Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-85
Chương 86
CHƯƠNG 86: GHEN RỒI.
Cố Tuyết Trinh về lại sảnh tổ chức tiệc, đúng lúc người chủ trì thông báo buổi khiêu vũ bắt đầu.
“Cô Lục, hôm nay cô là nhân vật chính, cô nên mở màn buổi khiêu vũ này, bây giờ cô có thể chọn một anh đẹp trai ở đây, cùng nhảy với cô điệu mở màn.”
Lục Kim Yến nghe vậy thì ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Phong Diệp Chương.
Nhưng mà Phong Diệp Chương không hề để ý, ánh mắt anh đang rơi trên người Cố Tuyết Trinh vừa bước vào cửa.
Lúc nãy anh tìm một vòng cũng không tìm thấy cô đâu, lúc này cuối cùng cũng để anh nhìn thấy cô rồi.
Ai ngờ Cố Tuyết Trinh phát hiện ra ánh mắt của anh, sau đó lại thấy Lục Kim Yến đang bước về phía anh, để lộ ra một ánh mắt mỉa mai, cô liền nghiêng đầu đi về phía khác.
Phong Diệp Chương thấy bóng dáng cô bỏ đi, nhớ lại ánh mắt lúc nãy của cô thì trong lòng rất khó chịu.
Anh cau mày, chẳng thèm nhìn Lục Kim Yến đang đi về phía anh lấy một cái, lập tức đuổi theo Cố Tuyết Trinh.
Điều này làm Lục Kim Yến vốn muốn mời anh khiêu vũ đột nhiên cứng đờ người, sắc mặt dần trở nên rất khó coi.
Cô ta thấy quan khách xung quanh đang nhìn cô, muốn lùi lại cũng không được, chỉ có thể tìm đại một chàng trai nhìn quen mắt ở gần cô ta làm bạn nhảy.
Chàng trai đó được ưu ái nhưng lại lo sợ, anh ta nhận lời mời của Lục Kim Yến, đưa cô ta trượt vào sàn nhảy.
Nhưng Lục Kim Yến lại không tập trung, ánh mắt của cô ta gắt gao tìm kiếm Phong Diệp Chương, thấy anh đi đến trước mặt con tiện nhân Cố Tuyết Trâm thì trong lòng cô ta liền cuộn lên sự ghen ghét.
Cố Tuyết Trinh không thèm để ý đến ánh mắt của cô ta, cô thấy Phong Diệp Chương đang từ từ đi về phía cô, cô cau mày hỏi: “Sao không đi khiêu vũ với cô Lục đi?”
Phong Diệp Chương nghe vậy liền nheo mắt, sau đó khom lưng tiến sát đến cô.
Cố Tuyết Trinh giật mình, theo bản năng lùi về sau mấy bước, cô hơi lo lắng và cũng hơi ngại ngùng.
Còn chưa đợi cô hỏi lại thì bên tai vang lên giọng nói trêu đùa của Phong Diệp Chương: “Sao? Ghen rồi hả?”
Cố Tuyết Trinh sững sờ. Ghen? Từ này đối với cô mà nói thật sự là xa lạ quá. Hơn nữa cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ ghen, dù sao mối quan hệ của cô và Phong Diệp Chương…quả thật cũng không có tư cách để ghen…
Nghĩ đến điều này, Cố Tuyết Trinh đột niên cảm thấy sự tức giận lúc nãy của cô dường như là không nên có, đặc biệt nếu theo suy nghĩ của người khác, thì cô đúng là có ý ghen tuông thật.
Lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung trong đầu thì cảm giác bên eo mình có một bàn tay ôm lấy.
Cô vô thức quay đầu nhìn theo thì thấy Phong Diệp Chương cười như không cười nhìn cô nói: “Khiêu vũ với tôi đi, bà Phong.”
Hai từ sau cùng mang theo giọng nói trầm thấp như đàn vĩ cầm của Phong Diệp Chương, làm Cố Tuyết Trinh đỏ cả mặt.
Không đợi cô có phản ứng gì thì anh đã ôm lấy cô đi vào sàn nhảy.
Cùng với điệu Waltz duyên dáng, lúc này Cố Tuyết Trinh mới đột nhiên bừng tỉnh.
Cô vô thức ôm chặt lấy Phong Diệp Chương, đặc biệt ở xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, làm động tác của cô đều cứng nhắc.
Phong Diệp Chương biết cô đang lo lắng, anh vừa nhảy cùng cô, vừa ngờ vực vỗ về cô: “Đây không phải là cảnh tượng mà em quen thuộc nhất sao? Em lo lắng làm gì?”
Cố Tuyết Trinh được anh nhắc nhở, bỗng nhiên cô nhớ lại lúc này cô không phải là Cố Tuyết Trinh, mà là Cố Tuyết Trâm.
Còn chuyện khiêu vũ, đối với Cố Tuyết Trâm mà nói thì như là chuyện cơm bữa, nghĩ vậy, cô liền cố gắng thả lỏng, bắt kịp nhịp với Phong Diệp Chương, đồng thời, cô cũng không kìm nổi mà mừng thầm trong lòng.
Cũng may lúc học đại học, mỗi năm đều có bữa tiệc kỉ niệm của trường, cô đều là người nhảy dẫn đầu, có học một thời gian, nếu không đêm nay chắc sẽ xui xẻo lắm.
Cũng không biết có phải vì sự phối hợp của Cố Tuyết Trinh không, những điệu nhảy của hai người ngày càng ăn khớp với nhau.
Bọn họ dính chặt lấy nhau rất thân mật, trong mắt chỉ có người còn lại, những hơi thở đan vào nhau.
Phong Diệp Chương ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của cô gái này không ngừng tỏa ra, yết hầu của anh không khỏi cuộn lên.
Anh nghĩ đến hương vị ngọt ngào đó, hận không thể nuốt người trước mặt này vào bụng.
Cố Tuyết Trinh cũng có chút say mê, đặc biệt là trên người Phong Diệp Chương tỏa ra một mùi hoóc môn nam tính mạnh mẽ, làm những suy nghĩ của cô cứ nhiều lần bị cắt ngang, chỉ có thể theo bản năng xoay quanh Phong Diệp Chương và nhảy nhót.
Cứ như vậy, bọn họ trở thành cặp đôi nổi bật nhất trên sàn nhảy.
Lục Kim Yến ở một bên nhìn bọn họ, trong đáy mắt cô ta đều là sự ghen ghét.
Cô ta thật sự muốn chạy lên cào nát mặt con tiện nhân Cố Tuyết Trâm đó, xem còn dám lấy cái gì ra quyến rũ anh Diệp Chương.
Nhưng cô ta không thể.
Không những như vậy, để người khác không nhìn ra cảm xúc trong mắt cô ta, cô ta vẫn là phải giấu đi sự đố kỵ ngút trời đó.
Một khúc hát kết thúc, Phong Diệp Chương liền kéo Cố Tuyết Trinh dừng lại, lúc này Cố Tuyết Trinh mới bình thường lại một chút, trong mắt đều là sự ảo não, lúc nãy cô lại có thể mê muội như vậy.
Cô còn chưa thật sự bình tĩnh trở lại thì xung quanh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ, đồng thời cô còn thấy có không ít người đang tò mò nhìn cô chằm chằm, dường như đang suy đoán thân thế của cô.
Cô không quen bị nhìn chăm chú như vậy nên liền cách xa Phong Diệp Chương ra và nói: “Em hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi một chút.”
Phong Diệp Chương thấy sắc mặt cô quả thật có hơi mệt mỏi, hiếm thấy anh yêu thương nói: “Tôi cùng qua đó ngồi với em, luôn tiện lấy chút gì đó cho em ăn, tối nay chắc em cũng chưa ăn gì mấy.”
Cố Tuyết Trinh thấy anh quan tâm mình như vậy thì liền nhìn anh bằng ánh mắt kì quái.
Nhưng cô vẫn chưa kịp nói lời từ chối thì đã bị Phong Diệp Chương đưa sang khu ẩm thực.
Cô thấy đồ ăn đang được chất đầy trước mặt, ngửi thấy mùi thơm mê người, không thể không nói là cô thật sự cũng đói rồi.
Cô không còn lăn tăn nữa, cứ hưởng thụ sự chăm sóc của Phong Diệp Chương.
Cho đến một lát sau, Phong Diệp Chương thấy người quen thì mới rời đi để chào hỏi.
Lục Kim Yến đều theo dõi từ đầu đến cuối, ánh mắt cô ta đầy sự nham hiểm, bây giờ cô ta cứ như một trò cười.
Màn mở đầu hoàn hảo như vậy, còn lại đều bị con tiện nhân Cố Tuyết Trâm cướp đi cả rồi.
Nghĩ đến điều này thì cô ta liền nắm chặt tay.
Bỗng nhiên, không biết cô ta nghĩ đến điều gì đó, cô ta liền hít một hơi thật sâu, quay người gọi người hầu nữ đó của cô ta đến.
Sau khi cô ta dặn dò vài câu vài tai người hầu nữ đó, thì người hầu này liền gật đầu bỏ đi.
Không lâu sau đã thấy người hầu nữ quay lại, trong tay còn có một cái khay, bên trên đặt một bát canh nóng.
“Thưa cô.” Cô ta bưng đến trước mặt Lục Kim Yến rồi gọi khẽ.
Lục Kim Yến nhìn bát canh nóng đó, ánh mắt lóe lên một sự cương quyết.
Cô ta ăn xong canh thì quay người bước đi, trước khi đi còn không quên căn dặn: “Nhất định phải gọi được anh Diệp Chương lên lầu, hiểu chưa?”
“Cô cứ yên tâm, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Người hầu nữ đó gật đầu rồi vỗ ngực bảo đảm.
Đợi đến lúc cô ta nhìn theo Lục Kim Yến biến mất ở hành lang liền lập tức quay người đi tìm Phong Diệp Chương.
“Thưa cậu, cô chủ của tôi có chuyện tìm cậu, cậu nhất định phải qua đó.”
Phong Diệp Chương nghe vậy liền cau mày, nghi hoặc hỏi: “Cô ấy có nói là chuyện gì không?”
Ánh mắt của người hầu nữ đó cứ mập mờ, cô ta đáp: “Hình như là chuyện liên quan đến mợ chủ, tôi cũng không nói rõ được, cậu vẫn là tự đi tìm cô chủ của tôi thì hơn.”
Phong Diệp Chương nghe thấy có liên quan đến Cố Tuyết Trâm, tuy là trong lòng vẫn chưa hiểu nhưng vẫn đi lên lầu.
Cho đến lúc đến phòng của Lục Kim Yến, anh đứng bên ngoài gõ cửa, rất nhanh cửa phòng đã được Lục Kim Yến mở ra.
Cô ta nhìn thấy thân hình cao ngất oai vệ đứng ở cửa, trong đáy mắt suýt nữa không giấu nổi sự ái mộ.
“Anh Diệp Chương đến rồi, chúng ta vào phòng nói đi.”
CHƯƠNG 86: GHEN RỒI.
Cố Tuyết Trinh về lại sảnh tổ chức tiệc, đúng lúc người chủ trì thông báo buổi khiêu vũ bắt đầu.
“Cô Lục, hôm nay cô là nhân vật chính, cô nên mở màn buổi khiêu vũ này, bây giờ cô có thể chọn một anh đẹp trai ở đây, cùng nhảy với cô điệu mở màn.”
Lục Kim Yến nghe vậy thì ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Phong Diệp Chương.
Nhưng mà Phong Diệp Chương không hề để ý, ánh mắt anh đang rơi trên người Cố Tuyết Trinh vừa bước vào cửa.
Lúc nãy anh tìm một vòng cũng không tìm thấy cô đâu, lúc này cuối cùng cũng để anh nhìn thấy cô rồi.
Ai ngờ Cố Tuyết Trinh phát hiện ra ánh mắt của anh, sau đó lại thấy Lục Kim Yến đang bước về phía anh, để lộ ra một ánh mắt mỉa mai, cô liền nghiêng đầu đi về phía khác.
Phong Diệp Chương thấy bóng dáng cô bỏ đi, nhớ lại ánh mắt lúc nãy của cô thì trong lòng rất khó chịu.
Anh cau mày, chẳng thèm nhìn Lục Kim Yến đang đi về phía anh lấy một cái, lập tức đuổi theo Cố Tuyết Trinh.
Điều này làm Lục Kim Yến vốn muốn mời anh khiêu vũ đột nhiên cứng đờ người, sắc mặt dần trở nên rất khó coi.
Cô ta thấy quan khách xung quanh đang nhìn cô, muốn lùi lại cũng không được, chỉ có thể tìm đại một chàng trai nhìn quen mắt ở gần cô ta làm bạn nhảy.
Chàng trai đó được ưu ái nhưng lại lo sợ, anh ta nhận lời mời của Lục Kim Yến, đưa cô ta trượt vào sàn nhảy.
Nhưng Lục Kim Yến lại không tập trung, ánh mắt của cô ta gắt gao tìm kiếm Phong Diệp Chương, thấy anh đi đến trước mặt con tiện nhân Cố Tuyết Trâm thì trong lòng cô ta liền cuộn lên sự ghen ghét.
Cố Tuyết Trinh không thèm để ý đến ánh mắt của cô ta, cô thấy Phong Diệp Chương đang từ từ đi về phía cô, cô cau mày hỏi: “Sao không đi khiêu vũ với cô Lục đi?”
Phong Diệp Chương nghe vậy liền nheo mắt, sau đó khom lưng tiến sát đến cô.
Cố Tuyết Trinh giật mình, theo bản năng lùi về sau mấy bước, cô hơi lo lắng và cũng hơi ngại ngùng.
Còn chưa đợi cô hỏi lại thì bên tai vang lên giọng nói trêu đùa của Phong Diệp Chương: “Sao? Ghen rồi hả?”
Cố Tuyết Trinh sững sờ. Ghen? Từ này đối với cô mà nói thật sự là xa lạ quá. Hơn nữa cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ ghen, dù sao mối quan hệ của cô và Phong Diệp Chương…quả thật cũng không có tư cách để ghen…
Nghĩ đến điều này, Cố Tuyết Trinh đột niên cảm thấy sự tức giận lúc nãy của cô dường như là không nên có, đặc biệt nếu theo suy nghĩ của người khác, thì cô đúng là có ý ghen tuông thật.
Lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung trong đầu thì cảm giác bên eo mình có một bàn tay ôm lấy.
Cô vô thức quay đầu nhìn theo thì thấy Phong Diệp Chương cười như không cười nhìn cô nói: “Khiêu vũ với tôi đi, bà Phong.”
Hai từ sau cùng mang theo giọng nói trầm thấp như đàn vĩ cầm của Phong Diệp Chương, làm Cố Tuyết Trinh đỏ cả mặt.
Không đợi cô có phản ứng gì thì anh đã ôm lấy cô đi vào sàn nhảy.
Cùng với điệu Waltz duyên dáng, lúc này Cố Tuyết Trinh mới đột nhiên bừng tỉnh.
Cô vô thức ôm chặt lấy Phong Diệp Chương, đặc biệt ở xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, làm động tác của cô đều cứng nhắc.
Phong Diệp Chương biết cô đang lo lắng, anh vừa nhảy cùng cô, vừa ngờ vực vỗ về cô: “Đây không phải là cảnh tượng mà em quen thuộc nhất sao? Em lo lắng làm gì?”
Cố Tuyết Trinh được anh nhắc nhở, bỗng nhiên cô nhớ lại lúc này cô không phải là Cố Tuyết Trinh, mà là Cố Tuyết Trâm.
Còn chuyện khiêu vũ, đối với Cố Tuyết Trâm mà nói thì như là chuyện cơm bữa, nghĩ vậy, cô liền cố gắng thả lỏng, bắt kịp nhịp với Phong Diệp Chương, đồng thời, cô cũng không kìm nổi mà mừng thầm trong lòng.
Cũng may lúc học đại học, mỗi năm đều có bữa tiệc kỉ niệm của trường, cô đều là người nhảy dẫn đầu, có học một thời gian, nếu không đêm nay chắc sẽ xui xẻo lắm.
Cũng không biết có phải vì sự phối hợp của Cố Tuyết Trinh không, những điệu nhảy của hai người ngày càng ăn khớp với nhau.
Bọn họ dính chặt lấy nhau rất thân mật, trong mắt chỉ có người còn lại, những hơi thở đan vào nhau.
Phong Diệp Chương ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của cô gái này không ngừng tỏa ra, yết hầu của anh không khỏi cuộn lên.
Anh nghĩ đến hương vị ngọt ngào đó, hận không thể nuốt người trước mặt này vào bụng.
Cố Tuyết Trinh cũng có chút say mê, đặc biệt là trên người Phong Diệp Chương tỏa ra một mùi hoóc môn nam tính mạnh mẽ, làm những suy nghĩ của cô cứ nhiều lần bị cắt ngang, chỉ có thể theo bản năng xoay quanh Phong Diệp Chương và nhảy nhót.
Cứ như vậy, bọn họ trở thành cặp đôi nổi bật nhất trên sàn nhảy.
Lục Kim Yến ở một bên nhìn bọn họ, trong đáy mắt cô ta đều là sự ghen ghét.
Cô ta thật sự muốn chạy lên cào nát mặt con tiện nhân Cố Tuyết Trâm đó, xem còn dám lấy cái gì ra quyến rũ anh Diệp Chương.
Nhưng cô ta không thể.
Không những như vậy, để người khác không nhìn ra cảm xúc trong mắt cô ta, cô ta vẫn là phải giấu đi sự đố kỵ ngút trời đó.
Một khúc hát kết thúc, Phong Diệp Chương liền kéo Cố Tuyết Trinh dừng lại, lúc này Cố Tuyết Trinh mới bình thường lại một chút, trong mắt đều là sự ảo não, lúc nãy cô lại có thể mê muội như vậy.
Cô còn chưa thật sự bình tĩnh trở lại thì xung quanh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ, đồng thời cô còn thấy có không ít người đang tò mò nhìn cô chằm chằm, dường như đang suy đoán thân thế của cô.
Cô không quen bị nhìn chăm chú như vậy nên liền cách xa Phong Diệp Chương ra và nói: “Em hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi một chút.”
Phong Diệp Chương thấy sắc mặt cô quả thật có hơi mệt mỏi, hiếm thấy anh yêu thương nói: “Tôi cùng qua đó ngồi với em, luôn tiện lấy chút gì đó cho em ăn, tối nay chắc em cũng chưa ăn gì mấy.”
Cố Tuyết Trinh thấy anh quan tâm mình như vậy thì liền nhìn anh bằng ánh mắt kì quái.
Nhưng cô vẫn chưa kịp nói lời từ chối thì đã bị Phong Diệp Chương đưa sang khu ẩm thực.
Cô thấy đồ ăn đang được chất đầy trước mặt, ngửi thấy mùi thơm mê người, không thể không nói là cô thật sự cũng đói rồi.
Cô không còn lăn tăn nữa, cứ hưởng thụ sự chăm sóc của Phong Diệp Chương.
Cho đến một lát sau, Phong Diệp Chương thấy người quen thì mới rời đi để chào hỏi.
Lục Kim Yến đều theo dõi từ đầu đến cuối, ánh mắt cô ta đầy sự nham hiểm, bây giờ cô ta cứ như một trò cười.
Màn mở đầu hoàn hảo như vậy, còn lại đều bị con tiện nhân Cố Tuyết Trâm cướp đi cả rồi.
Nghĩ đến điều này thì cô ta liền nắm chặt tay.
Bỗng nhiên, không biết cô ta nghĩ đến điều gì đó, cô ta liền hít một hơi thật sâu, quay người gọi người hầu nữ đó của cô ta đến.
Sau khi cô ta dặn dò vài câu vài tai người hầu nữ đó, thì người hầu này liền gật đầu bỏ đi.
Không lâu sau đã thấy người hầu nữ quay lại, trong tay còn có một cái khay, bên trên đặt một bát canh nóng.
“Thưa cô.” Cô ta bưng đến trước mặt Lục Kim Yến rồi gọi khẽ.
Lục Kim Yến nhìn bát canh nóng đó, ánh mắt lóe lên một sự cương quyết.
Cô ta ăn xong canh thì quay người bước đi, trước khi đi còn không quên căn dặn: “Nhất định phải gọi được anh Diệp Chương lên lầu, hiểu chưa?”
“Cô cứ yên tâm, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Người hầu nữ đó gật đầu rồi vỗ ngực bảo đảm.
Đợi đến lúc cô ta nhìn theo Lục Kim Yến biến mất ở hành lang liền lập tức quay người đi tìm Phong Diệp Chương.
“Thưa cậu, cô chủ của tôi có chuyện tìm cậu, cậu nhất định phải qua đó.”
Phong Diệp Chương nghe vậy liền cau mày, nghi hoặc hỏi: “Cô ấy có nói là chuyện gì không?”
Ánh mắt của người hầu nữ đó cứ mập mờ, cô ta đáp: “Hình như là chuyện liên quan đến mợ chủ, tôi cũng không nói rõ được, cậu vẫn là tự đi tìm cô chủ của tôi thì hơn.”
Phong Diệp Chương nghe thấy có liên quan đến Cố Tuyết Trâm, tuy là trong lòng vẫn chưa hiểu nhưng vẫn đi lên lầu.
Cho đến lúc đến phòng của Lục Kim Yến, anh đứng bên ngoài gõ cửa, rất nhanh cửa phòng đã được Lục Kim Yến mở ra.
Cô ta nhìn thấy thân hình cao ngất oai vệ đứng ở cửa, trong đáy mắt suýt nữa không giấu nổi sự ái mộ.
“Anh Diệp Chương đến rồi, chúng ta vào phòng nói đi.”
Bình luận facebook