Lúc nha hoàn bên ngoài thông báo đám người Thái phu nhân đến Vọng Trúc Hiên, Xán Xán thực sự đã ngủ.
Ninh thị khẽ đưa mắt nhìn con dâu, ý bảo nàng an tâm dựa vào đầu giường giả vờ như thân thể suy yếu, còn mình thì đi ra đón người.
Thái phu nhân dẫn đầu đi ở phía trước đoàn người, vừa nhìn thấy bóng người đang đứng trước cửa thì bước chân đột nhiên dừng lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt kia.
Hôm nay Ninh thị mặc áo màu lam, phía dưới là váy trắng thêu hoa lan, vừa đoan trang vừa xinh đẹp, đối diện với đám người Thái phu nhân, nàng nhã nhặn lịch sự cúi người hành lễ, sau đó mới cười nhẹ nói: “Hai vị lão phu nhân đã tới, mau vào trong phòng ngồi, thân thể tức phụ của Thừa Viễn không khỏe, vốn định đi ra ngoài đón hai vị nhưng ta sợ bên ngoài trời lạnh, mặt đất cũng đã đóng băng, nhỡ nàng không cẩn thận lại làm thân thể bị thương, nên không cho nàng ra ngoài, kính mong hai vị đừng trách.”
Ninh thị cười thật tự nhiên còn sắc mặt Thái phu nhân lại trắng bệch, đôi tay già nua giấu trong ống tay áo rộng rãi dần siết lại thật chặt. Tiện nhân này biết rõ bà sẽ đến, vậy mà vẫn còn mặt mũi đứng ở chỗ này, chẳng lẽ thật sự cho rằng bà không đối phó được với nàng ta hay sao?
Tằng lão phu nhân hết nhìn em chồng mình, lại nhìn vị Dung phu nhân trước mặt, chần chừ mở miệng hỏi: “Ngươi… Chắc ngươi là nghĩa mẫu của Thừa Viễn phải không?” Năm đó Triệu Duẫn Đình thành thân với thứ nữ của Ninh gia, bà cũng đã từng nhìn thấy Ninh thị, nhưng mà không bao lâu sau thì bà theo phu gia (gia đình nhà chồng) chuyển đến Liêu Đông, nhiều năm trôi qua, vốn từ lâu bà đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của Ninh thị như thế nào, nhưng bây giờ nhìn thấy Dung phu nhân này, chẳng biết tại sao lại mơ hồ có cảm giác quen thuộc, là bởi vì dáng vẻ của Dung phu nhân và Ninh thị quá giống nhau sao?
Ninh thị gật đầu, nghiêng người mời ba người đi vào trong phòng, không kiêu ngạo không siểm nịnh (đúng mực), cũng không đưa mắt đánh giá bất kỳ ai.
Thái phu nhân nghiêm mặt lạnh lùng đi phía trước. Tuy bà rất tức giận, nhưng cũng hiểu được chuyện Ninh thị giả chết là việc càng ít người biết càng tốt, dù cho người bên ngoài có đoán được chút ít nội tình thì bà cũng phải giả vờ hồ đồ. Một khi đã như vậy, Ninh thị vừa không phải là con dâu của bà cũng không phải là bà vú trong nhà, bà không có lý do gì để chỉ trích nàng ta cả. Trách ai đây, chỉ có thể trách Ninh thị dùng thủ đoạn bỉ ổi mê hoặc hồn vía nhi tử, làm cho nhi tử của bà tốn hết tâm tư để che chở cho nàng ta.
Thái phu nhân không tiếp lời của Ninh thị, Tằng lão phu nhân đi bên cạnh đành phải vừa đi vào trong vừa khách khí trả lời: “Cô nói quá lời rồi, là do ta không suy nghĩ chu đáo, chỉ một lòng mong được sớm nhìn thấy cháu ngoại, đã quên mất mấy ngày này không thích hợp ra ngoài. Thân mẫu (mẹ ruột) của Thừa Viễn mất sớm, may mắn có cô ở bên cạnh nhắc nhở. Tuyết Nhu, nhanh qua chào... Ai, thôi con cứ gọi là cô đi, dù sao cũng là người một nhà.”
“Chào cô ạ.” Tằng Tuyết Nhu khẽ mỉm cười, tự nhiên thanh thản hành lễ.
Ninh thị nghiêm túc đánh giá vị biểu cô nương này, thấy dung mạo của nàng cũng vào hàng xuất chúng, so với các cô nương ở kinh thành thì cao gầy hơn, vừa có nét mềm mại, xinh đẹp của nữ nhi, lại vừa có ba phần anh khí hào sảng hiếm thấy, liền mỉm cười khen: “Dáng vẻ của Tuyết Nhu thật là đẹp, các cô nương ở kinh thành cũng không sánh được.”
Trong lòng không thể không nhừa nhận, Tằng gia thật là biết chọn người.
Xét về vẻ đẹp thì con dâu không sợ nếu phải so sánh với bất kỳ người nào nhưng mà khí chất này... A Kết vốn nhã nhặn lịch sự, dịu dàng, tất cả hợp lại tạo thành vẻ đẹp riêng, nhưng mà hoa cũng có trăm ngàn loại, nam nhân hẳn sẽ không thích hai đóa cùng loại nhưng nếu đổi lại là hai đóa hoa khác loài thì rất có khả năng sẽ có suy nghĩ khác, cũng không biết là nhi tử của nàng có bảo vệ được tâm của hắn hay không.
Ninh thị thích con dâu, cũng hy vọng nhi tử giữ vững lời hứa biết quý trọng thê tử, nhưng bà chưa từng nghĩ tới việc áp đặt thúc ép nhi tử không được coi trọng người khác. Nữ nhân có trăm ngàn mưu tính để ép buộc nam nhân ở bên cạnh mình, nhưng xét đến cùng còn phải xem nam nhân đó có chấp nhận lưu lại bên người mình hay không nữa. Nếu như nhi tử thật sự thay lòng, cho dù người làm nương như bà không cho phép, hắn thực sự sẽ nghe lời sao?
~
Mấy người bước vào trong phòng, A Kết hốt hoảng muốn bước xuống giường hành lễ lại bị Tằng phu nhân mỉm cười ngăn lại: “Không cần phiền hà, cứ ngồi ở trên giường đi, nữ nhân ở cữ là chuyện quan trọng cả đời, trước đó là do bà già ta quá nóng lòng thôi, tức phụ Thừa Viễn cũng đừng oán giận.”
“Sao cữu tổ mẫu lại nói vậy chứ, nếu không phải sức khỏe ta không tốt thì hôm nay đã ra ngoài nghênh đón một nhà cữu tổ mẫu rồi.” A Kết nhỏ giọng trả lời, lúc nói chuyện thì nhịn không được nhìn nữ nhi vài lần, sợ lớn tiếng sẽ đánh thức đứa nhỏ dậy.
Trong phòng có trẻ nhỏ đang ngủ, cho dù Thái phu nhân đang bực bội cũng không tiện phát tác, vẫy tay gọi Tằng Tuyết Nhu đến trước người, nhìn A Kết, nói: “Đây là biểu muội Tuyết Nhu của đại cữu gia, trong nhà không có tỷ muội cùng tuổi với cháu nên sau này để cho Tuyết Nhu lại đây nói chuyện với cháu đi.” Bà nhìn chằm chằm A Kết, ánh mắt đầy ẩn ý nhắc nhở.
Còn có thể nhắc nhở chuyện ngoài chuyện nàng phải đưa nữ nhân đến bên cạnh trượng phu nữa đây.
A Kết ít nhiều cũng đã quen, cười nói với biểu muội mới: “Chỉ cần Tuyết Nhu không chê ta ăn nói vụng về thì lúc nào cũng có thể đến đây.”
Tằng Tuyết Nhu lập tức trả lời: “Biểu tẩu quá khách khí, muội còn ước gì mỗi ngày đều có thể tới đây, muội rất thích tiểu hài tử, Xán Xán đáng yêu như thế, lúc tỉnh dậy chắc chắn sẽ càng khiến người khác yêu thích.” Nói xong thì cúi người lại gần Xán xán, vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Xán Xán.
“Xán Xán vừa mới ngủ, nếu biểu muội thích thì ngày khác qua đây chơi với nó, bây giờ thì đừng trêu vào, tính tình nha đầu kia rất bá đạo, có chút gì không hài lòng là liền khóc toáng lên, ta cũng bị nó hành đến sợ.” A Kết có chút áy náy ngăn tay Tằng Tuyết Nhu lại, nói vậy cũng không phải hoàn toàn là lấy cớ, tính tình của nữ nhi thật sự như vậy.
Tằng Tuyết Nhu ngẩng đầu liếc mắt nhìn A Kết, không miễn cưỡng nữa, lui về bên người Thái phu nhân, trên mặt cũng không lộ ra vẻ không vui.
Thái phu nhân lại thấy mất hứng, nhìn lướt qua cháu gái trên giường, nhàn nhạt nói: “Cũng đành vậy thôi, cô nương gia đều là tính tình như vậy, nếu là một tên tiểu tử thì tốt rồi, ta nhớ rõ khi Duẫn Đình còn bé, đang ngủ mà bị người khác chọc tỉnh thì cũng không cáu bẳn, ngược lại còn nhìn người ta cười.”
Tằng lão phu nhân nghe xong thì lắc đầu: “Không hẳn là như vậy, không phải ai cũng giống nhau, khi Tuyết Nhu còn nhỏ cũng không thích khóc, suốt ngày tươi cười nên ai cũng thích bế.”
A Kết cúi đầu không nói.
Ninh thị nhận lấy bình trà trong tay Tưởng ma ma, tự mình châm trà cho hai vị lão phu nhân, ánh mắt nhìn ly trà nhưng ngoài miệng lại trêu ghẹo, nói: “May mắn là Thừa Viễn không có ở đây, nó có được nữ nhi còn vui mừng hơn là có nhi tử, mỗi ngày đều khen Xán Xán giống mình, nếu nghe thấy người khác chê Xán Xán thì lập tức xị mặt, cũng không cần biết có phải là người ta vô tình nói ra hay không.”
Nụ cười trên mặt Tằng lão phu nhân nhất thời cứng đờ.
Ninh thị vờ như không thấy, đưa ly trà qua: “Mời ngài dùng trà.”
Tằng lão phu nhân ngượng ngùng nhận lấy, Ninh thị xoay người lấy trà cho Thái phu nhân, Thái phu nhân hừ lạnh một tiếng, đứng lên: “Không cần phiền hà, cữu tổ mẫu đường dài vất vả, bây giờ đã nhìn thấy đứa nhỏ rồi thì cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi, tức phụ Thừa Viễn cứ yên tâm ở cữ, tiệc tẩy trần buổi tối có hai phụ tử Thừa Viễn đón tiếp là được rồi.”
“Cảm ơn tổ mẫu, vậy tổ mẫu đi thong thả, chờ ta qua tháng sẽ đến trước mặt tổ mẫu và cữu tổ mẫu làm tròn đạo hiếu.” A Kết cúi đầu trả lời.
Thái phu nhân liếc mắt nhìn nàng, vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện với Tằng Tuyết Nhu ở bên cạnh: “Biểu huynh của cháu bây giờ đang làm việc ở trong cung, phải đến chiều mới trở về, đến lúc đó cháu nhớ mặc một bộ quần áo đẹp, làm cho biểu huynh cháu biết con gái Tằng gia chúng ta dù dung mạo hay khí chất đều là thoát tục, cho cô tổ mẫu ta đây nở mày nở mặt...”
Tiếng cười nói dần dần đi xa.
Trong phòng, thấy mẹ chồng thân thiết nhìn mình, A Kết mỉm cười dịu dàng: “Nương đừng lo lắng, con rất tốt.”
Nữ nhi là của nàng, có yếu ớt hay không thì nàng cũng sẽ hết lòng yêu thương. Nam nhân cũng là của nàng, không phải ai nói muốn chia sẻ thì sẽ sẻ chia được. Thái phu nhân và Tằng Tuyết Nhu muốn chê cười nàng, cũng phải đợi đến lúc Triệu Trầm cho các nàng mượn sức để diễu võ dương oai, ngày nào Triệu Trầm còn không thay lòng thì nàng sẽ tin hắn ngày đó.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Triệu Xán Xán: Phụ thân, nếu người còn không về thì con sẽ không cho người hôn nữa, nếu như người dám liếc mắt nhìn nhìn nữ nhân khác thì con sẽ đưa mẫu thân đi.
Triệu Hôi Hôi: Muốn đi? Trước hết con cứ bò một cái cho cha xem nào.
Triệu Xán Xán: Không thèm để ý đến người nữa.
Bình luận facebook