Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Editor: Búnn.
Từ ngày cải trang trở về cung, Thuận Khải Đế lại thần thần bí bí nhốt mình trong ngự thư phòng, ngoại trừ lâm triều thì ngay cả Khôn Thái cung của Hoàng hậu cũng không bước vào một bước.
Cảnh tượng ngày khiến người trong cung nhao nhao phỏng đoán...
Ngay cả Cát An cũng mờ mịt không hiểu là có chuyện gì: Chẳng lẽ vì lời đồn mà Hoàng thượng giận chó đánh mèo sao?
Nhưng lại không giống như vậy, từ hôm về đến nay, cũng không thấy mặt Hoàng thượng tỏ vẻ không vui...
Cát An nhớ lại, lại vươn cổ nhìn tráp làm từ gỗ cây tử đàn khảm san hô màu hồng điểm hạt ngọc màu xanh trên án thư của Thuận Khải Đế.
Đã liên tiếp ba ngày rồi.
Ba ngày gần đây, sau khi Thuận Khải Đế phê tấu chương xong, sẽ thấy ông viết viết, vẽ vẽ gì đó trên giấy tuyên thành, còn biểu tình thì lúc cau mày, lúc thì cười nhẹ.
Lúc cảm thấy không hài lòng chính là lúc phải đứng dậy đi lật sách sổ.
Ví như lúc cần rời đi thì nhẹ nhàng đặt giấy tuyên thành vừa vẽ xong vào tráp làm bằng gỗ tử đàn kia giống như vật gì đó vô cùng trân quý.
Từ lúc Thuận Khải Đế học đi thì Cát An đã bắt đầu phụng dưỡng bên cạnh ông, lúc đó hắn chưa bao giờ thấy chủ tử của mình có biểu hiện như vậy. Những ngày cuối cùng của Tiên Đế, Khang Vương muốn đoạt vị, cũng là lúc Thuận Khải Đế thực sự trưởng thành.
Chỉ là, nhìn dáng vẻ bây giờ của Hoàng thượng, có khi nào...
Có khi nào...
Ai, trong thời gian ngắn Cát An cũng không biết giải thích như thế nào.
Cho nên suy nghĩ lại hướng về phía cái tráp kia.
Có tâm dòm ngó, chợt thấy sau gáy lạnh run, đưa tay lên sờ gáy rồi lại rùng mình một cái.
Làm nô tài, những điều không nên nghe thì đừng nghe, dù có nghe được thì cũng làm như không biết, không nên nhìn thì đừng nhìn, trừ phi...
Cát An lại sờ cổ, với đầu của mình, mặc dù cắt xuống cân lên không bán được mấy đồng, nhưng trong nhà chỉ có một mình hắn, không còn chi nào khác, hắn thật không nỡ để mất nó!
Lúc này, Thuận Khải Đế đã phê xong tấu chương cuối cùng, đưa tay cầm lấy tráp trên bàn, khép ống tay áo đứng dậy, liếc nhìn Cát An đang ngây ngốc ở bên cạnh, ho nhẹ một tiếng.
Cát An vội vã hoàn hồn, cuống quýt quỳ xuống xin lỗi.
"Hãy bình thân!" Tâm trạng của Thuận Khải Đế rất tốt, nói: "Đến Khôn Thái cung!"
"Vâng!"
Cát An lên tiếng trả lời, muốn tiến lên nhận tráp trong tay Thuận Khải Đế.
"Không cần! Trẫm tự cầm!"
Thuận Khải Đế vỗ vỗ cái tráp bảo bối của mình.
***
Trong Khôn Thái cung.
Trong tháng cữ, cũng vào ngày thứ mười hai, Cẩn Hoàng hậu lập tức rời khỏi Sản các đến Đông Noãn các.
Lúc này, Cẩn Hoàng hậu đang nhìn Thái hậu chơi đùa với tiểu nữ nhi.
"Hoàng hậu, con muốn bỏ tiệc đầy tháng của Tiểu phúc tinh sao?"
Thái hậu đang cầm cửu liên hoàn bằng ngọc hòa điền trong tay tạo ra âm thanh 'đinh đang' êm tai bên cạnh Lã Duyệt.
Lã Duyệt vươn bàn tay mũm mĩm ra muốn bắt lấy cửu liên hòa, trong lòng không nhịn được mà than một tiếng: Những vật ngự dụng trong Hoàng cung này đều không phải là những vật bình thường! Ngọc Hòa Điền này vừa chạm vào tay thì cảm thấy ấm nhuận (ấm áp và không quá khô hanh), trơn bóng như son. Ngay cả một người chưa từng trải việc đời như nàng cũng biết đó là thứ tốt.
Nàng vừa nghĩ đến chuyện sau này mình có thể dùng những thứ được coi là bảo bối trong viện bảo tàng này thì giống như Thổ địa nhập thân, muốn hét lên: "Tham tài, tham tài!"
Cũng không thèm để ý xem Mẫu hậu và Hoàng tổ mẫu đang nói gì. Chỉ thấy lòng tham đầy người, đưa một cái chuông vào miệng, dùng lợi cắn cắn một miếng.
Ta cũng nếm thử xem vàng ròng có hương vị như thế nào.
Ừ, hơi ngọt.
Sau đó, lúc nàng đang cười tươi đến độ không thấy răng cũng không thấy mắt thì nghe thấy tiếng rèm che được nâng lên, tiếp theo là tiếng hô: "Hoàng thượng kim an!"
Lã Duyệt quay đầu lại, thấy Phụ hoàng mặt mày hớn hở bước vào.
Trên tivi người ta vẫn thường diễn mỗi lần Hoàng đế tới đều có người hô to truyền báo, nhưng lại chưa bao giờ nghe thấy tiếng truyền báo mỗi lần Phụ hoàng tới cung của Mẫu hậu, luôn lặng lẽ không tiếng động bước vào. Thói quen này thực sự không tốt lắm, nếu phi tần trong cung muốn làm chuyện gì đó bí mật thì đều phải để tâm phúc ở ngoài canh gác, thật là....
Nàng lại không biết, sự cổ quái này của Thuận Khải Đế chỉ phát bệnh ở chỗ Mẫu hậu của nàng thôi.
Thuận Khải Đế bước vào trong phòng, sau khi hành lễ các kiểu xong, thì bước lên ôm Lã Duyệt vào trong ngực.
"Ba ngày không gặp, tiểu nữ nhi lại đẹp thêm vài phần! Ừ, giống Hoàng hậu."
Thái hậu cười nói: "Cái này cũng chưa chắc đâu! Nàng còn nhỏ, đợi đến lúc trưởng thành, con cứ chờ xem, nhất định sẽ khuynh quốc khuynh thành, ngay cả Hoàng hậu cũng kém vài phần."
Năm đó Cẩn Hoàng hậu mười ba tuổi đã xinh đẹp giống như nữ thần, đó cũng chính là lý do vừa sinh ra đã được tiên hoàng chỉ hôn cho Thuận Khải Đế lúc đó vẫn còn là Thái tử. Mặc dù không có người dám nói thẳng, nhưng cũng ngầm truyền lời cho nhau, Cẩn cô nương con vợ cả của Minh gia chính là Đệ nhất mỹ nhân của Chiêu quốc, không có người nào có thể sánh bằng. Nhưng điều làm Cẩn Hoàng hậu nổi tiếng không phải là diện mạo mà là do tài năng của nàng. Từ khi bà ra đời đã được Minh gia lấy Chi lễ của Thái Tử phi để dạy bảo, cầm kỳ thư họa không gì không biết, ngay cả mưu lược cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cẩn Hoàng hậu đỏ mặt: "Mẫu hậu, người lại trêu đùa nô tỳ rồi1"
Thái hậu đối xử với Cẩn Hoàng hậu giống như nữ nhi, mẹ chồng nàng dâu chưa từng có lúc không hiểu nhau.
"Ai gia thương con còn không hết..." Vui đùa vài câu, Thái hậu lại đổi đề tài: "Hoàng đế tới vừa đúng lúc, ta và Hoàng hậu đang nói đến tiệc đầy tháng của Tiểu phúc tinh này."
"À..Có gì không ổn sao?"
"Nô tỳ muốn bỏ."
"Vì sao?" Thuận Khải Đế cau mày, ông muốn làm điều tốt nhất cho nữ nhi duy nhất của mình và Cẩn Hoàng hậu, đương nhiên là tiệc đầy tháng cũng cần phải tốt nhất.
"Vừa trải qua đại tai họa, còn rất nhiều việc phải làm, lúc này trong cung không nên làm chuyện đầy tháng cho một đứa trẻ..." Cẩn Hoàng hậu giấu suy nghĩ thật của mình trong lòng, bà sợ tiểu nữ nhi được nhiều người chú ý sẽ dẫn đến họa sát thân.
Cây mọc thành rừng, gió thổi thành bão.
Trong hoàng gia, được cưng chiều quá mức cũng không phải là chuyện tốt.
Từ ngày cải trang trở về cung, Thuận Khải Đế lại thần thần bí bí nhốt mình trong ngự thư phòng, ngoại trừ lâm triều thì ngay cả Khôn Thái cung của Hoàng hậu cũng không bước vào một bước.
Cảnh tượng ngày khiến người trong cung nhao nhao phỏng đoán...
Ngay cả Cát An cũng mờ mịt không hiểu là có chuyện gì: Chẳng lẽ vì lời đồn mà Hoàng thượng giận chó đánh mèo sao?
Nhưng lại không giống như vậy, từ hôm về đến nay, cũng không thấy mặt Hoàng thượng tỏ vẻ không vui...
Cát An nhớ lại, lại vươn cổ nhìn tráp làm từ gỗ cây tử đàn khảm san hô màu hồng điểm hạt ngọc màu xanh trên án thư của Thuận Khải Đế.
Đã liên tiếp ba ngày rồi.
Ba ngày gần đây, sau khi Thuận Khải Đế phê tấu chương xong, sẽ thấy ông viết viết, vẽ vẽ gì đó trên giấy tuyên thành, còn biểu tình thì lúc cau mày, lúc thì cười nhẹ.
Lúc cảm thấy không hài lòng chính là lúc phải đứng dậy đi lật sách sổ.
Ví như lúc cần rời đi thì nhẹ nhàng đặt giấy tuyên thành vừa vẽ xong vào tráp làm bằng gỗ tử đàn kia giống như vật gì đó vô cùng trân quý.
Từ lúc Thuận Khải Đế học đi thì Cát An đã bắt đầu phụng dưỡng bên cạnh ông, lúc đó hắn chưa bao giờ thấy chủ tử của mình có biểu hiện như vậy. Những ngày cuối cùng của Tiên Đế, Khang Vương muốn đoạt vị, cũng là lúc Thuận Khải Đế thực sự trưởng thành.
Chỉ là, nhìn dáng vẻ bây giờ của Hoàng thượng, có khi nào...
Có khi nào...
Ai, trong thời gian ngắn Cát An cũng không biết giải thích như thế nào.
Cho nên suy nghĩ lại hướng về phía cái tráp kia.
Có tâm dòm ngó, chợt thấy sau gáy lạnh run, đưa tay lên sờ gáy rồi lại rùng mình một cái.
Làm nô tài, những điều không nên nghe thì đừng nghe, dù có nghe được thì cũng làm như không biết, không nên nhìn thì đừng nhìn, trừ phi...
Cát An lại sờ cổ, với đầu của mình, mặc dù cắt xuống cân lên không bán được mấy đồng, nhưng trong nhà chỉ có một mình hắn, không còn chi nào khác, hắn thật không nỡ để mất nó!
Lúc này, Thuận Khải Đế đã phê xong tấu chương cuối cùng, đưa tay cầm lấy tráp trên bàn, khép ống tay áo đứng dậy, liếc nhìn Cát An đang ngây ngốc ở bên cạnh, ho nhẹ một tiếng.
Cát An vội vã hoàn hồn, cuống quýt quỳ xuống xin lỗi.
"Hãy bình thân!" Tâm trạng của Thuận Khải Đế rất tốt, nói: "Đến Khôn Thái cung!"
"Vâng!"
Cát An lên tiếng trả lời, muốn tiến lên nhận tráp trong tay Thuận Khải Đế.
"Không cần! Trẫm tự cầm!"
Thuận Khải Đế vỗ vỗ cái tráp bảo bối của mình.
***
Trong Khôn Thái cung.
Trong tháng cữ, cũng vào ngày thứ mười hai, Cẩn Hoàng hậu lập tức rời khỏi Sản các đến Đông Noãn các.
Lúc này, Cẩn Hoàng hậu đang nhìn Thái hậu chơi đùa với tiểu nữ nhi.
"Hoàng hậu, con muốn bỏ tiệc đầy tháng của Tiểu phúc tinh sao?"
Thái hậu đang cầm cửu liên hoàn bằng ngọc hòa điền trong tay tạo ra âm thanh 'đinh đang' êm tai bên cạnh Lã Duyệt.
Lã Duyệt vươn bàn tay mũm mĩm ra muốn bắt lấy cửu liên hòa, trong lòng không nhịn được mà than một tiếng: Những vật ngự dụng trong Hoàng cung này đều không phải là những vật bình thường! Ngọc Hòa Điền này vừa chạm vào tay thì cảm thấy ấm nhuận (ấm áp và không quá khô hanh), trơn bóng như son. Ngay cả một người chưa từng trải việc đời như nàng cũng biết đó là thứ tốt.
Nàng vừa nghĩ đến chuyện sau này mình có thể dùng những thứ được coi là bảo bối trong viện bảo tàng này thì giống như Thổ địa nhập thân, muốn hét lên: "Tham tài, tham tài!"
Cũng không thèm để ý xem Mẫu hậu và Hoàng tổ mẫu đang nói gì. Chỉ thấy lòng tham đầy người, đưa một cái chuông vào miệng, dùng lợi cắn cắn một miếng.
Ta cũng nếm thử xem vàng ròng có hương vị như thế nào.
Ừ, hơi ngọt.
Sau đó, lúc nàng đang cười tươi đến độ không thấy răng cũng không thấy mắt thì nghe thấy tiếng rèm che được nâng lên, tiếp theo là tiếng hô: "Hoàng thượng kim an!"
Lã Duyệt quay đầu lại, thấy Phụ hoàng mặt mày hớn hở bước vào.
Trên tivi người ta vẫn thường diễn mỗi lần Hoàng đế tới đều có người hô to truyền báo, nhưng lại chưa bao giờ nghe thấy tiếng truyền báo mỗi lần Phụ hoàng tới cung của Mẫu hậu, luôn lặng lẽ không tiếng động bước vào. Thói quen này thực sự không tốt lắm, nếu phi tần trong cung muốn làm chuyện gì đó bí mật thì đều phải để tâm phúc ở ngoài canh gác, thật là....
Nàng lại không biết, sự cổ quái này của Thuận Khải Đế chỉ phát bệnh ở chỗ Mẫu hậu của nàng thôi.
Thuận Khải Đế bước vào trong phòng, sau khi hành lễ các kiểu xong, thì bước lên ôm Lã Duyệt vào trong ngực.
"Ba ngày không gặp, tiểu nữ nhi lại đẹp thêm vài phần! Ừ, giống Hoàng hậu."
Thái hậu cười nói: "Cái này cũng chưa chắc đâu! Nàng còn nhỏ, đợi đến lúc trưởng thành, con cứ chờ xem, nhất định sẽ khuynh quốc khuynh thành, ngay cả Hoàng hậu cũng kém vài phần."
Năm đó Cẩn Hoàng hậu mười ba tuổi đã xinh đẹp giống như nữ thần, đó cũng chính là lý do vừa sinh ra đã được tiên hoàng chỉ hôn cho Thuận Khải Đế lúc đó vẫn còn là Thái tử. Mặc dù không có người dám nói thẳng, nhưng cũng ngầm truyền lời cho nhau, Cẩn cô nương con vợ cả của Minh gia chính là Đệ nhất mỹ nhân của Chiêu quốc, không có người nào có thể sánh bằng. Nhưng điều làm Cẩn Hoàng hậu nổi tiếng không phải là diện mạo mà là do tài năng của nàng. Từ khi bà ra đời đã được Minh gia lấy Chi lễ của Thái Tử phi để dạy bảo, cầm kỳ thư họa không gì không biết, ngay cả mưu lược cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cẩn Hoàng hậu đỏ mặt: "Mẫu hậu, người lại trêu đùa nô tỳ rồi1"
Thái hậu đối xử với Cẩn Hoàng hậu giống như nữ nhi, mẹ chồng nàng dâu chưa từng có lúc không hiểu nhau.
"Ai gia thương con còn không hết..." Vui đùa vài câu, Thái hậu lại đổi đề tài: "Hoàng đế tới vừa đúng lúc, ta và Hoàng hậu đang nói đến tiệc đầy tháng của Tiểu phúc tinh này."
"À..Có gì không ổn sao?"
"Nô tỳ muốn bỏ."
"Vì sao?" Thuận Khải Đế cau mày, ông muốn làm điều tốt nhất cho nữ nhi duy nhất của mình và Cẩn Hoàng hậu, đương nhiên là tiệc đầy tháng cũng cần phải tốt nhất.
"Vừa trải qua đại tai họa, còn rất nhiều việc phải làm, lúc này trong cung không nên làm chuyện đầy tháng cho một đứa trẻ..." Cẩn Hoàng hậu giấu suy nghĩ thật của mình trong lòng, bà sợ tiểu nữ nhi được nhiều người chú ý sẽ dẫn đến họa sát thân.
Cây mọc thành rừng, gió thổi thành bão.
Trong hoàng gia, được cưng chiều quá mức cũng không phải là chuyện tốt.
Bình luận facebook