Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 17
Con Hoang
Phần 17
Chương 17 – người xưa tìm về.
Dùng một chút lực tàn cuối cùng tôi vẫn cố cầu nguyện cho đứa nhỏ bình an, cầu cho bác gái hoặc ai đó nhìn thấy tôi và đưa tôi đi cấp cứu. Đáp lại những lời nguyện cầu ấy của tôi chỉ là sự im lặng đến đáng sợ của ngôi nhà. Tầm này học sinh thì đi học, người lớn cũng đi làm, một số người thì đi chợ chuẩn bị cho bữa cơm trưa, không biết tôi có cố gắng được đến khi bác Duyên trở về hay không?
Chút tỉnh tảo cuối cùng tôi cũng không giữ được nữa, cứ thế tôi nằm bất động trong vô thức, phía dưới bé con của tôi đang thúc thật mạnh xuống xương chậu tôi cũng chẳng còn cảm nhận được nữa.
Chẳng biết tôi ngất đi bao lâu chỉ biết sau đó tôi bị đánh thức bởi mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi. Giật mình nhìn xuống bụng, phía dưới ấy nhỏ hơn ngày thường khiến tôi hoảng hốt muốn chạy đi tìm con mà chân tê cứng chẳng thể điều khiển được nhìn quanh.
Bác gái thấy tôi tỉnh thì vui mừng hỏi:
– Con tỉnh rồi hả, có đau hay mệt ở đâu không?
– Con của con đâu, con của con đâu rồi?
– Con nằm xuống đi, thằng bé ổn, bác sĩ đang cho nằm lồng kính theo dõi mấy hôm, trộm vía thế mà 2.5kg đấy con ạ.
Nghe vậy tôi mới thở phào nhẹ nhõm, mà nằm xuống nghỉ ngơi còn bác gái lại vội vã chạy đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho tôi.
Bác sĩ tới thăm khám qua một chút, dặn dò vài câu rồi cũng đi. Còn lại mình tôi và bác gái tôi mới nhớ ra sự việc lúc sáng nên hỏi:
– Mẹ, là mẹ đưa con vào đây ạ?
Thế nhưng bác gái lại lắc đầu đáp:
– Không phải mẹ, là ông Tú đưa con vào viện sau đó còn nhờ người ra chợ tìm mẹ nữa.
– Ông Tú… ông ta… con không tin ông ta…
– Là thật, hàng xóm ai cũng nói như thế cả, mẹ biết con vẫn còn hận ông ấy, bản thân mẹ cũng không tha thứ cho những việc ông ấy đã làm với con. Nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Hóa ra người đưa tôi vào viện cấp cứu không phải bác gái mà là ông Tú, ông ta có công việc đi ngang qua nên định rẽ vào gửi cho chị Thoa ít đồ. Thấy tôi đang nằm trên đất, người thì ướt sũng nên vội nhờ người đưa đi cấp cứu, ông ấy còn dùng chính xe ô tô của ông ta để đưa tôi đi viện, cũng chính ông ta là người tạm ứng viện phí và nhờ bác sĩ quen để cho tôi được mổ nhanh nhất.
Ông ta nợ tôi đời con gái, nhưng mẹ con tôi lại nợ ông ta một mạng. Người ngoài ai cũng nghĩ tôi cần phải nói với ông ta một tiếng cảm ơn, nhưng tôi không làm được. Trong lòng tôi vẫn mang nhiều oán hận dành cho ông ta, dù ông ta có cứu tôi, hay chết trước mặt tôi thì tôi vẫn không thể ngừng hận ông ta.
Cũng may có bác gái hiểu, bác chưa từng ép tôi làm gì mà tôi không muốn mà chỉ nhẹ nhàng nắm tay tôi mà an ủi:
– Cái gì đã qua thì đừng nghĩ nữa, con mới sinh nghĩ ngợi nhiều không tốt cho sức khỏe. Cố gắng nghỉ ngơi thật nhiều để có sữa cho thằng cu.
– Nhưng mà…
– Mẹ hiểu con nghĩ gì, nhưng kệ đi, cứ xem như đó là ông ấy đang trả nợ cho những tội lỗi đã gây ra cho con. Bây giờ sức khỏe của con mới là quan trọng nhất, mấy thứ khác không cần quá bận tâm.
Biết là như thế nhưng tôi lại không thể ngừng suy nghĩ, còn con trai tôi nữa, bác sĩ nói nếu thằng bé đang được khám kiểm tra về hô hấp và các dị tật bẩm sinh, sau đó sẽ chuyển vào lồng kính. Sang ngày thứ 5 thì sẽ khám vàng da, tới ngày thứ 10 thì kiểm tra lần cuối về chức năng thận, ruột, não bộ… nếu bé đáp ứng tốt có thể được ghép mẹ ngay sau đó.
Nhiệm vụ hàng ngày của tôi là vắt sữa theo cữ 2 tiếng một lần để bác gái mang tới cho thằng bé. Lượng sữa thằng bé ăn khá ít, nên trộm vía tôi có đủ sữa cho con mà không cần phải dùng đến sữa ngoài.
Tôi quyết định đặt tên cho con là Bình Minh để mong cuộc đời của thằng bé sau này lúc nào cũng tươi sáng như nắng sớm.
Mấy ngày nằm viện bác gái luôn ở cùng tôi, một tay bác chăm sóc cho hai mẹ con tôi vô cùng chu đáo, buổi tối còn có thêm chị Thoa, một nhà ba người chúng tôi nằm ở phòng tự nguyện cùng nhau bàn luận về con trai tôi. Chị Thoa cưng thằng bé đến mức nằng nặc đòi nhận làm con nuôi, tôi đương nhiên là không phản đối, con trai tôi có chị yêu thương đó là phúc phần của thằng bé, và cũng là may mắn của mẹ con tôi.
Tôi từ phòng hồi sức qua phòng tự nguyện thì ông Tú có vào thăm nhưng tôi không nói chuyện mà nằm quay mặt vào trong tường. Ông ta ngồi một lúc rồi cũng tự động đứng dậy đi về, trước khi rời đi tôi có nghe thấy ông ta lí nhí nói:
– Xin lỗi..
Tôi không biết bản thân nghe nhầm hay không, nhưng dù cho ông ta có thật lòng hối lỗi tôi vẫn không muốn tha thứ. Có lần tôi vô tình nghe chị Thoa nói chuyện, đứa con gái út của ông ta với vợ 2 cũng suýt nữa bị người ta dâm ô, có lẽ vì thế nên ông ta mới cảm thấy day dứt về những việc mình đã làm.
Còn với tôi, nỗi đau ông ta gây ra cho tôi cả đời này tôi cũng chẳng thể nào tha thứ.
———*———*——
Sang đến ngày thứ 5 vết mổ của tôi đỡ đau mà sức khỏe của Bình Minh, con trai tôi cũng ổn hơn nên tôi có thể cho con ti trực tiếp. Khoảnh khắc thiêng liêng nhất cuộc đời tôi chính là giây phút được ẵm bồng thằng bé trên tay. Dù đã nhiều lần nhìn ngắm con qua lồng kính nhưng khi được trực tiếp chạm vào da thịt con tôi vẫn bật khóc vì hạnh phúc.
Được làm mẹ là một trải nghiệm hạnh phúc nhất đời tôi, xen lẫn trong niềm hạnh phúc ấy là một chút tủi thân, không phải vì sinh non mà vì tôi chạnh lòng nhớ đến mẹ.
Chẳng biết giây phút tôi chào đời có được bà yêu thương và ấp ôm vào lòng như cái cách mà tôi đang ôm con tôi hay không?
Thằng bé chắc cũng cảm nhận được tình mẫu tử nên mở to mắt nhìn tôi, khoảnh khắc nhìn thấy hình bóng của mình phản chiếu trong mắt con tim tôi như tan chảy, vừa vui, vừa hạnh phúc, nhưng cũng vừa có chút gì đó lo lắng cho sức khỏe của con.
Mặc dù bác sĩ có nói thằng bé khá tốt nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng, tôi lo thằng bé sinh non sức khỏe sẽ không được tốt, lo bản thân vụng về không chăm sóc tốt được cho con. Cũng may thằng bé biết thương mẹ nên chỉ sau 20 ngày nằm viện thì hai mẹ con cũng được về nhà.
Vẫn là bác gái chăm sóc tôi, bác kiêng kỹ lắm, chẳng cho tôi đụng tay vào thứ gì, nhiều lúc tôi vẫn thầm ước giá như bác là mẹ ruột của tôi thì đời tôi sẽ hạnh phúc biết bao.
———*——–*——
Ngày tháng dần trôi, mới đấy mà đã đầy tháng cu con, hôm nay chị Thoa cũng xin nghỉ để làm mâm cơm nhỏ cúng đầy tháng cho con tôi.
Đang vui vẻ nói chuyện cùng mọi người thì điện thoại của bác gái đột ngột đổ chuông nên bác nhờ tôi nghe giúp:
– Alo.
– Cho hỏi đây có phải số của u Duyên không ạ?
Giọng nói này quen quá mà nhất thời tôi chưa thể nhớ ra là của ai nên phải hỏi lại:
– Dạ đúng rồi, ai thế ạ?
Đầu dây bên kia không trả lời mà hỏi ngược lại tôi:
– Nguyên, là Nguyên có phải không em?
– Ai vậy, sao lại biết tôi?
– Là anh đây, Thuật đây…
Thuật, là người nhiều năm trước đã bỏ rơi tôi, người đã nhẫn tâm đạp tôi xuống vực thẳm tăm tối đây sao?
Bao nhiêu tủi hờn, đau khổ năm ấy lại ùa về khiến tôi khó chịu tắt luôn máy, chẳng biết anh ta gọi làm gì nhưng chắc cũng chẳng có gì tốt đẹp đâu.
Bác gái thấy tôi nghe điện thoại xong lại không nói gì nên hỏi:
– Ai thế con?
Còn chưa kịp trả lời câu hỏi ấy của bác thì điện thoại tôi lại tiếp tục rung chuông, vẫn số máy đuôi 89 ấy gọi tới, lại là anh ta, tên Thuật đáng ghét. Anh ta gọi cho bác gái để làm gì nhỉ?
Từ chương này em ngừng nhận thành viên vào nhóm CON HOANG nha cả nhà. Nếu ai tham gia nhóm mới mang tên CHỒNG GIÀ VỢ TRẺ em sẽ tặng 1 vé vào nhóm con hoang đọc một lèo đến full luôn a.
Mọi người tương tác giúp em cho em xin 600 like 60 share thôi ạ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook