Trước giờ A Kết chưa từng thức dậy sớm như vậy.
Lúc bị Triệu Trầm đánh thức, nàng thật sự không muốn dậy.
Nhưng hôm nay phải tiến cung bái kiến Hoàng Hậu, sao có thể không dậy được đây?
Bọn nha hoàn bắt đầu bận rộn ở gian ngoài từ sớm, A Kết nhanh chóng mặc xiêm y bên trong, Tưởng ma ma treo triều phục của nhất phẩm phu nhân trên giá áo, chờ đến trước khi ra khỏi cửa thì mặc thêm vào. Tay chân rón rén rửa mặt xong thì buồn ngủ cũng vơi bớt, A Kết cùng Triệu Trầm ngồi ở trên kháng dùng cơm, nhìn nữ nhi đang ngủ say mà nhịn không được lại cảm thấy đau lòng.
Nàng biết có thể tiến cung chúc tết là vô cùng vinh hạnh, chính nàng cũng không sợ chút khổ ấy, nhưng nữ nhi còn nhỏ, chỉ bởi vì Hoàng Hậu nghe nói Hoàng Trưởng Tôn thích chơi cùng Xán Xán, bọn họ liền phải mang cả Xán Xán vào cung, bên ngoài trời đông rét buốt, nàng chỉ sợ nữ nhi nhiễm lạnh.
"Đừng lo lắng, Xán Xán mang đồ rất ấm rồi, lát nữa cứ như vậy ôm lên trên xe, trong xe cũng có lò sưởi ấm áp, chỉ cần chúng ta nhẹ nhàng chút, sẽ không làm Xán Xán tỉnh dậy." Triệu Trầm nhỏ giọng trấn an, ăn cái bánh bao cuối cùng xong liền ra ngoài.
A Kết chỉ uống vài ngụm cháo rồi cũng không dám ăn nhiều, chuyến đi này còn phải ở lại trong cung cả nửa ngày, muốn đi vệ sinh cũng không tiện.
Giúp nữ nhi mặc xong quần áo, bao kín bé rồi giao cho Triệu Trầm ôm, một nhà ba người ra khỏi Vọng Trúc hiên. Bên ngoài vẫn còn tối đen, không có gió nhưng lại rét lạnh thấu xương, khuôn mặt lộ ra ngoài của A Kết lập tức muốn đông cứng lại. Ngẩng đầu nhìn lên cao, sao vẫn giăng đầy trời.
Nghĩ tới lúc trước Triệu Trầm cũng vào khoảng thời gian như lúc này xuất phát tiến cung, A Kết không khỏi cảm khái cuộc sống của mình thật sự rất thư thái, cũng càng thêm đau lòng trượng phu ở bên ngoài dốc sức làm việc.
Đến cửa, Triệu Duẫn Đình đã chuẩn bị xong, Triệu Trầm nhìn nha hoàn đỡ thê tử lên xe, lúc này mới vững vàng đưa nữ nhi qua. Cảm nhận độ ấm trong xe, Triệu Trầm lập tức hạ màn xe xuống, ở bên ngoài dặn dò: "Giao Xán Xán cho nhũ mẫu ôm, nàng ngủ tiếp một lát đi, xuống xe vẫn còn sớm."
A Kết nhẹ nhấc màn xe lên, còn chưa lên tiếng thì Triệu Trầm đã vội che kín mành lại, thấp giọng nói: "Ta cũng đã quen rồi, không sợ lạnh, nàng ngồi vững vàng, chúng ta liền xuất phát."
Triệu Trầm ngăn cản sự quan tâm còn chưa ra khỏi miệng của A Kết.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rời đi của hắn, A Kết chậm rãi ngồi thẳng, nhìn thấy nhũ mẫu cúi đầu cười trộm. Trên mặt nàng hơi nóng, đưa tay đón lấy nữ nhi: "Để ta ôm đi, ngươi nhắm mắt lại nghỉ một lát." Xe ngựa dù ổn cũng sẽ lắc lư, nàng sợ nữ nhi tỉnh lại tìm không thấy mẫu thân lại khóc.
Xe ngựa bắt đầu chuyển động, A Kết cúi đầu nhìn nữ nhi, hơn nữa sắp tiến cung khiến nàng khẩn trương nên cũng không thấy mệt chút nào.
Đến cửa cung, phía trước đã có rất nhiều xe ngựa đỗ lại, dần dần có tiếng nói chuyện, A Kết thậm chí nghe được tiếng chào hỏi giữa Quý Chiêu cùng trượng phu. Nàng bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nếu không gả cho Triệu Trầm, dù cho có cơ hội tiến cung, nàng chỉ sợ cũng phải nơm nớp lo sợ, nhưng còn bây giờ thì sao, nàng biết được Cảnh vương phi, cũng kết giao không ít lão thái quân, lão phu nhân có cáo mệnh, uy nghiêm như hoàng cung, hình như cũng không cao đến mức không thể chạm được.
Đương nhiên, trong hai năm này nàng cũng vài lần nghe qua chuyện nhà huân quý bị xét nhà lưu đày, đối với hoàng gia, nàng từ trong tâm lý vẫn có sự kính sợ, chỉ là sự kính sợ không hề mờ mịt, nàng biết, chỉ cần Triệu Duẫn Đình và Triệu Trầm ở trên triều vô sự, nàng liền không cần lo lắng đại họa buông xuống trên đầu mình.
Xe ngựa đi một chút lại dừng, rốt cuộc cũng chân chính đến cửa cung, Triệu Trầm tới đón thê tử xuống xe, sau đó đưa nàng đến bên cạnh Quý lão thái thái: "Lão phu nhân, A Kết là lần đầu tiên tiến cung, làm phiền ngài để ý nhiều hơn."
Quý lão thái thái mang áo choàng thật dày, tươi cười hòa ái: "Yên tâm đi, ta sẽ chú ý cả hai mẫu tử các nàng."
A Kết cảm kích nói cám ơn.
Chung quanh cũng không phải chỉ có hai nhà bọn họ, Triệu Trầm không tiện ở bên thê tử, có chút luyến tiếc liếc nhìn nàng một cái, kêu Quý Chiêu rồi đi về phía khác.
Cung nữ tiến lên dẫn đường, A Kết theo sau Quý lão thái thái đi về phía trước, nhũ mẫu ôm Xán Xán theo sát bên cạnh. Đèn lồng không chiếu sáng được toàn bộ mặt đất, dưới chân tối đen, cũng may trong hoàng cung mặt đất bằng phẳng, không cần lo lắng đột nhiên lọt chân vào hố.
Trời lạnh, lại đứng bên ngoài lâu, dù áo choàng có dày mấy đi chăng nữa cũng không chống nổi cái lạnh giá rét, càng không cần nói dưới lòng bàn chân cũng có giá lạnh luồn lên. A Kết ngơ ngơ ngác ngác, dù cho trời dần dần sáng, nàng cũng không có tâm tư đánh giá người này người kia cũng đang chuẩn bị vào hoàng cung, vừa lưu ý nữ nhi bên cạnh, vừa làm theo động tác của Quý lão thái thái, quỳ xuống lễ bái.
Bên ngoài mệnh phụ quá nhiều, Hoàng Hậu cũng sẽ không triệu kiến tất cả mọi người, cung nữ đi ra truyền triệu, được truyền thì đi vào bái kiến, còn lại liền có thể trở về nhà.
A Kết thuộc nhóm được lưu lại, nàng nhìn lướt qua, vừa thấy Lý lão thái quân của Vân Dương hầu phủ thì không khỏi an tâm mấy phần. Sau khi tạm biệt Quý lão thái thái, A Kết dẫn nhũ mẫu đi qua, cung kính chào lão nhân gia. Lý gia trong chiến trận ở Nam Cương cũng lập chiến công hiển hách, khó trách Hoàng Hậu muốn gặp.
"Xán Xán còn ngủ sao?" Lý lão thái quân không phải lần đầu tiến cung, không câu nệ như vậy, trên đường đi đến nội điện của Phượng Nghi cung thì bà đến gần Xán Xán ngắm bé, cười khen: "Tiểu nha đầu vậy mà có thể ngủ, hơn nữa còn ngủ thật ngon, lúc này tỉnh thể nào cũng sẽ tủi thân." Một câu cuối cùng giọng nói rất thấp, A Kết ở gần nhất, nghe được nhưng không phải là rất rõ ràng.
Nói những lời lớn mật như vậy với nàng, đó là tín nhiệm nàng, A Kết hiểu ý, cười một tiếng với lão thái quân.
Đi đến trước nội điện, mấy mệnh phụ đều không nói gì thêm, cúi đầu, theo sau cung nữ vào trong.
Vừa tiến vào, liền giống như từ ngày đông đi vào xuân ấm.
Đây chỉ là gian ngoài, các cung nữ hầu hạ mọi người cởi áo choàng thật dày bên ngoài, A Kết tự mình đặt nữ nhi lên trên tháp, vừa cởi bỏ chăn bông thật dày bên ngoài, còn chưa cởi áo choàng đâu, tiểu nha đầu đã tỉnh, chớp chớp đôi mắt to ngập nước, cười với mẫu thân, duỗi tay nhỏ đưa về phía ngực mẫu thân.
A Kết sốt ruột, nữ nhi hiện tại mỗi ngày chỉ ăn sữa có hai bữa sáng tối nhưng chỉ có bú nàng mà thôi, vào năm trước, lúc bé hoàn toàn chỉ bú sữa thì chỉ cần nàng ở nhà, bé sẽ không chịu bú nhũ mẫu. Ôm một tia hi vọng, A Kết ôm lấy nữ nhi vỗ vỗ, đi đến bên người nhũ mẫu dỗ bé: "Nương muốn đi vào một chút, Xán Xán để nhũ mẫu ôm có được hay không?"
Xán Xán nhìn nhũ mẫu, quay đầu áp vào trong ngực mẫu thân.
Bên kia cung nữ đã mời mọi người đi vào, A Kết kìm lòng không đậu nhìn về phía Lý lão thái quân, khuôn mặt Lý lão thái quân bình tĩnh, trấn an nàng, nói: "Phu nhân cứ lo cho đứa nhỏ trước đi, ta đi vào giúp phu nhân giải thích một chút, nương nương sẽ không..."
Còn chưa nói xong đã thấy Cảnh vương phi từ bên trong đi ra, vừa thấy tình hình này liền đoán được, mỉm cười mời một mệnh phụ khác đi vào trước, sau đó ra hiệu A Kết cùng nàng đi đến thiên điện. Đến nơi, nàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Xán Xán, nói với A Kết: "Ta đoán phu nhân mang Xán Xán tiến vào khẳng định sẽ không tiện, đi trước bên trong đi, ta đã cho người chuẩn bị nước, ngươi cứ thong thả rửa mặt cho Xán Xán. Bên kia không vội, chúng ta thu thập xong sẽ đi qua."
A Kết cảm kích không biết nên nói gì, ôm nữ nhi làm một đại lễ.
Đợi trong bình phong chỉ còn mẫu tử các nàng, A Kết ngồi ở trên tháp, vừa cho nữ nhi bú vừa dịu dàng dỗ bé: "Xán Xán ngoan, lát nữa thấy người lạ thì đừng tỏ ra cáu kỉnh, thấy ai cũng đều cười nhé, như vậy các nàng đều thích Xán Xán." Hài tử lớn như vậy, còn chưa hiểu cái gì là đạo lý, nàng chỉ lo nữ nhi chọc giận quý nhân.
Xán Xán dùng miệng nhỏ không ngừng hút, mắt to nhìn mẫu thân, thật ngoan ngoãn.
Rửa mặt, bôi phấn thơm cho bé xong, A Kết để nhũ mẫu lưu tại bên ngoài, nàng tự mình ôm nữ nhi theo Cảnh vương phi đi gặp nhóm người Hoàng Hậu.
Lúc này nhóm người Lý lão thái quân đã đi rồi.
A Kết đặt nữ nhi xuống đất, quy củ quỳ xuống dập đầu, "Thần phụ bái kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."
Xán Xán co quắp đứng bên cạnh mẫu thân, tay nhỏ đỡ lưng nàng, mắt to khẩn trương đánh giá người trước mặt, ánh mắt rất nhanh sẽ rơi đến trên người tiểu nam oa đang ở trên tháp. Phúc ca nhi đã nhìn bé từ lâu, không nói gì cũng không có bất kỳ động tác gì, nhưng ánh mắt lại vô cùng khát vọng.
Xán Xán không để ý cậu, lại nhìn mẫu thân, không hiểu mẫu thân đang làm cái gì.
Bái xong Hiền phi mẹ ruột của Thụy vương, Thục phi mẹ ruột của Gia Nhu công chúa, A Kết được Hoàng Hậu bảo đứng lên, lúc đáp lời thì nàng âm thầm quan sát mấy vị quý nhân.
Hoàng Hậu là mẹ ruột của Cảnh vương, nghe nói chỉ nhỏ hơn Hoàng Thượng một tuổi, chính là người lớn tuổi nhất trong ba người, nghe nói khi nàng sinh Cảnh vương xong thì mắc bệnh, hai mẫu tử hàng năm đều phải uống thuốc, nhìn quả thật có chút tiều tụy. So sánh với nàng, Hiền phi xinh đẹp quyến rũ, Thục phi tươi mát linh động, đều là mĩ nhân hiếm thấy.
"Đây chính là Xán Xán phải không, ôm tới cho ta nhìn nào, Phúc ca nhi của chúng ta thích chơi cùng, khẳng định khiến người yêu thích." Giọng nói của Hoàng Hậu bình thản, nhìn cháu trai, nói với A Kết.
"Tạ nương nương ưu ái, nữ nhi của thần phụ có chút bướng bỉnh, kính mong nương nương không trách tội.” A Kết cung kính nói, ôm lấy nữ nhi đi qua, đến trước mặt Hoàng Hậu, A Kết buông nữ nhi, nửa ngồi dỗ bé: "Xán Xán bái chào nương nương đi?"
Xán Xán nửa dựa vào mẫu thân, có lẽ bởi vì nơi này quá xa lạ, tiểu nha đầu so với lúc đi Cảnh vương phủ càng sợ người lạ, nhưng vẫn sợ hãi khép hai tay lại, quay về phía Hoàng Hậu lắc lắc: " Tốt, tốt..."(Hảo, hảo...)
Cảnh vương phi ngồi ở một bên, hâm mộ ghê gớm: "Mẫu hậu, người nghe một chút, lần trước nhi thần không có lừa người đúng không, Xán Xán chẳng những có thể thở dài, còn có thể chào hỏi đấy."
Tiểu nữ oa tạo niềm vui, Hoàng Hậu cũng cười, sai cung nữ bưng dây chuyền mặt đá hồng ngọc đã chuẩn bị từ sớm tới, ý bảo Cảnh vương phi đeo lên cho Xán Xán rồi nói với A Kết: “Để Xán Xán lên trên tháp đi, cho hai đứa nhỏ cùng nhau chơi."
A Kết nói lời cảm tạ, khẽ giọng dỗ nữ nhi hai câu, muốn ôm bé đứng lên.
"Khoan đã!" Tiểu cô nương váy đỏ vẫn đang ngồi bên cạnh Thục phi đột nhiên chạy đến trước người A Kết, nghiêng người nhìn hoàng hậu xin chỉ thị: "Mẫu hậu, Xán Xán thật khả ái, nhi thần ôm bé một cái được không?"
Chính là nữ nhi duy nhất của Hoàng Thượng, Gia Nhu công chúa, năm nay 10 tuổi.
Hoàng Hậu nhìn nàng một cái, tươi cười không biến mất: "Vậy con hỏi Xán Xán có cho con ôm không đi, bé cho con ôm liền ôm, không cho coi như xong." Tiểu hài tử đều dễ cáu kỉnh, không phải là ai ôm cũng đều cho.
Gia Nhu công chúa vô cùng cao hứng, chuyển tới trước người Xán Xán, cười vỗ vỗ tay với bé, chờ mong dỗ nói: "Xán Xán cho ta ôm một cái, ta cũng cho muội thứ tốt!" Trong cung nàng nhỏ nhất, đến nay chỉ gặp qua một đứa bé là Phúc ca nhi, đáng tiếc Phúc ca nhi tính tình lớn, không dễ dàng cho người khác chạm vào, nàng muốn chơi đùa cũng không được, hôm nay tốt lắm, lại có thêm một nữ oa so với Phúc ca nhi còn đáng yêu hơn.
A Kết ôn nhu hỏi nữ nhi, "Xán Xán để công chúa ôm một cái được không?" Nói xong liền thử đưa bé về phía trước.
Xán Xán bất mãn hừ một tiếng, quay đầu trốn vào trong ngực mẫu thân, không chịu cho người xa lạ ôm.
A Kết dỗ vài lần cũng không được, lúng túng xin lỗi: "Xán Xán không hiểu chuyện, phụ ý tốt của công chúa..."
Gia Nhu công chúa ý thức được mình thật sự bị cự tuyệt, cảm thấy xấu hổ, quét mắt nhìn chung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, cuối cùng tính tình công chúa nổi dậy, vươn tay muốn đoạt Xán Xán. A Kết sau khi xin lỗi vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm nàng, phát hiện trong mắt đối phương có vẻ nhẫn tâm, bản năng lui về phía sau một chút.
"Gia Nhu!" Hoàng Hậu lên giọng quát, "Không được càn rỡ!"
Gia Nhu công chúa không cam lòng trừng A Kết.
A Kết vô cùng hoảng hốt, lập tức ôm nữ nhi muốn quỳ xuống, Cảnh vương phi ở một bên ngăn nàng lại, ôn nhu trấn an nói: "Là Gia Nhu không hiểu quy củ, phu nhân không cần như thế." Nói xong muốn nhận Xán Xán vào trong lòng mình. Xán Xán nhìn nàng một cái, mạnh mẽ lui về trong ngực mẫu thân, không biết có phải cảm thấy oan ức không, oa oa khóc lớn.
Nàng vừa khóc, Phúc ca nhi cũng khóc lên.
“Haiz, lớn tuổi rồi, bọn nhỏ vừa khóc là muội cảm thấy đau đầu, tỷ tỷ, muội xin phép đi trước.” Đôi mày thanh tú của Hiền phi hơi nhíu lại, chậm rãi đứng lên. Thục phi cũng đứng dậy, kéo nữ nhi qua xin lỗi Hoàng Hậu: "Gia Nhu lỗ mãng không biết quy củ, đều là thần thiếp ngày thường chỉ bảo không tốt, bây giờ thần thiếp đưa nàng về răn dạy lại.”
Nói xong cũng không đợi Hoàng Hậu đáp lời, cùng nhau rời đi, lúc đi ngang A Kết thì Gia Nhu công chúa hung hăng trừng mắt.
A Kết vội vàng dỗ nữ nhi, vẫn chưa phát hiện.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Xán Xán: phụ thân, ta liền không cho nàng ôm!
Triệu Hôi Hôi: không cho!
Bình luận facebook