-
Chương 123-126
Chương 123: Hãy gọi tất cả những người mà cô có thể tìm được đến đây, những điều ước tình yêu ở nơi cao nhất.
“Lưu Nhã Hiên, tôi là fan của cô”.
Thấy Lưu Nhã Hiên đi ra, một cô gái hơi mập mạp giơ điện thoại di động xông tới: “Tôi là fan cứng đạt đến cấp mười lăm trong phòng livestream của cô, có thể chụp ảnh với cô được không?”
Lưu Nhã Hiên không thèm nhìn cô gái kia, chán ghét nháy mắt với Lưu Hạo.
“Cút ngay, không được chụp hình linh tinh!”
Lưu Hạo ngầm hiểu, ngăn cô gái kia lại, đồng thời giơ tay hất bay điện thoại di động đi.
Những vệ sĩ khác thì tiến lên kéo cô gái kia ra, không cho tới gần Lưu Nhã Hiên.
“Ai da, sao các anh có thể thô lỗ với fan của tôi như vậy”.
Lưu Nhã Hiên lập tức giả bộ bất mãn, áy náy nhìn về phía cô gái kia: “Xin lỗi, bọn họ cũng là vì sự an toàn của tôi mới cư xử thô lỗ như vậy với cô, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao!”
Vốn dĩ là cô gái kia vô cùng thất vọng, nhưng nghe thấy những lời Lưu Nhã Hiên an ủi mình, bỗng nhiên vui vẻ nói: “Tôi có thể chụp một tấm hình với cô không?”
“Nhiều người quá, không tiện, xin thứ lỗi”.
Lưu Nhã Hiên áy náy lắc đầu, lập tức không để ý tới cô gái kia nữa, dẫn người đi về phía Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình.
“Đồ nham hiểm!”
Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình đồng thanh mắng.
Những người khác có lẽ không nhìn ra được mánh khóe của Lưu Nhã Hiên, nhưng bọn họ lại nhìn thấy rất rõ ràng, loại hotgirl mạng này là loại biết dùng thủ đoạn nhất.
“Biết rõ tôi đã trưng dụng nơi này để quay phim, các anh còn muốn xông vào quấy rối”.
Lưu Nhã Hiên lạnh lùng nhìn Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ: “Đang cố tình thu hút sự chú ý của tôi sao?”
“Đừng tự dát vàng lên mặt mình”.
Kỷ Tuyết Tình khinh thường nhìn Lưu Nhã Hiên: “Cái loại hotgirl mạng đã qua dao kéo, không có tiền đồ như cô vẫn không thể lọt vào mắt của tôi được”.
“Khốn nạn, cô nói ai đã qua dao kéo?”
Lưu Nhã Hiên giống như bị giẫm phải đuôi, phẫn nộ gào lên: “Tôi là người đẹp tự nhiên, có tin tôi kiện cô tội phỉ báng không?”
“Bạn gái tôi không phỉ báng cô”.
Giang Vũ khinh miệt nhìn Lưu Nhã Hiên: “Cô từng mở khóe mắt, nâng mũi, gọt xương gò má, còn từng tiêm axit hydrouric, cô dám báo cảnh sát để giám định không?”
“Anh, anh…”
Sắc mặt Lưu Nhã Hiên âm trầm, lại không biết nên phản bác như thế nào, bởi vì những điều mà Giang Vũ nói đều là sự thật.
“Tôi lười giải thích với đám thấp kém như các người”.
Lưu Nhã Hiên ép bản thân mình tỉnh táo lại, kiêu ngạo nói: “Tóm lại, hôm nay nơi này đã bị tôi trưng dụng, các người muốn ngồi vòng quay mặt trời thì hôm khác lại đến!”
“Nếu cô có giấy phép trưng dụng, tôi đồng ý phối hợp với quyết sách của bên nhà thầu”.
Kỷ Tuyết Tình mặt không cảm xúc nói: “Nhưng nếu cô không có giấy phép trưng dụng, vậy thì hôm nay tôi không thể không ngồi”.
“Tôi thấy cô chán sống rồi, lại dám đối đầu với tôi”.
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình xinh đẹp hơn mình, Lưu Nhã Hiên chỉ vào Kỷ Tuyết Tình, ghen tị mắng: “Có tin tôi xé nát mặt cô ra hay không”.
Đối mặt với hành động vô lễ của Lưu Nhã Hiên, Kỷ Tuyết Tình nắm lấy ngón tay của cô ta, lạnh lùng nói: “Dám nói năng lỗ mãng với tôi, còn dùng ngón tay chỉ vào tôi, vậy thì cô chắc chắn phải trả một cái giá rất đắt”.
“Cô, cô muốn làm gì?”
Sắc mặt Lưu Nhã Hiên khẽ thay đổi, giận dữ hét lên: “Tôi quen biết rất nhiều đại lão, nếu cô dám động đến tôi... A!”
Không đợi Lưu Nhã Hiên nói xong, Kỷ Tuyết Tình dùng sức bẻ một cái.
“Răng rắc!”
Tiếng xương cốt vỡ vụn cùng với tiếng kêu thảm thiết của Lưu Nhã Hiên vang vọng khắp nơi.
“Con tiện tỳ, là ai cho cô cái dũng khí đó, dám kiêu ngạo trước mặt tôi!”
Sau khi bẻ gãy ngón tay của Lưu Nhã Hiên, Kỷ Tuyết Tình vung tay lên tát một cái vào mặt cô ta, trực tiếp đánh cho cô ta ngã xuống đất..
“A, tay của tôi…”
Lưu Nhã Hiên ngã trên mặt đất, ôm ngón tay, vừa kêu gào thảm thiết, vừa hét lớn: “Lưu Hạo, tất cả cùng xông lên đi, giết đôi nam nữ chó má này cho tôi”.
“Khốn nạn, dám làm chị của tôi bị thương, tôi liều mạng với cô”.
Nhìn thấy Lưu Nhã Hiên bị thương, Lưu Hạo giận không kiềm được, nhưng gã không dám động thủ với Giang Vũ, chỉ có thể xông về phía Kỷ Tuyết Tình, kết quả......
Giang Vũ trước tiên chắn ở trước người Kỷ Tuyết Tình, nắm chặt răng cửa của gã: “Anh vẫn không nhớ đời cơ à!”
“Đừng, đừng mà…A!”
Lưu Hạo hoảng sợ đến trừng to mắt, chiếc răng cửa này hôm qua gã mới trồng lại, nếu là lại bị bẻ, vậy thì sau này sẽ không chỉnh lại được nữa.
Không để ý tới Lưu Hạo đang cầu xin, Giang Vũ mạnh mẽ dùng sức, trực tiếp nhổ hai chiếc răng cửa vừa mới trồng lại còn mang theo phần lợi kia.
Những tên vệ sĩ khác thấy thế, tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng đều kiên trì xông lên, kết quả tất cả đều bị Giang Vũ đánh ngã xuống đất.
“Các người xong đời rồi!”
Thấy em trai và vệ sĩ đều bị đánh gục, Lưu Nhã Hiên lấy điện thoại ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu hôm nay tôi không giết chết các người, tôi sẽ không mang họ Lưu”.
“Đây là đang chuẩn bị gọi thêm người sao?”
Kỷ Tuyết Tình khinh thường nhìn Lưu Nhã Hiên, khí phách nói: “Tôi cho cô một cơ hội, cô cứ việc gọi tất cả những người mà cô có thể tìm tới”.
“Tôi muốn xem xem, ai có thể làm gì được tôi? “
“Chúng ta đi ngồi vòng quay mặt trời”.
Lời vừa dứt, Kỷ Tuyết Tình bèn kéo Giang Vũ lên vòng quay mặt trời.
Giang Vũ cũng không lo lắng chút nào, đừng nói Lưu Nhã Hiên chỉ là một hotgirl mạng, cho dù cô ta có là ngôi sao nổi tiếng, ở trước mặt Kỷ gia cũng không đáng nhắc tới.
“Các cô cứ chờ đó cho tôi!”
Thấy Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ cứ đi như vậy mà không nhìn mình, Lưu Nhã Hiên oán độc mắng một tiếng, sau đó bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại:
“Sếp Lưu, có người đã bẻ gãy một ngón tay lại còn đánh tôi”.
“Anh Trương, anh nhất định phải làm chủ cho người ta!”
…
Chỉ chốc lát sau, hơn mười chiếc xe sang trọng trị giá mấy triệu tệ, lần lượt đến hiện trường.
Một đám trung niên khí chất không tầm thường, quần áo sang trọng xuống xe đi tới trước mặt Lưu Nhã Hiên, hỏi han ân cần, thề non hẹn biển tỏ vẻ muốn báo thù trút giận cho cô ta.
“Mạng lưới quan hệ của Lưu Nhã Hiên cũng quá rộng lớn nhỉ, những người tới đây không chỉ có người kinh doanh có mặt mũi ở Ngô Thành chúng ta, còn có đại ca của thế lực ngầm, quá đồ sộ”.
“Tôi nghe nói Lưu Nhã Hiên trước khi chưa nổi tiếng là làm cái kia, hầu hạ những tên có quyền có tiền rất tốt, sau đó, những tên có quyền có tiền này mới tổ chức thành đoàn thể ủng hộ cô ta”.
“Cái gì gọi là lúc trước, anh xem Lưu Nhã Hiên cùng những người này thân mật như vậy, rõ ràng là có mối quan hệ không tầm thường, có lẽ bây giờ cũng là gái cứ gọi là đến”.
“Vậy thì xui xẻo cho cặp đôi nam nữ kia rồi, nhất là cô gái kia lại xinh đẹp như vậy, tuyệt đối sẽ bị những tên không có nhân tính kia chơi đến chết”.
…
Nhìn những người Lưu Nhã Hiên gọi tới, quần chúng vây xem đều bùng nổ.
Có người cảm khái mạng lưới quan hệ của Lưu Nhã Hiên quá rộng, có người nhiều chuyện tám về quá khứ của Lưu Nhã Hiên, mà phần lớn mọi người đều đồng tình với kết cục của Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình.
Trong bóng tối Thanh Long nhìn Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ đang ngồi trong cabin chậm rãi đi lên cao, cảm giác cũng sắp đến thời gian, bấm một dãy số: “Có người quấy rầy cô chủ nhà tôi vui chơi, tôi cho cậu thời gian mười phút dẫn người chạy tới phía dưới vòng quay mặt trời ở trong khu vui chơi, nếu không hậu quả tự gánh lấy”.
Khi Lưu Nhã Hiên kêu gọi cứu binh, Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ đã lên vòng quay mặt trời.
Lần đầu tiên Kỷ Tuyết Tình ngồi vòng quay mặt trời cảm thấy hưng phấn không thôi, cả người dính vào trên người Giang Vũ, làm ra các loại biểu cảm quái dị, điên cuồng tự sướng.
Giang Vũ ôm lấy Kỷ Tuyết Tình cực kì phối hợp, hai người giống như cặp đôi nam nữ yêu đương cuồng nhiệt, đắm chìm trong sự hạnh phúc và ngọt ngào.
“Sắp tới điểm cao nhất rồi, mau nghĩ điều muốn ước đi!”
Khi vòng quay mặt trời sắp di chuyển đến điểm cao nhất, Kỷ Tuyết Tình cũng hưng phấn tới cực điểm, hai tay chắp trước ngực, đối mặt với bầu trời, chân thành cầu nguyện: “Tôi Kỷ Tuyết Tình đời này kiếp này, nếu không phải Giang Vũ thì sẽ không lấy chồng, không rời không bỏ, sống chết có nhau..”.
Giang Vũ cũng ước giống như Kỷ Tuyết Tình, chân thành mà kiên định mà cầu nguyện: “Tôi Giang Vũ đời này kiếp này, không phải Kỷ Tuyết Tình quyết không cưới, từ đầu đến cuối, đến chết không thay đổi..”.
Cầu nguyện xong, vòng quay mặt trời cũng đúng lúc lên đến điểm cao nhất.
“Hôm nay em rất vui!”
Vẻ mặt của Kỷ Tuyết Tình ửng hồng nhào vào trong ngực Giang Vũ, vừa chủ động hôn Giang Vũ, vừa giơ điện thoại di động lên chụp ảnh.
Tuy rằng lúc trước bị độc vật vây khốn, Kỷ Tuyết Tình cũng từng chủ động hôn, nhưng đó là đang đứng trước sự sống và cái chết, hoàn toàn không hề lãng mạn và ngọt ngào như lần này
Đối mặt với một Kỷ Tuyết Tình nhiệt tình như lửa, Giang Vũ cũng rung động đến cực điểm......
Chương 124: Không ai có thể đánh được cậu Kim khi anh ấy đến
Sau khi triền miên hồi lâu, Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ Tài lưu luyến không rời bèn tách nhau ra.
Kỷ Tuyết Tình mặt đỏ rúc vào lòng Giang Vũ, há miệng thở dốc.
“Tuyết Tình, có thể ở bên em là điều hạnh phúc nhất đời anh cũng là chuyện may mắn nhất, anh nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ thời gian sớm ngày có thể sánh bước bên em”.
Giang Vũ dùng sức ôm chặt lấy cơ thể của Kỷ Tuyết Tình, kiên định nói: “Đời này bất kể có là ai đi chăng nữa cũng không thể tách hai chúng ta ra được, anh nhất định sẽ để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này”.
“Tình yêu được xuất phát từ hai phía là tình yêu ngọt ngào nhất, em cũng sẽ cố gắng!”
Kỷ Tuyết Tình dùng sức gật đầu, chân thành nói: “Đời này kiếp này, anh không rời em, em không bỏ anh, sống chết cũng không tách rời, nắm tay nhau cho đến khi đầu bạc răng long”.
Trong quá trình vòng quay mặt trời bắt đầu đi xuống, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình đều không nói gì nữa chỉ lẳng lặng ôm nhau.
Tình yêu luôn tồn tại mãi mãi, và luôn xuất hiện cả trong lúc im lặng.
Khi Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình dắt tay nhau đi xuống vòng quay mặt trời, lập tức bị một đám người vây lại, ngoại trừ mười mấy người trung niên nhìn trông khá phúc hậu ra, còn có mấy chục người đàn ông cao to lực lưỡng hung ác cầm vũ khí trong tay.
“Chính là bọn họ!”
Lưu Nhã Hiên chỉ đầu ngón tay được băng bó đơn giản vào vào Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình, oán hận nói: “Chính là hai người này đã làm em và em trai bị thương, các anh nhất định phải ra mặt làm chủ cho chúng em?”
“Còn dám chỉ vào tôi à, cô không muốn ngón tay này nữa rồi sao?”
Đối mặt với Lưu Nhã Hiên đang kêu gào, Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng hỏi.
Lưu Nhã Hiên hoảng sợ, vội vàng rụt ngón tay lại, cắn răng nói: “Cô dám động đến tôi, hôm nay cũng đừng mong sẽ được bình an, những người anh này của tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
“Đây chính là chỗ dựa mà cô đã tìm được đây sao?”
Kỷ Tuyết Tình quét một vòng, khinh thường nói: “Tôi thấy chẳng tên nào có thể đánh nổi tôi”.
“Cô gái, cô quá kiêu ngạo!”
“Ở Ngô Thành này mà dám động đến em gái Nhã Hiên, hôm nay nếu không giải thích rõ với chúng tôi vậy thì các cô đừng hòng được sống yên ổn”.
“Bộ dạng của cô gái này rất xinh đẹp, đáng tiếc lại không có mắt nhìn người, nếu như cô không thể làm chúng tôi hài lòng, vậy thì hai người các cô cũng đừng hòng rời khỏi Ngô Thành”.
…
Nghe thấy những lời mà Kỷ Tuyết Tình nói, mười mấy tên phú thương kia bắt đầu nhao nhao lên tỏ rõ thái độ, làm ra vẻ đã nắm chắc phần thắng trước Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ.
“Mặc kệ các người có là ai, nếu đã đắc tội với tôi, vậy nhất định phải trả một cái giá cực lớn”.
Nhìn thấy những tên nhà giàu này ủng hộ mình như thế, Lưu Nhã Hiên cũng khôi phục lại sức chiến đấu, kiêu ngạo nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Bây giờ cô phải quỳ xuống xin lỗi tôi ngay lập tức, sau đó trong vòng một tháng kế tiếp, thay phiên hầu hạ những người anh trai này của tôi thật tốt, nếu không tôi sẽ cho người đánh gãy chân của các người”.
“Cô đang tìm đường chết!”
Nghe thấy những lời nói như thế, sự lạnh lẽo bên trong đôi mắt của Giang Vũ trong lóe ra, không ai được phép lăng nhục Kỷ Tuyết Tình ở trước mặt anh.
“Không cần tức giận vì loại người không có tiền đồ này như vậy”.
Kỷ Tuyết Tình giữ chặt Giang Vũ lại, khinh thường nói: “Đối phó với loại người này cũng không cần anh tự mình động thủ, sẽ có người dạy cô ta cách làm người”.
“Ai da! Nghe lời nói này xem, cô cũng có chỗ dựa vững chắc ở Ngô Thành này sao”.
Lưu Nhã Hiên cười lạnh, kiêu ngạo nói: “Đến đây nào, cô gọi người mà cô có thể tìm được tới đây đi, tôi thật sự lại muốn xem ai dám ra mặt giúp cô ở cái Ngô Thành này”.
“Yên tâm, người của tôi mạnh hơn gấp trăm lần so với những người anh trai đáng tuổi làm bố cô, ít nhất thì không phải cái loại quan hệ dựa vào sắc dục”.
Kỷ Tuyết Tình thản nhiên cười, khinh thường nói: “Thật không hiểu nổi những người này, làm sao có thể thích loại kỹ nữ phóng đãng như cô, không ngại bẩn hay sao?”
“Cô đang tìm cái chết!”
Lưu Nhã Hiên xấu hổ và giận dữ hét lên: “Các anh trai đừng nhiều lời nữa, trực tiếp giúp em đánh bọn họ một trận nhớ đời đi”.
Đám nhà giàu có mối quan hệ không rõ ràng với Lưu Nhã Hiên này cũng bị lời nói của Kỷ Tuyết Tình khiến cho tức điên lên, người nào người nấy gọi thuộc hạ chuẩn bị động thủ.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng rống giận vang vọng nơi đây, tiếp theo một chiếc xe nội địa khiêm tốn với biển số W0001 nhanh chóng phi đến.
“Dừng tay lại hết cho tôi, ai dám động đậy thì tôi sẽ khiến kẻ đó phải ngồi tù suốt quãng đời còn lại”.
Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt uy nghiêm, mặc T-shirt vừa chạy lên phía trước, vừa lớn tiếng cảnh cáo.
“Thị trưởng Ngô Thành!”
Những người đang vây xem khó có thể tin nhìn người đàn ông trung niên kia, đây chính là người đứng đầu chính quyền Ngô Thành.
Nhìn thấy cảnh này, đám phú thương làm chỗ dựa cho Lưu Nhã Hiên đều biến sắc.
Cái gọi là giàu không đấu với quan, bọn họ tuy rằng có tiền, nhưng ở trước mặt thị trưởng thành phố thì căn bản là không đáng nhắc tới.
“Nhã Hiên à, anh còn có một cuộc họp quan trọng, không ở lại đây với em nữa”.
“Hôm nay mẹ vợ tôi sinh con, bây giờ tôi phải đi bệnh viện thăm, cáo từ!”
“Vợ tôi gần đây canh chừng gắt gao, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa!”
Nhìn thấy thị trưởng thành phố chạy về phía Kỷ Tuyết Tình chào hỏi, những tên phú hào này ý thức được tình hình này không ổn, vội vàng vạch rõ giới hạn với Lưu Nhã Hiên sau đó tìm cớ thoát thân khỏi hiện trường.
Trong nháy mắt, những người mà Lưu Nhã Hiên gọi tới đều đã chạy hết.
Chị em Lưu Nhã Hiên đứng ngây người tại chỗ, không ngờ đôi nam nữ ngoại tỉnh kia lại quen biết thị trưởng Ngô Thành.
“Chị, gia thế của bọn họ hình như không đơn giản”.
Lưu Hạo miệng đầy máu tươi, lời nói cũng nói không được rõ ràng: “Lần này chúng ta gặp phải kẻ khó chơi rồi”.
Sắc mặt của Lưu Nhã Hiên xanh mét nhìn Kỷ Tuyết Tình và thị trưởng Ngô Thành nói chuyện với nhau, tuy rằng linh cảm được tình hình đang không ổn, nhưng cô ta coi như vẫn còn tỉnh táo, bởi vì cô ta còn có con át chủ bài.
Đúng lúc này, một tên vệ sĩ tiến đến bên cạnh Lưu Nhã Hiên: “Cô Lưu, cậu Kim đến rồi”.
“Tốt quá rồi!”
Lưu Nhã Hiên nhất thời mừng rỡ, lạnh lùng nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình: “Ở Ngô Thành này, ba đại gia tộc mới là thế lực mạnh nhất, cho dù có là thị trưởng Ngô Thành đi chăng nữa thì cũng phải nể mặt ba đại gia tộc, để tôi xem cô ta đấu với cậu Kim như thế nào?”
Vừa dứt lời, Lưu Nhã Hiên bèn chạy về phía cổng công viên trò chơi.
Trong nhận thức của cô ta, nhà họ Kim chính là đại gia tộc có thể áp đảo cả chính phủ, chỉ cần Kim Tái An ra mặt, thị trưởng Ngô Thành cũng phải nể mặt.
Kim Tái An đi vào công viên trò chơi với thuộc hạ, hứng thú quan sát xung quanh: “Con chó cái đó đang ở đâu?”
“Cậu chủ, tôi đã liên lạc với vệ sĩ của cô Lưu, anh ta nói cô Lưu ở bên chỗ vòng quay mặt trời”.
“Vòng quay mặt trời đúng là một nơi tốt để tìm kiếm sự kích thích”.
Kim Tái An xách quần lên, cười tà nói: “Lát nữa cậu đây sẽ bảo con heo kia dập lửa ở trên vòng quay”.
“Cậu Kim anh cần phải làm chủ cho em!”
Đúng lúc này, Lưu Nhã Hiên chạy tới, khóc lớn như vòi nước vỡ van.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhìn dấu bàn tay trên mặt Lưu Nhã Hiên, sắc mặt Kim Tái An lạnh xuống: “Ai đánh em thành ra như vậy?”
“Hu hu, em đang quay phim ở bên chỗ vòng quay mặt trời bên kia, có hai người đến từ nơi khác cứ muốn ngồi vòng quay mặt trời nên...”
Lưu Nhã Hiên nhào vào lòng Kim Tái An, uất ức khóc lóc kể lể: “Em chỉ bảo bọn họ chờ một chút, bọn họ bèn động thủ đánh em, còn bẻ gãy ngón tay của em, đánh rụng răng cửa của em trai em”.
“Sao có kẻ dám làm thế, em không nói cho bọn họ biết, em là người của anh sao?”. Sắc mặt của Kim Tái An cực kì khó coi hỏi.
Tuy rằng Kim Tái An biết Lưu Nhã Hiên không phải loại người tốt lành gì, nhưng anh ta vô cùng hài lòng với kỹ thuật của người phụ nữ này, là một món đồ chơi không tồi, hôm nay bị người ta đánh, vậy anh ta phải ra mặt vì cô ta.
“Em có nói rồi, nhưng người ta căn bản không thèm nể mặt anh”.
Lưu Nhã Hiên châm ngòi thổi gió bên tai nói: “Bọn họ nói cậu Kim ở trong mắt bọn họ chỉ là cái rắm mà thôi, nếu anh dám ra mặt, sẽ bắt anh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ”.
“To gan!”
Kim Tái An đột nhiên tức giận, lạnh lùng nói: “Đi, giờ cậu đây muốn xem xem, là ai dám khiêu khích cậu đây và nhà họ Kim ở Ngô Thành này như thế?”
Bị Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình ức hiếp, Kim Tái An vốn đã nghẹn một bụng lửa rồi.
Bây giờ còn có người khiêu khích quyền uy của nhà họ Kim, đúng lúc có thể trút giận lên người bọn họ.
Chương 125: Quỳ xuống cầu xin tha thứ, kinh nguyệt đã hết.
“Bọn họ ở bên kia”.
Thấy đã thành công chọc giận được Kim Tái An, Lưu Nhã Hiên chỉ về phía vòng quay mặt trời: "Cậu Kim, anh nhất định phải lấy lại công bằng cho em và em trai đó!”
“Yên tâm, anh nhất định sẽ ra mặt giúp em”.
Kim Tái An ôm Lưu Nhã Hiên, tay không kiêng nể gì thò xuống dưới lớp quần áo, cười xấu xa nói: "Chờ dạy dỗ xong hai kẻ có mắt không tròng kia, em phải dập lửa cho cậu đây ở trên vòng quay mặt trời kia!"
“Chỉ cần cậu Kim vui vẻ, người ta đều nghe theo anh!”, Lưu Nhã Hiên quyến rũ làm nũng trong lòng Kim Tái An.
Khi Kim Tái An ôm Lưu Nhã Hiên đi tới vòng quay mặt trời, đúng lúc gặp mặt thị trưởng Ngô chuẩn bị rời đi.
“Thị trưởng Ngô, sao ông lại ở đây?”
Kim Tái An kinh ngạc hỏi thị trưởng Ngô.
“Tôi tới xử lý một chút chuyện”.
Sắc mặt của thị trưởng Ngô quái dị quan sát Kim Tái An và Lưu Nhã Hiên, nhắc nhở: "Cậu Kim, hồng nhan họa thủy, phải tự mình giải quyết cho tốt!”
Giọng nói vừa dứt, thị trưởng Ngô nhanh chóng rời đi.
Ông ta biết Lưu Nhã Hiên đắc tội với Kỷ Tuyết Tình, mà giờ phút này Kim Tái An còn cùng Lưu Nhã Hiên thân mật như thế, mấy người này đúng là không biết sống chết!
“Có ý gì vậy?”
Kim Tái An mờ mịt nhìn bóng lưng của thị trưởng Ngô, cũng không hiểu lời nhắc nhở tốt bụng của đối phương.
"Cậu Kim, chúng ta nhanh đi tìm hai tên khốn kia đi, tuyệt đối đừng để cho bọn họ chạy thoát!"
Lưu Nhã Hiên nhanh chóng thúc giục.
Thấy thị trưởng Ngô đã rời đi, không ai làm chỗ dựa cho Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ nữa, Lưu Nhã Hiên tin tưởng Kim Tái An chắc chắn có thể xử lí cặp nam nữ có mắt như mù kia.
Khi Kim Tái An và Lưu Nhã Hiên đến dưới vòng quay mặt trời, trật tự ở nơi này đã được khôi phục lại, du khách bắt đầu xếp hàng, mà Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình đã rời đi.
“Người bắt nạt em ở đâu?", Kim Tái An nghi hoặc quan sát xung quanh.
"Em không biết, hình như đã chạy mất rồi!"
Lưu Nhã Hiên không chắc chắn lắc đầu.
“Cậu Kim, hai tên khốn kiếp kia ở bên kia”.
Đúng lúc này, Lưu Hạo chạy tới: "Em vẫn luôn phái người theo dõi bọn họ!"
“Hừ! Đánh người xong đã muốn chạy, nào có chuyện dễ dàng như vậy, dẫn tôi đi sang đó!"
Kim Tái An hừ lạnh một tiếng, trong lòng có chút khinh thường, cảm thấy loại đánh người xong rồi bỏ chạy này đang lo lắng sợ hãi, không thể nào là nhân vật lớn nào đó được.
Lúc này, Giang Vũ đang cùng Kỷ Tuyết Tình xem người bán hàng rong nặn kẹo.
“Cậu Kim, chính bọn họ đã bắt nạt em!”
Lưu Nhã Hiên chỉ vào bóng lưng Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh nhất định phải làm chủ cho em, dạy dỗ bọn họ đàng hoàng!"
“Bóng lưng cô nàng này không tệ, hôm nay cậu đây đúng là có vận đào hoa rồi”.
Kim Tái An híp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng của Kỷ Tuyết Tình, đi tới phía sau hai người họ rồi lạnh lùng nói: "Các người thật to gan, dám động đến người của tôi..."
"Không muốn chết, thì quỳ xuống xin lỗi cô ấy mau lên, sau đó để cho người phụ nữ này đi theo tôi vài ngày, nếu không..."
Không đợi Kim Tái An nói xong, Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ đồng thời xoay người lại, nhìn Kim Tái An một cách nghiền ngẫm: "Cậu Kim, trùng hợp như vậy sao, lại gặp mặt rồi!”
Thấy rõ dung mạo của hai người, sắc mặt Kim Tái An nhanh chóng thay đổi, hoảng sợ trừng to mắt, run rẩy nói: "Sao lại là các người?"
“Cậu Kim, chính bọn họ bắt nạt em!”
Không chú ý tới sắc mặt của Kim Tái An đã thay đổi, Lưu Nhã Hiên dùng vẻ mặt oán độc nói: "Con tiện nhân này cũng khá xinh đẹp, để cho cô ta làm đồ chơi cho anh, mà người đàn ông kia, chúng ta trực tiếp đánh gãy..."
“Câm miệng!”
Không đợi Lưu Nhã Hiên nói xong, Kim Tái An giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta một cái.
“Cậu Kim, sao anh lại đánh em?”
Lưu Nhã Hiên ngã xuống đất, ôm mặt ngơ ngác nhìn Kim Tái An.
“Kỷ… cô Kỷ!”
Không để ý đến Lưu Nhã Hiên nữa, Kim Tái An đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn Kỷ Tuyết Tình: "Tôi không biết người mà con ả này đã đắc tội lại là cô, xin cô đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tôi đi!"
Nghe thấy những lời này, hai chị em nhà họ Lưu trợn tròn con mắt, có ngốc cũng có thể nhìn ra được Kim Tái An cực kì sợ hãi người phụ nữ đang đứng ở trước mặt kia.
“Cậu Kim thật là quyết đoán!”
Kỷ Tuyết Tình ôm lấy cánh tay của Giang Vũ, trêu đùa nói: "Anh bảo tôi quỳ xuống xin lỗi cô ta à? Bảo tôi hầu hạ anh vài ngày? Còn muốn tôi làm đồ chơi cho anh, còn muốn đánh gãy chân của bạn trai tôi?"
“Không dám, không dám!”
Nghe thấy thế, sắc mặt của Kim Tái An nhanh chóng thay đổi, quỳ phịch xuống đất, run lẩy bẩy nói: "Tôi biết sai rồi, kính xin cô Kỷ tha thứ cho tôi!"
Lúc này, Kim Tái An hận không thể chém Lưu Nhã Hiên chết tươi, nằm mơ cũng không nghĩ tới con tiện nhân này lại trêu chọc phải Kỷ Tuyết Tình.
Ngày hôm qua, Kim Tái An còn cảm thán rằng mình may mắn lắm mới tránh được một kiếp nạn, không có đắc tội với Kỷ Tuyết Tình, kết quả hôm nay lại đụng phải họng súng, đúng là hoạ vô đơn chí.
Nhìn thấy thiếu gia nhà họ Kim cao cao tại thượng ở trong mắt mình lại quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của Kỷ Tuyết Tình, chị em Lưu Nhã Hiên hoàn toàn hiểu rõ, lần này đúng thật sự là đá chân với tấm sắt cứng rồi.
Hai chị em run lẩy bẩy ngồi xổm ở bên cạnh, không dám lên tiếng.
"Vốn hôm nay tôi đã được chơi cực kì vui vẻ, nhưng người của anh lại ba lần bảy lượt khiến tôi mất hứng, khiến cho tôi rất khó chịu!"
Đối mặt với tên Kim Tái An đang quỳ xuống cầu xin tha thứ, Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng chỉ về phía Lưu Nhã Hiên: "Tôi cực kì không thích hai chị em nhà này, về sau không muốn nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ chuyện gì có liên quan đến bọn họ nữa!"
"Hiểu rồi, hiểu rồi, tôi cam đoan sau này bọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!"
Kim Tái An liên tục gật đầu, chị em Lưu Nhã Hiên hại anh ta suýt chút nữa đắc tội với Kỷ Tuyết Tình, không cần Kỷ Tuyết Tình ám chỉ, anh ta cũng tuyệt đối sẽ không chịu để yên chuyện này.
"Về sau quản cho tốt chính bản thân anh và người của anh, nếu không nhà họ Kim anh sẽ phải đi theo vết xe đổ của nhà họ Lăng".
Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng để lại một câu rồi kéo cánh tay Giang Vũ đi về phía xa xa.
Cho đến khi Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Kim Tái An đầu đầy mồ hôi mới dám đứng dậy, sau đó biểu cảm dữ tợn nhìn về phía chị em nhà họ Lưu.
"Kim... Cậu Kim, em không biết thân phận của người phụ nữ kia lại khủng bố như vậy, em..."
“Tiện nhân, tôi suýt chút nữa đã bị cô hại chết!”
Không đợi Lưu Nhã Hiên nói xong, Kim Tái An nắm lấy tóc cô ta lên, vung quyền đánh đấm một hồi, rồi sau đó để vệ sĩ đưa hai người đó đi.
Cùng ngày, hotgirl nổi tiếng nhất Ngô Thành Lưu Nhã Hiên tuyên bố ngừng hoạt động, tất cả tài khoản xã hội đều bị hủy bỏ, từ đây mai danh ẩn tích.
Sau đó có người ở một hộp đêm gặp được Lưu Nhã Hiên đã sa đoạ, đã hoàn toàn thay đổi, mà Lưu Hạo lại hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này, không còn tin tức gì nữa.
Rời khỏi công viên trò chơi, Giang Vũ ăn một bữa ăn thịnh soạn với Kỷ Tuyết Tình, sau đó đến chợ dược liệu mua một lô dược liệu, hai người lái xe trở về Giang Châu.
Nửa đêm!
Thành phố Giang Châu, Thiên Cung Vân Đỉnh.
“Tối nay anh còn muốn bỏ em lại một mình sao?”
Kỷ Tuyết Tình nằm trên giường, kéo cánh tay Giang Vũ, đáng thương hỏi.
“Đều về đến nhà rồi, cái gì gọi là bỏ rơi em chứ!”
Giang Vũ yêu chiều đắp chăn cho Kỷ Tuyết Tình, mỉm cười nói: "Buổi tối anh còn phải làm việc, không thể quấy rầy em nghỉ ngơi được."
“Kinh nguyệt của em đã hết rồi!”, Kỷ Tuyết Tình đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm một câu.
Nghe thấy thế, Giang Vũ đột nhiên có một loại cảm giác máu nóng xông thẳng lên não, kìm lòng không được mà hôn xuống.
Kỷ Tuyết Tình không phản kháng, động tình mà đáp lại......
Chương 126: Giang Vũ nhất định phải chết, không từ mà biệt
“Không được, không được!”
Khi Kỷ Tuyết Tình xé rách quần áo của Giang Vũ, Giang Vũ ép buộc chính bản thân mình phải tỉnh táo lại, đè tay của Kỷ Tuyết Tình lại: “Bây giờ anh vẫn chưa xứng với em, không thể làm chuyện vô trách nhiệm với em được”.
Kỷ Tuyết Tình không mở miệng, mặt đỏ bừng, u oán nhìn Giang Vũ.
Kỷ Tuyết Tình vẫn chưa nói cho Giang Vũ, ngày mai mình phải rời đi, vốn dĩ là muốn muốn trao mình cho Giang Vũ vào đêm cuối cùng, nhưng...
“Có phải em không tin anh có thể đạt được đến trình độ khiến cho nhà họ Kỷ đồng ý, cho nên mới muốn mình tự định đoạt chuyện cả đời không?”, Giang Vũ đột nhiên nhìn Kỷ Tuyết Tình một cách rất lạnh lùng.
“Em…”
Kỷ Tuyết Tình giật giật khoé môi, muốn nói lại thôi.
Cô muốn làm chuyện kia như thế đúng là vì định được ăn cả ngã về không, muốn gạo nấu thành cơm, dùng cách này để giảm bớt áp lực cho Giang Vũ.
“Anh hiểu tấm lòng của em, nhưng em phải có lòng tin với anh, anh chắc chắn sẽ đến Kim Lăng, quang minh chính đại cưới em làm vợ”.
Giang Vũ dịu dàng chỉnh lại tóc cho Kỷ Tuyết Tình, kiên định nói: “Từ khi quen nhau đến bây giờ, em đã giúp đỡ anh rất nhiều rồi, anh muốn trở thành người đàn ông có thể che mưa chắn gió cho em, anh muốn sau khi cưới hỏi đàng hoàng, mới động phòng hoa chúc với em”.
“Được, em chờ anh!”
Biết Giang Vũ thật sự yêu mình mới như thế nên Kỷ Tuyết Tình cực kì cảm động.
“Ngoan! Ngủ một giấc thật ngon, còn nhiều thời gian, chúng ta không thiếu chút thời gian này”.
Giang Vũ cúi người hôn lên trán Kỷ Tuyết Tình một cái, lập tức đi ra ngoài.
Sau khi Giang Vũ rời đi, Kỷ Tuyết Tình nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghĩ đến việc ngày mai phải rời đi, khó tránh khỏi có chút thương cảm.
Nhưng mà Kỷ Tuyết Tình nghĩ đến việc Giang Vũ sẽ tới Kim Lăng tìm mình, phần thương cảm này cũng phai đi không ít, ngược lại tràn ngập sự mong chờ và hướng về tương lai tốt đẹp.
Trở lại phòng, Giang Vũ tắm nước lạnh để cho mình tỉnh táo lại, câu nói “chị nguyệt đi rồi” của Kỷ Tuyết Tình là sự kích thích quá lớn với anh.
“Mình thật không có tiền đồ, suýt chút nữa đã không kiềm chế được!”
Nhìn mình trong gương, Giang Vũ tức giận mắng: “Vẫn đang chưa xứng với Tuyết Tình, nếu như chiếm lấy thể xác Tuyết Tình, vậy thì mình chính là tên khốn vô trách nhiệm”.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Giang Vũ bắt đầu tiếp tục luyện chế pháp khí cho Kỷ Tuyết Tình.
Vùng xung quanh Vân Đỉnh sơn trang, trong căn phòng cao nhất của một khách sạn năm sao.
Kỷ Thường Viễn mặc đồ ngủ, bưng một ly rượu đỏ đứng trước cửa sổ sát đất, mặt không chút biểu cảm nhìn về phía Thiên Cung Vân Đỉnh.
Thanh Long và Bạch Hổ cung kính đứng sau Kỷ Thường Viễn.
“Xem ra Tuyết Tình coi trọng Giang Vũ, đúng là có chút đạo lý”.
Nghe Thanh Long báo cáo xong, Kỷ Thường Viễn uống một ngụm rượu vang, nói thầm: “Chỉ với tu vi của Đại Sư nội kình mà có thể đánh lại cường giả Tông Sư, tuy rằng cuối cùng chấm dứt thất bại, nhưng khá khen cho dũng khí này”.
“Thưa gia chủ, Giang Vũ đã học qua rất nhiều thứ, không chỉ tinh thông y thuật, võ đạo, luyện dược còn hiểu được pháp thuật và trận pháp”.
Thanh Long nghiêm trang giới thiệu: “Nếu như cho cậu ta thêm một ít thời gian, tương lai người này chắc chắn sẽ có rất nhiều thành tựu trong tương lai, có lẽ có thể xứng với cô chủ”.
“Nếu như cậu ta được sinh ra ở trong đại gia tộc, vậy với những tài năng mà cậu ta đã thể hiện, tương lai chắc chắn sẽ cực kì đáng ngưỡng mộ, tôi cũng nguyện ý để cho cậu ta trở thành chồng của Tuyết Tình”.
Kỷ Thường Viễn gật đầu, chuyển đề tài, lạnh lùng nói: “Nhưng cậu ta chung quy chỉ là cỏ dại, có tài năng hơn nữa cũng không có tư cách để cho con gái của tôi chờ đợi cậu ta trưởng thành”.
“Ông không nên sinh lòng trắc ẩn với Giang Vũ”.
Bạch Hổ bất mãn nhìn về phía Thanh Long, nhắc nhở nói: “Đến được vị trí này của tôi và ông, gặp qua quá nhiều thiên tài có tiềm lực to lớn giống như Giang Vũ, nhưng những người trưởng thành được lại không có được mấy ai, không có thế lực gia tộc làm chỗ dựa, càng là thiên tài lại càng dễ dàng chết từ trong trứng nước”.
Thanh Long giật giật khoé môi, nhưng không nói gì.
Những kẻ có tài năng thường khiến cho người khác đố kỵ!
Thiên tài nếu không có thế lực mạnh mẽ của gia tộc làm chỗ dựa, chắc chắn sẽ không có môi trường yên ổn để thành thục hơn, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị rơi xuống vũng lầy.
“Nếu như nhà họ Kỷ bền như một tấm sắt, vậy vì để khiến cho Tuyết Tình vui vẻ, tôi nguyện ý bảo vệ cho Giang Vũ trưởng thành”.
Kỷ Thường Viễn từ từ mở miệng, bất đắc dĩ nói: “Nhưng vấn đề là nội chiến trong nhà họ Kỷ rất nhiều, nếu để Tuyết Tình và Giang Vũ ở chung với nhau, vậy Tuyết Tình tất sẽ bị cậu ta kéo xuống vũng lầy, tôi cược không nổi!”
“Bởi vậy, Giang Vũ phải chết!”
Kỷ Thường Viễn mãnh mễ uống hết sạch rượu vang trong ly, lạnh lùng nói: “Thanh Long, ngày mai ông phụ trách dẫn cô chủ đến tỉnh thành, coi như là che lấp cho chúng tôi, sau khi tôi và Bạch Hổ giết Giang Vũ, thì sẽ tới tập hợp với các ông sau”.
“Tuân lệnh!”
Thanh Long và Bạch Hổ cung kính đáp lại, lập tức rời khỏi phòng.
“Con gái à, hy vọng sau này con có thể hiểu được sự khó xử của người làm cha này, đừng quá mức ghi hận ta”.
Kỷ Thường Viễn buông ly rượu xuống, phiền muộn nhìn về phía Vân Đỉnh sơn trang: “Có vô số người ghen tỵ với sự sủng ái của ông cụ dành cho con, bọn họ đều chờ con phạm sai lầm, sau đó kéo con xuống thần đàn”.
“Mà việc người làm cha này có thể làm, chính là không để con cho những người đó để lại nhược điểm nào”.
Lại bận rộn cả một buổi tối, Giang Vũ cuối cùng cũng đã luyện chế thành công món pháp khí kia.
Bởi vì thời gian còn sớm, Kỷ Tuyết Tình vẫn chưa rời giường, hơn nữa đã liên tục hai ngày không ngủ, Giang Vũ cũng rất mệt mỏi, ngã xuống đã ngủ thiếp đi.
Rạng sáng.
Khi Kỷ Tuyết Tình rời giường, Thanh Long và Tiểu Viện đã chờ ở phòng khách từ lâu.
“Cô chủ, kỳ hạn ba ngày đã đến”.
Thanh Long cung kính hành lễ với Kỷ Tuyết Tình: “Chúng ta nên đi đến tỉnh thành đoàn tụ với gia chủ rồi”.
“Tôi biết rồi!”
Kỷ Tuyết Tình nhìn cửa phòng của Giang Vũ, mặt không chút thay đổi hỏi: “Tiểu Viện, việc mà tôi bảo cô làm cô đã làm xong chưa?”
“Thuộc hạ đã làm xong rồi!”
Tiểu Viện đưa cho Kỷ Tuyết Tình một chiếc túi tài liệu: “Quyền sở hữu của căn biệt thự đã chuyển sang tên của Giang Vũ, mà mà toàn bộ những hạng mục mà nhà họ Kỷ đầu tư ở Giang Châu đã chuyển hết cho chính phủ của Giang Châu, nhà họ Kỷ đã rút hết toàn bộ khỏi Giang Châu”.
Kỷ Tuyết Tình đẩy cửa phòng Giang Vũ ra, nhìn Giang Vũ đang ngủ say, nói thầm: “Từ nay về sau, anh cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình”.
“Cô chủ, có muốn đánh thức anh ấy dậy chào tạm biệt trực tiếp không?”
Tiểu Viện không xác định hỏi.
“Thôi! Hai người khi đã yêu đương lâu thì nào cần phải bên nhau sớm sớm chiều chiều, hôm nay chia tay là để có cuộc trùng phùng hạnh phúc ngày sau”.
Kỷ Tuyết Tình hít sâu một hơi, kiên định nói: “Yêu nhau cho tới bây giờ cũng không phải chuyện của một người, chị cũng muốn cố gắng hết sức vì tương lai của bọn chị!”
Kỷ Tuyết Tình cầm lấy giấy bút, chuẩn bị viết thư tạm biệt cho Giang Vũ.
Nhưng mặc kệ dùng từ như thế nào, cô đều khó có thể hạ bút, ngàn vạn lời nói đều không cách nào biểu đạt sự đau thương của ly biệt.
“Tuyết Tình chờ anh, em nhất định sẽ cưới anh!”
Đúng lúc này, Giang Vũ đang ngủ mơ màng màng nói: “Anh nhất định sẽ cố gắng xứng đôi với em”.
Nhìn thấy Giang Vũ trong lúc ngủ còn nhắc tới tên của mình, Kỷ Tuyết Tình cuối cùng khống chế không được, nước mắt âm thầm tuôn rơi.
“Giang Vũ, em đi đây, em chờ anh ở Kim Lăng!”
Kỷ Tuyết Tình vội vàng lưu lại một câu trên giấy, che mặt đi ra ngoài.
Nếu cứ tiếp tục chậm trễ như vậy, cô sợ mình sẽ không đi được.
Thấy cảnh như vậy, Thanh Long và Tiểu Viện âm thầm liếc nhìn nhau.
Bọn họ lúc trước không hiểu Kỷ Tuyết Tình tại sao lại quan tâm đến Giang Vũ như vậy, hôm nay chứng kiến Giang Vũ ngay cả ngủ đều nghĩ đến Kỷ Tuyết Tình, bọn họ đã hơi hiểu được.
Tuy rằng thân thế và bối cảnh của Giang Vũ không xứng với Kỷ Tuyết Tình, nhưng không ai có thể phủ nhận anh ta đúng là có một tấm chân tình với Kỷ Tuyết Tình.
Đi đến sân, Kỷ Tuyết Tình cố nén nước mắt, không nỡ nhìn thoáng qua căn biệt thự, cắn răng lên xe.
Thanh Long lo lắng đêm dài lắm mộng, quyết đoán khởi động xe, chạy ra khỏi Thiên Cung Vân Đỉnh.
Cùng lúc đó, Giang Vũ đang ngủ say mờ lơ mơ tỉnh lại, trong lòng xuất hiện một sự trống rỗng và sự mất mát khó có thể diễn tả được.
Một giây sau, Giang Vũ nhìn thấy tờ giấy trên tủ đầu giường, sắc mặt thay đổi: “Tuyết Tình đi rồi”.
Giang Vũ cơ hồ nhảy dựng lên theo bản năng, phóng như điên ra ngoài, chạy ra khỏi biệt thự, đúng lúc nhìn thấy đuôi xe của Kỷ Tuyết Tình đã đi xa.
“Tuyết Tình, đợi anh, đợi anh một chút!”
Giang Vũ vừa hét lớn vừa liều mạng đuổi theo...
“Lưu Nhã Hiên, tôi là fan của cô”.
Thấy Lưu Nhã Hiên đi ra, một cô gái hơi mập mạp giơ điện thoại di động xông tới: “Tôi là fan cứng đạt đến cấp mười lăm trong phòng livestream của cô, có thể chụp ảnh với cô được không?”
Lưu Nhã Hiên không thèm nhìn cô gái kia, chán ghét nháy mắt với Lưu Hạo.
“Cút ngay, không được chụp hình linh tinh!”
Lưu Hạo ngầm hiểu, ngăn cô gái kia lại, đồng thời giơ tay hất bay điện thoại di động đi.
Những vệ sĩ khác thì tiến lên kéo cô gái kia ra, không cho tới gần Lưu Nhã Hiên.
“Ai da, sao các anh có thể thô lỗ với fan của tôi như vậy”.
Lưu Nhã Hiên lập tức giả bộ bất mãn, áy náy nhìn về phía cô gái kia: “Xin lỗi, bọn họ cũng là vì sự an toàn của tôi mới cư xử thô lỗ như vậy với cô, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao!”
Vốn dĩ là cô gái kia vô cùng thất vọng, nhưng nghe thấy những lời Lưu Nhã Hiên an ủi mình, bỗng nhiên vui vẻ nói: “Tôi có thể chụp một tấm hình với cô không?”
“Nhiều người quá, không tiện, xin thứ lỗi”.
Lưu Nhã Hiên áy náy lắc đầu, lập tức không để ý tới cô gái kia nữa, dẫn người đi về phía Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình.
“Đồ nham hiểm!”
Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình đồng thanh mắng.
Những người khác có lẽ không nhìn ra được mánh khóe của Lưu Nhã Hiên, nhưng bọn họ lại nhìn thấy rất rõ ràng, loại hotgirl mạng này là loại biết dùng thủ đoạn nhất.
“Biết rõ tôi đã trưng dụng nơi này để quay phim, các anh còn muốn xông vào quấy rối”.
Lưu Nhã Hiên lạnh lùng nhìn Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ: “Đang cố tình thu hút sự chú ý của tôi sao?”
“Đừng tự dát vàng lên mặt mình”.
Kỷ Tuyết Tình khinh thường nhìn Lưu Nhã Hiên: “Cái loại hotgirl mạng đã qua dao kéo, không có tiền đồ như cô vẫn không thể lọt vào mắt của tôi được”.
“Khốn nạn, cô nói ai đã qua dao kéo?”
Lưu Nhã Hiên giống như bị giẫm phải đuôi, phẫn nộ gào lên: “Tôi là người đẹp tự nhiên, có tin tôi kiện cô tội phỉ báng không?”
“Bạn gái tôi không phỉ báng cô”.
Giang Vũ khinh miệt nhìn Lưu Nhã Hiên: “Cô từng mở khóe mắt, nâng mũi, gọt xương gò má, còn từng tiêm axit hydrouric, cô dám báo cảnh sát để giám định không?”
“Anh, anh…”
Sắc mặt Lưu Nhã Hiên âm trầm, lại không biết nên phản bác như thế nào, bởi vì những điều mà Giang Vũ nói đều là sự thật.
“Tôi lười giải thích với đám thấp kém như các người”.
Lưu Nhã Hiên ép bản thân mình tỉnh táo lại, kiêu ngạo nói: “Tóm lại, hôm nay nơi này đã bị tôi trưng dụng, các người muốn ngồi vòng quay mặt trời thì hôm khác lại đến!”
“Nếu cô có giấy phép trưng dụng, tôi đồng ý phối hợp với quyết sách của bên nhà thầu”.
Kỷ Tuyết Tình mặt không cảm xúc nói: “Nhưng nếu cô không có giấy phép trưng dụng, vậy thì hôm nay tôi không thể không ngồi”.
“Tôi thấy cô chán sống rồi, lại dám đối đầu với tôi”.
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình xinh đẹp hơn mình, Lưu Nhã Hiên chỉ vào Kỷ Tuyết Tình, ghen tị mắng: “Có tin tôi xé nát mặt cô ra hay không”.
Đối mặt với hành động vô lễ của Lưu Nhã Hiên, Kỷ Tuyết Tình nắm lấy ngón tay của cô ta, lạnh lùng nói: “Dám nói năng lỗ mãng với tôi, còn dùng ngón tay chỉ vào tôi, vậy thì cô chắc chắn phải trả một cái giá rất đắt”.
“Cô, cô muốn làm gì?”
Sắc mặt Lưu Nhã Hiên khẽ thay đổi, giận dữ hét lên: “Tôi quen biết rất nhiều đại lão, nếu cô dám động đến tôi... A!”
Không đợi Lưu Nhã Hiên nói xong, Kỷ Tuyết Tình dùng sức bẻ một cái.
“Răng rắc!”
Tiếng xương cốt vỡ vụn cùng với tiếng kêu thảm thiết của Lưu Nhã Hiên vang vọng khắp nơi.
“Con tiện tỳ, là ai cho cô cái dũng khí đó, dám kiêu ngạo trước mặt tôi!”
Sau khi bẻ gãy ngón tay của Lưu Nhã Hiên, Kỷ Tuyết Tình vung tay lên tát một cái vào mặt cô ta, trực tiếp đánh cho cô ta ngã xuống đất..
“A, tay của tôi…”
Lưu Nhã Hiên ngã trên mặt đất, ôm ngón tay, vừa kêu gào thảm thiết, vừa hét lớn: “Lưu Hạo, tất cả cùng xông lên đi, giết đôi nam nữ chó má này cho tôi”.
“Khốn nạn, dám làm chị của tôi bị thương, tôi liều mạng với cô”.
Nhìn thấy Lưu Nhã Hiên bị thương, Lưu Hạo giận không kiềm được, nhưng gã không dám động thủ với Giang Vũ, chỉ có thể xông về phía Kỷ Tuyết Tình, kết quả......
Giang Vũ trước tiên chắn ở trước người Kỷ Tuyết Tình, nắm chặt răng cửa của gã: “Anh vẫn không nhớ đời cơ à!”
“Đừng, đừng mà…A!”
Lưu Hạo hoảng sợ đến trừng to mắt, chiếc răng cửa này hôm qua gã mới trồng lại, nếu là lại bị bẻ, vậy thì sau này sẽ không chỉnh lại được nữa.
Không để ý tới Lưu Hạo đang cầu xin, Giang Vũ mạnh mẽ dùng sức, trực tiếp nhổ hai chiếc răng cửa vừa mới trồng lại còn mang theo phần lợi kia.
Những tên vệ sĩ khác thấy thế, tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng đều kiên trì xông lên, kết quả tất cả đều bị Giang Vũ đánh ngã xuống đất.
“Các người xong đời rồi!”
Thấy em trai và vệ sĩ đều bị đánh gục, Lưu Nhã Hiên lấy điện thoại ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu hôm nay tôi không giết chết các người, tôi sẽ không mang họ Lưu”.
“Đây là đang chuẩn bị gọi thêm người sao?”
Kỷ Tuyết Tình khinh thường nhìn Lưu Nhã Hiên, khí phách nói: “Tôi cho cô một cơ hội, cô cứ việc gọi tất cả những người mà cô có thể tìm tới”.
“Tôi muốn xem xem, ai có thể làm gì được tôi? “
“Chúng ta đi ngồi vòng quay mặt trời”.
Lời vừa dứt, Kỷ Tuyết Tình bèn kéo Giang Vũ lên vòng quay mặt trời.
Giang Vũ cũng không lo lắng chút nào, đừng nói Lưu Nhã Hiên chỉ là một hotgirl mạng, cho dù cô ta có là ngôi sao nổi tiếng, ở trước mặt Kỷ gia cũng không đáng nhắc tới.
“Các cô cứ chờ đó cho tôi!”
Thấy Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ cứ đi như vậy mà không nhìn mình, Lưu Nhã Hiên oán độc mắng một tiếng, sau đó bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại:
“Sếp Lưu, có người đã bẻ gãy một ngón tay lại còn đánh tôi”.
“Anh Trương, anh nhất định phải làm chủ cho người ta!”
…
Chỉ chốc lát sau, hơn mười chiếc xe sang trọng trị giá mấy triệu tệ, lần lượt đến hiện trường.
Một đám trung niên khí chất không tầm thường, quần áo sang trọng xuống xe đi tới trước mặt Lưu Nhã Hiên, hỏi han ân cần, thề non hẹn biển tỏ vẻ muốn báo thù trút giận cho cô ta.
“Mạng lưới quan hệ của Lưu Nhã Hiên cũng quá rộng lớn nhỉ, những người tới đây không chỉ có người kinh doanh có mặt mũi ở Ngô Thành chúng ta, còn có đại ca của thế lực ngầm, quá đồ sộ”.
“Tôi nghe nói Lưu Nhã Hiên trước khi chưa nổi tiếng là làm cái kia, hầu hạ những tên có quyền có tiền rất tốt, sau đó, những tên có quyền có tiền này mới tổ chức thành đoàn thể ủng hộ cô ta”.
“Cái gì gọi là lúc trước, anh xem Lưu Nhã Hiên cùng những người này thân mật như vậy, rõ ràng là có mối quan hệ không tầm thường, có lẽ bây giờ cũng là gái cứ gọi là đến”.
“Vậy thì xui xẻo cho cặp đôi nam nữ kia rồi, nhất là cô gái kia lại xinh đẹp như vậy, tuyệt đối sẽ bị những tên không có nhân tính kia chơi đến chết”.
…
Nhìn những người Lưu Nhã Hiên gọi tới, quần chúng vây xem đều bùng nổ.
Có người cảm khái mạng lưới quan hệ của Lưu Nhã Hiên quá rộng, có người nhiều chuyện tám về quá khứ của Lưu Nhã Hiên, mà phần lớn mọi người đều đồng tình với kết cục của Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình.
Trong bóng tối Thanh Long nhìn Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ đang ngồi trong cabin chậm rãi đi lên cao, cảm giác cũng sắp đến thời gian, bấm một dãy số: “Có người quấy rầy cô chủ nhà tôi vui chơi, tôi cho cậu thời gian mười phút dẫn người chạy tới phía dưới vòng quay mặt trời ở trong khu vui chơi, nếu không hậu quả tự gánh lấy”.
Khi Lưu Nhã Hiên kêu gọi cứu binh, Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ đã lên vòng quay mặt trời.
Lần đầu tiên Kỷ Tuyết Tình ngồi vòng quay mặt trời cảm thấy hưng phấn không thôi, cả người dính vào trên người Giang Vũ, làm ra các loại biểu cảm quái dị, điên cuồng tự sướng.
Giang Vũ ôm lấy Kỷ Tuyết Tình cực kì phối hợp, hai người giống như cặp đôi nam nữ yêu đương cuồng nhiệt, đắm chìm trong sự hạnh phúc và ngọt ngào.
“Sắp tới điểm cao nhất rồi, mau nghĩ điều muốn ước đi!”
Khi vòng quay mặt trời sắp di chuyển đến điểm cao nhất, Kỷ Tuyết Tình cũng hưng phấn tới cực điểm, hai tay chắp trước ngực, đối mặt với bầu trời, chân thành cầu nguyện: “Tôi Kỷ Tuyết Tình đời này kiếp này, nếu không phải Giang Vũ thì sẽ không lấy chồng, không rời không bỏ, sống chết có nhau..”.
Giang Vũ cũng ước giống như Kỷ Tuyết Tình, chân thành mà kiên định mà cầu nguyện: “Tôi Giang Vũ đời này kiếp này, không phải Kỷ Tuyết Tình quyết không cưới, từ đầu đến cuối, đến chết không thay đổi..”.
Cầu nguyện xong, vòng quay mặt trời cũng đúng lúc lên đến điểm cao nhất.
“Hôm nay em rất vui!”
Vẻ mặt của Kỷ Tuyết Tình ửng hồng nhào vào trong ngực Giang Vũ, vừa chủ động hôn Giang Vũ, vừa giơ điện thoại di động lên chụp ảnh.
Tuy rằng lúc trước bị độc vật vây khốn, Kỷ Tuyết Tình cũng từng chủ động hôn, nhưng đó là đang đứng trước sự sống và cái chết, hoàn toàn không hề lãng mạn và ngọt ngào như lần này
Đối mặt với một Kỷ Tuyết Tình nhiệt tình như lửa, Giang Vũ cũng rung động đến cực điểm......
Chương 124: Không ai có thể đánh được cậu Kim khi anh ấy đến
Sau khi triền miên hồi lâu, Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ Tài lưu luyến không rời bèn tách nhau ra.
Kỷ Tuyết Tình mặt đỏ rúc vào lòng Giang Vũ, há miệng thở dốc.
“Tuyết Tình, có thể ở bên em là điều hạnh phúc nhất đời anh cũng là chuyện may mắn nhất, anh nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ thời gian sớm ngày có thể sánh bước bên em”.
Giang Vũ dùng sức ôm chặt lấy cơ thể của Kỷ Tuyết Tình, kiên định nói: “Đời này bất kể có là ai đi chăng nữa cũng không thể tách hai chúng ta ra được, anh nhất định sẽ để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này”.
“Tình yêu được xuất phát từ hai phía là tình yêu ngọt ngào nhất, em cũng sẽ cố gắng!”
Kỷ Tuyết Tình dùng sức gật đầu, chân thành nói: “Đời này kiếp này, anh không rời em, em không bỏ anh, sống chết cũng không tách rời, nắm tay nhau cho đến khi đầu bạc răng long”.
Trong quá trình vòng quay mặt trời bắt đầu đi xuống, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình đều không nói gì nữa chỉ lẳng lặng ôm nhau.
Tình yêu luôn tồn tại mãi mãi, và luôn xuất hiện cả trong lúc im lặng.
Khi Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình dắt tay nhau đi xuống vòng quay mặt trời, lập tức bị một đám người vây lại, ngoại trừ mười mấy người trung niên nhìn trông khá phúc hậu ra, còn có mấy chục người đàn ông cao to lực lưỡng hung ác cầm vũ khí trong tay.
“Chính là bọn họ!”
Lưu Nhã Hiên chỉ đầu ngón tay được băng bó đơn giản vào vào Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình, oán hận nói: “Chính là hai người này đã làm em và em trai bị thương, các anh nhất định phải ra mặt làm chủ cho chúng em?”
“Còn dám chỉ vào tôi à, cô không muốn ngón tay này nữa rồi sao?”
Đối mặt với Lưu Nhã Hiên đang kêu gào, Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng hỏi.
Lưu Nhã Hiên hoảng sợ, vội vàng rụt ngón tay lại, cắn răng nói: “Cô dám động đến tôi, hôm nay cũng đừng mong sẽ được bình an, những người anh này của tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
“Đây chính là chỗ dựa mà cô đã tìm được đây sao?”
Kỷ Tuyết Tình quét một vòng, khinh thường nói: “Tôi thấy chẳng tên nào có thể đánh nổi tôi”.
“Cô gái, cô quá kiêu ngạo!”
“Ở Ngô Thành này mà dám động đến em gái Nhã Hiên, hôm nay nếu không giải thích rõ với chúng tôi vậy thì các cô đừng hòng được sống yên ổn”.
“Bộ dạng của cô gái này rất xinh đẹp, đáng tiếc lại không có mắt nhìn người, nếu như cô không thể làm chúng tôi hài lòng, vậy thì hai người các cô cũng đừng hòng rời khỏi Ngô Thành”.
…
Nghe thấy những lời mà Kỷ Tuyết Tình nói, mười mấy tên phú thương kia bắt đầu nhao nhao lên tỏ rõ thái độ, làm ra vẻ đã nắm chắc phần thắng trước Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ.
“Mặc kệ các người có là ai, nếu đã đắc tội với tôi, vậy nhất định phải trả một cái giá cực lớn”.
Nhìn thấy những tên nhà giàu này ủng hộ mình như thế, Lưu Nhã Hiên cũng khôi phục lại sức chiến đấu, kiêu ngạo nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Bây giờ cô phải quỳ xuống xin lỗi tôi ngay lập tức, sau đó trong vòng một tháng kế tiếp, thay phiên hầu hạ những người anh trai này của tôi thật tốt, nếu không tôi sẽ cho người đánh gãy chân của các người”.
“Cô đang tìm đường chết!”
Nghe thấy những lời nói như thế, sự lạnh lẽo bên trong đôi mắt của Giang Vũ trong lóe ra, không ai được phép lăng nhục Kỷ Tuyết Tình ở trước mặt anh.
“Không cần tức giận vì loại người không có tiền đồ này như vậy”.
Kỷ Tuyết Tình giữ chặt Giang Vũ lại, khinh thường nói: “Đối phó với loại người này cũng không cần anh tự mình động thủ, sẽ có người dạy cô ta cách làm người”.
“Ai da! Nghe lời nói này xem, cô cũng có chỗ dựa vững chắc ở Ngô Thành này sao”.
Lưu Nhã Hiên cười lạnh, kiêu ngạo nói: “Đến đây nào, cô gọi người mà cô có thể tìm được tới đây đi, tôi thật sự lại muốn xem ai dám ra mặt giúp cô ở cái Ngô Thành này”.
“Yên tâm, người của tôi mạnh hơn gấp trăm lần so với những người anh trai đáng tuổi làm bố cô, ít nhất thì không phải cái loại quan hệ dựa vào sắc dục”.
Kỷ Tuyết Tình thản nhiên cười, khinh thường nói: “Thật không hiểu nổi những người này, làm sao có thể thích loại kỹ nữ phóng đãng như cô, không ngại bẩn hay sao?”
“Cô đang tìm cái chết!”
Lưu Nhã Hiên xấu hổ và giận dữ hét lên: “Các anh trai đừng nhiều lời nữa, trực tiếp giúp em đánh bọn họ một trận nhớ đời đi”.
Đám nhà giàu có mối quan hệ không rõ ràng với Lưu Nhã Hiên này cũng bị lời nói của Kỷ Tuyết Tình khiến cho tức điên lên, người nào người nấy gọi thuộc hạ chuẩn bị động thủ.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng rống giận vang vọng nơi đây, tiếp theo một chiếc xe nội địa khiêm tốn với biển số W0001 nhanh chóng phi đến.
“Dừng tay lại hết cho tôi, ai dám động đậy thì tôi sẽ khiến kẻ đó phải ngồi tù suốt quãng đời còn lại”.
Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt uy nghiêm, mặc T-shirt vừa chạy lên phía trước, vừa lớn tiếng cảnh cáo.
“Thị trưởng Ngô Thành!”
Những người đang vây xem khó có thể tin nhìn người đàn ông trung niên kia, đây chính là người đứng đầu chính quyền Ngô Thành.
Nhìn thấy cảnh này, đám phú thương làm chỗ dựa cho Lưu Nhã Hiên đều biến sắc.
Cái gọi là giàu không đấu với quan, bọn họ tuy rằng có tiền, nhưng ở trước mặt thị trưởng thành phố thì căn bản là không đáng nhắc tới.
“Nhã Hiên à, anh còn có một cuộc họp quan trọng, không ở lại đây với em nữa”.
“Hôm nay mẹ vợ tôi sinh con, bây giờ tôi phải đi bệnh viện thăm, cáo từ!”
“Vợ tôi gần đây canh chừng gắt gao, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa!”
Nhìn thấy thị trưởng thành phố chạy về phía Kỷ Tuyết Tình chào hỏi, những tên phú hào này ý thức được tình hình này không ổn, vội vàng vạch rõ giới hạn với Lưu Nhã Hiên sau đó tìm cớ thoát thân khỏi hiện trường.
Trong nháy mắt, những người mà Lưu Nhã Hiên gọi tới đều đã chạy hết.
Chị em Lưu Nhã Hiên đứng ngây người tại chỗ, không ngờ đôi nam nữ ngoại tỉnh kia lại quen biết thị trưởng Ngô Thành.
“Chị, gia thế của bọn họ hình như không đơn giản”.
Lưu Hạo miệng đầy máu tươi, lời nói cũng nói không được rõ ràng: “Lần này chúng ta gặp phải kẻ khó chơi rồi”.
Sắc mặt của Lưu Nhã Hiên xanh mét nhìn Kỷ Tuyết Tình và thị trưởng Ngô Thành nói chuyện với nhau, tuy rằng linh cảm được tình hình đang không ổn, nhưng cô ta coi như vẫn còn tỉnh táo, bởi vì cô ta còn có con át chủ bài.
Đúng lúc này, một tên vệ sĩ tiến đến bên cạnh Lưu Nhã Hiên: “Cô Lưu, cậu Kim đến rồi”.
“Tốt quá rồi!”
Lưu Nhã Hiên nhất thời mừng rỡ, lạnh lùng nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình: “Ở Ngô Thành này, ba đại gia tộc mới là thế lực mạnh nhất, cho dù có là thị trưởng Ngô Thành đi chăng nữa thì cũng phải nể mặt ba đại gia tộc, để tôi xem cô ta đấu với cậu Kim như thế nào?”
Vừa dứt lời, Lưu Nhã Hiên bèn chạy về phía cổng công viên trò chơi.
Trong nhận thức của cô ta, nhà họ Kim chính là đại gia tộc có thể áp đảo cả chính phủ, chỉ cần Kim Tái An ra mặt, thị trưởng Ngô Thành cũng phải nể mặt.
Kim Tái An đi vào công viên trò chơi với thuộc hạ, hứng thú quan sát xung quanh: “Con chó cái đó đang ở đâu?”
“Cậu chủ, tôi đã liên lạc với vệ sĩ của cô Lưu, anh ta nói cô Lưu ở bên chỗ vòng quay mặt trời”.
“Vòng quay mặt trời đúng là một nơi tốt để tìm kiếm sự kích thích”.
Kim Tái An xách quần lên, cười tà nói: “Lát nữa cậu đây sẽ bảo con heo kia dập lửa ở trên vòng quay”.
“Cậu Kim anh cần phải làm chủ cho em!”
Đúng lúc này, Lưu Nhã Hiên chạy tới, khóc lớn như vòi nước vỡ van.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhìn dấu bàn tay trên mặt Lưu Nhã Hiên, sắc mặt Kim Tái An lạnh xuống: “Ai đánh em thành ra như vậy?”
“Hu hu, em đang quay phim ở bên chỗ vòng quay mặt trời bên kia, có hai người đến từ nơi khác cứ muốn ngồi vòng quay mặt trời nên...”
Lưu Nhã Hiên nhào vào lòng Kim Tái An, uất ức khóc lóc kể lể: “Em chỉ bảo bọn họ chờ một chút, bọn họ bèn động thủ đánh em, còn bẻ gãy ngón tay của em, đánh rụng răng cửa của em trai em”.
“Sao có kẻ dám làm thế, em không nói cho bọn họ biết, em là người của anh sao?”. Sắc mặt của Kim Tái An cực kì khó coi hỏi.
Tuy rằng Kim Tái An biết Lưu Nhã Hiên không phải loại người tốt lành gì, nhưng anh ta vô cùng hài lòng với kỹ thuật của người phụ nữ này, là một món đồ chơi không tồi, hôm nay bị người ta đánh, vậy anh ta phải ra mặt vì cô ta.
“Em có nói rồi, nhưng người ta căn bản không thèm nể mặt anh”.
Lưu Nhã Hiên châm ngòi thổi gió bên tai nói: “Bọn họ nói cậu Kim ở trong mắt bọn họ chỉ là cái rắm mà thôi, nếu anh dám ra mặt, sẽ bắt anh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ”.
“To gan!”
Kim Tái An đột nhiên tức giận, lạnh lùng nói: “Đi, giờ cậu đây muốn xem xem, là ai dám khiêu khích cậu đây và nhà họ Kim ở Ngô Thành này như thế?”
Bị Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình ức hiếp, Kim Tái An vốn đã nghẹn một bụng lửa rồi.
Bây giờ còn có người khiêu khích quyền uy của nhà họ Kim, đúng lúc có thể trút giận lên người bọn họ.
Chương 125: Quỳ xuống cầu xin tha thứ, kinh nguyệt đã hết.
“Bọn họ ở bên kia”.
Thấy đã thành công chọc giận được Kim Tái An, Lưu Nhã Hiên chỉ về phía vòng quay mặt trời: "Cậu Kim, anh nhất định phải lấy lại công bằng cho em và em trai đó!”
“Yên tâm, anh nhất định sẽ ra mặt giúp em”.
Kim Tái An ôm Lưu Nhã Hiên, tay không kiêng nể gì thò xuống dưới lớp quần áo, cười xấu xa nói: "Chờ dạy dỗ xong hai kẻ có mắt không tròng kia, em phải dập lửa cho cậu đây ở trên vòng quay mặt trời kia!"
“Chỉ cần cậu Kim vui vẻ, người ta đều nghe theo anh!”, Lưu Nhã Hiên quyến rũ làm nũng trong lòng Kim Tái An.
Khi Kim Tái An ôm Lưu Nhã Hiên đi tới vòng quay mặt trời, đúng lúc gặp mặt thị trưởng Ngô chuẩn bị rời đi.
“Thị trưởng Ngô, sao ông lại ở đây?”
Kim Tái An kinh ngạc hỏi thị trưởng Ngô.
“Tôi tới xử lý một chút chuyện”.
Sắc mặt của thị trưởng Ngô quái dị quan sát Kim Tái An và Lưu Nhã Hiên, nhắc nhở: "Cậu Kim, hồng nhan họa thủy, phải tự mình giải quyết cho tốt!”
Giọng nói vừa dứt, thị trưởng Ngô nhanh chóng rời đi.
Ông ta biết Lưu Nhã Hiên đắc tội với Kỷ Tuyết Tình, mà giờ phút này Kim Tái An còn cùng Lưu Nhã Hiên thân mật như thế, mấy người này đúng là không biết sống chết!
“Có ý gì vậy?”
Kim Tái An mờ mịt nhìn bóng lưng của thị trưởng Ngô, cũng không hiểu lời nhắc nhở tốt bụng của đối phương.
"Cậu Kim, chúng ta nhanh đi tìm hai tên khốn kia đi, tuyệt đối đừng để cho bọn họ chạy thoát!"
Lưu Nhã Hiên nhanh chóng thúc giục.
Thấy thị trưởng Ngô đã rời đi, không ai làm chỗ dựa cho Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ nữa, Lưu Nhã Hiên tin tưởng Kim Tái An chắc chắn có thể xử lí cặp nam nữ có mắt như mù kia.
Khi Kim Tái An và Lưu Nhã Hiên đến dưới vòng quay mặt trời, trật tự ở nơi này đã được khôi phục lại, du khách bắt đầu xếp hàng, mà Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình đã rời đi.
“Người bắt nạt em ở đâu?", Kim Tái An nghi hoặc quan sát xung quanh.
"Em không biết, hình như đã chạy mất rồi!"
Lưu Nhã Hiên không chắc chắn lắc đầu.
“Cậu Kim, hai tên khốn kiếp kia ở bên kia”.
Đúng lúc này, Lưu Hạo chạy tới: "Em vẫn luôn phái người theo dõi bọn họ!"
“Hừ! Đánh người xong đã muốn chạy, nào có chuyện dễ dàng như vậy, dẫn tôi đi sang đó!"
Kim Tái An hừ lạnh một tiếng, trong lòng có chút khinh thường, cảm thấy loại đánh người xong rồi bỏ chạy này đang lo lắng sợ hãi, không thể nào là nhân vật lớn nào đó được.
Lúc này, Giang Vũ đang cùng Kỷ Tuyết Tình xem người bán hàng rong nặn kẹo.
“Cậu Kim, chính bọn họ đã bắt nạt em!”
Lưu Nhã Hiên chỉ vào bóng lưng Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh nhất định phải làm chủ cho em, dạy dỗ bọn họ đàng hoàng!"
“Bóng lưng cô nàng này không tệ, hôm nay cậu đây đúng là có vận đào hoa rồi”.
Kim Tái An híp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng của Kỷ Tuyết Tình, đi tới phía sau hai người họ rồi lạnh lùng nói: "Các người thật to gan, dám động đến người của tôi..."
"Không muốn chết, thì quỳ xuống xin lỗi cô ấy mau lên, sau đó để cho người phụ nữ này đi theo tôi vài ngày, nếu không..."
Không đợi Kim Tái An nói xong, Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ đồng thời xoay người lại, nhìn Kim Tái An một cách nghiền ngẫm: "Cậu Kim, trùng hợp như vậy sao, lại gặp mặt rồi!”
Thấy rõ dung mạo của hai người, sắc mặt Kim Tái An nhanh chóng thay đổi, hoảng sợ trừng to mắt, run rẩy nói: "Sao lại là các người?"
“Cậu Kim, chính bọn họ bắt nạt em!”
Không chú ý tới sắc mặt của Kim Tái An đã thay đổi, Lưu Nhã Hiên dùng vẻ mặt oán độc nói: "Con tiện nhân này cũng khá xinh đẹp, để cho cô ta làm đồ chơi cho anh, mà người đàn ông kia, chúng ta trực tiếp đánh gãy..."
“Câm miệng!”
Không đợi Lưu Nhã Hiên nói xong, Kim Tái An giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta một cái.
“Cậu Kim, sao anh lại đánh em?”
Lưu Nhã Hiên ngã xuống đất, ôm mặt ngơ ngác nhìn Kim Tái An.
“Kỷ… cô Kỷ!”
Không để ý đến Lưu Nhã Hiên nữa, Kim Tái An đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn Kỷ Tuyết Tình: "Tôi không biết người mà con ả này đã đắc tội lại là cô, xin cô đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tôi đi!"
Nghe thấy những lời này, hai chị em nhà họ Lưu trợn tròn con mắt, có ngốc cũng có thể nhìn ra được Kim Tái An cực kì sợ hãi người phụ nữ đang đứng ở trước mặt kia.
“Cậu Kim thật là quyết đoán!”
Kỷ Tuyết Tình ôm lấy cánh tay của Giang Vũ, trêu đùa nói: "Anh bảo tôi quỳ xuống xin lỗi cô ta à? Bảo tôi hầu hạ anh vài ngày? Còn muốn tôi làm đồ chơi cho anh, còn muốn đánh gãy chân của bạn trai tôi?"
“Không dám, không dám!”
Nghe thấy thế, sắc mặt của Kim Tái An nhanh chóng thay đổi, quỳ phịch xuống đất, run lẩy bẩy nói: "Tôi biết sai rồi, kính xin cô Kỷ tha thứ cho tôi!"
Lúc này, Kim Tái An hận không thể chém Lưu Nhã Hiên chết tươi, nằm mơ cũng không nghĩ tới con tiện nhân này lại trêu chọc phải Kỷ Tuyết Tình.
Ngày hôm qua, Kim Tái An còn cảm thán rằng mình may mắn lắm mới tránh được một kiếp nạn, không có đắc tội với Kỷ Tuyết Tình, kết quả hôm nay lại đụng phải họng súng, đúng là hoạ vô đơn chí.
Nhìn thấy thiếu gia nhà họ Kim cao cao tại thượng ở trong mắt mình lại quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của Kỷ Tuyết Tình, chị em Lưu Nhã Hiên hoàn toàn hiểu rõ, lần này đúng thật sự là đá chân với tấm sắt cứng rồi.
Hai chị em run lẩy bẩy ngồi xổm ở bên cạnh, không dám lên tiếng.
"Vốn hôm nay tôi đã được chơi cực kì vui vẻ, nhưng người của anh lại ba lần bảy lượt khiến tôi mất hứng, khiến cho tôi rất khó chịu!"
Đối mặt với tên Kim Tái An đang quỳ xuống cầu xin tha thứ, Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng chỉ về phía Lưu Nhã Hiên: "Tôi cực kì không thích hai chị em nhà này, về sau không muốn nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ chuyện gì có liên quan đến bọn họ nữa!"
"Hiểu rồi, hiểu rồi, tôi cam đoan sau này bọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!"
Kim Tái An liên tục gật đầu, chị em Lưu Nhã Hiên hại anh ta suýt chút nữa đắc tội với Kỷ Tuyết Tình, không cần Kỷ Tuyết Tình ám chỉ, anh ta cũng tuyệt đối sẽ không chịu để yên chuyện này.
"Về sau quản cho tốt chính bản thân anh và người của anh, nếu không nhà họ Kim anh sẽ phải đi theo vết xe đổ của nhà họ Lăng".
Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng để lại một câu rồi kéo cánh tay Giang Vũ đi về phía xa xa.
Cho đến khi Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Kim Tái An đầu đầy mồ hôi mới dám đứng dậy, sau đó biểu cảm dữ tợn nhìn về phía chị em nhà họ Lưu.
"Kim... Cậu Kim, em không biết thân phận của người phụ nữ kia lại khủng bố như vậy, em..."
“Tiện nhân, tôi suýt chút nữa đã bị cô hại chết!”
Không đợi Lưu Nhã Hiên nói xong, Kim Tái An nắm lấy tóc cô ta lên, vung quyền đánh đấm một hồi, rồi sau đó để vệ sĩ đưa hai người đó đi.
Cùng ngày, hotgirl nổi tiếng nhất Ngô Thành Lưu Nhã Hiên tuyên bố ngừng hoạt động, tất cả tài khoản xã hội đều bị hủy bỏ, từ đây mai danh ẩn tích.
Sau đó có người ở một hộp đêm gặp được Lưu Nhã Hiên đã sa đoạ, đã hoàn toàn thay đổi, mà Lưu Hạo lại hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này, không còn tin tức gì nữa.
Rời khỏi công viên trò chơi, Giang Vũ ăn một bữa ăn thịnh soạn với Kỷ Tuyết Tình, sau đó đến chợ dược liệu mua một lô dược liệu, hai người lái xe trở về Giang Châu.
Nửa đêm!
Thành phố Giang Châu, Thiên Cung Vân Đỉnh.
“Tối nay anh còn muốn bỏ em lại một mình sao?”
Kỷ Tuyết Tình nằm trên giường, kéo cánh tay Giang Vũ, đáng thương hỏi.
“Đều về đến nhà rồi, cái gì gọi là bỏ rơi em chứ!”
Giang Vũ yêu chiều đắp chăn cho Kỷ Tuyết Tình, mỉm cười nói: "Buổi tối anh còn phải làm việc, không thể quấy rầy em nghỉ ngơi được."
“Kinh nguyệt của em đã hết rồi!”, Kỷ Tuyết Tình đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm một câu.
Nghe thấy thế, Giang Vũ đột nhiên có một loại cảm giác máu nóng xông thẳng lên não, kìm lòng không được mà hôn xuống.
Kỷ Tuyết Tình không phản kháng, động tình mà đáp lại......
Chương 126: Giang Vũ nhất định phải chết, không từ mà biệt
“Không được, không được!”
Khi Kỷ Tuyết Tình xé rách quần áo của Giang Vũ, Giang Vũ ép buộc chính bản thân mình phải tỉnh táo lại, đè tay của Kỷ Tuyết Tình lại: “Bây giờ anh vẫn chưa xứng với em, không thể làm chuyện vô trách nhiệm với em được”.
Kỷ Tuyết Tình không mở miệng, mặt đỏ bừng, u oán nhìn Giang Vũ.
Kỷ Tuyết Tình vẫn chưa nói cho Giang Vũ, ngày mai mình phải rời đi, vốn dĩ là muốn muốn trao mình cho Giang Vũ vào đêm cuối cùng, nhưng...
“Có phải em không tin anh có thể đạt được đến trình độ khiến cho nhà họ Kỷ đồng ý, cho nên mới muốn mình tự định đoạt chuyện cả đời không?”, Giang Vũ đột nhiên nhìn Kỷ Tuyết Tình một cách rất lạnh lùng.
“Em…”
Kỷ Tuyết Tình giật giật khoé môi, muốn nói lại thôi.
Cô muốn làm chuyện kia như thế đúng là vì định được ăn cả ngã về không, muốn gạo nấu thành cơm, dùng cách này để giảm bớt áp lực cho Giang Vũ.
“Anh hiểu tấm lòng của em, nhưng em phải có lòng tin với anh, anh chắc chắn sẽ đến Kim Lăng, quang minh chính đại cưới em làm vợ”.
Giang Vũ dịu dàng chỉnh lại tóc cho Kỷ Tuyết Tình, kiên định nói: “Từ khi quen nhau đến bây giờ, em đã giúp đỡ anh rất nhiều rồi, anh muốn trở thành người đàn ông có thể che mưa chắn gió cho em, anh muốn sau khi cưới hỏi đàng hoàng, mới động phòng hoa chúc với em”.
“Được, em chờ anh!”
Biết Giang Vũ thật sự yêu mình mới như thế nên Kỷ Tuyết Tình cực kì cảm động.
“Ngoan! Ngủ một giấc thật ngon, còn nhiều thời gian, chúng ta không thiếu chút thời gian này”.
Giang Vũ cúi người hôn lên trán Kỷ Tuyết Tình một cái, lập tức đi ra ngoài.
Sau khi Giang Vũ rời đi, Kỷ Tuyết Tình nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghĩ đến việc ngày mai phải rời đi, khó tránh khỏi có chút thương cảm.
Nhưng mà Kỷ Tuyết Tình nghĩ đến việc Giang Vũ sẽ tới Kim Lăng tìm mình, phần thương cảm này cũng phai đi không ít, ngược lại tràn ngập sự mong chờ và hướng về tương lai tốt đẹp.
Trở lại phòng, Giang Vũ tắm nước lạnh để cho mình tỉnh táo lại, câu nói “chị nguyệt đi rồi” của Kỷ Tuyết Tình là sự kích thích quá lớn với anh.
“Mình thật không có tiền đồ, suýt chút nữa đã không kiềm chế được!”
Nhìn mình trong gương, Giang Vũ tức giận mắng: “Vẫn đang chưa xứng với Tuyết Tình, nếu như chiếm lấy thể xác Tuyết Tình, vậy thì mình chính là tên khốn vô trách nhiệm”.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Giang Vũ bắt đầu tiếp tục luyện chế pháp khí cho Kỷ Tuyết Tình.
Vùng xung quanh Vân Đỉnh sơn trang, trong căn phòng cao nhất của một khách sạn năm sao.
Kỷ Thường Viễn mặc đồ ngủ, bưng một ly rượu đỏ đứng trước cửa sổ sát đất, mặt không chút biểu cảm nhìn về phía Thiên Cung Vân Đỉnh.
Thanh Long và Bạch Hổ cung kính đứng sau Kỷ Thường Viễn.
“Xem ra Tuyết Tình coi trọng Giang Vũ, đúng là có chút đạo lý”.
Nghe Thanh Long báo cáo xong, Kỷ Thường Viễn uống một ngụm rượu vang, nói thầm: “Chỉ với tu vi của Đại Sư nội kình mà có thể đánh lại cường giả Tông Sư, tuy rằng cuối cùng chấm dứt thất bại, nhưng khá khen cho dũng khí này”.
“Thưa gia chủ, Giang Vũ đã học qua rất nhiều thứ, không chỉ tinh thông y thuật, võ đạo, luyện dược còn hiểu được pháp thuật và trận pháp”.
Thanh Long nghiêm trang giới thiệu: “Nếu như cho cậu ta thêm một ít thời gian, tương lai người này chắc chắn sẽ có rất nhiều thành tựu trong tương lai, có lẽ có thể xứng với cô chủ”.
“Nếu như cậu ta được sinh ra ở trong đại gia tộc, vậy với những tài năng mà cậu ta đã thể hiện, tương lai chắc chắn sẽ cực kì đáng ngưỡng mộ, tôi cũng nguyện ý để cho cậu ta trở thành chồng của Tuyết Tình”.
Kỷ Thường Viễn gật đầu, chuyển đề tài, lạnh lùng nói: “Nhưng cậu ta chung quy chỉ là cỏ dại, có tài năng hơn nữa cũng không có tư cách để cho con gái của tôi chờ đợi cậu ta trưởng thành”.
“Ông không nên sinh lòng trắc ẩn với Giang Vũ”.
Bạch Hổ bất mãn nhìn về phía Thanh Long, nhắc nhở nói: “Đến được vị trí này của tôi và ông, gặp qua quá nhiều thiên tài có tiềm lực to lớn giống như Giang Vũ, nhưng những người trưởng thành được lại không có được mấy ai, không có thế lực gia tộc làm chỗ dựa, càng là thiên tài lại càng dễ dàng chết từ trong trứng nước”.
Thanh Long giật giật khoé môi, nhưng không nói gì.
Những kẻ có tài năng thường khiến cho người khác đố kỵ!
Thiên tài nếu không có thế lực mạnh mẽ của gia tộc làm chỗ dựa, chắc chắn sẽ không có môi trường yên ổn để thành thục hơn, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị rơi xuống vũng lầy.
“Nếu như nhà họ Kỷ bền như một tấm sắt, vậy vì để khiến cho Tuyết Tình vui vẻ, tôi nguyện ý bảo vệ cho Giang Vũ trưởng thành”.
Kỷ Thường Viễn từ từ mở miệng, bất đắc dĩ nói: “Nhưng vấn đề là nội chiến trong nhà họ Kỷ rất nhiều, nếu để Tuyết Tình và Giang Vũ ở chung với nhau, vậy Tuyết Tình tất sẽ bị cậu ta kéo xuống vũng lầy, tôi cược không nổi!”
“Bởi vậy, Giang Vũ phải chết!”
Kỷ Thường Viễn mãnh mễ uống hết sạch rượu vang trong ly, lạnh lùng nói: “Thanh Long, ngày mai ông phụ trách dẫn cô chủ đến tỉnh thành, coi như là che lấp cho chúng tôi, sau khi tôi và Bạch Hổ giết Giang Vũ, thì sẽ tới tập hợp với các ông sau”.
“Tuân lệnh!”
Thanh Long và Bạch Hổ cung kính đáp lại, lập tức rời khỏi phòng.
“Con gái à, hy vọng sau này con có thể hiểu được sự khó xử của người làm cha này, đừng quá mức ghi hận ta”.
Kỷ Thường Viễn buông ly rượu xuống, phiền muộn nhìn về phía Vân Đỉnh sơn trang: “Có vô số người ghen tỵ với sự sủng ái của ông cụ dành cho con, bọn họ đều chờ con phạm sai lầm, sau đó kéo con xuống thần đàn”.
“Mà việc người làm cha này có thể làm, chính là không để con cho những người đó để lại nhược điểm nào”.
Lại bận rộn cả một buổi tối, Giang Vũ cuối cùng cũng đã luyện chế thành công món pháp khí kia.
Bởi vì thời gian còn sớm, Kỷ Tuyết Tình vẫn chưa rời giường, hơn nữa đã liên tục hai ngày không ngủ, Giang Vũ cũng rất mệt mỏi, ngã xuống đã ngủ thiếp đi.
Rạng sáng.
Khi Kỷ Tuyết Tình rời giường, Thanh Long và Tiểu Viện đã chờ ở phòng khách từ lâu.
“Cô chủ, kỳ hạn ba ngày đã đến”.
Thanh Long cung kính hành lễ với Kỷ Tuyết Tình: “Chúng ta nên đi đến tỉnh thành đoàn tụ với gia chủ rồi”.
“Tôi biết rồi!”
Kỷ Tuyết Tình nhìn cửa phòng của Giang Vũ, mặt không chút thay đổi hỏi: “Tiểu Viện, việc mà tôi bảo cô làm cô đã làm xong chưa?”
“Thuộc hạ đã làm xong rồi!”
Tiểu Viện đưa cho Kỷ Tuyết Tình một chiếc túi tài liệu: “Quyền sở hữu của căn biệt thự đã chuyển sang tên của Giang Vũ, mà mà toàn bộ những hạng mục mà nhà họ Kỷ đầu tư ở Giang Châu đã chuyển hết cho chính phủ của Giang Châu, nhà họ Kỷ đã rút hết toàn bộ khỏi Giang Châu”.
Kỷ Tuyết Tình đẩy cửa phòng Giang Vũ ra, nhìn Giang Vũ đang ngủ say, nói thầm: “Từ nay về sau, anh cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình”.
“Cô chủ, có muốn đánh thức anh ấy dậy chào tạm biệt trực tiếp không?”
Tiểu Viện không xác định hỏi.
“Thôi! Hai người khi đã yêu đương lâu thì nào cần phải bên nhau sớm sớm chiều chiều, hôm nay chia tay là để có cuộc trùng phùng hạnh phúc ngày sau”.
Kỷ Tuyết Tình hít sâu một hơi, kiên định nói: “Yêu nhau cho tới bây giờ cũng không phải chuyện của một người, chị cũng muốn cố gắng hết sức vì tương lai của bọn chị!”
Kỷ Tuyết Tình cầm lấy giấy bút, chuẩn bị viết thư tạm biệt cho Giang Vũ.
Nhưng mặc kệ dùng từ như thế nào, cô đều khó có thể hạ bút, ngàn vạn lời nói đều không cách nào biểu đạt sự đau thương của ly biệt.
“Tuyết Tình chờ anh, em nhất định sẽ cưới anh!”
Đúng lúc này, Giang Vũ đang ngủ mơ màng màng nói: “Anh nhất định sẽ cố gắng xứng đôi với em”.
Nhìn thấy Giang Vũ trong lúc ngủ còn nhắc tới tên của mình, Kỷ Tuyết Tình cuối cùng khống chế không được, nước mắt âm thầm tuôn rơi.
“Giang Vũ, em đi đây, em chờ anh ở Kim Lăng!”
Kỷ Tuyết Tình vội vàng lưu lại một câu trên giấy, che mặt đi ra ngoài.
Nếu cứ tiếp tục chậm trễ như vậy, cô sợ mình sẽ không đi được.
Thấy cảnh như vậy, Thanh Long và Tiểu Viện âm thầm liếc nhìn nhau.
Bọn họ lúc trước không hiểu Kỷ Tuyết Tình tại sao lại quan tâm đến Giang Vũ như vậy, hôm nay chứng kiến Giang Vũ ngay cả ngủ đều nghĩ đến Kỷ Tuyết Tình, bọn họ đã hơi hiểu được.
Tuy rằng thân thế và bối cảnh của Giang Vũ không xứng với Kỷ Tuyết Tình, nhưng không ai có thể phủ nhận anh ta đúng là có một tấm chân tình với Kỷ Tuyết Tình.
Đi đến sân, Kỷ Tuyết Tình cố nén nước mắt, không nỡ nhìn thoáng qua căn biệt thự, cắn răng lên xe.
Thanh Long lo lắng đêm dài lắm mộng, quyết đoán khởi động xe, chạy ra khỏi Thiên Cung Vân Đỉnh.
Cùng lúc đó, Giang Vũ đang ngủ say mờ lơ mơ tỉnh lại, trong lòng xuất hiện một sự trống rỗng và sự mất mát khó có thể diễn tả được.
Một giây sau, Giang Vũ nhìn thấy tờ giấy trên tủ đầu giường, sắc mặt thay đổi: “Tuyết Tình đi rồi”.
Giang Vũ cơ hồ nhảy dựng lên theo bản năng, phóng như điên ra ngoài, chạy ra khỏi biệt thự, đúng lúc nhìn thấy đuôi xe của Kỷ Tuyết Tình đã đi xa.
“Tuyết Tình, đợi anh, đợi anh một chút!”
Giang Vũ vừa hét lớn vừa liều mạng đuổi theo...