Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1717
Chương 1717
Được đãng chân lân đắng đầu!
Đường Duy đánh mạnh lên tay Trì Liệt đặt trên đầu Tô Nhan, âm thanh tràn ra từ cổ họng như tiếng dã thú gào thét: “Không được đụng vào cô ấy.”
Cố Mang và Lạc Du Du xem ngây người, lần đầu tiên cảm nhận được sự ác ý rõ ràng như thế từ người Đường Duy, nhưng đáng sợ hơn là…
Tô Nhan đột nhiên nở nụ cười với Trì Liệt, cười đến cực kỳ dịu dàng nói: “Ừm, được”
Gan cũng lớn quá rồi đó!
Được con mẹ nó chứ được!
Đường Duy hận không thể lật bàn, ánh mắt đen thui như nòng súng lạnh băng, nhìn thẳng vào mặt Tô Nhan, gẫn từng chữ: “Nhà anh ta?”
Tô Nhan nhìn Đường Duy, sau đó nở nụ cười: “Chỗ nào cũng là nhà của tôi, chỗ nào cũng không phải.”
Trong nháy mắt đó, một câu nói suýt nữa thốt ra từ miệng Đường Duy.
Nhà của anh chính là nhà của em.
Nhưng mà lời này chỉ xẹt qua trong đầu, làm cho cậu cảm thấy đáng sợ, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, cậu đã quen với chuyện Tô Nhan ở trong thế giới của mình, là từ năm cấp ba bắt đầu ở chung sao…
Cậu vẫn luôn che đậy thói quen của mình, nhưng bản năng lại thay cậu nhớ kỹ.
Sau đó Tô Nhan không nói thêm câu nào, im lặng ăn mấy thứ linh tinh, có điều cũng may bây giờ tay nghề của Từ Thánh Mân và Lam Thất Thất rất khá, mọi người mang theo thái độ không thể lãng phí thức ăn ngon, cũng không lãng phí, từ từ ăn cơm xong, chỉ có mấy người khi ăn cơm ôm theo ý xấu riêng.
Lúc dọn bàn, Tô Nhan và Lạc Du Du đứng lên, Lam Thất Thất vừa nhìn liền trừng mắt: “Hai người đứng lên làm gì?”
Tô Nhan và Lạc Du Du mờ mịt vô tội nói: “Dọn bàn… cho cậu.”
Tức chết cô ấy rồi! Dựa vào cái gì nữ sinh bọn họ lại có thói quen ở phương diện này, những người khác thì sao?
Lam Thất Thất hung tợn chỉ vào mấy người đàn ông: “Sakahara Kurosawa, Đường Duy, còn có Trì Liệt, không phải đều là đàn ông sao!
Nhiều đàn ông như vậy còn chưa đứng lên, hai người đứng lên làm gì!
Ngồi lại đi! Đàn ông đứng lên dọn bàn cho tôi!”
Ra lệnh một tiếng, Từ Thánh Mân dẫn đầu bưng khay nói: “Được được được, bà cô nhỏ, lần này chúng ta ăn không phải do anh dọn?”
Lam Thất Thất cười nhạt: “Nhưng mà nghe nói trước đây đều là Tô Nhan và Lạc Du Du hầu hạ Đường Duy và Kurosawa”
Đầu Sakahara Kurosawa đầy mồ hôi, còn tự tìm đường chết: ‘Đồ Lạc Du Du làm rất ngon”
Ngon đến nỗi tới giờ anh ta vẫn hoài niệm, lâu lắm rồi không được ăn đồ Lạc Du Du nấu.
Lạc Du Du núp sau Cố Mang, Cố Mang ga lăng đứng lên: “Lam Thất Thất đang thương hai người, cũng được, đêm nay nhiều đồ như vậy, để bọn tôi làm”
Đường Duy đi lên trước, nhìn chăm chắm bàn ăn hồi lâu.
Được đãng chân lân đắng đầu!
Đường Duy đánh mạnh lên tay Trì Liệt đặt trên đầu Tô Nhan, âm thanh tràn ra từ cổ họng như tiếng dã thú gào thét: “Không được đụng vào cô ấy.”
Cố Mang và Lạc Du Du xem ngây người, lần đầu tiên cảm nhận được sự ác ý rõ ràng như thế từ người Đường Duy, nhưng đáng sợ hơn là…
Tô Nhan đột nhiên nở nụ cười với Trì Liệt, cười đến cực kỳ dịu dàng nói: “Ừm, được”
Gan cũng lớn quá rồi đó!
Được con mẹ nó chứ được!
Đường Duy hận không thể lật bàn, ánh mắt đen thui như nòng súng lạnh băng, nhìn thẳng vào mặt Tô Nhan, gẫn từng chữ: “Nhà anh ta?”
Tô Nhan nhìn Đường Duy, sau đó nở nụ cười: “Chỗ nào cũng là nhà của tôi, chỗ nào cũng không phải.”
Trong nháy mắt đó, một câu nói suýt nữa thốt ra từ miệng Đường Duy.
Nhà của anh chính là nhà của em.
Nhưng mà lời này chỉ xẹt qua trong đầu, làm cho cậu cảm thấy đáng sợ, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, cậu đã quen với chuyện Tô Nhan ở trong thế giới của mình, là từ năm cấp ba bắt đầu ở chung sao…
Cậu vẫn luôn che đậy thói quen của mình, nhưng bản năng lại thay cậu nhớ kỹ.
Sau đó Tô Nhan không nói thêm câu nào, im lặng ăn mấy thứ linh tinh, có điều cũng may bây giờ tay nghề của Từ Thánh Mân và Lam Thất Thất rất khá, mọi người mang theo thái độ không thể lãng phí thức ăn ngon, cũng không lãng phí, từ từ ăn cơm xong, chỉ có mấy người khi ăn cơm ôm theo ý xấu riêng.
Lúc dọn bàn, Tô Nhan và Lạc Du Du đứng lên, Lam Thất Thất vừa nhìn liền trừng mắt: “Hai người đứng lên làm gì?”
Tô Nhan và Lạc Du Du mờ mịt vô tội nói: “Dọn bàn… cho cậu.”
Tức chết cô ấy rồi! Dựa vào cái gì nữ sinh bọn họ lại có thói quen ở phương diện này, những người khác thì sao?
Lam Thất Thất hung tợn chỉ vào mấy người đàn ông: “Sakahara Kurosawa, Đường Duy, còn có Trì Liệt, không phải đều là đàn ông sao!
Nhiều đàn ông như vậy còn chưa đứng lên, hai người đứng lên làm gì!
Ngồi lại đi! Đàn ông đứng lên dọn bàn cho tôi!”
Ra lệnh một tiếng, Từ Thánh Mân dẫn đầu bưng khay nói: “Được được được, bà cô nhỏ, lần này chúng ta ăn không phải do anh dọn?”
Lam Thất Thất cười nhạt: “Nhưng mà nghe nói trước đây đều là Tô Nhan và Lạc Du Du hầu hạ Đường Duy và Kurosawa”
Đầu Sakahara Kurosawa đầy mồ hôi, còn tự tìm đường chết: ‘Đồ Lạc Du Du làm rất ngon”
Ngon đến nỗi tới giờ anh ta vẫn hoài niệm, lâu lắm rồi không được ăn đồ Lạc Du Du nấu.
Lạc Du Du núp sau Cố Mang, Cố Mang ga lăng đứng lên: “Lam Thất Thất đang thương hai người, cũng được, đêm nay nhiều đồ như vậy, để bọn tôi làm”
Đường Duy đi lên trước, nhìn chăm chắm bàn ăn hồi lâu.
Bình luận facebook