• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (4 Viewers)

  • Chương 91-95

Chương 91: Anh ấy mà xảy ra chuyện tôi diệt cả nhà ông

“Ôi chà, bị như vậy mà vẫn còn sống, mạng của bọn họ cũng lớn quá nhỉ”.

Nhìn thấy Giang Vũ và Tề Thiên Minh bò ra khỏi xe ô tô, Ngô Khai Sơn bật cười nói: “Thế tốt lắm, nếu không dễ dàng giải quyết mục tiêu quá, mình cũng ngại đi lấy tiền của nhà họ Lăng!”

“Thú vị!”

Nghe thấy lời nói của Ngô Khai Sơn, Ngô Khai Thiên lạnh lùng nhìn Giang Vũ: “Nghe nói trên người mục tiêu có một gốc nhân sâm sáu mươi năm và hơn năm triệu tệ tiền mặt cùng với phương pháp điều chế của ba loại thần dược, trước khi giết cậu ta, chúng ta buộc phải bắt cậu ta giao ra số đồ này!”

“Đây được coi như là thu nhập bên ngoài của chúng ta, không phải là thù lao của nhà họ Lăng”.

Ngô Khai Sơn cười đầy gian tà: “Lần này xuất sơn chúng ta sắp phát tài rồi!”

“Đau đau...”.

Sau khi bò ra khỏi xe ô tô, Tề Thiên Minh vừa nôn ra máu vừa kêu lên bi thảm: “Sau này tôi sẽ không bao giờ đi cùng với anh ra ngoài nữa, hại người quá đi!”

Tề Thiên Minh chỉ là có lòng tốt đi cùng với Giang Vũ đến nhà họ Trương một chuyến, không ngờ lại gặp phải cái thứ tà ma như Mộng Yểm, rồi giờ còn gặp thêm loại quái vật một đấm đấm bay cả ô tô này nữa.

Anh ta sống lâu như vậy còn chưa từng có trải nghiệm nào kích thích như ngày hôm nay.

“Đừng nói chuyện, tôi sẽ không để cho anh xảy ra chuyện đâu!”

Không có thời gian quan tâm đến anh em nhà họ Ngô, Giang Vũ lập tức đặt thẳng cơ thể của Tề Thiên Minh trên đất, sau đó thi triển Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ trên người anh ta.

Được Giang Vũ bảo vệ, Tề Thiên Minh không hề bị chút ngoại thương nào, nhưng lục phủ ngũ tạng gần như đã bị dập nát vì va chạm, may là y thuật của Giang Vũ vô cùng giỏi, nếu không thì dù có đưa đến bệnh viện cũng chắc chắn không giữ được mạng!

“Cậu chính là thằng nhóc đã mạo phạm đến nhà họ Lăng đúng không!”

Hai anh em nhà họ Ngô từ từ bước đến gần chỗ của Giang Vũ, dáng vẻ khá hứng thú đánh giá Giang Vũ cả người đầy máu me.

“Hai người là do nhà họ Lăng mời đến hả!”

Động tác chữa trị của Giang Vũ vẫn không hề dừng lại, đầu cũng chẳng ngẩng lên hói: “Lăng Phi Dương đúng là coi trọng tôi thật, còn phái hẳn hai kẻ mạnh tông sư đến để đối phó với tôi”.

“Thằng nhóc nhà cậu có mắt tinh đời đấy, thế mà nhìn ra được chúng tôi có tu vi tông sư”.

Ngô Khai Sơn giọng đầy ý đùa cợt nhìn Giang Vũ, khinh miệt nói: “Cậu cũng coi như có chút thiên phú, trong thế tục mà không chỉ tu luyện được nội kình, hơn nữa còn có thể đạt được đến tu vi nội kình hậu kỳ”.

“Giả như không phải cậu mạo phạm đến người mà cậu không nên động vào, vậy thì tương lai ắt có thể giành được thành tựu không nhỏ trong thế giới thế tục”.

“Mấy người...”.

“A!”

Giang Vũ đang định nói gì đó, Tề Thiên Minh bỗng nhiên hét lên thảm thiết, dọa cho Giang Vũ giật cả mình, không dám phân tâm nữa, vội vàng tập trung tinh thần xử lý vết thương cho anh ta.

“Đừng cứu nữa, dù gì thì cậu với anh ta cũng sẽ phải chết ngay bây giờ thôi”.

Ngô Khai Sơn khẽ nheo mắt, liếm khóe miệng, từ từ đi đến gần Giang Vũ.

Ngô Khai Thiên thì đứng yên tại chỗ, nhíu chặt hai đầu lông mày đánh giá cả người Giang Vũ: “Thằng nhóc này nhìn có vẻ quen mắt!”

“Dừng tay!”

Đúng vào lúc Ngô Khai Sơn chuẩn bị ra tay xử lý Giang Vũ, có một âm thanh phẫn nộ thình lình vang lên.

Tiếp đó có hai chiếc xe chín chỗ màu đen, một trái một phải đỗ chắn ngang trước người Giang Vũ.

Cửa xe mở ra, sau khi vệ sỹ A Bảo gửi tin nhắn cho Kỷ Tuyết Tình, liền dẫn đầu bước xuống xe.

Tiếp đó, mười một vệ sĩ cùng mặc đồng phục với vũ trang đầy đủ giống như A Bảo cũng nhanh chóng bước xuống xe.

Mười hai người, đồng thời rút súng ngắm về phía hai anh em nhà họ Ngô, bày sẵn trận địa đón địch.

Giang Châu!

Văn phòng làm việc của nhà họ Kỷ, Kỷ Tuyết Tình ôm máy tính, cực kỳ hài lòng nhìn bảng thống kê thị phần trượt dốc của các doanh nghiệp nhà họ Lăng.

Tiểu Viện thì ngồi ở trước bàn làm việc để xử lý công việc thay cho Kỷ Tuyết Tình, bận đến đầu bù tóc rối.

“Không hổ là người đàn ông mà mình nhìn trúng, vậy mà không nhờ vào bất kỳ sự giúp đỡ nào của mình đã đánh cho nhà họ Lăng thua tan tác thế này”.

Gương mặt của Kỷ Tuyết Tình đầy tự hào khen ngợi: “Cứ theo xu thế này, không bao lâu nữa thị phần mảng chăm sóc sắc đẹp của nhà họ Lăng sẽ bị ba loại thần dược của Giang Vũ thay thế hết”.

“Đến lúc đó, để xem ông Đổng và Lăng Phi Dương còn dám coi thường Giang Vũ nữa không”.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Kỷ Tuyết Tình thình lình nhận được một tin nhắn của A Bảo gửi đến.

“Tôi vô dụng, nhà họ Lăng phái hai kẻ mạnh tông sư đến, Giang Vũ gặp nguy hiểm!”

Đọc xong tin nhắn, trên mặt Kỷ Tuyết Tình vốn dĩ đang đầy vui vẻ, chớp mắt đã lạnh như băng sương, đứng bật giậy khỏi ghế, hất văng chiếc máy tính xách tay đặt trên người xuống đất.

“Cô chủ, làm sao vậy?”

Tiểu Viện bị dọa cho giật cả mình, vội vàng dừng công việc đang làm lại, đi lên hỏi.

Kỷ Tuyết Tình không trả lời Tiểu Viện, lập tức gọi điện thoại cho Lăng Phi Dương.

“Cô Kỷ, sao cô lại gọi...”.

“Lăng Phi Dương, ông lại dám thuê hai kẻ mạnh tông sư đi giết Giang Vũ”.

Hai mắt Kỷ Tuyết Tình đỏ ngầu ngắt ngang câu nói của Lăng Phi Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông quá là không tuân thủ nguyên tắc rồi!”

Nghe thấy lời này, Lăng Phi Dương yên lặng một lúc, sau đó nói bằng giọng đầy khí phách: “Thuê kẻ mạnh cũng là một phần thực lực của nhà họ Lăng, tôi không hề không tuân thủ nguyên tắc”.

“Giỏi cho câu dựa vào thực lực! Ông đừng quên rằng, tôi là bạn gái của Giang Vũ, riêng điều này cũng là một phần thực lực của anh ấy, mà anh ấy từ đầu đến cuối luôn tuân thủ lời hứa, không hề tìm tôi giúp đỡ”.

Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng cười, giọng nói mang đầy sát khí: “Nếu như Giang Vũ gặp phải chuyện gì, vậy thì tôi sẽ cho cả nhà họ Lăng của ông chết sạch”.

“Cô Kỷ, trước đó cô đã từng nói sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa nhà họ Lăng và Giang Vũ....

“Tôi đúng là từng nói sẽ không nhúng tay vào chuyện của các người, nhưng tiền đề là phải đấu tranh công bằng, chứ không phải sử dụng những loại thủ đoạn hạ lưu thế này”.

Kỷ Tuyết Tình ghét bỏ ngắt ngang lời nói của Lăng Phi Dương, lạnh lùng nói: “Tôi không hề vi phạm lời hứa, chưa từng nhúng tay vào cuộc chiến tranh giữa nhà họ Lăng và Giang vũ”.

“Nhưng ông không dám nhận thua, thuê kẻ mạnh muốn loại bỏ Giang Vũ, đây là một phần thực lực của nhà họ Lăng, tôi nhận!”

“Giết chết Giang Vũ, quả thực nhà họ Lăng của ông có thể thắng, nhưng tiếp sau đó, kẻ địch mà nhà họ Lăng phải đối diện chính là Kỷ Tuyết Tình tôi”.

“Nếu như Giang Vũ xảy ra chuyện gì, vậy thì Kỷ Tuyết Tình tôi thề, sẽ để cho tất cả người trong nhà họ Lăng của ông phải chôn cùng anh ấy!”

Nói xong, Kỷ Tuyết Tình dứt khoát ngắt điện thoại, không cho Lăng Phi Dương bất kỳ cơ hội giải thích nào.

“Cô chủ, Giang Vũ sao rồi?”

Lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình nổi nóng như thế, Tiểu Viện thấp thỏm dò hỏi.

“Khốn kiếp! Tôi ngàn tính vạn tính, cuối cùng lại không tính ra được Lăng Phi Dương dám thuê kẻ mạnh tông sư đi giết Giang Vũ”.

Kỷ Tuyết Tình siết chặt hai nắm tay, vành mắt không kiềm được đỏ lên: “Đối diện với kẻ mạnh tông sư, nhóm người A Bảo căn bản không có đủ sức mạnh để đối kháng, Giang Vũ lần này sợ là lành ít dữ nhiều”.

Ngay lập tức Kỷ Tuyết Tình điên cuồng gọi điện thoại cho Giang Vũ và A Bảo, nhưng đều không có ai nghe máy.

“Nhà họ Lăng, nếu như Giang vũ có chuyện gì, tôi ắt sẽ giết sạch cả nhà ông!”

Liên hệ không được với người trong cuộc, Kỷ Tuyết Tình vừa lo lắng vừa tức giận ngửa đầu lên trời gào lên: “Tiểu Viện, lập tức điều động tất cả sức lực có thể điều động được của nhà họ Kỷ trong phạm vi tỉnh Giang Đông, một khi Giang Vũ xảy ra chuyện, thì lập tức dùng tốc độ nhanh nhất nhổ tận gốc nhà họ Lăng cho tôi”.

“Vâng!”

Không có ai hiểu rõ mức độ coi trọng Giang Vũ của Kỷ Tuyết Tình bằng cô ấy, sau khi đáp lại một câu, cô ấy lập tức đi gọi điện thoại.

“Giang Vũ, anh nhất định không được xảy ra chuyện!”

Hai vành mắt Kỷ Tuyết Tình đỏ ửng, nước mắt lưng tròng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mặc dù sau chuyện này có thể trả thù cho Giang Vũ, nhưng cô cũng tuyệt đối không hy vọng anh bị giết.

Một bên khác, sau khi nhận được điện thoại của Kỷ Tuyết Tình, Lăng Phi Dương liền hoảng hốt!

Ân oán giữa nhà họ Lăng với Giang Vũ hoàn toàn có thể dừng lại sau khi Giang Vũ bị giết.

Nhưng nếu như Kỷ Tuyết Tình thực sự sẽ vì Giang Vũ bị giết mà trút giận lên nhà họ Lăng, vậy thì nhà họ Lăng sẽ không chịu nổi cơn thịnh nộ này của Kỷ Tuyết Tình.

“Đáng chết! Trước đó Kỷ Tuyết Tình vẫn luôn không nhúng tay vào chuyện của bọn họ, làm cho ông ta lơ là mức độ quan trọng của Giang Vũ với Kỷ Tuyết Tình.

Lăng Phi Dương vừa sốt ruột đi qua đi lại, vừa nhấn điện thoại gọi cho anh em nhà họ Ngô, muốn dừng hành động đuổi giết Giang Vũ của bọn họ lại, nhưng điện thoại của hai người kia mãi vẫn không có ai nghe máy.

“Xong rồi, lần này thì xong thật rồi!”

Không liên lạc được với anh em nhà họ Ngô, gương mặt Lăng Phi Dương đầy vẻ tuyệt vọng ngồi rũ ra trên sô pha.

Đối mặt với hai kẻ mạnh tông sư, có mười Giang Vũ cũng không thể có cơ hội sống sót.

Nhưng một khi Giang Vũ bị giết, vậy thì nhà họ Lăng ắt sẽ bị xóa sổ bởi cơn thịnh nộ của Kỷ Tuyết Tình, nói không chừng còn là giết sạch cả nhà!
Chương 92: Sức mạnh của tông sư

Lăng Phi Dương vốn muốn để hai anh em nhà họ Ngô âm thầm trừ khử Giang Vũ, chỉ cần không để lại chứng cứ gì, vậy Kỷ Tuyết Tình sẽ không có lý do để gây rắc rối cho nhà họ Lăng.

Nhưng không ngờ Kỷ Tuyết Tình lại âm thầm phái người bảo vệ Giang Vũ, nên ngay lập tức đã phát hiện ra nhà họ Lăng thuê kẻ mạnh đến ám sát anh.

Con mẹ nó đây chính là bằng chứng thép đó!

Một khi Giang Vũ bị giết, với bàn tay thép và thực lực lớn mạnh của Kỷ Tuyết Tình, chớp mắt là đã có thể khiến cho cả nhà họ Lăng tan thành tro bụi.

“Đáng chết! Hóa ra tính mạng của Giang Vũ chính là giới hạn cuối cùng của Kỷ Tuyết Tình!”

Việc đến nước này, Lăng Phi Dương mới ý thức được, Kỷ Tuyết Tình mặc dù đã từng nói sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa nhà họ Lăng với Giang Vũ, nhưng kỳ thực giới hạn sau cùng của cô ấy chính là không được làm tổn thương tính mạng của Giang Vũ.

Cho dù Giang Vũ có bị nhà họ Lăng dẫm đạp xuống bùn thì cũng không sao.

Nhưng nếu muốn lấy mạng của Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa.

Cho dù Kỷ Tuyết Tình không thể ngăn được Giang Vũ bị giết, nhưng cũng ắt sẽ phải cho bọn họ nợ máu trả bằng máu.

Trên đường cao tốc!

“A Bảo, sao mọi người đến đây?”

Nhìn thấy nhóm người A Bảo, Giang Vũ vừa chữa thương cho Tề Thiên Minh vừa ngạc nhiên hỏi.

“Cô chủ có lệnh, bảo chúng tôi âm thầm bảo vệ an toàn cho anh”.

Sắc mặt A Bảo đầy vẻ nghiêm trọng nhìn hai anh em nhà họ Ngô, đầu cũng không quay lại đáp lời: “Anh không sao chứ?”

“Tôi không sao, nhưng mà cậu chủ Tề bị thương rất nghiêm trọng, tôi buộc phải chữa thương cho anh ta ngay lập tức, không thể bị làm phiền”.

Giang Vũ đáp lại một tiếng, sau đó không nói thêm nữa, tập chung chữa trị cho Tề Thiên Minh.

“Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao nhà họ Lăng lại phải mời hai tông sư ra mặt rồi”.

Nhìn thấy mười hai vệ sĩ vũ trang đầy đủ, được huấn luyện có trật tự như vậy, vẻ mặt Ngô Khai Sơn dần trở nên quái dị: “Trong một quốc gia kiểm soát sử dụng súng vô cùng nghiêm ngặt như Hoa Hạ, lại có một nhánh vệ sĩ tinh anh được trang bị đầy đủ để bảo vệ cho thằng nhóc kia, dưới cấp tông sư đúng là rất khó có thể gây tổn thương cho cậu ta”.

“Tôi đã nói mà nhà họ Lăng không thể nào lại trả giá cao như thế để cho chúng ta chiếm lợi được”.

Ngô Khai Thiên cũng bật cười, khẽ nheo hai mắt đánh giá nhóm người A Bảo.

“Hai vị, chúng tôi là người của nhà họ Kỷ ở Kim Lăng!”

A Bảo tận mắt nhìn thấy một cú đấm của Ngô Khai Sơn đã đánh bay chiếc ô tô, hít sâu một hơi sau đó anh ta lên tiếng nhắc nhở: “Mặc kệ là ai bảo hai người đi giết Giang Vũ, nhưng vẫn mong rằng có thể nể mặt nhà họ Kỷ mà tha cho anh ấy lần này”.

“Thằng nhóc kia là người mà cô Kỷ chọn trúng, nhưng lại chẳng được nhà họ Kỷ chấp nhận”.

Ngô Khai Sơn nhún vai, lạnh lùng nói: “Nể mặt nhà họ Kỷ, tôi không làm khó các anh, nhưng thằng nhóc kia thì phải chết”.

Lúc hai anh em nhà họ Ngô được Lăng Phi Dương thuê thì đã tìm hiểu rõ bối cảnh của Giang Vũ rồi.

Mặc dù bọn họ cũng rất kiêng dè nhà họ Kỷ, nhưng Kỷ Tuyết Tình dù gì cũng chỉ là cô chủ nhỏ của nhà họ Kỷ, vẫn chưa phải là người cầm quyền.

Vậy thì Giang Vũ chỉ là một thằng nhóc mà được Kỷ Tuyết Tình nhìn trúng mà thôi, bọn họ càng không có gì mà phải e dè cả.

“Cô chủ nhà tôi đã có lệnh, bảo chúng tôi bảo vệ an toàn cho Giang Vũ, vậy thì chúng tôi dù có chết cũng phải bảo vệ cho anh ấy”.

Nhìn thấy đối phương chẳng thèm nể mặt nhà họ Kỷ, A Bảo quyết đoán nâng súng ngắm chuẩn vào hai anh em nhà họ Ngô: “Hai vị hôm nay nếu buộc phải giết anh ấy, vậy thì phải qua được ải của chúng tôi đã!”

“Ha ha ha! Nếu như anh đã là người của nhà họ Kỷ, vậy thì nên biết cái gì là sức mạnh của tông sư chứ!”

Ngô Khai Sơn bật cười ha hả: “Súng ống trong tay các người, trong mắt tông sư chẳng qua chỉ là đống sắt vụn, hầu như không thể ngăn được chúng tôi”.

“Không ngăn được cũng phải ngăn!”

A Bảo thể hiện thái độ kiên định, sau khi ra hiệu bằng tay, tất cả các vệ sĩ đều mở chốt an toàn, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng.

“Đừng lãng phí thời gian nữa, tốc chiến tốc thắng, tránh đêm dài lắm mộng”.

Ngô Khai Thiên đứng ở phía sau lạnh lừng mở miệng nói: “Đừng làm tổn thương tính mạng của đám người nhà họ Kỷ này, chúng ta chỉ giết mục tiêu thôi”.

“Đã hiểu!”

Ngô Khai Sơn gật đầu, bước một bước dài lên trước.

“Nổ súng!”

Nhìn thấy Ngô Khai Sơn vẫn cố chấp muốn giết Giang Vũ, A Bảo cũng không nói nhiều nữa, quyết đoán hạ lệnh nổ súng.

Chớp mắt tiếng súng vang lên không dứt, vô số viên đạn bắn về phía Ngô Khai Sơn, kết quả...

“Đám đồ chơi này vô dụng với tôi, đến khí hộ thể của tôi cũng không phá vỡ được.

Đối mặt với vô số viên đạn đang bắn đến, Ngô Khai Sơn nhếch miệng cười, hai tay đặt trước ngực từ từ chuyển động, ngưng tụ thành một luồng khí bao trùm xung quanh cơ thể.

Khi viên đạn bắn lên khí hộ thể của Ngô Khai Sơn, như thể bắn lên tường đồng vách sắt, không thể dịch chuyển thêm một milimet nào nữa.

Chỉ chớp mắt, những viên đạn của nhóm người A Bảo đã mất đi tác dụng, treo lơ lửng ở trước mặt của Ngô Khai Sơn, bị khí hộ thể của anh ta ngăn lại.

“Quả nhiên là sức mạnh của tông sư, chúng ta gần như không đủ sức để đối phó với bọn họ!”

Nhìn Ngô Khai Sơn mà đến cả súng cũng không thể làm gì được kia, A Bảo không hề do dự rút ra con dao giắt bên hông, nghiến răng nói: “Cô chủ bảo chúng ta bảo vệ Giang Vũ, vậy thì chúng ta có chết cũng phải chết trước Giang Vũ”.

Những vệ sĩ khác thấy vậy cũng lần lượt cất súng đi, rút ra con dao giắt bên người, đối diện với kẻ địch mạnh, bọn họ không có đường lui, dưới sự dẫn dắt của A Bảo xông thẳng về phía Ngô Khai Sơn.

“Không hổ là vệ sĩ được nhà họ Kỷ bồi dưỡng ra, lòng dũng cảm không sờn trước cái chết này, đúng là đáng được kính phục”.

Nhìn nhóm vệ sĩ vốn biết mình không đủ khả năng để đối đầu với địch nhưng vẫn không chịu chùn bước này, Ngô Khai Sơn gật đầu lia lịa, không tiếc lời khen ngợi.

“Mặc dù mấy người tự tìm chết, nhưng tôi nể mặt nhà họ Kỷ, vẫn sẽ không giết mấy người”.

Ngô Khai Sơn khẽ nhíu mày, hai tay đẩy mạnh về phía trước.

Chỉ thấy những viên đạn bị khí hộ thể chặn lại kia lập tức dùng tốc độ nhanh hơn cả lúc nãy bắn ngược về phía nhóm người A Bảo.

Đối mặt với những viên đạn bắn ngược lại, nhóm người A Bảo gần như không thể tránh né.

Chỉ chớp mắt, tất cả mọi người đều bị đạn bắn trúng, kêu lên thảm thiết ngã vật ra đất, không có ai đủ sức để bò dậy được nữa.

Đây còn là do Ngô Khai Sơn đã lưu tình lúc ra tay, chưa hề tấn công vào chỗ yếu của bọn họ, nếu không chỉ một chiêu này đã đủ để mười hai vệ sĩ kia phải mất mạng.

Đây chính là sức mạnh của tông sư, cho dù là Giang Vũ, đối diện với một vị tông sư thôi cũng đã phải chết không cần nghi ngờ.

Càng huống hồ là anh phải đối mặt với hai kẻ mạnh tông sư, anh chẳng có chút cơ hội sống nào.

“Cô chủ, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi!”

A Bảo tứ chi đều bị đạn găm trúng nằm trên vũng máu, bất lực nhắm mắt.

Với những vệ sĩ bình thường như bọn họ, ở trước mặt kẻ mạnh tông sư hoàn toàn không có sức chống cự.

“Bổn tông sư nể mặt nhà họ Kỷ, không giết mấy người”.

Ngô Khai Sơn khinh miệt liếc mắt nhìn nhóm vệ vĩ không thể cử động được nằm trên đất, sau đó nhìn về phía Giang Vũ: “Nhóc con, bây giờ đến lượt cậu rồi!”

“Anh Tề, anh đã không còn gì đáng ngại nữa, hãy nằm yên ở đây đừng cử động. Người bọn họ muốn giết là tôi, hẳn sẽ không tổn thương anh”.

Tranh thủ lúc nhóm vệ sĩ kéo dài thời gian, Giang Vũ đã xử lý xong vết thương cho Tề Thiên Minh, dặn dò một câu xong mới từ từ đứng dậy.

“Anh mau chạy đi!”

Nhìn thấy nhiều vệ sĩ được trang bị đầy đủ mà toàn bộ đều bị hạ gục trong một chiêu, Tề Thiên Minh lo lắng gào lên với Giang Vũ: “Chỉ cần anh chạy về đến Giang Châu, cô Kỷ chắc chắn có thể bảo vệ được anh”.

“Anh coi trọng tôi quá, nếu như tôi có thể dễ dàng bỏ chạy, vậy thì mặt mũi của tông sư phải đặt đi đâu!”

Giang Vũ cười khổ, ngay sau đó có ánh sáng lóe lên trong mắt anh: “Nếu đã như vậy, chẳng bằng tôi dốc sức đánh cuộc một lần, trước khi chết cảm nhận một chút sức mạnh của một tông sư, cũng coi như không có gì phải hối hận nữa”.

“Nhóc con! Chết đến nơi rồi còn có ý chí chiến đấu như thế”.

Ngô Khai Sơn ngạc nhiên nhìn Giang Vũ: “Tôi còn tưởng cậu sẽ quỳ xuống xin tha, hoặc là lấy tên của cô Kỷ ra để làm lá chắn nữa chứ?”

“Đến vệ sĩ của nhà họ Kỷ còn chẳng ngăn được các anh, vậy bất kể tôi lấy tên của ai cũng khó tránh được cái chết”.

Giang Vũ đứng thẳng lưng, vừa làm nóng người vừa thầm vận công: “Giang Vũ tôi thà chết cũng không chịu khuất phục, để tôi xem xem uy lực của kẻ mạnh tông sư thế nào!”

“Nếu như không phải có người nhờ vả, tôi đúng là không muốn giết cậu”.

Ngô Khai Sơn khen ngợi nhìn Giang Vũ hứa hẹn: “Chỉ bằng lòng dũng cảm không sợ chết này của cậu, bổn tông sư sẽ dốc hết toàn lực để cho cậu trước khi chết, được thấy sức mạnh của một tông sư chân chính”.

Giang Vũ lau vệt máu trên mặt, sau đó điên cuồng vận công, đẩy chân khí lên mức cao nhất, chuẩn bị dốc hết sức mạnh thi đấu một trận trước khi chết!
Chương 93: Tông sư cũng không làm gì được anh

“Ý?”

Khi Giang Vũ lau đi vệt máu trên mặt, lộ ra gương mặt thật sự của mình, Ngô Khai Thiên đứng ở phía không xa, giật mình kêu lên một tiếng, theo bản năng bước lên trước nhíu mày nói: “Gương mặt của thằng nhóc này sao mà càng nhìn càng quen mắt?”

“Không tệ, đây có lẽ đã là trạng thái mạnh nhất của cậu rồi”.

Cảm nhận được khí thế trên người Giang Vũ thay đổi, Ngô Khai Sơn nói bằng giọng hờ hững: “Nhưng đáng tiếc chỉ có tu vi nội kình hậu kỳ, vẫn không thể tiếp nổi một chiêu của tôi”.

“Vậy thì để tôi được lĩnh giáo uy lực của kẻ mạnh tông sư đi, dù có chết cũng không hối hận!”

Mặc dù đây là lần đầu tiên Giang Vũ giao đấu với một tông sư, nhưng sau khi nhìn thấy tốc độ cú đấm lúc trước của Ngô Khai Sơn đã đấm bay chiếc xe ô tô đang lái với tốc độ nhanh, Giang Vũ biết mình không phải là đối thủ của Ngô Khai Sơn.

Nhưng mà, cho dù biết là phải chết, nhưng Giang Vũ cũng không hề sợ hãi.

Từ lúc bắt đầu quyết định ở bên cạnh Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ đã hiểu được con đường mà mình phải đi hoặc là thành công, hoặc là tan xương nát thịt.

Do đó, Giang Vũ bây giờ không hề hối hận, cũng không hề sợ hãi.

Chỉ duy nhất tiếc nuối vì đã phụ tấm lòng của Kỷ Tuyết Tình, khiến cho đối phương phải thất vọng!

“Giỏi lắm nhóc, nếu cậu đã xem thường cái chết, vậy bổn tôn sư sẽ tác thành cho cậu!”

Ngô Khai Sơn dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Giang Vũ, sau đó dứt khoát bộc phát ra uy áp của tông sư, thoáng cái đập tan khí thế của Giang Vũ, sau đó đè ép khiến cho anh cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

“Đây chính là sức mạnh của tông sư, quả nhiên là rất mạnh!”

Đối diện với khí thế như núi đè của Ngô Khai Sơn, Giang Vũ mồ hôi đầm đìa cả người, cho dù anh đã điên cuồng vận công cũng không thể chống lại được uy áp của đối phương.

Nhưng mà Giang Vũ cứng cỏi vẫn nghiến răng dốc hết sức để chắp tay về phía Ngô Khai Sơn: “Xin được chỉ giáo, có thể thấy được sức mạnh của tông sư, cho dù tôi có chết cũng đáng”.

“Mặc dù tôi bóp chết cậu đơn giản như bóp chết một con kiến, nhưng vì biểu đạt lòng tôn trọng, bổn tôn sư sẽ dốc hết sức để tấn công”.

Ngô Khai Thiên khẽ nheo mắt, đạp mạnh chân xuống đất, vung nắm đấm đấm mạnh về phía đầu của Giang Vũ.

Cú đấm này của Ngô Khai Sơn đã dùng hết sức mạnh để biểu đạt lòng tôn trọng đối với Giang Vũ.

Đối diện với nắm đấm dốc hết sức mạnh của Ngô Khai Sơn, Giang Vũ cách từ rất xa đã cảm nhận được luồng kình phong cực mạnh đang ập đến, làn da trên mặt như bị vô số con dao cứa rách đau đớn.

“Chung quy thì mình vẫn còn quá yếu!”

Giang Vũ nhắm mắt lại, đối diện với nắm đấm của kẻ mạnh tông sư, cơ thể anh còn chẳng thể cử động, chỉ đành chờ đợi cái chết.

“Mẹ nó, là cậu ta!”

Khi Giang Vũ chắp tay, Ngô Khai Thiên nhìn thấy chiếc nhẫn màu đen trên tay anh, mặt bỗng biến sắc, mà lúc này Ngô Khai Sơn đã bắt đầu tấn công về phía Giang Vũ.

“Khai Sơn dừng tay!”

Ngô Khai Thiên hét lên một tiếng, ngăn Ngô Khai Sơn lại không để anh ta tấn công, nhưng đã không kịp thu tay lại nữa rồi.

“Đáng chết!”

Ngô Khai Thiên chửi một câu, sau đó dùng tốc độ cực nhanh xông lên trước, nhoài người, tung chân đạp một cái về phía bên cạnh người của Ngô Khai Sơn.

“Chuyện gì vậy?

Nghe thấy tiếng hô của Ngô Khai Thiên, Ngô Khai Sơn ý thức được tình huống có vấn đề, nhưng anh ta đã không kịp thu tay lại nữa rồi, chỉ đành cố gắng hết sức thu lại lực đã phát ra.

Nhưng Ngô Khai Sơn biết, cho dù mình đã thu lại đến bảy phần sức mạnh, thì Giang Vũ chỉ là một nội kình đại sư chắc chắn sẽ bị cú đấm này của anh ta đấm cho cả người nát nhừ.

Đúng vào lúc cú đấm của Ngô Khai Sơn sắp chạm đến trước mặt Giang Vũ, cái chân của Ngô Khai Thiên đã đạp vào bên cạnh vai phải của Ngô Khai Sơn trước.

“A!”

Ngô Khai Sơn giật mình kêu lên một tiếng, cơ thể không khống chế được mà bị đạp bay ra ngoài, nắm đấm gần như trượt qua tóc mai của Giang vũ.

“Chuyện gì vậy?”

Giang Vũ mở bừng mắt ra, nhìn thấy Ngô Khai Sơn bị đồng bạn đạp bay, mà mình thì chưa bị cú đấm kia giết chết, bỗng ngơ ngác.

Chẳng qua cho dù như thế, Giang Vũ vẫn cảm nhận được lúc cú đấm trượt qua mặt, quyền phong kia khiến cho da mặt anh phát đau, mũi cũng chảy máu, đây là do quyền phong của đối phương làm bị thương.

Như vậy có thể thấy được, thực lực của kẻ mạnh tông sư khủng khiếp đến mức độ nào!

“Anh hai, làm cái gì vậy?”

Ngô Khai Sơn bò từ trên đất lên, ngơ ngác nhìn về phía Ngô Khai Thiên: “Sao anh lại đánh em?”

“Anh bạn trẻ, xin lỗi. Chúng tôi nhận nhầm người rồi, lúc trước mạo phạm mong câu bỏ qua cho”.

Ngô Khai Thiên mặc lệ lời chất vấn của em trai mình, vẻ mặt đầy hổ thẹn chắp tay với Giang Vũ.

“Nhận nhầm người? Chuyện gì vậy?”

Giang Vũ ngơ ngác nhìn thái độ thay đổi hoàn toàn của Ngô Khai Thiên, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

“Em trai, chúng ta đi!”

Ngô Khai Thiên không giải thích, nói một câu xong liền nhảy xuống khỏi đường cao tốc, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía xa.

“Anh hai, anh đợi em với!”

Ngô Khai Sơn mặc dù chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng vội vàng đuổi theo.

“Phù phù!”

Sau khi hai anh em nhà họ Ngô rời đi, Giang Vũ ngồi phịch xuống nền đường thở dốc, quần áo cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

“Bọn họ làm trò gì vậy? Rõ ràng là nhằm vào mình mà đến, tại sao lại đột nhiên nói nhận nhầm người?”

Nhìn phương hướng hai anh em nhà họ Ngô rời đi, Giang Vũ khó hiểu lau mồ hôi trên mặt, lúc này mới thấy sợ nói: “Mình còn tưởng hôm nay chết chắc rồi chứ, không ngờ được lại có chuyện quay xe như thế này”.

“Kẻ mạnh tông sư quả nhiên là không tầm thường”.

Cùng lúc này, Giang Vũ cũng cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có: “Sau này mình buộc phải chăm chỉ tu luyện nhiều hơn nữa, mau chóng nâng cao tu vi lên”.

“Chỉ một nhà họ Lăng cỏn con đã có thể tìm đến loại cao thủ thế này để đối phó với mình, vậy những gia tộc mạnh hơn nhà họ Lăng thì sẽ càng khó đối phó”.

“Nhà họ Kỷ được coi như vương tộc của vùng Đông Nam, có lẽ còn có thể điều động được tông sư thậm chí là kẻ mạnh Tiên thiên, nếu mình không có thực lực thì sẽ không có chỗ đứng trước mặt nhóm người này”.

A Bảo và Tề Thiên Minh nhìn mà không hiểu gì hết.

Bọn họ cũng đều cho rằng lần này Giang Vũ chết chắc rồi, nhưng lại không ngờ được hai kẻ mạnh tông sư kia đột nhiên lại thả Giang Vũ đi, tình thế hoàn toàn thay đổi.

Nhưng mà lúc này tất cả mọi người đều nghĩ đến Kỷ Tuyết Tình.

Trong nhận thức của bọn họ, cũng chỉ có nhà họ Kỷ mới có khả năng khiến cho hai kẻ mạnh tông sư kia thay đổi ý kiến.

Trên thực tế, Kỷ Tuyết Tình quả thực là đã đàn áp Lăng Phi Dương.

Chẳng qua là Lăng Phi Dương không thể liên hệ được với anh em nhà họ Ngô, nên không kịp ngăn hành động của bọn họ lại mà thôi.

Bất kể thế nào, Giang Vũ vẫn cảm thấy mình vừa mới thoát được một kiếp, sau khi ổn định lại, anh vội vàng đứng dậy đi xử lý vết thương cho nhóm người A Bảo, đồng thời báo cảnh sát giải quyết chuyện còn lại.

Ở một bên khác!

“Anh hai, sao anh lại đột nhiên tha cho thằng nhóc kia vậy?”

Đi đến bên cạnh chỗ đỗ xe chuẩn bị từ trước, Ngô Khai Sơn khó hiểu nhìn bóng lưng Ngô Khai Thiên gọi: “Lăng Phi Dương đã hứa, đưa hai gốc thuốc bảy mươi năm tuổi cho chúng ta làm thù lao nếu chúng ta giải quyết thằng nhóc kia, hai gốc thuốc bảy mươi năm đấy, đủ để tu vi của chúng ta tăng lên không ít!”

“Đồ của Lăng Phi Dương có tốt hơn nữa, chúng ta cũng phải có mạng để dùng mới được”.

Ngô Khai Thiên từ từ xoay người lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bàn tay phải không kiềm được mà run lên bần bật.

“Anh hai, anh làm sao thế?’

Nhìn thấy bộ dạng Ngô Khai Thiên như thế, sắc mặt Ngô Khai Sơn cũng thoáng thay đổi, lo lắng hỏi.

Rốt cuộc là gặp phải thứ đáng sợ gì mới khiến cho đường đường là một kẻ mạnh tông sư bị dọa thành ra bộ dạng thế này?

“Cậu có biết người mà nhà họ Lăng bảo chúng ta đi giết là ai không?”

Giọng nói của Ngô Khai Thiên run run hỏi.

“Thằng nhóc đó tên Giang Vũ, là người đàn ông của Kỷ Tuyết Tình”.

Ngô Khai Sơn đáp lời theo bản năng, khó hiểu hỏi: “Đừng nói cậu ta chỉ là một người ngoài mà nhà họ Kỳ không chấp nhận, cho dù chúng ta có thực sự giết chết người của nhà họ Kỷ, chỉ cần đối phương không quá quan trọng, vậy có Tông môn chống lưng, nhà họ Kỷ cũng không đến mức gây phiền toái cho chúng ta, anh làm sao mà lại bị dọa thành thế này?”

“Hồ đồ à! Nhà họ Kỷ mặc dù lớn, nhưng so với thằng nhóc kia chẳng đáng để nhắc đến”.

Ngô Khai Sơn bực bội, lau mồ hôi lạnh trên trán: “đừng nói là chúng ta, cho dù là đại tông sư cũng không chọc vào cậu ta được”.

“Nếu thực sự là đại tông sư chọc vào cậu ta, thì có lẽ cũng phải lấy cái chết để đền tội”.

“Hít... đến đại tông sư cũng không đụng được vào cậu ta, cậu ta rốt cuộc là ai?”

Ngô Khai Sơn hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy anh hai của mình vốn dĩ có thực lực vô cùng mạnh lại bị dọa đến mức này.

Chẳng lẽ, thằng nhóc đó có bối cảnh rất là khủng khiếp?
Chương 94: Một kiếm Thanh Phong phá ngang trời

“Anh cũng không biết cậu ta là ai, nhưng...”.

Đối diện với câu hỏi của em trai mình, Ngô Khai Thiên khẽ cử động cánh môi, nhấc bàn tay phải về phía Ngô Khai Sơn: “Em trai à, cậu có biết ngón út này của anh vì sao mà bị mất không?”

“Em nghe nói là mười năm trước anh mạo phạm một người mà anh không nên đụng vào, sư phụ đích thân chặt ngón út của anh để trừng phạt”.

Ngô Khai Sơn trả lời bằng giọng không chắc chắn.

“Đó chỉ là vì sư môn muốn giữ lại sĩ diện cho anh, nên mới nói ra ngoài là như vậy”.

Ngô Khai Thiên lắc đầu, nghiến răng nói: “Sự thật là, mười năm trước, anh ở trên đỉnh Thái Sơn gặp được một đứa trẻ mới mười tuổi”.

“Khi đó nhìn nó có nhiều linh lực, anh liền mù quáng muốn đi lên trêu chọc nó, kết quả nó lại là một tên biến thái có thực lực vô cùng mạnh, suýt chút nữa đã đánh chết anh”.

“Không phải chứ!”

Ngô Khai Sơn giật mình kinh ngạc trợn to hai mắt, khó tin nói: “Anh hai, mười năm trước anh đã đột phá được cảnh giới tông sư rồi, mà đến cả một đứa bé mười tuổi cũng không đánh lại được?”

“Mặc dù khó mà tin được, nhưng quả thực là như thế”.

Ngô Khái Sơn than thở, sợ hãi nói: “Khi đó đứa bé kia có sức mạnh vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta, anh không hề có một chút sức lực phản kháng nào trong tay nó!”

“Cái... sau đó thì sao!”

Ngô Khai Thiên không nhịn được nuốt nước bọt, một đứa trẻ mười tuổi lại có thể đánh cho kẻ mạnh tông sư không thể đánh trả lại được, mười năm trôi qua rồi, vậy đứa trẻ kia có lẽ đã trở nên đáng sợ lắm rồi.

“Sau đó anh mới đi mách với sư phụ, muốn bảo trưởng bối của sư môn đi qua đòi lại công bằng cho anh, kết quả...”.

Ngô Khai Thiên vẻ mặt bi thảm nhắm mắt lại: “Mấy vị trưởng bối của tông môn nghe xong miêu tả của anh về thằng nhóc đó, thì lần lượt ra tay, lại đánh cho anh mất nửa cái mạng, sư tổ còn chuẩn bị xử tử anh để đền tội với đối phương”.

“Anh bị đánh rồi, sư tổ không những không đi đòi lại công bằng cho anh mà còn muốn giết anh, để đền tội cho đối phương?”

Nghe đến đây, Ngô Khai Sơn ngây ngẩn cả người, ngay sau đó phản ứng lại: “Như vậy xem ra, đứa trẻ kia không chỉ có thực lực rất mạnh, mà sau lưng nó còn có một chỗ dựa mạnh đến mức khiến cả tông môn phải sợ hãi”.

“Nó, nó rốt cuộc là ai?”

“Không có ai nó cho anh biết, đứa trẻ kia rốt cuộc là ai, anh thậm chí còn chẳng biết được tên của nó, nhưng đến trưởng bối trong sư môn cũng không biết thân phận cụ thể của đối phương”.

Ngô Khai Thiên lắc đầu, nói bằng giọng đầy kiêng dè: “Cuối cùng còn phải để sư phụ ra mặt, đích thân chặt đứt một ngón tay của anh, mới có thể gạt được suy nghĩ muốn giết anh của sư tổ”.

“Anh năm đó cũng vô cùng khó hiểu, mà sư phụ chỉ nói cho anh một câu”.

“Câu gì?”

“Người trên đỉnh, ngạo thế gian, một kiếm Thanh Phong phá ngang trời!”

“Mẹ kiếp! Đưa trẻ kia có liên quan đến kiếm thần Thanh Phong trong truyền thuyết!”

Nghe thấy câu này, vẻ mặt Ngô Khai Sơn biến sắc, lầm bầm: “Chẳng trách sư môn muốn giết anh để tạ tội, nếu như đứa trẻ kia thực sự có liên quan đến kiến thần Thanh phong, vậy sư môn đúng là không thể động vào được!”

“Không đúng!”

Ngô Khai Sơn bỗng nhiên nhíu mày, khó hiểu nói: “Anh hai nói những thứ này, thì có liên quan gì với Giang Vũ mà chúng ta cần giết?”

“Cậu vẫn chưa hiểu sao?”

Ngô Khai Thiên bực bội liếc nhìn Ngô Khai Sơn, nói bằng giọng kiêng dè: “Giang Vũ mà chúng ta cần phải giết chính là đứa trẻ năm đó mà anh đã gặp!”

“Không thể nào!”

Ngô Khai Sơn quyết đoán lắc đầu, nói bằng giọng kiên định: “Đứa trẻ đó lúc đầu có thể dễ dàng đánh thắng anh khi đó đã đột phá cảnh giới tông sư, mười năm qua đi rồi, nó ắt sẽ phải mạnh hơn chứ”.

“Mà Giang Vũ chỉ là một nội kình đại sư, sao có thể là đứa trẻ năm đó được?”

“Lúc ban đầu anh cũng chỉ cảm thấy cậu ta nhìn trông khá quen mắt, dù gì đã qua hơn mười năm rồi, anh cũng không thể nhận ra được cậu ta qua gương mặt”.

Ngô Khai Thiên nói bằng giọng chắc nịch: “Mãi cho đến khi anh nhìn thấy chiếc nhẫn hoa văn rồng trên tay cậu ta giống hệt với chiếc nhẫn trên tay người ngày trước đã đánh anh, anh mới chắc chắn cậu ta chính là đứa trẻ năm đó”.

“Gương mặt tương tự, chiếc nhẫn giống hệt, lại thêm trong tài liệu mà nhà họ Lăng cung cấp cho chúng ta, Giang Vũ đang trong giai đoạn mất trí nhớ, vậy thì chắc chắn không thể sai được!”

“Còn nói về tu vi của cậu ta bây giờ, có khả năng là bởi vì mất đi trí nhớ nên tạm thời mất đi tu vi”.

“Nhưng mà cậu ta có thể ở thế giới thế tục tu luyện được đến cảnh giới nội kình đại sư nhanh như vậy trong trạng thái mất đi trí nhớ, đã đủ để nhìn ra được cậu ta biến thái cỡ nào rồi!”

“Lại thêm phía sau lưng cậu ta rất có khả năng có chỗ dựa là kiếm thần Thanh Phong, nhân vật như vậy đừng nói là chúng ta, cho dù cả đại tông sư thậm chí kẻ mạnh Tiên thiên cũng không trêu chọc vào được”.

“Nếu như là thật, vậy nhà họ Kỷ sẽ chẳng là cái gì trước mặt cậu ta”.

Ngô Khai Sơn vội gật đầu, nói bằng giọng kiêng dè: “Dù gì kiếm thần Thanh Phong là của thời kỳ chiến tranh, là một kẻ mạnh có thể lấy sức của một mình để tiêu diệt cả một quốc gia, người dám động vào cậu ta có khác gì tự đi tìm chết!”

“Cậu bây giờ đã hiểu, anh vì sao phải ra tay ngăn cậu lại rồi chứ!”

Ngô Khai Thiên hít sâu một hơi, nhìn vào cánh tay phải của Ngô Khai Sơn mà cảm thấy may mắn: “Năm đó anh bị đứa bé kia đánh cho một trận, còn chưa làm nó bị thương chút nào, sư môn đã phải chặt một ngón tay của anh để tạ tội”.

“Nếu như cậu thực sự làm tổn thương cậu ta, vậy thì chỉ có đường chết”.

“Cho dù là bây giờ... để cho trưởng bối trong sư môn biết được cú đấm của cậu hất bay chiếc ô tô mà cậu ta ngồi, hại cậu ta suýt chết”.

“Anh đoán dù cậu có giữ lại được mạng sống thì ít nhất cũng phải trả giá là một cánh tay”.

“Anh hai, anh phải cứu em”.

Nghe thấy Ngô Khai Thiên nói những lời này, Ngô Khai Sơn thống thiết gào lên: “Nhưng là anh bảo em đi tấn công cậu ta, thực sự có chuyện gì xảy ra, anh cũng không thể trơ mắt nhìn em trở thành tàn phế !”

“Anh đã ngăn cậu giết cậu ta, đã là đang cứu cậu rồi”.

Ngô Khai Thiên vỗ vỗ vai Ngô Khai Sơn, an ủi nói: “Còn may là lần này hợp tác với nhà họ Lăng, là chuyện riêng, trong sư môn không ai biết”.

“Vậy chỉ cần chúng ta giữ kín miệng không nói, thì sư phụ và mọi người sẽ không biết đến chuyện này, cũng sẽ không trách tội chúng ta”.

“Đúng đúng đúng!”

Ngô Khai Sơn gật đầu lia lịa, ngay sau đó khó xử nói: “Nhưng chúng ta chưa thể giết chết mục tiêu, phải làm thế nào giải thích cho Lăng Phi Dương?”

“Giải thích cái khỉ gì!”

Ngô Khai Thiên bực bội quát ầm lên: “Ông ta lại dám bảo chúng ta đi giết tiểu ma đầu kia, có khác gì đẩy chúng ta vào hố lửa đâu, chúng ta nên tìm ông ta tính sổ thì có”.

“Đúng, bây giờ chúng ta đi tìm Lăng Phi Dương tính sổ”.

Ngô Khai Sơn gật mạnh đầu, sau đó hai người lên xe lái thẳng về phía nhà họ Lăng.

Trên đường cao tốc!

Giang Vũ đang bận bịu xử lý vết thương cho nhóm A Bảo, còn chưa đợi được cảnh sát đến thì Kỷ Tuyết Tình đã đến trước rồi.

“Giang Vũ, anh sao rồi?”

Sau khi xuống xe, Kỷ Tuyết Tình vành mắt đỏ ửng xông đến trước mặt Giang Vũ đang gắp đạn trên người A Bảo ra: “Anh có bị thương không?”

“Sao em lại đến đây?”

Giang Vũ vội vàng đứng dậy, cảm động nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Anh không sao!”

“Cả người anh toàn là máu, sao có thể không sao?”

Nhìn Giang Vũ gương mặt đầy máu, hai tay cũng đầy máu, Kỷ Tuyết Tình không thể kiềm chế được nữa, nước mắt tuôn ào ào: “Anh bị thương ở chỗ nào, bây giờ em đưa anh đi bệnh viện?”

“Đừng khóc, đừng khóc”.

Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình khóc, Giang Vũ bỗng luống cuống chân tay, giải thích nói: “Anh thực sự không sao cả, đây không phải là máu của anh, là của cậu chủ Tề và A Bảo bọn họ”.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt!”

Sau khi xác định Giang Vũ không bị thương, Kỷ Tuyết Tình thở phào một hơi, ngay sau đó liền nổi giận: “Nhà họ Lăng đáng chết, lại dám thuê kẻ mạnh tông sư đến đối phó anh, em nhất định sẽ không tha cho bọn họ!”

“Sao em biết là nhà họ Lăng mời kẻ mạnh tông sư đối phó anh?”

Giang Vũ khó hiểu hỏi Kỷ Tuyết Tình: “Hai kẻ mạnh tông sư kia vì em nên mới từ bỏ kế hoạch giết anh à?”

“Nếu không phải vì cô chủ của tôi gọi điện thoại cho Lăng Phi Dương, đàn áp ông ta thẳng tay, anh tưởng là người ta có thể dễ dàng tha cho anh à?”

Không đợi Kỷ Tuyết Tình trả lời, Tiểu Viện đã trả lời.

Nghe thấy câu này, Tề Thiên Minh và nhóm người A Bảo liền lộ ra biểu cảm quả nhiên là như vậy, hai kẻ mạnh tông sư kia quả nhiên là bởi vì Kỷ Tuyết Tình mới buông tha cho Giang Vũ.

“Cho dù anh có thể đánh bại được nhà họ Lăng trong chiến tranh thương mại, nhưng người ta lại có khả năng thuê kẻ mạnh tông sư đến giết anh, mà khả năng của nhà họ Lăng lại chẳng đáng là gì so với nhà họ Kỷ”.

Tiểu Viện dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Giang Vũ, nói bằng giọng kiêu ngạo: “Bây giờ anh hẳn nên hiểu được, khoảng cách giữa mình và cô chủ của tôi rồi chứ?”
Chương 95: Lăng Phi Dương điên rồi

“Im miệng!”

Nghe thấy lời này của Tiểu Viện, Kỷ Tuyết Tình lập tức nổi giận quát: “Ai cho em lá gan để dám nói năng như thế với Giang Vũ?”

Sự việc lần này gây ra đả kích không nhỏ với Giang Vũ, mà Tiểu Viện lúc này còn châm chọc, bỏ đá xuống giếng, Kỷ Tuyết Tình không nhịn được nữa mà nổi cáu.

Tiểu Viện rụt cổ lại, nhưng mà vẫn dùng ánh mắt đầy ghét bỏ nhìn Giang Vũ.

Chỉ một nhà họ Lăng cỏn con đã có thể đẩy Giang Vũ vào chỗ chết, trong lòng Tiểu Viện cảm thấy Giang Vũ không xứng với cô chủ nhà mình, hai người hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới!

“Giang Vũ, anh đừng có nghe Tiểu Viện nói bậy”.

Chỉ sợ lòng tự trọng của Giang Vũ bị tổn thương, Kỷ Tuyết Tình vội vàng an ủi: “Chỉ dựa vào sức của mình anh đã có thể đẩy nhà họ Lăng đến bước đường này, anh đã làm rất tốt rồi!”

Giang Vũ khẽ cử động đôi môi, như muốn nói lại thôi.

Mặc dù lời của Tiểu Viện nói rất khó nghe, nhưng lại là sự thật không thể chối cãi.

Giang vũ vốn dĩ còn tưởng là mình có đủ khả năng để đánh bại nhà họ Lăng, nhưng khi đối diện với kẻ mạnh tông sư mà nhà họ Lăng thuê về, anh lại chẳng hề có khả năng phản kháng, phải dựa vào sự bảo vệ của Kỷ Tuyết Tình mới giữ được mạng sống, khoảng cách quả thực quá lớn!

“Xin lỗi, anh làm em thất vọng rồi!”

Trầm lặng một hồi, Giang Vũ biểu cảm hổ thẹn nhìn Kỳ Tuyết Tình: “Đến cuối cùng, anh vẫn phải cần đến sự bảo vệ của em mới giữ được tính mạng, anh chung quy vẫn quá yếu ớt”.

“Giang Vũ, anh đừng nói như vậy, anh thực sự đã làm rất tốt rồi!”

Cảm nhận được cảm xúc suy sụp của Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình đau lòng không thôi, quan tâm hỏi: “Anh sau này đừng nghĩ đến chuyện đấu với người khác nữa, em có đủ khả năng để bảo vệ cho anh”.

“Cho dù có ai nói năng rèm pha, em cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy anh gặp nguy hiểm nữa”.

Lần này Giang Vũ suýt chút nữa bị giết, Kỷ Tuyết Tình thực sự sợ rồi.

So với việc để Giang Vũ mạo hiểm đi phía trước, cô thà rằng dùng khả năng của mình để bảo vệ cho anh, chỉ cần hai người yên ổn ở bên cạnh nhau là được.

“Anh không yếu đuối như vậy!”

Nghe thấy lời của Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ mỉm cười: “Mặc dù lần này là nhờ vào em, anh mới giữ lại được mạng mình, nhưng đồng thời cũng làm cho anh nhận ra một số sự thật”.

“Sau này anh buộc phải càng cố gắng nâng cao bản thân mình hơn, nếu không chỉ một nhà họ Lăng cỏn con đã có thể đặt anh vào chỗ chết, vậy những người còn mạnh hơn cả nhà họ Lăng muốn giết chết anh không phải càng dễ dàng hơn sao”.

“Em sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa”.

Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc nhìn vào Giang Vũ: "Từ bây giờ trở đi, em sẽ không để bất kỳ người nào tổn thương đến anh...”.

“Vậy nhà họ Kỷ làm thế nào?”

Giang Vũ ngắt lời Kỷ Tuyết Tình, nhắc nhở: “Hoặc là mạnh hơn nhà họ Kỷ, mạnh đến mức em cũng không thể chống lại được, nếu họ muốn ngăn cản chúng ta ở bên nhau, thì chúng ta phải làm sao?”

Kỷ Tuyết Tình bỗng nghẹn lời, chỉ riêng chuyện để nhà họ Kỷ chấp nhận Giang Vũ đã là một việc còn khó hơn lên trời.

Mà trên thế giới này, những sự tồn tại còn mạnh hơn nhà họ Kỷ lại có rất nhiều, ví dụ như một số gia tộc lớn của thủ đô Long Kinh hoặc là gia tộc võ giả cực mạnh, hoặc gia tộc ẩn cư...

“Yên tâm đi!”

Giang Vũ vươn tay chạm lên mặt Kỷ Tuyết Tình, phát hiện trên tay mình dính đầy máu, anh vội vàng rụt tay lại, bảo đảm: “Trải qua những chuyện này, anh càng nhận thức được rõ ràng hơn về tầm quan trọng của thực lực đối với cá nhân anh”.

“Từ hôm nay về sau anh sẽ càng cố gắng để nâng cao bản thân, sớm muộn cũng có một ngày, anh có thể quang minh chính đại đi đến nhà họ Kỷ ở Kim Lăng để xin hỏi cưới em!

“Đến lúc đó, bất luận người nào hoặc thế lực mạnh mẽ nào, cũng đều không thể ngăn cản được chúng ta ở bên nhau”.

“Giang Vũ, kỳ thực anh không cần phải mệt mỏi như vậy”.

Kỷ Tuyết Tình vừa đau lòng vừa cảm động nhìn Giang Vũ: “Em có thể vì anh mà chống đỡ được mọi thứ”.

“Không!”

Giang Vũ kiên định lắc đầu: “Anh muốn làm một người đàn ông có thể che mưa che nắng cho em, chứ không phải là một tên thư sinh vĩnh viễn sống trong sự bảo vệ của em”.

Lúc này, suy nghĩ của Giang Vũ vẫn không hề thay đổi, đó chính là muốn để cho người phụ nữ mà mình yêu thương được hạnh phúc, thì buộc phải có thực lực tuyệt đối, nếu không tất cả đều chỉ là lâu đài trên cát.

Nghe thấy lời này, Kỷ Tuyết Tình không khống chế được nhào thẳng vào lòng Giang Vũ, dùng sức ôm chặt lấy anh: “Em tin anh, em tin anh nhất định có thể trở thành người che mưa che nắng cho em”.

“Đừng như vậy, trên người anh bẩn lắm!”

Giang Vũ bất lực giơ hai bàn tay đầy máu lên, chỉ sợ làm bẩn quần áo của Kỷ Tuyết Tình.

“Em không quan tâm!”

Kỷ Tuyết Tình lại càng dùng sức ôm lấy anh, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lồng ngực của Giang Vũ, dùng sức dụi vào.

“Người khác còn đang đợi anh chữa trị nữa kìa, chúng ta về nhà rồi lại như vậy được không?”

Nhìn thấy Tề Thiên Minh và nhóm người A Bảo vẫn còn đang nằm thẳng cẳng trên đất ăn cơm chó, Giang Vũ cảm thấy hơi ngại ngùng nhắc nhở.

“Anh đừng mơ!”

Kỷ Tuyết Tình lúc này mới nghĩ đến những người khác vẫn còn ở đây, bỗng cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng tách khỏi người Giang Vũ.

Ngay sau đó, Giang Vũ lại tiếp tục chữa thương cho những người khác, mà Kỷ Tuyết Tình thì lại xấu hổ trốn bên trong xe, nhớ lại mình lúc nãy không kiềm được cảm xúc mà chủ động ôm ấp, đúng là xấu hổ”.

“Cô chủ! Bây giờ chúng ta còn vây đánh nhà họ Lăng nữa không”.

Đợi đến khi cảm xúc của kỷ Tuyết Tình bình ổn lại, Tiểu Viện lên tiếng hỏi dò.

“Trực tiếp...”.

Gương mặt Kỷ Tuyết Tình lập tức quay trở lại vẻ lạnh băng, giọng điệu đột ngột thay đổi: “Thôi bỏ đi! Nếu Lăng Phi Dương đã thức thời như thế, kịp thời ngăn chặn hành động của hai kẻ mạnh tông sư kia, vậy thì chị cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt nữa”.

“Dù gì bây giờ nhà họ Lăng đã bị ép đến bước đường cùng rồi, chỉ cần nhà họ Lăng không sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu nữa, chị cũng chẳng thèm vi phạm lời hứa, nhúng tay vào chuyện của bọn họ”.

Bên trong biệt thự của nhà họ Lăng.

Sau khi nhận được điện thoại của Kỷ Tuyết Tình, Lăng Phi Dương như kiến bò trên chảo nóng, dày vò cực kỳ.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Kỷ Tuyết Tình không bao lâu sau, Lăng Phi Dương nhận được tin tức, tất cả thế lực liên quan đến nhà họ Kỷ bên trong tỉnh Giang Đông đồng thời bắt đầu hoạt động.

Lăng Phi Dương biết, một khi Ginag Vũ có chuyện gì, thì Kỷ Tuyết Tình chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn lôi đình để tiêu diệt nhà họ Lăng, nhóm thế lực rục rịch ngóc đầu dậy kia chính là binh tốt của nhà họ Kỷ.

Nhưng cái khiến người ta bất lực nhất là, Lăng Phi Dương mãi vẫn không thể liên lạc được với anh em nhà họ Ngô, cũng tức là không thể có cách nào để ngăn cản hành động lần này của bọn họ, kết cục của nhà họ Lăng dường như đã được định sẵn.

“Đáng chết! Không ngờ được Kỷ Tuyết Tình lại để tâm đến Giang Vũ như vậy”.

Lăng Phi Dương vung nắm đấm nện mạnh lên mặt bàn làm việc, hối hận nói: “Biết sớm như thế, cho dù Giang Vũ có giết Lăng Vân, mình cũng sẽ không đối đầu với Giang Vũ, giờ thì cả nhà họ Lăng phải chôn cùng theo rồi!”

“Ông chủ, tông sư Ngô bọn họ quay trở lại rồi!”

Đúng vào lúc này, quản gia còn chưa biết chuyện đã xông thẳng vào trong thư phòng, kích động kêu lên: “Nhìn dáng vẻ bọn họ thì có lẽ thằng nhóc Giang Vũ kia đã bị hai vị tông sư xử lý xong rồi, nhà họ Lăng chúng ta thắng rồi!”

“Xong rồi!”

Nghe thấy lời này, Lăng Phi Dương ngã ngồi xuống chiếc ghế dựa, mặt xám như tro tàn, hoàn toàn tuyệt vọng.

Nay hai vị tông sư đã trở về, vậy Giang Vũ có đến tám chín phần đã bị xử lý rồi.

Nhưng Giang Vũ chết rồi, tức là nhà họ Lăng cũng sẽ bị tiêu diệt!

“Ông chủ, ông làm sao vậy?”

Quản gia chẳng hiểu ra làm sao, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lăng Phi Dương: “Giang Vũ khiến nhà họ Lăng tổn thất nghiêm trọng đã chết rồi, ông nên vui mừng mới đúng chứ, sao lại ủ rũ như thế kia?”

“Vui mừng cái con khỉ, bây giờ tôi còn muốn chết luôn đây”, Lăng Phi Dương chán nản lắc đầu, như sắp khóc đến nơi.

“Lăng Phi Dương, ông cút ra đây cho tôi!”

Đúng vào lúc này, hai anh em nhà họ Ngô đã hung hăng xông vào bên trong thư phòng: “Thế lực sau lưng của Giang Vũ kia lớn mạnh như thế, ông lại dám bảo chúng tôi đi giết cậu ta, ông cố tình muốn hại chúng tôi đúng không?”

“Tôi cũng không biết Kỷ Tuyết Tình lại để tâm thằng nhóc kia...”.

Lăng Phi Dương đáp lời bằng biểu cảm như chết rồi, lời mới nói được một nửa, tinh thần bỗng tỉnh táo lại: “Hai vị, chẳng lẽ hai vị vẫn chưa giết Giang Vũ?”

Đối diện với chất vấn của Lăng Phi Vũ, vẻ mặt của Ngô Khai Sơn cứng đờ, hai kẻ mạnh tông sư ra tay mà không thể giết được một nội kình đại sư, đúng là hơi mất mặt, khó mà mở miệng đáp lại cho được!

“Hừ! Chỗ dựa của Giang Vũ quá lớn mạnh, chúng tôi nếu như nghe lời ông dụ dỗ giết chết cậu ta, thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

Ngô Khai Thiên lại lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng rồi nhìn Lăng Phi Dương nói: “Ông muốn hại chúng tôi, chúng tôi đương nhiên là không mắc mưu”.

“Cũng tức là nói Giang Vũ chưa chết!”

Nghe thấy câu này xong, Lăng Phi Dương bỗng cảm thấy cả người sung sướng, bộ dáng suy sụp lúc trước đã thay đổi hoàn toàn, phấn khích đến mức chân nhảy tay múa: “May quá rồi, tốt quá rồi!”

“Ông ta điên rồi à?”

Hai anh em nhà họ Ngô và quản gia ngơ ngác nhìn chằm chằm Lăng Phi Dương.

Lăng Phi Dương vừa rồi còn mang bộ dạng chán đời không thiết sống, chỉ chớp mắt lại phấn khích thành thế này, đúng là bị bệnh thần kinh mà!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom