Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Editor: Búnn.
Thư phòng điện Vũ Anh.
Thái sư Minh Lý cầm mấy bài sách luận (1) của thí sinh khoa thi Hương, cùng bình luận với Lý Long Tá.
(1) Sách luận: thời phong kiến chỉ các bài văn nghị luận về các vấn đề chính trị phía trước để hiến sách cho triều đình.
Lung Nguyệt học được tật xấu của phụ thân nàng, vung tay nhỏ lên, để cung nhân đang muốn bẩm báo lui ra, thò đầu vào bên trong.
"Tiểu ca! Đại cữu tử! Ta đến đây!"
"Cửu công chúa!" Minh Lý hành lễ.
Lung Nguyệt biết chắc hắn sẽ làm như vậy, thừa dịp hắn xoay người, ôm cổ hắn.
Mặc dù nàng là công chúa, có địa vị cao quý, nhưng nhận lễ của người thân, nàng không dám nhận. Đùa, nhỡ nàng nhận lễ của trưởng bối, ông trời mất hứng một cái, mang hồn nàng trở về hiện đại thì sao. Thật vất vả mới tìm được tình thân, nếu không còn nữa, chẳng phải nàng sẽ hối hận muốn chết sao?
Còn nữa, nàng không muốn, cũng không đồng ý nhận lễ này. Nàng không nghĩ bản thân là người có thân phận cao quý mà làm mất đi sự vui vẻ giữa người thân. Những thứ kia từng là những thứ nàng mong muốn mà không thể cầu.
"Công chúa chớ bướng bỉnh, cẩn thận không ngã!"
Mặc dù lời nói nghiêm khắc, nhưng trong mắt lại lộ vẻ cưng chiều.
Trong mắt tiểu nha đầu trước mặt này, hắn thấy được dáng vẻ của muội muội. Muội muội, người vừa sinh ra đã gánh vác hưng suy vinh nhục của gia tộc, vừa mới biết một chút đã bị tổ phụ mang đi dạy các loại sách như kinh điển, lịch sử, chư tử, văn tập, cầm kỳ thư họa, khiến nàng không có thời gian vui đùa.
Minh gia là thế gia đại tộc, mặc dù đời đời đều có nhân tài, nhưng trong thế hệ này có nhiều huynh đệ nổi tiếng nhất, giữa đường huynh đệ cũng đồng lòng. Muội muội nhỏ tuổi nhất phải bước từng bước gian nan, ngồi trên hậu vị như băng mỏng. Sủng ái của Đế Vương như sương mù lúc ẩn lúc hiện, ai biết lúc nào sẽ tan thành mây khói, không có có khi còn tốt hơn có, giống như câu nói: "Người như mật đường, ta như thạch tín' cũng không đủ diễn tả.
Năm đó Minh Lý còn trẻ, là Văn võ Trạng Nguyên của Đại Chiêu, chẳng qua cũng là muốn cấp thể diện cho muội muội ở trong cung, cho nàng một chỗ dựa.
Bây giờ nhìn tiểu nha đầu trước mắt, dáng vẻ, thần thái giống hệt muội muội lúc còn nhỏ. Đặc biệt là sự thông tuệ giống hệt muội muội. Nghĩ đến muội muội lúc trước, Minh Lý không nhịn được cảm thán, nếu không phải là thân nữ nhi, muội ấy sẽ mạnh hơn mấy người huynh đệ bọn họ rất nhiều.
Tình cảm yêu thương của Minh Lý với Lung Nguyệt là phát ra từ nội tâm, muốn đền bù hết những gì muội muội thiếu hụt trong tuổi thơ ấu lên người tiểu nha đầu thông minh lanh lợi này.
"Muội lại đây!"
Lý Long Tá bước từ án thư xuống, ấn ấn trán Lung Nguyệt.
Lung Nguyệt cọ cọ vào hõm vai của Minh Lý, tránh thoát 'móng vuốt của sói', nghiêng đầu nhìn trên án, nói: "Cái kia là gì?"
Mấy bài văn trên bàn đều bị chấm chấm bởi mực đen và đỏ. Nhìn qua giống như những bài thi nàng từng thấy trong viện bảo tàng ở kiếp trước.
"Mấy sách luận của thí sinh trong khoa cử, Đại cữu mang đến bình luận với ta."
Lung Nguyệt nghe được, mắt sáng ngời, trượt từ trên người Minh Lý xuống, trèo lên ghế đệm sau án thư. Nhìn chằm chằm mấy bài văn đó, thầm nghĩ: Nếu mang mấy cái này về hiện đại, giá trị sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Bệnh tham tiền nhập vào nên Lung Nguyệt quên mất, từ đầu tới chân nàng, dù là y phục, hay bất cứ thứ gì, nếu mang về hiện đại, hay là ở Đại Chiêu quốc, cũng đều là thứ những người trong gia đình bình thường không dùng nổi.
"Hiểu sao?"
Mặc dù Minh Lý cảm thấy hiểu rõ, năm nay Lung Nguyệt mới năm tuổi, sách luận kia dành cho người mười hai mười ba tuổi, nếu như không có người bên cạnh chỉ điểm, sợ là không thể hiểu rõ được. Nhưng nhìn đôi mắt long lanh khi nhìn về phía mấy bài văn kia của Lung Nguyệt, Minh Lý vẫn không nhịn được mà đặt câu hỏi.
Nguyên nhân chính là hiệu ứng ánh sáng từ phía Cẩn Hoàng hậu nhà nàng.
Năm Cẩn Hoàng hậu tám tuổi, đã theo tổ phụ Minh Lão thái sư luận chính, nói một câu đã trúng đích. Bây giờ, Minh Lý thấy tiểu nha đầu này có bảy phần tương tự với muội muội, lại do muội muội tự mình dạy dỗ, nếu nàng có thể hiểu được những thứ này, cũng không quá ngạc nhiên.
Nếu Lung Nguyệt biết được Đại cữu tử nhà nàng đang ‘Suy luận mọi thứ theo muội muội' thì sẽ cảm thấy trên đầu có thiên lôi cuồn cuộn.
"Không hiểu!"
Lung Nguyệt nghe Minh Lý hỏi, vội vàng lắc đầu.
"Con thấy mấy chữ này rất đẹp mắt, vẻ ngoài, bên trong, ai cũng có sở trường của mình."
Minh Lý khẽ cười, cũng đúng thôi, nha đầu kia mới năm tuổi, mặc dù thông tuệ, nhưng nếu hiểu được những thứ này thì cũng quá sớm rồi. Hơn nữa, dựa vào sự khôn khéo của muội muội, nhất định sẽ không để thơ ấu của bản thân tái hiện trên nữ nhi của mình. Là người của Hoàng gia thì phải có chút nhạy cảm với thời thế, nhưng cũng không vội vàng như thế.
Nhưng lúc Minh Lý đang muốn bảo Lung Nguyệt viết mấy chữ để hắn xem thì nghe được tiểu nha đầu nói: "Không phải người này quá mức cấp tiến sao! Nói đến loạn thế dùng biện pháp mạnh, hình phạt khắc nghiệt hắn đang nói đến này có phải có hơi quá mức không?"
"Sao?" Minh Lý nghe nói, trong mắt khẽ hiện chút ánh sáng, thầm nghĩ: Quả nhiên là nữ nhi của muội muội, không kém muội muội năm đó chút nào.
"Hiện nay là thời bình, bách tính an cư, hình phạt nên thích hợp rộng rãi, lấy niềm vui của dân chúng làm gốc, hướng tới lòng dân. Nếu chỉ dùng trọng hình cho trọng phạm cũng không sao! Theo con nên cấm khổ hình hà khắc, lúc nghe kể lại đã thấy khí lạnh bay vèo vèo, làm cho người ta khó chịu!"
Dứt lời, Lung Nguyệt sững sờ một lát, thầm nghĩ: Hỏng rồi, nhất thời lanh mồm lanh miệng, nói hết những điều đang suy nghĩ ra, đứa nhỏ năm tuổi có thể nói những lời này sao, nàng sẽ không bị cho là yêu nghiệt rồi mang đi thiêu sống chứ!!
Thư phòng điện Vũ Anh.
Thái sư Minh Lý cầm mấy bài sách luận (1) của thí sinh khoa thi Hương, cùng bình luận với Lý Long Tá.
(1) Sách luận: thời phong kiến chỉ các bài văn nghị luận về các vấn đề chính trị phía trước để hiến sách cho triều đình.
Lung Nguyệt học được tật xấu của phụ thân nàng, vung tay nhỏ lên, để cung nhân đang muốn bẩm báo lui ra, thò đầu vào bên trong.
"Tiểu ca! Đại cữu tử! Ta đến đây!"
"Cửu công chúa!" Minh Lý hành lễ.
Lung Nguyệt biết chắc hắn sẽ làm như vậy, thừa dịp hắn xoay người, ôm cổ hắn.
Mặc dù nàng là công chúa, có địa vị cao quý, nhưng nhận lễ của người thân, nàng không dám nhận. Đùa, nhỡ nàng nhận lễ của trưởng bối, ông trời mất hứng một cái, mang hồn nàng trở về hiện đại thì sao. Thật vất vả mới tìm được tình thân, nếu không còn nữa, chẳng phải nàng sẽ hối hận muốn chết sao?
Còn nữa, nàng không muốn, cũng không đồng ý nhận lễ này. Nàng không nghĩ bản thân là người có thân phận cao quý mà làm mất đi sự vui vẻ giữa người thân. Những thứ kia từng là những thứ nàng mong muốn mà không thể cầu.
"Công chúa chớ bướng bỉnh, cẩn thận không ngã!"
Mặc dù lời nói nghiêm khắc, nhưng trong mắt lại lộ vẻ cưng chiều.
Trong mắt tiểu nha đầu trước mặt này, hắn thấy được dáng vẻ của muội muội. Muội muội, người vừa sinh ra đã gánh vác hưng suy vinh nhục của gia tộc, vừa mới biết một chút đã bị tổ phụ mang đi dạy các loại sách như kinh điển, lịch sử, chư tử, văn tập, cầm kỳ thư họa, khiến nàng không có thời gian vui đùa.
Minh gia là thế gia đại tộc, mặc dù đời đời đều có nhân tài, nhưng trong thế hệ này có nhiều huynh đệ nổi tiếng nhất, giữa đường huynh đệ cũng đồng lòng. Muội muội nhỏ tuổi nhất phải bước từng bước gian nan, ngồi trên hậu vị như băng mỏng. Sủng ái của Đế Vương như sương mù lúc ẩn lúc hiện, ai biết lúc nào sẽ tan thành mây khói, không có có khi còn tốt hơn có, giống như câu nói: "Người như mật đường, ta như thạch tín' cũng không đủ diễn tả.
Năm đó Minh Lý còn trẻ, là Văn võ Trạng Nguyên của Đại Chiêu, chẳng qua cũng là muốn cấp thể diện cho muội muội ở trong cung, cho nàng một chỗ dựa.
Bây giờ nhìn tiểu nha đầu trước mắt, dáng vẻ, thần thái giống hệt muội muội lúc còn nhỏ. Đặc biệt là sự thông tuệ giống hệt muội muội. Nghĩ đến muội muội lúc trước, Minh Lý không nhịn được cảm thán, nếu không phải là thân nữ nhi, muội ấy sẽ mạnh hơn mấy người huynh đệ bọn họ rất nhiều.
Tình cảm yêu thương của Minh Lý với Lung Nguyệt là phát ra từ nội tâm, muốn đền bù hết những gì muội muội thiếu hụt trong tuổi thơ ấu lên người tiểu nha đầu thông minh lanh lợi này.
"Muội lại đây!"
Lý Long Tá bước từ án thư xuống, ấn ấn trán Lung Nguyệt.
Lung Nguyệt cọ cọ vào hõm vai của Minh Lý, tránh thoát 'móng vuốt của sói', nghiêng đầu nhìn trên án, nói: "Cái kia là gì?"
Mấy bài văn trên bàn đều bị chấm chấm bởi mực đen và đỏ. Nhìn qua giống như những bài thi nàng từng thấy trong viện bảo tàng ở kiếp trước.
"Mấy sách luận của thí sinh trong khoa cử, Đại cữu mang đến bình luận với ta."
Lung Nguyệt nghe được, mắt sáng ngời, trượt từ trên người Minh Lý xuống, trèo lên ghế đệm sau án thư. Nhìn chằm chằm mấy bài văn đó, thầm nghĩ: Nếu mang mấy cái này về hiện đại, giá trị sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Bệnh tham tiền nhập vào nên Lung Nguyệt quên mất, từ đầu tới chân nàng, dù là y phục, hay bất cứ thứ gì, nếu mang về hiện đại, hay là ở Đại Chiêu quốc, cũng đều là thứ những người trong gia đình bình thường không dùng nổi.
"Hiểu sao?"
Mặc dù Minh Lý cảm thấy hiểu rõ, năm nay Lung Nguyệt mới năm tuổi, sách luận kia dành cho người mười hai mười ba tuổi, nếu như không có người bên cạnh chỉ điểm, sợ là không thể hiểu rõ được. Nhưng nhìn đôi mắt long lanh khi nhìn về phía mấy bài văn kia của Lung Nguyệt, Minh Lý vẫn không nhịn được mà đặt câu hỏi.
Nguyên nhân chính là hiệu ứng ánh sáng từ phía Cẩn Hoàng hậu nhà nàng.
Năm Cẩn Hoàng hậu tám tuổi, đã theo tổ phụ Minh Lão thái sư luận chính, nói một câu đã trúng đích. Bây giờ, Minh Lý thấy tiểu nha đầu này có bảy phần tương tự với muội muội, lại do muội muội tự mình dạy dỗ, nếu nàng có thể hiểu được những thứ này, cũng không quá ngạc nhiên.
Nếu Lung Nguyệt biết được Đại cữu tử nhà nàng đang ‘Suy luận mọi thứ theo muội muội' thì sẽ cảm thấy trên đầu có thiên lôi cuồn cuộn.
"Không hiểu!"
Lung Nguyệt nghe Minh Lý hỏi, vội vàng lắc đầu.
"Con thấy mấy chữ này rất đẹp mắt, vẻ ngoài, bên trong, ai cũng có sở trường của mình."
Minh Lý khẽ cười, cũng đúng thôi, nha đầu kia mới năm tuổi, mặc dù thông tuệ, nhưng nếu hiểu được những thứ này thì cũng quá sớm rồi. Hơn nữa, dựa vào sự khôn khéo của muội muội, nhất định sẽ không để thơ ấu của bản thân tái hiện trên nữ nhi của mình. Là người của Hoàng gia thì phải có chút nhạy cảm với thời thế, nhưng cũng không vội vàng như thế.
Nhưng lúc Minh Lý đang muốn bảo Lung Nguyệt viết mấy chữ để hắn xem thì nghe được tiểu nha đầu nói: "Không phải người này quá mức cấp tiến sao! Nói đến loạn thế dùng biện pháp mạnh, hình phạt khắc nghiệt hắn đang nói đến này có phải có hơi quá mức không?"
"Sao?" Minh Lý nghe nói, trong mắt khẽ hiện chút ánh sáng, thầm nghĩ: Quả nhiên là nữ nhi của muội muội, không kém muội muội năm đó chút nào.
"Hiện nay là thời bình, bách tính an cư, hình phạt nên thích hợp rộng rãi, lấy niềm vui của dân chúng làm gốc, hướng tới lòng dân. Nếu chỉ dùng trọng hình cho trọng phạm cũng không sao! Theo con nên cấm khổ hình hà khắc, lúc nghe kể lại đã thấy khí lạnh bay vèo vèo, làm cho người ta khó chịu!"
Dứt lời, Lung Nguyệt sững sờ một lát, thầm nghĩ: Hỏng rồi, nhất thời lanh mồm lanh miệng, nói hết những điều đang suy nghĩ ra, đứa nhỏ năm tuổi có thể nói những lời này sao, nàng sẽ không bị cho là yêu nghiệt rồi mang đi thiêu sống chứ!!
Bình luận facebook