Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2058
Chương 2058:
Hai người Trương Thác và Triệu Chính Khải dùng tốc độ cực nhanh phóng vào trung tâm cung điện dưới đất, đã có người thăm dò qua nơi này cho nên việc tiến lên đối hai người mà nói cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Có điều việc thăm dò cung điện dưới đất vẫn luôn chỉ quanh quẩn ở một phần rất nhỏ, sai mấy phút hai người dùng tốc độ cao nhất đi đường thì đã đến nơi chưa từng thăm dò.
Nơi này vẫn như cũ là tháp cao trải rộng, dây xích ở bên trên một chút tháp cao thậm chí còn chưa bị đứt gấy, vài toà tháp cao được nối lại với nhau.
Trong quá trình Trương Thác đi đường, tay phải giương lên, một mảnh hào quang màu tím hiện lên, mấy đoạn xiềng xích nối liền tháp cao liên tiếp trong nháy mắt đứt gãy.
Triệu Chính Khải nhướng mày: “Anh làm cái gì vậy?”
Trên mặt Trương Thác lộ ra một vẻ bực bội: “Nhìn thấy những vật này cảm thấy phiền phức nên chặt đứt”
Triệu Chính Khải cũng không suy nghĩ nhiều: “Cố sức tạo ra động tĩnh nhỏ một chút, Dương Đức Phi kia khó đối phó”
“Tôi biết” Trương Thác không nhịn được nói một tiếng.
Triệu Chính Khải cũng không hiểu rõ quá nhiều về Trương Thác, cho nên anh cũng không có phát hiện ra Trương Thác có điểm không thích hợp, nếu như người rất quen thuộc với Trương Thác đang ở đây thì nhất định có thể nhìn ra Trương Thác ở hiện tại khác biệt một trời một vực với anh lúc ở tình huống bình thường.
Trương Thác là từ tầng chót nhất xã hội ở nơi này từng bước một bò lên cho đến khi có vị trí như ngày hôm nay, thời điểm thi hành bất cứ nhiệm vụ gì, Trương Thác kia đều tuyệt đối là người cẩn thận nhất, mà hiện tại giống như cách làm lần này của anh hoàn toàn khác biệt với phong cách dĩ vãng của anh.
Cung điện dưới đất rất lớn, kéo dài mấy chục cây số, hai người Trương Thác và Triệu Chính Khải phóng ra tốc độ nhanh nhất, liều mạng chạy tới điểm cuối cùng.
Mấy đạo bóng đen từ trong hắc ám lấp lóe chạy thẳng đến chỗ Triệu Chính Khải và Trương Thác.
“Là con rối!” Triệu Chính Khải thấp giọng quát: “Thần ý của anh quá mạnh, động tĩnh quá lớn, để tôi đi xử lý”
Giọng của Triệu Chính Khải vừa dứt, vừa mới chuẩn bị nói chuyện tiếp, liền bị một mảng hào quang màu tím tràn ngập hai mắt.
Đợi sau khi hào quang màu tím đánh xuống, một tràng tiếng ầm ầm vang lên.
Bóng dáng con rối đang lấp lóe trong bóng tối kia đều bị chém làm hai nửa, tinh tế vỡ nát rơi trên mặt đất, một tòa tháp cao đứng sừng sững ở nơi này không biết bao nhiêu năm tháng, lại nghe thấy tiếng âm ầm từ đầu nguồn, tháp cao sụp đổ mang theo một mảng lớn bụi mù.
“Trương Thác, anh chú ý một chút!” Triệu Chính Khải quát: “Nơi này lại là nơi có truyền thừa Tây Hạ, mỗi một biến hóa đều có thể khiến cho Dương Đức Phi chú ý!”
“Thì đã làm sao?” Mặt Trương Thác biểu lộ không quan tâm, tiếp tục phóng về phía trước.
Triệu Chính Khải nhìn bóng lưng Trương Thác, mắt lộ ra một vòng lo lắng, sau đó lắc đầu, tiếp tục đuổi theo Trương Thác.
Lúc này Trương Thác chỉ cảm thấy trong lòng phấn khích khác thường, anh cũng không biết loại phấn khích này từ chỗ nào mà đến, điều này khiến anh có loại cảm giác hưng phấn khi huyết dịch khắp người đều đang thiêu đốt, khiến anh không tự chủ được làm ra một ít chuyện, không tự chủ được nói ra một ít lời, những cử chỉ này tại thường ngày đều cực độ khác thường, nhưng sau khi loại cảm xúc phấn khích này của Trương Thác nảy ra, anh lại không chút nào cảm thấy có điểm nào không thích hợp.
Theo lới hai người xâm nhập, bên trong cung điện dưới đất này xuất hiện càng ngày càng nhiều con rối.
Lúc trước, Trương Thác tiến vào từ hướng Chỉ Lăng, đã từng nhìn thấy qua đại quân con rối, đủ để chứng minh, số lượng con rối đã được hạ ở cung điện dưới đất này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng.
Hai người Trương Thác và Triệu Chính Khải dùng tốc độ cực nhanh phóng vào trung tâm cung điện dưới đất, đã có người thăm dò qua nơi này cho nên việc tiến lên đối hai người mà nói cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Có điều việc thăm dò cung điện dưới đất vẫn luôn chỉ quanh quẩn ở một phần rất nhỏ, sai mấy phút hai người dùng tốc độ cao nhất đi đường thì đã đến nơi chưa từng thăm dò.
Nơi này vẫn như cũ là tháp cao trải rộng, dây xích ở bên trên một chút tháp cao thậm chí còn chưa bị đứt gấy, vài toà tháp cao được nối lại với nhau.
Trong quá trình Trương Thác đi đường, tay phải giương lên, một mảnh hào quang màu tím hiện lên, mấy đoạn xiềng xích nối liền tháp cao liên tiếp trong nháy mắt đứt gãy.
Triệu Chính Khải nhướng mày: “Anh làm cái gì vậy?”
Trên mặt Trương Thác lộ ra một vẻ bực bội: “Nhìn thấy những vật này cảm thấy phiền phức nên chặt đứt”
Triệu Chính Khải cũng không suy nghĩ nhiều: “Cố sức tạo ra động tĩnh nhỏ một chút, Dương Đức Phi kia khó đối phó”
“Tôi biết” Trương Thác không nhịn được nói một tiếng.
Triệu Chính Khải cũng không hiểu rõ quá nhiều về Trương Thác, cho nên anh cũng không có phát hiện ra Trương Thác có điểm không thích hợp, nếu như người rất quen thuộc với Trương Thác đang ở đây thì nhất định có thể nhìn ra Trương Thác ở hiện tại khác biệt một trời một vực với anh lúc ở tình huống bình thường.
Trương Thác là từ tầng chót nhất xã hội ở nơi này từng bước một bò lên cho đến khi có vị trí như ngày hôm nay, thời điểm thi hành bất cứ nhiệm vụ gì, Trương Thác kia đều tuyệt đối là người cẩn thận nhất, mà hiện tại giống như cách làm lần này của anh hoàn toàn khác biệt với phong cách dĩ vãng của anh.
Cung điện dưới đất rất lớn, kéo dài mấy chục cây số, hai người Trương Thác và Triệu Chính Khải phóng ra tốc độ nhanh nhất, liều mạng chạy tới điểm cuối cùng.
Mấy đạo bóng đen từ trong hắc ám lấp lóe chạy thẳng đến chỗ Triệu Chính Khải và Trương Thác.
“Là con rối!” Triệu Chính Khải thấp giọng quát: “Thần ý của anh quá mạnh, động tĩnh quá lớn, để tôi đi xử lý”
Giọng của Triệu Chính Khải vừa dứt, vừa mới chuẩn bị nói chuyện tiếp, liền bị một mảng hào quang màu tím tràn ngập hai mắt.
Đợi sau khi hào quang màu tím đánh xuống, một tràng tiếng ầm ầm vang lên.
Bóng dáng con rối đang lấp lóe trong bóng tối kia đều bị chém làm hai nửa, tinh tế vỡ nát rơi trên mặt đất, một tòa tháp cao đứng sừng sững ở nơi này không biết bao nhiêu năm tháng, lại nghe thấy tiếng âm ầm từ đầu nguồn, tháp cao sụp đổ mang theo một mảng lớn bụi mù.
“Trương Thác, anh chú ý một chút!” Triệu Chính Khải quát: “Nơi này lại là nơi có truyền thừa Tây Hạ, mỗi một biến hóa đều có thể khiến cho Dương Đức Phi chú ý!”
“Thì đã làm sao?” Mặt Trương Thác biểu lộ không quan tâm, tiếp tục phóng về phía trước.
Triệu Chính Khải nhìn bóng lưng Trương Thác, mắt lộ ra một vòng lo lắng, sau đó lắc đầu, tiếp tục đuổi theo Trương Thác.
Lúc này Trương Thác chỉ cảm thấy trong lòng phấn khích khác thường, anh cũng không biết loại phấn khích này từ chỗ nào mà đến, điều này khiến anh có loại cảm giác hưng phấn khi huyết dịch khắp người đều đang thiêu đốt, khiến anh không tự chủ được làm ra một ít chuyện, không tự chủ được nói ra một ít lời, những cử chỉ này tại thường ngày đều cực độ khác thường, nhưng sau khi loại cảm xúc phấn khích này của Trương Thác nảy ra, anh lại không chút nào cảm thấy có điểm nào không thích hợp.
Theo lới hai người xâm nhập, bên trong cung điện dưới đất này xuất hiện càng ngày càng nhiều con rối.
Lúc trước, Trương Thác tiến vào từ hướng Chỉ Lăng, đã từng nhìn thấy qua đại quân con rối, đủ để chứng minh, số lượng con rối đã được hạ ở cung điện dưới đất này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng.
Bình luận facebook