Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2059
Chương 2059:
Một khi con rối lộ diện, Triệu Chính Khải còn chưa kịp động thủ thì đã bị Trương Thác dùng một kiếm chém rụng toàn bộ.
Trong nháy mắt chém rụng những con rối này sẽ khiến cho Trương Thác cảm thấy vô cùng hưng phấn, giống như cảm giác đã kiềm chế hồi lâu đột nhiên có thể phóng thích.
Trương Thác thậm chí đang suy nghĩ, trước đó lúc mình đi vào cung điện dưới đất cảm nhận được những loại kiềm chế cùng bực bội kia chính là đến từ những con rối này, dù sao lúc nhìn thấy những thủ đoạn của mấy con rối này đã để cho anh giật nảy cả mình, cũng bởi vì anh gặp được đại quân con rối mà lui khỏi cung điện dưới đất, từ bỏ xâm nhập.
Bây giờ, chém hết toàn bộ những con rối này thì sẽ có thể chậm rãi giảm bớt phiền não trong lòng mình.
Mỗi một lần Trương Thác xuất thủ, đều theo lấy một mảnh ánh kiếm to lớn màu tím, trong nháy mắt con rối vỡ nát rơi xuống đất, cũng sẽ có tháp cao âm ầm sụp đổ, dọc theo con đường này tiếng âm ầm không ngừng, Triệu Chính Khải dứt khoát đến cả nhắc nhở cũng không tiếp tục nói.
Đông Hòa, chỗ sâu trong núi Côn Sơn, bên trong khu vực cấm vắng lặng.
Đầu Áo Tang đội mũ rộng vành, lẳng lặng đứng ở một chỗ bên ngoài hầm băng.
“Áo Tang” Bên trong hầm băng truyền đến một giọng nói.
Áo Tang quay người, mặt hướng hầm băng gật đầu: “Đại nhân”
“Truyền thừa Tây Hạ phát sinh biến hóa, ông đi tới Châu Xuyên nhìn xem, lúc cần thiết thì có thể ra tay” Giọng nói bình tĩnh bên trong hầm băng.
“Ra tay?” Thân thể Áo Tang chấn động: “Đại nhân, ngài nói chính là…”
“Bất chấp hậu quả, ngăn cản truyền thừa Tây Hạ bị đào.
được” Giọng nói của Sở Thanh bình thản, lại mang theo một loại ngữ khí không thể nghỉ ngờ: “Dù là đơn phương xé bỏ công ước cũng phải làm được chuyện này, đây cũng sợ là mệnh lệnh cuối cùng trong đời mà tôi hạ lệnh với ông, nếu như làm xong chuyện này mà ông vẫn còn chưa chết thì cũng không cần trở về, những năm này, ông vẫn luôn giúp tôi trấn thủ hầm băng, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi, nếu như tôi tính không sai, cô gái năm đó ông ngưỡng mộ trong lòng, cũng nhanh đi đến cuối cùng rồi, ông vì đại nghĩa mà từ bỏ hết thảy, có đôi khi quay đầu nhìn lại cũng không tệ.
Sắc mặt Áo Tang biến đối mãnh liệt: “Đại nhân, ngài…”
“Kể từ hôm nay, thế gian này sẽ không có người chết sống lại!”
Giọng nói của Sở Thanh vừa dứt, cửa vào hầm băng ầm ầm sụp đổ, vô số tảng đá rơi xuống, phong tỏa cửa vào hầm băng.
Hai đầu gối Áo Tang khẽ cong, quỳ ở trước hầm băng, nước mắt tuôn đầy mặt, dập đầu lạy ba cái liên tiếp.
Ở bên trong hầm băng, thân thể như xương khô của Sở Thanh dần dần đứng dậy, hàn khí trải rộng toàn thân, Sở Thanh đi xuống giường băng, trong khoảng khắc đó, thân hình như xương khô của ông quỷ dị phồng lên, chỉ sau vài giây đồng hồ, Sở Thanh lập tức khôi phục dáng người bình thường, khuôn mặt của ông cũng thay đổi thành bộ dáng trung niên, lông mày sắc như kiếm, trên mặt góc cạnh rõ ràng như đao gọt búa khắc, tuyệt đối được xưng tụng là ba chữ mỹ nam tử.
Cũng trong nháy mắt này.
Ở chỗ sâu nhất trong giáo đường của Hội Thần Ẩn ở Thành Thánh, một thân người mặc áo bào vàng, đột nhiên nhìn về phía hướng Đông Hòa, trong miệng thì thào: “Luồng khí tức này, chung quy là…không thể khống chế nổi”
Trong ngàn mét sông băng ở Nam Cực, có người đang để mình trần xếp bằng ở này, cũng tại lúc này, nhìn về phía Đông Hòa, mắt lộ ra điểm ngưng trọng, trầm mặc không nói.
Đông Hòa, truyền thừa thị tộc là một trong bốn lớn nhất trên thế giới, mỗi cái thị tộc, đều có đất cổ thuộc về mình.
Bên trong một thôn nhỏ trên núi, một người đang ngồi dưới tàng cây hóng mát, tay cầm dao phiến xua đuổi con muỗi, tại giờ khắc này động tác trong tay dừng lại, nhìn qua hướng núi Côn Sơn, trong miệng thì thào: “Núi Côn Sơn, người chết sống lại, năm đó quét ngang sáu cõi, vô địch thiên hạ, bây giờ, vì đại nghĩa… bạn cũ rời đi vui vẻ”
Một khi con rối lộ diện, Triệu Chính Khải còn chưa kịp động thủ thì đã bị Trương Thác dùng một kiếm chém rụng toàn bộ.
Trong nháy mắt chém rụng những con rối này sẽ khiến cho Trương Thác cảm thấy vô cùng hưng phấn, giống như cảm giác đã kiềm chế hồi lâu đột nhiên có thể phóng thích.
Trương Thác thậm chí đang suy nghĩ, trước đó lúc mình đi vào cung điện dưới đất cảm nhận được những loại kiềm chế cùng bực bội kia chính là đến từ những con rối này, dù sao lúc nhìn thấy những thủ đoạn của mấy con rối này đã để cho anh giật nảy cả mình, cũng bởi vì anh gặp được đại quân con rối mà lui khỏi cung điện dưới đất, từ bỏ xâm nhập.
Bây giờ, chém hết toàn bộ những con rối này thì sẽ có thể chậm rãi giảm bớt phiền não trong lòng mình.
Mỗi một lần Trương Thác xuất thủ, đều theo lấy một mảnh ánh kiếm to lớn màu tím, trong nháy mắt con rối vỡ nát rơi xuống đất, cũng sẽ có tháp cao âm ầm sụp đổ, dọc theo con đường này tiếng âm ầm không ngừng, Triệu Chính Khải dứt khoát đến cả nhắc nhở cũng không tiếp tục nói.
Đông Hòa, chỗ sâu trong núi Côn Sơn, bên trong khu vực cấm vắng lặng.
Đầu Áo Tang đội mũ rộng vành, lẳng lặng đứng ở một chỗ bên ngoài hầm băng.
“Áo Tang” Bên trong hầm băng truyền đến một giọng nói.
Áo Tang quay người, mặt hướng hầm băng gật đầu: “Đại nhân”
“Truyền thừa Tây Hạ phát sinh biến hóa, ông đi tới Châu Xuyên nhìn xem, lúc cần thiết thì có thể ra tay” Giọng nói bình tĩnh bên trong hầm băng.
“Ra tay?” Thân thể Áo Tang chấn động: “Đại nhân, ngài nói chính là…”
“Bất chấp hậu quả, ngăn cản truyền thừa Tây Hạ bị đào.
được” Giọng nói của Sở Thanh bình thản, lại mang theo một loại ngữ khí không thể nghỉ ngờ: “Dù là đơn phương xé bỏ công ước cũng phải làm được chuyện này, đây cũng sợ là mệnh lệnh cuối cùng trong đời mà tôi hạ lệnh với ông, nếu như làm xong chuyện này mà ông vẫn còn chưa chết thì cũng không cần trở về, những năm này, ông vẫn luôn giúp tôi trấn thủ hầm băng, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi, nếu như tôi tính không sai, cô gái năm đó ông ngưỡng mộ trong lòng, cũng nhanh đi đến cuối cùng rồi, ông vì đại nghĩa mà từ bỏ hết thảy, có đôi khi quay đầu nhìn lại cũng không tệ.
Sắc mặt Áo Tang biến đối mãnh liệt: “Đại nhân, ngài…”
“Kể từ hôm nay, thế gian này sẽ không có người chết sống lại!”
Giọng nói của Sở Thanh vừa dứt, cửa vào hầm băng ầm ầm sụp đổ, vô số tảng đá rơi xuống, phong tỏa cửa vào hầm băng.
Hai đầu gối Áo Tang khẽ cong, quỳ ở trước hầm băng, nước mắt tuôn đầy mặt, dập đầu lạy ba cái liên tiếp.
Ở bên trong hầm băng, thân thể như xương khô của Sở Thanh dần dần đứng dậy, hàn khí trải rộng toàn thân, Sở Thanh đi xuống giường băng, trong khoảng khắc đó, thân hình như xương khô của ông quỷ dị phồng lên, chỉ sau vài giây đồng hồ, Sở Thanh lập tức khôi phục dáng người bình thường, khuôn mặt của ông cũng thay đổi thành bộ dáng trung niên, lông mày sắc như kiếm, trên mặt góc cạnh rõ ràng như đao gọt búa khắc, tuyệt đối được xưng tụng là ba chữ mỹ nam tử.
Cũng trong nháy mắt này.
Ở chỗ sâu nhất trong giáo đường của Hội Thần Ẩn ở Thành Thánh, một thân người mặc áo bào vàng, đột nhiên nhìn về phía hướng Đông Hòa, trong miệng thì thào: “Luồng khí tức này, chung quy là…không thể khống chế nổi”
Trong ngàn mét sông băng ở Nam Cực, có người đang để mình trần xếp bằng ở này, cũng tại lúc này, nhìn về phía Đông Hòa, mắt lộ ra điểm ngưng trọng, trầm mặc không nói.
Đông Hòa, truyền thừa thị tộc là một trong bốn lớn nhất trên thế giới, mỗi cái thị tộc, đều có đất cổ thuộc về mình.
Bên trong một thôn nhỏ trên núi, một người đang ngồi dưới tàng cây hóng mát, tay cầm dao phiến xua đuổi con muỗi, tại giờ khắc này động tác trong tay dừng lại, nhìn qua hướng núi Côn Sơn, trong miệng thì thào: “Núi Côn Sơn, người chết sống lại, năm đó quét ngang sáu cõi, vô địch thiên hạ, bây giờ, vì đại nghĩa… bạn cũ rời đi vui vẻ”
Bình luận facebook