Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2272
Chương 2272:
Cả tòa thành Cương Thiết Chi toàn một mảnh đen kịt, một hồi truy đuổi diễn ra ngay ở trong thành Cương Thiết Chỉ này.
Ở trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc ở thành Cương Thiết Chỉ.
Tổ Lâm đang mặc áo tắm, cầm lấy một ly rượu đỏ, đứng ở trước cửa sổ sát đất, từ nơi này anh ta có thể quan sát toàn cảnh của cả thành, bóng ảnh đang chạy xuyên qua bóng đêm kia căn bản là chạy không thoát khỏi con mắt của Tổ Lâm.
“Anh rất thích kiểu mèo vờn chuột như vậy sao?” Châu Ninh mặc một chiếc áo ngủ khiêu gợi, ghé vào người của Tổ Lâm, quan sát xuống phía dưới.
Tổ Lâm lắc ly rượu đỏ ở trong tay sau đó lắc đầu, khóe miệng của anh ta lộ ra một nụ cười: “Trò chơi mèo vờn chuột thì anh cảm thấy không có hứng thú, anh chỉ cảm thấy yêu thích cái loại cảm giác này, cái cảm giác mà người đã từng cao cao tại thượng ở trước mặt mình bị mình dẫm nát dưới chân mà thôi”
Tổ Lâm nói xong thì nắm chặt lấy cánh tay của Châu Ninh, đặt cô ta ở trước người mình.
Châu Ninh duyên dáng hô lên một tiếng lớn.
Tổ Lâm thở hổn hển, trong mắt chứa một dục vọng muốn chinh phục mãnh liệt.
Tại một con ngõ nhỏ ở trong thành Cương Thiết Chỉ.
“Không còn đường nữa!” Ly Hòa nhìn về phía trước, biến sắc, bọn họ đã đi đến một cái ngõ cụt.
Phía sau tiếng bước chân càng lúc càng đến gần.
Một đám người mặc đồ màu đen mang mặt nạ quỷ giống như là địa ngục hành giả, nhưng có điều khác lạ chính là trên cái mặt nạ đó chính là có chiếc răng nanh dài biểu lộ cho một loại dã tâm lớn hơn, bọn họ đi tới gần chỗ của Trương Thác hơn.
“Liều mạng!” Ly Hòa hít sâu một hơi, dù sao theo tác phong làm việc của Đảo Quang Minh thì chính bọn họ đã làm trái với luật lệ của bọn họ cho nên dù sao đi nữa thì cũng chỉ có con đường chết.
Trương Thác không nói gì, anh vẫn luôn vận khí ở trong cơ thể của mình, chỉ tiếc là vết thương của anh đã khiến cho anh đến tận bây giờ vẫn không thể nào sử dụng được thần chí Diệt Tự.
Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần thì Ly Hòa đã chuẩn bị tốt để chuẩn bị tấn công.
“Ồ, từ khi nào mà địa ngục hành giả lại thay đổi hình dạng mà tôi lại không biết vậy?” Một giọng nói già nua ở trong bóng đêm vang lên, chỉ thấy một bóng hình hai tay chắp ở sau lưng, đi đến trước người của Trương Thác và Ly Hòa, thân ảnh ấy đưa lưng về phía Trương Thác, cũng không quay lại nhìn lấy một cái mà ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.
Tại góc rẽ của con đường tắt, một tên địa ngục hành giả mặc đồ màu đen xuất hiện, tay của người đó cầm một lưỡi dao sắc bén, đằng đẳng sát khí.
Ngay tại lúc đó, càng lúc càng có nhiều địa ngục hành giả ngoi lên, không dưới trăm người?
“Tại thành Cương Thiết Chi này, đã cấm đánh nhau, chẳng lẽ luật lệ này đã bị xóa bỏ rồi sao?” Người đàn ông già lại nói một lần nữa, mặc dù thân thể của ông ta đã bị còng xuống, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo khí phách, trên mặt của ông ta có nhiều nếp nhăn, đôi mắt khép hờ.
Tên địa ngục hành giả ở trước nhất, khi nhìn thấy bóng người này thì bước chân không khỏi dừng lại, sau đó ngay ngắn mà hàng lễ: “Bái kiến đại nhân Peasel”
Cái người đang xuất hiện ở trước mặt của Trương Thác chính là một cao thủ ở trên đảo ông Pease.
Pease mở miệng nói: “Các người sao lại cầm dao vào buổi tối như thế này, có chuyện gì sao?”
“Theo lệnh của quân vương, phải giết chết hai người bọn họ” Người đang đứng ở vị trái đầu tiên trả lời.
“Lệnh của Quân vương?” Pease cười cười: “Quân vương nào cho phép đánh nhau ở trong thành Cương Thiết Chi?”
Vài tên địa ngục hành giả đứng ở phía trước nhìn nhau sau đó một người lên tiếng nói: “Là…”
Đôi mắt đang khép hờ của Pease mở ra, lạnh lùng nói: “Các người thật sự coi là không còn tồn tại Đảo Quang Minh mà còn mỗi đảo Hắc Ám tồn tại hay sao!”
Tiếng của Pease như một tiếng chuông lớn.
Hơn một trăm tên địa ngục hành giả đều chấn động, bọn họ đối với Pease không có kính chỉ có sợ, dù sao thì bọn họ cũng là những người do Tổ Lâm đào tạo ra, cũng không chỉ là một nhóm địa ngục hành giả ở đảo Ảnh Sáng.
Cả tòa thành Cương Thiết Chi toàn một mảnh đen kịt, một hồi truy đuổi diễn ra ngay ở trong thành Cương Thiết Chỉ này.
Ở trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc ở thành Cương Thiết Chỉ.
Tổ Lâm đang mặc áo tắm, cầm lấy một ly rượu đỏ, đứng ở trước cửa sổ sát đất, từ nơi này anh ta có thể quan sát toàn cảnh của cả thành, bóng ảnh đang chạy xuyên qua bóng đêm kia căn bản là chạy không thoát khỏi con mắt của Tổ Lâm.
“Anh rất thích kiểu mèo vờn chuột như vậy sao?” Châu Ninh mặc một chiếc áo ngủ khiêu gợi, ghé vào người của Tổ Lâm, quan sát xuống phía dưới.
Tổ Lâm lắc ly rượu đỏ ở trong tay sau đó lắc đầu, khóe miệng của anh ta lộ ra một nụ cười: “Trò chơi mèo vờn chuột thì anh cảm thấy không có hứng thú, anh chỉ cảm thấy yêu thích cái loại cảm giác này, cái cảm giác mà người đã từng cao cao tại thượng ở trước mặt mình bị mình dẫm nát dưới chân mà thôi”
Tổ Lâm nói xong thì nắm chặt lấy cánh tay của Châu Ninh, đặt cô ta ở trước người mình.
Châu Ninh duyên dáng hô lên một tiếng lớn.
Tổ Lâm thở hổn hển, trong mắt chứa một dục vọng muốn chinh phục mãnh liệt.
Tại một con ngõ nhỏ ở trong thành Cương Thiết Chỉ.
“Không còn đường nữa!” Ly Hòa nhìn về phía trước, biến sắc, bọn họ đã đi đến một cái ngõ cụt.
Phía sau tiếng bước chân càng lúc càng đến gần.
Một đám người mặc đồ màu đen mang mặt nạ quỷ giống như là địa ngục hành giả, nhưng có điều khác lạ chính là trên cái mặt nạ đó chính là có chiếc răng nanh dài biểu lộ cho một loại dã tâm lớn hơn, bọn họ đi tới gần chỗ của Trương Thác hơn.
“Liều mạng!” Ly Hòa hít sâu một hơi, dù sao theo tác phong làm việc của Đảo Quang Minh thì chính bọn họ đã làm trái với luật lệ của bọn họ cho nên dù sao đi nữa thì cũng chỉ có con đường chết.
Trương Thác không nói gì, anh vẫn luôn vận khí ở trong cơ thể của mình, chỉ tiếc là vết thương của anh đã khiến cho anh đến tận bây giờ vẫn không thể nào sử dụng được thần chí Diệt Tự.
Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần thì Ly Hòa đã chuẩn bị tốt để chuẩn bị tấn công.
“Ồ, từ khi nào mà địa ngục hành giả lại thay đổi hình dạng mà tôi lại không biết vậy?” Một giọng nói già nua ở trong bóng đêm vang lên, chỉ thấy một bóng hình hai tay chắp ở sau lưng, đi đến trước người của Trương Thác và Ly Hòa, thân ảnh ấy đưa lưng về phía Trương Thác, cũng không quay lại nhìn lấy một cái mà ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.
Tại góc rẽ của con đường tắt, một tên địa ngục hành giả mặc đồ màu đen xuất hiện, tay của người đó cầm một lưỡi dao sắc bén, đằng đẳng sát khí.
Ngay tại lúc đó, càng lúc càng có nhiều địa ngục hành giả ngoi lên, không dưới trăm người?
“Tại thành Cương Thiết Chi này, đã cấm đánh nhau, chẳng lẽ luật lệ này đã bị xóa bỏ rồi sao?” Người đàn ông già lại nói một lần nữa, mặc dù thân thể của ông ta đã bị còng xuống, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo khí phách, trên mặt của ông ta có nhiều nếp nhăn, đôi mắt khép hờ.
Tên địa ngục hành giả ở trước nhất, khi nhìn thấy bóng người này thì bước chân không khỏi dừng lại, sau đó ngay ngắn mà hàng lễ: “Bái kiến đại nhân Peasel”
Cái người đang xuất hiện ở trước mặt của Trương Thác chính là một cao thủ ở trên đảo ông Pease.
Pease mở miệng nói: “Các người sao lại cầm dao vào buổi tối như thế này, có chuyện gì sao?”
“Theo lệnh của quân vương, phải giết chết hai người bọn họ” Người đang đứng ở vị trái đầu tiên trả lời.
“Lệnh của Quân vương?” Pease cười cười: “Quân vương nào cho phép đánh nhau ở trong thành Cương Thiết Chi?”
Vài tên địa ngục hành giả đứng ở phía trước nhìn nhau sau đó một người lên tiếng nói: “Là…”
Đôi mắt đang khép hờ của Pease mở ra, lạnh lùng nói: “Các người thật sự coi là không còn tồn tại Đảo Quang Minh mà còn mỗi đảo Hắc Ám tồn tại hay sao!”
Tiếng của Pease như một tiếng chuông lớn.
Hơn một trăm tên địa ngục hành giả đều chấn động, bọn họ đối với Pease không có kính chỉ có sợ, dù sao thì bọn họ cũng là những người do Tổ Lâm đào tạo ra, cũng không chỉ là một nhóm địa ngục hành giả ở đảo Ảnh Sáng.
Bình luận facebook