Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156: 156: Quý Phi Và Đao Khách 5
Vừa thấy nàng cười, nét mặt Tiêu Thịnh lập tức giãn ra, Trương Yên Nhi ho một tiếng, trở nên nghiêm túc trong nháy mắt: "Ngươi đã nghĩ rõ ràng hết rồi thì đi theo ta."
Yết hầu Tiêu Thịnh giật giật, nghiêm mặt đi vào phòng theo nàng, đám ám vệ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ai về phòng người nấy, tựa như vừa nãy không nhìn thấy gì cả, cũng chẳng nghe thấy gì hết.
Bên này Tiêu Thịnh vừa đi vào trong phòng với Trương Yên Nhi thì đã ngửi thấy mùi phấn son thường có trong phòng nàng, thật ra trước kia hắn từng ngửi thấy rồi, lúc đó không để tâm mấy, nhưng không biết tại sao hôm nay đột nhiên để ý đến nó.
"Ta bảo người mang chút nước nóng đến, tắm rửa trước đi." Trương Yên Nhi thong thả ngồi xuống bàn, rót chén trà nóng cho hắn.
Tiêu Thịnh mặt không hề cảm xúc đi tới, cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch, Trương Yên Nhi sửng sốt: "Không bị nóng sao?"
...Nóng, hắn uống xong mới nhận ra.
Tiêu Thịnh cụp mắt đối diện với nàng, im lặng một lúc mới bình thản mở miệng: "Không."
"Ngươi giỏi quá ha." Trương Yên Nhi nhướng mày, "Bình thường ta thích uống trà nóng, nóng như thế phải để nguội một chút, vậy mà ngươi lại uống cạn hết luôn."
"...Ta không chỉ uống trà giỏi." Tiêu Thịnh bình tĩnh mở miệng.
Trương Yên Nhi dừng một chút: "Trêu ta đó hả?"
Tiêu Thịnh sững sờ: "Sao cơ?"
Trương Yên Nhi đối diện với ánh mắt mờ mịt của hắn thì mới nhận ra mình hiểu nhầm...!Cái người này đơn thuần hơn nàng tưởng nhiều.
Hai người nói chuyện câu được câu không, rất nhanh sau đó tiểu nhị mang nước nóng lên, dù cho tiểu nhị không nhìn về phía hai người bọn họ, Tiêu Thịnh vẫn thấy lúng túng.
Mặc dù hắn đã hành tẩu giang hồ bốn, năm năm rồi nhưng bảo thủ ăn sâu vào máu, cứ cảm thấy bọn họ thế này danh bất chính, ngôn bất thuận (không chính đáng).
Nhưng nàng không muốn thành thân, hắn không muốn từ bỏ, bởi vậy chỉ có thể thế này.
Đám tiểu nhị đưa nước xong thì đi, cửa phòng được đóng lại một lần nữa, hơi nóng trong thùng nước tắm bay tới chỗ hai người họ.
Thật ra thì Trương Yên Nhi hơi mệt nhưng cảm thấy nếu để lỡ ngày hôm nay thì có lẽ đến mai tên ngốc này sẽ đổi ý, vì vậy nàng đành phải cố gắng vực tinh thần dậy hỏi: "Ngươi trước hay ta trước?"
"Cái gì?" Giọng Tiêu Thịnh cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc.
Trương Yên Nhi mỉm cười: "Đương nhiên là tắm rửa."
Tiêu Thịnh: "..."
"Ngươi không nói thì coi như ta tắm trước." Trương Yên Nhi dứt lời thì đi thẳng tới thùng tắm, Tiêu Thịnh cứng đờ ngồi ở gian ngoài, rất nhanh sau đó nghe thấy tiếng nước bõm bõm.
Dù đã cố gắng phân tán lực chú ý nhưng trong đầu hắn vẫn hiện lên cảnh lần đầu tiên gặp nhau, nàng ngâm mình trong nước, khi ấy nàng buồn ngủ, mái tóc tảm ra trong nước, xinh đẹp hệt như yêu tinh...!Dừng, cảm thấy cơ thể mình không đúng, Tiêu Thịnh cưỡng ép dừng trí tưởng tượng lại, nhưng ngay sau đó hắn lại nghe thấy tiếng nước.
...Chẳng lẽ nàng cố ý?
Vừa lóe lên suy nghĩ này, hắn nghe thấy tiếng nàng lười biếng gọi mình từ bên trong: "Tới lượt ngươi."
Tiêu Thịnh khựng người, mặt không cảm xúc đi vào trong, thấy nàng mặc nội y vén tóc lên nằm xuống giường, có lẽ vì chưa lau khô nước nên nội y hơi ẩm, dán sát lên người, phác họa nên dáng người thướt tha của nàng.
Tiêu Thịnh quay ngoắt đầu đi, nhanh chân đi ra sau tấm bình phong, Trương Yên Nhi vừa mới nằm xuống đã nhìn thấy một bóng người vụt qua rồi biến mất.
...Gấp gáp như vậy làm gì? Nàng chẳng hiểu ra sao, bỗng có chút sốt sắng.
Nàng gả cho Quý Văn từ lúc còn nhỏ, sau đó mặc dù tiếp xúc với không ít nam nhân bên ngoài nhưng chưa từng vượt qua quy củ chút xíu nào, bây giờ đột nhiên phải làm chuyện giường chiếu với một nam nhân khác, nàng tưởng rằng mình có thể bình tỉnh chẳng coi đây là chuyện gì đáng kể, nhưng nước đến chân thì nàng không khống chế nổi.
Hay là đêm nay cứ bỏ qua đi? Trương Yên Nhi đánh vang tiếng trống lui quân nhưng nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của A Giản thì trong lòng nàng lại không muốn từ bỏ.
Nàng thực sự rất thích trẻ con, trước đây cảm thấy cả đời này mình không thể có dứa con của mình, nhưng giờ đây nàng đã có được cuộc sống tự do, muốn làm gì đều có Quý Thính làm chỗ dựa, vì sao không tự thỏa mãn nguyện vọng của mình?
Nàng nằm trên giường suy nghĩ lung tung, Tiêu Thịnh đi ra khỏi tấm bình phong, nàng nghe thấy tiếng động thì bình tĩnh lại, nhìn sang...
Sau đó nàng nhìn thấy một nam nhân ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt mình.
Trương Yên Nhi lặng người chốc lát: "Ngươi không tắm sao?"
"Tắm rồi." Tiêu Thịnh đáp.
Trương Yên Nhi nhíu mày: "Vậy sao còn mặc quần áo?"
"...Nàng muốn ta không mặc?" Ánh mắt Tiêu Thịnh hơi trống rỗng.
Trương Yên Nhi ngẩn người, nghe hắn nói mà nóng cả mặt, đang cảm thấy không biết làm thế nào thì đột nhiên nhìn thấy bên thái dương hắn nổi gân xanh vì căng thẳng, nàng bình tĩnh lại ngay tức khắc: "Muốn làm chuyện đó thì đương nhiên không thể mặc y phục."
Môi Tiêu Thịnh giần giật, một lúc sau vẫn không nói câu gì.
"Còn ngây ra đấy làm gì, mau cởi ra." Trương Yên Nhi cười híp mắt nhìn hắn.
Tiêu Thịnh im lặng một lát, cụp mắt bắt đầy tháo đai lưng của mình ra, từng lớp áo được trút bỏ, để lộ cơ bắp cường tráng.
Trương Yên Nhi chưa từng nhìn thấy ai cường tráng như thế, nhất thời bỗng sợ hãi.
Tiêu Thịnh thấy nàng không nói gì, khi chỉ còn một cái quần thì hỏi: "Sau đó thì sao?"
"...Ngươi tắt đèn đi rồi lên giường." Trương Yên Nhi nhẹ giọng nói.
Tiêu Thịnh làm theo lời nàng, cuối cùng nằm xuống bên cạnh nàng.
Đêm nay không có ánh trăng, trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, thậm chí Tiêu Thịnh có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Hắn căng thẳng đến mức cơ bắp căng ra phát đau, cả người cứng đờ như tảng đá, chỉ biết chờ động tác tiếp theo của Trương Yên Nhi nhưng không biết đợi được bao lâu rồi, người bên cạnh không hề nhúc nhích gì cả.
Ngủ mất rồi?
Hắn do dự có nên chủ động hay không, vất vả mãi mới quyết tâm được thì ngay cả ngón tay của bản thân mình cũng không chỉ huy nổi.
Trong lúc hắn đang sốt ruột muốn chết, một bàn tay nhỏ mềm mại nắm chặt cánh tay hắn.
Tinh thần Tiêu Thịnh chấn động, không biết lấy gan ở đâu ra đột nhiên nghiêng người ôm lấy nàng.
"...Ta có thể không?" Hắn khàn giọng hỏi.
Trương Yên Nhi cũng vô cùng căng thẳng, mãi một lúc lâu sau mới trầm giọng đáp một tiếng.
Nghe tiếng đồng ý của nàng, Tiêu Thịnh không kìm nén bản thân nữa, lần sờ trong bóng tối giữ lấy cằm nàng, hôn xuống không chút do dự.
Nụ hôn của hắn vừa cứng ngắc vừa vụng về nhưng Trương Yên Nhi lại đắm chìm trong đó, đầu óc mơ hồ.
Một nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, Tiêu Thịnh ôm chặt nàng vào lòng, nhưng không biết phải làm thế nào, sốt ruột đến mức mồ hôi đổ ròng ròng.
Trương Yên Nhi chờ một lúc, đột nhiên vẻ mặt trở nên tế nhị: "Có...!Có phải ngươi không có kinh nghiệm trong chuyện này không?"
"...Ừ."
Vậy là nàng chọc phải tên nhóc vắt mũi chưa sạch? Trương Yên Nhi bỗng cảm thấy phiền phức.
Mặc dù nàng ít kinh nghiệm nhưng nàng hiểu rằng với một nam nhân đã hơn hai mươi tuổi rồi mà còn giữ mình trong sạch, hoặc là thân thể có vấn đề, hoặc là quá hướng nội, chỉ khi biết rõ ai mới có thể làm việc này, mà một khi đã làm rồi thì muốn thoát ra cũng khó.
Rõ ràng hắn không phải loại người ở vế trước.
Thấy nàng đột nhiên không nói gì, Tiêu Thịnh bỗng sốt sắng, càng bộc lộ ra giọng nói lạnh lùng: "Sao nàng không nói gì?"
"...Ta tưởng rằng ở tuổi của ngươi, có vẻ ngoài tốt, chắc hẳn đã qua lại với không ít cô nương rồi, không ngờ ngươi lại chưa từng thử." Trương Yên Nhi hơi lúng túng.
Tiêu Thịnh bỗng cứng đờ: "Nàng có ý gì?"
"...Không có ý gì cả, chỉ cảm thấy thôi." Trương Yên Nhi vừa nói vậy, vừa cố gắng giãy khỏi lồng ngực hắn, "Nếu ngươi đã giữ mình trong sạch lâu như vậy, không nên phá hủy vì một quả phụ như ta, hay là chúng ta thôi đi."
Ánh mắt Tiêu Thịnh bỗng tối sầm xuống, siết cổ tay nàng khàn giọng chất vấn: "Ý nàng là sao?"
Cổ tay Trương Yên Nhi bị hắn siết đau, nhíu mày lại: "Ta không muốn làm lỡ ngươi."
"Ai nói nàng làm lỡ ta?" Tiêu Thịnh lạnh giọng hỏi ngược lại, "Có phải nàng cảm thấy ta không có kinh nghiệm, sẽ không thế khiến nàng thoải mái không?"
Trương Yên Nhi bị hắn hỏi trắng trợn như thế thì gò má ửng đỏ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Sự im lặng của nàng ở trong mắt Tiêu Thịnh biến thành ngầm thừa nhận, hắn bỗng nổi giận: "Không phải nàng thích ta sao? Sao có thể vì chuyện nhỏ này mà bảo thôi?"
"...Ngươi còn nhỏ, không hiểu chuyện này thì không phải chuyện nhỏ đâu." Trương Yên Nhi trả lời vô cùng trang nghiêm.
Tiêu Thịnh càng giận, nhào tới cắn cổ nàng, Trương Yên Nhi rên lên một tiếng không nhịn được mắng: "Ngươi là chó hả?"
"Bây giờ ta không biết, nàng dạy ta." Tiêu Thịnh vùi mặt vào cổ nàng, giọng có chút buồn: "Dạy xong là ta biết."
Hắn đột nhiên tỏ ra yếu thế, Trương Yên Nhi bỗng nhẹ dạ, đến lúc lấy lại tinh thần thì đã đồng ý với hắn rồi.
"Thật sao?" Tiêu Thịnh ngẩng đầu lên hỏi.
Mặc dù trong phòng vẫn tối đen nhưng đôi mắt đã thích ứng được với bóng tối có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn một cách dễ dàng, Trương Yên Nhi chấp nhận số mệnh thở dài, nắm lấy cổ tay hắn kéo xuống dưới.
Chăn bị đá xuống đất chẳng biết từ bao giờ, những thứ rơi xuống đất theo nó còn có cả y phục.
Trương Yên Nhi không biết mình ngủ từ lúc nào, chỉ biết khi mở mắt ra mặt trời đã lên cao nhất.
Nàng bủn rủn ngồi dậy, nghỉ một lúc thì thấy cả người nhẹ nhõm khoan khoái, nàng khựng người cúi đầu xuống nhìn, thấy mình đã được thay một bộ y phục mới, đệm chăn cũng được đổi.
Không chỉ thế, ngay cả y phục bị ném xuống đất tối qua cũng được giặt sạch phơi trên tấm bình phong, cả căn phòng cũng được quét dọn rồi, bàn trang điểm lộn xộn của nàng cũng đã được thu dọn sạch sẽ.
Người của nhà trọ sẽ không dám vào phòng nếu không có sự cho phép của nàng, trong lòng nàng biết rõ ai là người quét dọn mấy thứ đó.
Tâm tình Trương Yên Nhi bỗng có chút vi diệu, nàng luôn là người phải hầu hạ người khác, không ngờ có một ngày mình được người ta hầu hạ.
Trong lúc nàng vẫn đang nghĩ vẩn vơ, Tiêu Thịnh từ ngoài bước vào, hắn đã thay bộ đồ khác, tinh thần phấn chấn, nhìn thấy vẻ mặt Trương Yên Nhi thì bỗng căng thẳng: "Nàng vẫn ổn chứ?"
"Ừ." Trương Yên Nhi giương mắt lên nhìn hắn, "Mấy việc này đều do ngươi làm?"
"Ừm." Tiêu Thịnh trả lời.
Trương Yên Nhi khẽ gật đầu: "Cảm ơn ngươi, nhưng sau này không cần phiền phức như vậy, nhà trọ có nha hoàn chuyên môn đến dọn."
"...Ta cũng chỉ tiện tay làm thôi, cần gì làm phiền đến người khác." Tiêu Thịnh nghiêng mặt nhìn sang chỗ khác, dường như không đồng ý yêu cầu của nàng.
Trương Yên Nhi cũng không để tâm, vỗ bên giường gọi hắn: "Lại đây."
Tiêu Thịnh dừng một chút, lúng túng đi tới rồi ngồi xuống.
Đợi hắn ngồi vào vị trí, Trương Yên Nhi khoanh tay nhìn hắn: "Ta muốn nói chuyện tối qua với ngươi."
"...Chuyện đó thì có gì hay mà nói? Tối hôm qua nàng nói thích rồi mà, bây giờ đừng hòng kiếm cớ thoát khỏi ta." Tiêu Thịnh lập tức cảnh giác.
Trương Yên Nhi cạn lời: "Ai muốn thoát khỏi ngươi?"
"Không có sao?" Tiêu Thịnh hơi thả lỏng.
Trương Yên Nhi liếc hắn: "Không hề, ta chỉ muốn nói với ngươi sau này phải nghe lời, nếu ta nói không muốn thì ngươi đừng bám lấy ta không buông."
Tiêu Thịnh không đồng tình lắm nhưng đối diện với ánh mắt trong trẻo của nàng thì đành phải xụ mặt đồng ý.
Trương Yên Nhi thấy hắn đồng ý mới lười biếng duỗi người, thong thả xuống giường đi ăn cơm trưa với hắn.
Sau ngày hôm đó, Tiêu Thịnh dọn vào ở phòng nàng, hai người ở bên nhau mấy ngày, hắn không nhịn được đề nghị: "Căn nhà ta mua rất rộng, hay là chúng ta dọn qua đó ở đi, cứ ở lại nhà trọ thì không hay lắm."
Trương Yên Nhi sững người: "Không cần, ta thích nhà trọ."
"Nàng còn chưa từng qua nhà bên ấy, sao biết không thích?" Tiêu Thịnh trầm giọng hỏi.
Trương Yên Nhi có chút buồn bực: "Ta không muốn đi, hiểu không?" Nàng ở bên hắn chỉ vì muốn một đứa bé.
Tiêu Thịnh bỗng im lặng, một lúc sau mới nói: "Nàng thích ta thật sao? Sao ta chẳng cảm nhận được gì cả?"
Trương Yên Nhi: "..."
"Thôi, nàng không muốn thì ta cũng không ép, vậy chúng ta cứ ở đây đi." Từ sau lần hai người làm chuyện giường chiếu kia, hắn càng ngày càng biết cách thỏa hiệp.
Lúc này Trương Yên Nhi mới thoả mãn, tiếp tục ở lại nhà trọ sống qua ngày, nhưng quả thực ở một chỗ quá lâu sẽ thiếu cảm giác mới lạ, gần đây nàng đã đi hết các chỗ có thể đi ở xung quanh, giờ chỉ muốn về kinh đô, đem thật nhiều bánh ngọt cho bé cưng A Giản của nàng.
Từ sau khi nàng có ý đó thì không thể chờ ở nhà trọ được nữa, suốt cả ngày chỉ muốn đi về, nhưng cái bụng của nàng mãi chẳng thấy tiếng gió gì, nàng cũng không muốn từ bỏ như thế.
Trong lúc nàng rối rắm, tin tức nữ hoàng đương triều muốn lập hậu truyền đến từ kinh đô, sau đó khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Giang Nam đều truyền tai nhau câu chuyện của nữ hoàng và Thân Đồ đại nhân, nàng không nhịn nổi nữa muốn về kinh ngay lập tức.
Công việc chuẩn bị trước khi về kinh không ít, nàng giao việc mua bánh ngọt và xe ngựa cho ám vệ, bản thân nàng thì dọn xiêm y và đồ trang sức suốt dọc đường đến đây, chỉ để lại một số mình thích, còn những thứ không thích lắm thì để ám vệ xử lý.
Mấy ngày nay Tiêu Thịnh thấy nàng luôn dặn dò người khác làm này làm kia, không nhịn được nói: "Nếu nàng đã mua thì chắc nàng thích nó, sao lại phải bán?"
"Quá tốn diện tích, giữ lại cũng không làm gì." Trương Yên Nhi trả lời mà chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Tiêu Thịnh nhíu mày: "Chỉ thế thôi?"
Trương Yên Nhi im lặng chốc lát rồi ngẩng đầu lên: "Nếu không thì sao?" Không lẽ nhận ra nàng muốn chạy trốn rồi sao?
Môi Tiêu Thịnh mấp máy, một lúc sau mới hỏi: "Có phải nàng thiếu tiền không?"
Nghe hắn hỏi vậy, Trương Yên Nhi nhất thời bình tĩnh lại, cười ôm cổ hắn hôn một cái: "Sao có thể chứ, ta chỉ không muốn giữ lại nhiều đồ quá mà thôi."
"Thật?" Tiêu Thịnh nghiêm túc, "Nếu nàng thực sự gặp khó khăn thì cứ nói thẳng với ta, không được cậy mạnh."
"Ta không cậy mạnh, ngươi yên tâm đi." Trương Yên Nhi nhếch bờ môi đỏ lên, nhìn hắn đong đầy tình cảm, "Phải thu dọn một lúc nữa, nhưng thấy ngươi về thì ta chẳng muốn làm gì cả, trong đầu chỉ có duy nhất một chuyện."
"Chuyện gì?" Tiêu Thịnh lên tiếng hỏi, giọng điệu hơi trầm xuống.
Trương Yên Nhi liếc mắt: "Ngươi thực sự không biết?"
Tiêu Thịnh ho một tiếng, cong khóe môi lên, sau đó không nói gì, ôm nàng đi đến bên giường.
Hai người lăn lộn với nhau mất nửa ngày, đám ám vệ đã mua đầy đủ các thứ, chỉ chờ Trương Yên Nhi ra lệnh một tiếng, bọn họ hồi kinh ngay tức khắc.
Lúc cần phải đi, không biết vì sao Trương Yên Nhi hơi do dự, ngẫm một lúc thì cảm thấy có lẽ là vì chuyện chưa mang thai, từ bỏ giữa đường luôn khiến người ta không nỡ.
Sau khi nghĩ thông suốt, nàng quyết định sẽ hồi kinh vào ba ngày sau, trong ba ngày ấy nàng luôn lôi kéo Tiêu Thịnh ở trong phòng, muốn cố gắng một lần cuối cùng.
Qua một trận phóng túng, Tiêu Thịnh yên lặng nằm bên cạnh nàng, dùng một tay ôm nàng vào lòng, bình thường lại mới chậm rãi mở miệng: "Gần đây nàng hơi dính người."
"Vậy sao?" Trương Yên Nhi buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi.
Tiêu Thịnh cụp mắt nhìn nàng: "Ta biết nguyên nhân."
Tinh thần Trương Yên Nhi chấn động, không buồn ngủ gì nữa: "...Nguyên nhân gì?"
"Nguyên nhân nàng dính người." Tiêu Thịnh vô cùng chắc chắn.
Trương Yên Nhi chỉ cảm thấy môi hơi khô, một lúc sau mới do dự lên tiếng: "Nói nghe thử coi?" Không một ai biết chuyện nàng lợi dụng hắn để sinh con, vì thế hắn cũng không biết mới phải...!Chẳng lẽ biết mấy hôm nay nàng sắp phải đi?
Trong lúc nàng đang băn khoăn, Tiêu Thịnh đột nhiên nói: "Đương nhiên là vì nàng càng ngày càng thích ta."
Trương Yên Nhi: "..."
Tiêu Thịnh nghiêm túc đến nỗi khiến người ta không thể ngờ rằng hắn đang giỡn: "Ta rất vui."
"...Ngươi vui là tốt." Trương Yên Nhi cũng không biết nên nói gì.
Tiêu Thịnh nhìn gương mặt mềm mại của nàng, bỗng hỏi: "Nàng thực sự không chịu gả cho ta hả?"
Trương Yên Nhi đau đầu, tại sao lại nhắc đến chuyện này, nàng sắp đi rồi mà còn không tha cho nàng được sao?
Tiêu Thịnh thấy nàng không trả lời, cho rằng nàng còn có điều lo lắng, bèn dụ dỗ nàng: "Nàng có nghe nói đến đại lễ phong hậu không?"
Trương Yên Nhi giật mình trong lòng: "...Không, sao vậy?"
"Ngày xưa nữ hoàng hiện nay và Thân Đồ thừa tướng là phu thê, sau đó vì một số chuyện mà chia tách, nhưng thăng trầm một hồi cuối cùng vẫn về với nhau, bây giờ tốn bao công sức mới cho đối phương danh phận một lần nữa." Tiêu Thịnh cố gắng thuyết phục nàng, "Bọn họ đối mặt với sự phản đối của thế gia và triều thần mà vẫn muốn thành thân, có lẽ thành thân không hoàn toàn là sự tệ hại, nàng thấy đúng không?"
Trương Yên Nhi cạn lời nhìn hắn, không biết nên trả lời câu hỏi này của hắn thế nào.
Tiêu Thịnh thấy nàng không nói gì, vắt hết óc ra lấy ví dụ khác, nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra một cái: "Tiên hoàng và quý phi đời trước cũng vậy, tiên hoàng đi rồi, quý phi cũng tự vẫn, chắc nàng ấy cũng có tình cảm sâu đậm mới chịu đi theo tiên hoàng, nếu hôn nhân của nàng ấy không hạnh phúc thì sao nàng ấy có thể quyết định như thế?"
Trương Yên Nhi: "..." Vì nàng muốn đến Giang Nam chơi.
"Vì vậy, chỉ cần gả cho một người nàng có thể giao phó cả đời thì sẽ không có cuộc sống tệ hại đâu, nếu nàng thích ta như thế thì hãy tin tưởng ta một lần." Tiêu Thịnh bình tĩnh nhìn nàng, cam đoan một cách trịnh trọng: "Ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng một đời một kiếp."
Trương Yên Nhi sửng sốt, bỗng nhiên không nói gì được, không biết qua bao lâu, nàng dịu dàng nhìn hắn: "Ngươi sẽ đối tốt với ta thật chứ?"
Đôi mắt Tiêu Thịnh bừng sáng: "Đương nhiên."
"Vậy ta nói gì ngươi cũng đồng ý?" Trương Yên Nhi lại hỏi.
Tiêu Thịnh nghiêm túc gật đầu: "Đồng ý hết."
"Ta đột nhiên muốn ăn bánh ngọt cử một nhà ở thành tây, hay là mai người đi mua cho ta nhé?" Trương Yên Nhi cười nói.
Tiêu Thịnh đồng ý ngay, sau đó ôm nàng ngủ.
Sau khi hắn ngủ, ý cười trên môi Trương Yên Nhi phai nhạt, một lúc lâu sau nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Nếu biết trước Tiêu Thịnh sẽ rung động đến mức này thì trước đó có thế nào nàng cũng không trêu chọc hắn.
Một đêm ngủ không ngon, lúc Tiêu Thịnh dậy nàng cũng miễn cưỡng dậy theo, khép hờ mắt nhìn hắn: "Đi đâu..."
"Mua bánh ngọt cho nàng, bánh nhà này đông người mua lắm, ta đi một lát, sợ phải xếp hàng mất hai canh giờ, nếu về trễ thì không cần chờ ta ăn trưa đâu nhé." Tiêu Thịnh nói xong thì vươn tay vuốt mặt nàng.
Trương Yên Nhi tỉnh táo hơn một chút, nhìn hắn rồi nhẹ giọng đồng ý.
Tiêu Thịnh đi rồi, nàng lập tức xuống giường, dặn đám ám vệ khởi hành sớm, nghĩ một lúc vẫn để lại một lá thư cho Tiêu Thịnh.
Chớp mắt cái đã hơn một canh giờ trôi qua, nàng không dám lỡ giờ nữa, trịnh trọng đặt thư ở trên gối rồi lên xe ngựa đi về cổng thành.
Tiêu Thịnh cầm bánh ngọt còn nóng về, người trong phòng ngủ đã đi, căn phòng trống rỗng, hắn nhìn bàn trang điểm trống không thì sững người, thoáng mờ mịt nhìn qua phía giường.
Chỉ thấy ở đó có một lá thư, trên đó viết tên của hắn.
Tiêu Thịnh im lặng một lúc lâu, đặt bánh ngọt xuống rồi mở thư, trên thư chỉ có ba dòng chữ ngắn ngủi nhưng hắn nhìn rất lâu, cứ nhìn mãi đến khi ngón tay vô thức siết chặt lại, nhàu nát tờ giấy...
"Tiêu Thịnh, ta đi đây, mối tình mong manh giữa ngươi và ta cứ kết thúc thế này đi, đừng đi tìm ta, cũng đừng đau lòng, sau này tìm một cô nương tốt rồi thành thân, đừng gặp lại loại người gặp dịp thì chơi như ta nữa.".
Yết hầu Tiêu Thịnh giật giật, nghiêm mặt đi vào phòng theo nàng, đám ám vệ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ai về phòng người nấy, tựa như vừa nãy không nhìn thấy gì cả, cũng chẳng nghe thấy gì hết.
Bên này Tiêu Thịnh vừa đi vào trong phòng với Trương Yên Nhi thì đã ngửi thấy mùi phấn son thường có trong phòng nàng, thật ra trước kia hắn từng ngửi thấy rồi, lúc đó không để tâm mấy, nhưng không biết tại sao hôm nay đột nhiên để ý đến nó.
"Ta bảo người mang chút nước nóng đến, tắm rửa trước đi." Trương Yên Nhi thong thả ngồi xuống bàn, rót chén trà nóng cho hắn.
Tiêu Thịnh mặt không hề cảm xúc đi tới, cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch, Trương Yên Nhi sửng sốt: "Không bị nóng sao?"
...Nóng, hắn uống xong mới nhận ra.
Tiêu Thịnh cụp mắt đối diện với nàng, im lặng một lúc mới bình thản mở miệng: "Không."
"Ngươi giỏi quá ha." Trương Yên Nhi nhướng mày, "Bình thường ta thích uống trà nóng, nóng như thế phải để nguội một chút, vậy mà ngươi lại uống cạn hết luôn."
"...Ta không chỉ uống trà giỏi." Tiêu Thịnh bình tĩnh mở miệng.
Trương Yên Nhi dừng một chút: "Trêu ta đó hả?"
Tiêu Thịnh sững sờ: "Sao cơ?"
Trương Yên Nhi đối diện với ánh mắt mờ mịt của hắn thì mới nhận ra mình hiểu nhầm...!Cái người này đơn thuần hơn nàng tưởng nhiều.
Hai người nói chuyện câu được câu không, rất nhanh sau đó tiểu nhị mang nước nóng lên, dù cho tiểu nhị không nhìn về phía hai người bọn họ, Tiêu Thịnh vẫn thấy lúng túng.
Mặc dù hắn đã hành tẩu giang hồ bốn, năm năm rồi nhưng bảo thủ ăn sâu vào máu, cứ cảm thấy bọn họ thế này danh bất chính, ngôn bất thuận (không chính đáng).
Nhưng nàng không muốn thành thân, hắn không muốn từ bỏ, bởi vậy chỉ có thể thế này.
Đám tiểu nhị đưa nước xong thì đi, cửa phòng được đóng lại một lần nữa, hơi nóng trong thùng nước tắm bay tới chỗ hai người họ.
Thật ra thì Trương Yên Nhi hơi mệt nhưng cảm thấy nếu để lỡ ngày hôm nay thì có lẽ đến mai tên ngốc này sẽ đổi ý, vì vậy nàng đành phải cố gắng vực tinh thần dậy hỏi: "Ngươi trước hay ta trước?"
"Cái gì?" Giọng Tiêu Thịnh cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc.
Trương Yên Nhi mỉm cười: "Đương nhiên là tắm rửa."
Tiêu Thịnh: "..."
"Ngươi không nói thì coi như ta tắm trước." Trương Yên Nhi dứt lời thì đi thẳng tới thùng tắm, Tiêu Thịnh cứng đờ ngồi ở gian ngoài, rất nhanh sau đó nghe thấy tiếng nước bõm bõm.
Dù đã cố gắng phân tán lực chú ý nhưng trong đầu hắn vẫn hiện lên cảnh lần đầu tiên gặp nhau, nàng ngâm mình trong nước, khi ấy nàng buồn ngủ, mái tóc tảm ra trong nước, xinh đẹp hệt như yêu tinh...!Dừng, cảm thấy cơ thể mình không đúng, Tiêu Thịnh cưỡng ép dừng trí tưởng tượng lại, nhưng ngay sau đó hắn lại nghe thấy tiếng nước.
...Chẳng lẽ nàng cố ý?
Vừa lóe lên suy nghĩ này, hắn nghe thấy tiếng nàng lười biếng gọi mình từ bên trong: "Tới lượt ngươi."
Tiêu Thịnh khựng người, mặt không cảm xúc đi vào trong, thấy nàng mặc nội y vén tóc lên nằm xuống giường, có lẽ vì chưa lau khô nước nên nội y hơi ẩm, dán sát lên người, phác họa nên dáng người thướt tha của nàng.
Tiêu Thịnh quay ngoắt đầu đi, nhanh chân đi ra sau tấm bình phong, Trương Yên Nhi vừa mới nằm xuống đã nhìn thấy một bóng người vụt qua rồi biến mất.
...Gấp gáp như vậy làm gì? Nàng chẳng hiểu ra sao, bỗng có chút sốt sắng.
Nàng gả cho Quý Văn từ lúc còn nhỏ, sau đó mặc dù tiếp xúc với không ít nam nhân bên ngoài nhưng chưa từng vượt qua quy củ chút xíu nào, bây giờ đột nhiên phải làm chuyện giường chiếu với một nam nhân khác, nàng tưởng rằng mình có thể bình tỉnh chẳng coi đây là chuyện gì đáng kể, nhưng nước đến chân thì nàng không khống chế nổi.
Hay là đêm nay cứ bỏ qua đi? Trương Yên Nhi đánh vang tiếng trống lui quân nhưng nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của A Giản thì trong lòng nàng lại không muốn từ bỏ.
Nàng thực sự rất thích trẻ con, trước đây cảm thấy cả đời này mình không thể có dứa con của mình, nhưng giờ đây nàng đã có được cuộc sống tự do, muốn làm gì đều có Quý Thính làm chỗ dựa, vì sao không tự thỏa mãn nguyện vọng của mình?
Nàng nằm trên giường suy nghĩ lung tung, Tiêu Thịnh đi ra khỏi tấm bình phong, nàng nghe thấy tiếng động thì bình tĩnh lại, nhìn sang...
Sau đó nàng nhìn thấy một nam nhân ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt mình.
Trương Yên Nhi lặng người chốc lát: "Ngươi không tắm sao?"
"Tắm rồi." Tiêu Thịnh đáp.
Trương Yên Nhi nhíu mày: "Vậy sao còn mặc quần áo?"
"...Nàng muốn ta không mặc?" Ánh mắt Tiêu Thịnh hơi trống rỗng.
Trương Yên Nhi ngẩn người, nghe hắn nói mà nóng cả mặt, đang cảm thấy không biết làm thế nào thì đột nhiên nhìn thấy bên thái dương hắn nổi gân xanh vì căng thẳng, nàng bình tĩnh lại ngay tức khắc: "Muốn làm chuyện đó thì đương nhiên không thể mặc y phục."
Môi Tiêu Thịnh giần giật, một lúc sau vẫn không nói câu gì.
"Còn ngây ra đấy làm gì, mau cởi ra." Trương Yên Nhi cười híp mắt nhìn hắn.
Tiêu Thịnh im lặng một lát, cụp mắt bắt đầy tháo đai lưng của mình ra, từng lớp áo được trút bỏ, để lộ cơ bắp cường tráng.
Trương Yên Nhi chưa từng nhìn thấy ai cường tráng như thế, nhất thời bỗng sợ hãi.
Tiêu Thịnh thấy nàng không nói gì, khi chỉ còn một cái quần thì hỏi: "Sau đó thì sao?"
"...Ngươi tắt đèn đi rồi lên giường." Trương Yên Nhi nhẹ giọng nói.
Tiêu Thịnh làm theo lời nàng, cuối cùng nằm xuống bên cạnh nàng.
Đêm nay không có ánh trăng, trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, thậm chí Tiêu Thịnh có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Hắn căng thẳng đến mức cơ bắp căng ra phát đau, cả người cứng đờ như tảng đá, chỉ biết chờ động tác tiếp theo của Trương Yên Nhi nhưng không biết đợi được bao lâu rồi, người bên cạnh không hề nhúc nhích gì cả.
Ngủ mất rồi?
Hắn do dự có nên chủ động hay không, vất vả mãi mới quyết tâm được thì ngay cả ngón tay của bản thân mình cũng không chỉ huy nổi.
Trong lúc hắn đang sốt ruột muốn chết, một bàn tay nhỏ mềm mại nắm chặt cánh tay hắn.
Tinh thần Tiêu Thịnh chấn động, không biết lấy gan ở đâu ra đột nhiên nghiêng người ôm lấy nàng.
"...Ta có thể không?" Hắn khàn giọng hỏi.
Trương Yên Nhi cũng vô cùng căng thẳng, mãi một lúc lâu sau mới trầm giọng đáp một tiếng.
Nghe tiếng đồng ý của nàng, Tiêu Thịnh không kìm nén bản thân nữa, lần sờ trong bóng tối giữ lấy cằm nàng, hôn xuống không chút do dự.
Nụ hôn của hắn vừa cứng ngắc vừa vụng về nhưng Trương Yên Nhi lại đắm chìm trong đó, đầu óc mơ hồ.
Một nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, Tiêu Thịnh ôm chặt nàng vào lòng, nhưng không biết phải làm thế nào, sốt ruột đến mức mồ hôi đổ ròng ròng.
Trương Yên Nhi chờ một lúc, đột nhiên vẻ mặt trở nên tế nhị: "Có...!Có phải ngươi không có kinh nghiệm trong chuyện này không?"
"...Ừ."
Vậy là nàng chọc phải tên nhóc vắt mũi chưa sạch? Trương Yên Nhi bỗng cảm thấy phiền phức.
Mặc dù nàng ít kinh nghiệm nhưng nàng hiểu rằng với một nam nhân đã hơn hai mươi tuổi rồi mà còn giữ mình trong sạch, hoặc là thân thể có vấn đề, hoặc là quá hướng nội, chỉ khi biết rõ ai mới có thể làm việc này, mà một khi đã làm rồi thì muốn thoát ra cũng khó.
Rõ ràng hắn không phải loại người ở vế trước.
Thấy nàng đột nhiên không nói gì, Tiêu Thịnh bỗng sốt sắng, càng bộc lộ ra giọng nói lạnh lùng: "Sao nàng không nói gì?"
"...Ta tưởng rằng ở tuổi của ngươi, có vẻ ngoài tốt, chắc hẳn đã qua lại với không ít cô nương rồi, không ngờ ngươi lại chưa từng thử." Trương Yên Nhi hơi lúng túng.
Tiêu Thịnh bỗng cứng đờ: "Nàng có ý gì?"
"...Không có ý gì cả, chỉ cảm thấy thôi." Trương Yên Nhi vừa nói vậy, vừa cố gắng giãy khỏi lồng ngực hắn, "Nếu ngươi đã giữ mình trong sạch lâu như vậy, không nên phá hủy vì một quả phụ như ta, hay là chúng ta thôi đi."
Ánh mắt Tiêu Thịnh bỗng tối sầm xuống, siết cổ tay nàng khàn giọng chất vấn: "Ý nàng là sao?"
Cổ tay Trương Yên Nhi bị hắn siết đau, nhíu mày lại: "Ta không muốn làm lỡ ngươi."
"Ai nói nàng làm lỡ ta?" Tiêu Thịnh lạnh giọng hỏi ngược lại, "Có phải nàng cảm thấy ta không có kinh nghiệm, sẽ không thế khiến nàng thoải mái không?"
Trương Yên Nhi bị hắn hỏi trắng trợn như thế thì gò má ửng đỏ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Sự im lặng của nàng ở trong mắt Tiêu Thịnh biến thành ngầm thừa nhận, hắn bỗng nổi giận: "Không phải nàng thích ta sao? Sao có thể vì chuyện nhỏ này mà bảo thôi?"
"...Ngươi còn nhỏ, không hiểu chuyện này thì không phải chuyện nhỏ đâu." Trương Yên Nhi trả lời vô cùng trang nghiêm.
Tiêu Thịnh càng giận, nhào tới cắn cổ nàng, Trương Yên Nhi rên lên một tiếng không nhịn được mắng: "Ngươi là chó hả?"
"Bây giờ ta không biết, nàng dạy ta." Tiêu Thịnh vùi mặt vào cổ nàng, giọng có chút buồn: "Dạy xong là ta biết."
Hắn đột nhiên tỏ ra yếu thế, Trương Yên Nhi bỗng nhẹ dạ, đến lúc lấy lại tinh thần thì đã đồng ý với hắn rồi.
"Thật sao?" Tiêu Thịnh ngẩng đầu lên hỏi.
Mặc dù trong phòng vẫn tối đen nhưng đôi mắt đã thích ứng được với bóng tối có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn một cách dễ dàng, Trương Yên Nhi chấp nhận số mệnh thở dài, nắm lấy cổ tay hắn kéo xuống dưới.
Chăn bị đá xuống đất chẳng biết từ bao giờ, những thứ rơi xuống đất theo nó còn có cả y phục.
Trương Yên Nhi không biết mình ngủ từ lúc nào, chỉ biết khi mở mắt ra mặt trời đã lên cao nhất.
Nàng bủn rủn ngồi dậy, nghỉ một lúc thì thấy cả người nhẹ nhõm khoan khoái, nàng khựng người cúi đầu xuống nhìn, thấy mình đã được thay một bộ y phục mới, đệm chăn cũng được đổi.
Không chỉ thế, ngay cả y phục bị ném xuống đất tối qua cũng được giặt sạch phơi trên tấm bình phong, cả căn phòng cũng được quét dọn rồi, bàn trang điểm lộn xộn của nàng cũng đã được thu dọn sạch sẽ.
Người của nhà trọ sẽ không dám vào phòng nếu không có sự cho phép của nàng, trong lòng nàng biết rõ ai là người quét dọn mấy thứ đó.
Tâm tình Trương Yên Nhi bỗng có chút vi diệu, nàng luôn là người phải hầu hạ người khác, không ngờ có một ngày mình được người ta hầu hạ.
Trong lúc nàng vẫn đang nghĩ vẩn vơ, Tiêu Thịnh từ ngoài bước vào, hắn đã thay bộ đồ khác, tinh thần phấn chấn, nhìn thấy vẻ mặt Trương Yên Nhi thì bỗng căng thẳng: "Nàng vẫn ổn chứ?"
"Ừ." Trương Yên Nhi giương mắt lên nhìn hắn, "Mấy việc này đều do ngươi làm?"
"Ừm." Tiêu Thịnh trả lời.
Trương Yên Nhi khẽ gật đầu: "Cảm ơn ngươi, nhưng sau này không cần phiền phức như vậy, nhà trọ có nha hoàn chuyên môn đến dọn."
"...Ta cũng chỉ tiện tay làm thôi, cần gì làm phiền đến người khác." Tiêu Thịnh nghiêng mặt nhìn sang chỗ khác, dường như không đồng ý yêu cầu của nàng.
Trương Yên Nhi cũng không để tâm, vỗ bên giường gọi hắn: "Lại đây."
Tiêu Thịnh dừng một chút, lúng túng đi tới rồi ngồi xuống.
Đợi hắn ngồi vào vị trí, Trương Yên Nhi khoanh tay nhìn hắn: "Ta muốn nói chuyện tối qua với ngươi."
"...Chuyện đó thì có gì hay mà nói? Tối hôm qua nàng nói thích rồi mà, bây giờ đừng hòng kiếm cớ thoát khỏi ta." Tiêu Thịnh lập tức cảnh giác.
Trương Yên Nhi cạn lời: "Ai muốn thoát khỏi ngươi?"
"Không có sao?" Tiêu Thịnh hơi thả lỏng.
Trương Yên Nhi liếc hắn: "Không hề, ta chỉ muốn nói với ngươi sau này phải nghe lời, nếu ta nói không muốn thì ngươi đừng bám lấy ta không buông."
Tiêu Thịnh không đồng tình lắm nhưng đối diện với ánh mắt trong trẻo của nàng thì đành phải xụ mặt đồng ý.
Trương Yên Nhi thấy hắn đồng ý mới lười biếng duỗi người, thong thả xuống giường đi ăn cơm trưa với hắn.
Sau ngày hôm đó, Tiêu Thịnh dọn vào ở phòng nàng, hai người ở bên nhau mấy ngày, hắn không nhịn được đề nghị: "Căn nhà ta mua rất rộng, hay là chúng ta dọn qua đó ở đi, cứ ở lại nhà trọ thì không hay lắm."
Trương Yên Nhi sững người: "Không cần, ta thích nhà trọ."
"Nàng còn chưa từng qua nhà bên ấy, sao biết không thích?" Tiêu Thịnh trầm giọng hỏi.
Trương Yên Nhi có chút buồn bực: "Ta không muốn đi, hiểu không?" Nàng ở bên hắn chỉ vì muốn một đứa bé.
Tiêu Thịnh bỗng im lặng, một lúc sau mới nói: "Nàng thích ta thật sao? Sao ta chẳng cảm nhận được gì cả?"
Trương Yên Nhi: "..."
"Thôi, nàng không muốn thì ta cũng không ép, vậy chúng ta cứ ở đây đi." Từ sau lần hai người làm chuyện giường chiếu kia, hắn càng ngày càng biết cách thỏa hiệp.
Lúc này Trương Yên Nhi mới thoả mãn, tiếp tục ở lại nhà trọ sống qua ngày, nhưng quả thực ở một chỗ quá lâu sẽ thiếu cảm giác mới lạ, gần đây nàng đã đi hết các chỗ có thể đi ở xung quanh, giờ chỉ muốn về kinh đô, đem thật nhiều bánh ngọt cho bé cưng A Giản của nàng.
Từ sau khi nàng có ý đó thì không thể chờ ở nhà trọ được nữa, suốt cả ngày chỉ muốn đi về, nhưng cái bụng của nàng mãi chẳng thấy tiếng gió gì, nàng cũng không muốn từ bỏ như thế.
Trong lúc nàng rối rắm, tin tức nữ hoàng đương triều muốn lập hậu truyền đến từ kinh đô, sau đó khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Giang Nam đều truyền tai nhau câu chuyện của nữ hoàng và Thân Đồ đại nhân, nàng không nhịn nổi nữa muốn về kinh ngay lập tức.
Công việc chuẩn bị trước khi về kinh không ít, nàng giao việc mua bánh ngọt và xe ngựa cho ám vệ, bản thân nàng thì dọn xiêm y và đồ trang sức suốt dọc đường đến đây, chỉ để lại một số mình thích, còn những thứ không thích lắm thì để ám vệ xử lý.
Mấy ngày nay Tiêu Thịnh thấy nàng luôn dặn dò người khác làm này làm kia, không nhịn được nói: "Nếu nàng đã mua thì chắc nàng thích nó, sao lại phải bán?"
"Quá tốn diện tích, giữ lại cũng không làm gì." Trương Yên Nhi trả lời mà chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Tiêu Thịnh nhíu mày: "Chỉ thế thôi?"
Trương Yên Nhi im lặng chốc lát rồi ngẩng đầu lên: "Nếu không thì sao?" Không lẽ nhận ra nàng muốn chạy trốn rồi sao?
Môi Tiêu Thịnh mấp máy, một lúc sau mới hỏi: "Có phải nàng thiếu tiền không?"
Nghe hắn hỏi vậy, Trương Yên Nhi nhất thời bình tĩnh lại, cười ôm cổ hắn hôn một cái: "Sao có thể chứ, ta chỉ không muốn giữ lại nhiều đồ quá mà thôi."
"Thật?" Tiêu Thịnh nghiêm túc, "Nếu nàng thực sự gặp khó khăn thì cứ nói thẳng với ta, không được cậy mạnh."
"Ta không cậy mạnh, ngươi yên tâm đi." Trương Yên Nhi nhếch bờ môi đỏ lên, nhìn hắn đong đầy tình cảm, "Phải thu dọn một lúc nữa, nhưng thấy ngươi về thì ta chẳng muốn làm gì cả, trong đầu chỉ có duy nhất một chuyện."
"Chuyện gì?" Tiêu Thịnh lên tiếng hỏi, giọng điệu hơi trầm xuống.
Trương Yên Nhi liếc mắt: "Ngươi thực sự không biết?"
Tiêu Thịnh ho một tiếng, cong khóe môi lên, sau đó không nói gì, ôm nàng đi đến bên giường.
Hai người lăn lộn với nhau mất nửa ngày, đám ám vệ đã mua đầy đủ các thứ, chỉ chờ Trương Yên Nhi ra lệnh một tiếng, bọn họ hồi kinh ngay tức khắc.
Lúc cần phải đi, không biết vì sao Trương Yên Nhi hơi do dự, ngẫm một lúc thì cảm thấy có lẽ là vì chuyện chưa mang thai, từ bỏ giữa đường luôn khiến người ta không nỡ.
Sau khi nghĩ thông suốt, nàng quyết định sẽ hồi kinh vào ba ngày sau, trong ba ngày ấy nàng luôn lôi kéo Tiêu Thịnh ở trong phòng, muốn cố gắng một lần cuối cùng.
Qua một trận phóng túng, Tiêu Thịnh yên lặng nằm bên cạnh nàng, dùng một tay ôm nàng vào lòng, bình thường lại mới chậm rãi mở miệng: "Gần đây nàng hơi dính người."
"Vậy sao?" Trương Yên Nhi buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi.
Tiêu Thịnh cụp mắt nhìn nàng: "Ta biết nguyên nhân."
Tinh thần Trương Yên Nhi chấn động, không buồn ngủ gì nữa: "...Nguyên nhân gì?"
"Nguyên nhân nàng dính người." Tiêu Thịnh vô cùng chắc chắn.
Trương Yên Nhi chỉ cảm thấy môi hơi khô, một lúc sau mới do dự lên tiếng: "Nói nghe thử coi?" Không một ai biết chuyện nàng lợi dụng hắn để sinh con, vì thế hắn cũng không biết mới phải...!Chẳng lẽ biết mấy hôm nay nàng sắp phải đi?
Trong lúc nàng đang băn khoăn, Tiêu Thịnh đột nhiên nói: "Đương nhiên là vì nàng càng ngày càng thích ta."
Trương Yên Nhi: "..."
Tiêu Thịnh nghiêm túc đến nỗi khiến người ta không thể ngờ rằng hắn đang giỡn: "Ta rất vui."
"...Ngươi vui là tốt." Trương Yên Nhi cũng không biết nên nói gì.
Tiêu Thịnh nhìn gương mặt mềm mại của nàng, bỗng hỏi: "Nàng thực sự không chịu gả cho ta hả?"
Trương Yên Nhi đau đầu, tại sao lại nhắc đến chuyện này, nàng sắp đi rồi mà còn không tha cho nàng được sao?
Tiêu Thịnh thấy nàng không trả lời, cho rằng nàng còn có điều lo lắng, bèn dụ dỗ nàng: "Nàng có nghe nói đến đại lễ phong hậu không?"
Trương Yên Nhi giật mình trong lòng: "...Không, sao vậy?"
"Ngày xưa nữ hoàng hiện nay và Thân Đồ thừa tướng là phu thê, sau đó vì một số chuyện mà chia tách, nhưng thăng trầm một hồi cuối cùng vẫn về với nhau, bây giờ tốn bao công sức mới cho đối phương danh phận một lần nữa." Tiêu Thịnh cố gắng thuyết phục nàng, "Bọn họ đối mặt với sự phản đối của thế gia và triều thần mà vẫn muốn thành thân, có lẽ thành thân không hoàn toàn là sự tệ hại, nàng thấy đúng không?"
Trương Yên Nhi cạn lời nhìn hắn, không biết nên trả lời câu hỏi này của hắn thế nào.
Tiêu Thịnh thấy nàng không nói gì, vắt hết óc ra lấy ví dụ khác, nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra một cái: "Tiên hoàng và quý phi đời trước cũng vậy, tiên hoàng đi rồi, quý phi cũng tự vẫn, chắc nàng ấy cũng có tình cảm sâu đậm mới chịu đi theo tiên hoàng, nếu hôn nhân của nàng ấy không hạnh phúc thì sao nàng ấy có thể quyết định như thế?"
Trương Yên Nhi: "..." Vì nàng muốn đến Giang Nam chơi.
"Vì vậy, chỉ cần gả cho một người nàng có thể giao phó cả đời thì sẽ không có cuộc sống tệ hại đâu, nếu nàng thích ta như thế thì hãy tin tưởng ta một lần." Tiêu Thịnh bình tĩnh nhìn nàng, cam đoan một cách trịnh trọng: "Ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng một đời một kiếp."
Trương Yên Nhi sửng sốt, bỗng nhiên không nói gì được, không biết qua bao lâu, nàng dịu dàng nhìn hắn: "Ngươi sẽ đối tốt với ta thật chứ?"
Đôi mắt Tiêu Thịnh bừng sáng: "Đương nhiên."
"Vậy ta nói gì ngươi cũng đồng ý?" Trương Yên Nhi lại hỏi.
Tiêu Thịnh nghiêm túc gật đầu: "Đồng ý hết."
"Ta đột nhiên muốn ăn bánh ngọt cử một nhà ở thành tây, hay là mai người đi mua cho ta nhé?" Trương Yên Nhi cười nói.
Tiêu Thịnh đồng ý ngay, sau đó ôm nàng ngủ.
Sau khi hắn ngủ, ý cười trên môi Trương Yên Nhi phai nhạt, một lúc lâu sau nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Nếu biết trước Tiêu Thịnh sẽ rung động đến mức này thì trước đó có thế nào nàng cũng không trêu chọc hắn.
Một đêm ngủ không ngon, lúc Tiêu Thịnh dậy nàng cũng miễn cưỡng dậy theo, khép hờ mắt nhìn hắn: "Đi đâu..."
"Mua bánh ngọt cho nàng, bánh nhà này đông người mua lắm, ta đi một lát, sợ phải xếp hàng mất hai canh giờ, nếu về trễ thì không cần chờ ta ăn trưa đâu nhé." Tiêu Thịnh nói xong thì vươn tay vuốt mặt nàng.
Trương Yên Nhi tỉnh táo hơn một chút, nhìn hắn rồi nhẹ giọng đồng ý.
Tiêu Thịnh đi rồi, nàng lập tức xuống giường, dặn đám ám vệ khởi hành sớm, nghĩ một lúc vẫn để lại một lá thư cho Tiêu Thịnh.
Chớp mắt cái đã hơn một canh giờ trôi qua, nàng không dám lỡ giờ nữa, trịnh trọng đặt thư ở trên gối rồi lên xe ngựa đi về cổng thành.
Tiêu Thịnh cầm bánh ngọt còn nóng về, người trong phòng ngủ đã đi, căn phòng trống rỗng, hắn nhìn bàn trang điểm trống không thì sững người, thoáng mờ mịt nhìn qua phía giường.
Chỉ thấy ở đó có một lá thư, trên đó viết tên của hắn.
Tiêu Thịnh im lặng một lúc lâu, đặt bánh ngọt xuống rồi mở thư, trên thư chỉ có ba dòng chữ ngắn ngủi nhưng hắn nhìn rất lâu, cứ nhìn mãi đến khi ngón tay vô thức siết chặt lại, nhàu nát tờ giấy...
"Tiêu Thịnh, ta đi đây, mối tình mong manh giữa ngươi và ta cứ kết thúc thế này đi, đừng đi tìm ta, cũng đừng đau lòng, sau này tìm một cô nương tốt rồi thành thân, đừng gặp lại loại người gặp dịp thì chơi như ta nữa.".
Bình luận facebook