ta, đúng là tự mình tìm chết!
"Cậu Lăng không cần la hét nữa. Tôi đã có thể xuất hiện ở đây thì đương nhiên đã giải quyết hết vệ sĩ của anh rồi".
Đối mặt với Lăng Vân đang tức giận, Lưu Thư Nhất thay đổi thái độ nịnh nọt trước đây, bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ mình là ai cũng không quan trọng, quan trọng là tôi có cách giúp anh trả thù".
"Dựa vào hạng người như mày sao?"
Lăng Vân khinh thường nhìn Lưu Thư Nhất: "Mày chỉ là một đứa rác rưởi bị Giang Vũ giẫm đạp đến mức bị đuổi ra khỏi nhà họ Lưu, dựa vào cái gì giúp tao báo thù đây?"
"Dựa vào chuyện tôi có biện pháp đối phó với Giang Vũ!"
Lưu Thư Nhất bắt chéo chân, thản nhiên cười nói.
Lăng Vân khẽ cau mày, sau đó nhận thấy khí chất của Lưu Thư Nhất lúc này đã hoàn toàn khác so với trước đây.
Ngoài ra, mặc dù anh ta đã quát tháo hồi lâu nhưng vẫn không có vệ sĩ nào xuất hiện, Lăng Vân lúc này mới nghi hoặc: "Chẳng lẽ tên vô dụng này còn có con bài khác?"
Lăng Vân nheo mắt, hoài nghi nhìn Lưu Thư Nhất: "Trước hết mày nói thử xem mày định đối phó với Giang Vũ như thế nào?"
"Kỳ thực muốn đối phó với Giang Vũ rất dễ dàng, chỉ cần không có Kỷ Tuyết Tình thì Giang Vũ chỉ là một tên rác rưởi".
Lưu Thư Nhất nghiêm túc trả lời: "Cho nên, muốn đối phó với Giang Vũ thì trước tiên phải giải quyết Kỷ Tuyết Tình".
“Tao còn tưởng mày có biện pháp gì đặc sắc, không ngờ lại là suy nghĩ ngu xuẩn như vậy”.
Lăng Vân khinh thường nhìn Lưu Thư Nhất, nói: "Mày cũng biết nhà họ Kỷ có thế lực như thế nào . Dám đối phó với Kỷ Tuyết Tình thì chẳng khác nào muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Kỷ, tự tìm đường chết".
"Cậu Lăng, tôi không có nói muốn đối phó Kỷ Tuyết Tình, tôi cũng không có lá gan đó".
Lưu Thư Nhất lắc đầu giải thích: “Chỉ cần chúng ta tìm được biện pháp khiến Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Châu thì cô ta sẽ không thể trở thành chỗ dựa của Giang Vũ nữa. Như vậy chúng ta muốn xử lý Giang Vũ thế nào mà chẳng được".
"Đúng là ý hay!"
Lăng Vân sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Chỉ cần không có Kỷ Tuyết Tình chống lưng thì một mình Giang Vũ sẽ không tạo nổi sóng gió gì. Nhưng làm sao chúng ta có thể khiến Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Châu?"
"Bắt cóc Kỷ Tuyết Tình".
Ánh mắt Lưu Thư Nhất lóe lên, nhắc nhở: “Nhưng chúng ta sẽ không hại Kỷ Tuyết Tình, chúng ta chỉ bắt cóc cô ta để nhà họ Kỷ cảm thấy Kỷ Tuyết Tình nếu ở lại Giang Châu sẽ gặp nguy hiểm, như vậy bọn họ tất nhiên sẽ đưa cô ta trở về Kim Lăng".
"Không còn Kỷ Tuyết Tình chống đỡ thì Giang Vũ liền trở thành kẻ mà anh có thể tùy tiện chà đạp!"
Nghe vậy, đôi mắt của Lăng Vân sáng lên, không thể không nói rằng biện pháp của Lưu Thư Nhất vẫn ẩn chứa rủi ro, nhưng cũng thực sự khả thi.
"Nếu như mày đã có cách thì sao còn chạy đến đây tìm tao?"
Lăng Vân không phải là kẻ ngốc, liền cảnh giác hỏi Lưu Thư Nhất.
"Bởi vì với thân phận và địa vị của tôi thì không có cách nào để có thể tiếp cận Kỷ Tuyết Tình".
Lưu Thư Nhất bất lực lắc đầu, giải thích: "Nhưng cậu Lăng thì khác. Anh không chỉ là người quen cũ của Kỷ Tuyết Tình mà còn là người gây ra cuộc chiến giữa nhà họ Lăng và Giang Vũ".
"Chỉ cần anh ra mặt thì nhất định có thể dụ được Kỷ Tuyết Tình ra ngoài".
"Mày muốn lợi dụng tao như một quân cờ sao!"
Nghe vậy, Lăng Vân tức giận nói: “Cho dù mục đích bắt cóc không phải là để làm hại Kỷ Tuyết Tình, nhưng một khi người ta biết tao bắt cóc Kỷ Tuyết Tình thì nhà họ Kỷ gia cũng sẽ không bao giờ buông tha cho tao và nhà họ Lăng!”
"Cậu Lăng lo thừa rồi!"
Lưu Thư Nhất nhìn Lăng Vân thật sâu, không ngờ rằng tên công tử này vẫn chưa đến nổi ngu ngốc, chỉ có điều anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống này, liền giải thích: “Anh chỉ cần nghĩ cách dụ Kỷ Tuyết Tình ra ngoài, tôi sẽ chịu trách nhiệm sắp xếp người bắt cóc Kỷ Tuyết Tình, tôi cam đoan anh sẽ không liên lụy gì cả”.
"Cho dù sau này sự việc bị phanh phui thì tôi cũng sẽ chịu mọi trách nhiệm, không liên quan gì đến anh".
Chương 97: Đồng ý đến chỗ hẹn
"Mày có thể làm như vậy sao?"
Khi Lưu Thư Nhất nói sẵn sàng gánh vác mọi trách nhiệm, Lăng Vân tỏ ra không mấy tin tưởng: “Kết quả của việc này sẽ là không chỉ mày bị nhà họ Kỷ truy giết, mà ngay cả nhà họ Lưu cũng sẽ phải hứng chịu lửa giận của nhà họ Kỷ".
"Tất nhiên là tôi biết hậu quả của việc này".
Lưu Thư Nhất thản nhiên cười, bình tĩnh nói: "Nhà họ Kỷ tuy rằng có thực lực mạnh mẽ nhưng chỉ cần tôi rời khỏi Hoa Hạ ra nước ngoài sau chuyện này thì nhà họ Kỷ cũng không thể làm gì được tôi!"
"Về phần nhà họ Lưu... hừ, nhà họ Lưu đã trục xuất tôi ra khỏi gia tộc để tự bảo vệ mình, lấy lòng Giang Vũ. Sao tôi phải quan tâm đến sự sống chết của gia tộc lạnh lùng đó chứ?"
“Nếu mày trốn ra nước ngoài thì đúng là nhà họ Kỷ sẽ không có cách nào đối phó với mày”.
Nghe vậy, Lăng Vân gật đầu đồng ý, nhưng vẫn bất an nói: "Nhưng tại sao tao phải tin tưởng mày? Lỡ như đến lúc đó mày phản bội tao thì sao?"
"Kẻ thù của kẻ thù là bạn, Giang Vũ là kẻ thù chung của chúng ta".
Sắc mặt Lưu Thư Nhất lạnh lùng, oán hận nói: “Nếu không có hắn thì tôi vẫn là cậu chủ nhà họ Lưu, tuyệt đối không lâm vào cảnh đầu đường xó chợ thế này!”
"Mày nói không sai, tất cả đều là do tên khốn đó gây ra!"
Lăng Vân cũng cảm thấy như vậy, liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, tao sẵn sàng hợp tác với mày để bắt cóc Kỷ Tuyết Tình. Sau khi Kỷ Tuyết Tình bị nhà họ Kỷ mang về thì tao đảm bảo sẽ khiến cho tên khốn Giang Vũ kia không được chết tử tế".
"Đúng vậy! Đường đường là cậu chủ Lăng, nếu như có thù không báo thì sao có thể ngóc đầu lên được!"
Thấy Lăng Vân đồng ý, Lưu Thư Nhất cười nói: "Anh chỉ cần tìm cơ hội dụ Kỷ Tuyết Tình ra ngoài, những chuyện còn lại tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, bảo đảm anh sẽ không bị liên lụy".
"Đương nhiên tôi còn cần anh cung cấp cho tôi 50 triệu, nếu không có tiền thì tôi không thể trốn ra nước ngoài sinh sống được".
"Không thành vấn đề, chỉ cần tao có thể đối phó được tên khốn Giang Vũ kia thì đừng nói năm mươi triệu, một trăm triệu cũng được".
Lăng Vân gật đầu chắc chắn, sau đó hai người bắt đầu thảo luận về các chi tiết cụ thể trong kế hoạch bắt cóc Kỷ Tuyết Tình.
Trên môi Lưu Thư Nhất luôn nở một nụ cười quái dị, đáng tiếc Lăng Vân bị hận ý lấn át nên không hề quan tâm đến sự dị thường của Lưu Thư Nhất.
Hai ngày sau, vào sáng sớm.
Khi Giang Vũ đang cùng Kỷ Tuyết Tình ăn sáng thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ.
Khi cuộc gọi được kết nối, Giang Vũ ngạc nhiên nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Tại sao ông Đổng lại có số của anh?”
"Là em cho, nhưng đối với chuyện của nhà họ Lăng thì quyền quyết định nằm ở anh, em sẽ không nhúng tay vào".
Kỷ Tuyết Tình cười tinh quái, đêm qua cô nhận được điện thoại của ông Đổng nên biết ông Đổng muốn ra mặt xoa dịu mối quan hệ giữa nhà họ Lăng và Giang Vũ.
Về vấn đề này, Kỷ Tuyết Tình không trực tiếp bày tỏ quan điểm của mình mà chỉ bảo ông Đổng tự mình liên lạc với Giang Vũ.
Về việc Giang Vũ có chịu hòa giải cùng nhà họ Lăng hay không thì hoàn toàn do Giang Vũ quyết định, cô sẽ không can thiệp.
Cho dù Giang Vũ có quyết định thế nào đi chăng nữa thì Kỷ Tuyết Tình cũng sẽ tuyệt đối ủng hộ.
Sau khi nghe ông Đổng giải thích mục đích cuộc gọi, Giang Vũ liếc nhìn Kỷ Tuyết Tình với vẻ mặt kỳ quái.
Nếu Lăng Phi Dương trực tiếp gọi điện thì Giang Vũ chắc chắn sẽ không chịu hòa giải.
Suy cho cùng, với tình hình hiện nay thì nhà Lăng sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.
Nhưng ông Đổng là trưởng bối của Kỷ Tuyết Tình, vuốt mặt cũng phải nể mũi, dù sao anh cũng phải cho ông ta chút mặt mũi!
"Được rồi! Nếu như ông Đổng đã đích thân ra mặt nói chuyện thì tôi cũng sẽ bình tĩnh nói chuyện với Lăng Phi Dương".
Nghe ông Đổng nói xong, Giang Vũ cười đáp lại: “Buổi trưa chúng ta hẹn gặp nhau ở Túy Tiên Lâu để ăn cơm nhé!”
"Có phải em đã biết chuyện ông Đổng muốn ra mặt hòa giải giúp nhà họ Lăng không?"
Sau khi cúp điện thoại, Giang Vũ có chút giận dỗi hỏi Kỷ Tuyết Tình.
"Đúng là ông Đổng tối qua có gọi cho em, nhưng anh không cần phải lo lắng đến thể diện của em đâu".
Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc nhìn Giang Vũ, nói: "Anh muốn làm gì thì em cũng hoàn toàn ủng hộ anh!"
"Haiz! Nếu không xảy ra chuyện bị tông sư chặn giết thì anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho nhà họ Lăng".
Giang Vũ bất đắc dĩ thở dài nói: "Nhưng dù sao anh cũng không dùng chính sức của mình để ngăn cản tông sư ám sát, cho nên anh chưa thật sự đánh bại nhà họ Lăng".
"Lăng Phi Dương đã khiến đám tông sư từ bỏ việc giết anh vì em, cho nên anh sẽ không làm cho em khó xử".
"Vậy anh định hòa giải với nhà họ Lăng sao?", Kỷ Tuyết Tình hứng thú nhìn Giang Vũ hỏi.
"Nếu không thì anh còn làm gì khác được nữa?"
Giang Vũ gật đầu, cảm khái nói: “Con thỏ nóng nảy còn cắn người. Nếu anh nhất quyết muốn khiến nhà họ Lăng phá sản thì Lăng Phi Dương nhất định sẽ tiếp tục phái tông sư đến đối phó với anh”.
"Ông ta dám sao!"
Ánh mắt Kỷ Tuyết Tình phát lạnh, lạnh lùng nói: “Nếu chuyện đó lại xảy ra thì em liền đích thân tiêu diệt nhà họ Lăng”.
"Bị anh ép phá sản hay bị em diệt tộc đều giống nhau cả, vậy tại sao bọn họ phải buông tha cho anh chứ!"
Giang Vũ cười, rộng rãi nõi: "Thôi bỏ đi, đối với anh thì nhà Lăng chỉ là một thử thách dưới sự giám sát của em mà thôi, hơn nữa anh cũng chưa chịu bất kỳ tổn thất nào, không cần phải ép mọi thứ vào đường cùng".
"Được, em tôn trọng quyết định của anh".
Kỷ Tuyết Tình gật đầu, cũng rất vui vẻ khi thấy Giang Vũ suy nghĩ kỹ lương như vậy.
“Anh đi luyện chế một viên đan dược, coi như là thành ý hòa giải với nhà họ Lăng”.
Giang Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói, sau đó bước lên lầu.
Hai giờ sau, khi Giang Vũ xuống lầu, anh kinh ngạc phát hiện Kỷ Tuyết Tình đã rửa xong bát đĩa.
"Bây giờ em không chỉ có thể nấu ăn mà còn có thể rửa bát!"
Kỷ Tuyết Tình đắc ý nhìn Giang Vũ.
"Em đang đến ngày, sao có thể để tay nhiễm lạnh được!"
Giang Vũ nhìn Kỷ Tuyết Tình, vừa cảm động vừa đau lòng.
Đường đường là cô chủ nhà họ Kỷ lại vì mình mà xuống bếp, bây giờ lại còn học làm việc nhà, có được một người vợ như vậy thì còn mong gì hơn nữa!
"Không sao đâu, em rửa bát bằng nước nóng mà".
Kỷ Tuyết Tình thản nhiên xua tay, có chút mong đợi nói: “Chờ anh xử lý xong việc của nhà họ Lăng thì em sẽ đích thân xuống bếp nấu vài món để ăn mừng”.
Nghe vậy, khóe miệng Giang Vũ giật giật, nghĩ đến những món ăn hắc ám của Kỷ Tuyết Tình liền không thể bình tĩnh được.
"Anh tỏ thái độ gì đấy? Anh không thích sao?"
Kỷ Tuyết Tình bất mãn trừng mắt nhìn Giang Vũ.
"Không, không, anh thực sự rất mong chờ".
Giang Vũ gượng cười, trong lòng nghĩ: "Mình có nên cự tuyệt chuyện hòa giải với nhà họ Lăng mà tiếp tục đánh nhau như vậy hay không? Bằng không cho dù không bị nhà họ Lăng giết thì mình cũng bị mấy món ăn của Tuyết Tình đầu độc chết!"
“Sắp đến giờ rồi, anh nhanh đi gặp ông Đổng đi”.
Kỷ Tuyết Tình nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Sau những chuyện đã xảy ra với nhà họ Lăng thì em nghĩ ông Đổng cũng sẽ không bao giờ khinh thường anh nữa. Em thật sự muốn có thể tận mắt nhìn thấy thái độ của ông Đổng khi đối mặt với anh sẽ như thế nào?"
"Vậy thì em đi với anh đi!", Giang Vũ thản nhiên trả lời.
"Thôi đi! Hôm nay anh phải là nhân vật chính."
Kỷ Tuyết Tình đang sắp xếp quần áo cho Giang Vũ, vui vẻ nói: “Không cần sự giúp đỡ của em mà anh đã có thể tự mình đánh bại nhà họ Lăng, cho nên anh hãy một mình tận hưởng cảm giác chiến thắng đi”.
"Với lại hiện tại thân thể của em không được thoải mái nên cũng không tiện xuất đầu lộ diện".
Lập tức, Kỷ Tuyết Tình tiễn Giang Vũ ra ngoài giống như một cô vợ nhỏ.
Giang Vũ rời đi không bao lâu thì Kỷ Tuyết Tình nhận được điện thoại của Lăng Vân hẹn gặp.
Vì Lăng Phi Dương đã đề nghị hòa giải với Giang Vũ nên Kỷ Tuyết Tình cũng không cảnh giác với Lăng Vân, vì vậy cô đồng ý đến cuộc hẹn.
Trong phòng riêng VIP của Túy Tiên Lâu.
Lăng Phi Dương có vẻ ngoài hốc hác đang ngồi cùng ông Đổng có vẻ mặt phức tạp, chờ đợi Giang Vũ đến.
"Xin lỗi Phi Dương, tôi đã phạm sai lầm".
Ông Đổng áy náy nhìn Lăng Phi Dương nói: "Nếu trước đó tôi không nhiều chuyện mà cử người thông báo chuyện của cô Kỷ cùng Giang Vũ cho Lăng Vân biết thì những chuyện này cũng đã không xảy ra".
"Lãnh đạo đã nói quá lời rồi, cho dù ông không nói thì sớm muộn Lăng Vân cũng sẽ biết, cuối cùng kết quả vẫn như cũ".
Lăng Phi Dương cung kính nhìn ông Đổng, nói: “Tôi chỉ không ngờ cô Kỷ lại gay gắt như vậy, Giang Vũ trước đây chỉ là một tên vô dụng, không ngờ mọi chuyện lại trở thành thế này… haiz!"
"Không ngờ Giang Vũ lại có thể ép nhà họ Lăng thành ra thế này, con gái nhà họ Kỷ quả nhiên có con mắt tinh đời".
Ông Đổng lắc đầu, sau đó lo lắng nói: "Nhưng cho dù Giang Vũ có chút bản lĩnh những cậu ta vẫn không xứng với con bé Tuyết Tình, hai đứa nó về sau chỉ sợ cũng sẽ không có kết quả tốt".
Chương 98: Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc
Lúc đầu ông Đổng rất coi thường Giang Vũ, cho rằng Lăng Vân tốt hơn Giang Vũ gấp trăm lần, nhưng cuối cùng…
Lại chính là con trai cả của nhà họ Lăng, Lăng Vân, vừa lộ diện đã bị Giang Vũ làm cho mất mặt, thậm chí còn bị đánh gãy một chân.
Ngay cả khi Lăng Phi Dương , người đứng đầu nhà họ Lăng ra mặt đấu với Giang Vũ thì cũng bị thua thảm hại.
Bây giờ ông Đổng mới hiểu ngay cả Lăng Vân, thậm chí cả nhà họ Lăng đều không phải là đối thủ của Giang Vũ.
"Ông Đổng, sếp Lăng đã đợi lâu rồi!"
Đúng lúc này, Giang Vũ mở cửa bước vào, lễ phép chào hai người.
Nhìn thấy Giang Vũ trước mặt, ông Đổng tâm tình phức tạp nhưng vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế gật đầu đáp lại.
Lăng Phi Dương có chút chân tay luống cuống, ông ta không biết nên đối đãi với Giang Vũ như thế nào?
"Sao sắc mặt sếp Lăng lại tệ thế? Ông có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Giang Vũ là người đầu tiên lên tiếng, nhiệt tình nói: "Tôi biết một chút về y thuật, nếu như sếp Lăng có điểm nào khó chịu, thì tôi cũng có thể giúp chẩn đoán".
"Cảm ơn, cảm ơn, tôi ổn!"
Thấy Giang Vũ không có hông Đổng kiêu ngạo hay dương dương tự đắc, Lăng Phi Dương nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi: "Cậu Giang, mời ngồi, mời ngồi!"
"Không hổ là người mà Tuyết Tình thích, nhân phẩm trí tuệ quả nhiên là đáng quý!"
Thấy Giang Vũ không hề có ý định làm khó Lăng Phi Dương, trong lòng ông Đổng tán thưởng không thôi.
Nếu đổi thành người khác, đạt được thắng lợi như vậy thì không biết còn dương dương tự đắc đến mức nào.
Ngược lại, Giang Vũ không có chút kiêu ngạo, luôn khiêm tốn lễ phép, chỉ riêng tính cách này cũng đã vượt xa vô số người.
"Cậu Giang, thay mặt con trai và nhà họ Lăng, tôi rất xin lỗi cậu về những chuyện đã xảy ra trước đây".
Sau khi Lăng Phi Dương sắp xếp lại ngôn ngữ, ông ta chân thành nhìn Giang Vũ nói: "Nhà họ Lăng chúng tôi nhận thua, mong cậu Giang rộng lòng tha thứ cho chúng tôi".
"Sếp Lăng nói quá lời rồi, kỳ thực chính tôi cũng có chỗ không đúng".
Giang Vũ khiêm tốn đáp lại: "Theo lý mà nói, giữa chúng ta cũng không có hận thù gì sâu sắc. Tôi không nên bốc đồng đánh gãy chân cậu Lăng, cũng không nên động đến sản nghiệp của nhà họ Lăng. đây đều là lỗi của tôi".
Không ngờ Giang Vũ lại khiêm tốn như vậy, khiến cho Lăng Phi Dương không biết phải nói gì.
Trước đó, Lăng Phi Dương đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần sẽ bị Giang Vũ sỉ nhục và chế giễu, kết quả là... ông ta đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!
"Được rồi, hai người không cần phải tranh nhau nhận sai nữa".
Ông Đổng chậm rãi lên tiếng: “Nếu như cả hai bên đều chân thành giảng hòa thì mọi chuyện liền trở nên đơn giản”.
"Đúng đúng đúng!"
Lăng Phi Dương liên tục gật đầu, lấy ra một hộp quà từ dưới gầm bàn đưa cho Giang Vũ: “Để bày tỏ tấm lòng của mình, tôi đã đặc biệt mua một cây nhân sâm thượng phẩm tám mươi năm tuổi, mong cậu Giang nhận cho".
“Tôi xin nhận cây sâm này của sếp Lăng”.
Cảm nhận được linh lực của dược liệu trong hộp quà, hai mắt Giang Vũ sáng lên, anh cũng đưa cho Lăng Phi Dương một viên đan dược màu đen tỏa ra mùi thơm: “Đây là phiên bản nâng cấp của đan sinh cân tục cốt, có thể chữa khỏi chân cho cậu Lăng. Đây xem như là thành ý giảng hòa của tôi”.
“Chân của con trai tôi còn có thể chữa khỏi sao?”
Lăng Phi Dương trợn mắt kinh ngạc, đưa hai tay cầm lấy đan dược: “Cảm ơn cậu Giang đã bỏ qua hiềm khích trước đây, tôi vô cùng cảm kích. Nếu sau này cậu cần gì từ nhà họ Lăng của tôi thì cậu cứ việc nói”.
Đối với Lăng Phi Dương , tổn thất lớn nhất trong trận chiến với Giang Vũ chính là cái chân của Lăng Vân, dù sao Lăng Vân cũng là đứa con trai duy nhất của ông ta.
Ban đầu Lăng Phi Dương nghĩ rằng ngay cả khi nhà họ Lăng trở lại thời kỳ đỉnh cao hoặc thậm chí đạt đến cấp độ cao hơn trong tương lai thì con trai mình vẫn bị tàn tật vĩnh viễn, điều đó khiến cho ông ta vô cùng đau lòng.
Bây giờ Giang Vũ đã chủ động gửi đan dược có thể chữa khỏi chân cho Lăng Vân, nhà họ Lăng thực sự không còn lý do gì để oán giận Giang Vũ nữa.
Giang Vũ tự tin trấn an: “Chỉ cần cậu Lăng uống viên đan dược này thì chân của anh ta sẽ khỏi hẳn trong thời gian ngắn”.
"Cảm ơn, tôi thật sự rất cảm kích cậu".
Lăng Phi Dương vừa nói lời cảm ơn vừa cẩn thận cất đan dược đi.
"Đúng rồi! Lần này nhà họ Lăng đã chịu tổn thất không nhỏ, không biết sếp Lăng có đồng ý hợp tác với tôi không?"
Giang Vũ mỉm cười nhìn Lăng Phi Dương nói: “Với hiệu quả của những đan dược trong tay tôi, cộng thêm sức ảnh hưởng của nhà họ Lăng trên thị trường dược phẩm mấy chục năm nay, một khi chúng ta hợp tác thì không lâu nữa tôi tin rằng có thể bù lại được khoản tổn thất kia”.
"Nếu như vậy thì tôi mới cảm thấy yên lòng được một chút".
"Cậu Giang đúng là người rộng rãi tốt bụng!"
Nghe vậy, Lăng Phi Dương cảm động đến mức suýt bật khóc.
Ngay từ đầu Lăng Phi Dương đã có dự định hợp tác với Giang Vũ, nhưng vì sự việc trước đó đã xảy ra, nên cho dù họ có hòa giải thì ông ta cũng không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Giang Vũ bây giờ lại đề nghị hợp tác, đúng là thánh nhân!
Nếu biết Giang Vũ tốt tính như vậy thì lúc trước Lăng Phi Dương đã tuyệt đối không trở thành kẻ thù của anh.
Có khi vì để có được mối quan hệ tốt đẹp với Giang Vũ mà ông ta còn có thể tự mình đánh gãy chân Lăng Vân.
"Tốt lắm, mọi người đều vui vẻ!"
Ông Đổng lại lên tiếng, cầm ly rượu lên: “Tôi xin phép cậy già lên mặt, kính rượu hai người. Chúc hai người sau này hợp tác vui vẻ, đôi bên cùng có lợi”.
"Cậu Giang, cậu cứ tự nhiên, tôi xin phép uống trước".
Lăng Phi Dương hưng phấn đứng dậy, uống một hơi hết ly rượu trước khi Giang Vũ kịp cầm ly lên, không biết là do phấn khích hay do tác dụng của rượu mà mặt ông ta đỏ bừng trông vô cùng hưng phấn.
"Cảm ơn ông Đổng đã ra mặt giúp chúng tôi giảng hòa, chúc chúng ta sau này hợp tác vui vẻ".
Giang Vũ mỉm cười cầm ly rượu lên, nhưng khi anh vừa đưa ly rượu lên miệng thì điện thoại di động trong túi đột nhiên reo lên.
"Xin lỗi!"
Giang Vũ xin lỗi rồi lấy điện thoại ra, thấy là Tiểu Viện gọi, vội vàng đặt ly xuống: "Tiểu Viện, sao vậy?"
"Giang Vũ, tên khốn kiếp, cô chủ của tôi bị bắt cóc đều là vì anh".
Tiểu Viện gầm lên, giọng nói đầy nức nở nói: “Nếu cô chủ của tôi có chuyện gì thì anh nhất định phải chôn chung!”
"Tuyết Tình bị bắt cóc sao?"
Giang Vũ nghe vậy thì sắc mặt thay đổi mạnh mẽ, trong cơ thể lập tức bộc phát ra một luồng sát khí đáng sợ: "Tôi sẽ lập tức trở về!"
"Giang Vũ, chuyện gì xảy ra vậy?"
Nhìn thấy Giang Vũ khiêm tốn và lịch sự trước đó đột nhiên trở nên hung dữ, ông Đổng và Lăng Phi Dương lo lắng hỏi.
"Tuyết Tình bị bắt cóc".
Giang Vũ lạnh lùng liếc nhìn ông Đổng và Lăng Phi Dương, sau khi cảm thấy hai người này không có lý do gì để bắt cóc Kỷ Tuyết Tình thì anh mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù là ai ra tay thì tôi cũng sẽ không tha cho kẻ đó".
Vừa dứt lời, Giang Vũ đã lao ra khỏi cửa.
"Phản rồi, phản rồi, lại có người dám động đến Tuyết Tình, đúng là chán sống!"
Nghe tin Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc, ông Đổng đập bàn, lập tức lấy điện thoại di động ra liên lạc với người phụ trách cục chiến tranh Giang Đông và lãnh đạo các đảng phái lớn ở thành phố Giang Châu.
Nếu Kỷ Tuyết Tình xảy ra chuyện gì ở Giang Châu thì toàn bộ Giang Châu sẽ không thể chịu nổi lửa giận của nhà họ Kỷ.
Đặc biệt là lão vương gia kia, với sự yêu thương dành cho Kỷ Tuyết Tình, có thể ông ta sẽ san bằng cả thành phố Giang Châu.
"Lại có người dám động đến con gái nhà họ Kỷ, bị điên rồi hay sao?"
Thân là người đứng đầu nhà họ Lăng, một gia tộc giàu có ở tỉnh lỵ, Lăng Phi Dương cũng có chút hoang mang, chuyện này đúng là quá lớn rồi!
Giang Vũ chạy nhanh nhất có thể để về thiên cung Vân Đỉnh, thấy Tiểu Viện nước mắt lưng tròng, đi đi lại lại trong phòng khách, đồng thời gọi điện báo cáo sự việc với nhà họ Kỷ.
"Đều là tại đồ khốn nạn nhà anh. Nếu như cô chủ của tôi có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ giết anh rồi tự sát".
Nhìn thấy Giang Vũ quay lại, Tiểu Viện lập tức điên cuồng gầm lên.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Giang Vũ có thể hiểu được tâm trạng của Tiểu Viện, lo lắng hỏi: "Tại sao Tuyết Tình lại bị bắt cóc? Là kẻ nào có lá gan lớn dám bắt cóc cô ấy?"
"Anh còn dám hỏi sao!"
Tiểu Viện lau nước mắt, tức giận hét lên: "Cô chủ bị bắt cóc đều là do anh, anh đúng là tai tinh hại người!"
"Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi?"
Giang Vũ khó hiểu nhìn Tiểu Viện: "Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?"
Chương 99: Phản bội
"Trước đó cô chủ đã phái toàn bộ vệ sĩ đến bảo vệ anh cho nên mới dễ dàng bị bắt cóc như vậy".
Đối mặt với sự truy hỏi của Giang Vũ, Tiểu Viện nghiến răng nghiến lợi quát lên: "Nếu không có anh thì cô chủ sẽ được vệ sĩ bảo vệ, và sẽ không bao giờ bị bắt cóc".
Nghe vậy, đầu Giang Vũ muốn nổ tung, sau đó anh mới nhớ tới Kỷ Tuyết Tình đã phái đám người A Bảo đi để âm thầm bảo vệ anh.
Trong trận chiến trước đó với tông sư, đám người A Bảo đều bị thương nặng, hiện còn đang dưỡng thương trong bệnh viện, không còn ai bảo vệ sự an toàn cho Kỷ Tuyết Tình cho nên bọn bắt cóc mới thành công ra tay.
"Chết tiệt, tôi thực sự đã làm hại Tuyết Tình".
Giang Vũ hai mắt đỏ bừng, nắm chặt nắm tay, kiên định nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu Tuyết Tình, sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện gì!"
"Cứu? Anh định cứu cô ấy như thế nào?"
Tiểu Viện lo lắng hét lên: "Chúng ta không biết những tên đó là ai, còn chuyện cô chủ bị đưa đi đâu. Nếu... hu hu hu, tôi có chết cũng không đền hết tội!"
"Bình tĩnh, bình tĩnh, cô nhất định phải bình tĩnh!"
Giang Vũ ôm đầu, buộc mình phải bình tĩnh lại.
Dựa vào thân phận và địa vị của Kỷ Tuyết Tình thì sau khi bị bắt cóc, phía chính phủ cùng các thế lực khắp nơi chắc chắn sẽ điên cuồng truy lùng, anh sẽ không có cách nào nhúng tay vào.
Vì những kẻ bắt cóc đó đã dám ra tay với Kỷ Tuyết Tình thì chắc chắn bọn chúng phải chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với sự truy lùng của chính phủ cùng các thế lực, chắc chắn anh không thể dễ dàng tìm thấy chúng.
Và nếu một mỹ nhân như Kỷ Tuyết Tình rơi vào tay kẻ xấu, mỗi một phút cô ấy đều sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy anh phải cứu được cô càng sớm càng tốt.
Giang Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Viện: “Cô biết ngày tháng năm sinh của Tuyết Tình không?”
"Sao bây giờ anh lại đi hỏi chuyện này? Mau đi tìm cô chủ đi chứ!", Tiểu Viện tức giận hét lên.
"Phía chính phủ cùng người của Cục Chiến tranh đã tiến hành lục soát toàn diện. Tôi ra ngoài cũng chẳng ích gì".
Giang Vũ lắc đầu, lo lắng nói: "Bây giờ tôi chỉ có thể sử dụng những phương pháp khác để xem liệu tôi có thể tìm ra tung tích của Tuyết Tình hay không. Mau cho tôi biết ngày tháng năm sinh của Tuyết Tình!"
"Anh…"
"Nhanh nói cho tôi biết đi!"
Thấy Tiểu Viện còn đang cằn nhằn mãi không thôi, Giang Vũ đột nhiên mở to mắt, tức giận gầm lên.
Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Vũ lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy, Tiểu Viện vô cùng sợ hãi, nhanh chóng nói ra ngày tháng năm sinh của Kỷ Tuyết Tình.
“Bây giờ chúng ta cần thêm hai thứ nữa, phòng Tuyết Tình chắc chắn sẽ có”.
Viết xong ngày sinh, Giang Vũ lập tức chạy lên phòng Kỷ Tuyết Tình trên lầu.
"Anh định làm gì?"
Tiểu Viện đi theo Giang Vũ, tức giận hét lên: “Anh không được vào phòng cô chủ”.
Không để ý đến sự ngăn cản của Tiểu Viện, Giang Vũ liền xông vào phòng ngủ của Kỷ Tuyết Tình, bắt đầu lục lọi trên giường của cô.
"Cô chủ đối xử với anh tốt như vậy, bây giờ anh không lo đi tìm cô chủ mà còn xông vào phòng ngủ của cô ấy lục lọi, anh có lương tâm hay không..."
Nhìn thấy Giang Vũ lục lọi giường Kỷ Tuyết Tình, Tiểu Viện tức giận, không ngừng mắng.
Giang Vũ không hề giải thích, đầu tiên anh tìm mấy sợi tóc trên gối, sau đó lao vào phòng tắm, tìm thấy một chiếc băng vệ sinh dính máu trong thùng rác.
"Đồ biến thái, anh muốn làm gì?"
Nhìn thấy Giang Vũ cầm băng vệ sinh chạy ra ngoài, Tiểu Viện lập tức chán ghét mắng:: "Tôi nhất định phải nói cho cô chủ biết bộ mặt thật của tên biến thái như anh",
"Tôi làm vậy là vì muốn tìm được Tuyết Tình!"
Sau khi tìm đủ mọi vật, Giang Vũ gầm lên với Tiểu Viện: “Nếu còn muốn cứu người thì câm miệng, đừng quấy rầy tôi!”
"Anh…"
Bị mắng xong mặt Tiểu Viện lập tức đỏ bừng, nhưng khi nghe nói có thể tìm được Kỷ Tuyết Tình thì cô ta liền nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Để tôi xem thử anh định làm gì?"
Giang Vũ chạy ra sân, đặt tóc lên vết máu trên băng vệ sinh, để xuống đất hướng về phía mặt trời, sau đó lẩm bẩm trong miệng ngày sinh của Kỷ Tuyết Tình, vừa vận công vừa nhanh chóng kết ấn.
"Thiên Lý Truy Hồn Thuật, mở!"
Một phút sau, Giang Vũ chắp mạnh hai tay lại, chỉ vào hai vật trên mặt đất và bắn ra một luồng chân khí.
"Hú!"
Giây tiếp theo, tóc và băng vệ sinh trên mặt đất đột nhiên bốc cháy, biến thành một làn khói bay về phía xa.
Đây là một phương pháp theo dấu mà Giang Vũ tìm thấy trong trí nhớ của mình, sử dụng ngày sinh, máu và tóc của một người để tìm ra tung tích của người đó.
"Tôi sẽ sớm tìm được tung tích của Tuyết Tình".
Giang Vũ nhanh chóng đuổi theo làn khói, hét lên mà không quay đầu lại: "Tôi nhất định sẽ đưa Tuyết Tình bình an vô sự trở về!"
"Như vậy là tìm được rồi sao?"
Tiểu Viện bối rối nhìn theo bóng lưng Giang Vũ, sau khi do dự liền gọi thêm người đi theo Giang Vũ.
…
Một khi Kỷ Tuyết Tình xảy ra chuyện gì ở Giang Châu thì Giang Châu tất nhiên sẽ phải gánh chịu lửa giận của nhà họ Kỷ.
Đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người ngã xuống, thậm chí cả thành phố Giang Châu cũng có thể vĩnh viễn biến mất.
Vì vậy, khi tin tức Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc truyền đi, mọi người ở Giang Châu đều hoảng sợ.
Các quan binh từ Cục Chiến tranh Giang Đông ngay lập tức vào thành phố, phong tỏa nhiều tuyến đường huyết mạch.
Lãnh đạo các cấp phát ra mệnh lệnh như điên, đi từ nhà này sang nhà khác, đào từng tất đất để tìm kiếm.
Trong khi thành phố Giang Châu sắp bị các thế lực xới tung lên, thì trên đường núi trên một ngọn núi cằn cỗi vô danh ở ngoại ô có một chiếc xe tải kín đáo đang đậu.
Lưu Thư Nhất xuống xe, cõng theo Kỷ Tuyết Tình bất tỉnh đi vào trong núi.
Một thanh niên cường tráng có vết sẹo trên mặt và một thanh niên gầy gò khác cũng bước xuống xe, vẻ mặt phức tạp nhìn theo bóng lưng Lưu Thư Nhất.
"Lão đại! Không ngờ mục tiêu bắt cóc của chúng ta lại là một mỹ nhân, cả đời tôi chưa từng thấy mỹ nhân nào đẹp đến như vậy!"
Thanh niên gầy gò lộ ra khuôn mặt khả ố nhìn chằm chằm vào Kỷ Tuyết Tình trên lưng Lưu Thư Nhất.
"Đây là cô chủ của nhà họ Kỷ ở Kim Lăng, cho nên đương nhiên chính là một mỹ nhân rồi".
Mặt sẹo liếm môi, dùng ánh mắt khả ố tương tự nhìn chằm chằmvào Kỷ Tuyết Tình.
“Dù sao đi nữa, nếu chúng ta đã bắt cóc cô Kỷ thì cũng sẽ không sống yên ở trong nước nữa”.
Trong mắt thanh niên gầy gò dâng lên tà hỏa, hắn ta đề nghị: "Thà là không làm, nếu đã làm thì phải làm tới cùng, hay là chúng ta cứ vui vẻ một chút đi!"
"Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì có lẽ cả đời chúng ta sẽ không bao giờ được chơi với một mỹ nhân như vậy".
"Hơn nữa cô ta còn là cô chủ của nhà họ Kỷ, nếu được chơi cô ta thì nhất định sẽ rất sướng, cho dù chết cũng đáng !"
Thanh niên gầy gò nuốt nước miếng đưa ra đề nghị, ánh mắt chờ mong..
Kỷ Tuyết Tình xinh đẹp như vậy, cao quý như vậy, sức cám dỗ của cô ấy đối với những kẻ liều mạng này quả thật là quá lớn.
"Khi cậu Lưu thuê chúng ta đã nói trước rằng chúng ta tuyệt đối không được chạm vào người phụ nữ này".
Mặc sẹo lắc đầu: "Chúng ta phải có đạo đức nghề nghiệp, không thể phá vỡ quy củ".
"Quy củ con mẹ nó! Người mà chúng ta bắt cóc là cô Kỷ đó. Cả đời này chúng ta cũng không sống được trong nước nữa đâu!"
Thanh niên gầy gò nhếch môi thản nhiên nói: “Về sau chúng ta sống hạnh phúc ở nước ngoài, những quy củ nhảm nhí đó cũng không liên quan gì đến chúng ta nữa”.
"Điều quan trọng nhất là chúng ta đã nhận được khoản tiền mười triệu từ Lưu Thư Nhất. Tiền đã đến tay rồi, chúng ra cũng không phải nghe theo mệnh lệnh của hắn ta nữa".
"Có lý, nếu như có thể mang Kỷ Tuyết Tình ra nước ngoài để hưởng thụ lâu dài thì nửa đời sau nhất định sẽ rất sung sướng!"
Hai mắt mặt sẹo sáng lên, dù sao bọn họ cũng đã có tiền rồi, đừng nói là Kỷ Tuyết Tình, cho dù có giết chết Lưu Thư Nhất thì bọn họ cũng không tổn hại gì.
"Cậu Lưu, chờ một chút!"
Sau khi hạ quyết tâm, mặt sẹo và tên gầy gò lập tức đuổi theo chặn đường của Lưu Thư Nhất.
"Nhiệm vụ của hai người đã hoàn thành, tiền tôi cũng đã trả xong".
Lưu Thư Nhất khẽ cau mày, nghi ngờ nhìn hai người trước mặt: "Hiện tại các ngươi có thể rời đi, tại sao lại cản đường của tôi?"
"Cậu Lưu, chính là bởi vì giao dịch đã kết thúc cho nên chúng tôi mới cản đường cậu".
Mặt sẹo trêu đùa nhìn Lưu Thư Nhất, nói: "Dù sao anh em tôi cũng đã bắt cóc con gái nhà họ Kỷ, vốn không còn đường thoát, chi bằng nhân cơ hội này nếm thử mùi vị của cô Kỷ một chút!"
"Đúng vậy! Nếu không muốn chết thì liền giao Kỷ Tuyết Tình cho chúng tôi rồi cút đi".
Thanh niên gầy gò rút ra con dao dài, hung ác uy hiếp: “Nếu không thì trước tiên chúng tôi sẽ giết cậu, sau đó mang mỹ nhân nhà họ Kỷ ra nước ngoài hưởng lạc!”
Chương 100: Lưu Thư Nhất đã thay đổi
"Nực cười! Các người đã lấy tiền của tôi mà lại còn muốn cướp con tin của tôi, đúng là nực cười!"
Sau khi hiểu được ý tứ của hai kẻ trước mặt, sắc mặt Lưu Thư Nhất liền trở nên lạnh lão: "Đúng là tự tìm đường chết!"
"Họ Lưu kia, đừng tưởng rằng tao không biết mày là ai, muốn giết mày cũng dễ dàng như giết một con kiến mà thôi".
Mặt sẹo cầm con dao sắc trong tay, khinh thường nói: "Mày chẳng qua chỉ là một con chó bị nhà họ Lưu đuổi ra đường, không có tư cách uy hiếp bọn tao!"
"Lão đại, đừng nói nhảm với hắn, cứ giết hắn đi, sau đó chúng ta có thể hưởng thụ mỹ nhân rồi".
Thanh niên gầy gò lười nói nhảm, liền vung con dao dài lên chém thật mạnh xuống đầu Lưu Thư Nhất.
Nếu Lưu Thư Nhất vẫn là tên công tử ăn chơi ngày xưa thì đối mặt với một kẻ liều mạng như vậy anh ta chắc chắn sẽ không có sức chống cự.
Tiếc thay, Lưu Thư Nhất giờ đây đã thay đổi, không còn là công tử ăn chơi ngày xưa nữa!
"Mày vốn dĩ còn có cơ hội sống, không ngờ lại tự mình tìm chết!"
Đối mặt với con dao dài đang chém xuống đầu mình, trong mắt Lưu Thư Nhất hiện lên một tia sắc lạnh, anh ta nhanh chóng giơ cánh tay phải về phía đối phương.
"Vèo!"
Theo chuyển động của Lưu Thư Nhất, một con rắn độc màu đen bay ra khỏi tay áo và cắn vào cổ đối phương.
Sau đó, thanh niên gầy gò thậm chí còn chưa có cơ hội kêu lên thì đã ngã xuống đất mà chết, da toàn thân trở nên đen kịt.
Nhìn thấy Lưu Thư Nhất giết chết đàn em của mình một cách dễ dàng, mặt sẹo chết lặng, con dao trong tay không tự chủ mà rơi xuống đất.
Lưu Thư Nhất vốn là một công tử ăn chơi bất tài, sau khi bị trục xuất khỏi nhà họ Lưu thì liền trở thành một con chó hoang đầu đường xó chợ, sao bây giờ lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?
Xử lý xong thanh niên gầy gò, Lưu Thư Nhất giơ tay, con rắn độc màu đen nhảy lên quấn quanh cánh tay anh ta, phun ra cái lưỡi đỏ tươi, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên mặt sẹo.
"Lưu… cậu Lưu, tôi đùa cậu thôi!"
Bị con rắn độc nhìn chằm chằm, mặt sẹo lạnh run cầu xin tha thứ: "Tôi đi đây, xin hãy tha thứ cho tôi..."
"Muộn rồi!"
Lưu Thư Nhất ngắt lời mặt sẹo: "Tao thuê mày bắt cóc Kỷ Tuyết Tình bởi vì không muốn lộ thân phận, giết người bịt miệng sẽ tốt hơn là để mày chạy ra nước ngoài!"
"Không được!"
Mặt sẹo hét lên, quay người bỏ chạy.
Ngay khi Lưu Thư Nhất giơ ngón tay chỉ vào lưng mặt sẹo, con rắn độc trên cánh tay anh ta lao ra như tia chớp, cắn vào gáy mặt sẹo rồi bò trở lại vào tay áo của Lưu Thư Nhất.
Mặt sẹo thậm chí còn không có cơ hội phản ứng đã bị giết ngay tại chỗ.
Sau khi liên tiếp giết chết hai người, sắc mặt Lưu Thư Nhất cũng không có chút nào thay đổi, cõng Kỷ Tuyết Tình tiếp tục đi lên núi.
Chẳng bao lâu, Lưu Thư Nhất đã đưa Kỷ Tuyết Tình vào một hang động ẩn.
"Đã xử lý xong đám người bắt cóc Kỷ Tuyết Tình chưa?"
Lưu Thư Nhất vừa đặt Kỷ Tuyết Tình xuống thì đã nghe một giọng nói khàn khàn lạnh lùng từ nơi tối tăm truyền đến.
"Đại nhân Hắc Ô yên tâm, bọn chúng đều chết rồi!"
Lưu Thư Nhất cung kính nhìn bóng người trong bóng tối: "Ngoại trừ Lăng Vân thì trên thế giới không ai biết rằng tôi có liên quan đến vụ bắt cóc Kỷ Tuyết Tình".
"Chết rồi sao? Tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu, cậu tàn nhẫn hơn tôi nghĩ đó, sau khi nghi lễ hoàn thành thì chúng ta sẽ tiêu diệt toàn bộ nhà họ Lăng, đảm bảo không có gì bất trắc xảy ra".
Hắc Ô tỏ thái độ tán thưởng, sau đó ra lệnh: “Quỳ xuống đây đi”.
Khi Lưu Thư Nhất bị Lăng Phi Dương và Lưu Kiện đánh đập dã man bên ngoài Túy Tiên Lâu, bản thân bị thương nặng nhưng không ai giúp đỡ, chính Hắc Ô đã cứu anh ta và dạy anh ta phương pháp tu luyện cũng như phương pháp kiểm soát rắn độc.
Đối mặt với sư phụ Hắc Ô, người đã biến anh ta từ một người phàm thành một cường giả, Lưu Thư Nhất không chút do dự quỳ xuống.
“Phệ tâm cổ trên người Kỷ Tuyết Tình đã bị loại bỏ”.
Hắc Ô liếc nhìn Kỷ Tuyết Tình, lạnh lùng nói: "Tiếp theo cậu sẽ chịu trách nhiệm tiếp tục khống chế Kỷ Tuyết Tình".
"Đây chính là chung tình cổ!"
Khoảnh khắc tiếp theo, một con côn trùng nhỏ màu vàng xuất hiện trong tay Hắc Ô, hắn ta giải thích: "Sau khi cậu ăn chung tình cổ, thì trong quá trình quan hệ với Kỷ Tuyết Tình, chung tình cổ sẽ di chuyển vào trong cơ thể Kỷ Tuyết Tình".
"Dưới sự điều khiển của cổ trùng, Kỷ Tuyết Tình sẽ chỉ yêu cậu, ngoan ngoãn nghe lời cậu cho đến chết".
"Đến lúc đó, Kỷ Tuyết Tình nhất định sẽ giúp cậu tiến vào nhà họ Kỷ bằng bất cứ giá nào, đến lúc đó cậu chỉ cần ẩn nấp ở nhà họ Kỷ chờ mệnh lệnh!"
"Cảm ơn sự tin tưởng của ông. Tôi chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông".
Lưu Thư Nhất cảm ơn rồi không chút do dự nuốt con cổ trùng xuống.
"Bây giờ hãy vận công theo các bài công pháp mà tôi đã dạy cho cậu, khoảng hai mươi phút nữa cậu sẽ được chung tình cổ thừa nhận. Sau đó cậu có thể quan hệ với Kỷ Tuyết Tình, chế ngự thể xác và tinh thần của cô ta".
Ánh mắt Lưu Thư Nhất như lửa đốt liếc nhìn Kỷ Tuyết Tình, rồi anh ta nhanh chóng ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công.
Anh ta chỉ ước có thể chiếm hữu Kỷ Tuyết Tình ngay bây giờ, nhưng Hắc Ô nói sẽ mất hai mươi phút nên anh ta phải tuân theo mệnh lệnh.
"Kỷ Tuyết Tình chắc đã tỉnh rồi!"
Không biết qua bao lâu, Hắc Ô đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Chung tình cổ chỉ có thể tiến vào khi đối phương tỉnh táo, sau đó cô ta sẽ quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, nên cậu cứ làm những việc cần làm".
Lúc này, Kỷ Tuyết Tình bị trói tay chân đã mở mắt ra, nhìn thấy Lưu Thư Nhất đang ngồi xếp bằng liền kinh ngạc nói: "Lưu Thư Nhất? Lá gan của anh lớn lắm, còn dám bắt cóc tôi! "
"Cô Kỷ, đã lâu không gặp!"
Lưu Thư Nhất tiếp tục vận công trong khi nhìn Kỷ Tuyết Tình bằng ánh mắt gian ác: "Cô không ngờ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau theo cách này phải không?"
"Nếu như anh dám chạm vào tôi thì anh có biết hậu quả sẽ như thế nào không?"
Kỷ Tuyết Tình không hét lên hoảng loạn như những người phụ nữ khác, mà chỉ nhìn Lưu Thư Nhất với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cô không nhìn thấy người đàn ông bí ẩn đang trốn trong bóng tối.
"Hậu quả?"
Lưu Thư Nhất cười nói: "Kết quả là cô sẽ trở thành người phụ nữ của tôi, nghe lời tôi, sau đó sẽ chuyển hết những gì côi cho Giang Thịnh sang cho tôi!"
"Đúng là chuyện nực cười!"
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình chán ghét nói: “Cho dù đàn ông trên thế giới đều chết hết thì tôi cũng không yêu anh”.
"Chứ chắc đâu. Một khi tôi chiếm được cơ thể của cô thì mọi thứ sẽ không còn tùy thuộc vào quyết định của cô nữa".
Lưu Thư Nhất tà ác cười một tiếng, rất tin tưởng vào chung tình cổ mà Hắc Ô đưa cho mình, bây giờ cũng không để ý tới phản ứng của Kỷ Tuyết Tình.
Ngược lại, dưới sự phản kháng của Kỷ Tuyết Tình, Lưu Thư Nhất còn có thể trải nghiệm niềm vui trả thù, chỉ cần chiếm được cơ thể của Kỷ Tuyết Tình thì Kỷ Tuyết Tình sẽ hoàn toàn yêu anh ta dưới sự khống chế của chung tình cổ, anh ta vừa có thể báo thù vừa có thể kiếm lợi!
“Mặc dù bắt cóc tôi chính là sai lầm lớn của anh, nhưng nếu bây giờ anh thả tôi ra thì tôi có thể lấy danh dự của nhà họ Kỷ thề rằng sẽ bỏ qua cho anh chuyện này”.
Nghe Lưu Thư Nhất muốn hãm hại mình, Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng cảnh cáo: "Nhưng nếu anh dám động vào tôi thì tôi cam đoan cả anh và tất cả mọi người trong nhà họ Lưu đều sẽ không có kết cục tốt đẹp".
Kỷ Tuyết Tình không ngờ ở Giang Châu lại có người dám động vào cô, nhưng cô tạm thời không hoảng sợ, bởi vì chỉ cần biết cô là cô chủ của nhà họ Kỷ thì người bình thường chắc chắn sẽ không dám động vào cô.
"Cô không cần phải uy hiếp tôi, hiện tại tôi chẳng còn gì cả, chuyện tệ nhất có thể xảy ra cũng chỉ có chết mà thôi. Nhà họ Kỷ dù mạnh đến đâu cũng không thể làm gì được tôi".
Lưu Thư Nhất nhếch miệng, trong đầu còn bổ sung thêm một câu: “Huống chi tôi còn có chung tình cổ, sau khi Kỷ Tuyết Tình cô yêu tôi thì cô sẽ là lá chắn lớn nhất của tôi, nhà họ Kỷ không thể nào động được vào tôi!"
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình khẽ cau mày, điều cô lo lắng nhất chính là rơi vào tay loại cặn bã liều mạng như thế này.
Loại người này vô cùng nguy hiểm, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích, thậm chí là những chuyện gây nguy hiểm đến tính mạng của mình.
Các vệ sĩ xung quanh Kỷ Tuyết Tình sỡ dĩ thực lực có hạn là bởi vì chuyên môn chính của họ chỉ là bảo vệ cho cô khỏi đám người này.
Còn những cường giả thực sự, mặc dù có thể dễ dàng hạ gục đám vệ sĩ xung quanh Kỷ Tuyết Tình nhưng không ai dám động vào cô vì bọn họ biết sợ nhà họ Kỷ.
"Gần đến giờ rồi!"
Trong lúc Kỷ Tuyết Tình đang nghĩ cách trốn thoát, Lưu Thư Nhất đã hoàn toàn nhận được sự chấp thuận của chung tình cổ, đang từ từ đứng dậy.
"Tôi rất tò mò, không biết cô chủ nhà họ Kỷ cao ngạo lạnh lùng so với những người phụ nữ khác thì có điểm gì khác biệt?"
Lưu Thư Nhất vừa cởi quần áo vừa nhìn Kỷ Tuyết Tình, miệng nở nụ cười khả ố: “Bây giờ hãy để cho tôi nếm thử mùi vị của cô Kỷ nào!”
“Cho dù chúng tôi không giết được Giang Vũ, nhưng ông suýt nữa đã hại chúng tôi phạm phải sai lầm lớn, cho nên ông cũng phải trả thù lao”.
Nhìn thấy Lăng Phi Dương rơi vào trạng thái điên cuồng, Ngô Khai Sơn hung tợn quát lên: "Bằng không thì chúng tôi sẽ không để yên cho ông đâu!"
"Ha ha! Giang Vũ kỳ thật còn chưa chết!"
Nghe vậy, Lăng Phi Dương cười lớn, hưng phấn nói: "Được rồi được rồi, dược liệu hứa với hai người tôi đã chuẩn bị sẵn rồi".
Nhìn thấy Lăng Phi Dương đồng ý trả thù lao một cách vui vẻ như vậy, anh em nhà họ Ngô cùng quản gia lại càng thêm khó hiểu.
Lăng Phi Dương thuê một tông sư đến để giết Giang Vũ, kết quả hành động thất bại, vậy mà Lăng Phi Dương chẳng những không tức giận mà còn tỏ ra vui vẻ như vậy, bị điên rồi hay sao?
Anh em nhà họ Ngô tuy không hiểu tại sao Lăng Phi Dương lại như vậy, nhưng nhiệm vụ của bọn họ đã thất bại cho nên cũng không còn mặt mũi nào để nói nhiều, liền thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
"Nhà họ Lăng cuối cùng cũng tránh được một kiếp!"
Sau khi tiễn anh em nhà họ Ngô đi, Lăng Phi Dương sung sướng vuốt ngực, âm thầm đoán: "Hai vị tông sư nhất định vì Kỷ Tuyết Tình cho nên mới không giết Giang Vũ".
"Không hổ là cô chủ nhà họ Kỷ, đến cường giả tông sư cũng phải nể mặt, mình còn muốn chống lại bạn trai của cô ta, chẳng phải là tự mình tìm chết sao!"
Vì trước đó anh em nhà họ Ngô đã nói rằng Giang Vũ có chỗ dựa vô cùng vững chắc, cho nên Lăng Phi Dương liền nghĩ đến Kỷ Tuyết Tình.
Trong mắt Lăng Phi Dương, cho dù Giang Vũ có một chút năng lực thì cũng không đủ để gây ảnh hưởng đến hành vi của hai vị tông sư, chỉ có Kỷ Tuyết Tình mới có thực lực như vậy.
“Chúng ta không thể tiếp tục đấu với Giang Vũ như vậy, nếu không cho dù Kỷ Tuyết Tình không ra tay thì nhà họ Lăng cũng sẽ suy sụp”.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Lăng Phi Dương đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, đó chính là cúi đầu trước Giang Vũ để có thể hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Mặc dù nhà họ Lăng đã chịu tổn thất nặng nề trên thường trường vì Giang Vũ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nhà họ Lăng không có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Chỉ cần nhà họ Lăng có thể hợp tác với Giang Vũ thì thần dược trong tay Giang Vũ kết hợp với nền tảng của nhà họ Lăng bao nhiêu năm qua nhất định sẽ tạo thành một liên minh vững chắc, không lâu nữa thì nhà họ Lăng chẳng những có thể khôi phục lại được vinh quang trước đây...
Mà nhà họ Lăng thậm chí còn có thể lợi dụng mối quan hệ giữa Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình để tiến thêm một bước.
"Xem ra chỉ có thể nhờ ông Đổng làm người trung gian!"
Sau khi suy nghĩ thật kỹ, Lăng Phi Dương biết để xoa dịu mối quan hệ với Giang Vũ sẽ không dễ dàng, cho nên liền nghĩ đến việc nhờ ông Đổng ra mặt làm người hòa giải.
Chỉ có như vậy thì Giang Vũ mới có thể đồng ý hòa giải với nhà họ Lăng.
Lúc này Lăng Phi Dương mới nhìn rõ tình hình, hơn nữa còn muốn nghĩ ra cách giải quyết, nhưng Lăng Vân đang ở Giang Châu dưỡng thương thì vẫn chưa thôi cố chấp.
Tại Giang Châu, trong biệt thự thuộc sở hữu của nhà họ Lăng.
Lăng Vũ có chân phải bị tàn phế đang ở trong phòng ngủ, biến thái tra tấn một người mẫu trẻ.
"Giang Vũ khốn nạn, mày chẳng những làm tao mất một chân mà còn gây tổn thất nặng nề cho nhà họ Lăng".
Lăng Vân vừa trút giận lên người mẫu trẻ, vừa nghiến răng nghiến lợi chửi rủa: "Tao nhất định sẽ băm vằm mày ra hàng trăm mảnh".
Anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Lăng nhưng lại bị Giang Vũ đánh gãy chân, biến mình trở thành một kẻ què quặt và trở thành trò cười trong mắt người khác.
Nghĩ đến sự sỉ nhục và đả kích đó, cho dù có giết chết Giang Vũ thì Lăng Vân cũng không thể rửa sạch mối hận này.
Nhưng hiện tại anh ta không có cách gì đối phó với Giang Vũ, cho nên chỉ có thể trút nỗi hận cùng sự nhục nhã lên người phụ nữ.
"Cậu Lăng, sao cậu kích động vậy!"
Trong lúc Lăng Vân đang kích động trút giận, một giọng nói giễu cợt bỗng truyền đến: "Bị người ta đánh phế một chân, lại không nghĩ cách báo thù mà lại ở đây trút giận lên phụ nữ, đúng là đàn ông đích thực!"
"Đứa nào đó?"
Sắc mặt của Lăng Vân thay đổi, nhanh chóng đứng dậy khỏi người phụ nữ.
"Cậu Lăng, đã lâu không gặp!"
Một bóng người quái dị xuất hiện trên ghế sofa, giễu cợt nhìn Lăng Vân.
"Lưu Thư Nhất!"
Lăng Vân cau mày, trừng mắt nhìn người ngồi trên ghế sofa, tức giận nói: "Mày cho rằng mình là ai mà dám xông vào phòng của tao, muốn chết, người đâu..."
Người vừa đến là Lưu Thư Nhất, cậu chủ nhà họ Lưu đã mất tích lâu nay!
Trước đây Lưu Thư Nhất đứng trước mặt Lăng Vân cũng chẳng khác nào một con chó, vậy mà bây giờ đối phương không chỉ tự tiện xông vào phòng của anh ta mà còn dám chế nhạo anh ta, đúng là tự mình tìm chết!
"Cậu Lăng không cần la hét nữa. Tôi đã có thể xuất hiện ở đây thì đương nhiên đã giải quyết hết vệ sĩ của anh rồi".
Đối mặt với Lăng Vân đang tức giận, Lưu Thư Nhất thay đổi thái độ nịnh nọt trước đây, bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ mình là ai cũng không quan trọng, quan trọng là tôi có cách giúp anh trả thù".
"Dựa vào hạng người như mày sao?"
Lăng Vân khinh thường nhìn Lưu Thư Nhất: "Mày chỉ là một đứa rác rưởi bị Giang Vũ giẫm đạp đến mức bị đuổi ra khỏi nhà họ Lưu, dựa vào cái gì giúp tao báo thù đây?"
"Dựa vào chuyện tôi có biện pháp đối phó với Giang Vũ!"
Lưu Thư Nhất bắt chéo chân, thản nhiên cười nói.
Lăng Vân khẽ cau mày, sau đó nhận thấy khí chất của Lưu Thư Nhất lúc này đã hoàn toàn khác so với trước đây.
Ngoài ra, mặc dù anh ta đã quát tháo hồi lâu nhưng vẫn không có vệ sĩ nào xuất hiện, Lăng Vân lúc này mới nghi hoặc: "Chẳng lẽ tên vô dụng này còn có con bài khác?"
Lăng Vân nheo mắt, hoài nghi nhìn Lưu Thư Nhất: "Trước hết mày nói thử xem mày định đối phó với Giang Vũ như thế nào?"
"Kỳ thực muốn đối phó với Giang Vũ rất dễ dàng, chỉ cần không có Kỷ Tuyết Tình thì Giang Vũ chỉ là một tên rác rưởi".
Lưu Thư Nhất nghiêm túc trả lời: "Cho nên, muốn đối phó với Giang Vũ thì trước tiên phải giải quyết Kỷ Tuyết Tình".
“Tao còn tưởng mày có biện pháp gì đặc sắc, không ngờ lại là suy nghĩ ngu xuẩn như vậy”.
Lăng Vân khinh thường nhìn Lưu Thư Nhất, nói: "Mày cũng biết nhà họ Kỷ có thế lực như thế nào . Dám đối phó với Kỷ Tuyết Tình thì chẳng khác nào muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Kỷ, tự tìm đường chết".
"Cậu Lăng, tôi không có nói muốn đối phó Kỷ Tuyết Tình, tôi cũng không có lá gan đó".
Lưu Thư Nhất lắc đầu giải thích: “Chỉ cần chúng ta tìm được biện pháp khiến Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Châu thì cô ta sẽ không thể trở thành chỗ dựa của Giang Vũ nữa. Như vậy chúng ta muốn xử lý Giang Vũ thế nào mà chẳng được".
"Đúng là ý hay!"
Lăng Vân sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Chỉ cần không có Kỷ Tuyết Tình chống lưng thì một mình Giang Vũ sẽ không tạo nổi sóng gió gì. Nhưng làm sao chúng ta có thể khiến Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Châu?"
"Bắt cóc Kỷ Tuyết Tình".
Ánh mắt Lưu Thư Nhất lóe lên, nhắc nhở: “Nhưng chúng ta sẽ không hại Kỷ Tuyết Tình, chúng ta chỉ bắt cóc cô ta để nhà họ Kỷ cảm thấy Kỷ Tuyết Tình nếu ở lại Giang Châu sẽ gặp nguy hiểm, như vậy bọn họ tất nhiên sẽ đưa cô ta trở về Kim Lăng".
"Không còn Kỷ Tuyết Tình chống đỡ thì Giang Vũ liền trở thành kẻ mà anh có thể tùy tiện chà đạp!"
Nghe vậy, đôi mắt của Lăng Vân sáng lên, không thể không nói rằng biện pháp của Lưu Thư Nhất vẫn ẩn chứa rủi ro, nhưng cũng thực sự khả thi.
"Nếu như mày đã có cách thì sao còn chạy đến đây tìm tao?"
Lăng Vân không phải là kẻ ngốc, liền cảnh giác hỏi Lưu Thư Nhất.
"Bởi vì với thân phận và địa vị của tôi thì không có cách nào để có thể tiếp cận Kỷ Tuyết Tình".
Lưu Thư Nhất bất lực lắc đầu, giải thích: "Nhưng cậu Lăng thì khác. Anh không chỉ là người quen cũ của Kỷ Tuyết Tình mà còn là người gây ra cuộc chiến giữa nhà họ Lăng và Giang Vũ".
"Chỉ cần anh ra mặt thì nhất định có thể dụ được Kỷ Tuyết Tình ra ngoài".
"Mày muốn lợi dụng tao như một quân cờ sao!"
Nghe vậy, Lăng Vân tức giận nói: “Cho dù mục đích bắt cóc không phải là để làm hại Kỷ Tuyết Tình, nhưng một khi người ta biết tao bắt cóc Kỷ Tuyết Tình thì nhà họ Kỷ gia cũng sẽ không bao giờ buông tha cho tao và nhà họ Lăng!”
"Cậu Lăng lo thừa rồi!"
Lưu Thư Nhất nhìn Lăng Vân thật sâu, không ngờ rằng tên công tử này vẫn chưa đến nổi ngu ngốc, chỉ có điều anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống này, liền giải thích: “Anh chỉ cần nghĩ cách dụ Kỷ Tuyết Tình ra ngoài, tôi sẽ chịu trách nhiệm sắp xếp người bắt cóc Kỷ Tuyết Tình, tôi cam đoan anh sẽ không liên lụy gì cả”.
"Cho dù sau này sự việc bị phanh phui thì tôi cũng sẽ chịu mọi trách nhiệm, không liên quan gì đến anh".
Chương 97: Đồng ý đến chỗ hẹn
"Mày có thể làm như vậy sao?"
Khi Lưu Thư Nhất nói sẵn sàng gánh vác mọi trách nhiệm, Lăng Vân tỏ ra không mấy tin tưởng: “Kết quả của việc này sẽ là không chỉ mày bị nhà họ Kỷ truy giết, mà ngay cả nhà họ Lưu cũng sẽ phải hứng chịu lửa giận của nhà họ Kỷ".
"Tất nhiên là tôi biết hậu quả của việc này".
Lưu Thư Nhất thản nhiên cười, bình tĩnh nói: "Nhà họ Kỷ tuy rằng có thực lực mạnh mẽ nhưng chỉ cần tôi rời khỏi Hoa Hạ ra nước ngoài sau chuyện này thì nhà họ Kỷ cũng không thể làm gì được tôi!"
"Về phần nhà họ Lưu... hừ, nhà họ Lưu đã trục xuất tôi ra khỏi gia tộc để tự bảo vệ mình, lấy lòng Giang Vũ. Sao tôi phải quan tâm đến sự sống chết của gia tộc lạnh lùng đó chứ?"
“Nếu mày trốn ra nước ngoài thì đúng là nhà họ Kỷ sẽ không có cách nào đối phó với mày”.
Nghe vậy, Lăng Vân gật đầu đồng ý, nhưng vẫn bất an nói: "Nhưng tại sao tao phải tin tưởng mày? Lỡ như đến lúc đó mày phản bội tao thì sao?"
"Kẻ thù của kẻ thù là bạn, Giang Vũ là kẻ thù chung của chúng ta".
Sắc mặt Lưu Thư Nhất lạnh lùng, oán hận nói: “Nếu không có hắn thì tôi vẫn là cậu chủ nhà họ Lưu, tuyệt đối không lâm vào cảnh đầu đường xó chợ thế này!”
"Mày nói không sai, tất cả đều là do tên khốn đó gây ra!"
Lăng Vân cũng cảm thấy như vậy, liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, tao sẵn sàng hợp tác với mày để bắt cóc Kỷ Tuyết Tình. Sau khi Kỷ Tuyết Tình bị nhà họ Kỷ mang về thì tao đảm bảo sẽ khiến cho tên khốn Giang Vũ kia không được chết tử tế".
"Đúng vậy! Đường đường là cậu chủ Lăng, nếu như có thù không báo thì sao có thể ngóc đầu lên được!"
Thấy Lăng Vân đồng ý, Lưu Thư Nhất cười nói: "Anh chỉ cần tìm cơ hội dụ Kỷ Tuyết Tình ra ngoài, những chuyện còn lại tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, bảo đảm anh sẽ không bị liên lụy".
"Đương nhiên tôi còn cần anh cung cấp cho tôi 50 triệu, nếu không có tiền thì tôi không thể trốn ra nước ngoài sinh sống được".
"Không thành vấn đề, chỉ cần tao có thể đối phó được tên khốn Giang Vũ kia thì đừng nói năm mươi triệu, một trăm triệu cũng được".
Lăng Vân gật đầu chắc chắn, sau đó hai người bắt đầu thảo luận về các chi tiết cụ thể trong kế hoạch bắt cóc Kỷ Tuyết Tình.
Trên môi Lưu Thư Nhất luôn nở một nụ cười quái dị, đáng tiếc Lăng Vân bị hận ý lấn át nên không hề quan tâm đến sự dị thường của Lưu Thư Nhất.
Hai ngày sau, vào sáng sớm.
Khi Giang Vũ đang cùng Kỷ Tuyết Tình ăn sáng thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ.
Khi cuộc gọi được kết nối, Giang Vũ ngạc nhiên nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Tại sao ông Đổng lại có số của anh?”
"Là em cho, nhưng đối với chuyện của nhà họ Lăng thì quyền quyết định nằm ở anh, em sẽ không nhúng tay vào".
Kỷ Tuyết Tình cười tinh quái, đêm qua cô nhận được điện thoại của ông Đổng nên biết ông Đổng muốn ra mặt xoa dịu mối quan hệ giữa nhà họ Lăng và Giang Vũ.
Về vấn đề này, Kỷ Tuyết Tình không trực tiếp bày tỏ quan điểm của mình mà chỉ bảo ông Đổng tự mình liên lạc với Giang Vũ.
Về việc Giang Vũ có chịu hòa giải cùng nhà họ Lăng hay không thì hoàn toàn do Giang Vũ quyết định, cô sẽ không can thiệp.
Cho dù Giang Vũ có quyết định thế nào đi chăng nữa thì Kỷ Tuyết Tình cũng sẽ tuyệt đối ủng hộ.
Sau khi nghe ông Đổng giải thích mục đích cuộc gọi, Giang Vũ liếc nhìn Kỷ Tuyết Tình với vẻ mặt kỳ quái.
Nếu Lăng Phi Dương trực tiếp gọi điện thì Giang Vũ chắc chắn sẽ không chịu hòa giải.
Suy cho cùng, với tình hình hiện nay thì nhà Lăng sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.
Nhưng ông Đổng là trưởng bối của Kỷ Tuyết Tình, vuốt mặt cũng phải nể mũi, dù sao anh cũng phải cho ông ta chút mặt mũi!
"Được rồi! Nếu như ông Đổng đã đích thân ra mặt nói chuyện thì tôi cũng sẽ bình tĩnh nói chuyện với Lăng Phi Dương".
Nghe ông Đổng nói xong, Giang Vũ cười đáp lại: “Buổi trưa chúng ta hẹn gặp nhau ở Túy Tiên Lâu để ăn cơm nhé!”
"Có phải em đã biết chuyện ông Đổng muốn ra mặt hòa giải giúp nhà họ Lăng không?"
Sau khi cúp điện thoại, Giang Vũ có chút giận dỗi hỏi Kỷ Tuyết Tình.
"Đúng là ông Đổng tối qua có gọi cho em, nhưng anh không cần phải lo lắng đến thể diện của em đâu".
Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc nhìn Giang Vũ, nói: "Anh muốn làm gì thì em cũng hoàn toàn ủng hộ anh!"
"Haiz! Nếu không xảy ra chuyện bị tông sư chặn giết thì anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho nhà họ Lăng".
Giang Vũ bất đắc dĩ thở dài nói: "Nhưng dù sao anh cũng không dùng chính sức của mình để ngăn cản tông sư ám sát, cho nên anh chưa thật sự đánh bại nhà họ Lăng".
"Lăng Phi Dương đã khiến đám tông sư từ bỏ việc giết anh vì em, cho nên anh sẽ không làm cho em khó xử".
"Vậy anh định hòa giải với nhà họ Lăng sao?", Kỷ Tuyết Tình hứng thú nhìn Giang Vũ hỏi.
"Nếu không thì anh còn làm gì khác được nữa?"
Giang Vũ gật đầu, cảm khái nói: “Con thỏ nóng nảy còn cắn người. Nếu anh nhất quyết muốn khiến nhà họ Lăng phá sản thì Lăng Phi Dương nhất định sẽ tiếp tục phái tông sư đến đối phó với anh”.
"Ông ta dám sao!"
Ánh mắt Kỷ Tuyết Tình phát lạnh, lạnh lùng nói: “Nếu chuyện đó lại xảy ra thì em liền đích thân tiêu diệt nhà họ Lăng”.
"Bị anh ép phá sản hay bị em diệt tộc đều giống nhau cả, vậy tại sao bọn họ phải buông tha cho anh chứ!"
Giang Vũ cười, rộng rãi nõi: "Thôi bỏ đi, đối với anh thì nhà Lăng chỉ là một thử thách dưới sự giám sát của em mà thôi, hơn nữa anh cũng chưa chịu bất kỳ tổn thất nào, không cần phải ép mọi thứ vào đường cùng".
"Được, em tôn trọng quyết định của anh".
Kỷ Tuyết Tình gật đầu, cũng rất vui vẻ khi thấy Giang Vũ suy nghĩ kỹ lương như vậy.
“Anh đi luyện chế một viên đan dược, coi như là thành ý hòa giải với nhà họ Lăng”.
Giang Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói, sau đó bước lên lầu.
Hai giờ sau, khi Giang Vũ xuống lầu, anh kinh ngạc phát hiện Kỷ Tuyết Tình đã rửa xong bát đĩa.
"Bây giờ em không chỉ có thể nấu ăn mà còn có thể rửa bát!"
Kỷ Tuyết Tình đắc ý nhìn Giang Vũ.
"Em đang đến ngày, sao có thể để tay nhiễm lạnh được!"
Giang Vũ nhìn Kỷ Tuyết Tình, vừa cảm động vừa đau lòng.
Đường đường là cô chủ nhà họ Kỷ lại vì mình mà xuống bếp, bây giờ lại còn học làm việc nhà, có được một người vợ như vậy thì còn mong gì hơn nữa!
"Không sao đâu, em rửa bát bằng nước nóng mà".
Kỷ Tuyết Tình thản nhiên xua tay, có chút mong đợi nói: “Chờ anh xử lý xong việc của nhà họ Lăng thì em sẽ đích thân xuống bếp nấu vài món để ăn mừng”.
Nghe vậy, khóe miệng Giang Vũ giật giật, nghĩ đến những món ăn hắc ám của Kỷ Tuyết Tình liền không thể bình tĩnh được.
"Anh tỏ thái độ gì đấy? Anh không thích sao?"
Kỷ Tuyết Tình bất mãn trừng mắt nhìn Giang Vũ.
"Không, không, anh thực sự rất mong chờ".
Giang Vũ gượng cười, trong lòng nghĩ: "Mình có nên cự tuyệt chuyện hòa giải với nhà họ Lăng mà tiếp tục đánh nhau như vậy hay không? Bằng không cho dù không bị nhà họ Lăng giết thì mình cũng bị mấy món ăn của Tuyết Tình đầu độc chết!"
“Sắp đến giờ rồi, anh nhanh đi gặp ông Đổng đi”.
Kỷ Tuyết Tình nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Sau những chuyện đã xảy ra với nhà họ Lăng thì em nghĩ ông Đổng cũng sẽ không bao giờ khinh thường anh nữa. Em thật sự muốn có thể tận mắt nhìn thấy thái độ của ông Đổng khi đối mặt với anh sẽ như thế nào?"
"Vậy thì em đi với anh đi!", Giang Vũ thản nhiên trả lời.
"Thôi đi! Hôm nay anh phải là nhân vật chính."
Kỷ Tuyết Tình đang sắp xếp quần áo cho Giang Vũ, vui vẻ nói: “Không cần sự giúp đỡ của em mà anh đã có thể tự mình đánh bại nhà họ Lăng, cho nên anh hãy một mình tận hưởng cảm giác chiến thắng đi”.
"Với lại hiện tại thân thể của em không được thoải mái nên cũng không tiện xuất đầu lộ diện".
Lập tức, Kỷ Tuyết Tình tiễn Giang Vũ ra ngoài giống như một cô vợ nhỏ.
Giang Vũ rời đi không bao lâu thì Kỷ Tuyết Tình nhận được điện thoại của Lăng Vân hẹn gặp.
Vì Lăng Phi Dương đã đề nghị hòa giải với Giang Vũ nên Kỷ Tuyết Tình cũng không cảnh giác với Lăng Vân, vì vậy cô đồng ý đến cuộc hẹn.
Trong phòng riêng VIP của Túy Tiên Lâu.
Lăng Phi Dương có vẻ ngoài hốc hác đang ngồi cùng ông Đổng có vẻ mặt phức tạp, chờ đợi Giang Vũ đến.
"Xin lỗi Phi Dương, tôi đã phạm sai lầm".
Ông Đổng áy náy nhìn Lăng Phi Dương nói: "Nếu trước đó tôi không nhiều chuyện mà cử người thông báo chuyện của cô Kỷ cùng Giang Vũ cho Lăng Vân biết thì những chuyện này cũng đã không xảy ra".
"Lãnh đạo đã nói quá lời rồi, cho dù ông không nói thì sớm muộn Lăng Vân cũng sẽ biết, cuối cùng kết quả vẫn như cũ".
Lăng Phi Dương cung kính nhìn ông Đổng, nói: “Tôi chỉ không ngờ cô Kỷ lại gay gắt như vậy, Giang Vũ trước đây chỉ là một tên vô dụng, không ngờ mọi chuyện lại trở thành thế này… haiz!"
"Không ngờ Giang Vũ lại có thể ép nhà họ Lăng thành ra thế này, con gái nhà họ Kỷ quả nhiên có con mắt tinh đời".
Ông Đổng lắc đầu, sau đó lo lắng nói: "Nhưng cho dù Giang Vũ có chút bản lĩnh những cậu ta vẫn không xứng với con bé Tuyết Tình, hai đứa nó về sau chỉ sợ cũng sẽ không có kết quả tốt".
Chương 98: Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc
Lúc đầu ông Đổng rất coi thường Giang Vũ, cho rằng Lăng Vân tốt hơn Giang Vũ gấp trăm lần, nhưng cuối cùng…
Lại chính là con trai cả của nhà họ Lăng, Lăng Vân, vừa lộ diện đã bị Giang Vũ làm cho mất mặt, thậm chí còn bị đánh gãy một chân.
Ngay cả khi Lăng Phi Dương , người đứng đầu nhà họ Lăng ra mặt đấu với Giang Vũ thì cũng bị thua thảm hại.
Bây giờ ông Đổng mới hiểu ngay cả Lăng Vân, thậm chí cả nhà họ Lăng đều không phải là đối thủ của Giang Vũ.
"Ông Đổng, sếp Lăng đã đợi lâu rồi!"
Đúng lúc này, Giang Vũ mở cửa bước vào, lễ phép chào hai người.
Nhìn thấy Giang Vũ trước mặt, ông Đổng tâm tình phức tạp nhưng vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế gật đầu đáp lại.
Lăng Phi Dương có chút chân tay luống cuống, ông ta không biết nên đối đãi với Giang Vũ như thế nào?
"Sao sắc mặt sếp Lăng lại tệ thế? Ông có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Giang Vũ là người đầu tiên lên tiếng, nhiệt tình nói: "Tôi biết một chút về y thuật, nếu như sếp Lăng có điểm nào khó chịu, thì tôi cũng có thể giúp chẩn đoán".
"Cảm ơn, cảm ơn, tôi ổn!"
Thấy Giang Vũ không có hông Đổng kiêu ngạo hay dương dương tự đắc, Lăng Phi Dương nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi: "Cậu Giang, mời ngồi, mời ngồi!"
"Không hổ là người mà Tuyết Tình thích, nhân phẩm trí tuệ quả nhiên là đáng quý!"
Thấy Giang Vũ không hề có ý định làm khó Lăng Phi Dương, trong lòng ông Đổng tán thưởng không thôi.
Nếu đổi thành người khác, đạt được thắng lợi như vậy thì không biết còn dương dương tự đắc đến mức nào.
Ngược lại, Giang Vũ không có chút kiêu ngạo, luôn khiêm tốn lễ phép, chỉ riêng tính cách này cũng đã vượt xa vô số người.
"Cậu Giang, thay mặt con trai và nhà họ Lăng, tôi rất xin lỗi cậu về những chuyện đã xảy ra trước đây".
Sau khi Lăng Phi Dương sắp xếp lại ngôn ngữ, ông ta chân thành nhìn Giang Vũ nói: "Nhà họ Lăng chúng tôi nhận thua, mong cậu Giang rộng lòng tha thứ cho chúng tôi".
"Sếp Lăng nói quá lời rồi, kỳ thực chính tôi cũng có chỗ không đúng".
Giang Vũ khiêm tốn đáp lại: "Theo lý mà nói, giữa chúng ta cũng không có hận thù gì sâu sắc. Tôi không nên bốc đồng đánh gãy chân cậu Lăng, cũng không nên động đến sản nghiệp của nhà họ Lăng. đây đều là lỗi của tôi".
Không ngờ Giang Vũ lại khiêm tốn như vậy, khiến cho Lăng Phi Dương không biết phải nói gì.
Trước đó, Lăng Phi Dương đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần sẽ bị Giang Vũ sỉ nhục và chế giễu, kết quả là... ông ta đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!
"Được rồi, hai người không cần phải tranh nhau nhận sai nữa".
Ông Đổng chậm rãi lên tiếng: “Nếu như cả hai bên đều chân thành giảng hòa thì mọi chuyện liền trở nên đơn giản”.
"Đúng đúng đúng!"
Lăng Phi Dương liên tục gật đầu, lấy ra một hộp quà từ dưới gầm bàn đưa cho Giang Vũ: “Để bày tỏ tấm lòng của mình, tôi đã đặc biệt mua một cây nhân sâm thượng phẩm tám mươi năm tuổi, mong cậu Giang nhận cho".
“Tôi xin nhận cây sâm này của sếp Lăng”.
Cảm nhận được linh lực của dược liệu trong hộp quà, hai mắt Giang Vũ sáng lên, anh cũng đưa cho Lăng Phi Dương một viên đan dược màu đen tỏa ra mùi thơm: “Đây là phiên bản nâng cấp của đan sinh cân tục cốt, có thể chữa khỏi chân cho cậu Lăng. Đây xem như là thành ý giảng hòa của tôi”.
“Chân của con trai tôi còn có thể chữa khỏi sao?”
Lăng Phi Dương trợn mắt kinh ngạc, đưa hai tay cầm lấy đan dược: “Cảm ơn cậu Giang đã bỏ qua hiềm khích trước đây, tôi vô cùng cảm kích. Nếu sau này cậu cần gì từ nhà họ Lăng của tôi thì cậu cứ việc nói”.
Đối với Lăng Phi Dương , tổn thất lớn nhất trong trận chiến với Giang Vũ chính là cái chân của Lăng Vân, dù sao Lăng Vân cũng là đứa con trai duy nhất của ông ta.
Ban đầu Lăng Phi Dương nghĩ rằng ngay cả khi nhà họ Lăng trở lại thời kỳ đỉnh cao hoặc thậm chí đạt đến cấp độ cao hơn trong tương lai thì con trai mình vẫn bị tàn tật vĩnh viễn, điều đó khiến cho ông ta vô cùng đau lòng.
Bây giờ Giang Vũ đã chủ động gửi đan dược có thể chữa khỏi chân cho Lăng Vân, nhà họ Lăng thực sự không còn lý do gì để oán giận Giang Vũ nữa.
Giang Vũ tự tin trấn an: “Chỉ cần cậu Lăng uống viên đan dược này thì chân của anh ta sẽ khỏi hẳn trong thời gian ngắn”.
"Cảm ơn, tôi thật sự rất cảm kích cậu".
Lăng Phi Dương vừa nói lời cảm ơn vừa cẩn thận cất đan dược đi.
"Đúng rồi! Lần này nhà họ Lăng đã chịu tổn thất không nhỏ, không biết sếp Lăng có đồng ý hợp tác với tôi không?"
Giang Vũ mỉm cười nhìn Lăng Phi Dương nói: “Với hiệu quả của những đan dược trong tay tôi, cộng thêm sức ảnh hưởng của nhà họ Lăng trên thị trường dược phẩm mấy chục năm nay, một khi chúng ta hợp tác thì không lâu nữa tôi tin rằng có thể bù lại được khoản tổn thất kia”.
"Nếu như vậy thì tôi mới cảm thấy yên lòng được một chút".
"Cậu Giang đúng là người rộng rãi tốt bụng!"
Nghe vậy, Lăng Phi Dương cảm động đến mức suýt bật khóc.
Ngay từ đầu Lăng Phi Dương đã có dự định hợp tác với Giang Vũ, nhưng vì sự việc trước đó đã xảy ra, nên cho dù họ có hòa giải thì ông ta cũng không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Giang Vũ bây giờ lại đề nghị hợp tác, đúng là thánh nhân!
Nếu biết Giang Vũ tốt tính như vậy thì lúc trước Lăng Phi Dương đã tuyệt đối không trở thành kẻ thù của anh.
Có khi vì để có được mối quan hệ tốt đẹp với Giang Vũ mà ông ta còn có thể tự mình đánh gãy chân Lăng Vân.
"Tốt lắm, mọi người đều vui vẻ!"
Ông Đổng lại lên tiếng, cầm ly rượu lên: “Tôi xin phép cậy già lên mặt, kính rượu hai người. Chúc hai người sau này hợp tác vui vẻ, đôi bên cùng có lợi”.
"Cậu Giang, cậu cứ tự nhiên, tôi xin phép uống trước".
Lăng Phi Dương hưng phấn đứng dậy, uống một hơi hết ly rượu trước khi Giang Vũ kịp cầm ly lên, không biết là do phấn khích hay do tác dụng của rượu mà mặt ông ta đỏ bừng trông vô cùng hưng phấn.
"Cảm ơn ông Đổng đã ra mặt giúp chúng tôi giảng hòa, chúc chúng ta sau này hợp tác vui vẻ".
Giang Vũ mỉm cười cầm ly rượu lên, nhưng khi anh vừa đưa ly rượu lên miệng thì điện thoại di động trong túi đột nhiên reo lên.
"Xin lỗi!"
Giang Vũ xin lỗi rồi lấy điện thoại ra, thấy là Tiểu Viện gọi, vội vàng đặt ly xuống: "Tiểu Viện, sao vậy?"
"Giang Vũ, tên khốn kiếp, cô chủ của tôi bị bắt cóc đều là vì anh".
Tiểu Viện gầm lên, giọng nói đầy nức nở nói: “Nếu cô chủ của tôi có chuyện gì thì anh nhất định phải chôn chung!”
"Tuyết Tình bị bắt cóc sao?"
Giang Vũ nghe vậy thì sắc mặt thay đổi mạnh mẽ, trong cơ thể lập tức bộc phát ra một luồng sát khí đáng sợ: "Tôi sẽ lập tức trở về!"
"Giang Vũ, chuyện gì xảy ra vậy?"
Nhìn thấy Giang Vũ khiêm tốn và lịch sự trước đó đột nhiên trở nên hung dữ, ông Đổng và Lăng Phi Dương lo lắng hỏi.
"Tuyết Tình bị bắt cóc".
Giang Vũ lạnh lùng liếc nhìn ông Đổng và Lăng Phi Dương, sau khi cảm thấy hai người này không có lý do gì để bắt cóc Kỷ Tuyết Tình thì anh mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù là ai ra tay thì tôi cũng sẽ không tha cho kẻ đó".
Vừa dứt lời, Giang Vũ đã lao ra khỏi cửa.
"Phản rồi, phản rồi, lại có người dám động đến Tuyết Tình, đúng là chán sống!"
Nghe tin Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc, ông Đổng đập bàn, lập tức lấy điện thoại di động ra liên lạc với người phụ trách cục chiến tranh Giang Đông và lãnh đạo các đảng phái lớn ở thành phố Giang Châu.
Nếu Kỷ Tuyết Tình xảy ra chuyện gì ở Giang Châu thì toàn bộ Giang Châu sẽ không thể chịu nổi lửa giận của nhà họ Kỷ.
Đặc biệt là lão vương gia kia, với sự yêu thương dành cho Kỷ Tuyết Tình, có thể ông ta sẽ san bằng cả thành phố Giang Châu.
"Lại có người dám động đến con gái nhà họ Kỷ, bị điên rồi hay sao?"
Thân là người đứng đầu nhà họ Lăng, một gia tộc giàu có ở tỉnh lỵ, Lăng Phi Dương cũng có chút hoang mang, chuyện này đúng là quá lớn rồi!
Giang Vũ chạy nhanh nhất có thể để về thiên cung Vân Đỉnh, thấy Tiểu Viện nước mắt lưng tròng, đi đi lại lại trong phòng khách, đồng thời gọi điện báo cáo sự việc với nhà họ Kỷ.
"Đều là tại đồ khốn nạn nhà anh. Nếu như cô chủ của tôi có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ giết anh rồi tự sát".
Nhìn thấy Giang Vũ quay lại, Tiểu Viện lập tức điên cuồng gầm lên.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Giang Vũ có thể hiểu được tâm trạng của Tiểu Viện, lo lắng hỏi: "Tại sao Tuyết Tình lại bị bắt cóc? Là kẻ nào có lá gan lớn dám bắt cóc cô ấy?"
"Anh còn dám hỏi sao!"
Tiểu Viện lau nước mắt, tức giận hét lên: "Cô chủ bị bắt cóc đều là do anh, anh đúng là tai tinh hại người!"
"Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi?"
Giang Vũ khó hiểu nhìn Tiểu Viện: "Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?"
Chương 99: Phản bội
"Trước đó cô chủ đã phái toàn bộ vệ sĩ đến bảo vệ anh cho nên mới dễ dàng bị bắt cóc như vậy".
Đối mặt với sự truy hỏi của Giang Vũ, Tiểu Viện nghiến răng nghiến lợi quát lên: "Nếu không có anh thì cô chủ sẽ được vệ sĩ bảo vệ, và sẽ không bao giờ bị bắt cóc".
Nghe vậy, đầu Giang Vũ muốn nổ tung, sau đó anh mới nhớ tới Kỷ Tuyết Tình đã phái đám người A Bảo đi để âm thầm bảo vệ anh.
Trong trận chiến trước đó với tông sư, đám người A Bảo đều bị thương nặng, hiện còn đang dưỡng thương trong bệnh viện, không còn ai bảo vệ sự an toàn cho Kỷ Tuyết Tình cho nên bọn bắt cóc mới thành công ra tay.
"Chết tiệt, tôi thực sự đã làm hại Tuyết Tình".
Giang Vũ hai mắt đỏ bừng, nắm chặt nắm tay, kiên định nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu Tuyết Tình, sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện gì!"
"Cứu? Anh định cứu cô ấy như thế nào?"
Tiểu Viện lo lắng hét lên: "Chúng ta không biết những tên đó là ai, còn chuyện cô chủ bị đưa đi đâu. Nếu... hu hu hu, tôi có chết cũng không đền hết tội!"
"Bình tĩnh, bình tĩnh, cô nhất định phải bình tĩnh!"
Giang Vũ ôm đầu, buộc mình phải bình tĩnh lại.
Dựa vào thân phận và địa vị của Kỷ Tuyết Tình thì sau khi bị bắt cóc, phía chính phủ cùng các thế lực khắp nơi chắc chắn sẽ điên cuồng truy lùng, anh sẽ không có cách nào nhúng tay vào.
Vì những kẻ bắt cóc đó đã dám ra tay với Kỷ Tuyết Tình thì chắc chắn bọn chúng phải chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với sự truy lùng của chính phủ cùng các thế lực, chắc chắn anh không thể dễ dàng tìm thấy chúng.
Và nếu một mỹ nhân như Kỷ Tuyết Tình rơi vào tay kẻ xấu, mỗi một phút cô ấy đều sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy anh phải cứu được cô càng sớm càng tốt.
Giang Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Viện: “Cô biết ngày tháng năm sinh của Tuyết Tình không?”
"Sao bây giờ anh lại đi hỏi chuyện này? Mau đi tìm cô chủ đi chứ!", Tiểu Viện tức giận hét lên.
"Phía chính phủ cùng người của Cục Chiến tranh đã tiến hành lục soát toàn diện. Tôi ra ngoài cũng chẳng ích gì".
Giang Vũ lắc đầu, lo lắng nói: "Bây giờ tôi chỉ có thể sử dụng những phương pháp khác để xem liệu tôi có thể tìm ra tung tích của Tuyết Tình hay không. Mau cho tôi biết ngày tháng năm sinh của Tuyết Tình!"
"Anh…"
"Nhanh nói cho tôi biết đi!"
Thấy Tiểu Viện còn đang cằn nhằn mãi không thôi, Giang Vũ đột nhiên mở to mắt, tức giận gầm lên.
Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Vũ lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy, Tiểu Viện vô cùng sợ hãi, nhanh chóng nói ra ngày tháng năm sinh của Kỷ Tuyết Tình.
“Bây giờ chúng ta cần thêm hai thứ nữa, phòng Tuyết Tình chắc chắn sẽ có”.
Viết xong ngày sinh, Giang Vũ lập tức chạy lên phòng Kỷ Tuyết Tình trên lầu.
"Anh định làm gì?"
Tiểu Viện đi theo Giang Vũ, tức giận hét lên: “Anh không được vào phòng cô chủ”.
Không để ý đến sự ngăn cản của Tiểu Viện, Giang Vũ liền xông vào phòng ngủ của Kỷ Tuyết Tình, bắt đầu lục lọi trên giường của cô.
"Cô chủ đối xử với anh tốt như vậy, bây giờ anh không lo đi tìm cô chủ mà còn xông vào phòng ngủ của cô ấy lục lọi, anh có lương tâm hay không..."
Nhìn thấy Giang Vũ lục lọi giường Kỷ Tuyết Tình, Tiểu Viện tức giận, không ngừng mắng.
Giang Vũ không hề giải thích, đầu tiên anh tìm mấy sợi tóc trên gối, sau đó lao vào phòng tắm, tìm thấy một chiếc băng vệ sinh dính máu trong thùng rác.
"Đồ biến thái, anh muốn làm gì?"
Nhìn thấy Giang Vũ cầm băng vệ sinh chạy ra ngoài, Tiểu Viện lập tức chán ghét mắng:: "Tôi nhất định phải nói cho cô chủ biết bộ mặt thật của tên biến thái như anh",
"Tôi làm vậy là vì muốn tìm được Tuyết Tình!"
Sau khi tìm đủ mọi vật, Giang Vũ gầm lên với Tiểu Viện: “Nếu còn muốn cứu người thì câm miệng, đừng quấy rầy tôi!”
"Anh…"
Bị mắng xong mặt Tiểu Viện lập tức đỏ bừng, nhưng khi nghe nói có thể tìm được Kỷ Tuyết Tình thì cô ta liền nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Để tôi xem thử anh định làm gì?"
Giang Vũ chạy ra sân, đặt tóc lên vết máu trên băng vệ sinh, để xuống đất hướng về phía mặt trời, sau đó lẩm bẩm trong miệng ngày sinh của Kỷ Tuyết Tình, vừa vận công vừa nhanh chóng kết ấn.
"Thiên Lý Truy Hồn Thuật, mở!"
Một phút sau, Giang Vũ chắp mạnh hai tay lại, chỉ vào hai vật trên mặt đất và bắn ra một luồng chân khí.
"Hú!"
Giây tiếp theo, tóc và băng vệ sinh trên mặt đất đột nhiên bốc cháy, biến thành một làn khói bay về phía xa.
Đây là một phương pháp theo dấu mà Giang Vũ tìm thấy trong trí nhớ của mình, sử dụng ngày sinh, máu và tóc của một người để tìm ra tung tích của người đó.
"Tôi sẽ sớm tìm được tung tích của Tuyết Tình".
Giang Vũ nhanh chóng đuổi theo làn khói, hét lên mà không quay đầu lại: "Tôi nhất định sẽ đưa Tuyết Tình bình an vô sự trở về!"
"Như vậy là tìm được rồi sao?"
Tiểu Viện bối rối nhìn theo bóng lưng Giang Vũ, sau khi do dự liền gọi thêm người đi theo Giang Vũ.
…
Một khi Kỷ Tuyết Tình xảy ra chuyện gì ở Giang Châu thì Giang Châu tất nhiên sẽ phải gánh chịu lửa giận của nhà họ Kỷ.
Đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người ngã xuống, thậm chí cả thành phố Giang Châu cũng có thể vĩnh viễn biến mất.
Vì vậy, khi tin tức Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc truyền đi, mọi người ở Giang Châu đều hoảng sợ.
Các quan binh từ Cục Chiến tranh Giang Đông ngay lập tức vào thành phố, phong tỏa nhiều tuyến đường huyết mạch.
Lãnh đạo các cấp phát ra mệnh lệnh như điên, đi từ nhà này sang nhà khác, đào từng tất đất để tìm kiếm.
Trong khi thành phố Giang Châu sắp bị các thế lực xới tung lên, thì trên đường núi trên một ngọn núi cằn cỗi vô danh ở ngoại ô có một chiếc xe tải kín đáo đang đậu.
Lưu Thư Nhất xuống xe, cõng theo Kỷ Tuyết Tình bất tỉnh đi vào trong núi.
Một thanh niên cường tráng có vết sẹo trên mặt và một thanh niên gầy gò khác cũng bước xuống xe, vẻ mặt phức tạp nhìn theo bóng lưng Lưu Thư Nhất.
"Lão đại! Không ngờ mục tiêu bắt cóc của chúng ta lại là một mỹ nhân, cả đời tôi chưa từng thấy mỹ nhân nào đẹp đến như vậy!"
Thanh niên gầy gò lộ ra khuôn mặt khả ố nhìn chằm chằm vào Kỷ Tuyết Tình trên lưng Lưu Thư Nhất.
"Đây là cô chủ của nhà họ Kỷ ở Kim Lăng, cho nên đương nhiên chính là một mỹ nhân rồi".
Mặt sẹo liếm môi, dùng ánh mắt khả ố tương tự nhìn chằm chằmvào Kỷ Tuyết Tình.
“Dù sao đi nữa, nếu chúng ta đã bắt cóc cô Kỷ thì cũng sẽ không sống yên ở trong nước nữa”.
Trong mắt thanh niên gầy gò dâng lên tà hỏa, hắn ta đề nghị: "Thà là không làm, nếu đã làm thì phải làm tới cùng, hay là chúng ta cứ vui vẻ một chút đi!"
"Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì có lẽ cả đời chúng ta sẽ không bao giờ được chơi với một mỹ nhân như vậy".
"Hơn nữa cô ta còn là cô chủ của nhà họ Kỷ, nếu được chơi cô ta thì nhất định sẽ rất sướng, cho dù chết cũng đáng !"
Thanh niên gầy gò nuốt nước miếng đưa ra đề nghị, ánh mắt chờ mong..
Kỷ Tuyết Tình xinh đẹp như vậy, cao quý như vậy, sức cám dỗ của cô ấy đối với những kẻ liều mạng này quả thật là quá lớn.
"Khi cậu Lưu thuê chúng ta đã nói trước rằng chúng ta tuyệt đối không được chạm vào người phụ nữ này".
Mặc sẹo lắc đầu: "Chúng ta phải có đạo đức nghề nghiệp, không thể phá vỡ quy củ".
"Quy củ con mẹ nó! Người mà chúng ta bắt cóc là cô Kỷ đó. Cả đời này chúng ta cũng không sống được trong nước nữa đâu!"
Thanh niên gầy gò nhếch môi thản nhiên nói: “Về sau chúng ta sống hạnh phúc ở nước ngoài, những quy củ nhảm nhí đó cũng không liên quan gì đến chúng ta nữa”.
"Điều quan trọng nhất là chúng ta đã nhận được khoản tiền mười triệu từ Lưu Thư Nhất. Tiền đã đến tay rồi, chúng ra cũng không phải nghe theo mệnh lệnh của hắn ta nữa".
"Có lý, nếu như có thể mang Kỷ Tuyết Tình ra nước ngoài để hưởng thụ lâu dài thì nửa đời sau nhất định sẽ rất sung sướng!"
Hai mắt mặt sẹo sáng lên, dù sao bọn họ cũng đã có tiền rồi, đừng nói là Kỷ Tuyết Tình, cho dù có giết chết Lưu Thư Nhất thì bọn họ cũng không tổn hại gì.
"Cậu Lưu, chờ một chút!"
Sau khi hạ quyết tâm, mặt sẹo và tên gầy gò lập tức đuổi theo chặn đường của Lưu Thư Nhất.
"Nhiệm vụ của hai người đã hoàn thành, tiền tôi cũng đã trả xong".
Lưu Thư Nhất khẽ cau mày, nghi ngờ nhìn hai người trước mặt: "Hiện tại các ngươi có thể rời đi, tại sao lại cản đường của tôi?"
"Cậu Lưu, chính là bởi vì giao dịch đã kết thúc cho nên chúng tôi mới cản đường cậu".
Mặt sẹo trêu đùa nhìn Lưu Thư Nhất, nói: "Dù sao anh em tôi cũng đã bắt cóc con gái nhà họ Kỷ, vốn không còn đường thoát, chi bằng nhân cơ hội này nếm thử mùi vị của cô Kỷ một chút!"
"Đúng vậy! Nếu không muốn chết thì liền giao Kỷ Tuyết Tình cho chúng tôi rồi cút đi".
Thanh niên gầy gò rút ra con dao dài, hung ác uy hiếp: “Nếu không thì trước tiên chúng tôi sẽ giết cậu, sau đó mang mỹ nhân nhà họ Kỷ ra nước ngoài hưởng lạc!”
Chương 100: Lưu Thư Nhất đã thay đổi
"Nực cười! Các người đã lấy tiền của tôi mà lại còn muốn cướp con tin của tôi, đúng là nực cười!"
Sau khi hiểu được ý tứ của hai kẻ trước mặt, sắc mặt Lưu Thư Nhất liền trở nên lạnh lão: "Đúng là tự tìm đường chết!"
"Họ Lưu kia, đừng tưởng rằng tao không biết mày là ai, muốn giết mày cũng dễ dàng như giết một con kiến mà thôi".
Mặt sẹo cầm con dao sắc trong tay, khinh thường nói: "Mày chẳng qua chỉ là một con chó bị nhà họ Lưu đuổi ra đường, không có tư cách uy hiếp bọn tao!"
"Lão đại, đừng nói nhảm với hắn, cứ giết hắn đi, sau đó chúng ta có thể hưởng thụ mỹ nhân rồi".
Thanh niên gầy gò lười nói nhảm, liền vung con dao dài lên chém thật mạnh xuống đầu Lưu Thư Nhất.
Nếu Lưu Thư Nhất vẫn là tên công tử ăn chơi ngày xưa thì đối mặt với một kẻ liều mạng như vậy anh ta chắc chắn sẽ không có sức chống cự.
Tiếc thay, Lưu Thư Nhất giờ đây đã thay đổi, không còn là công tử ăn chơi ngày xưa nữa!
"Mày vốn dĩ còn có cơ hội sống, không ngờ lại tự mình tìm chết!"
Đối mặt với con dao dài đang chém xuống đầu mình, trong mắt Lưu Thư Nhất hiện lên một tia sắc lạnh, anh ta nhanh chóng giơ cánh tay phải về phía đối phương.
"Vèo!"
Theo chuyển động của Lưu Thư Nhất, một con rắn độc màu đen bay ra khỏi tay áo và cắn vào cổ đối phương.
Sau đó, thanh niên gầy gò thậm chí còn chưa có cơ hội kêu lên thì đã ngã xuống đất mà chết, da toàn thân trở nên đen kịt.
Nhìn thấy Lưu Thư Nhất giết chết đàn em của mình một cách dễ dàng, mặt sẹo chết lặng, con dao trong tay không tự chủ mà rơi xuống đất.
Lưu Thư Nhất vốn là một công tử ăn chơi bất tài, sau khi bị trục xuất khỏi nhà họ Lưu thì liền trở thành một con chó hoang đầu đường xó chợ, sao bây giờ lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?
Xử lý xong thanh niên gầy gò, Lưu Thư Nhất giơ tay, con rắn độc màu đen nhảy lên quấn quanh cánh tay anh ta, phun ra cái lưỡi đỏ tươi, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên mặt sẹo.
"Lưu… cậu Lưu, tôi đùa cậu thôi!"
Bị con rắn độc nhìn chằm chằm, mặt sẹo lạnh run cầu xin tha thứ: "Tôi đi đây, xin hãy tha thứ cho tôi..."
"Muộn rồi!"
Lưu Thư Nhất ngắt lời mặt sẹo: "Tao thuê mày bắt cóc Kỷ Tuyết Tình bởi vì không muốn lộ thân phận, giết người bịt miệng sẽ tốt hơn là để mày chạy ra nước ngoài!"
"Không được!"
Mặt sẹo hét lên, quay người bỏ chạy.
Ngay khi Lưu Thư Nhất giơ ngón tay chỉ vào lưng mặt sẹo, con rắn độc trên cánh tay anh ta lao ra như tia chớp, cắn vào gáy mặt sẹo rồi bò trở lại vào tay áo của Lưu Thư Nhất.
Mặt sẹo thậm chí còn không có cơ hội phản ứng đã bị giết ngay tại chỗ.
Sau khi liên tiếp giết chết hai người, sắc mặt Lưu Thư Nhất cũng không có chút nào thay đổi, cõng Kỷ Tuyết Tình tiếp tục đi lên núi.
Chẳng bao lâu, Lưu Thư Nhất đã đưa Kỷ Tuyết Tình vào một hang động ẩn.
"Đã xử lý xong đám người bắt cóc Kỷ Tuyết Tình chưa?"
Lưu Thư Nhất vừa đặt Kỷ Tuyết Tình xuống thì đã nghe một giọng nói khàn khàn lạnh lùng từ nơi tối tăm truyền đến.
"Đại nhân Hắc Ô yên tâm, bọn chúng đều chết rồi!"
Lưu Thư Nhất cung kính nhìn bóng người trong bóng tối: "Ngoại trừ Lăng Vân thì trên thế giới không ai biết rằng tôi có liên quan đến vụ bắt cóc Kỷ Tuyết Tình".
"Chết rồi sao? Tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu, cậu tàn nhẫn hơn tôi nghĩ đó, sau khi nghi lễ hoàn thành thì chúng ta sẽ tiêu diệt toàn bộ nhà họ Lăng, đảm bảo không có gì bất trắc xảy ra".
Hắc Ô tỏ thái độ tán thưởng, sau đó ra lệnh: “Quỳ xuống đây đi”.
Khi Lưu Thư Nhất bị Lăng Phi Dương và Lưu Kiện đánh đập dã man bên ngoài Túy Tiên Lâu, bản thân bị thương nặng nhưng không ai giúp đỡ, chính Hắc Ô đã cứu anh ta và dạy anh ta phương pháp tu luyện cũng như phương pháp kiểm soát rắn độc.
Đối mặt với sư phụ Hắc Ô, người đã biến anh ta từ một người phàm thành một cường giả, Lưu Thư Nhất không chút do dự quỳ xuống.
“Phệ tâm cổ trên người Kỷ Tuyết Tình đã bị loại bỏ”.
Hắc Ô liếc nhìn Kỷ Tuyết Tình, lạnh lùng nói: "Tiếp theo cậu sẽ chịu trách nhiệm tiếp tục khống chế Kỷ Tuyết Tình".
"Đây chính là chung tình cổ!"
Khoảnh khắc tiếp theo, một con côn trùng nhỏ màu vàng xuất hiện trong tay Hắc Ô, hắn ta giải thích: "Sau khi cậu ăn chung tình cổ, thì trong quá trình quan hệ với Kỷ Tuyết Tình, chung tình cổ sẽ di chuyển vào trong cơ thể Kỷ Tuyết Tình".
"Dưới sự điều khiển của cổ trùng, Kỷ Tuyết Tình sẽ chỉ yêu cậu, ngoan ngoãn nghe lời cậu cho đến chết".
"Đến lúc đó, Kỷ Tuyết Tình nhất định sẽ giúp cậu tiến vào nhà họ Kỷ bằng bất cứ giá nào, đến lúc đó cậu chỉ cần ẩn nấp ở nhà họ Kỷ chờ mệnh lệnh!"
"Cảm ơn sự tin tưởng của ông. Tôi chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông".
Lưu Thư Nhất cảm ơn rồi không chút do dự nuốt con cổ trùng xuống.
"Bây giờ hãy vận công theo các bài công pháp mà tôi đã dạy cho cậu, khoảng hai mươi phút nữa cậu sẽ được chung tình cổ thừa nhận. Sau đó cậu có thể quan hệ với Kỷ Tuyết Tình, chế ngự thể xác và tinh thần của cô ta".
Ánh mắt Lưu Thư Nhất như lửa đốt liếc nhìn Kỷ Tuyết Tình, rồi anh ta nhanh chóng ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công.
Anh ta chỉ ước có thể chiếm hữu Kỷ Tuyết Tình ngay bây giờ, nhưng Hắc Ô nói sẽ mất hai mươi phút nên anh ta phải tuân theo mệnh lệnh.
"Kỷ Tuyết Tình chắc đã tỉnh rồi!"
Không biết qua bao lâu, Hắc Ô đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Chung tình cổ chỉ có thể tiến vào khi đối phương tỉnh táo, sau đó cô ta sẽ quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, nên cậu cứ làm những việc cần làm".
Lúc này, Kỷ Tuyết Tình bị trói tay chân đã mở mắt ra, nhìn thấy Lưu Thư Nhất đang ngồi xếp bằng liền kinh ngạc nói: "Lưu Thư Nhất? Lá gan của anh lớn lắm, còn dám bắt cóc tôi! "
"Cô Kỷ, đã lâu không gặp!"
Lưu Thư Nhất tiếp tục vận công trong khi nhìn Kỷ Tuyết Tình bằng ánh mắt gian ác: "Cô không ngờ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau theo cách này phải không?"
"Nếu như anh dám chạm vào tôi thì anh có biết hậu quả sẽ như thế nào không?"
Kỷ Tuyết Tình không hét lên hoảng loạn như những người phụ nữ khác, mà chỉ nhìn Lưu Thư Nhất với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cô không nhìn thấy người đàn ông bí ẩn đang trốn trong bóng tối.
"Hậu quả?"
Lưu Thư Nhất cười nói: "Kết quả là cô sẽ trở thành người phụ nữ của tôi, nghe lời tôi, sau đó sẽ chuyển hết những gì côi cho Giang Thịnh sang cho tôi!"
"Đúng là chuyện nực cười!"
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình chán ghét nói: “Cho dù đàn ông trên thế giới đều chết hết thì tôi cũng không yêu anh”.
"Chứ chắc đâu. Một khi tôi chiếm được cơ thể của cô thì mọi thứ sẽ không còn tùy thuộc vào quyết định của cô nữa".
Lưu Thư Nhất tà ác cười một tiếng, rất tin tưởng vào chung tình cổ mà Hắc Ô đưa cho mình, bây giờ cũng không để ý tới phản ứng của Kỷ Tuyết Tình.
Ngược lại, dưới sự phản kháng của Kỷ Tuyết Tình, Lưu Thư Nhất còn có thể trải nghiệm niềm vui trả thù, chỉ cần chiếm được cơ thể của Kỷ Tuyết Tình thì Kỷ Tuyết Tình sẽ hoàn toàn yêu anh ta dưới sự khống chế của chung tình cổ, anh ta vừa có thể báo thù vừa có thể kiếm lợi!
“Mặc dù bắt cóc tôi chính là sai lầm lớn của anh, nhưng nếu bây giờ anh thả tôi ra thì tôi có thể lấy danh dự của nhà họ Kỷ thề rằng sẽ bỏ qua cho anh chuyện này”.
Nghe Lưu Thư Nhất muốn hãm hại mình, Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng cảnh cáo: "Nhưng nếu anh dám động vào tôi thì tôi cam đoan cả anh và tất cả mọi người trong nhà họ Lưu đều sẽ không có kết cục tốt đẹp".
Kỷ Tuyết Tình không ngờ ở Giang Châu lại có người dám động vào cô, nhưng cô tạm thời không hoảng sợ, bởi vì chỉ cần biết cô là cô chủ của nhà họ Kỷ thì người bình thường chắc chắn sẽ không dám động vào cô.
"Cô không cần phải uy hiếp tôi, hiện tại tôi chẳng còn gì cả, chuyện tệ nhất có thể xảy ra cũng chỉ có chết mà thôi. Nhà họ Kỷ dù mạnh đến đâu cũng không thể làm gì được tôi".
Lưu Thư Nhất nhếch miệng, trong đầu còn bổ sung thêm một câu: “Huống chi tôi còn có chung tình cổ, sau khi Kỷ Tuyết Tình cô yêu tôi thì cô sẽ là lá chắn lớn nhất của tôi, nhà họ Kỷ không thể nào động được vào tôi!"
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình khẽ cau mày, điều cô lo lắng nhất chính là rơi vào tay loại cặn bã liều mạng như thế này.
Loại người này vô cùng nguy hiểm, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích, thậm chí là những chuyện gây nguy hiểm đến tính mạng của mình.
Các vệ sĩ xung quanh Kỷ Tuyết Tình sỡ dĩ thực lực có hạn là bởi vì chuyên môn chính của họ chỉ là bảo vệ cho cô khỏi đám người này.
Còn những cường giả thực sự, mặc dù có thể dễ dàng hạ gục đám vệ sĩ xung quanh Kỷ Tuyết Tình nhưng không ai dám động vào cô vì bọn họ biết sợ nhà họ Kỷ.
"Gần đến giờ rồi!"
Trong lúc Kỷ Tuyết Tình đang nghĩ cách trốn thoát, Lưu Thư Nhất đã hoàn toàn nhận được sự chấp thuận của chung tình cổ, đang từ từ đứng dậy.
"Tôi rất tò mò, không biết cô chủ nhà họ Kỷ cao ngạo lạnh lùng so với những người phụ nữ khác thì có điểm gì khác biệt?"
Lưu Thư Nhất vừa cởi quần áo vừa nhìn Kỷ Tuyết Tình, miệng nở nụ cười khả ố: “Bây giờ hãy để cho tôi nếm thử mùi vị của cô Kỷ nào!”
Bình luận facebook