Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
Editor: Vy Vy 1505
Ngày hôm sau, khi Hoắc Chỉ Đồng mở mắt, đôi nến long phượng đã cháy hết, sắc trời đã sáng lên.
Nàng cả kinh, giờ nào rồi?
Cô dâu vào cửa vạn chúng chú mục, nếu ngày đầu tiên liền dậy muộn sẽ không có thanh danh tốt.
Thân thể Hoắc Chỉ Đồng vẫn có chút không khoẻ, nhưng nàng vẫn chống giường muốn ngồi dậy.
“Hiện tại mới đầu giờ mão, nàng đừng nôn nóng.”
Kiếp sống quân lữ nhiều năm làm Kỷ Minh Tranh vô cùng cảnh giác, cho dù hôm qua uống rượu không ít, bên người hơi có động tĩnh, hắn lập tức mở to mắt, ánh mắt vô cùng tỉnh táo, không thấy nửa điểm mơ hồ.
Giọng nam thuần hậu không nhanh không chậm, Hoắc Chỉ Đồng lập tức nghiêng đầu nhìn lại.
Nàng không kịp thẹn thùng, liền cả kinh.
Ánh mặt trời xuyên qua màn lụa chiếu vào giường chỗ tối chỗ sáng, chỉ thấy vạt áo Kỷ Minh Tranh nửa mở, lộ ra hai vết roi vừa dài vừa sâu trên ngực, hai đầu còn kéo dài đến sau lớp áo ngủ lụa mỏng, hiển nhiên nàng nhìn thấy chưa phải toàn bộ.
“Phu quân! Này……”
Đêm qua mới trải sự đời, toàn bộ quá trình nàng đều nhắm chặt hai mắt, xong việc khó nén ngượng ngùng, hai người gọi nước ấm tách ra rửa mặt chải đầu, đây vẫn là lần đầu nàng thấy ngực phu quân.
Ánh sáng mông lung, hắn mày rậm mắt to, tuấn lãng anh đĩnh, làm hai vết sẹo nổi bật phá lệ dữ tợn.
“Vết sẹo này bị lúc ta còn ở Thát Đát.”
Kỷ Minh Tranh rũ mắt, cũng không kiêng dè gì, dù sao hai người là phu thê, ngày sau nàng khẳng định sẽ biết.
Trước ngực chỉ có một ít, vết roi còn thưa thớt, phía sau lưng mới là khu vực bị tai họa nặng.
Chuyện hắn trải qua không tính cơ mật, nhưng tiểu thư khuê các cũng không biết bao nhiêu, trước khi thành thân Triệu thị phổ cập một chút, cũng không tỉ mỉ, bởi vậy Hoắc Chỉ Đồng không biết chuyện này.
Nàng tâm niệm vừa chuyển, lập tức hiểu được.
Nàng nhẹ giọng nói: “Phu quân chịu khổ.”
Hai người ở chung mặc dù chưa đủ một ngày, nhưng Kỷ Minh Tranh thái độ rất tốt, Hoắc Chỉ Đồng cũng không phải là người không biết tốt xấu, có lẽ cảm tình chỉ là mới vừa nảy sinh, nhưng nàng lại rất kiên định kinh doanh tỉ mỉ đoạn hôn nhân này.
Quan tâm hắn, yêu quý hắn, săn sóc hắn, làm hắn không có nỗi lo về sau.
Nàng nhẹ giọng, lại rất chân thành tha thiết, Kỷ Minh Tranh cười cười ngồi dậy: “Thương đã sớm lành, không có việc gì.”
Hắn nhìn sắc trời, dò hỏi thê tử: “Chúng ta gọi người tiến vào hầu hạ nhé?”
Một ngày sau khi thành thân xác thật không nên đi thỉnh an trễ, hắn là không sao cả, nhưng ảnh hưởng không tốt tới thê tử.
Hoắc Chỉ Đồng lập tức bị dời đi lực chú ý, nhanh chóng gật đầu ứng.
Ra lệnh một tiếng, hạ phó chờ ở ngoài tân phòng nối đuôi nhau mà vào, cầm thau đồng khăn vân vân, từng người hầu hạ chủ tử.
Tân hôn phu thê ăn mặc phải tươi sáng chút, Kỷ Minh Tranh mặc áo gấm đỏ sậm thêu hoa văn trên tay áo, Hoắc Chỉ Đồng mặc một bộ váy xòe đỏ thẫm thêu trăm bướm ngàn hoa, vãn cao búi tóc, đeo trang sức vàng ròng khảm hồng ngọc.
Phụ nhân trang điểm lâu một ít, khi nàng chuyển ra bình phong, đã thấy Kỷ Minh Tranh dựa ngồi trên ghế thái sư, bưng chung trà, không nhanh không chậm phiết lá trà.
Hắn thấy nàng, buông chung trà, chậm rãi đi tới.
Hoắc Chỉ Đồng vội đi đến, phu thê nắm tay ra cửa.
Nàng nghe hắn nói: “Cha mẹ ta đã không còn, trưởng bối trong nhà chỉ có tổ mẫu, tổ mẫu tuổi lớn không nên bị kinh động sớm, sau này nếu nàng muốn thỉnh an, buổi sáng đi trễ chút cũng được.”
Kỷ Minh Tranh nói nghe không ra yêu thích Hà thái phu nhân bao nhiêu, nhưng khẳng định rất săn sóc thê tử, giọng hắn hòa hoãn, Hoắc Chỉ Đồng nghe được lập tức an tâm không ít.
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, dư quang nhìn một bên mặt hắn, chỉ thấy trong nắng sớm hắn mặt mày cương nghị, lại rõ ràng thả lỏng, lộ ra ôn hòa.
“Dạ, thiếp thân biết.”
Hoắc Chỉ Đồng nghĩ, có lẽ, đây xác xác thật thật là một việc hôn nhân mà khuê tú cả kinh thành thèm nhỏ dãi.
“Chúng ta còn có một nhị thúc, đã phân ra phủ ở riêng, nàng không cần để ý tới.”
Vốn dĩ ngày hôm sau thành thân nói ra mấy mâu thuẫn này không thích hợp, nhưng không có biện pháp, sau khi thỉnh an Hà thái phu nhân chính là nhận thân.
Bởi vì huynh muội Kỷ Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu làm bậy, ngoại trừ một nhánh Tĩnh Quốc công phủ, Kỷ thị đã rơi rớt tan tác, còn có thể tới nhận thân cũng chỉ hai ba nhà, dưới tình huống này, thân cận như một nhà Kỷ Tông Hiền liền đặc biệt nổi bật.
Hai phòng sớm trở mặt, có mặt Kỷ Minh Tranh ai cũng không dám lỗ mãng, hắn chỉ sợ sau khi nam nữ tách ra, nhị thẩm Tào thị sẽ gây ra chuyện xấu.
Nhị phòng không phải con nối dõi thừa tước, phân ra ở riêng được đến tỉ lệ tài sản đương nhiên thấp, Kỷ Minh Tranh chán ghét bọn họ, không buông tay chút nào, nhị phòng có thể nói là xám xịt bị đuổi ra khỏi nhà.
Tài sản được chia sau khi phân ra ở riêng cũng không ít, nếu nhà phú quý bình thường có lẽ có thể sống không tệ, nhưng một nhà Kỷ Tông Hiền từ giàu về nghèo, tuy muốn tiết kiệm, nhưng bạc vẫn ào ào ra ngoài.
Ứng phó dần dần khó khăn, làm sao bây giờ?
Dứt khoát bất chấp tất cả, tới cửa khóc than tống tiền thôi.
Chân trần không sợ người mang giày, Đại Chu lấy hiếu trị thiên hạ, nhị thúc ruột tới cửa, Hà thái phu nhân cũng còn sống, Kỷ Minh Tranh không thể ngay cả cửa lớn cũng không cho vào.
Nhưng cháu trai thủ đoạn cứng rắn, nhị phòng không dám nghĩ cách, mục tiêu bọn họ là thái phu nhân, lão thái thái vốn riêng thật dày, một lần moi một chút, cũng thực không tệ.
Kỷ Minh Tranh không phản ứng đối phương, dù sao một đại nam nhân như hắn, căn bản không nhớ thương chút tiền riêng của tổ mẫu.
Hắn vừa đi từ từ, vừa đơn giản hàm súc nhắc nhở thê tử, để tránh Tào thị thừa dịp cô dâu da mặt mỏng, lập bẫy cho nàng nhảy vào.
Hoặc là thuận thế leo lên, lợi dụng sơ hở nói yêu cầu gì đó.
Hoắc Chỉ Đồng nghiêm túc nghe, trước khi thành thân nàng đã được biết về nhị phòng, nhưng xem ra trình độ khó chơi của đối phương còn tăng lên một bậc.
Nhưng cũng không sao, nàng chỉ để ý thái độ phu quân, còn về người không liên quan, cao hứng thì nghe một chút, không cao hứng thì thôi.
Hai người ra sân bước lên kiệu, đi về Duyên Thọ Đường.
Hà thái phu nhân còn không đến mức già hồ đồ, mặc dù muốn bày ra chút uy phong thái bà bà, cũng sẽ không thể hiện trước mặt cháu trai, hòa ái gọi đôi tân nhân dậy, cho lễ gặp mặt thật dày.
Bà ta kéo tay cháu dâu, cười tủm tỉm thân thiết như cháu gái ruột.
Kỷ Minh Tranh cũng mỉm cười không thay đổi, nhưng so với mới vừa rồi, giờ phút này hắn tươi cười hơi hơi có chút khác, toàn bộ quá trình độ cong trên môi không hề biến hóa,
Thiếu vài phần thân thiết.
Trong lòng Hoắc Chỉ Đồng có chủ ý, thái độ đối với thái phu nhân cũng xa cách vài phần.
Một nhà ba người mặt ngoài vô cùng hòa khí, cười nói yến yến, tiếp theo chính nhận thân.
Không có gì đáng nói, nhân số tông tộc Kỷ gia có thể tới quả nhiên không nhiều lắm, lác đác lưa thưa, thời gian một chén trà nhỏ đã nhận xong hết người.
Sau đó nam nữ tách ra, Tào thị quả nhiên muốn lừa gạt cô dâu.
Đầu tiên là Hà thái phu nhân nhíu mày nhìn con dâu, vô cùng không vui: “Hôm nay là ngày tốt, vợ lão nhị mặc gì thế? Chẳng lẽ một bộ quần áo mới cũng không có?”
Tào thị mặc một bộ quần áo mùa xuân bảy phần mới, hiển nhiên là quần áo của năm trước, bà ta đang nghĩ ngợi xem như thế nào có thể khóc than, ai ngờ buồn ngủ gặp chiếu manh, bà ta vội làm bộ lau nước mắt: “Mẫu thân, ngài không biết đâu!”
“Gia kế gian nan, lão gia không quen xử lý gia nghiệp, năm nay ngày càng sa sút, Khâm nhi còn phải đọc sách thi công danh, hao phí rất nhiều, hiện giờ ngay cả quần áo mới con cũng không dám làm.”
Khâm nhi chính là Kỷ Minh Khâm thiếu chút nữa thành Tĩnh Bắc Hầu thế tử, con trưởng của phu thê Kỷ Tông Hiền. Hắn tập võ không được, khi đại bá còn sống, con đường đã định sẵn chính là khoa cử xuất sĩ.
Hắn mới vừa thi đậu tú tài, phụ thân liền gặp vận may trở thành Tĩnh Bắc Hầu, hắn không cần tiếp tục thi khoa cử, dù sao có một quy củ bất thành văn, chính là con nối dõi thừa tước huân quý không tranh cướp danh ngạch Bảng Vàng ít đến đáng thương với các sĩ tử nhà nghèo.
Ý trời trêu người, hắn không lên làm được thế tử, còn bị đuổi ra ở riêng, chỉ phải nhanh chóng tìm lại sách vở, một lần nữa nỗ lực khảo công danh, ngăn xu hướng suy tàn của nhị phòng.
Ném xuống sách vở bốn năm năm, không biết có còn nhớ gì không, nhưng xác thật hắn là vũ khí sắc bén để phu thê Kỷ Tông Hiền moi tiền riêng từ trong tay thái phu nhân.
Xưa nay phần lớn cha mẹ đều thiên vị nhà nghèo, một bên như mặt trời ban trưa, bên kia lại bắt khâm thấy đáy, cho dù bọn họ xác thật không biết cố gắng, mắng cho hết giận nhìn trong lòng cũng không dễ chịu.
Nếu là Hà thái phu nhân, có lẽ lại thêm các nhân tố khác nữa, Kỷ Minh Tranh có năng lực, chủ ý cũng lớn, hiện nay tuy bà ta rất thư thái, nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác làm chủ chút nào.
Ngược lại, nhị phòng từ xưa đến nay đều dựa vào bà ta liền có vẻ đáng yêu hơn.
Có vài người chính là như vậy, được voi đòi tiên, được một tấc lại muốn tiến một thước, đối với trước mắt được đến, bà ta luôn không hài lòng.
Huống chi, đối với Hà thái phu nhân, tuy bà ta càng yêu thương cháu trai trưởng, nhưng bà ta cũng thực để ý Kỷ Minh Khâm.
Một lần moi vốn riêng thành công, thái độ Kỷ Minh Tranh vẫn chưa thấy biến hóa, vì thế liền có tiếp theo, chậm rãi, chuyện này thành việc đương nhiên, sức ăn của nhị phòng càng ngày càng lớn.
Hiện tại Tào thị khóc than, còn nhắc tới Kỷ Minh Khâm, xuất phát từ tâm lý vi diệu nào đó, Hà thái phu nhân chỉ trừng mắt mắng: “Khi phân ra ở riêng được chia rất nhiều tài sản, sao có thể ngay cả tiền cho Khâm nhi đọc sách thi khoa cử cũng thiếu?”
Nói nhẹ nhàng một câu liền không lên tiếng nữa.
Tào thị nửa năm không gặp, tiều tụy hơn rất nhiều, nhìn như già rồi bảy tám tuổi, giờ phút này bà ta rút ra một cái khăn lụa nửa cũ, che lại nửa khuôn mặt, giống như bởi vì hôm nay là ngày vui mà cố nén không rơi nước mắt, tiến lên hai bước đến trước mặt Hoắc Chỉ Đồng, đáng thương nói: “Cháu dâu, nhị thúc nhị thẩm vô dụng, thường được tổ mẫu con trợ cấp, tổ mẫu con đã lớn tuổi, thẩm……”
“Ngày sau nhị thẩm sợ là phải mặt dày mày dạn nhờ cháu dâu giúp đỡ một ít, để tránh cha mẹ vô dụng liên luỵ Khâm đường đệ.”
Còn đừng nói, người đều là bị bức mà thành, nửa năm nay kỹ thuật diễn của Tào thị tăng lên không ít, bộ dáng đau khổ trong lòng mà vẫn cố gắng nhịn không rơi nước mắt vô cùng nhuần nhuyễn, tương đối có thể gạt người.
Nếu Hoắc Chỉ Đồng là cô dâu mới vừa vào kinh không lâu, không biết chi tiết nhà chồng, da mặt còn mỏng, chưa quen thuộc câu thông với phu quân, khả năng trúng chiêu rất lớn.
Hôm nay nếu nàng đáp ứng Tào thị, sau này cho dù nàng không ngại dùng tiền bạc tống cổ bà ta vài lần cũng chắc chắn không thể dứt, dù sao bà ta không biết xấu hổ, phía trên còn có Hà thái phu nhân nhìn, nàng không thể làm quá khó coi.
Thái bà bà có thể có thể xem như người lãnh đạo trực tiếp của cô dâu mới.
Cho dù cân nhắc cho tiền bạc vài lần, đối với Tĩnh Quốc công phủ chỉ như chín trâu mất một sợi lông, cô dâu mới cũng không thể việc xấu trong nhà tuyên dương ra ngoài, chỉ phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Con cóc bò lên chân, nó không cắn người nhưng quá sức ghê tởm, nói không chừng còn làm trong lòng Kỷ Minh Tranh không vui, dẫn đến xa cách thê tử mới cưới.
Hố này đào không lớn, lại rất dễ dàng rơi vào.
Tào thị nghĩ lão thái thái lớn tuổi, có thể đào tiền được lần nào hay lần đó, dù sao mọi người đều biết thái độ Kỷ Minh Tranh, chờ Hà thái phu nhân buông tay nhân gian, chỉ sợ ngay cả cửa lớn Quốc công phủ nhị phòng cũng không vào được.
Đáng tiếc bà ta chung quy phải thất vọng rồi.
Hoắc Chỉ Đồng cũng không phải là cô dâu mới bình thường, trước khi nàng xuất giá, Triệu thị nỗ lực hỏi thăm tình huống Kỷ gia, đại thể đã biết không thiếu.
Hôm nay buổi sáng, Kỷ Minh Tranh còn tinh tế giảng thuật cho nàng, nàng biết rõ ràng cần dùng thái độ gì đối với lão thái thái và nhị phòng.
Đối mặt Tào thị hùng hổ doạ người, Hoắc Chỉ Đồng chỉ hơi hơi mỉm cười: “Nhị thẩm nói vậy sai rồi, tổ phụ nhiều năm chinh chiến, tích cóp tài sản trong nhà không ít, mặc dù theo quy củ phân ra ở riêng, nhị phòng cũng không thể thiếu ăn thiếu mặc.”
Đúng vậy, Kỷ tổ phụ rất có năng lực, theo quy củ kinh thành phân ra ở riêng nhị phòng được chia ba phần, cũng xem như nhà phú hộ, sao có thể mới nửa năm liền than thở thiếu ăn thiếu mặc?
Tào thị nghẹn, bà ta có thể nói mấy năm nay phu thê bà ta đạp hư hơn phân nửa của cải cha chồng tích cóp sao? Phần còn lại kia, cháu trai phân chia thiết diện vô tình, nhiều một phần cũng không cho?
Bọn họ đã không còn là siêu phẩm Hầu gia, đáng tiếc xa xỉ quen rồi, nỗ lực giảm bớt vẫn là hao phí quá lớn?
Hôm nay Tào thị chỉ là cố tình mặc quần áo cũ thôi, bà ta vẫn có làm quần áo mới, cho dù hằng ngày tiết kiệm ăn mặc, vẫn có rất nhiều thứ khác tiêu phí. Ví dụ như, Kỷ Tông Hiền thích học đòi văn vẻ, thích ra cửa mua tranh cổ đồ cổ, mấy mẹ con cũng muốn thêm trang sức vân vân.
Tào thị phản bác không được, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, Hoắc Chỉ Đồng phảng phất giống như không thấy, tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Hôm qua con mới gả vào, nếu có nói gì không đúng, xin nhị thẩm thứ lỗi.”
Đúng vậy, ngày hôm qua nàng mới gả, hiện tại là lễ nhận thân, Tào thị chẳng lẽ không biết? Đang là ngày vui, bà ta bày vẻ mặt đưa đám đến làm gì?
Không mềm không cứng, lời nói giấu dao, Hoắc Chỉ Đồng ý cười nhàn nhạt, không thấy nửa điểm không vui, dư quang như có như không liếc Hà thái phu nhân.
Lễ nhận thân của cháu dâu trưởng bị phá đám, bà làm tổ mẫu chỉ ngồi nhìn thôi sao?
Rõ ràng Hoắc Chỉ Đồng nói chuyện ôn hòa, ý cười nhẹ nhàng, nhưng Hà thái phu nhân liền nghe ra ý vị khác.
Đôi mắt già vẩn đục đảo qua, trong lòng rùng mình.
Cháu dâu là cây đinh cứng!
Bà biết ngay mà, cháu gái lớn bát tự không hợp sẽ không chọn cho bà một cháu dâu hợp tâm ý.
Kỷ Uyển Thanh là đương kim Hoàng hậu, Hà thái phu nhân xu cát tị hung, không dám biểu lộ mảy may không thích hoặc bất mãn, nhưng cũng không đại biểu bà ta trong ngoài như một.
Nhưng mặc kệ như thế nào, hiện tại bà không thể không ra mặt.
“Vợ lão nhị, hôm nay là ngày gì chứ? Nói bậy bạ gì đó? Khi phân ra ở riêng, thứ gì nên cho các ngươi đều cho đủ, còn lại không liên quan mình, các ngươi cũng đừng nhớ thương!”
Hà thái phu nhân nãy giờ vẫn luôn hơi gục mắt, giống như người già tai điếc, bỗng phản ứng nhanh nhẹn, nhất thời giận dữ quát lớn, hiện tại nhị phòng có thể cậy vào cũng chỉ có lão thái thái, Tào thị nhanh chóng thỉnh tội.
Mẹ chồng nàng dâu một người mắng một người thỉnh tội, rất náo nhiệt, nhân số nữ quyến tông thân Kỷ thị thưa thớt giống như chim cút, không dám trộn lẫn vào.
Hoắc Chỉ Đồng ngồi ngay ngắn, mỉm cười bàng quan một lát, mới không chút hoang mang hoà giải, dù sao đây cũng là lễ nhận thân của nàng, làm quá mặt mũi nàng cũng khó coi.
Sau khi nhạc đệm kết thúc liền không có chuyện gì xấu, nhưng không khí nhiều chút khác thường, Hà thái phu nhân phát hiện cháu dâu không dễ đắn đo, cho dù bà ta cường căng gương mặt tươi cười, cũng có chút không tự nhiên.
Hoắc Chỉ Đồng giống như không biết, chờ tan tiệc, nàng và phu quân đưa lão thái thái về Duyên Thọ Đường rồi mới về chủ viện.
“Nàng làm rất đúng.”
Trở lại trong phòng, phu thê ngồi xuống, Kỷ Minh Tranh vẫy lui hạ phó, nói chuyện với thê tử.
Hắn chỉ cần trầm mặc không nói, khí thế đã đè ép Kỷ Tông Hiền gắt gao, tiền viện gió êm sóng lặng. Nhưng Tĩnh Quốc công phủ được hắn khống chế chặt chẽ, hậu viện phát sinh chuyện gì, hắn cũng lập tức được biết.
Hiện tại nhị phòng đã lăn lộn không dậy nổi bọt sóng, nhưng không thể một gậy đánh chết, chỉ có thể để cho bọn họ ngẫu nhiên tới cửa ghê tởm người.
Trước tiên hắn vô cùng tán đồng biểu hiện của Hoắc Chỉ Đồng, tiếp theo nghiêm túc nói: “Nàng là đương gia chủ mẫu Tĩnh Quốc công phủ, không cần cố kỵ bất luận kẻ nào.”
Thê tử của Kỷ Minh Tranh hắn, ở trong nhà chính mình, không cần chịu bất luận kẻ nào cản tay.
Một câu, liền cho Hoắc Chỉ Đồng liều thuốc an tâm.
“Việc nhà hậu trạch hiện do Vinh thúc chưởng quản, vài ngày nữa nàng nhàn hạ thì tiếp nhận đi.”
Kỷ Minh Tranh cho thê tử tiếp chưởng nội trợ, Hoắc Chỉ Đồng gật đầu: “Nhất định không phụ phu quân gửi gắm.”
Hai vợ chồng còn chưa quen thuộc, hắn tận lực thả chậm giọng nói chuyện, sau đó lại dặn dò một câu: “Tổ mẫu thích yên tĩnh, nàng cũng phải xử lý việc nhà, thỉnh an xong thì về, đừng quấy rầy lâu.”
Nói đến Hà thái phu nhân, đáy mắt Kỷ Minh Tranh hiện lên mạt u quang, không phải hắn không biết nửa năm nay tổ mẫu biến hóa, nhưng chỉ là một chút tật xấu, hắn không thèm để trong lòng.
Không phải đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi sao, bởi vậy cho dù trong lòng càng ngày càng xa cách, mặt ngoài cũng như bình thường.
Nhưng hiện giờ xem ra, càng ngày lão thái thái càng quá đáng.
Đây là mẹ đẻ của phụ thân, cũng là tổ mẫu thương yêu hắn hai mươi năm, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì, chẳng qua, bên môi Kỷ Minh Tranh vẫn gợi lên ý cười trào phúng.
Trong lòng Hoắc Chỉ Đồng hiểu rõ mà không nói ra.
Thoáng nhìn khóe môi hắn cười, nàng bỗng nhiên có chút khổ sở, không vì gì khác, chỉ vì nàng cho rằng, anh hùng không nên tao ngộ việc này.
Nàng xuất thân võ tướng thế gia, đặc biệt biết bọn họ không dễ, bảo vệ quốc gia, thậm chí vì nước hy sinh, chỉ là nếu bọn họ ở bên ngoài chiến đấu hoặc chết, cả nhà già trẻ còn phải tao ngộ áp bức, lòng người làm sao chịu nổi?
Tình cảnh này, thật sự làm người khó chịu.
Trong lòng bị đè nén, Hoắc Chỉ Đồng hiếm thấy đầu óc nóng lên, thế nhưng làm ra một động tác chưa từng chuẩn bị tâm lý, bàn tay nàng thăm về phía trước, cầm tay hắn đang đặt trên kỷ trà.
Hắn lập tức nhìn qua, nàng nhìn chằm chằm mắt hắn, thực nghiêm túc nói: “Phu quân không cần để ý bọn họ.”
Còn có người thiệt tình để ý chàng, ví dụ như, Hoàng hậu nương nương.
Kỷ Minh Tranh nghe hiểu, ý cười tràn vào đáy mắt: “Ừ.”
Hắn trở tay, nắm chặt chẽ bàn tay mềm trắng như bạch ngọc của nàng.
Sau ngày này, phu thê ở chung nhiều thêm một tia ăn ý.
Cuộc sống lóa mắt qua đi, tuy phu thê mới cưới, nhưng mỗi người đều có việc bận rộn, Kỷ Minh Tranh công vụ không ít, Hoắc Chỉ Đồng vội vàng làm quen nhà chồng, tiếp chưởng nội trợ.
Tĩnh Quốc công phủ dân cư đơn giản, chỉ có ba chủ tử, khi nàng chưa xuất giá đã được học đầy đủ, cũng thực tiễn đã lâu, hiện giờ chưởng quản không khó, thực mau xử lý việc nhà có khuông có dạng.
Hằng ngày cơ bản không có gì phiền lòng, Hà thái phu nhân cố kỵ cháu trai, chạm qua vài lần cái đinh mềm, không bày được vẻ thái bà bà uy phong, tạm thời hành quân lặng lẽ.
Phu quân địa vị cao, cô em chồng là Hoàng hậu, cháu trai là Thái tử, khi tham gia yến tiệc cũng không có kẻ nào không có ánh mắt dám ma cũ bắt nạt ma mới.
Cuộc sống gia đình rất thư thái, nếu muốn nói có gì xấu, vậy chỉ có nhị thẩm Tào thị một tháng tổng tới cửa vài lần.
Hoắc Chỉ Đồng lưng thẳng, thủ đoạn cũng không ít, tuy nhị phòng ghê tởm chút, nàng ứng phó lại rất thành thạo.
Điểm này có được xem như điều hòa sinh hoạt không.
Nàng cho rằng nhị phòng cũng cứ như vậy, ngẫu nhiên nhảy nhót một chút, nhiều nhất cũng chỉ có thể moi chút vốn riêng từ trong tay thái phu nhân.
Ai ngờ, kết quả vẫn ra ngoài dự đoán mọi người.
Chuyện phát sinh cùng ngày một nhà tiểu muội Kỷ Uyển Tương về kinh.
Ngày hôm sau, khi Hoắc Chỉ Đồng mở mắt, đôi nến long phượng đã cháy hết, sắc trời đã sáng lên.
Nàng cả kinh, giờ nào rồi?
Cô dâu vào cửa vạn chúng chú mục, nếu ngày đầu tiên liền dậy muộn sẽ không có thanh danh tốt.
Thân thể Hoắc Chỉ Đồng vẫn có chút không khoẻ, nhưng nàng vẫn chống giường muốn ngồi dậy.
“Hiện tại mới đầu giờ mão, nàng đừng nôn nóng.”
Kiếp sống quân lữ nhiều năm làm Kỷ Minh Tranh vô cùng cảnh giác, cho dù hôm qua uống rượu không ít, bên người hơi có động tĩnh, hắn lập tức mở to mắt, ánh mắt vô cùng tỉnh táo, không thấy nửa điểm mơ hồ.
Giọng nam thuần hậu không nhanh không chậm, Hoắc Chỉ Đồng lập tức nghiêng đầu nhìn lại.
Nàng không kịp thẹn thùng, liền cả kinh.
Ánh mặt trời xuyên qua màn lụa chiếu vào giường chỗ tối chỗ sáng, chỉ thấy vạt áo Kỷ Minh Tranh nửa mở, lộ ra hai vết roi vừa dài vừa sâu trên ngực, hai đầu còn kéo dài đến sau lớp áo ngủ lụa mỏng, hiển nhiên nàng nhìn thấy chưa phải toàn bộ.
“Phu quân! Này……”
Đêm qua mới trải sự đời, toàn bộ quá trình nàng đều nhắm chặt hai mắt, xong việc khó nén ngượng ngùng, hai người gọi nước ấm tách ra rửa mặt chải đầu, đây vẫn là lần đầu nàng thấy ngực phu quân.
Ánh sáng mông lung, hắn mày rậm mắt to, tuấn lãng anh đĩnh, làm hai vết sẹo nổi bật phá lệ dữ tợn.
“Vết sẹo này bị lúc ta còn ở Thát Đát.”
Kỷ Minh Tranh rũ mắt, cũng không kiêng dè gì, dù sao hai người là phu thê, ngày sau nàng khẳng định sẽ biết.
Trước ngực chỉ có một ít, vết roi còn thưa thớt, phía sau lưng mới là khu vực bị tai họa nặng.
Chuyện hắn trải qua không tính cơ mật, nhưng tiểu thư khuê các cũng không biết bao nhiêu, trước khi thành thân Triệu thị phổ cập một chút, cũng không tỉ mỉ, bởi vậy Hoắc Chỉ Đồng không biết chuyện này.
Nàng tâm niệm vừa chuyển, lập tức hiểu được.
Nàng nhẹ giọng nói: “Phu quân chịu khổ.”
Hai người ở chung mặc dù chưa đủ một ngày, nhưng Kỷ Minh Tranh thái độ rất tốt, Hoắc Chỉ Đồng cũng không phải là người không biết tốt xấu, có lẽ cảm tình chỉ là mới vừa nảy sinh, nhưng nàng lại rất kiên định kinh doanh tỉ mỉ đoạn hôn nhân này.
Quan tâm hắn, yêu quý hắn, săn sóc hắn, làm hắn không có nỗi lo về sau.
Nàng nhẹ giọng, lại rất chân thành tha thiết, Kỷ Minh Tranh cười cười ngồi dậy: “Thương đã sớm lành, không có việc gì.”
Hắn nhìn sắc trời, dò hỏi thê tử: “Chúng ta gọi người tiến vào hầu hạ nhé?”
Một ngày sau khi thành thân xác thật không nên đi thỉnh an trễ, hắn là không sao cả, nhưng ảnh hưởng không tốt tới thê tử.
Hoắc Chỉ Đồng lập tức bị dời đi lực chú ý, nhanh chóng gật đầu ứng.
Ra lệnh một tiếng, hạ phó chờ ở ngoài tân phòng nối đuôi nhau mà vào, cầm thau đồng khăn vân vân, từng người hầu hạ chủ tử.
Tân hôn phu thê ăn mặc phải tươi sáng chút, Kỷ Minh Tranh mặc áo gấm đỏ sậm thêu hoa văn trên tay áo, Hoắc Chỉ Đồng mặc một bộ váy xòe đỏ thẫm thêu trăm bướm ngàn hoa, vãn cao búi tóc, đeo trang sức vàng ròng khảm hồng ngọc.
Phụ nhân trang điểm lâu một ít, khi nàng chuyển ra bình phong, đã thấy Kỷ Minh Tranh dựa ngồi trên ghế thái sư, bưng chung trà, không nhanh không chậm phiết lá trà.
Hắn thấy nàng, buông chung trà, chậm rãi đi tới.
Hoắc Chỉ Đồng vội đi đến, phu thê nắm tay ra cửa.
Nàng nghe hắn nói: “Cha mẹ ta đã không còn, trưởng bối trong nhà chỉ có tổ mẫu, tổ mẫu tuổi lớn không nên bị kinh động sớm, sau này nếu nàng muốn thỉnh an, buổi sáng đi trễ chút cũng được.”
Kỷ Minh Tranh nói nghe không ra yêu thích Hà thái phu nhân bao nhiêu, nhưng khẳng định rất săn sóc thê tử, giọng hắn hòa hoãn, Hoắc Chỉ Đồng nghe được lập tức an tâm không ít.
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, dư quang nhìn một bên mặt hắn, chỉ thấy trong nắng sớm hắn mặt mày cương nghị, lại rõ ràng thả lỏng, lộ ra ôn hòa.
“Dạ, thiếp thân biết.”
Hoắc Chỉ Đồng nghĩ, có lẽ, đây xác xác thật thật là một việc hôn nhân mà khuê tú cả kinh thành thèm nhỏ dãi.
“Chúng ta còn có một nhị thúc, đã phân ra phủ ở riêng, nàng không cần để ý tới.”
Vốn dĩ ngày hôm sau thành thân nói ra mấy mâu thuẫn này không thích hợp, nhưng không có biện pháp, sau khi thỉnh an Hà thái phu nhân chính là nhận thân.
Bởi vì huynh muội Kỷ Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu làm bậy, ngoại trừ một nhánh Tĩnh Quốc công phủ, Kỷ thị đã rơi rớt tan tác, còn có thể tới nhận thân cũng chỉ hai ba nhà, dưới tình huống này, thân cận như một nhà Kỷ Tông Hiền liền đặc biệt nổi bật.
Hai phòng sớm trở mặt, có mặt Kỷ Minh Tranh ai cũng không dám lỗ mãng, hắn chỉ sợ sau khi nam nữ tách ra, nhị thẩm Tào thị sẽ gây ra chuyện xấu.
Nhị phòng không phải con nối dõi thừa tước, phân ra ở riêng được đến tỉ lệ tài sản đương nhiên thấp, Kỷ Minh Tranh chán ghét bọn họ, không buông tay chút nào, nhị phòng có thể nói là xám xịt bị đuổi ra khỏi nhà.
Tài sản được chia sau khi phân ra ở riêng cũng không ít, nếu nhà phú quý bình thường có lẽ có thể sống không tệ, nhưng một nhà Kỷ Tông Hiền từ giàu về nghèo, tuy muốn tiết kiệm, nhưng bạc vẫn ào ào ra ngoài.
Ứng phó dần dần khó khăn, làm sao bây giờ?
Dứt khoát bất chấp tất cả, tới cửa khóc than tống tiền thôi.
Chân trần không sợ người mang giày, Đại Chu lấy hiếu trị thiên hạ, nhị thúc ruột tới cửa, Hà thái phu nhân cũng còn sống, Kỷ Minh Tranh không thể ngay cả cửa lớn cũng không cho vào.
Nhưng cháu trai thủ đoạn cứng rắn, nhị phòng không dám nghĩ cách, mục tiêu bọn họ là thái phu nhân, lão thái thái vốn riêng thật dày, một lần moi một chút, cũng thực không tệ.
Kỷ Minh Tranh không phản ứng đối phương, dù sao một đại nam nhân như hắn, căn bản không nhớ thương chút tiền riêng của tổ mẫu.
Hắn vừa đi từ từ, vừa đơn giản hàm súc nhắc nhở thê tử, để tránh Tào thị thừa dịp cô dâu da mặt mỏng, lập bẫy cho nàng nhảy vào.
Hoặc là thuận thế leo lên, lợi dụng sơ hở nói yêu cầu gì đó.
Hoắc Chỉ Đồng nghiêm túc nghe, trước khi thành thân nàng đã được biết về nhị phòng, nhưng xem ra trình độ khó chơi của đối phương còn tăng lên một bậc.
Nhưng cũng không sao, nàng chỉ để ý thái độ phu quân, còn về người không liên quan, cao hứng thì nghe một chút, không cao hứng thì thôi.
Hai người ra sân bước lên kiệu, đi về Duyên Thọ Đường.
Hà thái phu nhân còn không đến mức già hồ đồ, mặc dù muốn bày ra chút uy phong thái bà bà, cũng sẽ không thể hiện trước mặt cháu trai, hòa ái gọi đôi tân nhân dậy, cho lễ gặp mặt thật dày.
Bà ta kéo tay cháu dâu, cười tủm tỉm thân thiết như cháu gái ruột.
Kỷ Minh Tranh cũng mỉm cười không thay đổi, nhưng so với mới vừa rồi, giờ phút này hắn tươi cười hơi hơi có chút khác, toàn bộ quá trình độ cong trên môi không hề biến hóa,
Thiếu vài phần thân thiết.
Trong lòng Hoắc Chỉ Đồng có chủ ý, thái độ đối với thái phu nhân cũng xa cách vài phần.
Một nhà ba người mặt ngoài vô cùng hòa khí, cười nói yến yến, tiếp theo chính nhận thân.
Không có gì đáng nói, nhân số tông tộc Kỷ gia có thể tới quả nhiên không nhiều lắm, lác đác lưa thưa, thời gian một chén trà nhỏ đã nhận xong hết người.
Sau đó nam nữ tách ra, Tào thị quả nhiên muốn lừa gạt cô dâu.
Đầu tiên là Hà thái phu nhân nhíu mày nhìn con dâu, vô cùng không vui: “Hôm nay là ngày tốt, vợ lão nhị mặc gì thế? Chẳng lẽ một bộ quần áo mới cũng không có?”
Tào thị mặc một bộ quần áo mùa xuân bảy phần mới, hiển nhiên là quần áo của năm trước, bà ta đang nghĩ ngợi xem như thế nào có thể khóc than, ai ngờ buồn ngủ gặp chiếu manh, bà ta vội làm bộ lau nước mắt: “Mẫu thân, ngài không biết đâu!”
“Gia kế gian nan, lão gia không quen xử lý gia nghiệp, năm nay ngày càng sa sút, Khâm nhi còn phải đọc sách thi công danh, hao phí rất nhiều, hiện giờ ngay cả quần áo mới con cũng không dám làm.”
Khâm nhi chính là Kỷ Minh Khâm thiếu chút nữa thành Tĩnh Bắc Hầu thế tử, con trưởng của phu thê Kỷ Tông Hiền. Hắn tập võ không được, khi đại bá còn sống, con đường đã định sẵn chính là khoa cử xuất sĩ.
Hắn mới vừa thi đậu tú tài, phụ thân liền gặp vận may trở thành Tĩnh Bắc Hầu, hắn không cần tiếp tục thi khoa cử, dù sao có một quy củ bất thành văn, chính là con nối dõi thừa tước huân quý không tranh cướp danh ngạch Bảng Vàng ít đến đáng thương với các sĩ tử nhà nghèo.
Ý trời trêu người, hắn không lên làm được thế tử, còn bị đuổi ra ở riêng, chỉ phải nhanh chóng tìm lại sách vở, một lần nữa nỗ lực khảo công danh, ngăn xu hướng suy tàn của nhị phòng.
Ném xuống sách vở bốn năm năm, không biết có còn nhớ gì không, nhưng xác thật hắn là vũ khí sắc bén để phu thê Kỷ Tông Hiền moi tiền riêng từ trong tay thái phu nhân.
Xưa nay phần lớn cha mẹ đều thiên vị nhà nghèo, một bên như mặt trời ban trưa, bên kia lại bắt khâm thấy đáy, cho dù bọn họ xác thật không biết cố gắng, mắng cho hết giận nhìn trong lòng cũng không dễ chịu.
Nếu là Hà thái phu nhân, có lẽ lại thêm các nhân tố khác nữa, Kỷ Minh Tranh có năng lực, chủ ý cũng lớn, hiện nay tuy bà ta rất thư thái, nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác làm chủ chút nào.
Ngược lại, nhị phòng từ xưa đến nay đều dựa vào bà ta liền có vẻ đáng yêu hơn.
Có vài người chính là như vậy, được voi đòi tiên, được một tấc lại muốn tiến một thước, đối với trước mắt được đến, bà ta luôn không hài lòng.
Huống chi, đối với Hà thái phu nhân, tuy bà ta càng yêu thương cháu trai trưởng, nhưng bà ta cũng thực để ý Kỷ Minh Khâm.
Một lần moi vốn riêng thành công, thái độ Kỷ Minh Tranh vẫn chưa thấy biến hóa, vì thế liền có tiếp theo, chậm rãi, chuyện này thành việc đương nhiên, sức ăn của nhị phòng càng ngày càng lớn.
Hiện tại Tào thị khóc than, còn nhắc tới Kỷ Minh Khâm, xuất phát từ tâm lý vi diệu nào đó, Hà thái phu nhân chỉ trừng mắt mắng: “Khi phân ra ở riêng được chia rất nhiều tài sản, sao có thể ngay cả tiền cho Khâm nhi đọc sách thi khoa cử cũng thiếu?”
Nói nhẹ nhàng một câu liền không lên tiếng nữa.
Tào thị nửa năm không gặp, tiều tụy hơn rất nhiều, nhìn như già rồi bảy tám tuổi, giờ phút này bà ta rút ra một cái khăn lụa nửa cũ, che lại nửa khuôn mặt, giống như bởi vì hôm nay là ngày vui mà cố nén không rơi nước mắt, tiến lên hai bước đến trước mặt Hoắc Chỉ Đồng, đáng thương nói: “Cháu dâu, nhị thúc nhị thẩm vô dụng, thường được tổ mẫu con trợ cấp, tổ mẫu con đã lớn tuổi, thẩm……”
“Ngày sau nhị thẩm sợ là phải mặt dày mày dạn nhờ cháu dâu giúp đỡ một ít, để tránh cha mẹ vô dụng liên luỵ Khâm đường đệ.”
Còn đừng nói, người đều là bị bức mà thành, nửa năm nay kỹ thuật diễn của Tào thị tăng lên không ít, bộ dáng đau khổ trong lòng mà vẫn cố gắng nhịn không rơi nước mắt vô cùng nhuần nhuyễn, tương đối có thể gạt người.
Nếu Hoắc Chỉ Đồng là cô dâu mới vừa vào kinh không lâu, không biết chi tiết nhà chồng, da mặt còn mỏng, chưa quen thuộc câu thông với phu quân, khả năng trúng chiêu rất lớn.
Hôm nay nếu nàng đáp ứng Tào thị, sau này cho dù nàng không ngại dùng tiền bạc tống cổ bà ta vài lần cũng chắc chắn không thể dứt, dù sao bà ta không biết xấu hổ, phía trên còn có Hà thái phu nhân nhìn, nàng không thể làm quá khó coi.
Thái bà bà có thể có thể xem như người lãnh đạo trực tiếp của cô dâu mới.
Cho dù cân nhắc cho tiền bạc vài lần, đối với Tĩnh Quốc công phủ chỉ như chín trâu mất một sợi lông, cô dâu mới cũng không thể việc xấu trong nhà tuyên dương ra ngoài, chỉ phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Con cóc bò lên chân, nó không cắn người nhưng quá sức ghê tởm, nói không chừng còn làm trong lòng Kỷ Minh Tranh không vui, dẫn đến xa cách thê tử mới cưới.
Hố này đào không lớn, lại rất dễ dàng rơi vào.
Tào thị nghĩ lão thái thái lớn tuổi, có thể đào tiền được lần nào hay lần đó, dù sao mọi người đều biết thái độ Kỷ Minh Tranh, chờ Hà thái phu nhân buông tay nhân gian, chỉ sợ ngay cả cửa lớn Quốc công phủ nhị phòng cũng không vào được.
Đáng tiếc bà ta chung quy phải thất vọng rồi.
Hoắc Chỉ Đồng cũng không phải là cô dâu mới bình thường, trước khi nàng xuất giá, Triệu thị nỗ lực hỏi thăm tình huống Kỷ gia, đại thể đã biết không thiếu.
Hôm nay buổi sáng, Kỷ Minh Tranh còn tinh tế giảng thuật cho nàng, nàng biết rõ ràng cần dùng thái độ gì đối với lão thái thái và nhị phòng.
Đối mặt Tào thị hùng hổ doạ người, Hoắc Chỉ Đồng chỉ hơi hơi mỉm cười: “Nhị thẩm nói vậy sai rồi, tổ phụ nhiều năm chinh chiến, tích cóp tài sản trong nhà không ít, mặc dù theo quy củ phân ra ở riêng, nhị phòng cũng không thể thiếu ăn thiếu mặc.”
Đúng vậy, Kỷ tổ phụ rất có năng lực, theo quy củ kinh thành phân ra ở riêng nhị phòng được chia ba phần, cũng xem như nhà phú hộ, sao có thể mới nửa năm liền than thở thiếu ăn thiếu mặc?
Tào thị nghẹn, bà ta có thể nói mấy năm nay phu thê bà ta đạp hư hơn phân nửa của cải cha chồng tích cóp sao? Phần còn lại kia, cháu trai phân chia thiết diện vô tình, nhiều một phần cũng không cho?
Bọn họ đã không còn là siêu phẩm Hầu gia, đáng tiếc xa xỉ quen rồi, nỗ lực giảm bớt vẫn là hao phí quá lớn?
Hôm nay Tào thị chỉ là cố tình mặc quần áo cũ thôi, bà ta vẫn có làm quần áo mới, cho dù hằng ngày tiết kiệm ăn mặc, vẫn có rất nhiều thứ khác tiêu phí. Ví dụ như, Kỷ Tông Hiền thích học đòi văn vẻ, thích ra cửa mua tranh cổ đồ cổ, mấy mẹ con cũng muốn thêm trang sức vân vân.
Tào thị phản bác không được, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, Hoắc Chỉ Đồng phảng phất giống như không thấy, tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Hôm qua con mới gả vào, nếu có nói gì không đúng, xin nhị thẩm thứ lỗi.”
Đúng vậy, ngày hôm qua nàng mới gả, hiện tại là lễ nhận thân, Tào thị chẳng lẽ không biết? Đang là ngày vui, bà ta bày vẻ mặt đưa đám đến làm gì?
Không mềm không cứng, lời nói giấu dao, Hoắc Chỉ Đồng ý cười nhàn nhạt, không thấy nửa điểm không vui, dư quang như có như không liếc Hà thái phu nhân.
Lễ nhận thân của cháu dâu trưởng bị phá đám, bà làm tổ mẫu chỉ ngồi nhìn thôi sao?
Rõ ràng Hoắc Chỉ Đồng nói chuyện ôn hòa, ý cười nhẹ nhàng, nhưng Hà thái phu nhân liền nghe ra ý vị khác.
Đôi mắt già vẩn đục đảo qua, trong lòng rùng mình.
Cháu dâu là cây đinh cứng!
Bà biết ngay mà, cháu gái lớn bát tự không hợp sẽ không chọn cho bà một cháu dâu hợp tâm ý.
Kỷ Uyển Thanh là đương kim Hoàng hậu, Hà thái phu nhân xu cát tị hung, không dám biểu lộ mảy may không thích hoặc bất mãn, nhưng cũng không đại biểu bà ta trong ngoài như một.
Nhưng mặc kệ như thế nào, hiện tại bà không thể không ra mặt.
“Vợ lão nhị, hôm nay là ngày gì chứ? Nói bậy bạ gì đó? Khi phân ra ở riêng, thứ gì nên cho các ngươi đều cho đủ, còn lại không liên quan mình, các ngươi cũng đừng nhớ thương!”
Hà thái phu nhân nãy giờ vẫn luôn hơi gục mắt, giống như người già tai điếc, bỗng phản ứng nhanh nhẹn, nhất thời giận dữ quát lớn, hiện tại nhị phòng có thể cậy vào cũng chỉ có lão thái thái, Tào thị nhanh chóng thỉnh tội.
Mẹ chồng nàng dâu một người mắng một người thỉnh tội, rất náo nhiệt, nhân số nữ quyến tông thân Kỷ thị thưa thớt giống như chim cút, không dám trộn lẫn vào.
Hoắc Chỉ Đồng ngồi ngay ngắn, mỉm cười bàng quan một lát, mới không chút hoang mang hoà giải, dù sao đây cũng là lễ nhận thân của nàng, làm quá mặt mũi nàng cũng khó coi.
Sau khi nhạc đệm kết thúc liền không có chuyện gì xấu, nhưng không khí nhiều chút khác thường, Hà thái phu nhân phát hiện cháu dâu không dễ đắn đo, cho dù bà ta cường căng gương mặt tươi cười, cũng có chút không tự nhiên.
Hoắc Chỉ Đồng giống như không biết, chờ tan tiệc, nàng và phu quân đưa lão thái thái về Duyên Thọ Đường rồi mới về chủ viện.
“Nàng làm rất đúng.”
Trở lại trong phòng, phu thê ngồi xuống, Kỷ Minh Tranh vẫy lui hạ phó, nói chuyện với thê tử.
Hắn chỉ cần trầm mặc không nói, khí thế đã đè ép Kỷ Tông Hiền gắt gao, tiền viện gió êm sóng lặng. Nhưng Tĩnh Quốc công phủ được hắn khống chế chặt chẽ, hậu viện phát sinh chuyện gì, hắn cũng lập tức được biết.
Hiện tại nhị phòng đã lăn lộn không dậy nổi bọt sóng, nhưng không thể một gậy đánh chết, chỉ có thể để cho bọn họ ngẫu nhiên tới cửa ghê tởm người.
Trước tiên hắn vô cùng tán đồng biểu hiện của Hoắc Chỉ Đồng, tiếp theo nghiêm túc nói: “Nàng là đương gia chủ mẫu Tĩnh Quốc công phủ, không cần cố kỵ bất luận kẻ nào.”
Thê tử của Kỷ Minh Tranh hắn, ở trong nhà chính mình, không cần chịu bất luận kẻ nào cản tay.
Một câu, liền cho Hoắc Chỉ Đồng liều thuốc an tâm.
“Việc nhà hậu trạch hiện do Vinh thúc chưởng quản, vài ngày nữa nàng nhàn hạ thì tiếp nhận đi.”
Kỷ Minh Tranh cho thê tử tiếp chưởng nội trợ, Hoắc Chỉ Đồng gật đầu: “Nhất định không phụ phu quân gửi gắm.”
Hai vợ chồng còn chưa quen thuộc, hắn tận lực thả chậm giọng nói chuyện, sau đó lại dặn dò một câu: “Tổ mẫu thích yên tĩnh, nàng cũng phải xử lý việc nhà, thỉnh an xong thì về, đừng quấy rầy lâu.”
Nói đến Hà thái phu nhân, đáy mắt Kỷ Minh Tranh hiện lên mạt u quang, không phải hắn không biết nửa năm nay tổ mẫu biến hóa, nhưng chỉ là một chút tật xấu, hắn không thèm để trong lòng.
Không phải đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi sao, bởi vậy cho dù trong lòng càng ngày càng xa cách, mặt ngoài cũng như bình thường.
Nhưng hiện giờ xem ra, càng ngày lão thái thái càng quá đáng.
Đây là mẹ đẻ của phụ thân, cũng là tổ mẫu thương yêu hắn hai mươi năm, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì, chẳng qua, bên môi Kỷ Minh Tranh vẫn gợi lên ý cười trào phúng.
Trong lòng Hoắc Chỉ Đồng hiểu rõ mà không nói ra.
Thoáng nhìn khóe môi hắn cười, nàng bỗng nhiên có chút khổ sở, không vì gì khác, chỉ vì nàng cho rằng, anh hùng không nên tao ngộ việc này.
Nàng xuất thân võ tướng thế gia, đặc biệt biết bọn họ không dễ, bảo vệ quốc gia, thậm chí vì nước hy sinh, chỉ là nếu bọn họ ở bên ngoài chiến đấu hoặc chết, cả nhà già trẻ còn phải tao ngộ áp bức, lòng người làm sao chịu nổi?
Tình cảnh này, thật sự làm người khó chịu.
Trong lòng bị đè nén, Hoắc Chỉ Đồng hiếm thấy đầu óc nóng lên, thế nhưng làm ra một động tác chưa từng chuẩn bị tâm lý, bàn tay nàng thăm về phía trước, cầm tay hắn đang đặt trên kỷ trà.
Hắn lập tức nhìn qua, nàng nhìn chằm chằm mắt hắn, thực nghiêm túc nói: “Phu quân không cần để ý bọn họ.”
Còn có người thiệt tình để ý chàng, ví dụ như, Hoàng hậu nương nương.
Kỷ Minh Tranh nghe hiểu, ý cười tràn vào đáy mắt: “Ừ.”
Hắn trở tay, nắm chặt chẽ bàn tay mềm trắng như bạch ngọc của nàng.
Sau ngày này, phu thê ở chung nhiều thêm một tia ăn ý.
Cuộc sống lóa mắt qua đi, tuy phu thê mới cưới, nhưng mỗi người đều có việc bận rộn, Kỷ Minh Tranh công vụ không ít, Hoắc Chỉ Đồng vội vàng làm quen nhà chồng, tiếp chưởng nội trợ.
Tĩnh Quốc công phủ dân cư đơn giản, chỉ có ba chủ tử, khi nàng chưa xuất giá đã được học đầy đủ, cũng thực tiễn đã lâu, hiện giờ chưởng quản không khó, thực mau xử lý việc nhà có khuông có dạng.
Hằng ngày cơ bản không có gì phiền lòng, Hà thái phu nhân cố kỵ cháu trai, chạm qua vài lần cái đinh mềm, không bày được vẻ thái bà bà uy phong, tạm thời hành quân lặng lẽ.
Phu quân địa vị cao, cô em chồng là Hoàng hậu, cháu trai là Thái tử, khi tham gia yến tiệc cũng không có kẻ nào không có ánh mắt dám ma cũ bắt nạt ma mới.
Cuộc sống gia đình rất thư thái, nếu muốn nói có gì xấu, vậy chỉ có nhị thẩm Tào thị một tháng tổng tới cửa vài lần.
Hoắc Chỉ Đồng lưng thẳng, thủ đoạn cũng không ít, tuy nhị phòng ghê tởm chút, nàng ứng phó lại rất thành thạo.
Điểm này có được xem như điều hòa sinh hoạt không.
Nàng cho rằng nhị phòng cũng cứ như vậy, ngẫu nhiên nhảy nhót một chút, nhiều nhất cũng chỉ có thể moi chút vốn riêng từ trong tay thái phu nhân.
Ai ngờ, kết quả vẫn ra ngoài dự đoán mọi người.
Chuyện phát sinh cùng ngày một nhà tiểu muội Kỷ Uyển Tương về kinh.
Bình luận facebook