Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 666
Chương 666:
Khi cô gái xinh đẹp nói, tay của Trương Thác đã giơ đến trước cái cổ ngọc ngà của cô gái, móng vuốt hướng về phía cổ cô gái xinh đẹp.
Cô gái xinh đẹp nhanh chóng lùi về phía sau, vậy mà lại tránh được một đòn của Trương Thác.
Bước chân lùi lại của cô gái này khiến Trương Thác ngạc nhiên, một đòn này của mình, mặc dù không dùng đến mười phần thực lực, nhìn cũng có sáu phần. Trên thế giới này, e rằng có rất ít cao thủ có thể tránh được một đòn này của anh, chứ đừng nói đến một cô gái trẻ.
Trương Thác nhìn bước chân của đối phương mang lại cho mình một loại cảm giác thần bí, chưa bao giờ thấy qua, có chút giống nhịp chân kỳ quái được viết trong tiểu thuyết kiếm hiệp.
Cô gái lùi về phía sau, tránh một đòn này của Trương Thác, khiến cô ta thở hổn hển.
“Người anh em, đắc tội rồi” Người thanh niên hét lên một tiếng, đấm một đấm về phía Trương Thác.
Trương Thác chớp qua nắm đấm này của người thanh niên, đấu với đối phương.
Trương Thác không hề sử dụng hết toàn bộ sức lực của mình, anh đang thăm dò công pháp của hai người này.
Trương Thác phát hiện, công pháp mà đối phương sử dụng, là một loại mà mình chưa từng được thấy. Điều này khiến Trương Thác cảm thấy rất khó tin, anh tự tin rằng mình biết hết tám mươi phần trăm các công pháp của Việt Nam, hai mười phần trăm còn lại, ít nhiều gì cũng hiểu biết một chút, nhưng loại chưa bao giờ nhìn thấy, thật sự rất hiếm.
Khi Trương Thác đang kinh ngạc, anh không biết đôi nam nữ trẻ kia cũng đang kinh ngạc. Hai người này mới xuất thế chưa được bao lâu, thực lực ở trong nhà cũng gọi là số một số hai, nhưng không ngờ lần đầu tiên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đã gặp phải một cao thủ như vậy. Nhìn trông xấp xỉ tuổi mình, nhưng lại có thể một chọi hai lại không bị rơi vào thế hạ phong.
“Em gái, đi trước đã” Người thanh niên thấy không thể đánh lại Trương Thác, nếu như ở trong bãi đậu xe có động tĩnh quá lớn, sẽ tập trung sự chú ý.
Trong mắt cô gái xinh đẹp tràn đây không cam lòng, nhưng cũng biết tiếp tục đánh như vậy, đối với hai người bọn họ cũng không có lợi, sau khi bắn một mũi tên về phía Trương Thác thì nhanh chóng biến mất.
Trương Thác nhìn hai người họ rời đi, không hề đuổi theo mà đứng tại chỗ, nhớ lại quyền pháp và nhịp chân mà hai người bọn họ sử dụng, đều là thứ mà anh chưa thấy qua.
Xem ra, một số thứ mà mình không biết, càng ngày càng đến gần mình rồi.
Trương Thác lắc đầu, rời khỏi bãi đỗ xư, liên lạc với Bạch Trình đầu tiền, để Bạch Trình đi qua lấy đồ.
Bên ngoài trung tâm mua sắm, một nam một nữ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Anh, anh nói xem rốt cuộc anh ta là người thế nào? Là người nhà nào?”
“Không biết Người thanh niên lắc đầu: “Theo như anh thấy, không có người nhà nào có thân thủ như anh ta cả. Chuyện này, nhất định phải báo cáo với trưởng lão”
Năm giờ chiều.
Trương Thác giao đồ cho Bạch Trình, sau khi nói với Lâm Ngữ Lam một tiếng thì đi tìm Từ Uyên.
Đã đồng ý ăn tối với Trương Mỹ rồi, tất nhiên Trương Thác sẽ không nuốt lời.
Người mà Trương Mỹ gọi đến, vẫn là mấy người đó, Trương Thác đều biết, Từ Uyên, Tôn Lãm, còn có Trương Thanh.
Vừa nhìn thấy Trương Mỹ, mấy người này đều tràn đầy ý cười.
“Cậu hay lắm, lấy danh nghĩa nhà xảy ra chuyện mà đi chơi khắp nơi sao?”
“Đúng vậy, trong vòng bạn bè rất vui mừng, ngưỡng mộ chết bọn tớ rồi”
Trương Mỹ nghe thấy Từ Uyên và Tôn Lãm cười đùa, cũng không giải thích nhiều: “Chơi cũng chơi rồi, mời mấy cậu ăn cơm, ngày mai quay lại trường học. Ai, rất nhớ những ngày vui chơi ở bên ngoài”
Khi cô gái xinh đẹp nói, tay của Trương Thác đã giơ đến trước cái cổ ngọc ngà của cô gái, móng vuốt hướng về phía cổ cô gái xinh đẹp.
Cô gái xinh đẹp nhanh chóng lùi về phía sau, vậy mà lại tránh được một đòn của Trương Thác.
Bước chân lùi lại của cô gái này khiến Trương Thác ngạc nhiên, một đòn này của mình, mặc dù không dùng đến mười phần thực lực, nhìn cũng có sáu phần. Trên thế giới này, e rằng có rất ít cao thủ có thể tránh được một đòn này của anh, chứ đừng nói đến một cô gái trẻ.
Trương Thác nhìn bước chân của đối phương mang lại cho mình một loại cảm giác thần bí, chưa bao giờ thấy qua, có chút giống nhịp chân kỳ quái được viết trong tiểu thuyết kiếm hiệp.
Cô gái lùi về phía sau, tránh một đòn này của Trương Thác, khiến cô ta thở hổn hển.
“Người anh em, đắc tội rồi” Người thanh niên hét lên một tiếng, đấm một đấm về phía Trương Thác.
Trương Thác chớp qua nắm đấm này của người thanh niên, đấu với đối phương.
Trương Thác không hề sử dụng hết toàn bộ sức lực của mình, anh đang thăm dò công pháp của hai người này.
Trương Thác phát hiện, công pháp mà đối phương sử dụng, là một loại mà mình chưa từng được thấy. Điều này khiến Trương Thác cảm thấy rất khó tin, anh tự tin rằng mình biết hết tám mươi phần trăm các công pháp của Việt Nam, hai mười phần trăm còn lại, ít nhiều gì cũng hiểu biết một chút, nhưng loại chưa bao giờ nhìn thấy, thật sự rất hiếm.
Khi Trương Thác đang kinh ngạc, anh không biết đôi nam nữ trẻ kia cũng đang kinh ngạc. Hai người này mới xuất thế chưa được bao lâu, thực lực ở trong nhà cũng gọi là số một số hai, nhưng không ngờ lần đầu tiên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đã gặp phải một cao thủ như vậy. Nhìn trông xấp xỉ tuổi mình, nhưng lại có thể một chọi hai lại không bị rơi vào thế hạ phong.
“Em gái, đi trước đã” Người thanh niên thấy không thể đánh lại Trương Thác, nếu như ở trong bãi đậu xe có động tĩnh quá lớn, sẽ tập trung sự chú ý.
Trong mắt cô gái xinh đẹp tràn đây không cam lòng, nhưng cũng biết tiếp tục đánh như vậy, đối với hai người bọn họ cũng không có lợi, sau khi bắn một mũi tên về phía Trương Thác thì nhanh chóng biến mất.
Trương Thác nhìn hai người họ rời đi, không hề đuổi theo mà đứng tại chỗ, nhớ lại quyền pháp và nhịp chân mà hai người bọn họ sử dụng, đều là thứ mà anh chưa thấy qua.
Xem ra, một số thứ mà mình không biết, càng ngày càng đến gần mình rồi.
Trương Thác lắc đầu, rời khỏi bãi đỗ xư, liên lạc với Bạch Trình đầu tiền, để Bạch Trình đi qua lấy đồ.
Bên ngoài trung tâm mua sắm, một nam một nữ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Anh, anh nói xem rốt cuộc anh ta là người thế nào? Là người nhà nào?”
“Không biết Người thanh niên lắc đầu: “Theo như anh thấy, không có người nhà nào có thân thủ như anh ta cả. Chuyện này, nhất định phải báo cáo với trưởng lão”
Năm giờ chiều.
Trương Thác giao đồ cho Bạch Trình, sau khi nói với Lâm Ngữ Lam một tiếng thì đi tìm Từ Uyên.
Đã đồng ý ăn tối với Trương Mỹ rồi, tất nhiên Trương Thác sẽ không nuốt lời.
Người mà Trương Mỹ gọi đến, vẫn là mấy người đó, Trương Thác đều biết, Từ Uyên, Tôn Lãm, còn có Trương Thanh.
Vừa nhìn thấy Trương Mỹ, mấy người này đều tràn đầy ý cười.
“Cậu hay lắm, lấy danh nghĩa nhà xảy ra chuyện mà đi chơi khắp nơi sao?”
“Đúng vậy, trong vòng bạn bè rất vui mừng, ngưỡng mộ chết bọn tớ rồi”
Trương Mỹ nghe thấy Từ Uyên và Tôn Lãm cười đùa, cũng không giải thích nhiều: “Chơi cũng chơi rồi, mời mấy cậu ăn cơm, ngày mai quay lại trường học. Ai, rất nhớ những ngày vui chơi ở bên ngoài”
Bình luận facebook