Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Editor: Búnn.
Tiêu Nhi như tiểu đại nhân, khẽ vỗ mái tóc dài đen của Nhiên Nhi, nói: "Ngoan!" Rồi nhận lấy mũi tên, giương cung lên bắn.
Động tác như vậy khiến chúng quý nữ đi cùng khẽ che miệng cười không ngừng.
Năm mũi tên bay qua, ngọc bội treo trên ngọn cây cuối cùng cũng lung lay mấy cái, rơi xuống đầu cành.
Tiêu Nhi vui mừng đang muốn nhận lấy, lại bị một cánh tay ngang trên không cướp mất.
Không chỉ cướp ngọc bội, còn bị hắn cùng khoác lên bả vai, vào chỗ Lung Nguyệt ở Ngũ Long Đình. Người này chính là hỗn thế ma vương Lý Long Triệt.
Lung Nguyệt nhìn thấy một tiểu tử chừng mười hai mười ba tuổi, khiêng một tiểu hài tử sáu tuổi, trong giây lát vô cùng buồn cười, trêu ghẹo nói: "Khi nào đệ lại thànnh Sơn Đại Vương cản đường đánh cướp vậy?"
Lý Long Triệt cười nói: "Vừa mới đây thôi!"
Thấy Lung Nguyệt và Lý Long Triệt cười đùa, chúng quý nữ bên cạnh rối rít tiến lên hành lễ với Lý Long Triệt.
Lý Long Triệt giả bộ trầm ổn gật đầu một cái, rồi sau đó liền cáo từ, đi tìm bọn Minh HIên. Lại thấy Đại công chúa Ninh Bình dẫn nữ nhi Trương Dư Hân tới đây.
Khoát tay một cái với chúng quý nữ đang hành lễ, cười nói với Lung Nguyệt: "Cửu muội muội khiến tỷ vất vả mới tìm được!" Rồi lại nói với Trương Dư Hân ở bên cạnh: "Hân Nhi không phải muốn nói xin lỗi tạ ơn với Cửu Hoàng di của con sao? Vậy thì đừng có ngượng ngùng!" Khẽ đẩy Trương Dư Hân một cái, lại cười nói với Lung Nguyệt: "Những năm nay Hân Nhi ở điền trang, tính tình càng lúc càng hướng nội. Đại tỷ tỷ liền thay mặt nữ nhi tạ ơn Cửu muội muội Đại nhân không chấp tiểu nhân, để Hân Nhi hồi kinh."
Trương Dư Hân cũng nói theo mẫu thân mình: "Hân Nhi tạ ơn Cửu Hoàng di! Xin Cửu Hoàng di tha thứ cho cháu gái chuyện mười năm trước trẻ người non dạ, mặc dù đụng phải Hoàng di nhưng cũng không phải cố ý!"
Lung Nguyệt cau mày, Trương Dư Hân này mới hồi kinh từ điền trang mới có hai tháng, vậy mà đại tỷ tỷ lại dạy nàng nói câu đó vào hôm nay, nói xin lỗi mình, nói gần nói xa lại lộ mình ỷ sủng sinh kiêu, tính toán chi ly với tiểu bối. Mở miệng chính là "một câu mười năm", đúng là chụp cho mình một cái mũ thật to!
Trên mặt lại cười nói: "Đại tỷ tỷ khách khí rồi, đây đều là phụ thân làm chủ. Muội muội chỉ ở trước mặt phụ thân nói mấy lời hay mà thôi." Rồi sau đó quay về phía Trương Dư Hân vẫy tay, nói: "Đã hồi kinh hai tháng rồi! Đã quen chưa?"
Lung Nguyệt cười thầm trong lòng, về mà không chào cũng là phi lễ. Mẹ con hai người nói gần nói xa gài bẫy ta, đáng tiếc Cửu công chúa ta cũng không phải là ngồi không.
Mới đầu chúng quý nữ còn đồng tình với Trương Dư Hân, đường đường là nữ nhi của công chúa, huyết mạch hoàng gia, lại bị thân di của mình đẩy đi điền trang. Bây giờ nghe Lung Nguyệt nói, trong lòng cũng nhớ ra, mười năm trước công chúa mới bao lớn? Mọi chuyện ban đầu đều do Hoàng thượng xử phạt, có liên quan gì đến Cửu công chúa? Nghĩa trên câu nói của Cửu công chúa chính là nàng còn cầu xin Hoàng thượng cho phép Trương Dư Hân trở lại.
Nhưng Trương Dư Hân này mới trở lại hai tháng, mới có suy nghĩ cáo lỗi, cảm ơn, lại còn có câu hôm nay, thật đúng là có lòng rồi....
Mọi người đều là sống ở hậu trạch, nhưng việc ngấm ngầm xấu xa trong đó vừa nghĩ liền thấu.
Lại nghe Lý Long Triệt đột nhiên nói: "Tuổi nhỏ giết người thì không cần đền mạng hả? Hân Nhi còn lớn hơn Cửu tỷ tỷ nửa tuổi đấy! Ngày xưa lúc còn nhỏ tuổi nhân lúc trời lạnh đẩy mạnh tiểu di vào trong hồ, tâm này có thể nói là không độc sao? Hôm nay vừa vào mùa Đông Cửu tỷ tỷ vẫn sợ lạnh vô cùng! Tất cả đều cảm ơn sanh nữ(1) quan tâm!"
(1) sanh nữ: con của chị hoặc em gái.
Lý Long Triệt là dòng độc đinh trong nhà, từ nhỏ cùng lớn lên với Lung Nguyệt, tình cảm rất dày, làm sao có thể thấy nàng chịu một chút ủy khuất! Hắn lại có thói quen làm theo ý mình, cũng không quản mặt mũi, chỉ nói: Ngươi cho ta một thước, ta cho ngươi một trượng. Ngược lại, nếu ngươi đánh ta một quyền, ta sẽ trả lại ngươi muôn vàn cước!
Lời hắn vừa nói ra khiến mặt hai mẫu tử kia biến sắc, lúc đỏ lúc trắng lúc xanh lúc hồng, trông rất đẹp mắt.
Trong lòng Lung Nguyệt cười đến rút gân, trên mặt vẫn còn nghiêm túc, nói với Trương Dư Hân: "Chuyện trước kia liền coi như gió tản đi thôi, hôm nay Hân Nhi trở lại, thật tốt. Ngươi cũng giống Như Nhi, đều là sanh nữ của ta, ta sẽ không bên này nặng bên kia nhẹ." Dứt lời liền tháo vòng tay Hồng bảo thạch khảm chim bồ câu trên cổ tay ngọc thon dài xuống, kéo tay Trương Dư Hân, đeo lên cho nàng, lại nói: "Coi cái này là lễ ra mắt Cửu Hoàng di cho ngươi đi!"
Ai không biết trong tay Cửu Công chúa có nhiều vật phẩm vô giá, ai cũng biết vòng tay lại là cựu phẩm, giá trị của nó phải nói là liên thành đấy!
Chúng quý nữ nghĩ: Nghe người ta nói mặc dù Cửu Công chúa thông tuệ nhưng cũng là người ngây thơ, xem hôm nay không giả một chút nào, còn có thể rộng lượng với người đẩy mình xuống nước lạnh như vậy.
Bọn họ lại không biết, vòng tay như thế này đối với Lung Nguyệt mà nói cũng chỉ là chín châu mất sợi lông mà thôi, đặt trong đống vật quý hiếm của nàng vốn không là gì.
Từng có một lần, niềm vui lớn nhất mỗi ngày của Lung Nguyệt chính là ôm hộp đồ trang sức đeo tay, tỉ mỉ thưởng thức từng cái một, trong lòng thầm kêu lên: "Tham tiền! Tham tiền!"
Dần dần thấy nhiều mới cảm thấy bình thường.
Đại Ninh Bình công chúa đào hầm không được, lại nhận được một đống vụi, miễn cưỡng cười cười hàn huyên mấy câu,thầm hận rời đi.
Lung Nguyệt mỉm cười đưa mắt nhìn mẫu tử rời đi, mới phát hiện, không thấy bóng dáng Như Nhi và Nhiên Nhi đâu.
Nghe người ta hồi bẩm mới biết, Nhiên Nhi muốn đi vệ sinh, Như Nhi thấy Lung Nguyệt có chuyện, liền lặng lẽ dẫn nàng đi.
Tiêu Nhi như tiểu đại nhân, khẽ vỗ mái tóc dài đen của Nhiên Nhi, nói: "Ngoan!" Rồi nhận lấy mũi tên, giương cung lên bắn.
Động tác như vậy khiến chúng quý nữ đi cùng khẽ che miệng cười không ngừng.
Năm mũi tên bay qua, ngọc bội treo trên ngọn cây cuối cùng cũng lung lay mấy cái, rơi xuống đầu cành.
Tiêu Nhi vui mừng đang muốn nhận lấy, lại bị một cánh tay ngang trên không cướp mất.
Không chỉ cướp ngọc bội, còn bị hắn cùng khoác lên bả vai, vào chỗ Lung Nguyệt ở Ngũ Long Đình. Người này chính là hỗn thế ma vương Lý Long Triệt.
Lung Nguyệt nhìn thấy một tiểu tử chừng mười hai mười ba tuổi, khiêng một tiểu hài tử sáu tuổi, trong giây lát vô cùng buồn cười, trêu ghẹo nói: "Khi nào đệ lại thànnh Sơn Đại Vương cản đường đánh cướp vậy?"
Lý Long Triệt cười nói: "Vừa mới đây thôi!"
Thấy Lung Nguyệt và Lý Long Triệt cười đùa, chúng quý nữ bên cạnh rối rít tiến lên hành lễ với Lý Long Triệt.
Lý Long Triệt giả bộ trầm ổn gật đầu một cái, rồi sau đó liền cáo từ, đi tìm bọn Minh HIên. Lại thấy Đại công chúa Ninh Bình dẫn nữ nhi Trương Dư Hân tới đây.
Khoát tay một cái với chúng quý nữ đang hành lễ, cười nói với Lung Nguyệt: "Cửu muội muội khiến tỷ vất vả mới tìm được!" Rồi lại nói với Trương Dư Hân ở bên cạnh: "Hân Nhi không phải muốn nói xin lỗi tạ ơn với Cửu Hoàng di của con sao? Vậy thì đừng có ngượng ngùng!" Khẽ đẩy Trương Dư Hân một cái, lại cười nói với Lung Nguyệt: "Những năm nay Hân Nhi ở điền trang, tính tình càng lúc càng hướng nội. Đại tỷ tỷ liền thay mặt nữ nhi tạ ơn Cửu muội muội Đại nhân không chấp tiểu nhân, để Hân Nhi hồi kinh."
Trương Dư Hân cũng nói theo mẫu thân mình: "Hân Nhi tạ ơn Cửu Hoàng di! Xin Cửu Hoàng di tha thứ cho cháu gái chuyện mười năm trước trẻ người non dạ, mặc dù đụng phải Hoàng di nhưng cũng không phải cố ý!"
Lung Nguyệt cau mày, Trương Dư Hân này mới hồi kinh từ điền trang mới có hai tháng, vậy mà đại tỷ tỷ lại dạy nàng nói câu đó vào hôm nay, nói xin lỗi mình, nói gần nói xa lại lộ mình ỷ sủng sinh kiêu, tính toán chi ly với tiểu bối. Mở miệng chính là "một câu mười năm", đúng là chụp cho mình một cái mũ thật to!
Trên mặt lại cười nói: "Đại tỷ tỷ khách khí rồi, đây đều là phụ thân làm chủ. Muội muội chỉ ở trước mặt phụ thân nói mấy lời hay mà thôi." Rồi sau đó quay về phía Trương Dư Hân vẫy tay, nói: "Đã hồi kinh hai tháng rồi! Đã quen chưa?"
Lung Nguyệt cười thầm trong lòng, về mà không chào cũng là phi lễ. Mẹ con hai người nói gần nói xa gài bẫy ta, đáng tiếc Cửu công chúa ta cũng không phải là ngồi không.
Mới đầu chúng quý nữ còn đồng tình với Trương Dư Hân, đường đường là nữ nhi của công chúa, huyết mạch hoàng gia, lại bị thân di của mình đẩy đi điền trang. Bây giờ nghe Lung Nguyệt nói, trong lòng cũng nhớ ra, mười năm trước công chúa mới bao lớn? Mọi chuyện ban đầu đều do Hoàng thượng xử phạt, có liên quan gì đến Cửu công chúa? Nghĩa trên câu nói của Cửu công chúa chính là nàng còn cầu xin Hoàng thượng cho phép Trương Dư Hân trở lại.
Nhưng Trương Dư Hân này mới trở lại hai tháng, mới có suy nghĩ cáo lỗi, cảm ơn, lại còn có câu hôm nay, thật đúng là có lòng rồi....
Mọi người đều là sống ở hậu trạch, nhưng việc ngấm ngầm xấu xa trong đó vừa nghĩ liền thấu.
Lại nghe Lý Long Triệt đột nhiên nói: "Tuổi nhỏ giết người thì không cần đền mạng hả? Hân Nhi còn lớn hơn Cửu tỷ tỷ nửa tuổi đấy! Ngày xưa lúc còn nhỏ tuổi nhân lúc trời lạnh đẩy mạnh tiểu di vào trong hồ, tâm này có thể nói là không độc sao? Hôm nay vừa vào mùa Đông Cửu tỷ tỷ vẫn sợ lạnh vô cùng! Tất cả đều cảm ơn sanh nữ(1) quan tâm!"
(1) sanh nữ: con của chị hoặc em gái.
Lý Long Triệt là dòng độc đinh trong nhà, từ nhỏ cùng lớn lên với Lung Nguyệt, tình cảm rất dày, làm sao có thể thấy nàng chịu một chút ủy khuất! Hắn lại có thói quen làm theo ý mình, cũng không quản mặt mũi, chỉ nói: Ngươi cho ta một thước, ta cho ngươi một trượng. Ngược lại, nếu ngươi đánh ta một quyền, ta sẽ trả lại ngươi muôn vàn cước!
Lời hắn vừa nói ra khiến mặt hai mẫu tử kia biến sắc, lúc đỏ lúc trắng lúc xanh lúc hồng, trông rất đẹp mắt.
Trong lòng Lung Nguyệt cười đến rút gân, trên mặt vẫn còn nghiêm túc, nói với Trương Dư Hân: "Chuyện trước kia liền coi như gió tản đi thôi, hôm nay Hân Nhi trở lại, thật tốt. Ngươi cũng giống Như Nhi, đều là sanh nữ của ta, ta sẽ không bên này nặng bên kia nhẹ." Dứt lời liền tháo vòng tay Hồng bảo thạch khảm chim bồ câu trên cổ tay ngọc thon dài xuống, kéo tay Trương Dư Hân, đeo lên cho nàng, lại nói: "Coi cái này là lễ ra mắt Cửu Hoàng di cho ngươi đi!"
Ai không biết trong tay Cửu Công chúa có nhiều vật phẩm vô giá, ai cũng biết vòng tay lại là cựu phẩm, giá trị của nó phải nói là liên thành đấy!
Chúng quý nữ nghĩ: Nghe người ta nói mặc dù Cửu Công chúa thông tuệ nhưng cũng là người ngây thơ, xem hôm nay không giả một chút nào, còn có thể rộng lượng với người đẩy mình xuống nước lạnh như vậy.
Bọn họ lại không biết, vòng tay như thế này đối với Lung Nguyệt mà nói cũng chỉ là chín châu mất sợi lông mà thôi, đặt trong đống vật quý hiếm của nàng vốn không là gì.
Từng có một lần, niềm vui lớn nhất mỗi ngày của Lung Nguyệt chính là ôm hộp đồ trang sức đeo tay, tỉ mỉ thưởng thức từng cái một, trong lòng thầm kêu lên: "Tham tiền! Tham tiền!"
Dần dần thấy nhiều mới cảm thấy bình thường.
Đại Ninh Bình công chúa đào hầm không được, lại nhận được một đống vụi, miễn cưỡng cười cười hàn huyên mấy câu,thầm hận rời đi.
Lung Nguyệt mỉm cười đưa mắt nhìn mẫu tử rời đi, mới phát hiện, không thấy bóng dáng Như Nhi và Nhiên Nhi đâu.
Nghe người ta hồi bẩm mới biết, Nhiên Nhi muốn đi vệ sinh, Như Nhi thấy Lung Nguyệt có chuyện, liền lặng lẽ dẫn nàng đi.
Bình luận facebook