Mồng hai tháng giêng là ngày nữ nhi xuất giá về nhà mẹ đẻ, nếu như không có chuyện gì cô dâu nào cũng sẽ trở về, đã gả nhiều năm, nếu nhà chồng không còn, cũng sẽ về nhà mẹ đẻ đoàn tụ.
Lâm gia ở xa, tại Đăng Châu, A Kết có tâm vô lực, Triệu Trầm lo lắng thê tử ở hầu phủ nhớ nhà, liền thương lượng với Ninh thị, mấy người cùng nhau đi Quách gia. Ninh gia không ở kinh thành, Ninh thị cùng Quách phu nhân đều chỉ có thể ở trong nhà, cả gia đình tụ tập chung một chỗ trò chuyện với nhau, tiện xoá đi ưu tư phiền muộn.
Thương lượng xong, Triệu Trầm đến xin phép thái phu nhân, chỉ là làm cho có lệ.
Trưởng tôn cho nàng mặt mũi khắp nơi, thái phu nhân đương nhiên không thể làm hắn mất hứng, chỉ bảo hắn trở về sớm một chút: "Qua năm mới, trong nhà dì con cũng nhiều việc, đừng làm phiền họ quá." Quách gia, Quách Nghị là thành ngũ thành binh mã tư chỉ huy sứ, Quách Tử Kính tuổi còn trẻ đã là ngự tiền thị vệ thống lĩnh, hai nhà giao hảo chỉ có lợi không có hại.
Triệu Trầm đồng ý, hàn huyên vài câu rồi trở về Vọng Trúc hiên.
A Kết đã chuẩn bị xong, đang kiểm tra quà tặng mà Tưởng ma ma giúp nàng chuẩn bị trong ngày lễ.
Nàng trải qua năm vừa rồi không được coi là thoải máu, đưa quà tặng trong ngày lễ chính là điều nàng phải học . Thân thích xa gần của Triệu gia, đồng liêu(người cùng làm việc) với Triệu Duẫn Đình, những người này quà lễ năm trước đều do Ninh thị giúp Triệu Duẫn Đình xử lý, lúc Ninh thị chuẩn bị có gọi nàng qua, đối chiếu với danh mục quà tặng năm trước, giảng giải cặn kẽ cho nàng nghe. Chẳng hạn như cho cùng một nhà, vì sao năm trước nhiều năm nay ít đi, trong đó thường thường có khả năng dính tới việc chức quan của nam nhân thay đổi, hoặc thay đổi đảng phái trong triều.
Lần đầu tiếp xúc với những việc phức tạp như vậy, A Kết thật sự cố hết sức, nhưng nàng nhớ kỹ một câu của Triệu Trầm, Hầu phủ này tương lai đều là của nàng, hiện tại có mẹ chồng hỗ trợ, đợi tương lai mẹ chồng già đi, không còn có ai có thể dạy nàng, không phải nàng muốn một mình tự đảm đương sao? Nàng xuất thân ở nông thôn xem như bước khởi đầu thấp, may mắn có mẹ chồng săn sóc, lại có tướng công cổ vũ nàng, cũng có Tưởng ma ma có thể tin giúp đỡ, nhiều người giúp nàng như vậy, đương nhiên nàng muốn mau chóng tự mình làm được việc.
Triệu Trầm thấy nàng ở nơi đó vội vàng, cũng không quấy nhiễu nàng, ngồi trên ghế khẽ cười, nhìn nàng.
Ở trong mắt hắn, thê tử giống như là chim non, hắn chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, nhìn nàng từng chút trưởng thành, chờ nàng cùng hắn sóng vai bay lượn.
Tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, hai vợ chồng đi Hinh Lan uyển, Ninh thị cũng không cần chuẩn bị gì, đội mũ che lên liền xuất phát .
Đến cửa Quách gia, vừa vặn không khéo, lại đụng lúc Quách nhị phu nhân Hứa thị dẫn nữ nhi cũng muốn về nhà mẹ đẻ. Nhị lão gia Quách Kỳ đã đỡ nữ nhi Quách Bảo Yên lên xe, thấy thê tử đột nhiên dừng lại nhìn về phía xe ngựa bên phía kia, không khỏi hỏi: "Làm sao?"
Hứa thị nhẹ giọng nói: "Đó là anh trai con dì và chị dâu của Bảo Châu tới, chúng ta lên tiếng tiếp đón."
Quách Kỳ không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Không giống huynh trưởng Quách Nghị, Quách Kỳ từ nhỏ chưa từng trải qua nhiều đau khổ. Chuyện lớn đã có huynh trưởng gánh vác, trong nhà phụ thân lại không có nhiều tinh lực quản hắn, hắn liền trở thành kẻ chơi bời lêu lổng, thường thường đi ra ngoài cùng người ta du sơn ngoạn thủy, đá cầu cưỡi ngựa, sinh cao lớn tuấn lãng, tính tình lại mềm mại hơn. Sau khi thành thân thấy thê tử mọi chuyện đều có bài bản, vừa lúc hắn cũng lười phí sức nghĩ đến những kia việc vặt, liền cái gì cũng đều nghe theo thê tử.
Triệu Trầm nhìn thấy vợ chồng bọn họ, nói khẽ với trong xe một câu, đến trước cửa Quách phủ trực tiếp xuống ngựa, chào hai người.
Ánh mắt Hứa thị nhìn chằm chằm vào xe ngựa Triệu gia, cười nói: "Tức phụ của con đâu? Gọi nàng lại đây, để Bảo Yên chào tẩu tử của nàng." Nhiều ngày nay việc Triệu gia cưới dâu bao gồm thân phận Lâm gia gần như truyền khắp kinh thành, Hứa thị muốn đánh nghe chuyện mà người khác không biết, ra khỏi cửa dễ làm đề tài câu chuyện.
Triệu Trầm cười nhạt trả lời: "Nội tử không quen ngồi xe ngựa, mỗi lần sau khi dừng xe đều phải chậm chút mới có thể đi ra ngoài, bá phụ bá mẫu là muốn đi Huệ An hầu phủ phải không? Bá phụ bá mẫu xuất phát trước đi, ngày khác chúng ta cùng nhau đến chúc tết." Trong lòng lại cười lạnh, nếu là để nữ nhi chúc tết thê tử của hắn, sao không thấy nàng gọi Quách Bảo Yên xuống dưới? Cứ như vậy muốn thê tử của hắn xuống xe, là đợi thê tử lại đây, sau đó mới gọi Quách Bảo Yên ở trên xe chúc tết thê tử sao?
Không thể nhìn thấy người, Hứa thị không vui, có ý muốn đến chỗ xe ngựa Triệu gia nhìn, Quách Kỳ nhìn ra tâm tư của bà, cũng không đột ngột chắn ở trước người của bà, cười nói với Triệu Trầm: "Đi, chúng ta đi trước , các con cũng mau vào đi thôi, dì con đã chờ từ sớm." Thê tử lắm mồm nói nhiều hắn biết rõ, chỉ là hôm nay Triệu Trầm rõ ràng không muốn gần gũi với nhà mình, bọn họ cần gì phải chọc giận người ta?
Hắn đã mở miệng, Hứa thị cũng không nói gì nữa, cười dặn dò Triệu Trầm hai câu, xoay người lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, qua khe hở, Quách Bảo Yên vẫn lặng lẽ nhìn mỹ nam tử cao ngất anh khí(khí khái anh hùng) lại có ngũ quan(5 cơ quan: tai, mắt, miệng, mũi và thân mình) tuấn tú ở bên ngoài, nghe được mẫu thân lên xe, nàng mới nhanh chóng ngồi thẳng, trong lòng xoay quanh một thứ tình cảm phức tạp.
Lâm thị dù đẹp, xuất thân vẫn không xứng với hắn ...
Xe ngựa đột nhiên lung lay một chút, bức màn đong đưa theo, Quách Bảo Yên không tự chủ được lại liếc nhìn ra ngoài. Xe ngựa nhà mình đi về phía trước, mà người nọ cũng không chút do dự xoay người, đi về phía sau, sườn mặt đẹp tựa ngọc thạch.
Triệu Trầm cũng không biết trong xe ngựa đang rời đi có người âm thầm đánh giá mình, hắn cười đi đến trước xe ngựa Triệu gia, đỡ mẫu thân và thê tử xuống dưới. Ba người vừa đi được vài bước về phía hầu phủ, bên trong đã truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, còn có tiếng Quách Tử Kính có vẻ không vui khuyên bảo, "Đừng chạy Bảo Châu!"
Lời còn chưa dứt, Quách Bảo Châu đã chạy đi ra, nhìn thấy bọn họ, ánh mắt cong lên, cười hì hì chúc tết với ba người, sau đó khoác lên cánh tay A Kết, "Tẩu tử, các người tới rất trễ a, biết các người hôm nay đến đây, ta đã đứng chờ từ sớm."
Quách Tử Kính cười lạnh: "Phiền muội nghĩ ra lời nói hay, là ai thà không ăn điểm tâm cũng không muốn dậy vậy?"
Lời nói dối có thiện ý bị phá hoại, Quách Bảo Châu bĩu môi, hung hăng trừng mắt nhìn huynh trưởng.
Quách Tử Kính không để ý đến nàng, cung kính hành lễ với Ninh thị, Ninh thị cười, nhận từ tay Vấn Mai 2 phong hồng, chia ra giao cho cháu trai và cháu gái. A Kết cũng chuẩn bị một cái, giao cho Quách Bảo Châu, sau đó nhìn Triệu Trầm, thấy Triệu Trầm không có động tĩnh gì, nàng có chút bất đắc dĩ, vẫn là cúi người thi lễ với Quách Tử Kính.
Mặc kệ Triệu Trầm có đồng ý thừa nhận hay không, Quách Tử Kính cũng là huynh trưởng của bọn họ.
Quách Tử Kính nhận lễ của A Kết, đưa hồng đã chuẩn bị cho đệ muội ra, vừa vươn tay, bị Triệu Trầm tay mắt lanh lẹ đoạt mất, nhàn nhạt nói: "Tiêu pha rồi."
Động tác bất ngờ, ai cũng không đoán được.
A Kết có chút không hiểu vì sao Triệu Trầm muốn cướp, Quách Bảo Châu ánh mắt chuyển chuyển, đến gần bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Tẩu tử, muội thấy di huynh là không muốn tẩu nhận đồ của nam nhân khác đâu, dù cho người nọ là ca ca muội, hắc hắc, di huynh thật nhỏ nhen..."
A Kết lập tức đỏ mặt, lặng lẽ liếc Triệu Trầm, tướng công của mình, thật sự nghĩ như vậy sao?
Lại thấy Triệu Trầm nghiêng đầu nhìn về của chính Quách phủ, mặt không chút thay đổi, chỉ có bên tai hơi hơi phiếm hồng.
A Kết rũ mắt, trong lòng ngọt ngào lại còn thêm xấu hổ.
Quách Tử Kính nhìn thần tình biến hóa nhìn của hai vợ chồng, chỉ cảm thấy buồn cười, không so đo Triệu Trầm bá đạo vô lễ, đưa tay mời bọn họ vào cửa.
Các nữ quyến ở tại trong phòng nói chuyện, Triệu Trầm theo Quách Tử Kính đi bên ngoài.
Mấy ngày nay thời tiết cũng không tệ, ánh nắng tươi sáng, chiếu lên trên người ấm áp.
Quách Nghị không ở nhà, Quách Tử Kính mời Triệu Trầm đến tiền sảnh uống trà.
Hai người đều không phải là người nói nhiều, trong thính đường to lớn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ngẫu nhiên mỗi lúc nam nhân buông ly trà, mới có thể phát ra tiếng vang nhỏ.
Cuối cùng vẫn là Quách Tử Kính mở miệng trước, "Năm nay là năm đầu tiên sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, năm sau triều đình sẽ có thay đổi, thị vệ trong cung cũng sẽ đổi một nhóm người. Đầu tháng ba Hoàng Thượng đi bãi săn Mộc Lan tổ chức hội săn bắn mùa xuân, đến lúc đó sẽ cho gọi đệ tử tôn thất (con cháu hoàng tộc), công khanh (tam công cửu khanh chỉ các tước hầu), cùng với anh hào trong nhà Quan viên chính ngũ phẩm trở lên đồng hành, từ đó chọn lựa ra người nổi bật tiếp nhận chỗ trống của thị vệ."
Trên mặt Triệu Trầm không có gì thay đổi, việc này hắn đã từ trong miệng phụ thân biết được, nhưng cũng biết Quách Tử Kính là có ý tốt với mình, bởi vậy buông ly trà, nghiêng đầu nhìn hắn, ý bảo hắn cứ tiếp tục nói.
"Hai ngày trước Hoàng Thượng tiết lộ cho ta, nói là hữu thống lĩnh ngự tiền thị vệ và Kim Ngô tiền vệ chỉ huy sứ sẽ thay đổi người, hai chỗ trống này đều là chức chính quan tam phẩm, cũng là phẩm cấp cao nhất trong các vị trí thị vệ còn trống lần này, ngươi chắc cũng rõ ràng?”
Triệu Trầm gật đầu: "Ngự tiền thị vệ tùy lúc đều hộ vệ bên cạnh Hoàng Thượng, là chức quan được xem trong nhất trong đội ngũ thị vệ bảo vệ Hoàng Thượng, tổng cộng sáu mươi người, chia ra do tả hữu thống lĩnh dẫn đầu thay phiên tùy giá. Kim Ngô vệ phụ trách thủ vệ hoàng thành, hỗ trợ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng ở tại kinh, Kim Ngô vệ chỉ cần thủ hộ hoàng thành, Hoàng Thượng xuất hành, Kim Ngô vệ cũng sẽ phân công người tùy giá."
"Vậy ngươi muốn vị trí nào?" Quách Tử Kính hăng hái hỏi. Đương nhiên, hắn dám hỏi như vậy, không phải nói mình có bản lĩnh giúp Triệu Trầm thu xếp hoặc là mù quáng tin tưởng thân thích nhà mình nhất định có thể dễ dàng đạt được như trở bàn tay, mà là sau khi Triệu Trầm hồi kinh, hai huynh đệ đã ngầm bàn bạc vài lần, nhiều lần đều là hắn bại trận. Bại bởi di đệ còn nhỏ hơn mình bốn tuổi đương nhiên không phải chuyện vui vẻ, nhưng Quách Tử Kính cũng không sợ mất mặt. Triệu Trầm một đường chịu khổ, hắn so với người bên ngoài nhất định càng cố gắng, mà Triệu Duẫn Đình mời sư phụ cho trưởng tử, cũng là có thể gặp mà không thể cầu.
"Trong lòng ngươi đã có quyết định phải không?"
Triệu Trầm cười cười, biết Quách Tử Kính là muốn biết phán đoán của mình, cũng liền thấp giọng đáp: "Tuy rằng cấp bậc giống nhau, nhưng ngự tiền thị vệ tả, hữu thống lĩnh thường đi bên cạnh Hoàng Thượng, không thể nghi ngờ, càng được Hoàng Thượng tín nhiệm, chính vì vậy, Hoàng Thượng không có khả năng đưa hai chức vị quan trọng này cho người một nhà. Gia phụ cùng dượng chính là một ví dụ, nhưng bọn hắn một văn một võ, Hoàng Thượng dùng có thể yên tâm. Nếu như chúng ta chiếm hai vị trí thị vệ thống lĩnh, một khi có người muốn âm mưu phản nghịch, thuyết phục được ngươi trên cơ bản cũng tương đương với có thể thuyết phục ta, Hoàng Thượng không thể không phòng, cho nên ta không có lựa chọn, chỉ có thể làm Kim Ngô tiền vệ chỉ huy sứ. Cái này còn phải xem Hoàng Thượng đến cùng có dám dùng ta."
Kim Ngô tiền vệ thủ vệ hoàng thành, hoàng thành là nơi Hoàng Thượng cùng đám quan lại, hoàng tộc bắt đầu cuộc sống hàng ngày, cũng là chức vị quan trọng.
Nghe hắn giải đáp, trong lòng Quách Tử Kính vui mừng, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười, trấn an nói: "Yên tâm, Hoàng Thượng là minh quân, phi đa nghi chi nhân (dùng người không nghi ngờ người)."
Kỳ thật Triệu gia ở trong lòng Đường Văn đế có ưu thế rất lớn. Lúc trước khi Triệu Duẫn Đình đi theo Đường Văn đế đã nói rõ ràng tất cả vấn đề trong nhà, xem như được ăn cả ngã về không, có chuyện Ninh thị giả chết, Đường Văn đế muốn sửa trị Triệu gia tùy lúc đều có lấy cớ, đồng thời, Triệu gia có cái thóp này, sẽ không phản bội Đường Văn đế, Đường Văn đế tự nhiên dùng người sẽ yên tâm, chỉ cần Triệu Trầm đủ xuất sắc, ngự tiền thị vệ thống lĩnh cũng không phải không có khả năng. Hắn trước nhắc nhở Triệu Trầm không muốn chết mà nhìn chằm chằm thị vệ thống lĩnh, chỉ là sợ hắn hi vọng quá lớn mà làm sai cũng lớn, may mắn là Triệu Trầm hiểu rõ.
Nói xong việc này, Quách Tử Kính lại cùng Triệu Trầm bàn luận về một ít đệ tử xuất sắc khác ở kinh thành, đầu tiên chính là nhắc tới Đường Anh, "Đường Anh cay nghiệt, đạo đức cá nhân không được tốt lắm, nhưng những điều này đối với huân quý tại kinh thành cũng không tính là sai lầm lớn. Võ công của hắn có lẽ không bằng ngươi, hơn ngươi ở chỗ hắn là con cháu hoàng gia, nếu hắn thắng, trên mặt Hoàng Thượng cũng rạng rỡ. Còn nếu cuối cùng, là ngươi cùng Đường Anh tranh đoạt ngôi đầu bảng, muốn thua muốn thắng do chính ngươi quyết định."
Thắng Đường Anh cũng chưa chắc có thể lấy được vị trí thị vệ thống lĩnh, thua, vị trí Kim Ngô tiền vệ chỉ huy sứ cũng chạy không thoát, còn có thể làm cho mặt rồng vui mừng.
Mà sự lựa chọn này, chỉ có thể do Triệu Trầm tự định lấy.
~
Thấm thoát đã đến buổi trưa, muốn mở tiệc rồi.
Tổng cộng sáu người, đơn giản ngồi một bàn.
Quách phu nhân hỏi nhi tử, "Con cùng Thừa Viễn đã nói cái gì?"
Sự tình không cần gì giấu giếm, Quách Tử Kính nói đơn giản về hai vị trí thị vệ, chỉ nói chức vụ từng người, còn những thứ rắc rối trong đó không nhắc nửa lời. Những chuyện suy tính này nên để nam nhân, mẫu thân, dì cùng mọi người biết kết quả là được, dù sao đều là chuyện tốt, không quá phân biệt, sàn sàn như nhau.
Ninh thị cũng không quá chú ý việc này, nhi tử đã sớm có thể một mình đảm đương việc của bản thân, con đường làm quan phải đi thế nào, trong lòng hắn hiểu rõ.
A Kết thì ngược lại, thấp thỏm nhìn trượng phu. Nghe cách nói của Quách Tử Kính, hai chỗ trống này phải là hai người trong đám tuấn kiệt, nàng biết Triệu Trầm rất xuất sắc, nhưng nhiều người như vậy, hắn thật sự có thể thắng sao? Thắng, nàng đương nhiên vui vẻ, thua, nàng cũng sẽ không cảm thấy Triệu Trầm không tốt, chỉ là lo lắng trong lòng trượng phu không thoải mái.
Triệu Trầm liếc mắt liền nhìn ra thê tử đang suy nghĩ cái gì, sau khi trở lại Vọng Trúc hiên liền ôm nàng hỏi: "Như thế nào, sợ tướng công của nàng không sánh bằng bọn họ?"
A Kết nào dám thừa nhận, muốn nói sang chuyện khác lại thất bại, đành phải uyển chuyển nói: "Ở trong mắt thiếp, chàng, chàng chính là tốt nhất ."
Nàng có thể nói ra loại lời này đã thập phần khó có được, Triệu Trầm không bức nàng, hôn nhẹ hai cái, nói: "Các nàng ở trong phòng nói chuyện gì, nhìn nàng thật vui vẻ, nói cho ta nghe một chút."
A Kết nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng kể cho hắn: "... Bảo Châu nói rằng trước và sau ngày mười lăm tháng này ở trong thành không cấm đi lại ban đêm, nàng hỏi thiếp có muốn cùng đi ngắm đèn đêm hay không."
"Không đi!" Triệu Trầm trả lời như đinh đóng cột.
Thật ra A Kết muốn đi, hơn nữa Triệu Trầm đối với nàng tốt như vậy, nàng cũng không ngờ tới hắn lại trực tiếp cự tuyệt. Lúc này, mắt choáng váng, vui vẻ trên mặt nhanh chóng bị kinh ngạc thay thế, vậy mà còn muốn giả vờ không để ý, hạ mắt nói: "Đúng, trên đường nhất định sẽ rất loạn, ở nhà nhìn thì tốt rồi."
Triệu Trầm bị nàng làm cho bật cười, cắn cắn lỗ tai thê tử: "Thật sự tin rằng ta không muốn nàng đi ra ngoài giải sầu sao? Ngốc, ta không cho nàng đi cùng Bảo Châu, bởi vì nàng phải đi cùng ta, là hai chúng ta, nhưng mà nếu nàng muốn cùng Bảo Châu đi thì ta nghe lời nàng."
Thì ra hắn nghĩ như vậy, A Kết đỏ mặt vì hiểu lầm suy nghĩ trượng phu.
Nàng cúi đầu, xấu hổ, Triệu Trầm ôm người đặt ngang trên kháng, chầm chậm nhẹ nhàng hôn lên, "A Kết nàng còn chưa nói, đến cùng là muốn đi với ta hay đi cùng Bảo Châu đây?"
Trước đó hắn cố ý nói một nửa để gạt nàng, A Kết quay đầu trốn, thở gấp hỏi: "Nếu thiếp nói muốn đi cùng Bảo Châu thì chàng có ngăn lại không?"
"Không ngăn cản, nhưng nàng phụ tấm lòng của ta, ta sẽ khiến nàng ba ngày không xuống được giường!" Triệu Trầm ôn nhu nói xong lời uy hiếp, lập tức ngăn chặn miệng nàng, quyết định đêm nay để thê tử nếm thử lợi hại, tránh cho nàng quyết định sai.
Bình luận facebook