Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Phu nhân phủ Trữ Hầu do dự kể xong tiền căn hậu quả, Lung Nguyệt mới hoảng hốt nhớ lại chuyện trong phòng Mặc Bảo hôm đó, nàng cũng không tức giận, người này cũng sớm bị nàng quên đến tận chín tầng mây rồi. Nàng chỉ hơi trầm ngâm rồi nói: "Chuyện vậy ta đã nhớ ra rồi, lúc đầu giao cho huynh trưởng Anh Vương xử trí. Về phần xử trí như thế nào ta cũng không biết."
"Thần phụ thay mặt ngịch tử bồi tội với Cửu công chúa, cầu xin Cửu công chúa bỏ qua cho hắn...bỏ qua cho hắn..."
Phu nhân phủ Trữ hầu nói xong liền muốn quỳ xuống khấu đầu, mục đích bà ta tới đây đã sáng tỏ, chính là muốn cầu một câu nói của Cửu công chúa. Dựa vào sủng ái của nàng trước mặt Đế hậu, chính là muốn sao không dám đưa trăng. Huống chi, chuyện này xảy ra là do công chúa, chỉ có nàng lên tiếng, nhi tử mới có thể về nhà. Nhưng, cửa lớn hoàng cung là nơi nào, làm gì có chuyện vừa đưa bảng hiệu là có thể tiếng vào? Nếu không bà sẽ không hỏi thăm chuyện hôm nay Cửu công chúa vừa tới Minh phủ liền vội vàng tới cầu kiến.
Minh lão phu nhân thấy bà ta không để ý cấp bậc lễ nghĩa mà khấu đầu, vội vàng sai Trịnh ma ma bên cạnh đỡ nàng lên.
Lung Nguyệt khẽ nhăn lông mày đen nháy, Hầu phu nhân này nhìn như cung kính, nhưng thực ra...cho nên trầm giọng nói: "Hầu phu nhân đừng có mất thân phận! Ngươi đây là đang muốn ép buộc bổn cung đáp ứng sao?"
"Thần phụ không dám! Chẳng qua là thần phụ nhớ con mà sốt ruột, nhất thời gấp gáp, kinh xin công chúa thứ tội!" Thấy Lung Nguyệt trầm mặt, giọng nói cũng không còn khách khí nữa, cũng tự biết mình làm như vậy là quá mức.
"Mời phu nhân phủ Trữ Hầu về thôi!" Lung Nguyệt nói.
"Chuyện này..." Hầu phu nhân do dự.
Lung Nguyệt ngước mắt nhìn thẳng vào mắt bà ta, rồi sau đó nói: "Từ mẫu đa bại(1) mà!" Dứt lời đứng dậy, lén nháy mắt mấy cái với ngoại tổ mẫu, dẫn hai vị biểu tỷ lui ra ngoài.
(1) Từ mẫu đa bại: mẹ hiền thì dạy con sẽ thất bại.
Thấy Lung Nguyệt ra khỏi phòng khách, Minh lão phu nhân mới nói: "Mời phu nhân về thôi! Trong lòng Công chúa đã hiểu rồi!"
Phu nhân phủ Trữ hầu thấy vậy cũng không tiện nói gì tiếp, đành phải cáo từ trở về nhà.
Lung Nguyệt ở Minh phủ ba ngày, trở về cung hỏi tiểu ca mới biết, tên hoàn khố kia bị tiểu ca kia ném tới Nam Sơn chặt cửi đốt than, nhất thời dở khóc dở cười.
Vậy mà tiểu ca nhà nàng lại nói: "Đây không phải là chủ ý của muội? Không phải muội muốn cho hắn biết than là đen sao?"
Nghe vậy, Lung Nguyệt lại im lặng.
Đợi đến lúc tên hoàn khố tiểu hầu gia được Lý Long Tá đưa về Hầu phủ thì đã sớm không con dáng vẻ ngụy tấn phong lưu như lúc ban đầu, trên mặt đã bị bôi đen, gầy đến da bọc xương. Thấy lão phụ lão mẫu cũng không kịp nói gì, chỉ ôm bắp đùi Trương lão hầu gia khóc rống.
Đầu tháng chín, Lung Nguyệt theo lệ thường tới Hoàng giác tự dâng hương. Nhưng thật ra là tìm Tuệ Viên Đại sự thảo luận chuyện thức ăn. Nếu không có người nói thì ai có thể ngờ, một vị là cao tăng đắc đạo, một vị là công chúa Hoàng gia, hai người vì thức ăn mà kết bái thành huynh muội kết nghĩa.
Hôm nay, Lung Nguyệt lôi kéo Hóa Diên cùng tới tới, không muốn nàng ấy buồn bực trong cung, thừa dịp trời thu kéo nàng ra ngoài giải khuây.
Đến nơi chùa chiền, Lung Nguyệt đi tìm Tuệ Viễn, còn Hóa Diên nói: "Ta không quá mức để ý tới thức ăn, muội muội cứ đi tìm đại sư đi! Ta đi dạo núi trong chùa này là được!"
Lung Nguyệt gật đầu, dặn dò Sương Nhi và Hà Nhân phục vụ cẩn thận, sau đó đi vào trai đường ở hậu điện, lại gặp Bùi Tiểu xông tới.
Bùi Tiểu vừa thấy Lung Nguyệt liền vội vàng tiến lên hành lễ.
Bùi Tiểu là ngoại nam, còn là người ngoài, dựa vào thân phận của Lun Nguyệt cũng chỉ khẽ cười gật đầu với hắn rồi đi qua.
Đợi đến lúc dùng cơm chạy, lại thấy Hóa Diên mang thần sắc hốt hoảng quay về. Lung Nguyệt hỏi, chỉ nói: "Trên đường trở về gặp một người bị hủy dung, cho nên bị hù sợ."
Sương Nhi cùng Hà Nhân cũng gật đầu đồng ý: "Vâng." Lung Nguyệt mới không hỏi nhiều nữa.
Nghỉ qua buổi trưa liền trở về cung.
Lại nói đến Bùi Tiểu, hôm nay hắn tới Hoàng giác tự là để lấy tượng quan âm bằng vàng đã được khai quang. Sáng mai chính là ngày sinh của lão phu nhân Bùi phủ.
Bùi phủ bên kia giống như sợ Bùi Nguyên Tu quên, trước sau đã sai hai người tới nhắc nhở.
Bùi Tiểu ôm tượng quan âm bằng vàng đặt trên thư án trong thư phòng của Bùi Nguyên Tu, cánh tay mệt tới mức ê ẩm tê dại. Lại lưu luyến ngắm nhìn Tượng Quan âm không rời, nhỏ giọng hỏi: "Gia? Ngài thật sự mang tượng vàng này làm quà mừng thọ lễ sao? Vàng đó, nặng trịch luôn!"
Bùi Nguyên Tu cười mắng: "Đồ không có tiền đồ nhà ngươi, gia còn thiếu bạc sao?"
Liếc nhìn tượng vàng, khoát tay để Bùi Tiểu cho vào hộp gấm, lại nói: "Hôm nay thương đội đến đâu rồi?"
Thương đội được Bùi Nguyên Tu xây dựng một tháng trước, lên đường đi về phía Đại Thực quốc.
"Hôm kia vừa lấy được bồ câu đưa tin, đã qua Thiên Thủy. Ngô quản sự nói trên đường nhận được một miếng hổ phách hình hồ điệp, cánh bướm đầy đủ, giương cánh muốn bay, trông rất sống động, mà lại trong suốt sạch sẽ, thật khó có được."
Từ lúc thương đội lên đường, mỗi lần gia hỏi, điều quan tâm nhất là nhận được vật gì quý hiếm, nay Bùi Tiểu như đã thành thói quen trả lời những thứ nhặt được.
"Đúng rồi, tiểu nhân ở Hoàng Giác tự gặp được Cửu công chúa!"
"Ừ, Cửu công chúa khỏe không?"
"Cái này tiểu nhân cũng không biết, công chúa tôn quý, có thể nhớ tiểu nhân, cười với tiểu nhân, tiểu nhân đã thỏa mãn rồi, haha, làm gì có chuyện nói chuyện với công chúa, chỉ nhìn sắc mặt công chúa đỏ thắm, tâm trạng cũng không tệ!" Bùi Tiểu suy nghĩ tới tiếng cười chói lọi như hoa mua xuân, cười haha hai tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Cửu công chúa thật đẹp!
Bùi Tiểu liếc nhìn dáng vẻ kia của Bùi Tiểu, chẳng biết tại sao lại bực mình, chỉ khẽ hừ một tiếng, đuổi hắn xuống.
Nhớ lại miếng hổ phách mà Bùi Tiểu nói, trong lòng nghĩ: Nếu nói vậy Cửu Nhi sẽ thích miếng hổ phách này, nếu có thể, sẽ khắc thành hình mèo, ngược lại lại thích hợp với Tiểu Tụ Miêu của nàng. Tính toán ngày một chút, thương đội đi tới Đại Thực hai năm sẽ trở lại, còn có thời gian suy nghĩ cẩn thận, đưa làm quà lễ cập kê.
Sáng sớm hôm sau, thọ yến của Bùi lão phu nhân, giống như Bùi Nguyên Tu không đi, đặc biết cho người tới đi cùng.
"Thần phụ thay mặt ngịch tử bồi tội với Cửu công chúa, cầu xin Cửu công chúa bỏ qua cho hắn...bỏ qua cho hắn..."
Phu nhân phủ Trữ hầu nói xong liền muốn quỳ xuống khấu đầu, mục đích bà ta tới đây đã sáng tỏ, chính là muốn cầu một câu nói của Cửu công chúa. Dựa vào sủng ái của nàng trước mặt Đế hậu, chính là muốn sao không dám đưa trăng. Huống chi, chuyện này xảy ra là do công chúa, chỉ có nàng lên tiếng, nhi tử mới có thể về nhà. Nhưng, cửa lớn hoàng cung là nơi nào, làm gì có chuyện vừa đưa bảng hiệu là có thể tiếng vào? Nếu không bà sẽ không hỏi thăm chuyện hôm nay Cửu công chúa vừa tới Minh phủ liền vội vàng tới cầu kiến.
Minh lão phu nhân thấy bà ta không để ý cấp bậc lễ nghĩa mà khấu đầu, vội vàng sai Trịnh ma ma bên cạnh đỡ nàng lên.
Lung Nguyệt khẽ nhăn lông mày đen nháy, Hầu phu nhân này nhìn như cung kính, nhưng thực ra...cho nên trầm giọng nói: "Hầu phu nhân đừng có mất thân phận! Ngươi đây là đang muốn ép buộc bổn cung đáp ứng sao?"
"Thần phụ không dám! Chẳng qua là thần phụ nhớ con mà sốt ruột, nhất thời gấp gáp, kinh xin công chúa thứ tội!" Thấy Lung Nguyệt trầm mặt, giọng nói cũng không còn khách khí nữa, cũng tự biết mình làm như vậy là quá mức.
"Mời phu nhân phủ Trữ Hầu về thôi!" Lung Nguyệt nói.
"Chuyện này..." Hầu phu nhân do dự.
Lung Nguyệt ngước mắt nhìn thẳng vào mắt bà ta, rồi sau đó nói: "Từ mẫu đa bại(1) mà!" Dứt lời đứng dậy, lén nháy mắt mấy cái với ngoại tổ mẫu, dẫn hai vị biểu tỷ lui ra ngoài.
(1) Từ mẫu đa bại: mẹ hiền thì dạy con sẽ thất bại.
Thấy Lung Nguyệt ra khỏi phòng khách, Minh lão phu nhân mới nói: "Mời phu nhân về thôi! Trong lòng Công chúa đã hiểu rồi!"
Phu nhân phủ Trữ hầu thấy vậy cũng không tiện nói gì tiếp, đành phải cáo từ trở về nhà.
Lung Nguyệt ở Minh phủ ba ngày, trở về cung hỏi tiểu ca mới biết, tên hoàn khố kia bị tiểu ca kia ném tới Nam Sơn chặt cửi đốt than, nhất thời dở khóc dở cười.
Vậy mà tiểu ca nhà nàng lại nói: "Đây không phải là chủ ý của muội? Không phải muội muốn cho hắn biết than là đen sao?"
Nghe vậy, Lung Nguyệt lại im lặng.
Đợi đến lúc tên hoàn khố tiểu hầu gia được Lý Long Tá đưa về Hầu phủ thì đã sớm không con dáng vẻ ngụy tấn phong lưu như lúc ban đầu, trên mặt đã bị bôi đen, gầy đến da bọc xương. Thấy lão phụ lão mẫu cũng không kịp nói gì, chỉ ôm bắp đùi Trương lão hầu gia khóc rống.
Đầu tháng chín, Lung Nguyệt theo lệ thường tới Hoàng giác tự dâng hương. Nhưng thật ra là tìm Tuệ Viên Đại sự thảo luận chuyện thức ăn. Nếu không có người nói thì ai có thể ngờ, một vị là cao tăng đắc đạo, một vị là công chúa Hoàng gia, hai người vì thức ăn mà kết bái thành huynh muội kết nghĩa.
Hôm nay, Lung Nguyệt lôi kéo Hóa Diên cùng tới tới, không muốn nàng ấy buồn bực trong cung, thừa dịp trời thu kéo nàng ra ngoài giải khuây.
Đến nơi chùa chiền, Lung Nguyệt đi tìm Tuệ Viễn, còn Hóa Diên nói: "Ta không quá mức để ý tới thức ăn, muội muội cứ đi tìm đại sư đi! Ta đi dạo núi trong chùa này là được!"
Lung Nguyệt gật đầu, dặn dò Sương Nhi và Hà Nhân phục vụ cẩn thận, sau đó đi vào trai đường ở hậu điện, lại gặp Bùi Tiểu xông tới.
Bùi Tiểu vừa thấy Lung Nguyệt liền vội vàng tiến lên hành lễ.
Bùi Tiểu là ngoại nam, còn là người ngoài, dựa vào thân phận của Lun Nguyệt cũng chỉ khẽ cười gật đầu với hắn rồi đi qua.
Đợi đến lúc dùng cơm chạy, lại thấy Hóa Diên mang thần sắc hốt hoảng quay về. Lung Nguyệt hỏi, chỉ nói: "Trên đường trở về gặp một người bị hủy dung, cho nên bị hù sợ."
Sương Nhi cùng Hà Nhân cũng gật đầu đồng ý: "Vâng." Lung Nguyệt mới không hỏi nhiều nữa.
Nghỉ qua buổi trưa liền trở về cung.
Lại nói đến Bùi Tiểu, hôm nay hắn tới Hoàng giác tự là để lấy tượng quan âm bằng vàng đã được khai quang. Sáng mai chính là ngày sinh của lão phu nhân Bùi phủ.
Bùi phủ bên kia giống như sợ Bùi Nguyên Tu quên, trước sau đã sai hai người tới nhắc nhở.
Bùi Tiểu ôm tượng quan âm bằng vàng đặt trên thư án trong thư phòng của Bùi Nguyên Tu, cánh tay mệt tới mức ê ẩm tê dại. Lại lưu luyến ngắm nhìn Tượng Quan âm không rời, nhỏ giọng hỏi: "Gia? Ngài thật sự mang tượng vàng này làm quà mừng thọ lễ sao? Vàng đó, nặng trịch luôn!"
Bùi Nguyên Tu cười mắng: "Đồ không có tiền đồ nhà ngươi, gia còn thiếu bạc sao?"
Liếc nhìn tượng vàng, khoát tay để Bùi Tiểu cho vào hộp gấm, lại nói: "Hôm nay thương đội đến đâu rồi?"
Thương đội được Bùi Nguyên Tu xây dựng một tháng trước, lên đường đi về phía Đại Thực quốc.
"Hôm kia vừa lấy được bồ câu đưa tin, đã qua Thiên Thủy. Ngô quản sự nói trên đường nhận được một miếng hổ phách hình hồ điệp, cánh bướm đầy đủ, giương cánh muốn bay, trông rất sống động, mà lại trong suốt sạch sẽ, thật khó có được."
Từ lúc thương đội lên đường, mỗi lần gia hỏi, điều quan tâm nhất là nhận được vật gì quý hiếm, nay Bùi Tiểu như đã thành thói quen trả lời những thứ nhặt được.
"Đúng rồi, tiểu nhân ở Hoàng Giác tự gặp được Cửu công chúa!"
"Ừ, Cửu công chúa khỏe không?"
"Cái này tiểu nhân cũng không biết, công chúa tôn quý, có thể nhớ tiểu nhân, cười với tiểu nhân, tiểu nhân đã thỏa mãn rồi, haha, làm gì có chuyện nói chuyện với công chúa, chỉ nhìn sắc mặt công chúa đỏ thắm, tâm trạng cũng không tệ!" Bùi Tiểu suy nghĩ tới tiếng cười chói lọi như hoa mua xuân, cười haha hai tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Cửu công chúa thật đẹp!
Bùi Tiểu liếc nhìn dáng vẻ kia của Bùi Tiểu, chẳng biết tại sao lại bực mình, chỉ khẽ hừ một tiếng, đuổi hắn xuống.
Nhớ lại miếng hổ phách mà Bùi Tiểu nói, trong lòng nghĩ: Nếu nói vậy Cửu Nhi sẽ thích miếng hổ phách này, nếu có thể, sẽ khắc thành hình mèo, ngược lại lại thích hợp với Tiểu Tụ Miêu của nàng. Tính toán ngày một chút, thương đội đi tới Đại Thực hai năm sẽ trở lại, còn có thời gian suy nghĩ cẩn thận, đưa làm quà lễ cập kê.
Sáng sớm hôm sau, thọ yến của Bùi lão phu nhân, giống như Bùi Nguyên Tu không đi, đặc biết cho người tới đi cùng.
Bình luận facebook