Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: Nảy sinh tương phản
“A Tháp, lời Cổ Lệ nói là sự thật?” Vẻ mặt Mục Lặc phức tạp, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm nữ nhân tóc đỏ đang băn khoăn lo lắng trong đại sảnh.
Sắc mặt A Tháp trắng bệch, nàng ta khôi phục trấn định rất nhanh, bình tĩnh nói: “Đại vương, thiếp không biết tiện tì này nói gì cả.” lê.quý.đôn Nói xong lại cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Không biết ai thần thông quảng đại như vậy, ngay cả nha hoàn tâm phúc theo thiếp nhiều năm cũng có thể thu mua được!”
“Không, không! Nô tỳ nói thật!” Cổ Lệ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, đôi môi tái nhợt run rẩy, được ăn cả ngã về không nói: “Hôm đó là lễ sinh thần Trắc phi, Trắc phi phân phó nô tỳ mang thịt dê có độc đến cho Công chúa Trường Phong, hạ độc trong dao nĩa. Phu nhân nói làm vậy có thể che giấu tai mắt người khác, bọn họ sẽ không bắt được nhược điểm, bởi vì chẳng ai nghĩ rằng độc không có trong thịt dê mà ở trên dao nĩa! Sau đó phu nhân sai nô tỳ mang dao nĩa về, lệnh nô tỳ tiêu huỷ chứng cứ… Nhưng nô tỳ nhất thời nổi lòng tham, thấy bộ doa nĩa kia làm bằng bạc tinh mỹ, có thể bán được giá tốt, bèn… Bèn lén lút rửa sạch, giấu dưới gối đầu trong phòng nô tỳ…”
Nghe vậy, A Tháp tái mặt, run rẩy chỉ vào Cổ Lệ thét to: “Ngươi… Ngươi nói láo! Đồ điên nhà ngươi, tại sao muốn hại ta?! Ngươi là đồ điên!”
Quân Mẫn Tâm mỉm cười: “Thanh giả tự thanh, phu nhân A Tháp hãy bình tĩnh.”
“Người đâu, đi lục soát!” Mục Lặc quát to.
Quân Mẫn Tâm liếc Cổ Lệ, ra hiệu nói: “Còn gì nữa?”
Cổ Lệ yếu ớt nói: “Còn có tháng trước, Trắc phi mời Điện hạ A Bố uống rượu, lệnh nô tỳ lén hạ mị dược trong rượu, thừa dịp thần trí Điện hạ A Bố không rõ ràng, đưa hắn đến nơi Công chúa Trường Phong tản bộ, nói muốn cho Công chúa một bài học… Ai ngờ hôm đó Điện hạ A Bố không được như mong muốn, trả thù thất bại, Trắc phi nổi giận suốt một buổi tối trong tẩm điện… Hôm trước Trắc phi còn nói với nô tỳ muốn tìm cao thủ, thần không biết quỷ không hay ám sát Công chúa…”
Sắc mặt A Tháp tái nhợt, run giọng nói: “Đồ điên… Ngươi nói nhảm! Đồ điên!”
Quân Nhàn giận tím mặt, hai nắm tay siết chặt vang lên những tiếng răng rắc, quát: “Mục Lặc, ngươi dung túng thê thiếp hãm hại Công chúa ta, thật đúng là không để Tĩnh Quốc ta vào trong mắt!”
“Tướng quân bớt giận, nhất định ta sẽ cho Công chúa Trường Phong một công đạo.” Ánh mắt Mục Lặc âm độc, môi mỏng mím thành một đường.
Lát sau, thị vệ nâng một cái khay đến, trên khay là bộ dao nĩa bằng bạc khắc hoa. A Tháp thấy vậy lập tức hét to: “Đó không phải của ta!”
Quân Mẫn Tâm cười: “Không phải của ngươi? Tiểu.Mập.Mạp.lêquýđôn Đồ vật tinh xảo khéo léo như vậy không phải là thứ thị nữ có thể dùng đi? Vả lại, trên những đồ dùng trân quý như này sẽ in dấu hiệu của chủ nhân, mọi người xem sẽ biết.”
A Tháp khác nào chó cùng dứt giậu, kích động tức giận nói: “Nhất định là Cổ Lệ trộm!”
Mục Lặc đưa tay cầm dao nĩa nhìn trong phút chốc, chậm rãi nâng mắt lạnh lùng nói: “A Tháp, chuyện tới nước này ngươi còn không thừa nhận, nguỵ biện đủ điều, thật khiến Bổn vương mất mặt!”
“Đại vương, thiếp…”
“Từ hôm nay, ngươi không còn là Trắc phi của Bổn vương nữa, hạ xuống làm nô lệ! Đây là cái giá ngươi xứng đáng nhận!”
Không nghi ngờ gì tin tức này là một kích trí mạng đối với A Tháp, nàng ta mặt xám như tro tàn, suy sụp ngồi bệt xuống đất, há to miệng nhưng không thốt ra được chữ nào, mặc cho thị vệ kéo nàng ta ra ngoài. Dọc theo đường đi, ánh mắt nàng ta phẫn hận mang theo không cam lòng nhìn chằm chằm Quân Mẫn Tâm khiến người khác rợn tóc gáy.
Đổng An ở một bên rèn sắt khi còn nóng, khép tay áo khom người nói: “Đại vương, Tô Cát Vương qua đời đã gần ba năm, Công chúa lại chưa tái giá, sau khi kết thúc ba năm thủ tiết sẽ không thích hợp ở lại Tây Vực nữa. Không bằng để Công chúa hồi hương, Tĩnh quốc nguyện dâng Đại vương tất cả mỹ nhân và vàng bạc, vừa có thể bớt phiền toái, vừa đạt được lợi ích chẳng phải rất tốt sao?”
“Chuyện này để ta suy nghĩ rồi bàn lại sau.”
Quân Mẫn Tâm ra khỏi đại điện, lê.quý.đôn đưa một viên thuốc màu nâu cho Cổ Lệ nói: “À, thuốc giải.” Nói xong lại lệnh Cơ Linh lấy một bao nhỏ ra, giao cho Cổ Lệ: “Trong này có ít vàng bạc, ngươi cầm lấy làm phí đi đường, nhanh chóng rời khỏi đây. Bằng không, nhất định A Tháp sẽ trở lại hại ngươi!”
Cổ Lệ thiên ân vạn tạ, như nhận được vật quý một ngụm nuốt thuốc giải xuống, cầm theo vàng bạc chạy về phía ngoại thành.
Cơ Linh kéo áo choàng đỏ thắm trên người, khoanh tay nói: “Nàng đưa thuốc giải cho nàng ta thật à? Còn cho nhiều bạc như vậy, coi chừng người hiền dễ bị bắt nạt!”
Quân Mẫn Tâm khẽ cười, đôi mắt đen nhánh phảng phất như hoà tan hoa tuyết, trong trẻo mà lạnh lùng. Nàng nói: “Chó cắn chủ không phải chó ngoan, ngươi cho rằng ta thực sự đưa thuốc giải cho nàng ta?”
“Chẳng lẽ không phải?” Cơ Linh nghi hoặc.
“Không phải. Kỳ thực lúc đầu ta chỉ cho nàng ta uống chén thuốc tiêu chảy thôi, vừa rồi đưa nàng mới là thuốc độc thực sự.” Quân Mẫn Tâm nhìn bầu trời âm u, mặc cho gió lạnh thổi loạn tóc đen, cười nhạt nói: “Bây giờ chắc Cổ Lệ đã chết ngoài cổng thành rồi.”
“Tiện nhân A Tháp kia nên xử trí như nào, mặc kệ ả?”
“Phụ thân từng nói với ta rằng: Người tuyệt vọng nhất cũng là kẻ nguy hiểm nhất. Vừa rồi ánh mắt A Tháp nhìn ta quá mức tuyệt vọng, vô cùng nguy hiểm, ta không thể mạo hiểm như vậy được.” Quân Mẫn Tâm trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Giết nàng ta đi, hành động phải bí mật, đừng để nàng ta quá khổ sở. Còn nữa, nữ nhi nàng ta chỉ là một đứa bé, đừng động vào nàng.”
Cơ Linh ngẩn ra, lúc sau chợt cười ha ha: “Công chúa nhỏ, ta còn tưởng rằng nàng là người sạch sẽ không sõi sự đời, nhưng không ngờ nàng và ta là người chung đường!”
“Không, ta và ngươi không giống nhau.” Quân Mẫn Tâm thờ ơ liếc mắt nhìn hắn.: “Ngươi là tự tay giết người, còn ta là mượn đao giết người.”
“…” Cơ Linh đăm chiêu, trầm mặc lúc lâu mới nói: “Cho nên, người như nàng mới là đáng sợ nhất.”
“Dạ vị ương, tư vô tà*, tạo hoá trêu ngươi mà thôi.” Quân Mẫn Tâm thở dài, khép mắt nói: “Trở về dọn dẹp ít đồ đi, tìm cơ hội nói cho mấy người lão Lý, chắc chắn Mục Lặc sẽ thả ta, chờ ngày về Tĩnh quốc, ngày mai sẽ có tin tức truyền đến. Ngươi hỏi bọn họ xem nếu bằng lòng trở về cùng ta thì gửi một bức thư.”
*Dạ vị ương, tư vô tà: ý chỉ đêm dài không dứt, tư tưởng thuần khiết ngay thẳng, hoặc là lòng vô tạp niệm
Cơ Linh ngạc nhiên: “Sao nàng biết nhất định Mục Lặc sẽ buông tay?”
“Mùa đông Tĩnh Khương ngưng chiến, trải qua chuyện hôm nay hắn không còn sự lựa chọn nào khác.”
Không ngoài dự đoán của nàng, sáng sớm hôm sau Mục Lặc sai người đi mời Quân Mẫn Tâm, tuyên bố: “Công chúa Trường Phong đích thân đến Tây Vực, gả cho huynh trưởng, ba năm qua tấm lòng hiền hậu, sự tất thân cung*, không tránh khỏi có chút sơ xuất. Song, Công chúa thủ tiết ba năm, ta không đành lòng hoang phí thanh xuân, đặc biệt ban thưởng dê bò châu báu, đưa Công chúa trở về Tĩnh quốc, tìm phu quân khác! Hai nước đời đời vĩnh giao, không phạm lẫn nhau!”
*Sự tất thân cung: Chuyện gì cũng phải tự mình đến làm, một ý khác đó là cho dù chuyện đó ko nhất thiết do mình đến làm nhưng vẫn phải hạ mình để làm, ôm đồm nhiều việc quá..
Quân Mẫn Tâm vái tạ, bước từng bước ra ngoài đại diện. Mỗi một bước càng khiến nàng đến gần quê hương hơn. Tại khoảnh khắc kia nàng thật muốn ngửa mặt lên trời cười to! Chỉ là nước mắt lại không kìm được rơi xuống.
Vì ngày này nàng hao phí hết tâm tư, mấy lần sống chết, cuối cùng lại được thấy ánh mặt trời! Trời xanh có mắt không phụ ta lăn lộn mò mẫm ngươi lừa ta gạt trong vũng bùn lầy ba năm!
Bảy ngày sau, tại ngày sinh thần Quân Mẫn Tâm tròn mười tám tuổi, Quân Nhàn đích thân đỡ nàng lên xe ngựa, bắt đầu hành trình về nhà ngày nhớ đêm mong. Trừ Tiểu Cửu, Mộc Cẩn và vài ảnh vệ bên mình ra, Cơ Linh cũng giả dạng thành thị vệ lén lút trà trộn vào, theo Quân Mẫn Tâm cùng trở về Tĩnh quốc, lão Bạch và lão Chu cũng cảm khái vạn phần bắt đầu hành trình về quê, lá rụng về cội.
Chỉ có lão Lý không muốn trở về, giao lại tất cả cửa hàng cho những người trẻ tuổi, một thân một mình mang theo hòm thuốc ngao du bốn biển.
Quân Mẫn Tâm vén rèm xe nhìn về phía sau, ban đầu đội ngũ hoà thân trùng trùng điệp điệp gần ngàn người, hôm nay trở lại quê hương chỉ lác đác vài người! Lập tức sống mũi chua xót, suýt nữa rơi lệ.
Đoàn xe đến Nhạn thành biên cương Tĩnh quốc, nhóm người Quân Mẫn Tâm xuống xe ngựa nghỉ ngơi và chỉnh đốn qua loa, chuẩn bị ngài mai tiếp tục lên đường. Ai ngờ vừa vào cổng thành đã thấy một con ngựa chạy nhanh đến, thổi tung cát bụi.
Người nọ mặc ngân giáp, áo choàng đỏ thẫm, chạy một đường như bay đến trước mặt Quân Mẫn Tâm, hắn nhảy xuống ngựa, ngẩg đầu nhìn nàng, đôi môi cương nghị mấp máy một lúc mới run giọng thốt ra mấy chữ: “Mẫn Nhi, ta…”
Quân Mẫn Tâm nhìn nam tử trước mắt đã trở nên thành thục không ít, vươn tay vuốt ve gò má thon gầy của hắn, mỉm cười nói: “A Tịch, chàng đến rồi.”
Trần Tịch cầm tay Quân Mẫn Tâm, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ôm nàng thật chặt, dùng sức quá lớn như muốn vân vê nhào nặn thân hình gầy yếu của nàng vào tận trong xương tuỷ mình! Cơ thể Quân Mẫn Tâm đụng vào ngân giáp lạnh lẽo trên người Trần Tịch, vừa đau vừa lạnh. Đôi tay nàng siết chặt lưng hắn, đặt cằm trên vai hắn, cười nói: “Một năm không gặp, lồng ngực A Tịch rộng lớn không ít, ra dáng nam nhân rồi!”
Quân Nhàn cười ha ha nhìn đôi trai tài gái sắc ôm nhau, ho nhẹ một tiếng, quát mọi người đang xem trò vui: “Toàn bộ xoay người! Trở về nghỉ ngơi!”
“Rõ!” Nhóm thị vệ lập tức xoay người, cười đùa tản ra. Ở nơi xa nam tử mặc áo hồng dựa vào xe ngựa, vẻ mặt phức tạp nhìn bên này lúc lâu, cuối cùng một mình dắt ngựa lui xuống, trong cát vàng áo bào màu đỏ vẽ ra đường cong thê diễm.
Cổng thành chỉ còn hai người Trần Tịch và Quân Mẫn Tâm, hai người nhìn nhau không nói gì, như có thiên ngôn vạn ngữ lại chẳng biết nên lên tiếng từ đâu. Cát trong nắng vàng, trời đất mênh mang, hai người tay trong tay, triền miên mà nghiêm túc trao nhau nụ hôn.
Ngày hôm sau, Quân Nhàn gọi Trần Tịch, xoa cằm cười nói: “Quan quân bên này giao cho ta đi, ta ở lại đây, cháu gái nhỏ để ngươi đưa về.”
Trần Tịch khẽ đáp: “Vâng.”
Quân Nhàn nhíu mày, dáng vẻ chợt nghiêm túc: “Trở về vói Vương Gia để huynh ấy giúp các ngươi lo liệu hôn sự!”
Trần Tịch “a” một tiếng, tai hồng nhìn Quân Nhàn, khong biết nên trả lời như nào.
Vừa khéo Quân Mẫn Tâm đi tới, nghe được lời này của Quân Nhàn bèn cười giải vây, nói: “Tiểu thúc đã quá tuổi lập thất, theo như bối phận tất nhiên người nên thành thân trước, nếu không cháu gái e ngại!”
Quân Nhàn chắp tay đứng, nhìn trời nói: “Kỳ thực tiểu thúc con đã nhìn trúng một cô nương từ lâu, không dám cầu hôn, sợ làm gia đình nàng sợ hãi.”
“Thẩm Lương Ca?” Quân Mẫn Tâm buồn bực nói: “Không phải người đã cầu hôn nàng trước mặt văn võ bá quan trên triều từ lâu rồi sao?”
“Không phải Thẩm quân sư! Nàng đã có ý trung nhân, sao ta có thể hoành đao đoạt ái?”
Quân Nhàn bi phẫn nói: “Lần này ta thích là Diệp tiểu cô bán trà Diệp Đản* dưới cổng Vương thành! Một cô nương ngay thẳng, nhưng cha con không cho ta đi cầu hôn.”
*Trà Diệp Đản: (Trứng luộc có hoa văn)
- Chuẩn bị:
Một cái nồi, trứng, gói trà túi lọc, hoa hồi.
- Luộc trứng:
Trứng rửa sạch cho vào nồi nước lạnh, luộc qua nước sôi (khoảng 3 phút) để lòng trắng bên trong đặc lại. Vớt trứng ra rổ để nguội. Dùng muỗng canh đập nhẹ để vỏ trứng tạo ra những vết nứt gãy bên ngoài.
Thả trứng vào trong nồi nước lạnh + trà túi lọc + hoa hồi (tùy vào số lượng trứng luộc bạn có thể cho nhiều hay ít túi trà và hoa hồi). Luộc trứng trong nước trà hoa hồi từ 7 – 10 phút cho màu trà, mùi thơm hoa hồi thấm đều vào trong những vết nứt của vỏ trứng.
Trứng chín, vớt để trong rổ cho ráo nước, bóc vỏ
Sắc mặt A Tháp trắng bệch, nàng ta khôi phục trấn định rất nhanh, bình tĩnh nói: “Đại vương, thiếp không biết tiện tì này nói gì cả.” lê.quý.đôn Nói xong lại cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Không biết ai thần thông quảng đại như vậy, ngay cả nha hoàn tâm phúc theo thiếp nhiều năm cũng có thể thu mua được!”
“Không, không! Nô tỳ nói thật!” Cổ Lệ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, đôi môi tái nhợt run rẩy, được ăn cả ngã về không nói: “Hôm đó là lễ sinh thần Trắc phi, Trắc phi phân phó nô tỳ mang thịt dê có độc đến cho Công chúa Trường Phong, hạ độc trong dao nĩa. Phu nhân nói làm vậy có thể che giấu tai mắt người khác, bọn họ sẽ không bắt được nhược điểm, bởi vì chẳng ai nghĩ rằng độc không có trong thịt dê mà ở trên dao nĩa! Sau đó phu nhân sai nô tỳ mang dao nĩa về, lệnh nô tỳ tiêu huỷ chứng cứ… Nhưng nô tỳ nhất thời nổi lòng tham, thấy bộ doa nĩa kia làm bằng bạc tinh mỹ, có thể bán được giá tốt, bèn… Bèn lén lút rửa sạch, giấu dưới gối đầu trong phòng nô tỳ…”
Nghe vậy, A Tháp tái mặt, run rẩy chỉ vào Cổ Lệ thét to: “Ngươi… Ngươi nói láo! Đồ điên nhà ngươi, tại sao muốn hại ta?! Ngươi là đồ điên!”
Quân Mẫn Tâm mỉm cười: “Thanh giả tự thanh, phu nhân A Tháp hãy bình tĩnh.”
“Người đâu, đi lục soát!” Mục Lặc quát to.
Quân Mẫn Tâm liếc Cổ Lệ, ra hiệu nói: “Còn gì nữa?”
Cổ Lệ yếu ớt nói: “Còn có tháng trước, Trắc phi mời Điện hạ A Bố uống rượu, lệnh nô tỳ lén hạ mị dược trong rượu, thừa dịp thần trí Điện hạ A Bố không rõ ràng, đưa hắn đến nơi Công chúa Trường Phong tản bộ, nói muốn cho Công chúa một bài học… Ai ngờ hôm đó Điện hạ A Bố không được như mong muốn, trả thù thất bại, Trắc phi nổi giận suốt một buổi tối trong tẩm điện… Hôm trước Trắc phi còn nói với nô tỳ muốn tìm cao thủ, thần không biết quỷ không hay ám sát Công chúa…”
Sắc mặt A Tháp tái nhợt, run giọng nói: “Đồ điên… Ngươi nói nhảm! Đồ điên!”
Quân Nhàn giận tím mặt, hai nắm tay siết chặt vang lên những tiếng răng rắc, quát: “Mục Lặc, ngươi dung túng thê thiếp hãm hại Công chúa ta, thật đúng là không để Tĩnh Quốc ta vào trong mắt!”
“Tướng quân bớt giận, nhất định ta sẽ cho Công chúa Trường Phong một công đạo.” Ánh mắt Mục Lặc âm độc, môi mỏng mím thành một đường.
Lát sau, thị vệ nâng một cái khay đến, trên khay là bộ dao nĩa bằng bạc khắc hoa. A Tháp thấy vậy lập tức hét to: “Đó không phải của ta!”
Quân Mẫn Tâm cười: “Không phải của ngươi? Tiểu.Mập.Mạp.lêquýđôn Đồ vật tinh xảo khéo léo như vậy không phải là thứ thị nữ có thể dùng đi? Vả lại, trên những đồ dùng trân quý như này sẽ in dấu hiệu của chủ nhân, mọi người xem sẽ biết.”
A Tháp khác nào chó cùng dứt giậu, kích động tức giận nói: “Nhất định là Cổ Lệ trộm!”
Mục Lặc đưa tay cầm dao nĩa nhìn trong phút chốc, chậm rãi nâng mắt lạnh lùng nói: “A Tháp, chuyện tới nước này ngươi còn không thừa nhận, nguỵ biện đủ điều, thật khiến Bổn vương mất mặt!”
“Đại vương, thiếp…”
“Từ hôm nay, ngươi không còn là Trắc phi của Bổn vương nữa, hạ xuống làm nô lệ! Đây là cái giá ngươi xứng đáng nhận!”
Không nghi ngờ gì tin tức này là một kích trí mạng đối với A Tháp, nàng ta mặt xám như tro tàn, suy sụp ngồi bệt xuống đất, há to miệng nhưng không thốt ra được chữ nào, mặc cho thị vệ kéo nàng ta ra ngoài. Dọc theo đường đi, ánh mắt nàng ta phẫn hận mang theo không cam lòng nhìn chằm chằm Quân Mẫn Tâm khiến người khác rợn tóc gáy.
Đổng An ở một bên rèn sắt khi còn nóng, khép tay áo khom người nói: “Đại vương, Tô Cát Vương qua đời đã gần ba năm, Công chúa lại chưa tái giá, sau khi kết thúc ba năm thủ tiết sẽ không thích hợp ở lại Tây Vực nữa. Không bằng để Công chúa hồi hương, Tĩnh quốc nguyện dâng Đại vương tất cả mỹ nhân và vàng bạc, vừa có thể bớt phiền toái, vừa đạt được lợi ích chẳng phải rất tốt sao?”
“Chuyện này để ta suy nghĩ rồi bàn lại sau.”
Quân Mẫn Tâm ra khỏi đại điện, lê.quý.đôn đưa một viên thuốc màu nâu cho Cổ Lệ nói: “À, thuốc giải.” Nói xong lại lệnh Cơ Linh lấy một bao nhỏ ra, giao cho Cổ Lệ: “Trong này có ít vàng bạc, ngươi cầm lấy làm phí đi đường, nhanh chóng rời khỏi đây. Bằng không, nhất định A Tháp sẽ trở lại hại ngươi!”
Cổ Lệ thiên ân vạn tạ, như nhận được vật quý một ngụm nuốt thuốc giải xuống, cầm theo vàng bạc chạy về phía ngoại thành.
Cơ Linh kéo áo choàng đỏ thắm trên người, khoanh tay nói: “Nàng đưa thuốc giải cho nàng ta thật à? Còn cho nhiều bạc như vậy, coi chừng người hiền dễ bị bắt nạt!”
Quân Mẫn Tâm khẽ cười, đôi mắt đen nhánh phảng phất như hoà tan hoa tuyết, trong trẻo mà lạnh lùng. Nàng nói: “Chó cắn chủ không phải chó ngoan, ngươi cho rằng ta thực sự đưa thuốc giải cho nàng ta?”
“Chẳng lẽ không phải?” Cơ Linh nghi hoặc.
“Không phải. Kỳ thực lúc đầu ta chỉ cho nàng ta uống chén thuốc tiêu chảy thôi, vừa rồi đưa nàng mới là thuốc độc thực sự.” Quân Mẫn Tâm nhìn bầu trời âm u, mặc cho gió lạnh thổi loạn tóc đen, cười nhạt nói: “Bây giờ chắc Cổ Lệ đã chết ngoài cổng thành rồi.”
“Tiện nhân A Tháp kia nên xử trí như nào, mặc kệ ả?”
“Phụ thân từng nói với ta rằng: Người tuyệt vọng nhất cũng là kẻ nguy hiểm nhất. Vừa rồi ánh mắt A Tháp nhìn ta quá mức tuyệt vọng, vô cùng nguy hiểm, ta không thể mạo hiểm như vậy được.” Quân Mẫn Tâm trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Giết nàng ta đi, hành động phải bí mật, đừng để nàng ta quá khổ sở. Còn nữa, nữ nhi nàng ta chỉ là một đứa bé, đừng động vào nàng.”
Cơ Linh ngẩn ra, lúc sau chợt cười ha ha: “Công chúa nhỏ, ta còn tưởng rằng nàng là người sạch sẽ không sõi sự đời, nhưng không ngờ nàng và ta là người chung đường!”
“Không, ta và ngươi không giống nhau.” Quân Mẫn Tâm thờ ơ liếc mắt nhìn hắn.: “Ngươi là tự tay giết người, còn ta là mượn đao giết người.”
“…” Cơ Linh đăm chiêu, trầm mặc lúc lâu mới nói: “Cho nên, người như nàng mới là đáng sợ nhất.”
“Dạ vị ương, tư vô tà*, tạo hoá trêu ngươi mà thôi.” Quân Mẫn Tâm thở dài, khép mắt nói: “Trở về dọn dẹp ít đồ đi, tìm cơ hội nói cho mấy người lão Lý, chắc chắn Mục Lặc sẽ thả ta, chờ ngày về Tĩnh quốc, ngày mai sẽ có tin tức truyền đến. Ngươi hỏi bọn họ xem nếu bằng lòng trở về cùng ta thì gửi một bức thư.”
*Dạ vị ương, tư vô tà: ý chỉ đêm dài không dứt, tư tưởng thuần khiết ngay thẳng, hoặc là lòng vô tạp niệm
Cơ Linh ngạc nhiên: “Sao nàng biết nhất định Mục Lặc sẽ buông tay?”
“Mùa đông Tĩnh Khương ngưng chiến, trải qua chuyện hôm nay hắn không còn sự lựa chọn nào khác.”
Không ngoài dự đoán của nàng, sáng sớm hôm sau Mục Lặc sai người đi mời Quân Mẫn Tâm, tuyên bố: “Công chúa Trường Phong đích thân đến Tây Vực, gả cho huynh trưởng, ba năm qua tấm lòng hiền hậu, sự tất thân cung*, không tránh khỏi có chút sơ xuất. Song, Công chúa thủ tiết ba năm, ta không đành lòng hoang phí thanh xuân, đặc biệt ban thưởng dê bò châu báu, đưa Công chúa trở về Tĩnh quốc, tìm phu quân khác! Hai nước đời đời vĩnh giao, không phạm lẫn nhau!”
*Sự tất thân cung: Chuyện gì cũng phải tự mình đến làm, một ý khác đó là cho dù chuyện đó ko nhất thiết do mình đến làm nhưng vẫn phải hạ mình để làm, ôm đồm nhiều việc quá..
Quân Mẫn Tâm vái tạ, bước từng bước ra ngoài đại diện. Mỗi một bước càng khiến nàng đến gần quê hương hơn. Tại khoảnh khắc kia nàng thật muốn ngửa mặt lên trời cười to! Chỉ là nước mắt lại không kìm được rơi xuống.
Vì ngày này nàng hao phí hết tâm tư, mấy lần sống chết, cuối cùng lại được thấy ánh mặt trời! Trời xanh có mắt không phụ ta lăn lộn mò mẫm ngươi lừa ta gạt trong vũng bùn lầy ba năm!
Bảy ngày sau, tại ngày sinh thần Quân Mẫn Tâm tròn mười tám tuổi, Quân Nhàn đích thân đỡ nàng lên xe ngựa, bắt đầu hành trình về nhà ngày nhớ đêm mong. Trừ Tiểu Cửu, Mộc Cẩn và vài ảnh vệ bên mình ra, Cơ Linh cũng giả dạng thành thị vệ lén lút trà trộn vào, theo Quân Mẫn Tâm cùng trở về Tĩnh quốc, lão Bạch và lão Chu cũng cảm khái vạn phần bắt đầu hành trình về quê, lá rụng về cội.
Chỉ có lão Lý không muốn trở về, giao lại tất cả cửa hàng cho những người trẻ tuổi, một thân một mình mang theo hòm thuốc ngao du bốn biển.
Quân Mẫn Tâm vén rèm xe nhìn về phía sau, ban đầu đội ngũ hoà thân trùng trùng điệp điệp gần ngàn người, hôm nay trở lại quê hương chỉ lác đác vài người! Lập tức sống mũi chua xót, suýt nữa rơi lệ.
Đoàn xe đến Nhạn thành biên cương Tĩnh quốc, nhóm người Quân Mẫn Tâm xuống xe ngựa nghỉ ngơi và chỉnh đốn qua loa, chuẩn bị ngài mai tiếp tục lên đường. Ai ngờ vừa vào cổng thành đã thấy một con ngựa chạy nhanh đến, thổi tung cát bụi.
Người nọ mặc ngân giáp, áo choàng đỏ thẫm, chạy một đường như bay đến trước mặt Quân Mẫn Tâm, hắn nhảy xuống ngựa, ngẩg đầu nhìn nàng, đôi môi cương nghị mấp máy một lúc mới run giọng thốt ra mấy chữ: “Mẫn Nhi, ta…”
Quân Mẫn Tâm nhìn nam tử trước mắt đã trở nên thành thục không ít, vươn tay vuốt ve gò má thon gầy của hắn, mỉm cười nói: “A Tịch, chàng đến rồi.”
Trần Tịch cầm tay Quân Mẫn Tâm, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ôm nàng thật chặt, dùng sức quá lớn như muốn vân vê nhào nặn thân hình gầy yếu của nàng vào tận trong xương tuỷ mình! Cơ thể Quân Mẫn Tâm đụng vào ngân giáp lạnh lẽo trên người Trần Tịch, vừa đau vừa lạnh. Đôi tay nàng siết chặt lưng hắn, đặt cằm trên vai hắn, cười nói: “Một năm không gặp, lồng ngực A Tịch rộng lớn không ít, ra dáng nam nhân rồi!”
Quân Nhàn cười ha ha nhìn đôi trai tài gái sắc ôm nhau, ho nhẹ một tiếng, quát mọi người đang xem trò vui: “Toàn bộ xoay người! Trở về nghỉ ngơi!”
“Rõ!” Nhóm thị vệ lập tức xoay người, cười đùa tản ra. Ở nơi xa nam tử mặc áo hồng dựa vào xe ngựa, vẻ mặt phức tạp nhìn bên này lúc lâu, cuối cùng một mình dắt ngựa lui xuống, trong cát vàng áo bào màu đỏ vẽ ra đường cong thê diễm.
Cổng thành chỉ còn hai người Trần Tịch và Quân Mẫn Tâm, hai người nhìn nhau không nói gì, như có thiên ngôn vạn ngữ lại chẳng biết nên lên tiếng từ đâu. Cát trong nắng vàng, trời đất mênh mang, hai người tay trong tay, triền miên mà nghiêm túc trao nhau nụ hôn.
Ngày hôm sau, Quân Nhàn gọi Trần Tịch, xoa cằm cười nói: “Quan quân bên này giao cho ta đi, ta ở lại đây, cháu gái nhỏ để ngươi đưa về.”
Trần Tịch khẽ đáp: “Vâng.”
Quân Nhàn nhíu mày, dáng vẻ chợt nghiêm túc: “Trở về vói Vương Gia để huynh ấy giúp các ngươi lo liệu hôn sự!”
Trần Tịch “a” một tiếng, tai hồng nhìn Quân Nhàn, khong biết nên trả lời như nào.
Vừa khéo Quân Mẫn Tâm đi tới, nghe được lời này của Quân Nhàn bèn cười giải vây, nói: “Tiểu thúc đã quá tuổi lập thất, theo như bối phận tất nhiên người nên thành thân trước, nếu không cháu gái e ngại!”
Quân Nhàn chắp tay đứng, nhìn trời nói: “Kỳ thực tiểu thúc con đã nhìn trúng một cô nương từ lâu, không dám cầu hôn, sợ làm gia đình nàng sợ hãi.”
“Thẩm Lương Ca?” Quân Mẫn Tâm buồn bực nói: “Không phải người đã cầu hôn nàng trước mặt văn võ bá quan trên triều từ lâu rồi sao?”
“Không phải Thẩm quân sư! Nàng đã có ý trung nhân, sao ta có thể hoành đao đoạt ái?”
Quân Nhàn bi phẫn nói: “Lần này ta thích là Diệp tiểu cô bán trà Diệp Đản* dưới cổng Vương thành! Một cô nương ngay thẳng, nhưng cha con không cho ta đi cầu hôn.”
*Trà Diệp Đản: (Trứng luộc có hoa văn)
- Chuẩn bị:
Một cái nồi, trứng, gói trà túi lọc, hoa hồi.
- Luộc trứng:
Trứng rửa sạch cho vào nồi nước lạnh, luộc qua nước sôi (khoảng 3 phút) để lòng trắng bên trong đặc lại. Vớt trứng ra rổ để nguội. Dùng muỗng canh đập nhẹ để vỏ trứng tạo ra những vết nứt gãy bên ngoài.
Thả trứng vào trong nồi nước lạnh + trà túi lọc + hoa hồi (tùy vào số lượng trứng luộc bạn có thể cho nhiều hay ít túi trà và hoa hồi). Luộc trứng trong nước trà hoa hồi từ 7 – 10 phút cho màu trà, mùi thơm hoa hồi thấm đều vào trong những vết nứt của vỏ trứng.
Trứng chín, vớt để trong rổ cho ráo nước, bóc vỏ
Bình luận facebook