Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-87
Chương 88
CHƯƠNG 88: CÁCH XA NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC MỘT CHÚT!
Anh quát lớn làm người hầu nữ đó hoảng sợ, cô ta theo bản năng nhìn sang Lục Kim Yến.
Lục Kim Yến nhận thấy ánh mắt của cô ta liền âm thầm gật đầu, lúc này người hầu nữ mới quay người đi gọi bác sĩ.
Ngay sau khi cô ta đi rồi thì Cố Tuyết Trinh cũng bừng tỉnh, cô liền phát hiện ra sự bất thường của Lục Kim Yến.
“Cô ấy sao vậy?”
“Bị người ta chuốc thuốc.” Phong Diệp Chương cau mày đáp lại, Cố Tuyết Trinh liền nhìn Lục Kim Yến với ánh mắt kinh ngạc.
Lúc này Lục Kim Yến sao còn có thể xinh đẹp gọn gàng như lúc nãy được nữa, tóc tai rối bời, áo quần cũng xộc xệch, nhìn cô ta rất nhếch nhác.
Nhưng ánh mắt của cô ta nhìn cô lại có chút đáng sợ, cứ như bị ai cắt ngang cơn đói vậy.
Cố Tuyết Trinh nghĩ đến điều này, trong ánh mắt cô hiện lên một sự kì quái, cô lại nhìn sang phía Lục Kim Yến lần nữa.
Lục Kim Yến tất nhiên nhận thấy ánh mắt cô đã thay đổi, cô ta đoán chắc kế hoạch của mình đã bị người phụ nữ này nhìn thấu rồi, để không bị vạch trần, cô ta liền hành động trước, mỉa mai nói: “Cố Tuyết Trâm, ánh mắt của cô là sao đây, tôi với anh Diệp Chương trong sạch, còn cô, sao còn có mặt mũi xuất hiện nữa, lúc nãy còn hẹn hò với người đàn ông khác sau hoa viên, lôi lôi kéo kéo nhau, còn có tư cách gì mà trách tôi với anh Diệp Chương?”
Cố Tuyết Trinh đột nhiên bị chất vấn thì sững người, lúc cô bình tĩnh lại thì quả thật là giận đến muốn cười khẩy, người phụ nữ này đúng thật là vừa ăn cắp vừa la làng.
“Em Kim Yến đúng là việc gì cũng biết, đã bị như thế này rồi còn biết được tôi làm gì.”
Cô nói xong, sắc mặt đầy vẻ mỉa mai, cô nói tiếp: “Chắc là em Kim Yến đây lúc nào cũng theo sát tôi nhỉ? Nếu không sao tôi xảy ra chút chuyện gì đó cô cũng biết?”
Phong Diệp Chương thấy Cố Tuyết Trinh không phủ nhận chuyện ở hoa viên, ánh mắt anh liền trở nên lạnh lùng, anh trầm giọng hỏi: “Cho nên chuyện Kim Yến nói là thật, quả thật có chuyện này sao?”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó liền gật đầu: “Đúng là có chuyện này, nhưng cũng là tình cờ thôi.”
Cô liền đem chuyện ở hoa viên ra nói ngắn gọn một lần.
“Vốn là em đến hoa viên trước, sau đó người kia mới đến, chỉ là bạn bè ôn lại chuyện cũ thôi, còn về chuyện kéo tay nhau, là do trời tối quá, em không cẩn thận vấp phải đá, nên anh ấy mới kéo em lại, chỉ là như vậy thôi.”
Phong Diệp Chương nhìn cô bằng ánh mắt bán tín bán nghi.
Cố Tuyết Trinh biết anh không tin, cô nhún vai: “Em nghĩ phía sau hoa viên chắc là có camera đấy, nếu anh không tin thì lúc nào cũng có thể đến xem thử.”
Phong Diệp Chương thấy cô rất thẳng thắn vô tư, sự hoài nghi trong lòng đột nhiên biến mất đi rất nhiều.
Lục Kim Yến cũng cảm nhận được nên cuống cuồng nói: “Cố Tuyết Trâm, cô đừng ở đây giả bộ vô ích nữa, ai chẳng biết lúc đó khi anh Diệp Chương chưa quay về cô phóng túng đến mức nào, bây giờ đứng trước mặt anh Diệp Chương thì cô giả vờ siêu thật đấy.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì liền lạnh lùng nhìn cô ta.
Lục Kim Yến thấy cô nhìn cô ta như vậy thì liền không ngừng tỏ ra ảo não: “Cô nhìn tôi làm gì, không lẽ điều tôi nói không phải là sự thật sao?”
“Có phải sự thật không thì trong lòng chúng ta tự rõ, nhưng mà nói đến thì tôi cũng phục cô thật, cô đã thành như vậy rồi mà lại còn có tâm tư đi nhọc lòng vì người khác, nhìn có vẻ chẳng lo lắng cho bản thân gì cả.”
Cố Tuyết Trinh vừa nói vừa đổi thành biểu cảm cười như không cười, ánh mắt cô u ám.
Lục Kim Yến thấy vậy thì trong lòng rất bất an.
Còn chưa đợi cô ta lên tiếng thì Cố Tuyết Trinh đã nói mập mờ: “Tôi cũng thấy lạ, tiệc sinh nhật này cô là nhân vật chính mà lại bị người khác chuốc thuốc, chắc có người nào đó có ý đồ đen tối với cô…nhưng mà cái người đó, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu?”
Dứt lời, cô liền nhìn Phong Diệp Chương với ánh mắt đầy ẩn ý.
Phong Diệp Chương không phải là một tên ngu, tất nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói của Cố Tuyết Trinh, nhất thời, khuôn mặt anh liền u ám đi.
Người phụ nữ này không phải đang nói anh có mưu đồ gì, mà đang nói không có ai muốn hãm hại Lục Kim Yến cả, ngược lại là cô ta tự mình chuốc thuốc để lừa anh lên đây, định tính kế anh.
Lục Kim Yến thấy Phong Diệp Chương nghiêm mặt thì biết được anh ắt hẳn đã đoán ra được gì đó.
Cô ta muốn giải thích, nhưng không biết giải thích từ đâu, cảm giác nói gì cũng không đúng, cô ta vừa tức giận vừa sốt ruột.
“Cố Tuyết Trâm, là cô làm đúng không, trước nay cô đều không ưa gì tôi, chuyện này nhất định là cô làm, sao con người cô lại độc ác thế, lại có thể làm những chuyện đê tiện như vậy với tôi!”
Cô ta thẹn quá hóa giận mà mắng nhiếc Cố Tuyết Trinh, đồng thời cũng đem chuyện này đổ hết lên người Cố Tuyết Trinh.
Cô ta làm như vậy là vì muốn xóa bỏ đi sự hoài nghi của Phong Diệp Chương, còn vì Cố Tuyết Trinh đã vạch trần cô ta.
Cố Tuyết Trinh thấy cô ta thẳng thừng gán cho mình tội danh hãm hại thì cô liền bật cười đùa cợt.
Phong Diệp Chương nghe thấy tiếng cười cô thì liền cau mày.
Còn Lục Kim Yến thì vô cùng lo lắng.
“Cô cười cái gì?”
“Tôi cười cô ngu không ai bằng!”
Cố Tuyết Trinh thu lại nụ cười trên mặt rồi lạnh giọng mỉa mai: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì hôm nay tôi còn chưa đến gần cô một lần nào, thử hỏi tôi làm sao chuốc thuốc cô đây?”
Lục Kim Yến cứng họng, ánh mắt vô cùng lo lắng, đặc biệt là khi Phong Diệp Chương nhìn sang, làm cô ta phản bác lại theo bản năng: “Cũng có thể là cô mua chuộc người giúp việc trong nhà chính, cô…”
Cô ta vẫn muốn tiếp tục vu oan, làm Cố Tuyết Trinh không nhịn được nữa mà cắt ngang.
“Đủ rồi, cũng nhọc lòng cho cô suy nghĩ nói ra được mấy lời này, ai mà không biết mấy người giúp việc trong nhà chính đều là mẹ tuyển chọn rất kĩ càng, ai có thể mua chuộc? Em Kim Yến nói như vậy tốt nhất là nói cho đúng sự thật cũng như là đưa chứng cứ ra đây xem!”
Lúc này Lục Kim Yến hoàn toàn hoảng loạn rồi, cô ta vô thức nhìn về phía Phong Diệp Chương thì chỉ thấy khuôn mặt lãnh mặc của anh.
Còn chưa để cô ta giải thích thì Phong Diệp Chương cứ như nhìn thấy một thứ gì đó rất bẩn thỉu, anh thẳng thừng hất cô ta ra rồi lùi sang một bên.
“Anh Diệp Chương?”
Lục Kim Yến lảo đảo mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững, cô ta không dám tin mà nhìn anh, ánh mắt đầy sự ấm ức.
Nhưng mà Phong Diệp Chương không hề nhúc nhích, anh lạnh lùng nói: “Bác sĩ sắp đến rồi, em ở đây đi.”
Nói xong, anh chẳng thèm nhìn Lục Kim Yến lấy một cái liền kéo Cố Tuyết Trinh quay người bỏ đi rất nhanh.
Cố Tuyết Trinh bị anh kéo nên loạng choạng, cũng may sau khi chỉnh lại tư thế thì cũng coi như là theo kịp anh, không đến mức bị anh lôi xềnh xệch đi.
“Phong Diệp Chương, anh muốn đưa em đi đâu?”
Cô nhìn bóng lưng phía trước, không nhịn được mà hỏi.
Đang nói thì bên tai vang lên giọng của bà Phong và vợ chồng nhà họ Lục: “Diệp Chương, con đang đi đâu vậy?”
“Đúng rồi, dì vừa nghe tên lầu có tiếng gì đó, xảy ra chuyện gì sao?”
Phong Diệp Chương quét mắt nhìn bọn họ rồi hừ một tiếng: “Chẳng có chuyện gì cả.”
Dứt lời, anh lại kéo Cố Tuyết Trinh rời đi.
Cố Tuyết Trinh bị anh lôi như vậy hoàn toàn là không có cách nào thoát ra được, chỉ có thể gật đầu chào mấy vị trưởng bối rồi vội vàng đi theo.
Phong Diệp Chương nắm lấy tay Cố Tuyết Trinh đi thẳng ra khỏi nhà chính, về lại căn nhà mới của bọn họ.
Cho tới khi vào đến phòng khách thì Phong Diệp Chương mới thả Cố Tuyết Trinh ra, nhưng sức ép trên toàn thân anh làm cô có thể cảm thấy rất rõ ràng là anh đang không vui.
Cô e dè quan sát anh, đang định nói gì đó để phá vỡ cảnh lúng túng này, không ngờ là anh đột nhiên quay người lại làm cô giật cả mình.
“Cố Tuyết Trâm, có phải tôi đã cảnh cáo em là cách xa những người đàn ông khác chưa? Em đã làm gì vậy?”
CHƯƠNG 88: CÁCH XA NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC MỘT CHÚT!
Anh quát lớn làm người hầu nữ đó hoảng sợ, cô ta theo bản năng nhìn sang Lục Kim Yến.
Lục Kim Yến nhận thấy ánh mắt của cô ta liền âm thầm gật đầu, lúc này người hầu nữ mới quay người đi gọi bác sĩ.
Ngay sau khi cô ta đi rồi thì Cố Tuyết Trinh cũng bừng tỉnh, cô liền phát hiện ra sự bất thường của Lục Kim Yến.
“Cô ấy sao vậy?”
“Bị người ta chuốc thuốc.” Phong Diệp Chương cau mày đáp lại, Cố Tuyết Trinh liền nhìn Lục Kim Yến với ánh mắt kinh ngạc.
Lúc này Lục Kim Yến sao còn có thể xinh đẹp gọn gàng như lúc nãy được nữa, tóc tai rối bời, áo quần cũng xộc xệch, nhìn cô ta rất nhếch nhác.
Nhưng ánh mắt của cô ta nhìn cô lại có chút đáng sợ, cứ như bị ai cắt ngang cơn đói vậy.
Cố Tuyết Trinh nghĩ đến điều này, trong ánh mắt cô hiện lên một sự kì quái, cô lại nhìn sang phía Lục Kim Yến lần nữa.
Lục Kim Yến tất nhiên nhận thấy ánh mắt cô đã thay đổi, cô ta đoán chắc kế hoạch của mình đã bị người phụ nữ này nhìn thấu rồi, để không bị vạch trần, cô ta liền hành động trước, mỉa mai nói: “Cố Tuyết Trâm, ánh mắt của cô là sao đây, tôi với anh Diệp Chương trong sạch, còn cô, sao còn có mặt mũi xuất hiện nữa, lúc nãy còn hẹn hò với người đàn ông khác sau hoa viên, lôi lôi kéo kéo nhau, còn có tư cách gì mà trách tôi với anh Diệp Chương?”
Cố Tuyết Trinh đột nhiên bị chất vấn thì sững người, lúc cô bình tĩnh lại thì quả thật là giận đến muốn cười khẩy, người phụ nữ này đúng thật là vừa ăn cắp vừa la làng.
“Em Kim Yến đúng là việc gì cũng biết, đã bị như thế này rồi còn biết được tôi làm gì.”
Cô nói xong, sắc mặt đầy vẻ mỉa mai, cô nói tiếp: “Chắc là em Kim Yến đây lúc nào cũng theo sát tôi nhỉ? Nếu không sao tôi xảy ra chút chuyện gì đó cô cũng biết?”
Phong Diệp Chương thấy Cố Tuyết Trinh không phủ nhận chuyện ở hoa viên, ánh mắt anh liền trở nên lạnh lùng, anh trầm giọng hỏi: “Cho nên chuyện Kim Yến nói là thật, quả thật có chuyện này sao?”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó liền gật đầu: “Đúng là có chuyện này, nhưng cũng là tình cờ thôi.”
Cô liền đem chuyện ở hoa viên ra nói ngắn gọn một lần.
“Vốn là em đến hoa viên trước, sau đó người kia mới đến, chỉ là bạn bè ôn lại chuyện cũ thôi, còn về chuyện kéo tay nhau, là do trời tối quá, em không cẩn thận vấp phải đá, nên anh ấy mới kéo em lại, chỉ là như vậy thôi.”
Phong Diệp Chương nhìn cô bằng ánh mắt bán tín bán nghi.
Cố Tuyết Trinh biết anh không tin, cô nhún vai: “Em nghĩ phía sau hoa viên chắc là có camera đấy, nếu anh không tin thì lúc nào cũng có thể đến xem thử.”
Phong Diệp Chương thấy cô rất thẳng thắn vô tư, sự hoài nghi trong lòng đột nhiên biến mất đi rất nhiều.
Lục Kim Yến cũng cảm nhận được nên cuống cuồng nói: “Cố Tuyết Trâm, cô đừng ở đây giả bộ vô ích nữa, ai chẳng biết lúc đó khi anh Diệp Chương chưa quay về cô phóng túng đến mức nào, bây giờ đứng trước mặt anh Diệp Chương thì cô giả vờ siêu thật đấy.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì liền lạnh lùng nhìn cô ta.
Lục Kim Yến thấy cô nhìn cô ta như vậy thì liền không ngừng tỏ ra ảo não: “Cô nhìn tôi làm gì, không lẽ điều tôi nói không phải là sự thật sao?”
“Có phải sự thật không thì trong lòng chúng ta tự rõ, nhưng mà nói đến thì tôi cũng phục cô thật, cô đã thành như vậy rồi mà lại còn có tâm tư đi nhọc lòng vì người khác, nhìn có vẻ chẳng lo lắng cho bản thân gì cả.”
Cố Tuyết Trinh vừa nói vừa đổi thành biểu cảm cười như không cười, ánh mắt cô u ám.
Lục Kim Yến thấy vậy thì trong lòng rất bất an.
Còn chưa đợi cô ta lên tiếng thì Cố Tuyết Trinh đã nói mập mờ: “Tôi cũng thấy lạ, tiệc sinh nhật này cô là nhân vật chính mà lại bị người khác chuốc thuốc, chắc có người nào đó có ý đồ đen tối với cô…nhưng mà cái người đó, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu?”
Dứt lời, cô liền nhìn Phong Diệp Chương với ánh mắt đầy ẩn ý.
Phong Diệp Chương không phải là một tên ngu, tất nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói của Cố Tuyết Trinh, nhất thời, khuôn mặt anh liền u ám đi.
Người phụ nữ này không phải đang nói anh có mưu đồ gì, mà đang nói không có ai muốn hãm hại Lục Kim Yến cả, ngược lại là cô ta tự mình chuốc thuốc để lừa anh lên đây, định tính kế anh.
Lục Kim Yến thấy Phong Diệp Chương nghiêm mặt thì biết được anh ắt hẳn đã đoán ra được gì đó.
Cô ta muốn giải thích, nhưng không biết giải thích từ đâu, cảm giác nói gì cũng không đúng, cô ta vừa tức giận vừa sốt ruột.
“Cố Tuyết Trâm, là cô làm đúng không, trước nay cô đều không ưa gì tôi, chuyện này nhất định là cô làm, sao con người cô lại độc ác thế, lại có thể làm những chuyện đê tiện như vậy với tôi!”
Cô ta thẹn quá hóa giận mà mắng nhiếc Cố Tuyết Trinh, đồng thời cũng đem chuyện này đổ hết lên người Cố Tuyết Trinh.
Cô ta làm như vậy là vì muốn xóa bỏ đi sự hoài nghi của Phong Diệp Chương, còn vì Cố Tuyết Trinh đã vạch trần cô ta.
Cố Tuyết Trinh thấy cô ta thẳng thừng gán cho mình tội danh hãm hại thì cô liền bật cười đùa cợt.
Phong Diệp Chương nghe thấy tiếng cười cô thì liền cau mày.
Còn Lục Kim Yến thì vô cùng lo lắng.
“Cô cười cái gì?”
“Tôi cười cô ngu không ai bằng!”
Cố Tuyết Trinh thu lại nụ cười trên mặt rồi lạnh giọng mỉa mai: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì hôm nay tôi còn chưa đến gần cô một lần nào, thử hỏi tôi làm sao chuốc thuốc cô đây?”
Lục Kim Yến cứng họng, ánh mắt vô cùng lo lắng, đặc biệt là khi Phong Diệp Chương nhìn sang, làm cô ta phản bác lại theo bản năng: “Cũng có thể là cô mua chuộc người giúp việc trong nhà chính, cô…”
Cô ta vẫn muốn tiếp tục vu oan, làm Cố Tuyết Trinh không nhịn được nữa mà cắt ngang.
“Đủ rồi, cũng nhọc lòng cho cô suy nghĩ nói ra được mấy lời này, ai mà không biết mấy người giúp việc trong nhà chính đều là mẹ tuyển chọn rất kĩ càng, ai có thể mua chuộc? Em Kim Yến nói như vậy tốt nhất là nói cho đúng sự thật cũng như là đưa chứng cứ ra đây xem!”
Lúc này Lục Kim Yến hoàn toàn hoảng loạn rồi, cô ta vô thức nhìn về phía Phong Diệp Chương thì chỉ thấy khuôn mặt lãnh mặc của anh.
Còn chưa để cô ta giải thích thì Phong Diệp Chương cứ như nhìn thấy một thứ gì đó rất bẩn thỉu, anh thẳng thừng hất cô ta ra rồi lùi sang một bên.
“Anh Diệp Chương?”
Lục Kim Yến lảo đảo mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững, cô ta không dám tin mà nhìn anh, ánh mắt đầy sự ấm ức.
Nhưng mà Phong Diệp Chương không hề nhúc nhích, anh lạnh lùng nói: “Bác sĩ sắp đến rồi, em ở đây đi.”
Nói xong, anh chẳng thèm nhìn Lục Kim Yến lấy một cái liền kéo Cố Tuyết Trinh quay người bỏ đi rất nhanh.
Cố Tuyết Trinh bị anh kéo nên loạng choạng, cũng may sau khi chỉnh lại tư thế thì cũng coi như là theo kịp anh, không đến mức bị anh lôi xềnh xệch đi.
“Phong Diệp Chương, anh muốn đưa em đi đâu?”
Cô nhìn bóng lưng phía trước, không nhịn được mà hỏi.
Đang nói thì bên tai vang lên giọng của bà Phong và vợ chồng nhà họ Lục: “Diệp Chương, con đang đi đâu vậy?”
“Đúng rồi, dì vừa nghe tên lầu có tiếng gì đó, xảy ra chuyện gì sao?”
Phong Diệp Chương quét mắt nhìn bọn họ rồi hừ một tiếng: “Chẳng có chuyện gì cả.”
Dứt lời, anh lại kéo Cố Tuyết Trinh rời đi.
Cố Tuyết Trinh bị anh lôi như vậy hoàn toàn là không có cách nào thoát ra được, chỉ có thể gật đầu chào mấy vị trưởng bối rồi vội vàng đi theo.
Phong Diệp Chương nắm lấy tay Cố Tuyết Trinh đi thẳng ra khỏi nhà chính, về lại căn nhà mới của bọn họ.
Cho tới khi vào đến phòng khách thì Phong Diệp Chương mới thả Cố Tuyết Trinh ra, nhưng sức ép trên toàn thân anh làm cô có thể cảm thấy rất rõ ràng là anh đang không vui.
Cô e dè quan sát anh, đang định nói gì đó để phá vỡ cảnh lúng túng này, không ngờ là anh đột nhiên quay người lại làm cô giật cả mình.
“Cố Tuyết Trâm, có phải tôi đã cảnh cáo em là cách xa những người đàn ông khác chưa? Em đã làm gì vậy?”
Bình luận facebook