Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 667
Chương 667:
Trương Thác nhìn dáng vẻ của Trương Mỹ gật đầu. Cô nhóc này, tính tình rất tốt, biết nghĩa khí, lại không thích làm gánh nặng cho bạn bè.
Một bữa tối ăn rất vui vẻ, Trương Thác cũng không khách sáo với Trương Mỹ, gọi món đắt một chút. Trương Thác biết, bữa ăn này càng đắt, trong lòng Trương Mỹ sẽ càng thoải mái hơn, nếu không cô nhóc này sẽ cảm thấy nợ mình cái gì đó.
Đợi sau khi ăn xong, đã là mười giờ tối rồi.
Trương Thác chậm rãi đi bộ về nhà. Còn chưa tới trước biệt thự, từ xa, Trương Thác đã nghe thấy tiếng cảnh báo chói tai, cũng có thể phân biệt được, tiếng còi cảnh sát này truyền ra từ nhà mình.
Trương Thác lập tức chạy về phía nhà mình, quả nhiên có mấy xe cảnh sát đang dừng trước cửa biệt thử, bật đèn.
Vài cảnh sát mặc đồng phục, đứng trước sân hỏi cái gì đó, Lâm Ngữ Lam và Tô My đang nói chuyện với cảnh sát.
Trương Thác nheo mắt lại, mấy xe cảnh sát này, không phải là số hiệu của Châu Xuyên, mà là Lạc Hà.
Cảnh sát ở Lạc Hà chạy đến Châu Xuyên làm gì?
Trương Thác lập tức gửi được một khí tức khác thường.
“Cô Lâm, cô nhất định phải nói thật, chông cô Trương Thác, rốt cuộc đã đi đâu?” Một cảnh sát cầm máy ghi âm, hỏi Lâm Ngữ Lam đã nói rất nhiều lần rồi, tối nay anh ấy ăn cơm với em gái tôi, chắc là sắp về rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lâm Ngữ Lam nhíu mày.
“Cô Lâm, bây giờ chúng tôi chính thức thông báo cho cô, chồng cô đã bị tình nghi giết người, trước khi chồng cô về, cô không được thông qua bất kỳ phương thức nào để liên lạc với anh ta. Chúng tôi sẽ tiến hành quan sát chặt chẽ cô trong hai tư tiếng” Một người đàn ông cảnh sát tàm hơn ba mươi tuổi nói ng thời không ngừng dùng ánh mắt đánh giá Lâm Ngữ Lam và Tô My.
“Giám sát tôi?”
Lâm Ngữ Lam nghe thấy vậy, lập tức hét lên: “Ai cho các người cái quyền này? Còn nữa các người có chứng cứ gì, mà nói chồng tôi liên quan đến vụ án giết người?”
Cảnh sát kia tùy ý ném ra một tập tài liệu: “Cô Lâm, mời cô đọc cho kĩ, đây là lệnh bắt giữ từ bên trên gửi xuống”
Lâm Ngữ Lam đọc kỹ, trên tờ giấy này bắt đầu bằng một dòng chữ đỏ, do cục cảnh sát Lạc Hà gửi xuống, bên trên có viết rõ ràng tiến hành bắt nghi phạm Trương Thác.
“Không thể nào”
Lâm Ngữ Lam kinh ngạc: “Chuyện này không thể”
“Cô Lâm, cho dù cô có tin hay không thì chồng của cô đã bị nghỉ ngờ có liên quan đến vụ án giết người. Bây giờ xin cô nhường đường một chút, chúng tôi muốn tiến hành giám sát chặt chế hai tư trên hai tư, cho dù là nhà vệ sinh, chúng tôi cũng phải giám sát” Cảnh sát nói, rồi chen người đi vào trong sân.
“Cái rằm”
Tô My hét lớn một tiếng: “Các người có thân phận gì, ai cho phép các người giám sát chúng tôi?”
“Không hiểu về lệnh bắt giữ sao?” Cảnh sát trung niên cười lạnh một tiếng.
“Lệnh bắt giữ đó của các người, không có quyền giám sát chúng tôi, nơi này là nơi ở riêng tư của chúng tôi, mời các anh ra ngoài” Tô My hét lớn một tiếng.
“Nơi ở riêng tư? Tôi thấy các người là muốn che dấu tội phạm thì có”
Người cảnh sát trung niên hét lên, sau đó phất tay: “Đi vào lục soát. Tất cả mọi nơi đều phải kiểm tra qua một lần, nhớ kỹ, tôi nói là tất cả mọi nơi”
Khi nói ra những lời này, người cảnh sát trung niên cố ý liếc nhìn Tô My.
Trương Thác nhìn dáng vẻ của Trương Mỹ gật đầu. Cô nhóc này, tính tình rất tốt, biết nghĩa khí, lại không thích làm gánh nặng cho bạn bè.
Một bữa tối ăn rất vui vẻ, Trương Thác cũng không khách sáo với Trương Mỹ, gọi món đắt một chút. Trương Thác biết, bữa ăn này càng đắt, trong lòng Trương Mỹ sẽ càng thoải mái hơn, nếu không cô nhóc này sẽ cảm thấy nợ mình cái gì đó.
Đợi sau khi ăn xong, đã là mười giờ tối rồi.
Trương Thác chậm rãi đi bộ về nhà. Còn chưa tới trước biệt thự, từ xa, Trương Thác đã nghe thấy tiếng cảnh báo chói tai, cũng có thể phân biệt được, tiếng còi cảnh sát này truyền ra từ nhà mình.
Trương Thác lập tức chạy về phía nhà mình, quả nhiên có mấy xe cảnh sát đang dừng trước cửa biệt thử, bật đèn.
Vài cảnh sát mặc đồng phục, đứng trước sân hỏi cái gì đó, Lâm Ngữ Lam và Tô My đang nói chuyện với cảnh sát.
Trương Thác nheo mắt lại, mấy xe cảnh sát này, không phải là số hiệu của Châu Xuyên, mà là Lạc Hà.
Cảnh sát ở Lạc Hà chạy đến Châu Xuyên làm gì?
Trương Thác lập tức gửi được một khí tức khác thường.
“Cô Lâm, cô nhất định phải nói thật, chông cô Trương Thác, rốt cuộc đã đi đâu?” Một cảnh sát cầm máy ghi âm, hỏi Lâm Ngữ Lam đã nói rất nhiều lần rồi, tối nay anh ấy ăn cơm với em gái tôi, chắc là sắp về rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lâm Ngữ Lam nhíu mày.
“Cô Lâm, bây giờ chúng tôi chính thức thông báo cho cô, chồng cô đã bị tình nghi giết người, trước khi chồng cô về, cô không được thông qua bất kỳ phương thức nào để liên lạc với anh ta. Chúng tôi sẽ tiến hành quan sát chặt chẽ cô trong hai tư tiếng” Một người đàn ông cảnh sát tàm hơn ba mươi tuổi nói ng thời không ngừng dùng ánh mắt đánh giá Lâm Ngữ Lam và Tô My.
“Giám sát tôi?”
Lâm Ngữ Lam nghe thấy vậy, lập tức hét lên: “Ai cho các người cái quyền này? Còn nữa các người có chứng cứ gì, mà nói chồng tôi liên quan đến vụ án giết người?”
Cảnh sát kia tùy ý ném ra một tập tài liệu: “Cô Lâm, mời cô đọc cho kĩ, đây là lệnh bắt giữ từ bên trên gửi xuống”
Lâm Ngữ Lam đọc kỹ, trên tờ giấy này bắt đầu bằng một dòng chữ đỏ, do cục cảnh sát Lạc Hà gửi xuống, bên trên có viết rõ ràng tiến hành bắt nghi phạm Trương Thác.
“Không thể nào”
Lâm Ngữ Lam kinh ngạc: “Chuyện này không thể”
“Cô Lâm, cho dù cô có tin hay không thì chồng của cô đã bị nghỉ ngờ có liên quan đến vụ án giết người. Bây giờ xin cô nhường đường một chút, chúng tôi muốn tiến hành giám sát chặt chế hai tư trên hai tư, cho dù là nhà vệ sinh, chúng tôi cũng phải giám sát” Cảnh sát nói, rồi chen người đi vào trong sân.
“Cái rằm”
Tô My hét lớn một tiếng: “Các người có thân phận gì, ai cho phép các người giám sát chúng tôi?”
“Không hiểu về lệnh bắt giữ sao?” Cảnh sát trung niên cười lạnh một tiếng.
“Lệnh bắt giữ đó của các người, không có quyền giám sát chúng tôi, nơi này là nơi ở riêng tư của chúng tôi, mời các anh ra ngoài” Tô My hét lớn một tiếng.
“Nơi ở riêng tư? Tôi thấy các người là muốn che dấu tội phạm thì có”
Người cảnh sát trung niên hét lên, sau đó phất tay: “Đi vào lục soát. Tất cả mọi nơi đều phải kiểm tra qua một lần, nhớ kỹ, tôi nói là tất cả mọi nơi”
Khi nói ra những lời này, người cảnh sát trung niên cố ý liếc nhìn Tô My.
Bình luận facebook