Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 119
Có lẽ là thiên tính phụ tử, cũng có thể là Triệu Trầm quá biết dỗ nữ nhi, A Kết vừa đi rửa mặt một lát mà hai phụ tử đã thân mật vô cùng, Xán Xán thậm chí còn đưa ngọc bội hình hồ ly bằng hồng ngọc ra khoe với phụ thân.
Triệu Trầm từ tối qua đã nhìn thấy ngọc bội này, lúc ấy chỉ lo chơi đùa với nữ nhi, hiện tại nâng ngọc bội lên lại nhìn qua, nói với thê tử: "Ngọc này không tệ, nàng mua cho Xán Xán à?"
"Không phải, lúc Hoàng Trưởng Tôn tròn tuổi được Cảnh vương phi cho." A Kết chải tóc xong tiến tới dỗ nữ nhi, thuận tiện nói lại tình hình ngày hôm đó, cuối cùng cười nói: "Vương phi nói Phúc ca nhi thích chơi cùng Xán Xán, lúc ấy ta chỉ cho là lời khách sáo, sau này Xán Xán đầy tuổi thì Phúc ca nhi đến đây, quả thật rất thích Xán Xán của chúng ta, Xán Xán làm cái gì thì cậu bé cũng làm cái đó."
"Tiểu hài tử bé như vậy thì biết cái gì." Triệu Trầm không lưu tâm, cúi đầu hôn nữ nhi một cái, xuống giường đi rửa mặt.
Xán Xán quay đầu nhìn theo phụ thân, hình như còn chưa chơi đủ.
A Kết cười ôm nữ nhi đến trong ngực, đứng ở bên người Triệu Trầm cho nữ nhi xem, hỏi bé: “Xán Xán có phải rất thích chơi với cha không?”
Triệu Trầm cởi áo được một nửa, nghe vậy liền quay đầu nhìn nữ nhi.
Xán Xán dựa vào đầu vai mẫu thân cười, nhìn phụ thân không nói lời nào.
Triệu Trầm liền rửa tay rửa mặt trong ánh nhìn của nữ nhi, rồi lại cùng thê tử rửa ráy cho nữ nhi. Tiểu nha đầu nằm thẳng trên kháng, nhìn tới nhìn lui khắp người mẫu thân rồi đến phụ thân, giống như không hiểu tại sao người phụ thân này lại làm việc mà ngày thường Tưởng ma ma vẫn hay làm.
Ba người một nhà đến Hinh Lan uyển cùng Ninh thị dùng điểm tâm.
Nắng ấm tràn qua màn cửa sổ chiếu vào trong phòng, trên cửa sổ, hai bồn Lan Hoa vừa nở, Xán Xán đứng tại chỗ đó tò mò sờ đóa hoa, những người lớn ngồi ở đầu giường nói chuyện. Bên ngoài, Triệu Duẫn Đình từ Vinh Thọ đường trở về, cũng không có vội vã vào phòng, mà đứng dưới mái hiên nghe thê tử nhỏ nhẹ dịu dàng nói chuyện cùng nhi tử và con dâu, chỉ là nghe như vậy, cũng là một loại hưởng thụ.
Xán Xán đang sờ hoa lan bỗng nhìn thấy người ngoài cửa sổ, lập tức nhếch miệng cười, quay đầu nhìn mẫu thân, lại chỉ ra ngoài cửa sổ ngọt ngào kêu "Tổ phụ".
Triệu Duẫn Đình cũng quên trong phòng còn có cháu gái láu cá, đành phải đi vào, Xán Xán chạy tới giữa giường lò, nhìn thấy tổ phụ thật sự tiến vào, bé vui vẻ dậm chân, đưa tay về phía tổ phụ muốn ôm một cái.
Chỉ sợ trong phòng này, không có người nào chào đón mình hơn cháu gái.
Trong lòng Triệu Duẫn Đình ấm áp, ôm lấy cháu gái chơi đùa một lúc, sau đó chỉ vào Triệu Trầm hỏi bé: "Xán Xán gọi hắn là gì?"
"Phụ thân..." Xán Xán tựa vào đầu vai tổ phụ, có chút xấu hổ trả lời, dáng vẻ kia, vừa nhìn thấy đã khiến trái tim mọi người tan chảy.
Thân là cha chồng, không tiện cùng con dâu ở trong một phòng quá lâu, Triệu Duẫn Đình ngồi một lát liền nói với Triệu Trầm: "Chúng ta đến thư phòng đi, ta có việc thương lượng với con."
Triệu Trầm đứng lên, chuẩn bị theo phụ thân đi ra ngoài. Rời kinh lâu như vậy, bên trong khẳng định có những thay đổi, hắn quả thật muốn nghe phụ thân nói.
"Phụ thân!" Xán Xán không chịu, muốn cùng phụ thân ra bên ngoài chơi.
Triệu Trầm quả thật luyến tiếc nữ nhi, hận không thể mang theo bé ở trên người, lúc này thấy nữ nhi ỷ vào mình như thế, không khỏi nói với A Kết: "Mặc áo choàng cho Xán Xán, ta ôm con đến thư phòng nhé?"
A Kết rất hiểu nữ nhi, thay vì nói là luyến tiếc phụ thân, không bằng nói là bé muốn đi bên ngoài chơi, liền có chút lo âu, hỏi: "Có thể gây thêm phiền phức cho chàng cùng phụ thân không?" Nhìn dáng vẻ của cha chồng, giống như có đại sự muốn nói với trượng phu.
"Sẽ không, Xán Xán ngoan lắm." Triệu Trầm nghe ra là có thể mang nữ nhi cùng đi, mặc áo khoác thật dày vào cho bé rồi lại mặc thêm áo choàng, bế nữ nhi đi ra ngoài. Xán Xán mắt to hưng phấn nhìn chằm chằm bên ngoài, một chút cũng không lưu luyến mẫu thân và tổ mẫu ngồi trên kháng.
A Kết nhìn về phía mẹ chồng, bất đắc dĩ nói: "Mong lát nữa đừng gặp rắc rối."
Ninh thị cười cười: "Có gặp rắc rối thì Thừa Viễn cũng vui vẻ chịu đựng, không cần quản bọn họ."
Không cần dỗ tiểu nha đầu, mẹ chồng và nàng dâu hiếm khi được thoải mái, từ từ nói sang chuyện khác.
Lúc Vấn Mai bẩm báo Quý lão thái thái đến nhà bái phỏng, hai người đều ngạc nhiên.
"Mau đi xem một chút, lúc này đến, hơn phân nửa là có việc gấp." Ninh thị dặn dò con dâu.
A Kết cũng cảm thấy như vậy, rất nhanh Quý lão thái thái sẽ đến nơi, nàng vội vàng rời đi.
Thật ra Quý lão thái thái cũng không muốn đến.
Không nói đến cuối năm các nhà đều nhiều việc, chỉ cần Triệu Trầm vừa từ Nam Cương trở về, khẳng định đang theo kiều thê và ái nữ đoàn tụ, đột nhiên bị bà cắt đứt, đôi tình nhân chỉ sợ sẽ mất hứng. Nhưng mà không đến không được, cháu trai nhà mình giống như bị quỷ ám cứ thúc bà mời người đi Quách gia cầu hôn, bà bị cuốn lấy đến đau đầu, đành phải đồng ý mấy ngày nữa liền đi, nào ngờ thối tiểu tử kia dù đã nói như vậy cũng không hài lòng, tung tăng nhảy nhót nhất định muốn hôm nay. Quý lão thái thái không có cách nào, chỉ sợ trực tiếp đến Quách phủ lại bị người ta cự tuyệt nữa thì mất mặt mũi, bất đắc dĩ đành tiếp tục đến cầu kiến Triệu gia, mặt dày nhờ tức phụ Triệu Trầm đến dò hỏi ý tứ nhà bên kia.
Sau khi Triệu Trầm và Quý Chiêu cùng nhau xuôi Nam, A Kết cùng Quý lão thái thái cũng tính là quen thuộc, nghe lão nhân gia nói mục đích đến nhà, A Kết lập tức đáp: "Lão thái thái đừng nóng vội, sau bữa cơm trưa ta và tướng công cũng tính đến nhà dì thăm hỏi, vừa lúc giúp người hỏi thử xem." Triệu Trầm bình an trở về, quả thật muốn đến Quách gia thăm dì.
Quý lão thái thái thập phần cảm kích, lại ngượng ngùng nói: "A Chiêu như sắp điên rồi, phu nhân nếu có tin chính xác, mặc kệ tốt hay xấu, đều thông báo sớm một chút cho ta biết được không? Haizz, vốn cho là hắn đi phía nam một chuyến trở về sẽ ổn trọng hơn chút, không ngờ ngược lại, càng nghiêm trọng thêm, thật là, với tính tình xốc nổi của nó, ai sẽ để ý chứ!"
A Kết cười trấn an lão nhân gia, chọn những công lao mà Quý Chiêu lập được để làm đề tài câu chuyện.
Dù có lập công nhưng vẫn càn quấy như trẻ con, Quý lão thái thái càng thấy xấu hổ, tán gẫu vài câu rồi liền cáo từ rời đi.
A Kết cũng không suy nghĩ giống Quý lão thái thái, lúc nhìn thấy Quách Bảo Châu vội vã dõi theo đại quân trên đường vào kinh, nàng liền biết trong lòng nha đầu kia đã có Quý Chiêu, lần này Quý gia cầu hôn, chỉ cần phu thê Quách Nghị không phản đối, nhất định có thể thành
Buổi chiều lúc Triệu Trầm trở về, A Kết kể lại câu chuyện.
Quách phu nhân thật sự giật mình, lại có người hai lần cầu cưới nữ nhi của bà sao?
Không thể không nói, Quách phu nhân rất động tâm. Quý Chiêu thì trượng phu đã tự mình đến gặp, chơi bời lêu lổng xem như là khuyết điểm lớn nhất của hắn, nhưng bây giờ Quý Chiêu đã lập chiến công lại thăng quan, coi như là tuổi trẻ tài cao. Thứ hai, Quý lão thái thái cũng đã nhìn thấy nữ nhi nhà mình, hiện tại lại nhờ tức phụ cháu trai đến làm mai, rõ ràng là thích nữ nhi, không ghét bỏ nữ nhi quá mức linh hoạt.
Trượng phu thích, trong nhà lại không có mẹ chồng hay chị em dâu...
Liên quan đến chung thân đại sự của nữ nhi, Quách phu nhân khó tránh khỏi khẩn trương, ở trong phòng suy nghĩ cẩn thận một lúc, sau đó mới đi tìm nữ nhi, chuẩn bị một khi nữ nhi lại phản đối, bà liền giảng đạo lý cho nàng nghe.
Nhưng làm sao Quách Bảo Châu lại từ chối chứ?
Từ buổi sáng tỉnh lại nàng đã đợi Quý Chiêu đến đề thân, trước cơm trưa cũng không đợi được ai, nàng quả thật nghĩ tới chuyện cự tuyệt, sau đó buổi chiều thì biểu huynh và tẩu tử đến, mang đến tin tức Quý gia cầu thân, buồn bực bỗng chốc tan thành mây khói. Mẫu thân đến tìm nàng, Quách Bảo Châu còn muốn giả vờ căng thẳng, nhưng nàng xưa nay không biết giả vờ, gần như lúc mẫu thân vừa mở lời, khóe miệng liền nhếch lên.
Sao Quách phu nhân có thể nhìn không rõ, lần này không lo lắng nữ nhi không chịu gả, mà bắt đầu đặt ra nghi vấn hai người có phải có bí mật gì không, nếu không, không cách nào giải thích được sự thay đổi của nữ nhi.
Quách Bảo Châu đương nhiên không chịu nói.
Chạng vạng, phụ tử Quách Nghị trở về, Quách phu nhân đem việc này ra nói, Quách Bảo Châu cũng đang ở đó, thấy phụ thân đầy mặt vui vẻ, chỉ có huynh trưởng nhíu chân mày, nàng lập tức chạy tới ôm lấy cánh tay huynh trưởng: "Ca ca đừng mất hứng, lúc đầu muội cũng không ưa gì Quý Chiêu, sau này phát hiện hắn cũng không phải không có điểm nào tốt, dù sao thì bây giờ muội cũng thích hắn, ca ca liền đồng ý đi, cùng lắm thì đợi tương lai muội không còn thích hắn, ngươi lại thay ta giáo huấn hắn một trận, thế nào?"
Quách Tử Kính trừng nàng, Quách phu nhân thay hắn mở miệng răn dạy: "Cô nương gia mở miệng là yêu là thích, sao con càng ngày càng không biết xấu hổ vậy?"
Quách Bảo Châu vẫn còn có chút đỏ mặt, nhưng vẫn ôm cánh tay huynh trưởng như cũ, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói: "Con cũng không muốn nói, nhưng con không nói, làm sao mọi người biết là con nguyện ý gả cho Quý Chiêu? Con nói, mọi người biết con thích hắn, khẳng định liền yên tâm gả con đi, có phải không ca ca?"
Quách Tử Kính nhìn muội muội.
Muội muội cũng sắp 17 tuổi, quả thật không coi là nhỏ, nhưng dù cho nàng có lớn hơn 10 tuổi, ở trong mắt hắn vẫn thủy chung là muội muội thích bám người, thích quấn lấy hắn đưa nàng đi chơi, thích lấy những thứ mà nàng thích trong phòng hắn đem về làm đồ của mình, không nói Quý Chiêu, dù là nam nhân tốt hơn hắn cũng cảm thấy đối phương không xứng với muội muội.
Nhưng muội muội thích Quý Chiêu, nàng cười vui vẻ như vậy, đã vậy còn tỏ ra ngượng ngùng hiếm thấy, hắn có lý do gì phản đối?
Sờ đầu muội muội, Quách Tử Kính nhẹ nhàng cười, "Được, tương lai hắn dám phụ muội hoặc là muội chướng mắt hắn, ca ca giúp muội đánh hắn."
Hắn không đồng ý, Quách Bảo Châu lo lắng, hắn đồng ý, Quách Bảo Châu đột nhiên cũng luyến tiếc, vội vàng chôn đầu vào trong lòng huynh trưởng che giấu luống cuống.
Từ nhỏ đến lớn, đối với nàng, nam nhân tốt nhất không phải phụ thân, là người ca ca này a...
Quách Tử Kính vỗ vỗ vai muội muội, nói với cha nương: "Quý gia tính toán khi nào cầu hôn? Tất cả đồ cưới của Bảo Châu đã chuẩn bị xong chưa?"
Phu thê Quách Nghị nhìn nhau cười, nữ nhi sinh ra không lâu bọn họ liền bắt đầu chuẩn bị, chỉ chờ cho nữ nhi chọn được một tướng công tốt, về phần Quý gia bên kia...
Động tác Quý gia rất nhanh, ngày hôm sau nhận được tin Quách gia đồng ý, ngày kế liền chuẩn bị xong, mời bà mối đến cầu hôn, bận rộn một thời gian, vào trước ngày tết ông Táo hai nhà cũng thống nhất năm sau vào tháng tư thành thân.
Gia đình thân thích có việc vui, trượng phu lại ở bên cạnh, A Kết mỗi ngày đều vui vẻ.
"Năm nay hình như nàng đặc biệt vui vẻ?" Đêm giao thừa, sau khi nữ nhi ngủ, Triệu Trầm ôm thê tử hỏi.
A Kết si ngốc nhìn hắn, không cần lên tiếng, ánh mắt đã nói cho hắn đáp án.
Triệu Trầm bị thê tử nhìn đến động tâm, chỉ là nghĩ tới ngày mai phải dậy sớm, liền ép sự xúc động kia xuống, hôn lên trán A Kết, trầm giọng nói: "Ngủ đi, năm trước không cần tiến cung chúc tết, nhưng năm nay không được ngủ nướng."
Hắn nói được thì làm được, kiếm cáo mệnh cho nàng, cho nàng có thể diện.