• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (1 Viewer)

  • Chương 127-128

Chương 127: Kỷ Tuyết Tình rời đi, xin chị giúp em bảo vệ một người.

Trên xe!

Vành mắt Kỷ Tuyết Tình ửng đỏ, mím môi, gắt gao nắm chặt nắm đấm, cô cũng không có phát hiện ra Giang Vũ đang đuổi theo ở phía sau.

Kỷ Tuyết Tình cố nén xúc động quay đầu lại, nhưng cô biết thái độ của gia tộc nên mới không thể không rời xa Giang Vũ, nếu không sẽ chỉ khiến gia tộc muốn giết Giang Vũ hơn thôi.

Thanh Long đang lái xe phát hiện ra Giang Vũ trước, nhưng mà ông ta không có mở miệng nhắc nhở, ngược lại dùng sức nhấn ga, muốn bỏ lại Giang Vũ.

Thanh Long biết Kỷ Thường Viễn và Bạch Hổ hôm nay sẽ giết Giang Vũ, thay vì để cho cô chủ và Giang Vũ dây dưa không rõ, còn không bằng ly biết một lần.

Chỉ là Thanh Long đánh giá thấp sự cố chấp của Giang Vũ, mặc kệ ông ta có tăng tốc như thế nào, Giang Vũ vẫn không có buông tha, vẫn đuổi theo như điên ở phía sau.

“Cô chủ, là Giang Vũ!”

Qua một khoảng thời gian, Tiểu Viện ngồi ở ghế lái phụ nhìn thấy Giang Vũ đang chạy như điên từ trong gương chiếu hậu, kinh ngạc nhắc nhở.

Kỷ Tuyết Tình vội vàng quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy bóng dáng liều mạng đuổi theo: “Dừng xe, mau dừng xe lại!”

Thanh Long rối rắm nhắc nhở: “Cô chủ, đau dài không bằng đau ngắn..”.

“Tôi bảo ông dừng xe lại!”

Kỷ Tuyết Tình hai mắt đỏ bừng, rống giận cắt đứt lời Thanh Long.

“Haizz!”

Thanh Long bất lực thở dài, lập tức dừng xe ở bên đường.

Kỷ Tuyết Tình lập tức xuống xe, chạy về phía Giang Vũ.

Tình yêu đến từ hai phía là tuyệt vời nhất.

Thấy Kỷ Tuyết Tình chạy về phía mình, Giang Vũ cực kì kinh ngạc, anh tăng tốc chạy nước rút.

Giang Vũ chạy tới trước mặt Kỷ Tuyết Tình, ôm chặt cô vào trong ngực, khóc rống lên như một đứa trẻ.

Nhìn thấy Giang Vũ khóc thành như vậy, Kỷ Tuyết Tình cố nén nước mắt, nếu không để cho mình khóc lên, dù sao cũng phải có một người kiên cường đối mặt với sự biệt ly.

“Đừng khóc nữa!”

Kỷ Tuyết Tình đau lòng vỗ về lưng của Giang Vũ: “Nam tử hán đại trượng phu chảy máu không rơi lệ, quá mất mặt!”

“Em có thể không đi không?”

Mặc dù biết khóc nhè là không đúng, nhưng Giang Vũ đã quen ở chung với Kỷ Tuyết Tình, đột nhiên biết được Kỷ Tuyết Tình cũng rời đi, anh cảm giác thế giới như sụp đổ ngay tức khắc, thật sự là không thể khống chế được.

“Không được! Em đã rời khỏi Kim Lăng quá lâu, nếu không trở về, ông nội sẽ nổi đóa”.

Kỷ Tuyết Tình ôn nhu lau nước mắt cho Giang Vũ, mỉm cười nói: “Yêu nhau chưa bao giờ là chuyện của một người, em có con đường mà em phải đi, anh cũng có con đường mà anh phải cố gắng của anh”.

“Chia tay bây giờ đều là vì tương lai có thể ở chung với nhau, hiểu chưa?”

“Anh hiểu, nhưng anh không nỡ rời xa em!”

Giang Vũ gật đầu, nước mắt lại không nhịn được lại tràn bờ mi.

“Em cũng không nỡ rời xa anh, nhưng…”

Kỷ Tuyết Tình muốn nói lại thôi, cổ vũ nói: “Nhớ em thì hãy nhanh chân đến tìm em đi, em chờ anh ở Kim Lăng, chờ anh tới cưới em”.

“Anh nhất định sẽ cố gắng, nhiều nhất là một năm, anh nhất định sẽ đến Kim Lăng tìm em”.

“Về sau anh cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, bất kể như thế nào, nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân”.

Kỷ Tuyết Tình nén nước mắt, rúc vào trong lòng Giang Vũ: “Một năm sau, mặc kệ anh có thể đạt được bao nhiêu thành tựu, anh nhất định phải tới tìm em, em chờ để được gả cho anh”.

“Được! Anh nhất định sẽ không để cho em phải thất vọng!”. Giang Vũ dùng sức ôm Kỷ Tuyết Tình, kiên định tỏ thái độ.

“Cô chủ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về rồi”.

Thấy Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ ôm nhau hồi lâu, Thanh Long không nhịn được mở miệng nhắc nhở.

“Em phải đi rồi!”

Kỷ Tuyết Tình hít một hơi thật sâu, tách ta khỏi Giang Vũ: “Vẫn là câu nói kia, em chờ anh ở Kim Lăng. Bất kể như thế nào, anh nhất định phải tới tìm em, em chờ được gả cho anh”.

“Một lời đã định”.

Vì không để cho Kỷ Tuyết Tình lo lắng, Giang Vũ chịu đựng sự bi thương, lau khô nước mắt, mỉm cười nói: “Em cứ ở Kim Lăng chờ đợi làm cô dâu của Giang Vũ này đi”.

“Anh nhất định phải tự bảo vệ bản thân mình, đừng nhân từ nương tay với kẻ thù, cho dù là vì em, anh nhất định phải sống sót!”

Kỷ Tuyết Tình dặn dò một tiếng, lập tức xoay người.

Trong khoảnh khắc xoay người, nước mắt Kỷ Tuyết Tình đã sắp không khống chế được.

“Đợi một chút!”

Giang Vũ nhanh chóng gọi Kỷ Tuyết Tình lại.

“Sao vậy?”

Kỷ Tuyết Tình mạnh mẽ khống chế cảm xúc, xoay người nhìn về phía Giang Vũ.

Đây là pháp khí hộ thân anh luyện chế cho em, còn có mấy túi thuốc”.

Giang Vũ lấy một đống đồ từ trong ngực ra, nhanh chóng vào trong ngực Kỷ Tuyết Tình, dặn dò: “Em phải đeo pháp khí này bên người, coi như là anh lúc nào cũng luôn luôn bảo vệ ở bên cạnh em”.

“Mấy cái túi thuốc này thì em lúc nào cũng phải mang theo người một túi, những cái khác để ở chỗ mà em ở thường xuyên, có thể trừ tà tránh hung cho em, phòng ngừa sự xâm lấn của các loại tà vật độc cổ”.

“Anh tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, anh chờ em ở Kim Lăng”.

Nghe Giang Vũ ân cần dặn dò, Kỷ Tuyết Tình đã không khống chế được rơi lệ xúc động, chật vật chui vào trong xe: “Thanh Long, lái xe!”

Kỷ Tuyết Tình vừa lên xe, Thanh Long lập tức khởi động xe.

Nhìn ô tô đi xa, Giang Vũ không tự chủ được lại ở phía sau đuổi theo trong chốc lát, lớn tiếng hét lên: “Anh nhất định sẽ tới Kim Lăng cưới em!”

Trong xe.

Trong khoảnh khắc bước lên xe, nước mắt Kỷ Tuyết Tình giống như đê vỡ trận, trào ra ào ạt.

Nhìn miếng ngọc bội màu đỏ như máu ở trong tay, Kỷ Tuyết Tình biết đây là Giang Vũ dùng máu tươi để luyện từ một miếng ngọc bội trắng nõn không tỳ vết của lúc trước mà thành, cô càng khóc dữ dội hơn.

Kỷ Tuyết Tình ngồi ở hàng ghế sau, dung sức ôm lấy miếng ngọc bội và túi thơm ở ngực, khóc như đê vỡ trận.

Loại cảm giác đau lòng này, đối với Kỷ Tuyết Tình mà nói còn đau đớn hơn so với lúc trước bị Phệ Tâm Cổ tra tấn.

Thấy một màn như vậy, Tiểu Viện ngồi ở ghế lái phụ cũng nhịn không được lau nước mắt theo.

Thanh Long vẻ mặt lo lắng và bất lực, ông ta biết Giang Vũ chết chắc rồi mà Kỷ Tuyết Tình bây giờ lại nặng tình đến như thế, cũng không biết có thể chấp nhận hiện thực tàn khốc rằng Giang Vũ bị giết hay không.

Hồi lâu sau, Kỷ Tuyết Tình mới bình phục lại, lấy di động ra gọi một cú điện thoại.

“Tuyết Tình, sao lại gọi điện thoại cho chị?”

Điện thoại được nhận, một giọng nói lười biếng của một cô gái vang lên.

“Chị Ngọc, em có chuyện muốn nhờ chị”.

Tuy rằng đã ngừng khóc, nhưng giọng nói của Kỷ Tuyết Tình vẫn nghẹn ngào như cũ.

“Em khóc đấy à!”

Giọng nói của người phụ nữ ở đầu dây bên kia trong nháy mắt lạnh như băng: “Ai chọc giận em, chị sẽ đi lột da kẻ đó ngay!”

“Không, không ai chọc em cả, em muốn nhờ chị âm thầm bảo vệ một người”.

Kỷ Tuyết Tình hít sâu một hơi, đơn giản kể lại chuyện của Giang Vũ.

Nghe Kỷ Tuyết Tình nói chuyện với người đó, sắc mặt của Thanh Long và Tiểu Viện nhanh chóng thay đổi.

“Cô chủ mời tướng quân Nguyễn Linh Ngọc bảo vệ Giang Vũ!”

Tiểu Viện nuốt một ngụm nước miếng, một lần nữa nhận thức được sự quan trọng của Giang Vũ trong lòng Kỷ Tuyết Tình.

Người được Kỷ Tuyết Tình gọi là chị Ngọc, là bạn tri kỷ duy nhất của Kỷ Tuyết Tình từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Linh Ngọc đến từ đô thành Long Kinh.

Nguyễn Linh Ngọc chính là nữ tướng trẻ tuổi nhất Hoa quốc, nghe nói đã là tu vi Tông Sư đỉnh phong, cách cảnh giới Đại Tông Sư chỉ có một bước.

Đối với sự tồn tại như Nguyễn Linh Ngọc, cho dù là nhà họ Kỷ cũng phải đối xử một cách có lễ nghĩa, mà Kỷ Tuyết Tình lại để cho cô ấy bảo vệ Giang Vũ, có thể thấy được Kỷ Tuyết Tình coi trọng Giang Vũ như thế nào?

Sắc mặt Thanh Long căng thẳng, đồng thời cũng hiểu vì sao Kỷ Thường Viễn sốt ruột diệt trừ Giang Vũ như vậy.

Nếu Nguyễn Linh Ngọc thật sự đồng ý bảo vệ Giang Vũ, vậy nhà họ Kỷ muốn giết Giang Vũ sẽ vô cùng khó khăn.

Vũ lực của Nguyễn Linh Ngọc ở nhà họ Kỷ không đáng nhắc đến, bất luận là Thanh Long hay là Bạch Hổ đều có thể dễ dàng đánh bại.

Nhưng Nguyễn Linh Ngọc đến từ nhà họ Nguyễn ở thành Long Kinh, bản thân lại có chiến công hiển hách, có sức ảnh hưởng khủng bố ở cục chiến tranh, cho dù là nhà họ Kỷ thì cũng phải đối đãi một cách cung kính.
Chương 128: Cường giả Tông Sư muốn trả thù

“May mắn thay, gia chủ sáng suốt, đã quyết định hôm nay phải diệt trừ Giang Vũ”.

Biết Kỷ Tuyết Tình nhờ Nguyễn Linh Ngọc bảo vệ Giang Vũ, Thanh Long âm thầm mừng rỡ: “Đợi sau này khi Nguyễn Linh Ngọc đến Giang Châu, sự tình đã giải quyết xong, nhà họ Kỷ sẽ không cần phải đối đầu với Nguyễn Linh Ngọc nữa”.

Kỷ Tuyết Tình lo lắng sau khi mình rời khỏi đó, Giang Vũ không có cách nào một mình đối mặt với phong ba bão táp, mà cô lại không tin người của nhà họ Kỷ nên mới có thể không tiếc vận dụng món nợ ân tình, nhờ Nguyễn Linh Ngọc âm thầm bảo vệ Giang Vũ.

Giang Vũ không biết rằng mặc dù Kỷ Minh Nguyệt đã rời đi nhưng vẫn sắp xếp mọi việc vì lo cho sự an toàn của anh.

Anh thề sẽ dựa vào nỗ lực của chính mình, để nhanh chóng trưởng thành.

Mãi cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Giang Vũ mới bình phục lại.

Tuy rằng trong lòng trống rỗng, nhưng Giang Vũ biết, kế tiếp chỉ có liều mạng tăng cường thực lực, mới có thể không phụ tình cảm của Kỷ Tuyết Tình dành cho mình.

“Hoàng Long, ông lập tức tới đón tôi, theo tôi đi mua vật tư”.

Giang Vũ không quay lại Vân Đỉnh sơn trang mà gọi điện cho Hoàng Long.

Bởi vì có vô số người đang chú ý tới tình hình của Kỷ Tuyết Tình, cho nên trước khi cô rời đi, tin tức cô rời khỏi đó đã truyền khắp Giang Châu.

Vô số người thở phào nhẹ nhõm vì chuyện này.

Thân phận của Kỷ Tuyết Tình quá đặc biệt, thế cho nên cô ở lại Giang Châu, giống như một ngọn núi lớn, chèn ép đến vô số người khiến họ không thở nổi.

Đặc biệt là sau khi nhà họ Lăng bị tiêu diệt, mọi người đều sợ hãi đến mức kẹp đuôi lại làm người tốt, vì sợ đắc tội Kỷ Tuyết Tình sẽ gây ra thảm họa chết người.

“Cô chủ Kỷ cuối cùng đã đi rồi, chúng ta cuối cùng cũng có thể trở lại cuộc sống bình thường rồi”.

“Trong khoảng thời gian này, ngay cả cửa nhà, tôi cũng không dám bước ra, chỉ sợ chọc giận đến bà cô đó, dù sao ngay cả nhà họ Lăng cũng bị tiêu diệt, chúng ta có thể không chịu nổi cơn thịnh nộ của cô ấy”.

“Cô Kỷ đi rồi, điều này có nghĩa là Giang Vũ bị vứt bỏ rồi đúng không?”

“Giang Vũ là kẻ thua cuộc đã bị cắm sừng suốt ba năm trời, nhà họ Kỷ không đời nào chấp nhận một tên phế vật từng kết hôn như anh ta”.

“Nhưng trước đó Giang Vũ đã đắc tội với không ít người, bây giờ anh không có chỗ dựa, có lẽ anh ta chắc sẽ lại đổ lỗi tại sự xui xẻo!”

“Không có cô Kỷ làm chỗ dựa, tôi cũng có thể bóp chết anh ta, chứ đừng nói tới những người hắn ta đắc tội trước kia, anh ta chết chắc rồi”.



Kỷ Tuyết Tình rời khỏi đó làm cho thế cục ở Giang Châu xảy ra sự thay đổi cực lớn.

Phần lớn mọi người đều cảm giác lúc trước là Giang Vũ luôn ỷ vào Kỷ Tuyết Tình làm chỗ dựa mà có được sự nổi tiếng, rất nhanh thôi anh sẽ phải đón nhận những sự trừng phạt tàn khốc về sau.

Trên thực tế, trước đó những người hoặc các thể lực đã từng bị Giang Vũ chèn ép, cũng đã bắt đầu rục rịch, muốn ra tay trả thù bất cứ lúc nào.

Mặc kệ bên ngoài mưa gió bão bừng, sau khi Giang Vũ và Hoàng Long gặp nhau, đi tới con phố chuyên bán ngọc của thành phố Giang Châu.

“Chào cậu, cậu thấy hứng thú với ngọc sao?”, Hoàng Long đi theo sau Giang Vũ, tò mò hỏi.

“Tôi muốn mua một ít ngọc để sử dụng”.

Giang Vũ vừa tìm kiếm những viên ngọc mình cần, vừa thuận miệng đáp lại.

“Sử dụng?”, Hoàng Long mơ hồ nhìn bóng lưng của Giang Vũ.

“Hoàng Long!”

Giang Vũ đột nhiên xoay người, giơ một chiếc nhẫn long văn trong tay lên: “Tuy rằng tôi đến bây giờ cũng không nhớ được bất kỳ ký ức nào về Cửu Huyền Thiên Long Môn, nhưng ông là người duy nhất tôi có thể tin tưởng được ở thời điểm hiện tại”.

Nhìn thấy Giang Vũ đưa cho nhẫn long văn về phía mình để ngắm, sắc mặt của Hoàng Long sắc mặt ngưng trọng hơn: “Lệnh chủ yên tâm, sự trung thành của thuộc hạ đối với cậu, trời đất có thể chứng giám, đến cả tan xương nát thịt cũng sẽ không từ”.

“Tôi tin ông!”

Giang Vũ gật gật đầu, giới thiệu: “Tôi chuẩn bị lắp đặt thiết bị vũ trang ở Thiên Cung Vân Đỉnh, cần ngọc số lượng lớn, cũng cần ông đến giúp tôi hoàn thành chuyện này”.

Hoàng Long tuy rằng vẫn không cách nào lý giải được như cũ, nhưng tỏ thái độ kiên định: “Cậu có việc gì cần cứ phân phó, tôi chắc chắn sẽ chấp hành bằng mọi giá”.

Hoàng Long không hỏi nhiều nữa, ngoan ngoãn đi theo sau Giang Vũ xách đồ.

Trong tay Giang Vũ có một gốc Thái Tuế trăm năm, một gốc Nhân sâm tám mươi năm cùng với lượng lớn dược liệu mua từ Ngô Thành, Giang Vũ chuẩn bị dung những dược liệu này để bế quan tu luyện, dùng một lần tu luyện để đột phá lên đến Luyện Khí tầng thứ bảy.

Chỉ cần đột phá đến Luyện Khí tầng thứ bảy, vậy anh chẳng khác nào so sánh được với tu vi Tông Sư cường giả, coi như là đã có được năng lực tự vệ nhất định.

Nhưng mà sau khi chứng kiến thực lực khủng bố của Thanh Long, Giang Vũ biết mình cho dù đột phá đến Luyện Khí tầng thứ bảy và có được tu vi Tông Sư cũng không cách nào đánh lại được Đại Tông Sư.

Bởi vậy, Giang Vũ chuẩn bị lắp vũ trang ở Thiên Cung Vân Đỉnh, lợi dụng ngọc để bố trí trận pháp và hạ độc xung quanh Thiên Cung Vân Đỉnh.

Tuy rằng tu vi không đủ, nhưng Giang Vũ tự tin chỉ dựa vào những cơ quan trận pháp và độc cổ huyền thuật trong trí nhớ kia, anh có thể sửa Thiên Cung Vân Đỉnh thành một pháo đài đủ để khiến cho đại Tông Sư không còn đường về.

“Giang Vũ, tên khốn kiếp, lại dám đi rêu rao khắp nơi thế à”.

Ngay khi Giang Vũ dẫn Hoàng Long đi mua ngọc, một giọng nói dữ tợn đột nhiên vang lên từ phía sau lưng hai người.

Giang Vũ dừng bước, xoay người nhìn lại thì thấy Long Hiểu Hà và Vương Hạo ở phía đối diện đang đi tới.

“Mày đánh gãy chân cha tao, mày cho rằng tao sẽ ngậm bồ hòn vậy sao?”

Vẻ mặt của Long Hiểu Hà oán độc nhìn chằm chằm vào Giang Vũ.

“Anh không ngậm bồ hòn thì có thể làm gì được tôi?”

Giang Vũ chẳng hề để ý bĩu môi, cảnh cáo nói: “Bây giờ tâm trạng của tôi không tốt, tốt nhất các người không nên chọc đến tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.

“Giang Vũ, mày quá kiêu ngạo!”

Vương Hạo nhìn Giang Vũ một cách lạnh lùng: “Hôm nay Kỷ Tuyết Tình đã rời khỏi đây, không ai lại làm chỗ dựa cho mày nữa, nếu mày thức thời thì hãy nhanh chóng dập đầu nhận sai với chúng tao, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của mày”.

“Bại tướng dưới tay tôi không có tư cách lên tiếng trước mặt tôi”.

Giang Vũ khinh thường nhìn Vương Hạo: “Lúc tôi thu thập anh, cô Kỷ cũng không giúp đỡ gì, vậy cho dù cô Kỷ đi rồi, tôi cũng có thể hành được anh”.

“Tao thừa nhận tao đánh không lại mày, nhưng mày đừng quên, tao là đệ tử chính thức của Tuyên Đức môn”.

Vương Hạo nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Chút thực lực này của mày ở trong mắt sư môn của tao, không đáng nhắc tới”.

“Nếu không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn làm theo những gì mà tao nói đi, nếu không, cường giả sư môn của tao ra tay, mày có mười cái mạng thì cũng không đủ!”

“Tôi sợ quá đi mất!”

Giang Vũ khoa trương cười rộ lên: “Cho dù trong sư môn của anh có cường giả có thể giết được tôi, nhưng anh có từng nghe nói qua câu nước xa không không cứu được lửa gần không?”

“Dám hống hách ở trước mặt tôi, tôi đây có giết chết anh trước khi cường giả của sư môn anh đến đây, nếu không tin thì anh cứ thử đi?”

“Mày…”

Sắc mặt của Vương Hạo khẽ biến, đúng là không dám tiếp tục kiêu ngạo nữa.

Long Hiểu Hà cũng biết Vương Hạo không phải đối thủ của Giang Vũ, sắc mặt đỏ bừng nắm chặt nắm đấm, không dám tiếp tục khiêu khích nữa.

“Đồ ngu!”

Giang Vũ khinh bỉ mắng một tiếng, dẫn Hoàng Long tiếp tục đi mua ngọc.

Giang Vũ không quan tâm đến sự uy hiếp của Vương Hạo, chờ khi cường giả của Tuyên Đức Môn chạy đến được Giang Châu, anh cũng đã sớm hoàn thành lắp đặt vũ trang cho Thiên Cung Vân Đỉnh rồi.

Nếu đối phương thật dám tới cửa trả thù, vậy cũng chỉ có một con đường chết.

“Anh Hạo, tên khốn này quá kiêu ngạo, chúng ta không thể dễ dàng buông tha hắn ta được!”

Nhìn theo bóng lưng của Giang Vũ, Long Hiểu Hà nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ chúng ta mời hai vị sư huynh đến đây để giết chết tên khốn kiếp này, báo thù rửa hận cho cha em”.

“Chắc Giang Vũ nằm mơ cũng không ngờ được rằng, cường giả ở trong sư môn của chúng ta đã sớm đến Giang Châu, chẳng qua là kiêng kỵ sự có mặt của Kỷ Tuyết Tình nên mới không đến tìm hắn ta tính sổ”.

Vương Hạo cười quái dị, lạnh lùng nói: “Hôm nay Kỷ Tuyết Tình đã rời đi, chúng ta có thể không cần kiêng dè gì mà thu thập tên khốn này”.

“Hai vị sư huynh là cường giả Tông Sư hàng thật giá thật, bóp chết tên Giang Vũ đơn giản giống như bóp chết một con kiến mà thôi”.

Lời nói vừa dứt, Vương Hạo lấy di động ra gọi điện thoại.

“Tiểu Hạo!”

Sau khi điện thoại được bắt máy, một giọng nói tục tằng vang lên: “Mấy đứa vào đời làm nên ăn ra, đừng quên đêm nay cho đổi một nhóm gái cho các anh”.

“Sư huynh yên tâm, chuyện liên quan đến gái, em chắc chắn sẽ sắp xếp thỏa đáng”.

Vương Hạo lấy lòng nói: “Nhưng mà bây giờ sư đệ này muốn làm phiền sư huynh giúp em đối phó với một kẻ thù, chính là người lúc trước em đã nói qua với anh, cái tên đã đả thương em và nhạc phụ của em”.

“Hắn ta ở đâu?”

Giọng điệu của đại sư huynh lạnh xuống, sát khí đằng đằng nói: “Dám động đến đệ tử Tuyên Đức Môn, vậy thì chắc chắn phải trả một cái giá bằng máu!”

“Tên tiểu tử kia đang ở con phố chuyên bán ngọc để mua đồ”.

Nghe thấy như thế, Vương Hạo nhất thời mừng rỡ: “Em và Hiểu Hà đang nhìn theo chân hắn ta, anh mau tới đây đi!”

“Coi chừng hắn ta cho anh, tuyệt đối đừng để chạy mất”.

Đại sư huynh cũng không nói thêm gì nữa, lạnh lùng nói: “Bây giờ các anh sẽ đi qua đó giết hắn ta”.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Vương Hạo đắc ý nhìn về phía Long Hiểu Hà: “Xong rồi! hai vị sư huynh sẽ đến đây ngay lập tức”.

“Vậy thì tốt quá rồi!”

Long Hiểu Hà nghe thấy vậy thì mừng rỡ: “Chờ hai vị sư huynh sau khi đến đây, làm phiền bọn họ phế tên Giang Vũ, sau đó em muốn tự mình ra tay tra tấn tên khốn kia đến chết”.

“Hai vị sư huynh đều là cường giả Tông Sư, phóng thích uy áp là có thể khiến cho Giang Vũ không thể nhúc nhích được rồi”.

Vương Hạo oán độc nhìn theo bóng lưng của Giang Vũ: “Đến lúc đó, chúng ta cứ thoải mái mà đánh mà chém tên khốn kia, để cho hắn ta biết cái gì gọi là sống không bằng chết”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom