Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2273
Chương 2273:
Những địa ngục hành giả trong quá khứ đều đã bị thay thế khi Tổ Lâm dần nắm quyền. Những kẻ nắm giữ quyền lực và khiến thế giới ngầm phải khiếp sợ mất mật thì giờ hoàn toàn đã bị bỏ lại ở một thành phố nào đó, làm nhân viên bán hàng nhỏ, hoặc giáo dục mầm non, hoặc Bác sĩ…
Pease lại mở miệng lần nữa: “Đảo Quang Minh có quy định, bên trong thành Cương Thiết Chỉ không được phép đánh nhau, kẻ nào vi phạm thì giết không tha! Bây giờ thì cút đi!”
Hơn một trăm tên địa ngục hành giả không có ai lên tiếng, nhưng cũng không có ai lùi lại.
“Thế nào vậy, hiện tại ngay cả lời của Pease này nói cũng không có tác dụng rồi sao?” Tay phải của Pease trầm xuống, một con dao giải phẫu ở trong tay của ông ta lóe lên trượt ra đang được ông ta cầm ở trong tay.
Khi nhìn thấy như vậy thì yết hâu của mấy tên địa ngục hành giả nhúc nhích, cho thấy là bọn họ đang nuốt nước bọt.
“Đại nhân Pease, chúng tôi chẳng qua chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, cũng không có ý vi phạm, bây giờ chúng tôi sẽ rời đi” Người đứng đầu mở miệng, sau đó quay người phát phát tay ý bảo mọi người rời đi.
Trên tòa nhà cao tầng, Châu Ninh khom người xuống, nhìn tình hình phát sinh ở bên dưới, kêu lên một tiếng u oán: “Xem ra, hôm nay trò chơi mèo vờn chuột của anh cũng đã kết thúc, haiz, dù sao thì nơi này vẫn được tuyên bố với bên ngoài là Đảo Quang Minh”
Tổ Lâm thở phì phò, mắt cũng đỏ lên, động tác liên tục: “Lại là cái ông già kia! Một ngày nào đó anh nhất định phải cho ông ta hiểu được cải đảo này cũng đã sớm đổi chủ rồi!”
Ở bên trong con đường tắt.
Phần lớn các địa ngục hành giả đều đã rút lui, trên gương mặt của Pease hiện rõ những năm tháng vất vả, lộ ra vẻ mặt vô cùng mỏi mệt, ông ta cất đi con dao phẫu thuật, chậm rãi lắc đầu nhưng cũng không có quay người lại.
Từ thật lâu lúc trước, trong mắt của Pease Trương Thác chính là quân vương của một phương, từ đó về sau Pease vẫn luôn là một cận thần, vào giờ phút này ông ta cũng sẽ không quay lưng bỏ đi, bởi vì trong mắt của Pease khi nhìn thấy anh đến thì chính là một quân vương địa ngục ngạo nghễ trước thiên hạ, không nên bị thuộc hạ của mình chứng kiến thời điểm mà mình bị sa sút như vậy.
Những chuyện gần đây phát sinh ở trong Đảo Quang Minh, Pease đều nhìn thấy rõ ràng ở trong mắt, ông ta cũng biết rõ là điều gì đang xảy ra, nhưng mà ông ta cũng không có đủ sức để thay đổi, dù sao thì tuổi ông ta cũng đã già, cũng không cho phép ông ta liều mà đánh như những người trẻ tuổi nữa, ông ta chỉ có thể tận dụng khả năng của mình, nếu có thể làm được gì thì nhất định sẽ cố hết sức làm, chuyện tối nay mà Pease làm đã là tận lực, nếu như những người truy sát tối hôm nay thuộc về hai thế lực lớn khác cho dù là Pease có bỏ mạng tại đây thì cũng chưa chắc làm được gì.
Pease thì thào trong miệng như muốn nói cho ai nghe.
“Bóng tối đang dần kéo đến, còn Quang Minh cũng đang dần biết mất, thực tế đôi khi cũng không cần phải sống mệt mỏi như vậy, cũng không có ai ép cậu phải gánh vác trách nhiệm kia, chẳng qua là do cậu tự tạo áp lực quá lớn cho mình mà thôi”
Thân ảnh của Pease dần dần đi xa.
Ở trong góc của đường tắt, Ly Hòa vẫn chưa tỉnh hồn, mà Trương Thác thì không nói một lời, ngay khi Trương Thác chứng kiến thấy Pease vào thời điểm này, mặc dù chỉ là nhìn thấy bóng lưng nhưng mà Trương Thác có thể cảm nhận được là so với Pease của lúc trước thì đã già thêm một lần nữa, đây không phải nói về cơ thể của ông ta mà là nói đến tin thần bên trong con người.
Toàn bộ thành Cương Thiết Chỉ lại khôi phục một mảnh yên tĩnh.
Trương Thác và Ly Hòa cũng không chần chừ, ngay sau khi Pease vừa rời đi thì cả hai liền đi ra khỏi con đường này.
Hai người bọn họ vừa đi ra khỏi đường tắt thì nghe thấy tiếng hô gọi ầm ï nhỏ.
“Ly Hòa? Là cô sao? Ly Hòa?”
Ly Hòa nghe theo âm thanh truyền đến mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy nam mấy nữ chạy chậm đến, trong đó có một người lớn tuổi nhất là một người đàn ông trên bốn mươi tuổi, trên mặt mang vẻ lo lắng.
Những địa ngục hành giả trong quá khứ đều đã bị thay thế khi Tổ Lâm dần nắm quyền. Những kẻ nắm giữ quyền lực và khiến thế giới ngầm phải khiếp sợ mất mật thì giờ hoàn toàn đã bị bỏ lại ở một thành phố nào đó, làm nhân viên bán hàng nhỏ, hoặc giáo dục mầm non, hoặc Bác sĩ…
Pease lại mở miệng lần nữa: “Đảo Quang Minh có quy định, bên trong thành Cương Thiết Chỉ không được phép đánh nhau, kẻ nào vi phạm thì giết không tha! Bây giờ thì cút đi!”
Hơn một trăm tên địa ngục hành giả không có ai lên tiếng, nhưng cũng không có ai lùi lại.
“Thế nào vậy, hiện tại ngay cả lời của Pease này nói cũng không có tác dụng rồi sao?” Tay phải của Pease trầm xuống, một con dao giải phẫu ở trong tay của ông ta lóe lên trượt ra đang được ông ta cầm ở trong tay.
Khi nhìn thấy như vậy thì yết hâu của mấy tên địa ngục hành giả nhúc nhích, cho thấy là bọn họ đang nuốt nước bọt.
“Đại nhân Pease, chúng tôi chẳng qua chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, cũng không có ý vi phạm, bây giờ chúng tôi sẽ rời đi” Người đứng đầu mở miệng, sau đó quay người phát phát tay ý bảo mọi người rời đi.
Trên tòa nhà cao tầng, Châu Ninh khom người xuống, nhìn tình hình phát sinh ở bên dưới, kêu lên một tiếng u oán: “Xem ra, hôm nay trò chơi mèo vờn chuột của anh cũng đã kết thúc, haiz, dù sao thì nơi này vẫn được tuyên bố với bên ngoài là Đảo Quang Minh”
Tổ Lâm thở phì phò, mắt cũng đỏ lên, động tác liên tục: “Lại là cái ông già kia! Một ngày nào đó anh nhất định phải cho ông ta hiểu được cải đảo này cũng đã sớm đổi chủ rồi!”
Ở bên trong con đường tắt.
Phần lớn các địa ngục hành giả đều đã rút lui, trên gương mặt của Pease hiện rõ những năm tháng vất vả, lộ ra vẻ mặt vô cùng mỏi mệt, ông ta cất đi con dao phẫu thuật, chậm rãi lắc đầu nhưng cũng không có quay người lại.
Từ thật lâu lúc trước, trong mắt của Pease Trương Thác chính là quân vương của một phương, từ đó về sau Pease vẫn luôn là một cận thần, vào giờ phút này ông ta cũng sẽ không quay lưng bỏ đi, bởi vì trong mắt của Pease khi nhìn thấy anh đến thì chính là một quân vương địa ngục ngạo nghễ trước thiên hạ, không nên bị thuộc hạ của mình chứng kiến thời điểm mà mình bị sa sút như vậy.
Những chuyện gần đây phát sinh ở trong Đảo Quang Minh, Pease đều nhìn thấy rõ ràng ở trong mắt, ông ta cũng biết rõ là điều gì đang xảy ra, nhưng mà ông ta cũng không có đủ sức để thay đổi, dù sao thì tuổi ông ta cũng đã già, cũng không cho phép ông ta liều mà đánh như những người trẻ tuổi nữa, ông ta chỉ có thể tận dụng khả năng của mình, nếu có thể làm được gì thì nhất định sẽ cố hết sức làm, chuyện tối nay mà Pease làm đã là tận lực, nếu như những người truy sát tối hôm nay thuộc về hai thế lực lớn khác cho dù là Pease có bỏ mạng tại đây thì cũng chưa chắc làm được gì.
Pease thì thào trong miệng như muốn nói cho ai nghe.
“Bóng tối đang dần kéo đến, còn Quang Minh cũng đang dần biết mất, thực tế đôi khi cũng không cần phải sống mệt mỏi như vậy, cũng không có ai ép cậu phải gánh vác trách nhiệm kia, chẳng qua là do cậu tự tạo áp lực quá lớn cho mình mà thôi”
Thân ảnh của Pease dần dần đi xa.
Ở trong góc của đường tắt, Ly Hòa vẫn chưa tỉnh hồn, mà Trương Thác thì không nói một lời, ngay khi Trương Thác chứng kiến thấy Pease vào thời điểm này, mặc dù chỉ là nhìn thấy bóng lưng nhưng mà Trương Thác có thể cảm nhận được là so với Pease của lúc trước thì đã già thêm một lần nữa, đây không phải nói về cơ thể của ông ta mà là nói đến tin thần bên trong con người.
Toàn bộ thành Cương Thiết Chỉ lại khôi phục một mảnh yên tĩnh.
Trương Thác và Ly Hòa cũng không chần chừ, ngay sau khi Pease vừa rời đi thì cả hai liền đi ra khỏi con đường này.
Hai người bọn họ vừa đi ra khỏi đường tắt thì nghe thấy tiếng hô gọi ầm ï nhỏ.
“Ly Hòa? Là cô sao? Ly Hòa?”
Ly Hòa nghe theo âm thanh truyền đến mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy nam mấy nữ chạy chậm đến, trong đó có một người lớn tuổi nhất là một người đàn ông trên bốn mươi tuổi, trên mặt mang vẻ lo lắng.
Bình luận facebook