Ngày Quách Bảo Châu xuất giá, trời trong nắng ấm.
A Kết ôm nữ nhi xem cô cô biến thành tân nương tử xong liền đưa bé đến thiên viện giao cho mẹ chồng dỗ, chút nữa nàng phải nói chuyện với các nữ quyến khác, không có thời gian chăm sóc nữ nhi. Xán Xán lại không muốn rời khỏi chỗ náo nhiệt này, nhất định muốn ở lại khuê phòng của cô cô, ai khuyên bé đều không nghe, chạy lên trên giường cười khanh khách, A Kết phải leo lên bắt người xuống, tiểu nha đầu không chịu, há miệng muốn khóc.
"Xán Xán không khóc nhé, dì ôm cháu đi xem dượng nha!" Lâm Trúc thương cháu gái, không muốn cháu khóc, làm sắc mặt trường tỷ khó coi, vội vàng đón lấy cháu gái vào trong tay mình.
Nghe được từ mới, miệng đang há to của Xán Xán khép lại, mắt to ngấn lệ hỏi dì: "Dượng ở nơi nào?"
A Kết đang đứng phía sau nữ nhi nhíu mày, phía trước toàn là nam khách, làm sao muội muội có thể bế nữ nhi đi qua đó được chứ?
"Dượng ở trong hoa viên đấy, hôm nay dượng cũng mặc đồ đỏ, còn đẹp hơn cha cháu, Xán Xán có muốn đi xem hay không?” Lâm Trúc chỉ hướng cửa, thừa dịp Xán Xán tò mò nhìn về phía bên kia, nhanh chóng nháy mắt với trưởng tỷ. Nàng đương nhiên sẽ không đi đến phía trước, chỉ là muốn đưa cháu gái đi, ở trong hoa viên chơi một lát, tiểu nha đầu sẽ quên cô dượng liền.
A Kết nhẹ nhàng thở ra, cho muội muội ôm nữ nhi đi, nàng đi theo vài bước, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng có chạy lung tung." Lại để cho Thúy Ngọc và Như Ý đi theo. Thúy Ngọc có thể đùa nữ nhi vui vẻ, Như Ý ổn trọng biết công phu, nếu không may trên đường đi có người vội vàng không cẩn thận lao tới, nhất định Như Ý có thể ngăn lại.
Lâm Trúc cười nói: "Yên tâm đi, Xán Xán thích nhất là chơi với dì, có phải không?"
Tay nhỏ của Xán Xán dụi mắt, không nói chuyện, chỉ quay đầu nhìn mẫu thân, vẻ mặt tội nghiệp.
Một khắc trước đó A Kết còn đau đầu vì nữ nhi không hiểu chuyện, lúc này thấy nữ nhi như vậy, nhất thời lại tự trách. Phàm là các thân thích hỏi nữ nhi những vấn đề đại loại như thích ai nhất thì vĩnh viễn tiểu nha đầu đều trả lời là mẫu thân, mẫu thân đẹp nhất, thích nhất chơi cùng mẫu thân... Tựa như hiện tại, trong lòng nữ nhi khẳng định là đang oán trách nàng nhưng vẫn như cũ không chịu nói thích nhất là dì.
"Xán Xán nghe lời, trong chốc lát mẫu thân sẽ đi tìm con." A Kết lắc lắc tay nhỏ của nữ nhi, áy náy nói lời đảm bảo.
"Xem dượng." Xán Xán chỉ vào ngoài cửa sổ nói, nghiêm túc cực kỳ.
A Kết gật đầu: "Ừ, để cho dì bế Xán Xán đi tìm dượng, mau đi đi.”
Được mẫu thân cho phép, Xán Xán lập tức quay đầu, thúc giục dì đi mau.
Lâm Trúc đã đến Quách gia nhiều lần, đối với hoa viên Quách gia coi như quen thuộc, đặc biệt mang cháu gái đi đến nơi có nhiều hoa. Xán Xán vẫn nhớ kỹ dượng, đi hai bước liền hỏi dượng ở nơi nào. Tiểu nha đầu còn thật nặng, Lâm Trúc ngồi chồm hổm, đặt cháu gái xuống đất, dỗ nói: "Dượng còn chưa tới đâu, để dì cho Xán Xán xem hoa trước có được hay không?"
Xán Xán bình thường thích tự mình đi, hiện tại lại không chịu, ôm dì không buông tay, nghiêng đầu về phía tiền viện náo nhiệt nhất, nhìn: "Dượng, đi tìm dượng!"
Lâm Trúc thầm kêu khổ, tại sao trí nhớ của cháu gái lại tốt như vậy chứ!
Lời nói mẫu thân cũng đều vô dụng, bây giờ người dì này dỗ cũng không được, tiểu nha đầu lại tỏ ra cáu kỉnh, Lâm Trúc không có biện pháp, một lần nữa bế bé dậy, đi về phía tiền viện. Thúy Ngọc không yên lòng, ở bên cạnh khuyên nhủ: "Nhị cô nương, phu nhân biết sẽ không vui..."
Lâm Trúc đương nhiên biết, vừa đi vừa dỗ cháu gái: “Xán Xán, chúng ta chỉ nhìn dượng từ đằng xa thôi nha, mẫu thân cháu không cho chúng ta đến gần đâu.”
Xán Xán nhìn dì, không nói gì, tiếp tục nhìn chằm chằm tiền viện.
Đến trước cửa thùy hoa, quả thật Lâm Trúc không còn sức lực nữa, đi đến dưới một tàng cây hòe tươi tốt nghỉ tạm: "Xán Xán ngoan, chút nữa dượng sẽ đi vào từ nơi này, đến lúc đó thì cháu có thể nhìn thấy dượng rồi.” Tân lang đón dâu nên ở phía trước rất đông vui, khách nam đi cùng hắn đến hậu viện cũng là thân thích của Quách gia, những người này hầu như nàng đều biết nên cảm thấy cũng không sao.
Xán Xán tựa vào đầu vai dì, nhìn chằm chằm cửa thùy hoa không chớp mắt.
Cháu gái ỷ lại mình như thế, Lâm Trúc đành phải nhấc váy ngồi xổm tại nơi đó làm chỗ dựa cho bé.
Lúc Quách Tử Kính dẫn gã sai vặt vội vàng đi đến liền thấy ngay khung cảnh tiểu cô nương vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi tựa dưới tàng cây, bước chân hắn ngừng lại, nhíu nhíu mi, vẫn là khi Lâm Trúc nhanh chóng đứng dậy thì đi qua, cách vài bước hỏi nàng: "Muội ở nơi này làm gì?" Thật giống muội muội nhà mình, đứng cũng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, bị trưởng bối thấy khẳng định sẽ bị răn dạy.
Lâm Trúc xấu hổ cực kỳ, không dám nhìn Quách Tử Kính, buông mi, cụp mắt nhìn vào áo bào màu đỏ sậm được thêu mây nói: “Xán Xán…”
"Xem dượng!" Xán Xán giành trước mở miệng, vươn tay về phía Quách Tử Kính: "Bá bá ôm Xán Xán, xem dượng!" Dì không dám đi đến phía trước, bá bá lại từ bên kia tới đây.
Lâm Trúc vội vàng bế lấy cháu gái lui về phía sau hai bước, muốn nói chuyện với bé, nhưng Xán Xán không chịu nghe, nhoài thân mình về phía Quách Tử Kính. Quách Tử Kính thấy vậy liền hiểu, tiến lên bế lấy tiểu nha đầu, nhìn khuôn mặt bởi vì sốt ruột mà trở nên đỏ hồng của Lâm Trúc, lạnh lùng nói: “Xán Xán giao cho ta, muội trở về nói với mẹ bé một tiếng, sau đó cũng ở lại bên đó đừng tới đây nữa."
Lời nói ẩn chứa răn dạy.
Lâm Trúc không vui, nàng cũng không phải cố ý đến đây, lại nói lát nữa Quý Chiêu tới, Quách Tử Kính thân là đại cữu tử (anh vợ) khẳng định có rất nhiều chuyện phải làm, nào có ở không để chăm lo cho Xán Xán. Chẳng những không đi, nàng còn muốn đoạt lại cháu gái: “Quách đại ca mau đi làm việc đi, muội sẽ dỗ Xán Xán.”
Xán Xán thấy, càng ôm chặt bá bá: "Không cho dì ôm!"
Lâm Trúc tức đến mức thở hổn hển, lông mày Quách Tử Kính càng nhíu chặt, nhìn chằm chằm nàng nói: "Ta sẽ tự tay giao Xán Xán cho tỷ phu muội, yên tâm chưa?"
Lâm Trúc sửng sốt, Quách Tử Kính liếc nhìn nàng một cái, bảo tiểu tư đi trước, hắn xoay người quay lại đường vừa đi, sắp vượt qua cửa thuỳ hoa thì Xán Xán quay đầu vẫy với dì, lại chỉ vào phía trước, cười: "Dượng ở đằng kia!"
Dáng vẻ làm cho người ta vừa tức lại vừa yêu thương.
Người đã đi rồi, Lâm Trúc khó chịu nhìn cửa thùy hoa một lúc, đành phải dẫn hai nha hoàn đi trở về. Quách Tử Kính đã nói sẽ giao Xán Xán cho tỷ phu, hẳn là sẽ làm được, có tỷ phu trông Xán Xán, nàng không có gì phải lo lắng, chính là trưởng tỷ nhất định sẽ dạy dỗ nàng ...
Tiền viện, Triệu Trầm đang nói chuyện với nhạc phụ, thấy nhạc phụ đột nhiên lộ vẻ mặt kinh ngạc, hắn quay đầu, liền thấy Quách Tử Kính đang ôm nữ nhi tới, tiểu nha đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa thấy hắn, mắt to lập tức cười thành vầng trăng khuyết. Triệu Trầm bước nhanh vài bước nhận nữ nhi vào trong lòng mình, Quách Tử Kính không đợi hắn hỏi, liền lời ít mà ý nhiều giải thích một phen: "Ngươi dỗ Xán Xán đi, ta còn có việc." Nói xong lại vội quay người đi mất.
Xán Xán có phụ thân liền quên bá bá, ngửa đầu làm nũng: "Xem dượng!"
Triệu Trầm đối với nữ nhi từ trước đến giờ có cầu tất ứng, hôn tiểu nha đầu một cái: "Được, phụ thân ôm Xán Xán xem dượng, đợi lát nữa Xán Xán cũng nhớ hỏi đố dượng, hắn đáp không được liền không cho hắn đón cô cô đi!"
Xán Xán cười khanh khách, mắt to sáng trong suốt, đi dạo một vòng chỉ có phụ thân đối với bé là tốt nhất.
Không bao lâu sau, bên ngoài tiếng pháo nổ bắt đầu, người bên ngoài đều rời khỏi ghế đi xem náo nhiệt, Triệu Trầm ngồi yên bất động, bàn tay to giúp nữ nhi che lỗ tai, chờ tiếng pháo hết hẳn mới bế người lên: “Đi nào, chúng ta đi tra khảo tân lang nào.”
Xán Xán cực kỳ hưng phấn, ngẩng cao đầu nhìn ra bên ngoài.
Đến buổi tối, Xán Xán còn nhớ rõ náo nhiệt ban ngày, A Kết muốn cởi quần áo cho bé, Xán Xán không cho, trốn đến cuối kháng chỉ vào váy đỏ trên người, kêu tân nương với mẫu thân, gọi phụ thân là tân lang, kêu xong tự mình cười, cũng không biết đang cười cái gì.
Nữ nhi cao hứng, A Kết nhìn cũng vui vẻ, quỳ tại đầu giường gọi bé là nha đầu ngốc.
Trong lòng Triệu Trầm hơi động, vẫy tay gọi nữ nhi đến bên người, thấp giọng hỏi bé: “Xán Xán có muốn xem nương biến thành tân nương tử hay không?”
Xán Xán lập tức gật đầu.
Triệu Trầm hôn nữ nhi một cái, đứng dậy đi về phía tủ quần áo.
A Kết khó hiểu, ngăn nữ nhi đang chạy đến mép giường, quay đầu hỏi nam nhân: "Muốn tìm cái gì? Chàng nói đi, thiếp biết đặt ở chỗ nào, chàng đừng tìm rồi lại loạn lên."
Triệu Trầm không để ý nàng, sau khi lục lọi một hồi, rốt cuộc cũng tìm thấy quần áo hai người mặc lúc thành thân, A Kết vừa nhìn một cái liền biết hắn muốn làm gì, đỏ mặt mắng hắn: “Đừng có làm loạn nữa, đi ngủ sớm một chút đi.”
Triệu Trầm cười nàng: "Gấp cái gì? Dù sao ngày mai ta cũng xin nghỉ, không cần đi từ sáng sớm." Nói xong thấy nữ nhi không chuyển mắt nhìn chằm chằm xiêm y trong tay mình, Triệu Trầm cười giựt giây nói: "Xán Xán nói, có muốn mẫu thân mặc hay không?"
Xán Xán tựa vào trong ngực mẫu thân, gật đầu, "Mặc!"
Triệu Trầm cười cười, đi ra phía sau bình phong thay đồ trước, sau đó đi ra bế lấy nữ nhi, nói với thê tử đang xấu hổ quay lưng về phía hai cha con: “Nàng thay đồ đi, đừng để ta phải giúp nàng thay đấy, đến lúc đó Xán Xán sẽ phải chờ đến sốt ruột."
"Chàng câm miệng đi!" A Kết tức giận liếc mắt nhìn hắn, cầm lấy quần áo đi về phía bình phong, thuận tiện thổi tắt hai ngọn đèn ở trên bàn luôn.
Trong phòng chỉ còn đèn lồng trên đỉnh đầu, Xán Xán có chút sốt ruột, Triệu Trầm quay nữ nhi qua, hỏi bé: “Xán Xán nói xem, cha đẹp hơn hay dượng đẹp hơn?”
"Phụ thân đẹp hơn!" Xán Xán bổ nhào vào trong ngực phụ thân, hai tay nhỏ nâng khuôn mặt phụ thân, nhẹ nhàng sờ, chơi như bình thường.
Triệu Trầm rất hài lòng, hôn nữ nhi, tâm tư lại bay về phía sau tấm bình phong.
Hai người động phòng hoa chúc vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng hắn, hiện tại tốt lắm, tâm nàng từng chút một đã bị hắn chiếm lấy, nàng sẽ không còn sợ hắn, cự tuyệt hắn, hắn cũng muốn được một lần làm tân lang một cách hoàn hảo.
Trong khi ở Vọng Trúc hiên, phu thê đang ôn lại chuyện cũ, trong phủ Trung Nghĩa hầu, Quý Chiêu là đại nam nhân lần đầu làm tân lang.
Trong phòng nến long phượng im lặng cháy, bọn nha hoàn đều lặng lẽ lui xuống, Quý Chiêu vừa mới bị hảo tức phụ ghét bỏ vì toàn thân mùi rượu không thể không vội vàng đi tắm rửa đang rón ra rón rén đi đến cửa nội thất, thăm dò nhìn xem, thấy tức phụ của mình đã nằm trong chăn rồi, nhất thời mặt đỏ tim đập, khí huyết dâng lên.
“Bảo Châu, ta đã tắm xong rồi, nàng ngửi xem có còn mùi rượu hay không?” Không dám lập tức lên giường ngay, Quý Chiêu chống người ở mép giường hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm hai gò má đỏ ửng như hoa đào của tức phụ, thật là muốn hôn một cái.
Trong ổ chăn, cô nương không để ý hắn, Quý Chiêu hỏi vài lần đều không được đáp lại, không khỏi buồn bực, tức phụ đang giả bộ ngủ đúng không, hay là hắn tắm rửa lâu quá, nàng mệt mỏi nên ngủ trước rồi?
Đứng dưới đất ngây ngốc một lát, khóe miệng Quý Chiêu vểnh vểnh lên, tắt nốt mấy ngọn đèn dư thừa, cởi đồ trèo lên giường lò.
Mặc kệ ngủ thật hay ngủ giả, hắn đều có thể ôm tức phụ!
Thật cẩn thận xốc hỉ chăn lên, Quý Chiêu chỉ mặc có mỗi cái quần chui vào, khi nằm xuống thì cố ý để ra một chút khoảng cách, không dám đụng tới Quách Bảo Châu. Hô hấp của hắn càng ngày càng nhanh, có thể tự mình nghe được rõ ràng, Quý Chiêu nuốt nuốt nước miếng, nhắm mắt lại nghiêng tai lắng nghe. Bên cạnh cực kỳ yên tĩnh, ngay cả hơi thở cũng không nghe thấy, chỉ thấy cách một khoảng lại nghe tiếng len lén thở gấp.
Quý Chiêu cười, hiểu rõ tức phụ căn bản chính là đang giả bộ ngủ, khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, khi nhịn không nổi nữa thì mới lén thở ra một hơi.
Thì ra nàng không phải là người cái gì cũng không biết sợ.
Hiểu rõ được điều này, lá gan của Quý Chiêu cũng lớn hơn, đang nằm thẳng đổi lại thành nằm nghiêng, khuỷu tay phải nhẹ chống thân thể, tay trái chậm rãi khoác lên vai của Quách Bảo Châu, nhẹ nhàng xoay người nàng về phía mình. Bả vai của cô nương rõ ràng cứng lại, Quý Chiêu làm ra vẻ không biết, cùng với việc Quách Bảo Châu dần dần xoay người lại, hắn cảm giác được toàn thân đều toát mồ hôi, cuối cùng có thể là do lo lắng tức phụ đột nhiên không muốn cho hắn chạm, Quý Chiêu mạnh mẽ nhào lên, miếng đối miệng, hai tay thô lỗ lại vội vàng thoát quần áo nàng.
“Cút đi!” Lúc Quách Bảo Châu bị Quý Chiêu áp lên người thì liền quên hết những gì tẩu tử đã dạy, dùng hết tay chân đẩy người ra. Cái gì mà không được cử động, toàn bộ phải nghe theo Quý Chiêu chứ, nếu thật sự nghe theo lời hắn thì nàng sẽ bị ăn đó! Hắn lại dám cởi quần áo của nàng ra, buổi tối đã ăn tim gấu mật hổ hả?
"Bảo Châu đừng làm rộn, cho ta thân thiết, ta sẽ nhẹ nhàng!" Quý Chiêu đang cao hứng, trong đầu tất cả đều là hương thơm mềm mại của người trong lòng, sao có thể dừng được chứ, Quách Bảo Châu đẩy hắn ra, hắn trực tiếp đè tay nàng lại, tiếp tục cởi quần áo vướng bận trên người nàng. Quách Bảo Châu đẩy vài lần không được, thoáng nhìn cánh tay và bả vai rắn chắc của hắn, rốt cuộc ý thức được Quý Chiêu đã không còn là chàng thiếu gia hầu môn tay chân lèo khèo như trước kia nữa, đẩy hắn ra đúng là phí sức mà…
"Đừng..." Ngây người một lúc thì yếm đã bị kéo xuống nửa bên, Quách Bảo Châu hoảng sợ, vội vã hô ngừng, nhưng Quý Chiêu lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp như thế, gần như lúc Quách Bảo Châu vừa mở miệng, hắn cũng há miệng ra, nhưng không phải nói chuyện...
Quách Bảo Châu chỉ cảm thấy trong đầu nổ ‘bùm’ một tiếng, tay chân đều không có khí lực.
Kế tiếp hết thảy đều không còn do nàng khống chế, bình thường Quý Chiêu có bao nhiêu sợ nàng, hiện tại liền không sợ nàng nữa, bình thường Quý Chiêu giả bộ giống hình tượng cháu trai bao nhiêu thì bây giờ lại giống hình tượng đại gia bấy nhiêu, hơn nữa người này lại cực kỳ giảo hoạt, vừa chiếm lấy nàng không cho nàng cơ hội phản kháng vừa siêng năng cày cấy…
Lúc kết thúc, Quách Bảo Châu chỉ cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, giống như cùng người hung hăng đánh một trận chiến trên mặt đất.
Quý Chiêu đang quỳ ở một bên lau chùi cho nàng, trên mặt là sự thỏa mãn, giọng nói của hắn thật cẩn thận, ánh mắt trốn tránh: “Bảo Châu, ta sai rồi, nàng đừng giận mà, lần đầu tiên nên ta khó tránh khỏi có chút không khống chế được, lần sau thì tốt rồi tất cả ta sẽ nghe theo nàng..."
"Cút đi!"
Quách Bảo Châu nghiến răng nghiến lợi, đẩy tay hắn ra, kéo chăn che kín mình: "Nằm mơ cũng đừng nghĩ còn có lần sau!"
Nàng thật sự bị mù rồi mà, tự cho là tìm được người dễ ăn hiếp, kết quả chẳng qua là khi có người bên ngoài thì đối với nàng khúm núm, không có ai liền ỷ thế hiếp người. Chờ xem, lần này nàng vì tin tưởng tẩu tử mà mất tiên cơ, đêm mai hắn có nằm mơ cũng không chế phục được nàng đâu!
Quý Chiêu cũng không biết suy nghĩ trong lòng tức phụ, vây quanh Quách Bảo Châu được bao bọc như cái kén dỗ dành, thề với trời tự mình biết đã sai lầm. Quách Bảo Châu lười nhìn hắn, muốn ngủ mà cố tình Quý Chiêu lại lải nhải thật đáng ghét, không có biện pháp nào đành phải giả vờ tha thứ, nhưng bắt hắn phải ngủ trong một cái chăn khác.
Quý Chiêu thấy vậy thì sau khi ủy khuất một chút cũng đành lấy chăn và gối ra, yên lặng nằm ngắm nhìn cái ót của tức phụ.
Quách Bảo Châu có tâm đề phòng Quý Chiêu, nhưng không chịu nổi việc trải qua một phen ép buộc vừa rồi, nàng mệt mỏi, không qua bao lâu liền ngủ, nửa đêm mơ mơ màng màng cảm giác có người ghé vào trên người mình, Quách Bảo Châu mạnh mẽ bừng tỉnh, đáng tiếc vẫn muộn một bước, lại để cho Quý Chiêu đạt được.
"Bảo Châu, lần này ta sẽ chậm thôi..."
Trong bóng tối, nam nhân nói nhỏ bên tai nàng, dịu dàng làm cho nàng quên tức giận.
Tác giả có lời muốn nói:
Bảo Châu: Tẩu tử, tỷ hại ta rồi!
A Kết mặt đỏ: Có sao? Lúc trước ta chính là như vậy, lúc đó biểu huynh muội mới không chạm vào ta ...
Bảo Châu: Tối qua thì sao?
A Kết khóc ...
Bình luận facebook