Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Editor: Vy Vy 1505
Cuối mùa thu gần đông, gió lạnh ào ào.
Tuyết đầu mùa còn chưa hạ, đường vẫn dễ đi, xe ngựa trên quan đạo đi thông kinh thành nối liền không dứt, người khuân vác người đi đường vội vàng, đều nắm chặt thời gian đi nhanh.
Bụi đất bay lên, một hàng hơn mười chiếc xe ngựa lớn nhỏ tạo thành đoàn xe chạy tới.
Đoàn xe này rất ghê gớm, tuy không treo phủ huy ở chỗ dễ thấy, nhưng có gần trăm phủ vệ. Chúng phủ vệ khuôn mặt trầm túc, ánh mắt sáng ngời, nhân số không quá nhiều, nhưng rõ ràng kỷ luật nghiêm minh.
Ngựa mỡ phì thể tráng, như dũng sĩ vận sức chờ phát động, tuy tận lực điệu thấp, lại như cũ làm người không thể bỏ qua.
Vào tuyến đường chính, đoàn người đoàn xe thả chậm tốc độ, hòa nhập dòng người dòng xe cộ.
Người xe tận lực tránh ra, dù sao tóc húi cua dân chúng, ai cũng không muốn trêu chọc phiền toái.
Tuy là như thế, cũng không nhường ra bao nhiêu vị trí, dù sao một cái quan đạo, lớn như thế nào cũng có hạn.
Mọi người tương đối thấp thỏm, bởi vì đây là đường vào kinh, quý nhân rất nhiều, không ít quý nhân đều không thích bình dân đến gần quá. Cũng có người còn sai hộ vệ thoáng xua đuổi, để tránh kinh động nữ quyến.
Thân phận càng cao, càng là như thế.
Ngoài dự đoán, chủ nhân đoàn xe này lại không làm như vậy, hơn nữa phủ vệ còn tự giác co rút lại đội ngũ, vừa bảo hộ đoàn xe, vừa ít chiếm con đường.
Bọn họ không tranh không đoạt, thậm chí lễ nhượng để nông phu đẩy xe qua trước, đoàn xe mới đi tiếp.
“Phu nhân, tiểu thư, đã có thể xa xa trông thấy tường thành, hôm nay khẳng định có thể vào kinh.”
Người nói chuyện ngồi trên chiếc xe ngựa thứ hai, là một tiểu nha hoàn mặt tròn mắt to. Nàng nhấc lên một góc mành cửa sổ xe, trộm nhìn ra bên ngoài.
Trên xe ngựa có hai vị chủ tử, trong đó một người lớn tuổi tế mi trường mục, là một phu nhân trung niên quyên tú, bà lập tức nhíu mày nói: “Xuân Hỉ, mau mau buông mành.”
“Ta không phải đã nói, kinh thành không giống bắc địa, quy củ rất nghiêm cẩn, động tác này không được lặp lại sao?”
Bắc địa dân phong hào phóng, không câu thúc nữ tử quá nhiều, hơi hơi vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, thật sự chẳng có gì lạ.
Nhưng thay đổi kinh thành, liền thành gia giáo không nghiêm cẩn, bị người phát hiện không tránh được bị nói thầm, nếu xe ngựa này là tiểu thư khuê các chưa lập gia đình ngồi, ảnh hưởng còn sẽ lớn chút.
Chủ tử còn lại trong xe là một thiếu nữ, sao phu nhân có thể không khẩn trương?
“Trần ma ma đã dạy cho các ngươi mọi việc, nếu có tái phạm, các ngươi đừng lưu lại bên cạnh tiểu thư, để tránh mất mặt Hoắc gia ta, còn liên luỵ tiểu thư!”
Nha đầu Xuân Hỉ mặt tròn tính tình hoạt bát, tuy bị dạy dỗ, nhưng nàng nghĩ còn chưa tới kinh thành, mới liếc mắt trộm ngắm, không nghĩ tới phu nhân nghiêm khắc như vậy, nàng lập tức sợ tới mức quỳ xuống thỉnh tội.
“Bá mẫu, nha đầu Xuân Hỉ hơi ngốc, nhưng nhiều lời vài lần nàng sẽ nhớ kỹ, ngài đừng tức giận hư thân mình.”
Giọng nói như dòng suối róc rách, lên xuống phập phồng, leng keng thanh thúy, nói chuyện đúng là một chủ tử khác trên xe ngựa, cháu gái của phu nhân Hoắc Chỉ Đồng, nàng mỉm cười trấn an chính mình đại bá mẫu.
Xuân Hỉ phi thường trung tâm, nhưng nàng từ nhỏ đến lớn đều ở bắc địa, căn bản không thể tưởng tượng được cái gọi là quy củ quý tộc kinh thành, cho nên mới phạm sai, nhấn mạnh một lần, nàng tất nhiên sẽ chặt chẽ ghi nhớ.
Điểm này, phu nhân cũng tức là Hoắc phu nhân Triệu thị rõ ràng, nhưng bà không quên quở mắng: “Lần này tiểu thư nhà ngươi nói đỡ, ta tha ngươi, nếu lần sau ai tái phạm, ta liền đưa người đó trở về, đừng lưu lại kinh thành.”
Xuân Hỉ liên tục vâng dạ, nhạc đệm này mới xem như qua đi.
Người nhà này họ Hoắc, không sai, chính là gia quyến của Hoắc Xuyên.
Triệu thị là thê tử của Hoắc Xuyên, phu quân ở Yến Sơn lập công lớn, được phong Vĩnh Định hầu cha truyền con nối, truyền tin làm người nhà vào kinh một chuyến.
Thừa kế hầu tước, quang tông diệu tổ, Hoắc gia tăng lên một cấp bậc lớn.
Nếu là thời điểm bình thường vào kinh, Triệu thị cũng thản nhiên, dù sao phu quân là tân quý, là tâm phúc của tân đế, chạm tay là bỏng, mà bản thân bà cũng xuất thân quý nữ đại gia, tuy phong thổ có khác biệt, nhưng quy củ lễ nghi không thiếu chút nào.
Hoắc gia mấy thế hệ tòng quân, chức quan đều không thấp, nội tình có, tuyệt đối không bị cười nhạo nhà giàu mới nổi.
Lần này phu quân truyền tin tới nói, Tĩnh Quốc công chưa có hôn phối, ông đề nghị cháu gái dưỡng dưới gối phu nhân, nếu được, hai nhà lập tức kết thân.
Triệu thị một hơi sinh ba tiểu tử, mỗi người đều giống phụ thân, bà muốn sinh thêm một con gái lại không được. Nhưng, chú em chồng nguyên phối chết bệnh, e sợ cho mẹ kế bạc đãi cốt nhục, lại nhờ vả bà nuôi dưỡng con gái duy nhất Hoắc Chỉ Đồng.
Hoắc nhị phu nhân cũng họ Triệu, là đường muội đồng tông của đại phu nhân Triệu thị, hai người cùng trang lứa, lại là chị em dâu, cảm tình xưa nay thực không tệ.
Bà tự nhiên đáp ứng.
Tiểu nữ hài thực hiểu chuyện, đáng yêu, hơn nữa bà vẫn luôn không có thể sinh con gái, ba tiểu tử lại theo võ, không dính bà chút nào, dưỡng dưỡng, cháu gái này không thua gì con ruột, được Triệu thị thương yêu vào tâm khảm.
Khổ tâm dưỡng con gái, tự nhiên nên tìm con rể tốt, gả nàng qua sống thật hạnh phúc.
Hiện tại Hoắc Xuyên tìm một con rể quý như vậy, nghe nói Hoàng hậu nương nương cũng cảm thấy hai nhà kết thân không tệ, chờ vào kinh sẽ gặp mặt, nếu nương nương vừa lòng, sáu lễ liền tiến hành.
Tĩnh Quốc công, Triệu thị từng gặp qua hậu bối này, oai hùng bất phàm, hiện giờ lập công lớn lại được phong tước vị quốc công, Kỷ Minh Tranh vẫn là bào huynh duy nhất của Hoàng hậu, đương kim quốc cữu.
Người trẻ tuổi vốn là tiền đồ vô lượng, cô dâu gả qua lập tức chưởng gia, trên không có mẹ chồng cần hầu hạ, dưới không có chị em dâu cần chu toàn, thật sự là một mối hôn nhân tốt đến mức không thể tốt hơn.
Trái lại Hoắc Chỉ Đồng, chính mình nữ nhi rất tốt tự mình biết, nhưng Triệu thị để tay lên ngực tự hỏi, thân phận xác thật khiếm khuyết chút.
Tước vị của Hoắc gia là Hoắc Xuyên nỗ lực tranh được, cái gọi là con vợ cả nhị phòng kém xa thiên kim nhà huân quý tước vị tổ truyền.
Chú em chồng làm người thành thật, tập võ thiên phú vận khí đều bình thường, tuy có huynh trưởng mạnh mẽ dìu dắt, nhưng cũng chỉ là võ quan tòng tam phẩm, hơn nữa sớm đến bình cảnh, gần như không có khả năng lên chức.
Nếu không phải hai nhà Hoắc Kỷ là thế giao, Hoắc Chỉ Đồng căn bản không nằm trong danh sách Tĩnh Quốc công phủ kết thân.
Triệu thị đấm ngực dậm chân, lúc trước hẳn nên nhận cháu gái làm con của chính mình, tốt xấu gì còn có thể chiếm thân phận đích nữ Vĩnh Định hầu.
“Bá mẫu, được thì là con may mắn, không được con nhận mệnh, không có gì phải tiếc hận.”
Thời gian gần đây, Triệu thị đều hối hận việc này, Hoắc Chỉ Đồng liếc mắt một cái liền biết, nàng cầm tay bá mẫu, lại lần nữa khuyên giải an ủi.
Kỳ thật muốn nàng nói, dưa hái xanh không ngọt, thuận theo tự nhiên là được, rể quý hiểu tận gốc rễ tất nhiên tốt, nhưng nếu thật không có mệnh này, chọn một nhà môn đăng hộ đối cũng thực không tệ.
Không cần thiết nhất quyết trèo cao.
Nàng tâm thái thực bình thản, nhà cao cửa rộng có phiền não của nhà cao cửa rộng, cuộc sống chưa chắc như ý hơn nhà trung đẳng.
“Ai” Triệu thị thở dài một tiếng: “Con chưa lấy chồng, là không biết chỗ tốt của việc không có mẹ chồng.”
Đây là một nguyên nhân quan trọng bà nhìn trúng cửa hôn nhân này, Hoắc lão phu nhân đủ hòa ái, nhưng mẹ chồng không phải mẹ ruột, khác biệt bên trong rất lớn.
“Con quy củ phẩm mạo không thiếu chút nào, nếu bá phụ con chịu đề việc hôn nhân này, Hoàng hậu nương nương nhất định không phải người chỉ xem trọng môn hộ, con chỉ cần biểu hiện bình thường, việc hôn nhân này tám chín phần có thể thành.”
Hoắc Xuyên là người thực đáng tin cậy, Triệu thị tin tưởng tăng nhiều, nhưng có thể nhìn ra bà như cũ khẩn trương, lải nhải dặn dò.
Hoắc Chỉ Đồng mỉm cười nghe, không ngừng ứng hòa, tuy nàng mệnh khổ từ nhỏ không còn mẹ ruột, nhưng dữ dội may mắn mới có thể dưỡng dưới gối đại bá mẫu, được bà thương yêu như con ruột.
“Bá mẫu yên tâm, nhất định sẽ không xảy ra sự cố.”
Triệu thị đánh giá thiếu nữ trầm tĩnh trước mắt, vừa lòng gật đầu: “Bá mẫu biết, còn về mấy kẻ đỏ mắt kia, con đừng để ý.”
Hoắc Xuyên không có đích nữ, lại có mấy thứ nữ, hơn nữa phụ thân Hoắc Chỉ Đồng thanh niên tang thê, một năm sau lại cưới, năm đó mẹ kế liền sinh một khuê nữ, chỉ nhỏ hơn nàng hai tuổi.
Mấy thứ nữ của Hoắc Xuyên tuy không phải con vợ cả, lại là đứng đắn thiên kim Vĩnh Định hầu, muội muội con mẹ kế cùng cha với Hoắc Chỉ Đồng cùng là đích nữ, tỷ tỷ có tạo hóa này nàng không có, chênh lệch bất bình khẳng định có.
Hoắc gia gia giáo thực không tệ, không đề cập tới đích nữ, mặc dù là thứ nữ, Triệu thị cũng sai ma ma giáo dưỡng.
Triệu thị không phải phụ nhân ánh mắt thiển cận, nếu thứ nữ đã sinh ra, phải giáo dưỡng thật tốt, ngày sau không nói kết thông gia tốt tăng thêm trợ lực, ít nhất sẽ không gây chuyện liên lụy nhà mẹ đẻ.
Các nữ hài tầm mắt là có, từ nhỏ cũng được giáo dưỡng, không đến mức sinh lòng oán hận, nhưng ganh tỵ là nhất định có.
Nói không chừng, các nàng còn muốn tranh thủ một phen. Dù sao cố kỵ khuê dự nữ tử chưa lập gia đình, Hoàng hậu nương nương sẽ không làm quá rõ ràng, khi xem mắt khẳng định sẽ triệu Hoắc gia nữ quyến tiến cung.
Hoắc Xuyên là tâm phúc của bệ hạ, Hoàng hậu triệu kiến gia quyến tỏ vẻ ân sủng, các nàng cũng sẽ đi.
Nếu Hoàng hậu nương nương đã ưu ái Hoắc Chỉ Đồng, vậy tỏ vẻ nàng không xem trọng gia thế, như vậy thứ nữ cũng có cơ hội không phải sao?
Triệu thị không phải không thể đoán được tâm tư các thứ nữ, nhưng bà cũng biết với nhiều năm giáo dưỡng, bọn họ sẽ không làm ra việc gì tổn hại thể diện Hoắc gia.
Vậy là được, dám có ý nghĩ khác, để cho các nàng bị vả mặt rất tốt?
Triệu thị hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ tay cháu gái: “Đồng nhi, các nàng nhiều nhất cũng chỉ muốn lộ lộ mặt, nhiều hơn không dám làm, con đừng phản ứng.”
“Bá mẫu, con biết.”
Hoắc Chỉ Đồng cười khanh khách, nhất nhất đáp ứng, trấn an đại bá mẫu, nói hồi lâu, đề tài này mới tạm dừng.
Tàu xe mệt nhọc, hai ngày nay Triệu thị có chút đau đầu, bà dong dài xong nhắm mắt nghỉ một chút.
Hoắc Chỉ Đồng tiếp nhận áo choàng lông nha hoàn đưa, tinh tế đắp cho bá mẫu.
An tĩnh lại, nàng có một lát hoảng hốt, gần đây luôn lặp lại đề tài này, nàng nhịn không được nghĩ một vai chính khác trong mối hôn sự này.
Kỳ thật, nàng từng gặp Kỷ Minh Tranh một lần, đối phương tới nhà nàng bái phỏng, khi đó nàng mới tám tuổi, hắn cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, tuổi hơi chênh lệch một ít, lúc ấy hai bên gọi nhau là thế huynh thế muội, hoàn toàn không nghĩ tới có nhân duyên.
Thiếu niên mặt mày tuấn lãng, ánh mắt sáng ngời, anh khí bừng bừng phấn chấn.
Lòng nàng hình như hơi gợn sóng, giây lát khôi phục bình tĩnh, tất cả thuận theo tự nhiên, nghĩ nhiều vô ích.
Không bao lâu, đoàn xe đến gần kinh thành, Hoắc Xuyên tự mình ra nghênh đón mẫu thân thê tử, lãnh đoàn người vào thành, đi về phía tây Vĩnh Định hầu phủ.
Lão thái thái còn sống, Hoắc gia chưa ở riêng, trước mắt ngoại trừ Hoắc nhị thúc có chức trách trong người không đến, những người còn lại đều đủ mặt.
Một nhà đoàn tụ, tự nhiên vui mừng.
Mẹ chồng nàng dâu Triệu thị nhớ thương Hoàng hậu nương nương triệu kiến, nhanh chóng phân phó bọn tiểu bối đi nghỉ ngơi.
Hoắc Chỉ Đồng cung kính vâng dạ, cùng bọn tỷ muội rời hậu đường.
Bọn tỷ muội ghé mắt, ẩn ẩn cô lập nàng, nhưng nàng không thèm để ý, cũng để ý không được, dù sao lòng người ở trong bụng, nó muốn cái gì ngươi khống chế không được.
Nàng xem như không thấy mình bị bài xích, sắc mặt như thường cáo biệt, đi theo nha hoàn dẫn đường về sân chính mình.
Triệu kiến tới thực mau, Hoắc gia vào kinh ngày hôm sau trong cung liền sai người tới, Hoàng hậu nương nương triệu Hoắc gia nữ quyến ngày mai vào cung.
Triệu thị đã sớm chuẩn bị tốt quần áo trang sức, Hoắc Chỉ Đồng thái độ cũng xem trọng, cẩn thận thu thập thỏa đáng, nhưng nàng cự tuyệt nùng trang diễm mạt, chỉ dặn Xuân Hỉ trang điểm cho mình như thường.
“Mấy nàng ấy khẳng định long trọng trang điểm, con trang điểm nhạt sẽ bị lấn át.”
Triệu thị hận sắt không thành thép, cháu gái tướng mạo tất nhiên đẹp, nhưng còn chưa tới mức tuyệt sắc, phải nên trang điểm kỹ, sao có thể để bọn họ chiếm tiện nghi.
“Bá mẫu, con cảm thấy như vậy đã rất tốt.”
Đoan trang khéo léo, mặc dù tiến cung gặp mặt quý nhân, cũng không mất thể diện Hoắc gia, vậy là được.
Hoắc Chỉ Đồng không muốn trang điểm đến mức chính mình đều không nhận ra bản thân, nàng chính là bộ dáng này, tuy là mỹ nhân nhưng không đủ trình độ thiên tiên, được đến việc hôn nhân dựa vào lừa gạt tổng không phải nhân duyên tốt.
Nàng tâm chí kiên định, xưa nay đã quyết định chủ ý sẽ không dễ dàng dao động, Triệu thị ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, đành phải tùy nàng.
Hoắc gia một hàng đi vào hoàng cung, tới nơi phải xuống xe, mọi người đi bộ theo cung nhân dẫn đường, Hoắc lão phu nhân lớn tuổi, được Hoàng hậu ân thưởng, có thể ngồi kiệu nhỏ.
Hôm nay không hạ tuyết, nhưng gió Bắc rất lớn, Hoắc Chỉ Đồng vai lưng vững vàng, nện bước không nhanh không chậm, tư thái nhàn nhã tự nhiên, không có bất luận cảm giác căng thẳng gì, hiển nhiên dáng vẻ ưu nhã đã dung nhập vào trong xương cốt trở thành thói quen.
Triệu thị xuất thân đại gia quý nữ, nàng mưa dầm thấm đất, từ nhỏ đã được huấn luyện dáng vẻ, được giáo dưỡng ma ma thoáng chỉ đạo liền thành.
So với nàng, cho dù các đường tỷ muội đều có ma ma giáo dưỡng, nhưng vừa đến trường hợp mấu chốt như vậy, rất nhỏ khác biệt liền hiện ra.
Hà ma ma thay đổi quần áo cung tỳ bình thường, cùng ra tiếp người, bà đi cuối cùng đội ngũ, mục đích chính là quan sát Hoắc Chỉ Đồng.
Hiển nhiên, bà thực vừa lòng, quy củ không thể nước tới chân mới nhảy, không thể giả vờ.
Bà duỗi tay gọi một tiểu cung nữ, đưa sát lỗ tai nhỏ giọng nói vài câu, tiểu cung nữ ứng, lùi lại nhanh như chớp rời đi, theo đường tắt trở về bẩm báo chủ tử.
Sau khi Kỷ Uyển Thanh nghe tiểu cung nữ bẩm báo, gật gật đầu.
Hà ma ma là người cũ trong Kỷ gia, phi thường coi trọng việc này, đôi mắt bà cũng độc, nếu bà vừa lòng, khẳng định không thể bắt bẻ Hoắc gia cô nương trên phương diện này.
Thực tốt, nàng thực chờ mong.
Không bao lâu, Hoắc gia nữ quyến liền đến, Kỷ Uyển Thanh lập tức triệu kiến.
Nàng ngồi ngay ngắn trên chủ vị ở noãn các, thấy Lê Hoa dẫn một hàng bảy tám người nữ quyến có già có trẻ vào cửa.
Cầm đầu là một lão thái thái hai tấn hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, lại tinh thần quắc thước, tất nhiên chính là Hoắc lão phu nhân. Bên cạnh là một phụ nhân trung niên đỡ bà ấy, nói vậy chính là thê tử của Hoắc Xuyên Triệu thị, rất đại khí đoan trang.
Ánh mắt Kỷ Uyển Thanh lướt qua hai người, dừng ở năm, sáu thiếu nữ phía sau.
Nàng liếc mắt một cái lập tức chú ý người thứ ba bên phải, thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, phong vận thướt tha, nện bước không nhanh không chậm, bộ diêu tua bất động, mép váy gấm vóc màu ngọc bích cũng không lay động.
Dáng vẻ mười phần tự nhiên hào phóng, vừa thấy liền biết thiếu nữ này hẳn là vai chính xem mắt, Hoắc Chỉ Đồng.
Vừa thấy rất không tệ, làn da Hoắc Chỉ Đồng trắng nõn, mặt không lớn, lại như khay bạc, hai má nở nang, tú mỹ hơn nữa rất có phúc khí.
Nếu nói hợp mắt duyên, nàng là người tốt nhất trong những khuê tú Kỷ Uyển Thanh đã gặp.
Kỷ Uyển Thanh vô cùng thích đôi mắt đối phương, thanh triệt như nước, trầm tĩnh thong dong, mắt mang chính khí.
Một nữ tử rất có khí độ đại gia.
Ấn tượng đầu tiên thực vừa lòng, nếu vậy, tiếp theo liền phải trọng điểm chiếu cố một chút.
Người Hoắc gia cung kính hành lễ, Kỷ Uyển Thanh ôn hòa kêu dậy cũng ban ngồi.
Nàng và hai vị phu nhân Hoắc gia nói vài câu, trong lòng lẫn nhau hiểu rõ mà không nói ra, kế tiếp liền chú ý các cô nương.
Các thứ nữ Hoắc gia dưỡng không tệ, quy củ là tốt, thái độ các nàng cung kính, hơi hơi mang theo lấy lòng và ân cần, nhưng cũng không quá rõ ràng, cũng không khác người.
Kỷ Uyển Thanh vừa lòng với Triệu thị và Hoắc Chỉ Đồng nhiều hơn một phần, nữ nhi do chủ mẫu có trí tuệ nuôi dưỡng, sẽ không quá lệch.
Tuy nàng vô tình với các thứ nữ, nhưng vẫn mỉm cười khích lệ hai câu, cũng ban thưởng.
Kỷ Uyển Thanh cũng không ác cảm đối với các nàng, xuất thân không thể tự chọn, có lòng cầu tiến cũng không phải chuyện xấu, phương thức biểu đạt không vượt qua điểm mấu chốt là được.
Kế tiếp trọng điểm, liền ở trên người Hoắc Chỉ Đồng.
“Hoắc tam tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi, ngày thường ở nhà thích làm gì tiêu khiển?”
Làn da Hoàng hậu nương nương oánh nhuận, là mỹ nhân tuyệt sắc, giọng nói thanh triệt như nước suối, cử chỉ ưu nhã như cổ họa.
Mặc dù là nữ tử thấy cũng không nhịn được sinh lòng tán thưởng, Hoắc Chỉ Đồng lại rất quy củ, tầm mắt hơi hơi rủ xuống, không nhiều xem một cái, biểu tình bình tĩnh, cung kính đáp lời.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, năm nay thần nữ mười lăm, ngày thường ở nhà giúp bá mẫu quản gia, khi nhàn hạ thích đọc sách, cũng thích đàn cầm và vẽ tranh.”’
Đa tài đa nghệ, lại có thể đảm nhiệm chức trách chủ mẫu, thực không tệ.
Kỷ Uyển Thanh gật đầu, cười nói: “Hoắc gia mấy thế hệ tòng quân, võ có thể an bắc cương, gia học sâu xa, tam cô nương có từng học võ không?”
Theo nàng biết, bắc địa hào phóng, ước thúc nữ tử không nhiều, võ tướng thế gia, học một ít võ nghệ cũng chẳng có gì lạ.
Không giống kinh thành, kinh thành khuê tú tuyệt đối không thể học võ, nếu học sẽ trở thành trò cười.
Còn đừng nói, khi còn bé Hoắc Chỉ Đồng xác thật học một năm kiến thức cơ bản cường thân, Hoắc lão phu nhân Triệu thị sớm biết quy củ trong kinh, nghe vậy nóng lòng, nhưng trước mặt Hoàng hậu nương nương bọn họ không thể lỗ mãng, chỉ phải mắt mang gấp gáp nhìn chằm chằm nàng.
Hoắc Chỉ Đồng lại không tính toán giấu diếm hoặc là điểm tô cho đẹp: “Khi còn bé, thần nữ học được một năm.”
Kỷ Uyển Thanh cảm thấy hứng thú: “Vì sao sau này không học nữa?”
Đáp án đương nhiên là Triệu thị không cho, tuy bắc địa thoáng hơn chút, nhưng gia đình giàu có chọn con dâu cũng có yêu cầu, quơ đao múa kiếm, đảm đương không nổi trọng dụng, vẫn là học tập các môn của nữ nhi gia quan trọng hơn.
Thân thể khỏe mạnh, không yếu ớt lắm là được.
Lúc này Hoắc Chỉ Đồng chỉ phải giấu diếm một chút: “Thần nữ cũng không có thiên phú, chỉ học được chút kiến thức cơ bản, cho nên không học nữa.”
Kỷ Uyển Thanh quan niệm không giống phu nhân quý nữ bình thường ở kinh thành, nàng đánh giá đối phương, thấy thiếu nữ sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sáng láng, mỉm cười gật đầu, có học võ cơ bản thân thể khoẻ mạnh, rất tốt.
Kế tiếp, lại tinh tế nói nửa canh giờ, nàng thực vừa lòng, cầm tay Hoắc Chỉ Đồng, cởi ra vòng tay ngọc bích xanh tươi ướt át trên cổ tay mình đeo vào tay đối phương.
Kỷ Uyển Thanh vỗ vỗ tay nàng, cười nói: “Bản cung và tam tiểu thư vừa gặp đã như thân quen, sau này nên triệu tiến cung trò chuyện thường xuyên hơn.”
Đây là thành, mẹ chồng nàng dâu Hoắc lão phu nhân Triệu thị liếc nhau, mừng rỡ như điên, vội cùng Hoắc Chỉ Đồng tạ ơn.
Sai Lê Hoa tiễn người Hoắc gia ra cửa, Kỷ Uyển Thanh trầm ngâm một lát, nói với Hà ma ma: “Ma ma, ma ma truyền lời ra cung, hỏi ca ca một chút, xem có muốn gặp mặt nàng một lần hay không?”
Có thể chế tạo chút cơ hội thích hợp, dù sao chuyện lớn cả đời, bản thân hắn hợp mắt duyên mới thành.
Cuối mùa thu gần đông, gió lạnh ào ào.
Tuyết đầu mùa còn chưa hạ, đường vẫn dễ đi, xe ngựa trên quan đạo đi thông kinh thành nối liền không dứt, người khuân vác người đi đường vội vàng, đều nắm chặt thời gian đi nhanh.
Bụi đất bay lên, một hàng hơn mười chiếc xe ngựa lớn nhỏ tạo thành đoàn xe chạy tới.
Đoàn xe này rất ghê gớm, tuy không treo phủ huy ở chỗ dễ thấy, nhưng có gần trăm phủ vệ. Chúng phủ vệ khuôn mặt trầm túc, ánh mắt sáng ngời, nhân số không quá nhiều, nhưng rõ ràng kỷ luật nghiêm minh.
Ngựa mỡ phì thể tráng, như dũng sĩ vận sức chờ phát động, tuy tận lực điệu thấp, lại như cũ làm người không thể bỏ qua.
Vào tuyến đường chính, đoàn người đoàn xe thả chậm tốc độ, hòa nhập dòng người dòng xe cộ.
Người xe tận lực tránh ra, dù sao tóc húi cua dân chúng, ai cũng không muốn trêu chọc phiền toái.
Tuy là như thế, cũng không nhường ra bao nhiêu vị trí, dù sao một cái quan đạo, lớn như thế nào cũng có hạn.
Mọi người tương đối thấp thỏm, bởi vì đây là đường vào kinh, quý nhân rất nhiều, không ít quý nhân đều không thích bình dân đến gần quá. Cũng có người còn sai hộ vệ thoáng xua đuổi, để tránh kinh động nữ quyến.
Thân phận càng cao, càng là như thế.
Ngoài dự đoán, chủ nhân đoàn xe này lại không làm như vậy, hơn nữa phủ vệ còn tự giác co rút lại đội ngũ, vừa bảo hộ đoàn xe, vừa ít chiếm con đường.
Bọn họ không tranh không đoạt, thậm chí lễ nhượng để nông phu đẩy xe qua trước, đoàn xe mới đi tiếp.
“Phu nhân, tiểu thư, đã có thể xa xa trông thấy tường thành, hôm nay khẳng định có thể vào kinh.”
Người nói chuyện ngồi trên chiếc xe ngựa thứ hai, là một tiểu nha hoàn mặt tròn mắt to. Nàng nhấc lên một góc mành cửa sổ xe, trộm nhìn ra bên ngoài.
Trên xe ngựa có hai vị chủ tử, trong đó một người lớn tuổi tế mi trường mục, là một phu nhân trung niên quyên tú, bà lập tức nhíu mày nói: “Xuân Hỉ, mau mau buông mành.”
“Ta không phải đã nói, kinh thành không giống bắc địa, quy củ rất nghiêm cẩn, động tác này không được lặp lại sao?”
Bắc địa dân phong hào phóng, không câu thúc nữ tử quá nhiều, hơi hơi vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, thật sự chẳng có gì lạ.
Nhưng thay đổi kinh thành, liền thành gia giáo không nghiêm cẩn, bị người phát hiện không tránh được bị nói thầm, nếu xe ngựa này là tiểu thư khuê các chưa lập gia đình ngồi, ảnh hưởng còn sẽ lớn chút.
Chủ tử còn lại trong xe là một thiếu nữ, sao phu nhân có thể không khẩn trương?
“Trần ma ma đã dạy cho các ngươi mọi việc, nếu có tái phạm, các ngươi đừng lưu lại bên cạnh tiểu thư, để tránh mất mặt Hoắc gia ta, còn liên luỵ tiểu thư!”
Nha đầu Xuân Hỉ mặt tròn tính tình hoạt bát, tuy bị dạy dỗ, nhưng nàng nghĩ còn chưa tới kinh thành, mới liếc mắt trộm ngắm, không nghĩ tới phu nhân nghiêm khắc như vậy, nàng lập tức sợ tới mức quỳ xuống thỉnh tội.
“Bá mẫu, nha đầu Xuân Hỉ hơi ngốc, nhưng nhiều lời vài lần nàng sẽ nhớ kỹ, ngài đừng tức giận hư thân mình.”
Giọng nói như dòng suối róc rách, lên xuống phập phồng, leng keng thanh thúy, nói chuyện đúng là một chủ tử khác trên xe ngựa, cháu gái của phu nhân Hoắc Chỉ Đồng, nàng mỉm cười trấn an chính mình đại bá mẫu.
Xuân Hỉ phi thường trung tâm, nhưng nàng từ nhỏ đến lớn đều ở bắc địa, căn bản không thể tưởng tượng được cái gọi là quy củ quý tộc kinh thành, cho nên mới phạm sai, nhấn mạnh một lần, nàng tất nhiên sẽ chặt chẽ ghi nhớ.
Điểm này, phu nhân cũng tức là Hoắc phu nhân Triệu thị rõ ràng, nhưng bà không quên quở mắng: “Lần này tiểu thư nhà ngươi nói đỡ, ta tha ngươi, nếu lần sau ai tái phạm, ta liền đưa người đó trở về, đừng lưu lại kinh thành.”
Xuân Hỉ liên tục vâng dạ, nhạc đệm này mới xem như qua đi.
Người nhà này họ Hoắc, không sai, chính là gia quyến của Hoắc Xuyên.
Triệu thị là thê tử của Hoắc Xuyên, phu quân ở Yến Sơn lập công lớn, được phong Vĩnh Định hầu cha truyền con nối, truyền tin làm người nhà vào kinh một chuyến.
Thừa kế hầu tước, quang tông diệu tổ, Hoắc gia tăng lên một cấp bậc lớn.
Nếu là thời điểm bình thường vào kinh, Triệu thị cũng thản nhiên, dù sao phu quân là tân quý, là tâm phúc của tân đế, chạm tay là bỏng, mà bản thân bà cũng xuất thân quý nữ đại gia, tuy phong thổ có khác biệt, nhưng quy củ lễ nghi không thiếu chút nào.
Hoắc gia mấy thế hệ tòng quân, chức quan đều không thấp, nội tình có, tuyệt đối không bị cười nhạo nhà giàu mới nổi.
Lần này phu quân truyền tin tới nói, Tĩnh Quốc công chưa có hôn phối, ông đề nghị cháu gái dưỡng dưới gối phu nhân, nếu được, hai nhà lập tức kết thân.
Triệu thị một hơi sinh ba tiểu tử, mỗi người đều giống phụ thân, bà muốn sinh thêm một con gái lại không được. Nhưng, chú em chồng nguyên phối chết bệnh, e sợ cho mẹ kế bạc đãi cốt nhục, lại nhờ vả bà nuôi dưỡng con gái duy nhất Hoắc Chỉ Đồng.
Hoắc nhị phu nhân cũng họ Triệu, là đường muội đồng tông của đại phu nhân Triệu thị, hai người cùng trang lứa, lại là chị em dâu, cảm tình xưa nay thực không tệ.
Bà tự nhiên đáp ứng.
Tiểu nữ hài thực hiểu chuyện, đáng yêu, hơn nữa bà vẫn luôn không có thể sinh con gái, ba tiểu tử lại theo võ, không dính bà chút nào, dưỡng dưỡng, cháu gái này không thua gì con ruột, được Triệu thị thương yêu vào tâm khảm.
Khổ tâm dưỡng con gái, tự nhiên nên tìm con rể tốt, gả nàng qua sống thật hạnh phúc.
Hiện tại Hoắc Xuyên tìm một con rể quý như vậy, nghe nói Hoàng hậu nương nương cũng cảm thấy hai nhà kết thân không tệ, chờ vào kinh sẽ gặp mặt, nếu nương nương vừa lòng, sáu lễ liền tiến hành.
Tĩnh Quốc công, Triệu thị từng gặp qua hậu bối này, oai hùng bất phàm, hiện giờ lập công lớn lại được phong tước vị quốc công, Kỷ Minh Tranh vẫn là bào huynh duy nhất của Hoàng hậu, đương kim quốc cữu.
Người trẻ tuổi vốn là tiền đồ vô lượng, cô dâu gả qua lập tức chưởng gia, trên không có mẹ chồng cần hầu hạ, dưới không có chị em dâu cần chu toàn, thật sự là một mối hôn nhân tốt đến mức không thể tốt hơn.
Trái lại Hoắc Chỉ Đồng, chính mình nữ nhi rất tốt tự mình biết, nhưng Triệu thị để tay lên ngực tự hỏi, thân phận xác thật khiếm khuyết chút.
Tước vị của Hoắc gia là Hoắc Xuyên nỗ lực tranh được, cái gọi là con vợ cả nhị phòng kém xa thiên kim nhà huân quý tước vị tổ truyền.
Chú em chồng làm người thành thật, tập võ thiên phú vận khí đều bình thường, tuy có huynh trưởng mạnh mẽ dìu dắt, nhưng cũng chỉ là võ quan tòng tam phẩm, hơn nữa sớm đến bình cảnh, gần như không có khả năng lên chức.
Nếu không phải hai nhà Hoắc Kỷ là thế giao, Hoắc Chỉ Đồng căn bản không nằm trong danh sách Tĩnh Quốc công phủ kết thân.
Triệu thị đấm ngực dậm chân, lúc trước hẳn nên nhận cháu gái làm con của chính mình, tốt xấu gì còn có thể chiếm thân phận đích nữ Vĩnh Định hầu.
“Bá mẫu, được thì là con may mắn, không được con nhận mệnh, không có gì phải tiếc hận.”
Thời gian gần đây, Triệu thị đều hối hận việc này, Hoắc Chỉ Đồng liếc mắt một cái liền biết, nàng cầm tay bá mẫu, lại lần nữa khuyên giải an ủi.
Kỳ thật muốn nàng nói, dưa hái xanh không ngọt, thuận theo tự nhiên là được, rể quý hiểu tận gốc rễ tất nhiên tốt, nhưng nếu thật không có mệnh này, chọn một nhà môn đăng hộ đối cũng thực không tệ.
Không cần thiết nhất quyết trèo cao.
Nàng tâm thái thực bình thản, nhà cao cửa rộng có phiền não của nhà cao cửa rộng, cuộc sống chưa chắc như ý hơn nhà trung đẳng.
“Ai” Triệu thị thở dài một tiếng: “Con chưa lấy chồng, là không biết chỗ tốt của việc không có mẹ chồng.”
Đây là một nguyên nhân quan trọng bà nhìn trúng cửa hôn nhân này, Hoắc lão phu nhân đủ hòa ái, nhưng mẹ chồng không phải mẹ ruột, khác biệt bên trong rất lớn.
“Con quy củ phẩm mạo không thiếu chút nào, nếu bá phụ con chịu đề việc hôn nhân này, Hoàng hậu nương nương nhất định không phải người chỉ xem trọng môn hộ, con chỉ cần biểu hiện bình thường, việc hôn nhân này tám chín phần có thể thành.”
Hoắc Xuyên là người thực đáng tin cậy, Triệu thị tin tưởng tăng nhiều, nhưng có thể nhìn ra bà như cũ khẩn trương, lải nhải dặn dò.
Hoắc Chỉ Đồng mỉm cười nghe, không ngừng ứng hòa, tuy nàng mệnh khổ từ nhỏ không còn mẹ ruột, nhưng dữ dội may mắn mới có thể dưỡng dưới gối đại bá mẫu, được bà thương yêu như con ruột.
“Bá mẫu yên tâm, nhất định sẽ không xảy ra sự cố.”
Triệu thị đánh giá thiếu nữ trầm tĩnh trước mắt, vừa lòng gật đầu: “Bá mẫu biết, còn về mấy kẻ đỏ mắt kia, con đừng để ý.”
Hoắc Xuyên không có đích nữ, lại có mấy thứ nữ, hơn nữa phụ thân Hoắc Chỉ Đồng thanh niên tang thê, một năm sau lại cưới, năm đó mẹ kế liền sinh một khuê nữ, chỉ nhỏ hơn nàng hai tuổi.
Mấy thứ nữ của Hoắc Xuyên tuy không phải con vợ cả, lại là đứng đắn thiên kim Vĩnh Định hầu, muội muội con mẹ kế cùng cha với Hoắc Chỉ Đồng cùng là đích nữ, tỷ tỷ có tạo hóa này nàng không có, chênh lệch bất bình khẳng định có.
Hoắc gia gia giáo thực không tệ, không đề cập tới đích nữ, mặc dù là thứ nữ, Triệu thị cũng sai ma ma giáo dưỡng.
Triệu thị không phải phụ nhân ánh mắt thiển cận, nếu thứ nữ đã sinh ra, phải giáo dưỡng thật tốt, ngày sau không nói kết thông gia tốt tăng thêm trợ lực, ít nhất sẽ không gây chuyện liên lụy nhà mẹ đẻ.
Các nữ hài tầm mắt là có, từ nhỏ cũng được giáo dưỡng, không đến mức sinh lòng oán hận, nhưng ganh tỵ là nhất định có.
Nói không chừng, các nàng còn muốn tranh thủ một phen. Dù sao cố kỵ khuê dự nữ tử chưa lập gia đình, Hoàng hậu nương nương sẽ không làm quá rõ ràng, khi xem mắt khẳng định sẽ triệu Hoắc gia nữ quyến tiến cung.
Hoắc Xuyên là tâm phúc của bệ hạ, Hoàng hậu triệu kiến gia quyến tỏ vẻ ân sủng, các nàng cũng sẽ đi.
Nếu Hoàng hậu nương nương đã ưu ái Hoắc Chỉ Đồng, vậy tỏ vẻ nàng không xem trọng gia thế, như vậy thứ nữ cũng có cơ hội không phải sao?
Triệu thị không phải không thể đoán được tâm tư các thứ nữ, nhưng bà cũng biết với nhiều năm giáo dưỡng, bọn họ sẽ không làm ra việc gì tổn hại thể diện Hoắc gia.
Vậy là được, dám có ý nghĩ khác, để cho các nàng bị vả mặt rất tốt?
Triệu thị hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ tay cháu gái: “Đồng nhi, các nàng nhiều nhất cũng chỉ muốn lộ lộ mặt, nhiều hơn không dám làm, con đừng phản ứng.”
“Bá mẫu, con biết.”
Hoắc Chỉ Đồng cười khanh khách, nhất nhất đáp ứng, trấn an đại bá mẫu, nói hồi lâu, đề tài này mới tạm dừng.
Tàu xe mệt nhọc, hai ngày nay Triệu thị có chút đau đầu, bà dong dài xong nhắm mắt nghỉ một chút.
Hoắc Chỉ Đồng tiếp nhận áo choàng lông nha hoàn đưa, tinh tế đắp cho bá mẫu.
An tĩnh lại, nàng có một lát hoảng hốt, gần đây luôn lặp lại đề tài này, nàng nhịn không được nghĩ một vai chính khác trong mối hôn sự này.
Kỳ thật, nàng từng gặp Kỷ Minh Tranh một lần, đối phương tới nhà nàng bái phỏng, khi đó nàng mới tám tuổi, hắn cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, tuổi hơi chênh lệch một ít, lúc ấy hai bên gọi nhau là thế huynh thế muội, hoàn toàn không nghĩ tới có nhân duyên.
Thiếu niên mặt mày tuấn lãng, ánh mắt sáng ngời, anh khí bừng bừng phấn chấn.
Lòng nàng hình như hơi gợn sóng, giây lát khôi phục bình tĩnh, tất cả thuận theo tự nhiên, nghĩ nhiều vô ích.
Không bao lâu, đoàn xe đến gần kinh thành, Hoắc Xuyên tự mình ra nghênh đón mẫu thân thê tử, lãnh đoàn người vào thành, đi về phía tây Vĩnh Định hầu phủ.
Lão thái thái còn sống, Hoắc gia chưa ở riêng, trước mắt ngoại trừ Hoắc nhị thúc có chức trách trong người không đến, những người còn lại đều đủ mặt.
Một nhà đoàn tụ, tự nhiên vui mừng.
Mẹ chồng nàng dâu Triệu thị nhớ thương Hoàng hậu nương nương triệu kiến, nhanh chóng phân phó bọn tiểu bối đi nghỉ ngơi.
Hoắc Chỉ Đồng cung kính vâng dạ, cùng bọn tỷ muội rời hậu đường.
Bọn tỷ muội ghé mắt, ẩn ẩn cô lập nàng, nhưng nàng không thèm để ý, cũng để ý không được, dù sao lòng người ở trong bụng, nó muốn cái gì ngươi khống chế không được.
Nàng xem như không thấy mình bị bài xích, sắc mặt như thường cáo biệt, đi theo nha hoàn dẫn đường về sân chính mình.
Triệu kiến tới thực mau, Hoắc gia vào kinh ngày hôm sau trong cung liền sai người tới, Hoàng hậu nương nương triệu Hoắc gia nữ quyến ngày mai vào cung.
Triệu thị đã sớm chuẩn bị tốt quần áo trang sức, Hoắc Chỉ Đồng thái độ cũng xem trọng, cẩn thận thu thập thỏa đáng, nhưng nàng cự tuyệt nùng trang diễm mạt, chỉ dặn Xuân Hỉ trang điểm cho mình như thường.
“Mấy nàng ấy khẳng định long trọng trang điểm, con trang điểm nhạt sẽ bị lấn át.”
Triệu thị hận sắt không thành thép, cháu gái tướng mạo tất nhiên đẹp, nhưng còn chưa tới mức tuyệt sắc, phải nên trang điểm kỹ, sao có thể để bọn họ chiếm tiện nghi.
“Bá mẫu, con cảm thấy như vậy đã rất tốt.”
Đoan trang khéo léo, mặc dù tiến cung gặp mặt quý nhân, cũng không mất thể diện Hoắc gia, vậy là được.
Hoắc Chỉ Đồng không muốn trang điểm đến mức chính mình đều không nhận ra bản thân, nàng chính là bộ dáng này, tuy là mỹ nhân nhưng không đủ trình độ thiên tiên, được đến việc hôn nhân dựa vào lừa gạt tổng không phải nhân duyên tốt.
Nàng tâm chí kiên định, xưa nay đã quyết định chủ ý sẽ không dễ dàng dao động, Triệu thị ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, đành phải tùy nàng.
Hoắc gia một hàng đi vào hoàng cung, tới nơi phải xuống xe, mọi người đi bộ theo cung nhân dẫn đường, Hoắc lão phu nhân lớn tuổi, được Hoàng hậu ân thưởng, có thể ngồi kiệu nhỏ.
Hôm nay không hạ tuyết, nhưng gió Bắc rất lớn, Hoắc Chỉ Đồng vai lưng vững vàng, nện bước không nhanh không chậm, tư thái nhàn nhã tự nhiên, không có bất luận cảm giác căng thẳng gì, hiển nhiên dáng vẻ ưu nhã đã dung nhập vào trong xương cốt trở thành thói quen.
Triệu thị xuất thân đại gia quý nữ, nàng mưa dầm thấm đất, từ nhỏ đã được huấn luyện dáng vẻ, được giáo dưỡng ma ma thoáng chỉ đạo liền thành.
So với nàng, cho dù các đường tỷ muội đều có ma ma giáo dưỡng, nhưng vừa đến trường hợp mấu chốt như vậy, rất nhỏ khác biệt liền hiện ra.
Hà ma ma thay đổi quần áo cung tỳ bình thường, cùng ra tiếp người, bà đi cuối cùng đội ngũ, mục đích chính là quan sát Hoắc Chỉ Đồng.
Hiển nhiên, bà thực vừa lòng, quy củ không thể nước tới chân mới nhảy, không thể giả vờ.
Bà duỗi tay gọi một tiểu cung nữ, đưa sát lỗ tai nhỏ giọng nói vài câu, tiểu cung nữ ứng, lùi lại nhanh như chớp rời đi, theo đường tắt trở về bẩm báo chủ tử.
Sau khi Kỷ Uyển Thanh nghe tiểu cung nữ bẩm báo, gật gật đầu.
Hà ma ma là người cũ trong Kỷ gia, phi thường coi trọng việc này, đôi mắt bà cũng độc, nếu bà vừa lòng, khẳng định không thể bắt bẻ Hoắc gia cô nương trên phương diện này.
Thực tốt, nàng thực chờ mong.
Không bao lâu, Hoắc gia nữ quyến liền đến, Kỷ Uyển Thanh lập tức triệu kiến.
Nàng ngồi ngay ngắn trên chủ vị ở noãn các, thấy Lê Hoa dẫn một hàng bảy tám người nữ quyến có già có trẻ vào cửa.
Cầm đầu là một lão thái thái hai tấn hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, lại tinh thần quắc thước, tất nhiên chính là Hoắc lão phu nhân. Bên cạnh là một phụ nhân trung niên đỡ bà ấy, nói vậy chính là thê tử của Hoắc Xuyên Triệu thị, rất đại khí đoan trang.
Ánh mắt Kỷ Uyển Thanh lướt qua hai người, dừng ở năm, sáu thiếu nữ phía sau.
Nàng liếc mắt một cái lập tức chú ý người thứ ba bên phải, thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, phong vận thướt tha, nện bước không nhanh không chậm, bộ diêu tua bất động, mép váy gấm vóc màu ngọc bích cũng không lay động.
Dáng vẻ mười phần tự nhiên hào phóng, vừa thấy liền biết thiếu nữ này hẳn là vai chính xem mắt, Hoắc Chỉ Đồng.
Vừa thấy rất không tệ, làn da Hoắc Chỉ Đồng trắng nõn, mặt không lớn, lại như khay bạc, hai má nở nang, tú mỹ hơn nữa rất có phúc khí.
Nếu nói hợp mắt duyên, nàng là người tốt nhất trong những khuê tú Kỷ Uyển Thanh đã gặp.
Kỷ Uyển Thanh vô cùng thích đôi mắt đối phương, thanh triệt như nước, trầm tĩnh thong dong, mắt mang chính khí.
Một nữ tử rất có khí độ đại gia.
Ấn tượng đầu tiên thực vừa lòng, nếu vậy, tiếp theo liền phải trọng điểm chiếu cố một chút.
Người Hoắc gia cung kính hành lễ, Kỷ Uyển Thanh ôn hòa kêu dậy cũng ban ngồi.
Nàng và hai vị phu nhân Hoắc gia nói vài câu, trong lòng lẫn nhau hiểu rõ mà không nói ra, kế tiếp liền chú ý các cô nương.
Các thứ nữ Hoắc gia dưỡng không tệ, quy củ là tốt, thái độ các nàng cung kính, hơi hơi mang theo lấy lòng và ân cần, nhưng cũng không quá rõ ràng, cũng không khác người.
Kỷ Uyển Thanh vừa lòng với Triệu thị và Hoắc Chỉ Đồng nhiều hơn một phần, nữ nhi do chủ mẫu có trí tuệ nuôi dưỡng, sẽ không quá lệch.
Tuy nàng vô tình với các thứ nữ, nhưng vẫn mỉm cười khích lệ hai câu, cũng ban thưởng.
Kỷ Uyển Thanh cũng không ác cảm đối với các nàng, xuất thân không thể tự chọn, có lòng cầu tiến cũng không phải chuyện xấu, phương thức biểu đạt không vượt qua điểm mấu chốt là được.
Kế tiếp trọng điểm, liền ở trên người Hoắc Chỉ Đồng.
“Hoắc tam tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi, ngày thường ở nhà thích làm gì tiêu khiển?”
Làn da Hoàng hậu nương nương oánh nhuận, là mỹ nhân tuyệt sắc, giọng nói thanh triệt như nước suối, cử chỉ ưu nhã như cổ họa.
Mặc dù là nữ tử thấy cũng không nhịn được sinh lòng tán thưởng, Hoắc Chỉ Đồng lại rất quy củ, tầm mắt hơi hơi rủ xuống, không nhiều xem một cái, biểu tình bình tĩnh, cung kính đáp lời.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, năm nay thần nữ mười lăm, ngày thường ở nhà giúp bá mẫu quản gia, khi nhàn hạ thích đọc sách, cũng thích đàn cầm và vẽ tranh.”’
Đa tài đa nghệ, lại có thể đảm nhiệm chức trách chủ mẫu, thực không tệ.
Kỷ Uyển Thanh gật đầu, cười nói: “Hoắc gia mấy thế hệ tòng quân, võ có thể an bắc cương, gia học sâu xa, tam cô nương có từng học võ không?”
Theo nàng biết, bắc địa hào phóng, ước thúc nữ tử không nhiều, võ tướng thế gia, học một ít võ nghệ cũng chẳng có gì lạ.
Không giống kinh thành, kinh thành khuê tú tuyệt đối không thể học võ, nếu học sẽ trở thành trò cười.
Còn đừng nói, khi còn bé Hoắc Chỉ Đồng xác thật học một năm kiến thức cơ bản cường thân, Hoắc lão phu nhân Triệu thị sớm biết quy củ trong kinh, nghe vậy nóng lòng, nhưng trước mặt Hoàng hậu nương nương bọn họ không thể lỗ mãng, chỉ phải mắt mang gấp gáp nhìn chằm chằm nàng.
Hoắc Chỉ Đồng lại không tính toán giấu diếm hoặc là điểm tô cho đẹp: “Khi còn bé, thần nữ học được một năm.”
Kỷ Uyển Thanh cảm thấy hứng thú: “Vì sao sau này không học nữa?”
Đáp án đương nhiên là Triệu thị không cho, tuy bắc địa thoáng hơn chút, nhưng gia đình giàu có chọn con dâu cũng có yêu cầu, quơ đao múa kiếm, đảm đương không nổi trọng dụng, vẫn là học tập các môn của nữ nhi gia quan trọng hơn.
Thân thể khỏe mạnh, không yếu ớt lắm là được.
Lúc này Hoắc Chỉ Đồng chỉ phải giấu diếm một chút: “Thần nữ cũng không có thiên phú, chỉ học được chút kiến thức cơ bản, cho nên không học nữa.”
Kỷ Uyển Thanh quan niệm không giống phu nhân quý nữ bình thường ở kinh thành, nàng đánh giá đối phương, thấy thiếu nữ sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sáng láng, mỉm cười gật đầu, có học võ cơ bản thân thể khoẻ mạnh, rất tốt.
Kế tiếp, lại tinh tế nói nửa canh giờ, nàng thực vừa lòng, cầm tay Hoắc Chỉ Đồng, cởi ra vòng tay ngọc bích xanh tươi ướt át trên cổ tay mình đeo vào tay đối phương.
Kỷ Uyển Thanh vỗ vỗ tay nàng, cười nói: “Bản cung và tam tiểu thư vừa gặp đã như thân quen, sau này nên triệu tiến cung trò chuyện thường xuyên hơn.”
Đây là thành, mẹ chồng nàng dâu Hoắc lão phu nhân Triệu thị liếc nhau, mừng rỡ như điên, vội cùng Hoắc Chỉ Đồng tạ ơn.
Sai Lê Hoa tiễn người Hoắc gia ra cửa, Kỷ Uyển Thanh trầm ngâm một lát, nói với Hà ma ma: “Ma ma, ma ma truyền lời ra cung, hỏi ca ca một chút, xem có muốn gặp mặt nàng một lần hay không?”
Có thể chế tạo chút cơ hội thích hợp, dù sao chuyện lớn cả đời, bản thân hắn hợp mắt duyên mới thành.
Bình luận facebook