• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Con Đường Sủng Thê (1 Viewer)

  • Chương 54

Mặt trời vừa xuống núi thì Quách Nghị từ binh mã tư đi ra, xoay mình lên ngựa dẹp đường hồi phủ, đi được nửa đường "Xảo ngộ(tình cờ gặp gỡ)" Triệu Duẫn Đình, sau đó thì không thể quăng đi được.

Rất nhanh sau đó, lại ở góc phố, gặp được Quách Tử Kính, Quách Tử Kính nhíu mày nhìn về phía phụ thân, Quách Nghị lộ ra vẻ mặt cười khổ, tuyên bố không phải mình nguyện ý.

Trong lòng Quách Tử Kính biết rõ, quay về phía Triệu Doãn Đình nhàn nhạt hô "Hầu gia", không xuống ngựa, chậm chạp vài bước đi theo phía sau hai người.

Triệu Doãn Đình không lưu tâm.

Đến Vĩnh Xương hầu phủ, nghe người gác cổng nói phu thê Triệu Trầm còn chưa trở về, Triệu Duẫn Đình xoay người cười nói với Quách Nghị: "Cái này thật đúng dịp, cả nhà chúng ta đều đến chỗ này xin cơm."

Quách Nghị ha hả cười: "Quả thật khéo a..."

Khéo cái đầu của ngươi!

Làm như chẳng ai biết hắn là tới đón tức phụ(một cách gọi thê tử ở cổ đại) ? Buổi trưa tức phụ hắn đã gửi thư báo cho hắn rồi!

Nhưng mà Quách Nghị cũng quả thật bội phục vị anh em đồng hao(ý chỉ hai người này lấy vợ là chị em) này.

Ninh gia không phải đại quan, lão gia tử( ông cụ bên nhà) là hàn lâm học thức uyên bác, trong ba nhi tử, chức quan cao nhất là nhạc phụ, làm Lễ bộ Hữu thị lang, nhưng làm Lễ bộ không có thực quyền cũng không thể vơ vét , là nha môn lục bộ ít người quan tâm nhất. Nhạc phụ ở trong quan trường cũng không có thành tựu gì, lại sinh được 2 nữ nhi tốt. Nhị cô nương Liên Dung băng thanh ngọc khiết, tứ cô nương Lan Dung nhã nhặn lịch sự lại thanh lịch, xứng đáng là hai đóa tiên hoa của kinh thành, đều là con dâu mà các phu nhân phu nhân các phủ hướng đến khi mười ba, mười bốn tuổi.

Hắn có thể lấy được Liên Dung, thật là đạp phải cứt chó(nguyên văn tác giả nha)... Phi, thật là bánh rớt từ trên trời xuống.

Hắn lớn hơn Liên Dung sáu tuổi, lúc Liên Dung đang tuổi như hoa như ngọc, hắn đã là lão nam nhân không cưới được tức phụ rồi. Về phần vì sao không cưới được tức phụ,là vì sau khi phụ thân bị thương ở chiến trường thì phải nằm trong nhà, hắn là người thô kệch, phụ thân còn hơn hắn, ngoài việc đánh nhau thì cái gì cũng đều không hiểu, trước khi dưỡng lão cũng không thể sắp xếp một tiền đồ tốt cho hắn, tiên hoàng ngu ngốc cũng không trợ cấp công thần vô dụng, vì thế hắn chỉ có làm từ chức Bách Hộ nhỏ nhoi để tiến lên, cả ngày trầm mê luyện võ tranh đấu cũng người ta, trong nhà sắp xếp việc hôn nhân hắn đều không đồng, thật sự là không nghĩ đến chuyện ấy. Sau này ở ngũ thành binh mã tư làm được phó Chỉ huy sứ Đông thành, muốn kết hôn với tức phụ, cô nương tốt thì không thèm nhìn đến hắn, cô nương kém thì hắn nhìn thấy đều không hài lòng, mắc cỡ ngại ngùng, người ta ngại hắn thô, hắn ngại các nàng yếu ớt không dùng được.

Sau đó bánh thịt liền rớt xuống .

Ngày ấy hắn nhàn rỗi không có việc gì cùng người phía dưới cùng đi tuần phố, không biết như thế nào phía trước có chiếc xe ngựa mà ngựa đang bị hoảng sợ, điên lên đang chạy ra cổng thành, xe xóc nảy khiến màn xe bay lên, lộ ra bên trong là hai cô nương đang hoảng hốt. Hắn cũng không thấy rõ người, giục ngựa đi đón xe, lúc đuổi theo thì thấy một cô nương ra ngoài, xem trang điểm hẳn là nha hoàn, một cô nương khác xem tư thế hình như tính toán nhảy xuống. Quách Nghị cảm thấy không ổn, lớn tiếng gọi nàng chờ hắn. Cô nương quay đầu nhìn hắn, Quách Nghị thấy rõ dung mạo người thiếu chút nữa rớt xuống khỏi ngựa, hoảng hốt khi phía sau cũng có người cưỡi ngựa chạy như bay tới, cũng hô muốn cứu người. Quách Nghị nhận ra người nọ a, trong thành nổi danh hoàn khố (quần là áo lượt),sao hắn lại khéo như vậy, đến làm anh hùng cứu mỹ nhân ư?

Quách Nghị suy nghĩ chút, mĩ nhân như vậy bị hoàn khố cưới về nhà, không đáng giá!

Hắn ra roi thúc ngựa đi qua, đến trước xe ngựa, vốn định nhảy lên xe , vừa vặn bánh xe va phải tảng đá khiến cho mĩ nhân bay ra, Quách Nghị theo bản năng đưa tay bắt lấy, đại mỹ nhân đã đến trong ngực hắn. Đến lúc ấy hắn cũng không có suy nghĩ gì, đã cảm thấy cô nương thắt lưng đã nhuyễn ra, bởi vì phía sau, hoàn khố vẫn đang đuổi theo, hắn chạy thêm một khoảng cách mới dừng ngựa xuống ngựa, đưa tay muốn đỡ mĩ nhân xuống dưới, sau đó mĩ nhân lên tiếng, "Ngươi là người nào?"

Sắc mặt mĩ nhân tái nhợt nhưng không thấy bối rối, hắn cứu nàng, nàng cũng không cảm kích, ngồi ở trên ngựa từ trên nhìn xuống hắn, lạnh như băng, không thích người, đổi thành nam nhân, quả thực chính giống như đại gia.

Nhưng hắn lại nhịn không được đem thân phận nói cho nàng nghe.

Mĩ nhân lại hỏi trong nhà hắn đã có thê tử chưa, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn giống như nàng là quan gia, hắn là phạm nhân bị thẩm vấn.

Khi đó Quách Nghị không hiểu làm sao, không biết như thế nào mà không cách nào sinh khí, thành thành thật thật trả lời.

Tiếp theo mĩ nhân liền đưa cho hắn một cái bánh thịt, "Ta là Lễ bộ Hữu thị lang Ninh gia nhị cô nương, hôm nay ngươi đụng vào ta, có nguyện lấy ta làm vợ?"

Quách Nghị nguyện ý sao?

Theo lý thuyết hắn cùng nàng lần đầu tiên gặp mặt, hai người đều không hiểu biết về tính nết đối phương, có thể nhìn nàng dù cho lạnh lùng nhưng khuôn mặt mỹ lệ động lòng người như cũ, nghĩ tới nàng trong cảnh nguy hiểm cũng gan dạ thong dong, hắn căn bản không có nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý, sau đótên lính quèn đã dắt ngựa đi đến, ở phía xa xa đã dừng lại trước xe ngựa, sau đó làm người đánh xe đưa nàng trở về.

Trên đường nàng không có nói với hắn một câu, Quách Nghị ngẫm lại thẹn trong lòng, đến trước cửa Ninh phủ thì nói cho nàng biết không cần tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Hai người một là cục đá trên núi, một là Tuyết Liên nở rộ trên đỉnh núi trắng như tuyết, không có quan hệ thân thích , hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi của nàng, Liên Dung lại hỏi có phải hắn không muốn cưới nàng hay không.

Nàng lạnh lùng giống như không phải là chuyện lớn lao gì, so sánh với nàng, hắn lại giống như đàn bà.

Quách Nghị cũng lạnh mặt nói muốn, có ý đồ hù dọa nàng, kết quả người ta cũng không nhìn hắn, dặn dò hắn sớm cầu hôn, xoay người liền đi vào .

Trước khi thành thân, hai người cũng không gặp nhau lần nào, sau khi xúc động, Quách Nghị lại cảm thấy không ổn, luôn cảm thấy mĩ nhân vẫn không cam lòng.

Đêm động phòng hôm đó, bộ đồ cưới đỏ rực cũng không thể làm nhu hoà sự lạnh lùng trên mặt nàng.

Trong lòng Quách Nghị mặc dù tức giận, lại làm không được việc ép buộc mĩ nhân, đi bên ngoài ngủ mà bị ai biết sẽ không tốt, hắn liền lấy ra một cái chăn, trải lên chiếc giường khác, tắt đèn ngủ. Ngủ không được, khẳng định ngủ không được a, trong đầu đều là khuôn mặt nàng mĩ lệ thanh lãnh, sau đó hắn nghe nàng đứng dậy, nàng đi tới chỗ hắn, nàng chui vào chăn của hắn, nàng kéo tay hắn đến trước người của nàng, làm cho lửa nóng từ trong ngực hắn nhanh chóng lan tràn toàn thân, cuối cùng cũng đốt tới trên người nàng.

Hắn cùng Liên Dung cứ như vậy thành phu thê, hắn không nói được lời yêu, nàng cũng không nói, nhưng hai người cứ như vậy trải qua tháng ngày, sau này trở thành anh em đồng hao với Triệu Duẫn Đình.

Hắn nên thù hằn Triệu Duẫn Đình, dù sao cũng là Triệu Duẫn Đình làm phiền hà Ninh gia, làm cho em vợ mất sớm khiến thê tử thương tâm, thương tâm đến mức, lần đầu tiên trốn đến vào ngực hắn mà khóc, cũng liền khiến cho hắn từ Đông thành chỉ huy sứ trở thành tiểu binh thủ vệ, sau này Triệu Tần hai nhà kết thân, hắn mới lại phục nguyên chức. Kỳ thật Tần gia muốn cho hắn chức quan cao hơn, hắn lại không muốn, tự mình tiến lên, tuy rằng tự mình phấn đấu nhưng cũng là do Tần gia không hề áp chế kết quả, lại là hắn nên có, ở trước mặt thê tử cũng có thể ngẩng đầu lên.

Nhưng hắn lại phục Triệu Duẫn Đình.

Triệu Duẫn Đình tìm hắn, nói với hắn rằng muốn báo thù, sau đó dẫn hắn đến bên Đường Văn đế, cuối cùng thành công , hắn thành Tổng chỉ huy sử ngũ thành binh mã tư.

Hôm nay hắn chỉ phục Triệu Doãn Đình tài cán lại biết ẩn nhẫn, trong thư buổi trưa gửi đến thê tử nhắc nhở hắn không cần ở trước mặ nữ nhi và hạ nhân nói thẳng thân phận em vợ, biết em vợ còn sống, hắn còn phục Triệu Duẫn Đình tình thâm.

~

Ba người đi vào phòng.

Nhìn thấy Triệu Duẫn Đình cũng tới, Quách phu nhân rủ xuống mi mắt.

Quách Nghị vội vàng nói với nhi tử nói: "Tử Kính, con cũng thật khéo, con mời Triệu hầu gia tới nhà chúng ta dùng cơm, vừa lúc phu thê Thừa Viễn cũng ở đây, lát nữa cả nhà bọn họ vừa lúc cùng nhau trở về."

Một chiêu vu oan hãm hại thật là dày công tôi luyện.

Quách Tử Kính mỉm cười, không phá đám hắn, mà là đi đến đứng trước người Ninh thị đang ở bên Quách phu nhân, hành đại lễ: "Tử Kính gặp bá mẫu, nghe nói bá mẫu đối Thừa Viễn chiếu cố có thừa, hôm nay nhìn thấy bá mẫu, Tử Kính vui vô cùng, chúc cho bá mẫu thân thể khoẻ mạnh, trường thọ trăm năm."

Ninh thị vui mừng, chăm chú nhìn cháu ngoại của mình, cười, cho lễ gặp mặt.

Quách Tử Kính thu lễ, ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhìn Triệu Trầm, cảm khái nói: "Dung mạo của bá mẫu quá giống với người dì đã qua đời của ta." Muội muội tuổi còn nhỏ dễ dàng xúc động, vẫn là gạt nàng thì tốt hơn.

Ánh mắt Ninh thị càng thêm nhu hòa: "Đúng a, Thừa Viễn cũng nói như vậy, năm đó vừa nhìn thấy ta liền ôm ta kêu nương, vừa lúc ta cũng không có nhi tử, nên đối xử với hắn như đích tử(con ruột), may mà hắn không ghét bỏ ta, lại nhận ta là vi mẫu(mẹ nuôi). Tử Kính nếu không chê, thì hãy như Bảo Châu, có thể ngầm kêu ta một tiếng dì, ta cũng xem các ngươi như cháu ngoại mà đối xử."

"Dì." Quách Tử Kính lập tức hô một tiếng.

Ninh thị gật gật đầu, chỉ vào Triệu Trầm nói: "Đó là di đệ của con, con có nhận ra không?"

Quách Tử Kính nhìn Triệu Trầm, lại nhìn Triệu Duẫn Đình gần đó, mặt không thay đổi nói: "Thừa Viễn cùng hầu gia vừa nhìn đã biết là phụ tử, Tử Kính đương nhiên nhận ra." Nhi tử của dì, Triệu gia cốt nhục, hắn không thù hằn, lại cũng không thích được.

Thái độ hắn lạnh nhạt, sắc mặt Triệu Trầm không thay đổi, nhàn nhạt hô Tử Kính. Hai người chênh lệch chỉ có bốn tuổi, Quách Tử Kính lại không con hơn hắn, còn rõ ràng không muốn thân thiết, hắn cũng đương nhiên miễn gọi nhau huynh đệ.

Quách Bảo Châu đứng một bên nhìn thấy cũng mơ hồ, ca ca nếu không thích Triệu Trầm, vì sao đối với mẹ nuôi của Triệu tôn kính như thế? Mẫu thân đã bởi vì diện mạo của Dung phu nhân mà xưng hô tỷ muội với nàng, hiện tại ca ca lại như vậy, thật sự giống như vậy sao? Đáng tiếc dì mất khi nàng quá nhỏ, không nhớ được dung mạo của dì.

Bọn nhỏ lớn lên đều có tính cách riêng, Ninh thị cũng không nghĩ di huynh đệ không hề khúc mắc, liền chuyển sang giới thiệu A Kết: "Đây là đệ muội của con."

A Kết hành lễ với Quách Tử Kính: "Chào di huynh."

Ánh mắt Quách Tử Kính đảo qua khuôn mặt A Kết, giọng điệu nhu hòa xuống: "Đệ muội nếu ở hầu phủ buồn chán, có thể lại đây ngồi một chút, giúp dì muội quản giáo Bảo Châu một chút."

Một câu đồng thời đưa tới ánh mắt không vui của Triệu Trầm cùng Quách Bảo Châu.

Quách Tử Kính làm như chưa thấy, lui về bên cạnh Quách Nghị.

A Kết lập tức lại hành lễ với Quách Nghị.

Quách Nghị là người thô kệch, vì lấy lòng tức phụ cái gì cũng không cần thiết, không chút keo kiệt khen: "Không sai không sai, gả cho Thừa Viễn coi như là ủy khuất cho con, về sau nếu là ở Triệu gia mà bị ủy khuất, cứ tới bên này. Người nhà con ở cách được xa không có cách nào làm chỗ dựa cho con, con hãy đem ta cùng dì con làm người nhà mẹ đẻ thì tốt lắm, chỉ cần nguyện ý đến đây, phái người truyền lời cũng được, dượng lập tức phái xe đi đón con."

A Kết buồn cười, nói lời cảm tạ xong lặng lẽ nhìn về phía Triệu Trầm.

Triệu Trầm mặt cũng tái đi rồi, hắn sẽ khiến thê tử chịu ủy khuất sao?

Triệu Duẫn Đình so với hắn còn xanh hơn, ủy khuất nhìn về phía thê tử.

Ninh thị nghiêng người cùng Quách phu nhân nói chuyện, không để ý đến hắn, ai bảo hắn nhất định muốn đến đây chứ?

Sau phần dạ tiệc, ba người Triệu gia tạm biệt, hồi phủ. nói không ít.


Triệu Doãn Đình cưỡi ngựa đi ở phía trước, Triệu Trầm đi theo bên cạnh xe ngựa nói chuyện cùng mẫu thân và thê tử, sau khi về phòng liền ôm A Kết vào trong ngực, gặm một phen mới mặt trầm xuống nói: "Về sau gọi Bảo Châu lại đây với nàng, nàng vẫn nên ít đến Quách phủ đi." Quách Nghị không phân rõ phải trái, Quách Tử Kính lại là một con hồ ly, hắn sợ bọn họ thật sự dám giữ lại thê tử không cho nàng trở về.

A Kết giả bộ hồ đồ, cúi đầu chơi ngọc bội bên hông hắn: "Vì sao không thể đi? Dượng và dì đối với ta rất tốt, Bảo Châu cũng thích nói chuyện với ta, trên đường trở về nương cũng nói, về sau khi chàng có công sự không ở nhà, chúng ta sẽ đi nhà dì ngồi."

Triệu Trầm đương nhiên không thể nói thật, suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì chọn lúc không có phụ tử dượng rồi đi, thân phận cửa nương bây giờ vẫn phải là tránh bị nghi ngờ."

Hắn nói là phụ tử dượng, A Kết tò mò, ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao chàng không kêu di huynh?"

Triệu Trầm hừ lạnh một tiếng: "Chờ hắn cao hơn ta rồi lại nói."

A Kết nhất thời im lặng, trong đầu hiện lên nam nhân vào ban ngày gặp mặt.

Kỳ thật Quách Tử Kính chỉ thấp hơn một chút so với Triệu Trầm mà thôi, nếu không phải là hôm nay hai người bọn họ sóng vai đứng chung một chỗ, có khả năng sẽ nhìn không ra sự khác biệt. Hơn nữa Quách Tử Kính ôn hòa lễ độ, lúc nói chuyện với nàng cũng luôn là dáng vẻ huynh trưởng, sao lại không đảm đương nổi Triệu Trầm gọi một tiếng huynh trưởng chứ?

A Kết muốn khuyên nhủ Triệu Trầm không nên quá mức với Quách Tử Kính, Triệu Trầm đột nhiên nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Nàng đang suy nghĩ cái gì?" Nhắc đến Quách Tử Kính nàng liền ngẩn người , chẳng lẽ suy nghĩ đến người nọ? Quách Tử Kính tuy rằng có chút kém hơn hắn, nhưng dáng vẻ cũng coi như nổi tiếng, vừa có anh khí từ Quách Nghị, lại có tinh xảo của dì.

A Kết không biết trong lòng hắn quanh quanh quẩn quẩn, ôn nhu nói: "Ta suy nghĩ đến di huynh, hắn đối với chàng..."

Nàng muốn nói Quách Tử Kính đối với Triệu Trầm như vậy vẫn là rất tốt, dù sao nếu Quách Tử Kính không thừa nhận Triệu Trầm là thân thích, cũng không cần thiết nhận nàng làm đệ muội, nào ngờ nói chưa nói xong, đột nhiên bị người đẩy tới trên kháng, không quan tâm mà nổi điên. A Kết không hiểu như thế nào, cứ như vậy, đẩy hắn, muốn đợi đèn rồi nói tiếp, Triệu Trầm lại không nghe nàng, nhét người vào trong ổ chăn lại bắt đầu công thành.

Lần này hắn thế tới rào rạt, A Kết có chút không thể chịu được, nhỏ giọng cầu hắn.

Triệu Trầm chậm lại, hôn hai má nàng, "Nàng đồng ý với ta, cái gì cũng nghe theo ta, ta liền nhẹ nhàng hơn."

Rốt cuộc có thể thở ra một hơi, trong đầu A Kết vẫn còn mờ mịt, "Thiếp không nghe lời chàng lúc nào?"

Triệu Trầm dừng một chút, nói: "Ta không muốn xem hắn là huynh trưởng, nàng đừng khuyên ta nữa."

A Kết choáng váng, vì cái này sao? cho dù vì thế mà hắn bực mình với nàng, cũng không cần dùng phương thức này để tỏ vẻ bất mãn nha?

Nàng không nói lời nào, Triệu Trầm đột nhiên hối hận khi đã đề cập đến Quách Tử Kính, còn là đang vào những lúc như thế này, nghĩ tới việc thê tử lúc này lại nghĩ tới nam nhân khác, Triệu Trầm hoàn toàn không muốn nói chuyện, dốc hết sức lực khiến cho thê tử chú ý, các loại chiến thuật đều dùng tới, dù cho A Kết liên tục cam đoan rằng sẽ không khuyên hắn cũng không ngừng.

Rốt cuộc đến lúc chiến thì đệm giường đã như bị đổ nước lên trên, đến mức không người nào có thể ngủ được.

Bọn nha hoàn tiến vào đổi đệm chăn mới thì A Kết hận không thể thật sự hôn mê bất tỉnh.

Triệu Trầm lại ôm thê tử mềm mại vào lòng, lại khóc lại cầu, hắn lại nhớ một lần.

Mà lúc này ở An vương phủ, An vương đã sớm thu binh, nằm nghiêng nói chuyện cùng thê tử, "Ta nghe nói đứa cháu ngoại của nàng ở Duyên Bình hầu phủ đã trở lại, hôm nay còn gửi bái thiếp đến cho nàng? Nàng tính khi nào gặp bọn họ?"

An vương phi vốn đã có chút mệt nhọc, nghe xong lời này thì buồn ngủ lại biến mất, cân nhắc hỏi: "Vương gia muốn thiếp gặp bọn họ?" Trách không được đêm nay không đi chỗ mấy mĩ thiếp kia, thì ra là có việc muốn nói cùng nàng. Nghĩ tới mới vừa rồi mình còn cao hứng, trong lòng An vương phi chua xót.

"Vì sao không gặp chứ?" An vương nhăn mày lại, dưới ánh đèn lờ mờ đánh giá nàng, "Ngươi đã cự tuyệt?" Thanh âm lạnh xuống.

An vương phi cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Vâng, Triệu gia hại Ninh gia bị oan..."

"Câm miệng! Nhị thúc của ngươi sơ suất trong việc chuẩn bị thọ yến cho Thái Hậu, tội bất kính là do tiên đế chính miệng quyết định, ngươi nói Ninh gia bị oan, là bất mãn tiên đế sao?" An vương thấp giọng khiển trách. Tiên đế hạ thánh chỉ, tân đế lại coi trọng Triệu Duẫn Đình nhưng cũng không dám dễ dàng lật lại bản án, lời này của thê tử nếu như truyền đi bị kẻ có tâm nghe được, chắc chắn hắn sẽ bị đứa cháu dối trá nhẫn tâm Hoàng Đế kia răn dạy, bởi vì nhi tử, năm nay hắn đã bị giáo huấn hai lần.

An vương phi co quắp ngậm miệng, trong lòng lại hận ý ngập trời.

Triệu gia hại Ninh gia đến thảm, hại phụ mẫu nàng bị lưu đày đến biên quan chịu khổ, hại địa vị của nàng ở tại vương phủ thấp hơn đến nỗi nhóm tiểu thiếp cũng dám ở trước mặt chê cười nàng, bên ngoài càng không có mặt mũi, nàng dựa vào cái gì mà muốn nhận đứa cháu ngoại Triệu Trầm kia chứ? Nàng chỉ hận hắn đã chết mới tốt, ở cùng hắn giống như đang ở cùng mầm tai hoạ vậy!

Thê tử không lên tiếng, An vương gia đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, nghĩ tới việc mình muốn cầu cạnh nàng, thì kéo người ôm vào lòng, "Được rồi được rồi, ta biết trong lòng nàng ủy khuất, nhưng nàng đừng hận sai người. Duyên Bình hầu năm đó cũng bị bức nên bất đắc dĩ, đầu sỏ gây nên là Tần gia, nàng hận một mình Tần thị thì tốt, chớ liên lụy người vô tội, đặc biệt là Triệu Trầm. Đó là cháu ngoại trai của nàng, tại kinh thành nàng có tất cả hai cháu ngoại trai, đã bế tắc cùng Quách gia, hiện tại Triệu Trầm chủ động tìm nàng, nàng gặp hắn đi."

Triệu Duẫn Đình là người tâm phúc bên cạnh Đường Văn đế, hắn thì cũng lắm chỉ là vương thúc, vẫn muốn cùng Triệu gia có quan hệ tốt, tương lai nhi tử lại gặp rắc rối cũng có thể cầu Triệu Duẫn Đình hỗ trợ nói mấy lời trước mặt Hoàng Thượng.

An vương phi rất muốn nói hai cháu ngoại trai nàng cũng chả cần, nhưng mà rõ ràng trượng phu muốn mượn sức Triệu gia, nàng đành phải ủy khuất cầu toàn: "Vậy sáng mai thiếp sẽ sai người đi truyền lời, gọi bọn họ vài hôm nữa đến đây một chuyến? Hai ngày nay thiếp đều có việc cũng thật không có thời gian." Thay vì bức nam nhân hạ mệnh lệnh, không bằng nàng chủ động mở miệng, trong lòng hắn còn nhớ nàng cũng thật tốt.

"Được, ngày sau cũng được, ta cũng muốn gặp người cháu ngoại này của nàng một chút."

An vương hài lòng, lần nữa nhìn về phía thê tử trong ngực, thấy mặt mày nàng cũng tinh xảo, tuy không bằng hai cô nương khác của Ninh gia, nhưng cũng được coi như là mĩ nhân khó có được, lại mềm mại nghe lời, cho nên năm đó mới bị hắn chọn để tái giá, vài năm đầu lại còn phải uống canh tránh thai để tránh việc thế tử cùng con thứ dòng chính không hơn kém nhau mấy tuổi mà nảy sinh tranh chấp, thật sự ủy khuất, không khỏi nảy sinh chút thương tiếc, "Ủy khuất nàng, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi dạy dỗ Tần thị kia."

Lời này hắn đã nói qua bao nhiêu lần nhỉ?

An vương phi cười lạnh, trên mặt lại không biểu hiện, cảm giác được thân thể nam nhân biến hóa, nàng ôm lấy cổ hắn, có ý thuận theo. A Cử bị thế tử chiều chuộng, không thân thiết với nàng, nàng còn muốn lại có thêm một đứa nhỏ.

Nhất thời xong chuyện, phu thê đồng sàng dị mộng.

~

Buổi sáng hôm sau, An vương phủ liền phái người đến Duyên Bình hầu phủ truyền lời, mời phu thê Triệu Trầm ngày mai đến đó.

Triệu Trầm đưa bái thiếp trong tay cho A Kết, "Nàng xem đi."

A Kết nhìn, có chút hoang mang hỏi: "Tại sao Vương phi lại thay đổi chủ ý?" Hôm qua Trần Thủ đến đưa bái thiếp, người gác cổng đi vào truyền tin, sau đó ma ma bên người An vương phi đi ra, đứng trước mặt Trần Thủ mặt xé tan bái thiếpthành từng mảnh, ý tứ quá rõ, sau khi Triệu Trầm biết được nói cho nàng biết rằng về sau nhìn thấy An vương phi thì cứ lễ nghĩa chuẩn mực là được, không cần thân cận.

Thấy thê tử tạm thời quên sự lỗ mãng của hắn tối qua mà chủ động đi đến bên người mình, Triệu Trầm lập tức ôm người từ mép giường đến trong ngực. A Kết vừa định giãy dụa, Triệu Trầm đã kề sát mặt nàng mở miệng, ôn nhu nói: "Nàng suy nghĩ một chút, hôm qua Trần Thủ trở về, ta đã hỏi hắn cái gì?"

A Kết ngừng động tác, bởi vì chuyện ngày hôm qua, nàng rất nhanh liền nhớ ra, Triệu Trầm hỏi An vương gia có ở vương phủ hay không?

"Ý chàng là, vương gia khiến vương phi thay đổi chủ ý?"

"Đúng, thật thông minh." Triệu Trầm hôn nàng như phần thưởng, A Kết không lạ gì loại phần thưởng này, nhưng vẫn hơi đỏ mặt. Triệu Trầm nhìn rất thích, vừa nhẹ nhàng hôn nàng, vừa giải thích: "Nay phụ thân là cận thần của Thiên Tử, không ít người muốn mượn sức hắn, An vương gia có thân phận tôn quý, không cần giống như vài quan viên mà phải uốn mình lấy lòng hay nịnh bợ người khác, nhưng có thể tạo nên mối quan hệ này hắn cũng vui vẻ. A Kết, đến cả An vương gia cũng vì phụ thân mà thích chúng ta, nàng nói người bên ngoài thì sao? Yên tâm đi, cho dù có những người này không thích nàng, cũng không dám khiến ngươi xấu hổ."

Hiện tại thê tử đang nhờ vinh quang của phụ thân, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ khiến những người đó bởi vì hắn mà phải kính trọng thê tử của hắn.

A Kết không nghĩ sâu như vậy, lo âu hỏi: "Vậy chúng ta có đi không?" Nàng cho rằng đây chỉ là thăm người thân, không nghĩ tới lại phức tạp như vậy. Kỳ thật An vương phi không muốn gặp bọn họ việc là có nguyên do, cả mẹ chồng cũng khuyên nàng không cần để ở trong lòng, lúc này lại bởi vì ý tứ của vương gia không thể không gặp bọn họ, An vương phi có thể vui vẻ được sao?

"Đi, nàng là dì, không thể tránh được." Triệu Trầm ôm thê tử, còn muốn dặn thêm hai câu, ở bên ngoài Lục Vân truyền lời nói: "Phu nhân, Thược Dược ở bên cạnh thái phu nhân đến đây."

A Kết vội vàng đẩy ra Triệu Trầm, một lần nữa mang giày đi ra ngoài, cho người gọi Thược Dược tiến vào.

Thược Dược là đại nha hoàn bên người thái phu nhân, nàng cười tủm tỉm tiến vào, sau khi hành lễ nói: "Đại phu nhân, thái phu nhân biết được An vương phi muốn mời ngài sang đó, có lời muốn dặn ngài, không biết đại phu nhân bây giờ có tiện không?" Nói đến một nửa thì thấy Triệu Trầm đi ra, nàng buông mi mắt.

Thái phu nhân cho mời, A Kết nhìn về phía Triệu Trầm, thấy Triệu Trầm gật đầu, nhân tiện nói: "Vất vả cho ngươi đi một chuyến, ta thay y phục rồi sẽ đến, ngươi đi về trước đáp lời đi." Dùng ánh mắt ý bảo Lục Vân cho tiền thưởng.

"Vâng." Thược Dược nhận thưởng, cười nhẹ hành lễ với phu thê, lui ra ngoài.

"Cần ta đi với nàng không?" Triệu Trầm theo A Kết đi vào trong, nhẹ nhàng hỏi.

A Kết lắc đầu, Tưởng ma ma tự tay giúp nàng thay xiêm y, thông qua gương nói: "Cũng không thể mỗi lần đều bắt chàng cùng đi." Hiện tại Triệu Trầm không có công sự, có thể ở nhà cùng nàng, về sau thì sao chứ? Chẳng lẽ hắn không ở đây thì nàng liền có thể không gặp người?

"Vậy ta chờ nàng trở về." Xuyên qua gương, Triệu Trầm nhìn nàng trấn an, "Đừng lo lắng, Như Ý và Cát Tường sẽ đi cùng nàng."

A Kết nhẹ nhàng "Vâng".

Như Ý và Cát Tường là hai nha hoàn Triệu Trầm chuẩn bị cho nàng, đều có võ công, bình thường chỉ ở trong sân canh chừng, về sau khi nàng một mình đi ra ngoài thì các nàng liền đi theo phía sau, bảo hộ nàng chu toàn, nghe nói hai tỷ muội này mỗi người đều có thể đồng thời ứng phó bốn năm quan binh bình thường cường tráng.

Hắn sắp xếp chu đáo như thế, trong lòng A Kết vẫn có chút lo lắng, sau khi thu thập thỏa đáng, nàng dẫn Cẩm Thư, Cẩm Mặc cùng Như Ý và Cát Tường đi. Đến Vinh Thọ đường, đổi thành Cẩm Thư và Như Ý theo nàng đi vào, còn hai người khác ở lại bên ngoài.

"Tổ mẫu." A Kết cung kính hành lễ.

Thái phu nhân quét mắt nhìn nàng, đi thẳng vào vấn đề: "An vương phủ không giống những nơi khác, rất nhiều quy củ cần phải biết, bên cạnh ngươi có mấy nha hoàn đều là từ nông thôn đến, chưa được nhìn thấy, nếu ngươi làm ra sai sót thì các nàng cũng không thể nhắc nhở ngươi. Hiện tại ta đưa Mộc Cẩn bên cạnh cho ngươi, Mộc Cẩn ở bên cạnh ta làm đại nha hoàn ba năm, có nàng giúp ngươi, ta mới an tâm. Mộc Cẩn, lại đây bái kiến đại phu nhân."

Vừa cất lời, nha hoàn mang y phục màu hồng vẫn đứng bên trái thái phu nhân liền đi ra, hành lễ với A Kết.

A Kết thường không để ý đến nha hoàn bên cạnh Thái phu nhân, nhưng mà Mộc Cẩn này thì nàng lại nhớ rõ.

Bởi vì Mộc Cẩn da trắng, dung mạo xinh đẹp, thân thể uyển chuyển, rất khó làm cho người ta không chú ý đến nàng.

Thấy rõ, A Kết không chút dấu vết nhếch khóe miệng.

Lại để cho hắn nói đúng, thì ra thực sự có người tưởng đưa nha hoàn sai sử cho "Nàng".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom