Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150
Editor: Vy Vy 1505
Từ cỏ cây đâm chồi nảy lộc đến cuối thu thoải mái thanh tân, nhoáng lên đã qua nửa năm.
Nửa năm này, Hoắc Chỉ Đồng tiễn người nhà mẹ đẻ rời kinh, rơi nước mắt cáo biệt.
Tuy Thát Đát tạm thời vô lực xâm nhập phía nam, Hoắc Xuyên lưu lại kinh thành một đoạn thời gian, nhưng ông vẫn phải về Tuyên Phủ, tiếp tục tọa trấn Đại Chu bắc cương.
Mà Kỷ Minh Tranh không như thế, Cao Húc nương vụ án thông đồng với địch bốn phía chỉnh đốn kinh giao tam đại doanh, đồng thời phong hắn là đề đốc nội thần, túc vệ kinh sư.
Phu quân quyền cao chức trọng, hơn nữa không cần xa phó biên cương, khá tốt, Hoắc Chỉ Đồng nghe xong bá mẫu Triệu thị khuyên nhủ, thực mau thu thập tâm tình, nghiêm túc sinh hoạt.
Nàng chưởng quản nội trợ thành thạo, cùng phu quân cảm tình từ từ hòa hợp, nếu nói có gì không như ý, chính là thành thân thời gian ngắn ngủi, chưa thể mang thai.
Hà thái phu nhân rất có phê bình kín đáo, nhưng Kỷ Minh Tranh cũng không để ý, phu thê hai người đều tuổi trẻ, thân thể khoẻ mạnh, không có gì phải nôn nóng.
Hắn trực tiếp mở miệng chắn, sau khi lão thái thái nghe xong gật đầu tỏ vẻ lý giải, nhưng trong ngoài có như một hay không thì chưa chắc.
Hoắc Chỉ Đồng cũng không để trong lòng, phu quân và tổ mẫu mặt ngoài hài hòa như cũ, thực tế dần dần nội bộ lục đục, mặt ngoài không bị bắt sai lầm là được.
Lão thái thái có phúc không biết hưởng, đều là chính mình lăn lộn ra hậu quả xấu.
Vào tháng tám, có một ngày Kỷ Minh Tranh hưng phấn về phòng, Hoắc Chỉ Đồng thấy thế tò mò: “Phu quân có gì vui thế?”
Nam nhân xưa nay ổn trọng, khó được vui mừng lộ rõ trên nét mặt, công sự khả năng không lớn, chẳng lẽ?
“Hoàng hậu nương nương có thai sao?” Có thể làm hắn cao hứng như vậy, đại khái chỉ có người nhà để trong lòng.
“Cũng không phải.”
Kỷ Minh Tranh kinh ngạc một cái chớp mắt, ngay sau đó cười nói: “Là một nhà tiểu muội sắp về kinh.”
Một nhà Kỷ Uyển Tương sắp về tới.
Lúc trước trận chiến ở Yến Sơn đại thắng, hắn trở về Đại Chu, lúc ấy Kỷ Uyển Tương mang thai đủ tháng mới vừa sinh sản, còn đang ở cữ.
Trịnh Nghị là có tham chiến và lập công, sau đó cũng theo đại quân khải hoàn, nhưng hắn nhớ thương vợ con, khao thưởng ba quân xong, liền vội vội vàng vàng chạy về biên thành.
Ở cữ xong, hài tử quá nhỏ, căn bản không thích hợp ra cửa.
Bởi vì lẫn nhau đều có công vụ bận rộn không thể phân thân, cho nên mặc dù thường xuyên gửi thư, nhưng huynh muội lại trước sau không thể gặp lại.
Lần này Trịnh Nghị điều nhiệm về kinh, cùng gia quyến lên đường, dự tính cuối tháng tám đầu tháng chín, mẹ con Kỷ Uyển Tương có thể đến kinh thành.
“Tòa nhà Trịnh gia đã lâu không có người ở, lại sắp bắt đầu mùa đông, hài tử cũng còn nhỏ, cần phải sửa sang lại, đốt thêm địa long mới có thể vào ở.”
Kỷ Minh Tranh ngồi không yên, đi dạo vài bước, hắn càng nghĩ càng cao hứng: “Nhưng cũng không sao, trước tiên ở trong nhà một đoạn thời gian, chờ tòa nhà Trịnh gia xử lý thỏa đáng, lại trở về cũng không muộn.”
Hoắc Chỉ Đồng thấy hắn cao hứng, đáy mắt cũng nhiễm vui mừng, ý cười tràn ra đuôi mày khóe mắt, nàng dịu dàng nói: “Phu quân, chúng ta phải nhanh chóng sai người vẩy nước quét nhà, địa long thiêu vượng, cháu trai tuổi nhỏ, không được nhiễm khí lạnh.”
“Đúng vậy!”
“Nghe nói trước khi nương nương và tiểu muội xuất giá, tiểu muội ở phía đông Triều Hà Viện, đáng lẽ lúc này cũng ở đó, nhưng đó là khuê các của nương nương, sợ là không thể động.”
Hoắc Chỉ Đồng chần chờ, dù sao trong nhà ra một Hoàng hậu, chính là chuyện lớn, đừng nói chủ tử ít sân nhiều, mặc dù là con cháu sum xuê, ở chen chúc, cũng trăm triệu không thể động sân kia.
“Triều Hà Viện xác thật không thể động.”
Nhắc tới nơi này, Kỷ Minh Tranh khó nén tiếc nuối, bởi vì lúc trước Kỷ Uyển Thanh xuất giá, đường muội liền gấp không chờ nổi tu chỉnh dọn vào ở, thời gian hai ba năm, không nói hoàn toàn thay đổi, chỉ nói hành vi và hơi thở liền khiến người ta chán ghét.
Hắn đuổi nhị phòng ra phủ, trước tiên lệnh thợ thủ công sửa sang lại nơi này, ngoại trừ xà nhà khung xương, gần như hoàn toàn đổi mới.
Hơi thở tu hú chiếm tổ xác thật thanh trừ sạch sẽ, nhưng đồng thời, dấu vết sinh hoạt còn sót lại của Kỷ thị tỷ muội cũng không còn, cho dù mô phỏng giống như thế nào.
Kỷ Uyển Thanh về nhà mẹ đẻ rất nhiều lần, nhưng không lần nào đặt chân đến Triều Hà Viện, bắt đầu từ một khắc đường muội dọn vào, cái gai đã ghim vào lòng.
Mặc dù nàng không thèm để ý, nhưng Tĩnh Quốc công phủ cũng phải bày ra thái độ.
“Triều Hà Viện vốn là nương nương ở một mình, tiểu muội ở Phi Vân Cư bên cạnh, chỉ là sau lại……” thành bé gái mồ côi, Kỷ Uyển Thanh vì chiếu cố muội muội, mới cho dọn vào ở cùng nhau.
Giọng Kỷ Minh Tranh trầm thấp một chút: “Nàng sai người dọn dẹp Phi Vân Cư là được.”
“Dạ.”
Hoắc Chỉ Đồng ôn nhu ứng, lại cầm tay hắn, xem như trấn an, nói sang chuyện khác: “Nghe nói cháu trai bằng tuổi đại hoàng tử, không biết có phải hay không.”
“Đúng vậy, hắn chỉ nhỏ hơn đại hoàng tử nửa tháng, là một tiểu tử chắc nịch, sức lực cũng lớn,……”
Kỷ Minh Tranh theo đề tài nói tiếp, thực mau, hắn lại lần nữa cao hứng, Hoắc Chỉ Đồng mỉm cười nhìn hắn, chuyên chú nghe, không ngừng phụ họa.
Thời gian nhón chân mong chờ trôi qua đặc biệt chậm chạp, nhưng tốt xấu gì đầu tháng chín cũng tới, Trịnh Nghị và gia quyến đến kinh thành.
Kỷ Uyển Thanh và bào muội ba năm không gặp, đương nhiên là tưởng niệm, lúc này cuối cùng ba huynh muội có thể đoàn tụ.
Nàng muốn ra cung, nhưng lại săn sóc muội muội, dời thời gian gặp qua hai ngày sau.
Nàng là tỷ tỷ, cũng là đương triều Hoàng hậu, quan trọng nhất là Cao Húc cũng cùng đi, thân phận khác biệt khách quan tồn tại, như thế nào cũng phải cho muội muội thời gian điều chỉnh một chút, nếu phong trần mệt mỏi lại hoảng loạn, ngược lại không đẹp.
Kỷ Uyển Thanh không tới, cũng làm Tĩnh Quốc công phủ nhẹ nhàng rất nhiều, dù sao nghênh đón Đế Hậu cải trang cũng không phải việc nhỏ, trong nhà còn có tiểu cô nãi nãi về thăm.
Trong phủ sáng sớm đã sai tôi tớ ra cửa, vẩy nước quét dọn phố hẻm, Trịnh gia nói ước chừng trước giờ cơm trưa đến, Kỷ Minh Tranh xin nghỉ, sớm ra cửa thành chờ người.
Người vừa đến, huynh muội cách sáu năm mới gặp lại, như thế nào kích động vui sướng không nói, Kỷ Minh Tranh tinh tế đánh giá muội muội, thấy Kỷ Uyển Tương sắc mặt hồng nhuận, mặt mày giãn ra, dáng người không gầy yếu giống dĩ vãng, đẫy đà không ít.
Cháu trai là một tiểu tử khoẻ mạnh kháu khỉnh, tò mò đánh giá cữu cữu, thực rõ ràng mẹ con hai người sống rất tốt.
Hắn đánh trên vai Trịnh Nghị một quyền: “Xem như tiểu tử đệ còn tạm được, nếu dám chậm trễ tiểu muội ta, ta chắc chắn không tha cho đệ!”
Phụ thân hai người giao tình cực tốt, từ nhỏ cãi nhau ầm ĩ lớn lên, nói là thân như huynh đệ ruột cũng không quá, Trịnh Nghị cũng không khách sáo, một quyền đánh trả: “Đây là đương nhiên.”
Đoàn người ngắn ngủi gặp nhau, Kỷ Minh Tranh còn được biết một tin tức tốt, ở trên đường Kỷ Uyển Tương có chút không khoẻ, mời đại phu bắt mạch, phát hiện đã hoài thai hai tháng.
Hắn đại hỉ.
Kỷ Minh Tranh vội thấp giọng dò hỏi muội muội, đường xá xa xôi, không biết xóc nảy có chỗ nào không khoẻ.
Kỷ Uyển Tương lắc đầu, nàng mang thai lần này rất khỏe mạnh, hơn nữa sau khi chẩn đoán chính xác, tốc độ đoàn xe lại thả chậm rất nhiều, nàng không những không có chỗ nào không khoẻ, ngược lại giờ phút này gặp việc vui tâm tình sảng khoái, phá lệ nhảy nhót.
Kỷ Minh Tranh tinh tế đánh giá một lát, xác thật như thế, hắn mới yên lòng, làm muội muội một lần nữa lên xe, tiếp tục vào thành, đi về Tĩnh Quốc công phủ.
Vào cửa lớn Quốc công phủ, đoàn người đi thẳng đến Duyên Thọ Đường.
Không có biện pháp, tuy đã xuất giá, nhưng về nhà mẹ đẻ vẫn yêu cầu trước tiên bái kiến trưởng bối, choi dù hai bên đã từng ngăn cách quá sâu.
Nhưng, trải qua ba năm Trịnh mẫu tay cầm tay dạy dỗ, hơn nữa nàng lại tự mình ra trận nhân tế kết giao, rốt cuộc Kỷ Uyển Tương rất có tiến bộ, cho dù như cũ mẫn cảm nghĩ nhiều, nhưng trong các trường hợp lớn, lời nói và biểu hiện thực tế cũng chọn không ra khuyết điểm.
Nàng không mặn không nhạt thăm hỏi Hà thái phu nhân vài câu, giây lát nói sang chuyện khác, sườn mặt nhìn về phía Hoắc Chỉ Đồng: “Muội xa ở biên thành, chưa từng bái kiến đại tẩu, cũng may hôm nay có cơ hội gặp mặt.”
Nàng tươi cười nhiều lên, thực rõ ràng, nàng phi thường cao hứng có thể gặp mặt tẩu tẩu.
Hoắc Chỉ Đồng ý cười gia tăng, nắm tay cô em chồng, cười nói: “Ta và muội muội vừa gặp mặt mà như đã thân quen, muội muội hồi lâu không về nhà mẹ đẻ, lần này ở lại thời gian dài một chút.”
Hai nhà thư từ qua lại đã bàn đề tài này, cũng đạt thành ý kiến nhất trí, Kỷ Uyển Tương gật đầu: “Vậy đương nhiên tốt, đại tẩu không chê tiểu tử nhà muội làm ầm ĩ là được.”
“Nơi nào? Ta thấy cháu trai chắc nịch, rất đáng yêu.”
Nói thật, Hoắc Chỉ Đồng thực hâm mộ, nàng không nhịn được liếc nhìn bụng Kỷ Uyển Tương, cô em chồng là người có phúc khí, ba năm ôm hai, thai đầu tiên vẫn là tiểu tử rắn chắc.
Ánh mắt tẩu tử cực kỳ hâm mộ, Kỷ Uyển Tương vội an ủi: “Đại tẩu và ca ca thành thân thời gian ngắn ngủi, đừng nôn nóng, hài nhi tổng sẽ tới.”
“Ừ.”
Bên này chị dâu em chồng vừa gặp như đã thân quen, nói chuyện sôi nổi, bên kia người Trịnh gia hiểu rõ, Trịnh mẫu thuận thế nói chuyện với lão thái thái, để tránh đối phương xấu hổ, hiện trường còn có một tiểu tử chắc nịch làm ầm ĩ, không khí thực nhiệt liệt.
Kỷ Minh Tranh bế cháu trai, vứt vứt, tiểu tử này và cha vẫn thường chơi trò này, không sợ chút nào, cổ vũ nói: “Cữu cữu, lại đến, lại đến!”
“Hì hì, muốn cao một chút! Cao một chút!”
Kỷ Uyển Tương nghe vậy giả vờ tức giận, huấn con trai hai câu, nhưng tiểu tử này lá gan rất lớn, không sợ chút nào, Kỷ Minh Tranh cười ha ha, lại vứt vài cái mới buông, cười nói: “Thái tử điện hạ cũng mê chơi cái này.”
Nhưng thay đổi cháu trai lớn, cho dù hắn võ nghệ cao cường, tin tưởng mười phần, cũng không dám vứt cao như vậy.
Nói đến mẹ con tỷ tỷ, Kỷ Uyển Tương vui vẻ, vội không ngừng hỏi: “Ca ca, nương nương và điện hạ……”
Nàng còn chưa dứt lời, lại đột ngột bị một trận dồn dập tiếng bước chân đánh gãy, đại nha hoàn Trân Châu của Duyên Thọ Đường ngay cả thông bẩm cũng chờ không kịp, vén lên rèm cửa vào phòng.
“Không tốt! Lão thái thái……”
Không khí vui vẻ trong chính đường đột nhiên im bặt, mọi người quay đầu nhìn nàng, ánh mắt Kỷ Minh Tranh trầm trầm: “Hay cho một nha đầu to gan lớn mật.”
Hắn nói bình thường, giọng không cao, lại khiến lòng người run sợ, nhưng Trân Châu hầu hạ lão thái thái đã lâu, lúc này tuy kinh sợ, lại không rảnh lo thỉnh tội, “thình thịch” một tiếng quỳ xuống, căng da đầu nói: “Bẩm lão thái thái, là nhị lão gia nhị thái thái ở bên ngoài cầu kiến.”
Hôm nay là ngày vui, người gác cổng đều là tâm phúc của Kỷ Minh Tranh, đương nhiên sẽ không cho phu thê Kỷ Tông Hiền vào, nhưng thấy hai người này kinh hoảng luống cuống, chết sống không đi, muốn gặp thái phu nhân.
Hỏi chuyện gì, Kỷ Tông Hiền biết người gác cổng là người của cháu trai, sợ bị chặn lại, ông ta cắn chết không nói.
Người gác cổng thấy biểu tình hai người không phải giả bộ, vì thế sai người truyền lời vào bên trong.
Truyền lời đì về hướng Duyên Thọ Đường, vốn tính bẩm báo chủ tử nhà mình trước, không ngờ đi đến nửa đường đã gặp Trân Châu chuẩn bị vào ca trực.
Trân Châu tâm niệm vừa động, đoán được bảy tám phần, lập tức chạy đến cổng.
Người tới nói là phụng mệnh lệnh Hà thái phu nhân, người gác cổng không thể chặn lại, vì thế Kỷ Tông Hiền như nhìn thấy ánh rạng đông, nhanh chóng kéo nàng, nhỏ giọng nói thầm.
Trân Châu đại kinh thất sắc, nhanh chóng chạy như bay về Duyên Thọ Đường.
Còn đừng nói, bởi vì Kỷ Minh Tranh không thích nhị phòng, người gác cổng sai người tuy không cố tình kéo dài, nhưng dù sao đi không mau, Trân Châu chạy như bay còn đến nhanh hơn người truyền lời.
Trân Châu là tâm phúc của lão thái thái, trực tiếp vén rèm cửa liền vào nhà.
Kỷ Minh Tranh vừa nghe là nhị phòng, liền lạnh lùng nói: “Hôm nay huynh muội ta đoàn tụ, trong nhà mọi việc bận rộn, không tiện chiêu đãi nhị thúc nhị thẩm.”
Hắn thu cười, mặt mang không vui, cho dù Hà thái phu nhân cũng không dám trái ý, bà ta nói với Trân Châu: “Công gia nói đúng lắm, ngươi đi ra ngoài truyền lời, làm cho bọn họ hôm khác lại đến.”
Đáy lòng bà ta thầm mắng nhà lão nhị không bớt lo, sao lại canh ngày này tới cửa để bị ghét, chẳng lẽ không biết mâu thuẫn giữa chính mình và Kỷ Uyển Tương lớn cỡ nào?
Tống tiền cũng phải xem ngày chứ!
Ngày thường Kỷ Minh Tranh đã uy thế bức người, huống chi hiện giờ không vui? Nếu thay đổi bình thường, Trân Châu chắc chắn sẽ bò lăn ra cửa.
Đáng tiếc lần này không được.
Nàng khái đầu, run rẩy nói: “Không được, nhị lão gia nhị thái thái nói, Khâm nhị gia xảy ra chuyện, hiện giờ bị nha dịch bắt, đã áp vào đại lao Thuận Thiên Phủ rồi.”
Một câu nói nhất thời gây ra ngàn tầng sóng, không đề cập tới mọi người kinh ngạc, Hà thái phu nhân lại kinh lại sợ, vội phân phó: “Ngươi nha đầu này, còn trì hoãn cái gì? Mau đi mời nhị lão gia, nhị phu nhân vào!”
Trân Châu trộm liếc mắt ghế phía trên bên trái.
Sắc mặt Kỷ Minh Tranh nặng nề lại không nói chuyện, tuy không biết vì sao, nhưng chuyện này không nhỏ, tiếp tục ngăn đón không thích hợp.
Hắn là ngầm đồng ý, Trân Châu mới nhanh chóng bò lăn ra cửa, sai một bà tử chân cẳng nhanh nhẹn, vội vàng chạy đi truyền lời.
Lúc này, người gác cổng sai người cũng vào tới, bởi vì không biết phát sinh chuyện gì, Kỷ Minh Tranh nhướng mày, bình tĩnh xem diễn biến.
Phu thê Kỷ Tông Hiền vội vàng tìm đến, vừa vào cửa, Tào thị liền rớt nước mắt, bà ta là thật hoảng, trâm vàng rớt một cây cũng không phát hiện.
Phu thê hai người không rảnh lo mặt khác, lao thẳng tới trước mặt Hà thái phu nhân, “thình thịch” một tiếng thật mạnh quỳ xuống.
“Mẫu thân! Mẫu thân! Ngài phải cứu Khâm nhi!”
“Có chuyện gì, còn không nói rõ!” Hà thái phu nhân lạnh giọng đánh gãy con dâu cầu cứu, không nói rõ ràng, làm sao cứu?
Phu thê Kỷ Tông Hiền kinh hoảng luống cuống như tìm được chỗ dựa, Tào thị thật sâu thở hổn hển hai hơi, triệt để bùm bùm nói: “Mẫu thân, là như thế này, sáng sớm hôm nay có bạn học hẹn Khâm nhi, nói là dự tiệc chúc mừng, ai ngờ……”
Vì sao muốn chúc mừng, thì ra là bọn họ trúng cử.
Dù sao Kỷ Minh Khâm đọc sách hơn mười năm, cơ bản là có, ít nhất cũng là thực lực cử nhân, năm nay hắn tham dự kỳ thi mùa thu, phát huy không tệ, tuy đội sổ nhưng cũng có tên trên bảng.
Đây là chuyện vui, người nhà và Hà lão phu nhân vui mừng không cần phải nói, bản thân hắn từ sau khi yết bảng, đã nhiều ngày cũng bận rộn tham gia các tiệc chúc mừng.
Hôm nay có một bạn học cùng trúng cử nhân mở tiệc, mời các bạn học đến chia vui, phụ thân hắn là quan tam phẩm, thu được thiệp liền không ai không ứng.
Văn nhân, kỳ thật bọn họ có một sở thích gọi là phong lưu vận sự, lần này chủ tiệc cũng thế, hắn thiết lập yến hội ở hoa lâu đỉnh cấp tám đại ngõ nhỏ, triệu danh kỹ thanh quan làm bạn.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, dù sao tài tử phong lưu cũng vẫn được người truy phủng, mọi người không phải lần đầu tiên tham dự trường hợp này, sớm đã rất quen thuộc.
Nhưng giữa bữa tiệc lại xảy ra chuyện.
Tiệc rượu quá nửa, mọi người uống nhiệt liệt, Kỷ Minh Khâm vì một thanh quan tướng mạo xinh đẹp mà phát sinh tranh chấp với người khác.
Gia thế đối phương cũng không tệ, không thoái nhượng chút nào, người trẻ tuổi nhiệt huyết, tranh chấp hai câu liền xô đẩy.
Nhưng thực bất hạnh, trong lúc động thủ, Kỷ Minh Khâm dùng lực hơi lớn, người nọ lại trượt chân, nỗ lực vài cái không đứng vững, ngã xuống đầu đập vào góc bàn, thế nhưng đụng vào nơi yếu hại, đi đời nhà ma.
Mọi người nhất thời luống cuống, trong các cử tử có biểu đệ ruột của người bị hại, hắn phản ứng thực mau, lập tức sai người lao ra hoa lâu, chia binh làm hai đường, vừa thông tri nhà biểu huynh, vừa báo án Thuận Thiên Phủ.
Giết người là trọng án, Thuận Thiên Phủ nha dịch thực mau có mặt, bắt Kỷ Minh Khâm nhốt vào đại lao.
Mà người chết là con vợ cả của một nhà có gia thế, làm sao chịu đơn giản bỏ qua, bọn họ xác thật có chút năng lực, hơn nữa Thuận Thiên Phủ Y thiết diện vô tình, phu thê Kỷ Tông Hiền chạy một chuyến, không có kết quả, chỉ được một câu trả lời sẽ xử lý theo luật lệ.
Phu thê Kỷ Tông Hiền luống cuống, hai người chỉ có một đích tử, con vợ lẽ có, nhưng đều bị Tào thị dưỡng phế đi, nửa đời sau chỉ có thể dựa vào Kỷ Minh Khâm.
Vì thế, bọn họ rời đi Thuận Thiên Phủ, trước tiên đi thẳng đến Tĩnh Quốc công phủ.
Hiện tại mặt mũi bạc đều không quan trọng, mấu chốt là phải nhanh chóng cứu con trai ra, ngoại trừ Kỷ Minh Tranh, lại không có người khác có thể làm thành chuyện này.
Kỷ Minh Tranh sẽ làm theo sao?
Đương nhiên không có khả năng.
Phu thê Kỷ Tông Hiền bùm bùm nói xong, trong lòng Hà thái phu nhân gấp rút, nhanh chóng nhìn cháu trai trưởng: “A Tranh, con xem nên làm gì bây giờ?”
Ý của lão thái thái kỳ thật là làm sao mới có thể cứu cháu trai ra, nhưng Kỷ Minh Tranh không đợi bà ta nói xong, liền nhàn nhạt nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Thuận Thiên Phủ Y Trần đại nhân xưa nay công chính nghiêm minh, chắc chắn sẽ phán định thích hợp.”
Hắn là không giúp?
Ba người Hà thái phu nhân khiếp sợ, tiếp theo là ngốc lăng, liền nghe hắn không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Khâm đệ chỉ là lỡ tay trong quá trình tranh chấp, chắc chắn sẽ không đền mạng.”
Kỷ Minh Tranh thực khách quan phán đoán, đừng đùa, thân phận quốc cữu của hắn vốn vạn chúng chú mục, mọi người chính mắt thấy Kỷ Minh Khâm giết người, sao hắn có thể duỗi tay giúp đỡ để bị người khác bắt nhược điểm.
Kim thượng anh minh, Đô Sát Viện ngự sử hoả nhãn kim tinh, hắn chỉ muốn giúp ích cho muội muội, cũng không tính toán kéo chân sau.
Thật muốn tương trợ, chỉ có thể nói rõ việc này và cầu tình với bệ hạ.
Nhưng dựa vào cái gì?
Nhị phòng khinh nhục bào muội của hắn, đủ việc xấu làm hắn nghiến răng nghiến lợi, hắn không bỏ đá xuống giếng đã xem như khoan dung rộng lượng, làm sao có thể có thể nghĩ cách giúp đối phương?
“Cháu trai, đó là đệ đệ của con, là con cháu Kỷ gia, sao con có thể thấy chết mà không cứu?”
Tào thị bi thiết kêu gọi, bà ta thật sự luống cuống, con trai là vận mệnh của bà ta, vì hắn, bà có thể bất cứ giá nào!
“Cháu trai! Cháu trai!”
Bà ta “thình thịch” một tiếng quỳ xuống: “Nhị thẩm biết trước kia chính mình làm không đúng, nhị thẩm thỉnh tội với con, nhị thẩm cầu con đại nhân đại lượng, đừng liên lụy Khâm đệ của con!”
Tào thị rơi lệ đầy mặt, vừa nói vừa dùng sức dập đầu, Kỷ Minh Tranh nhăn nhăn mày, vọt đến bên kia: “Nhị thẩm không cần như thế, không bằng đi cầu xin người nhà của người chết.”
Đây là thực sự, nếu được người nhà người chết thông cảm, tự mình ra mặt cầu tình, sẽ được phán nhẹ.
Đối phương khẳng định sẽ không thật tha thứ, nhưng đàm phán cho tiền bạc, hoặc là điều kiện tốt khác, làm đối phương nhả ra chưa chắc không thể.
Kỷ Minh Tranh không biết thân phận người chết không thấp, nhưng Tào thị biết, đường này căn bản không thông, huống chi bà ta muốn không phải phán nhẹ, mà là hoàn hảo không tổn hao gì cứu con trai ra.
Kỷ Minh Tranh có năng lực, nhưng hắn không thể hỗ trợ.
Tào thị thấy Kỷ Minh Tranh không chịu nhận lễ, sắc mặt nhàn nhạt không dao động, bà ta kêu rên một tiếng, đứng lên nhào qua, muốn túm vạt áo chân cẳng đối phương khổ cầu.
Dù sao đối phương không đáp ứng, bà ta sẽ không buông tay!
Bà ta nghĩ đến khá tốt, không ngờ trong quá trình nhào qua lại xảy ra chuyện.
Trong chính đường vốn dĩ nam nữ phân ra ngồi hai bên, Kỷ Minh Tranh vì né tránh quỳ lạy, đứng dậy đi đến vị trí chót nhất bên nữ, Tào thị muốn nhào qua, liền đụng phải một chúng nữ quyến.
Bà ta làm lơ những người khác, động tác cũng quá lớn, thế nhưng ngơ ngác nhào về phía Kỷ Uyển Tương.
Kỷ Uyển Tương chính là mang thai!
Hoài thai hai tháng vốn chưa ổn, nếu bị đâm một chút hoặc là mang một chút, sẽ không xong.
Mọi người đại kinh thất sắc, chỉ là tất cả xảy ra đột ngột, Tào thị lại cách rất gần, hai bước lớn đã đến trước mặt Kỷ Uyển Tương.
Kỷ Minh Tranh, Trịnh Nghị hô hấp gần như đình trệ, như tia chớp tiến lên, nhưng lúc này lại có người sớm hơn một bước.
Người này là Hoắc Chỉ Đồng, nàng vốn dĩ ở bên cạnh Kỷ Uyển Tương, chị dâu em chồng còn nắm tay nói chuyện, nàng lập tức tiến lên một bước, vừa che trước mặt cô em chồng, vừa mang theo nàng tận lực co rụt lại.
Từ cỏ cây đâm chồi nảy lộc đến cuối thu thoải mái thanh tân, nhoáng lên đã qua nửa năm.
Nửa năm này, Hoắc Chỉ Đồng tiễn người nhà mẹ đẻ rời kinh, rơi nước mắt cáo biệt.
Tuy Thát Đát tạm thời vô lực xâm nhập phía nam, Hoắc Xuyên lưu lại kinh thành một đoạn thời gian, nhưng ông vẫn phải về Tuyên Phủ, tiếp tục tọa trấn Đại Chu bắc cương.
Mà Kỷ Minh Tranh không như thế, Cao Húc nương vụ án thông đồng với địch bốn phía chỉnh đốn kinh giao tam đại doanh, đồng thời phong hắn là đề đốc nội thần, túc vệ kinh sư.
Phu quân quyền cao chức trọng, hơn nữa không cần xa phó biên cương, khá tốt, Hoắc Chỉ Đồng nghe xong bá mẫu Triệu thị khuyên nhủ, thực mau thu thập tâm tình, nghiêm túc sinh hoạt.
Nàng chưởng quản nội trợ thành thạo, cùng phu quân cảm tình từ từ hòa hợp, nếu nói có gì không như ý, chính là thành thân thời gian ngắn ngủi, chưa thể mang thai.
Hà thái phu nhân rất có phê bình kín đáo, nhưng Kỷ Minh Tranh cũng không để ý, phu thê hai người đều tuổi trẻ, thân thể khoẻ mạnh, không có gì phải nôn nóng.
Hắn trực tiếp mở miệng chắn, sau khi lão thái thái nghe xong gật đầu tỏ vẻ lý giải, nhưng trong ngoài có như một hay không thì chưa chắc.
Hoắc Chỉ Đồng cũng không để trong lòng, phu quân và tổ mẫu mặt ngoài hài hòa như cũ, thực tế dần dần nội bộ lục đục, mặt ngoài không bị bắt sai lầm là được.
Lão thái thái có phúc không biết hưởng, đều là chính mình lăn lộn ra hậu quả xấu.
Vào tháng tám, có một ngày Kỷ Minh Tranh hưng phấn về phòng, Hoắc Chỉ Đồng thấy thế tò mò: “Phu quân có gì vui thế?”
Nam nhân xưa nay ổn trọng, khó được vui mừng lộ rõ trên nét mặt, công sự khả năng không lớn, chẳng lẽ?
“Hoàng hậu nương nương có thai sao?” Có thể làm hắn cao hứng như vậy, đại khái chỉ có người nhà để trong lòng.
“Cũng không phải.”
Kỷ Minh Tranh kinh ngạc một cái chớp mắt, ngay sau đó cười nói: “Là một nhà tiểu muội sắp về kinh.”
Một nhà Kỷ Uyển Tương sắp về tới.
Lúc trước trận chiến ở Yến Sơn đại thắng, hắn trở về Đại Chu, lúc ấy Kỷ Uyển Tương mang thai đủ tháng mới vừa sinh sản, còn đang ở cữ.
Trịnh Nghị là có tham chiến và lập công, sau đó cũng theo đại quân khải hoàn, nhưng hắn nhớ thương vợ con, khao thưởng ba quân xong, liền vội vội vàng vàng chạy về biên thành.
Ở cữ xong, hài tử quá nhỏ, căn bản không thích hợp ra cửa.
Bởi vì lẫn nhau đều có công vụ bận rộn không thể phân thân, cho nên mặc dù thường xuyên gửi thư, nhưng huynh muội lại trước sau không thể gặp lại.
Lần này Trịnh Nghị điều nhiệm về kinh, cùng gia quyến lên đường, dự tính cuối tháng tám đầu tháng chín, mẹ con Kỷ Uyển Tương có thể đến kinh thành.
“Tòa nhà Trịnh gia đã lâu không có người ở, lại sắp bắt đầu mùa đông, hài tử cũng còn nhỏ, cần phải sửa sang lại, đốt thêm địa long mới có thể vào ở.”
Kỷ Minh Tranh ngồi không yên, đi dạo vài bước, hắn càng nghĩ càng cao hứng: “Nhưng cũng không sao, trước tiên ở trong nhà một đoạn thời gian, chờ tòa nhà Trịnh gia xử lý thỏa đáng, lại trở về cũng không muộn.”
Hoắc Chỉ Đồng thấy hắn cao hứng, đáy mắt cũng nhiễm vui mừng, ý cười tràn ra đuôi mày khóe mắt, nàng dịu dàng nói: “Phu quân, chúng ta phải nhanh chóng sai người vẩy nước quét nhà, địa long thiêu vượng, cháu trai tuổi nhỏ, không được nhiễm khí lạnh.”
“Đúng vậy!”
“Nghe nói trước khi nương nương và tiểu muội xuất giá, tiểu muội ở phía đông Triều Hà Viện, đáng lẽ lúc này cũng ở đó, nhưng đó là khuê các của nương nương, sợ là không thể động.”
Hoắc Chỉ Đồng chần chờ, dù sao trong nhà ra một Hoàng hậu, chính là chuyện lớn, đừng nói chủ tử ít sân nhiều, mặc dù là con cháu sum xuê, ở chen chúc, cũng trăm triệu không thể động sân kia.
“Triều Hà Viện xác thật không thể động.”
Nhắc tới nơi này, Kỷ Minh Tranh khó nén tiếc nuối, bởi vì lúc trước Kỷ Uyển Thanh xuất giá, đường muội liền gấp không chờ nổi tu chỉnh dọn vào ở, thời gian hai ba năm, không nói hoàn toàn thay đổi, chỉ nói hành vi và hơi thở liền khiến người ta chán ghét.
Hắn đuổi nhị phòng ra phủ, trước tiên lệnh thợ thủ công sửa sang lại nơi này, ngoại trừ xà nhà khung xương, gần như hoàn toàn đổi mới.
Hơi thở tu hú chiếm tổ xác thật thanh trừ sạch sẽ, nhưng đồng thời, dấu vết sinh hoạt còn sót lại của Kỷ thị tỷ muội cũng không còn, cho dù mô phỏng giống như thế nào.
Kỷ Uyển Thanh về nhà mẹ đẻ rất nhiều lần, nhưng không lần nào đặt chân đến Triều Hà Viện, bắt đầu từ một khắc đường muội dọn vào, cái gai đã ghim vào lòng.
Mặc dù nàng không thèm để ý, nhưng Tĩnh Quốc công phủ cũng phải bày ra thái độ.
“Triều Hà Viện vốn là nương nương ở một mình, tiểu muội ở Phi Vân Cư bên cạnh, chỉ là sau lại……” thành bé gái mồ côi, Kỷ Uyển Thanh vì chiếu cố muội muội, mới cho dọn vào ở cùng nhau.
Giọng Kỷ Minh Tranh trầm thấp một chút: “Nàng sai người dọn dẹp Phi Vân Cư là được.”
“Dạ.”
Hoắc Chỉ Đồng ôn nhu ứng, lại cầm tay hắn, xem như trấn an, nói sang chuyện khác: “Nghe nói cháu trai bằng tuổi đại hoàng tử, không biết có phải hay không.”
“Đúng vậy, hắn chỉ nhỏ hơn đại hoàng tử nửa tháng, là một tiểu tử chắc nịch, sức lực cũng lớn,……”
Kỷ Minh Tranh theo đề tài nói tiếp, thực mau, hắn lại lần nữa cao hứng, Hoắc Chỉ Đồng mỉm cười nhìn hắn, chuyên chú nghe, không ngừng phụ họa.
Thời gian nhón chân mong chờ trôi qua đặc biệt chậm chạp, nhưng tốt xấu gì đầu tháng chín cũng tới, Trịnh Nghị và gia quyến đến kinh thành.
Kỷ Uyển Thanh và bào muội ba năm không gặp, đương nhiên là tưởng niệm, lúc này cuối cùng ba huynh muội có thể đoàn tụ.
Nàng muốn ra cung, nhưng lại săn sóc muội muội, dời thời gian gặp qua hai ngày sau.
Nàng là tỷ tỷ, cũng là đương triều Hoàng hậu, quan trọng nhất là Cao Húc cũng cùng đi, thân phận khác biệt khách quan tồn tại, như thế nào cũng phải cho muội muội thời gian điều chỉnh một chút, nếu phong trần mệt mỏi lại hoảng loạn, ngược lại không đẹp.
Kỷ Uyển Thanh không tới, cũng làm Tĩnh Quốc công phủ nhẹ nhàng rất nhiều, dù sao nghênh đón Đế Hậu cải trang cũng không phải việc nhỏ, trong nhà còn có tiểu cô nãi nãi về thăm.
Trong phủ sáng sớm đã sai tôi tớ ra cửa, vẩy nước quét dọn phố hẻm, Trịnh gia nói ước chừng trước giờ cơm trưa đến, Kỷ Minh Tranh xin nghỉ, sớm ra cửa thành chờ người.
Người vừa đến, huynh muội cách sáu năm mới gặp lại, như thế nào kích động vui sướng không nói, Kỷ Minh Tranh tinh tế đánh giá muội muội, thấy Kỷ Uyển Tương sắc mặt hồng nhuận, mặt mày giãn ra, dáng người không gầy yếu giống dĩ vãng, đẫy đà không ít.
Cháu trai là một tiểu tử khoẻ mạnh kháu khỉnh, tò mò đánh giá cữu cữu, thực rõ ràng mẹ con hai người sống rất tốt.
Hắn đánh trên vai Trịnh Nghị một quyền: “Xem như tiểu tử đệ còn tạm được, nếu dám chậm trễ tiểu muội ta, ta chắc chắn không tha cho đệ!”
Phụ thân hai người giao tình cực tốt, từ nhỏ cãi nhau ầm ĩ lớn lên, nói là thân như huynh đệ ruột cũng không quá, Trịnh Nghị cũng không khách sáo, một quyền đánh trả: “Đây là đương nhiên.”
Đoàn người ngắn ngủi gặp nhau, Kỷ Minh Tranh còn được biết một tin tức tốt, ở trên đường Kỷ Uyển Tương có chút không khoẻ, mời đại phu bắt mạch, phát hiện đã hoài thai hai tháng.
Hắn đại hỉ.
Kỷ Minh Tranh vội thấp giọng dò hỏi muội muội, đường xá xa xôi, không biết xóc nảy có chỗ nào không khoẻ.
Kỷ Uyển Tương lắc đầu, nàng mang thai lần này rất khỏe mạnh, hơn nữa sau khi chẩn đoán chính xác, tốc độ đoàn xe lại thả chậm rất nhiều, nàng không những không có chỗ nào không khoẻ, ngược lại giờ phút này gặp việc vui tâm tình sảng khoái, phá lệ nhảy nhót.
Kỷ Minh Tranh tinh tế đánh giá một lát, xác thật như thế, hắn mới yên lòng, làm muội muội một lần nữa lên xe, tiếp tục vào thành, đi về Tĩnh Quốc công phủ.
Vào cửa lớn Quốc công phủ, đoàn người đi thẳng đến Duyên Thọ Đường.
Không có biện pháp, tuy đã xuất giá, nhưng về nhà mẹ đẻ vẫn yêu cầu trước tiên bái kiến trưởng bối, choi dù hai bên đã từng ngăn cách quá sâu.
Nhưng, trải qua ba năm Trịnh mẫu tay cầm tay dạy dỗ, hơn nữa nàng lại tự mình ra trận nhân tế kết giao, rốt cuộc Kỷ Uyển Tương rất có tiến bộ, cho dù như cũ mẫn cảm nghĩ nhiều, nhưng trong các trường hợp lớn, lời nói và biểu hiện thực tế cũng chọn không ra khuyết điểm.
Nàng không mặn không nhạt thăm hỏi Hà thái phu nhân vài câu, giây lát nói sang chuyện khác, sườn mặt nhìn về phía Hoắc Chỉ Đồng: “Muội xa ở biên thành, chưa từng bái kiến đại tẩu, cũng may hôm nay có cơ hội gặp mặt.”
Nàng tươi cười nhiều lên, thực rõ ràng, nàng phi thường cao hứng có thể gặp mặt tẩu tẩu.
Hoắc Chỉ Đồng ý cười gia tăng, nắm tay cô em chồng, cười nói: “Ta và muội muội vừa gặp mặt mà như đã thân quen, muội muội hồi lâu không về nhà mẹ đẻ, lần này ở lại thời gian dài một chút.”
Hai nhà thư từ qua lại đã bàn đề tài này, cũng đạt thành ý kiến nhất trí, Kỷ Uyển Tương gật đầu: “Vậy đương nhiên tốt, đại tẩu không chê tiểu tử nhà muội làm ầm ĩ là được.”
“Nơi nào? Ta thấy cháu trai chắc nịch, rất đáng yêu.”
Nói thật, Hoắc Chỉ Đồng thực hâm mộ, nàng không nhịn được liếc nhìn bụng Kỷ Uyển Tương, cô em chồng là người có phúc khí, ba năm ôm hai, thai đầu tiên vẫn là tiểu tử rắn chắc.
Ánh mắt tẩu tử cực kỳ hâm mộ, Kỷ Uyển Tương vội an ủi: “Đại tẩu và ca ca thành thân thời gian ngắn ngủi, đừng nôn nóng, hài nhi tổng sẽ tới.”
“Ừ.”
Bên này chị dâu em chồng vừa gặp như đã thân quen, nói chuyện sôi nổi, bên kia người Trịnh gia hiểu rõ, Trịnh mẫu thuận thế nói chuyện với lão thái thái, để tránh đối phương xấu hổ, hiện trường còn có một tiểu tử chắc nịch làm ầm ĩ, không khí thực nhiệt liệt.
Kỷ Minh Tranh bế cháu trai, vứt vứt, tiểu tử này và cha vẫn thường chơi trò này, không sợ chút nào, cổ vũ nói: “Cữu cữu, lại đến, lại đến!”
“Hì hì, muốn cao một chút! Cao một chút!”
Kỷ Uyển Tương nghe vậy giả vờ tức giận, huấn con trai hai câu, nhưng tiểu tử này lá gan rất lớn, không sợ chút nào, Kỷ Minh Tranh cười ha ha, lại vứt vài cái mới buông, cười nói: “Thái tử điện hạ cũng mê chơi cái này.”
Nhưng thay đổi cháu trai lớn, cho dù hắn võ nghệ cao cường, tin tưởng mười phần, cũng không dám vứt cao như vậy.
Nói đến mẹ con tỷ tỷ, Kỷ Uyển Tương vui vẻ, vội không ngừng hỏi: “Ca ca, nương nương và điện hạ……”
Nàng còn chưa dứt lời, lại đột ngột bị một trận dồn dập tiếng bước chân đánh gãy, đại nha hoàn Trân Châu của Duyên Thọ Đường ngay cả thông bẩm cũng chờ không kịp, vén lên rèm cửa vào phòng.
“Không tốt! Lão thái thái……”
Không khí vui vẻ trong chính đường đột nhiên im bặt, mọi người quay đầu nhìn nàng, ánh mắt Kỷ Minh Tranh trầm trầm: “Hay cho một nha đầu to gan lớn mật.”
Hắn nói bình thường, giọng không cao, lại khiến lòng người run sợ, nhưng Trân Châu hầu hạ lão thái thái đã lâu, lúc này tuy kinh sợ, lại không rảnh lo thỉnh tội, “thình thịch” một tiếng quỳ xuống, căng da đầu nói: “Bẩm lão thái thái, là nhị lão gia nhị thái thái ở bên ngoài cầu kiến.”
Hôm nay là ngày vui, người gác cổng đều là tâm phúc của Kỷ Minh Tranh, đương nhiên sẽ không cho phu thê Kỷ Tông Hiền vào, nhưng thấy hai người này kinh hoảng luống cuống, chết sống không đi, muốn gặp thái phu nhân.
Hỏi chuyện gì, Kỷ Tông Hiền biết người gác cổng là người của cháu trai, sợ bị chặn lại, ông ta cắn chết không nói.
Người gác cổng thấy biểu tình hai người không phải giả bộ, vì thế sai người truyền lời vào bên trong.
Truyền lời đì về hướng Duyên Thọ Đường, vốn tính bẩm báo chủ tử nhà mình trước, không ngờ đi đến nửa đường đã gặp Trân Châu chuẩn bị vào ca trực.
Trân Châu tâm niệm vừa động, đoán được bảy tám phần, lập tức chạy đến cổng.
Người tới nói là phụng mệnh lệnh Hà thái phu nhân, người gác cổng không thể chặn lại, vì thế Kỷ Tông Hiền như nhìn thấy ánh rạng đông, nhanh chóng kéo nàng, nhỏ giọng nói thầm.
Trân Châu đại kinh thất sắc, nhanh chóng chạy như bay về Duyên Thọ Đường.
Còn đừng nói, bởi vì Kỷ Minh Tranh không thích nhị phòng, người gác cổng sai người tuy không cố tình kéo dài, nhưng dù sao đi không mau, Trân Châu chạy như bay còn đến nhanh hơn người truyền lời.
Trân Châu là tâm phúc của lão thái thái, trực tiếp vén rèm cửa liền vào nhà.
Kỷ Minh Tranh vừa nghe là nhị phòng, liền lạnh lùng nói: “Hôm nay huynh muội ta đoàn tụ, trong nhà mọi việc bận rộn, không tiện chiêu đãi nhị thúc nhị thẩm.”
Hắn thu cười, mặt mang không vui, cho dù Hà thái phu nhân cũng không dám trái ý, bà ta nói với Trân Châu: “Công gia nói đúng lắm, ngươi đi ra ngoài truyền lời, làm cho bọn họ hôm khác lại đến.”
Đáy lòng bà ta thầm mắng nhà lão nhị không bớt lo, sao lại canh ngày này tới cửa để bị ghét, chẳng lẽ không biết mâu thuẫn giữa chính mình và Kỷ Uyển Tương lớn cỡ nào?
Tống tiền cũng phải xem ngày chứ!
Ngày thường Kỷ Minh Tranh đã uy thế bức người, huống chi hiện giờ không vui? Nếu thay đổi bình thường, Trân Châu chắc chắn sẽ bò lăn ra cửa.
Đáng tiếc lần này không được.
Nàng khái đầu, run rẩy nói: “Không được, nhị lão gia nhị thái thái nói, Khâm nhị gia xảy ra chuyện, hiện giờ bị nha dịch bắt, đã áp vào đại lao Thuận Thiên Phủ rồi.”
Một câu nói nhất thời gây ra ngàn tầng sóng, không đề cập tới mọi người kinh ngạc, Hà thái phu nhân lại kinh lại sợ, vội phân phó: “Ngươi nha đầu này, còn trì hoãn cái gì? Mau đi mời nhị lão gia, nhị phu nhân vào!”
Trân Châu trộm liếc mắt ghế phía trên bên trái.
Sắc mặt Kỷ Minh Tranh nặng nề lại không nói chuyện, tuy không biết vì sao, nhưng chuyện này không nhỏ, tiếp tục ngăn đón không thích hợp.
Hắn là ngầm đồng ý, Trân Châu mới nhanh chóng bò lăn ra cửa, sai một bà tử chân cẳng nhanh nhẹn, vội vàng chạy đi truyền lời.
Lúc này, người gác cổng sai người cũng vào tới, bởi vì không biết phát sinh chuyện gì, Kỷ Minh Tranh nhướng mày, bình tĩnh xem diễn biến.
Phu thê Kỷ Tông Hiền vội vàng tìm đến, vừa vào cửa, Tào thị liền rớt nước mắt, bà ta là thật hoảng, trâm vàng rớt một cây cũng không phát hiện.
Phu thê hai người không rảnh lo mặt khác, lao thẳng tới trước mặt Hà thái phu nhân, “thình thịch” một tiếng thật mạnh quỳ xuống.
“Mẫu thân! Mẫu thân! Ngài phải cứu Khâm nhi!”
“Có chuyện gì, còn không nói rõ!” Hà thái phu nhân lạnh giọng đánh gãy con dâu cầu cứu, không nói rõ ràng, làm sao cứu?
Phu thê Kỷ Tông Hiền kinh hoảng luống cuống như tìm được chỗ dựa, Tào thị thật sâu thở hổn hển hai hơi, triệt để bùm bùm nói: “Mẫu thân, là như thế này, sáng sớm hôm nay có bạn học hẹn Khâm nhi, nói là dự tiệc chúc mừng, ai ngờ……”
Vì sao muốn chúc mừng, thì ra là bọn họ trúng cử.
Dù sao Kỷ Minh Khâm đọc sách hơn mười năm, cơ bản là có, ít nhất cũng là thực lực cử nhân, năm nay hắn tham dự kỳ thi mùa thu, phát huy không tệ, tuy đội sổ nhưng cũng có tên trên bảng.
Đây là chuyện vui, người nhà và Hà lão phu nhân vui mừng không cần phải nói, bản thân hắn từ sau khi yết bảng, đã nhiều ngày cũng bận rộn tham gia các tiệc chúc mừng.
Hôm nay có một bạn học cùng trúng cử nhân mở tiệc, mời các bạn học đến chia vui, phụ thân hắn là quan tam phẩm, thu được thiệp liền không ai không ứng.
Văn nhân, kỳ thật bọn họ có một sở thích gọi là phong lưu vận sự, lần này chủ tiệc cũng thế, hắn thiết lập yến hội ở hoa lâu đỉnh cấp tám đại ngõ nhỏ, triệu danh kỹ thanh quan làm bạn.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, dù sao tài tử phong lưu cũng vẫn được người truy phủng, mọi người không phải lần đầu tiên tham dự trường hợp này, sớm đã rất quen thuộc.
Nhưng giữa bữa tiệc lại xảy ra chuyện.
Tiệc rượu quá nửa, mọi người uống nhiệt liệt, Kỷ Minh Khâm vì một thanh quan tướng mạo xinh đẹp mà phát sinh tranh chấp với người khác.
Gia thế đối phương cũng không tệ, không thoái nhượng chút nào, người trẻ tuổi nhiệt huyết, tranh chấp hai câu liền xô đẩy.
Nhưng thực bất hạnh, trong lúc động thủ, Kỷ Minh Khâm dùng lực hơi lớn, người nọ lại trượt chân, nỗ lực vài cái không đứng vững, ngã xuống đầu đập vào góc bàn, thế nhưng đụng vào nơi yếu hại, đi đời nhà ma.
Mọi người nhất thời luống cuống, trong các cử tử có biểu đệ ruột của người bị hại, hắn phản ứng thực mau, lập tức sai người lao ra hoa lâu, chia binh làm hai đường, vừa thông tri nhà biểu huynh, vừa báo án Thuận Thiên Phủ.
Giết người là trọng án, Thuận Thiên Phủ nha dịch thực mau có mặt, bắt Kỷ Minh Khâm nhốt vào đại lao.
Mà người chết là con vợ cả của một nhà có gia thế, làm sao chịu đơn giản bỏ qua, bọn họ xác thật có chút năng lực, hơn nữa Thuận Thiên Phủ Y thiết diện vô tình, phu thê Kỷ Tông Hiền chạy một chuyến, không có kết quả, chỉ được một câu trả lời sẽ xử lý theo luật lệ.
Phu thê Kỷ Tông Hiền luống cuống, hai người chỉ có một đích tử, con vợ lẽ có, nhưng đều bị Tào thị dưỡng phế đi, nửa đời sau chỉ có thể dựa vào Kỷ Minh Khâm.
Vì thế, bọn họ rời đi Thuận Thiên Phủ, trước tiên đi thẳng đến Tĩnh Quốc công phủ.
Hiện tại mặt mũi bạc đều không quan trọng, mấu chốt là phải nhanh chóng cứu con trai ra, ngoại trừ Kỷ Minh Tranh, lại không có người khác có thể làm thành chuyện này.
Kỷ Minh Tranh sẽ làm theo sao?
Đương nhiên không có khả năng.
Phu thê Kỷ Tông Hiền bùm bùm nói xong, trong lòng Hà thái phu nhân gấp rút, nhanh chóng nhìn cháu trai trưởng: “A Tranh, con xem nên làm gì bây giờ?”
Ý của lão thái thái kỳ thật là làm sao mới có thể cứu cháu trai ra, nhưng Kỷ Minh Tranh không đợi bà ta nói xong, liền nhàn nhạt nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Thuận Thiên Phủ Y Trần đại nhân xưa nay công chính nghiêm minh, chắc chắn sẽ phán định thích hợp.”
Hắn là không giúp?
Ba người Hà thái phu nhân khiếp sợ, tiếp theo là ngốc lăng, liền nghe hắn không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Khâm đệ chỉ là lỡ tay trong quá trình tranh chấp, chắc chắn sẽ không đền mạng.”
Kỷ Minh Tranh thực khách quan phán đoán, đừng đùa, thân phận quốc cữu của hắn vốn vạn chúng chú mục, mọi người chính mắt thấy Kỷ Minh Khâm giết người, sao hắn có thể duỗi tay giúp đỡ để bị người khác bắt nhược điểm.
Kim thượng anh minh, Đô Sát Viện ngự sử hoả nhãn kim tinh, hắn chỉ muốn giúp ích cho muội muội, cũng không tính toán kéo chân sau.
Thật muốn tương trợ, chỉ có thể nói rõ việc này và cầu tình với bệ hạ.
Nhưng dựa vào cái gì?
Nhị phòng khinh nhục bào muội của hắn, đủ việc xấu làm hắn nghiến răng nghiến lợi, hắn không bỏ đá xuống giếng đã xem như khoan dung rộng lượng, làm sao có thể có thể nghĩ cách giúp đối phương?
“Cháu trai, đó là đệ đệ của con, là con cháu Kỷ gia, sao con có thể thấy chết mà không cứu?”
Tào thị bi thiết kêu gọi, bà ta thật sự luống cuống, con trai là vận mệnh của bà ta, vì hắn, bà có thể bất cứ giá nào!
“Cháu trai! Cháu trai!”
Bà ta “thình thịch” một tiếng quỳ xuống: “Nhị thẩm biết trước kia chính mình làm không đúng, nhị thẩm thỉnh tội với con, nhị thẩm cầu con đại nhân đại lượng, đừng liên lụy Khâm đệ của con!”
Tào thị rơi lệ đầy mặt, vừa nói vừa dùng sức dập đầu, Kỷ Minh Tranh nhăn nhăn mày, vọt đến bên kia: “Nhị thẩm không cần như thế, không bằng đi cầu xin người nhà của người chết.”
Đây là thực sự, nếu được người nhà người chết thông cảm, tự mình ra mặt cầu tình, sẽ được phán nhẹ.
Đối phương khẳng định sẽ không thật tha thứ, nhưng đàm phán cho tiền bạc, hoặc là điều kiện tốt khác, làm đối phương nhả ra chưa chắc không thể.
Kỷ Minh Tranh không biết thân phận người chết không thấp, nhưng Tào thị biết, đường này căn bản không thông, huống chi bà ta muốn không phải phán nhẹ, mà là hoàn hảo không tổn hao gì cứu con trai ra.
Kỷ Minh Tranh có năng lực, nhưng hắn không thể hỗ trợ.
Tào thị thấy Kỷ Minh Tranh không chịu nhận lễ, sắc mặt nhàn nhạt không dao động, bà ta kêu rên một tiếng, đứng lên nhào qua, muốn túm vạt áo chân cẳng đối phương khổ cầu.
Dù sao đối phương không đáp ứng, bà ta sẽ không buông tay!
Bà ta nghĩ đến khá tốt, không ngờ trong quá trình nhào qua lại xảy ra chuyện.
Trong chính đường vốn dĩ nam nữ phân ra ngồi hai bên, Kỷ Minh Tranh vì né tránh quỳ lạy, đứng dậy đi đến vị trí chót nhất bên nữ, Tào thị muốn nhào qua, liền đụng phải một chúng nữ quyến.
Bà ta làm lơ những người khác, động tác cũng quá lớn, thế nhưng ngơ ngác nhào về phía Kỷ Uyển Tương.
Kỷ Uyển Tương chính là mang thai!
Hoài thai hai tháng vốn chưa ổn, nếu bị đâm một chút hoặc là mang một chút, sẽ không xong.
Mọi người đại kinh thất sắc, chỉ là tất cả xảy ra đột ngột, Tào thị lại cách rất gần, hai bước lớn đã đến trước mặt Kỷ Uyển Tương.
Kỷ Minh Tranh, Trịnh Nghị hô hấp gần như đình trệ, như tia chớp tiến lên, nhưng lúc này lại có người sớm hơn một bước.
Người này là Hoắc Chỉ Đồng, nàng vốn dĩ ở bên cạnh Kỷ Uyển Tương, chị dâu em chồng còn nắm tay nói chuyện, nàng lập tức tiến lên một bước, vừa che trước mặt cô em chồng, vừa mang theo nàng tận lực co rụt lại.