Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157: 157: Quý Phi Và Đao Khách 6
Trương Yên Nhi đi rồi mà vẫn cảm thấy không yên bèn giục đám ám vệ chạy nhanh hơn, không nghỉ suốt cả dọc đường.
Các ám vệ có cơ thể khỏe mạnh, chạy suốt mất ngày cũng không hề gì, nhưng nàng thì không chịu nổi, sau khi đi suốt ba ngày, cả người nàng tiều tụy thấy rõ.
"Tiểu thư, phía trước là trạm dịch, hay là tối nay nghỉ một đêm ở đây, được không?" Ám vệ thấy nàng phờ phạc như vậy thì không nhịn được hỏi.
Trương Yên Nhi cũng mệt lắm rồi, im lặng một lát rồi thở dài: "Được rồi, đêm nay ở lại đây một đêm đi." Dù sao cũng đi được ba ngày rồi, chắc Tiêu Thịnh không đuổi kịp đâu.
Nhận được sự cho phép của nàng, ám vệ hộ tống xe ngựa đến trạm dịch, chờ sắp xếp ổn thỏa thì trời đã tối, chạy nhiều ngày khiến nàng mệt không thể tả, nàng dường như ngã xuống giường rồi ngủ mê man, không biết trời đất gì nữa.
Không biết ngủ được bao lâu, nàng mơ hồ tỉnh dậy, mở mắt ra thấy trong phòng vẫn tối đen, nàng hơi sửng sốt ngồi bật dậy, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trong phòng ngủ.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi?" Ám vệ vẫn luôn canh giữ ngoài cửa nghe thấy tiếng động thì lập tức gọi nàng một tiếng.
Trương Yên Nhi nhíu mày ấn huyệt thái dương: "Ta làm sao thế này?"
"Tiểu thư mệt mỏi quá độ nên bị sốt cao, ngủ mê man một ngày một đêm, vừa nãy đại phu đã đến khám, ông ấy nói tiểu thư đã hạ sốt, chỉ cần nghỉ hai, ba ngày nữa là khỏi." Ám vệ thấp giọng đáp.
Trương Yên Nhi sửng sốt: "Ta ngủ suốt một ngày một đêm?"
"Vâng."
Nàng khựng người rồi vội vàng đứng dậy nhưng chân mềm nhũn suýt thì ngã, nàng lại nhanh chóng nằm xuống giường, một lúc thật lâu sau mới có lực mở miệng nói; "Bảo người đưa ít đồ ăn tới đây."
"Vâng." Ám vệ đáp một tiếng, dừng lại chốc lát, do dự hỏi: "Tiểu thư, chúng ta có chạy nữa không?"
"...Ta đã thành thế này rồi còn chạy kiểu gì, cứ ở lại đây mấy ngày rồi tính tiếp." Trương Yên Nhi thở dài.
"Vâng."
Ám vệ trả lời xong rồi đi mất, để lại một mình Trương Yên Nhi cau mày trầm ngâm.
Nàng hơi lo Tiêu Thịnh sẽ đuổi tới nhưng lại nghĩ mình toàn nói dối hắn, dù hắn muốn đuổi theo thì cũng không biết đuổi về hướng nào.
Cơ thể vừa bị ốm không có tinh thần, nàng than nhẹ một tiếng rồi nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ do trước đó ngủ nhiều rồi, lần này nàng ngủ thiếp đi nhưng ngủ không yên, còn mơ linh ta linh tinh.
Trong giấc mơ ấy, Tiêu Thịnh toàn thân đẫm máu xuất hiện trước mặt nàng, gác đao lên cổ nàng, mặt không cảm xúc muốn nàng cho hắn một câu trả lời.
Trương Yên Nhi đối tốt với hắn đều là giả, đâu giải thích được gì nữa, nôn nóng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, sững sờ không biết nên nói thế nào.
Giây phút cây đao ấy vung tới phía nàng thì nàng giật mình tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào rèm giường, mãi một lúc lâu sau mới nhớ phải hô hấp.
"...May chỉ là mơ." Nàng vui mừng lẩm bẩm một câu, nằm im trên giường thở một hơi thật dài.
Sau khi cảm xúc bình thường lại, đúng lúc nàng nằm yên ngủ tiếp thì nghe thấy một giọng nam trầm thấp truyền đến từ giữa bóng tối: "Đột nhiên thức giấc là vì làm chuyện trái lương tâm sao?"
"A!" Nàng hoảng hốt kêu lên, sau đó chớp mắt một cái, lưỡi đao đặt lên cổ nàng, nàng bịt miệng lại ngay tức khắc, không dám tiếp tục nói gì nữa.
Ngoài cửa có tiếng động, Tiêu Thịnh híp mắt lại rồi nhảy ngay lên giường, dùng một tay lấy chăn che mình lại.
Hắn giấu mình xong thì cửa bị ám vệ phá tan, mấy người xuất hiện ở cửa nhìn thấy Trương Yên Nhi vẫn nằm trên giường thì lập tức ngoảnh mặt đi.
"...Tiểu thư làm sao vậy?" Một trong số các ám vệ lên tiếng.
Chuôi đao dí vào sau eo Trương Yên Nhi, cả người Trương Yên Nhi đều căng cứng, chỉ có thể cố gắng hết sức để giọng nói được bình thường: "Ta gặp ác mộng, sao các ngươi đột nhiên chạy vào đây?"
"Bọn ta nghe tiếng la của tiểu thư, tưởng xảy ra chuyện gì." Ám vệ trả lời.
Trương Yên Nhi cười khan một tiếng: "Không sao, chỉ ngủ không yên giấc, các ngươi vẫn mặc chỉnh tề thế kia, vẫn luôn canh giữ bên ngoài hả? Đây là dịch trạm của quan phủ, không ai nghĩ quẩn mà ám sát ở đây đâu, các ngươi đi nghỉ đi, không cần lo cho ta."
Nàng nói cho đám ám vệ nghe cũng là nhắc nhở người nào đó đang chĩa đao về phía nàng.
Các ám vệ nghe vậy thì nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng vẫn như thường thì đóng cửa đi khỏi đó.
Bọn họ vừa đi, Tiêu Thịnh vén chăn lên, sầm mặt nhìn nàng: "Vừa rồi nàng mỉa mai ta đó hả?"
"...Đâu có, sao ngươi lại nghĩ vậy được chứ?" Trương Yên Nhi vô tội nhìn hắn.
Trong bóng tối, mặt hai người đều không rõ ràng, nhưng vì cách nhau quá gần nên một số biểu cảm vẫn không thể thoát khỏi mắt nhau, ví dụ như sự phẫn nộ của Tiêu Thịnh và sự chột dạ của Trương Yên Nhi.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Tiêu Thịnh đột nhiên mặt không cảm xúc mở miệng: "Nàng nói ta chỉ là gặp dịp thì chơi."
Trương Yên Nhi: "..."
"Nói chuyện." Tiêu Thịnh thấy nàng trầm ngâm không nói gì thì càng giận hơn, bàn tay nắm đao cũng nổi đầy gân xanh, tựa như lúc nào cũng có thể ra tay không chút lưu tình.
Trương Yên Nhi nuốt nước miếng, cưỡng ép nói sang chuyện khác: "Trong phòng tối quá, hay là ngươi thắp đèn lên trước đi."
Tiêu Thịnh im lặng không đáp, Trương Yên Nhi coi như hắn đồng ý, thăm dò đi xuống giường, kết quả nàng mới hơi động đậy Tiêu Thịnh cũng dịch ra theo, dọa nàng vội vã dừng lại, mãi một lúc lâu sau thấy hắn không còn hành vi gì khác mới chậm rì rì đi đến bên bàn.
Vì vẫn phải để ý đến Tiêu Thịnh nên chỉ có thắp đèn thôi mà Trương Yên Nhi tốn không ít thời gian, khi ánh đèn nhàn nhạt thắp sáng căn phòng, tâm trạng nàng mới bình tĩnh hơn một chút.
Nàng thở phào nhìn sang Tiêu Thịnh, nhìn rõ mặt hắn thì ngây người: "Sao ngươi lại..."
Tiêu Thịnh trước mặt nàng mang khuôn mặt hốc hác, trong mắt kín tơ máu, bên môi lún phún râu, cả người đều toát ra vẻ bôn ba mệt mỏi.
Mặc dù nàng chưa nói hết câu nhưng Tiêu Thịnh đã hiểu rồi, hắn trào phúng nói: "Vì tìm nàng." Hắn cứ tưởng nàng là người Thành Ngọc Quan nên đi về phía ấy, nhưng dọc đường đi hỏi rất nhiều người đều không nghe thấy tin tức về nàng, vì thế hắn đi về hướng ngược lại, không ngờ lại bị hắn tìm thấy rồi.
Trương Yên Nhi nhìn mặt hắn, tâm trạng hết sức phức tạp: "Ngươi cần gì phải vậy chứ?"
"Nếu ta không tìm tới, chẳng phải sẽ đúng như ý nguyện của nàng?" Đã quá lâu rồi không ngủ, giọng Tiêu Thịnh khàn khàn.
Khóe mắt Trương Yên Nhi nhìn thấy tay cầm đao của hắn khẽ run, biết hắn vẫn đang giận, nếu giờ nàng chọc hắn thì có khi hai người cùng nhau về chầu trời luôn.
...Vì vậy điều kiện tiên quyết là trước kia nàng không nên biết hắn là đàn ông trung liệt trong trắng mà còn trêu chọc hắn!
Lúc này Trương Yên Nhi vô cùng hối hận, nhưng lại không thể trốn đi đâu được, chỉ có thể gượng cười vỗ về hắn: "Ngươi nghe ta nói, tất cả đều là hiểu lầm..."
"Hiểu lầm? Lá thư đó do chính tay nàng viết, có thể hiểu lầm cái gì?" Tiêu Thịnh nhấn mạnh từng chữ, hỏi xong thì khóe mắt hơi ửng đỏ, "Nàng hễ mở miệng ra là nói thích ta, hóa ra nàng chỉ gặp dịp thì chơi, uổng công ta còn muốn bạc đầu giai lão với nàng, nàng vẫn luôn gạt ta, Giả Mẫn, có phải nàng cảm thấy ta rất nực cười không?"
"...Ta không hề." Trương Yên Nhi không thể tự tin nổi đáp lời.
Tiêu Thịnh lạnh mặt: "Ta không quan tâm nàng thấy ta thế nào, nàng đã trêu chọc ta rồi thì đừng hòng thoát khỏi ta, trừ phi nàng giết ta, hoặc là ta giết nàng."
Trương Yên Nhi há miệng, một lúc sau mới kìm nén nói một câu: "Ngươi cần gì khiến sự việc trở nên tuyệt tình thế này?"
"Ta tuyệt tình?" Khóe mắt Tiêu Thịnh càng đỏ hơn, "Là nàng gạt ta trước, vứt bỏ ta lại, bây giờ nàng cảm thấy ta tuyệt tình?"
Trương Yên Nhi đau đầu, một lát sau hít sâu một hơi, hơi mỉm cười nói: "Thật ra ta làm vậy đều vì có nỗi khổ tâm trong lòng."
"Vậy nàng nói ra xem là nỗi khổ tâm gì." Tiêu Thịnh nói xong thì ngồi xuống bàn, thuận tiện đặt đao lên bàn, "Nếu không thể thuyết phục ta thì tối nay nàng đừng hòng ra khỏi căn phòng này."
Trương Yên Nhi: "..."
Trong phòng ngủ yên tĩnh chốc lát, cuối cùng nàng cũng do dự mở miệng: "Thật ra ta không muốn rời khỏi ngươi, chỉ do nhà ta có chút chuyện, ta phải chở về một chuyến."
"Việc này liên quan gì đến lá thứ nàng để lại?" Tiêu Thịnh không vừa lòng.
...Đúng vậy, có quan hệ gì chứ? Nàng nghĩ thêm nên bịa tiếp thế nào.
Trương Yên Nhi trầm ngâm, thở dài nhìn hắn: "Ngươi thấy mấy thị vệ kia của ta, chắc hẳn ngươi cũng đoán ra gia cảnh ta không bình thường đúng không?"
Con ngươi Tiêu Thịnh khẽ nhúc nhích, không trả lời câu hỏi của nàng.
Đột nhiên nét mặt Trương Yên Nhi trở nên nghiêm trọng: "Thật ra không phải gia cảnh ta hơn người mà là nhà phu quân ta lợi hại, mấy thị vệ đó đều do bọn họ cử tới bảo vệ ta, nói là bảo vệ nhưng ta không ngờ bọn họ cũng giám sát ta, bây giờ việc giữa ngươi và ta đã bị bên nhà phu quân ta biết được, nếu ta không rời xa ngươi thì tính mạng ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
Lông mày Tiêu Thịnh dần nhíu lại, không biết tin bao nhiêu.
"Để lại bức thư ấy chỉ vì không muốn ngươi nhớ ta, nhưng tấm lòng ta đối với ngươi thế nào, ngươi thực sự không biết sao?" Đã nói dối thành công thì phần sau dễ hơn nhiều, Trương Yên Nhi hỏi xong còn không quên liếc hắn một cái đầy thất vọng, "Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được chút xíu nào khoảng thời gian ta đối xử tốt với ngươi?"
Dường như Tiêu Thịnh nghĩ về thời gian hai người bên nhau, cuối cùng sắc mặt mới thay đổi, một lúc lâu sau khàn giọng nói: "Nhưng nàng viết thư quyết tuyệt như vậy, ta còn tưởng rằng..."
"Tất cả đều do ta sai, ta không nên khiến ngươi đau lòng, càng không nên ở bên ngươi khi không thể bảo vệ được ngươi." Trương Yên Nhi than nhẹ một tiếng, "Bây giờ ta đã sai rồi, không thể cho ngươi cái gì, chỉ có thể nói với ngươi một câu trân trọng."
"...Là sao?" Tiêu Thịnh bình tĩnh nhìn nàng.
Trương Yên Nhi bi thảm nở nụ cười: "Bây giờ bọn họ không cho phép ta ở bên ngoài du ngoạn nữa, muốn ta nhanh chóng trở về, ta chỉ có thể quay lại kinh...!Thành Ngọc Quan, còn quan hệ giữa hai chúng ta, vì an toàn của ngươi, chúng ta vẫn nên cắt đứt tại đây thì hơn."
"Ta không đồng ý! Nàng đừng hòng tách khỏi ta!" Giọng điệu Tiêu Thịnh vô cùng dữ dội, trừng mắt nhìn nàng chằm chằm.
Trương Yên Nhi run lên vội khuyên hắn: "Ta cũng không muốn chúng ta chia tách, nhưng không phải ta cũng không còn cách nào đó sao, ngươi còn trẻ, sau này sẽ gặp được người càng thích..."
Nàng còn chưa nói hết câu đã bị Tiêu Thịnh ôm vào lòng, hắn rầu rĩ nói: "Không đâu."
"...Hả?"
"Sẽ không có ai thích hơn cả, ta chỉ thích nàng." Tiếng Tiêu Thịnh hơi nghẹn ngào.
Đây là lần đầu tiên hắn nói lời yêu, Trương Yên Nhi hoàn toàn ngây ngẩn.
Một lúc lâu sau, Tiêu Thịnh buông nàng ra, nét mặt chân thành nói: "Hay là chúng ta bỏ trốn đi."
Trương Yên Nhi: "?"
...!!!.
Các ám vệ có cơ thể khỏe mạnh, chạy suốt mất ngày cũng không hề gì, nhưng nàng thì không chịu nổi, sau khi đi suốt ba ngày, cả người nàng tiều tụy thấy rõ.
"Tiểu thư, phía trước là trạm dịch, hay là tối nay nghỉ một đêm ở đây, được không?" Ám vệ thấy nàng phờ phạc như vậy thì không nhịn được hỏi.
Trương Yên Nhi cũng mệt lắm rồi, im lặng một lát rồi thở dài: "Được rồi, đêm nay ở lại đây một đêm đi." Dù sao cũng đi được ba ngày rồi, chắc Tiêu Thịnh không đuổi kịp đâu.
Nhận được sự cho phép của nàng, ám vệ hộ tống xe ngựa đến trạm dịch, chờ sắp xếp ổn thỏa thì trời đã tối, chạy nhiều ngày khiến nàng mệt không thể tả, nàng dường như ngã xuống giường rồi ngủ mê man, không biết trời đất gì nữa.
Không biết ngủ được bao lâu, nàng mơ hồ tỉnh dậy, mở mắt ra thấy trong phòng vẫn tối đen, nàng hơi sửng sốt ngồi bật dậy, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trong phòng ngủ.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi?" Ám vệ vẫn luôn canh giữ ngoài cửa nghe thấy tiếng động thì lập tức gọi nàng một tiếng.
Trương Yên Nhi nhíu mày ấn huyệt thái dương: "Ta làm sao thế này?"
"Tiểu thư mệt mỏi quá độ nên bị sốt cao, ngủ mê man một ngày một đêm, vừa nãy đại phu đã đến khám, ông ấy nói tiểu thư đã hạ sốt, chỉ cần nghỉ hai, ba ngày nữa là khỏi." Ám vệ thấp giọng đáp.
Trương Yên Nhi sửng sốt: "Ta ngủ suốt một ngày một đêm?"
"Vâng."
Nàng khựng người rồi vội vàng đứng dậy nhưng chân mềm nhũn suýt thì ngã, nàng lại nhanh chóng nằm xuống giường, một lúc thật lâu sau mới có lực mở miệng nói; "Bảo người đưa ít đồ ăn tới đây."
"Vâng." Ám vệ đáp một tiếng, dừng lại chốc lát, do dự hỏi: "Tiểu thư, chúng ta có chạy nữa không?"
"...Ta đã thành thế này rồi còn chạy kiểu gì, cứ ở lại đây mấy ngày rồi tính tiếp." Trương Yên Nhi thở dài.
"Vâng."
Ám vệ trả lời xong rồi đi mất, để lại một mình Trương Yên Nhi cau mày trầm ngâm.
Nàng hơi lo Tiêu Thịnh sẽ đuổi tới nhưng lại nghĩ mình toàn nói dối hắn, dù hắn muốn đuổi theo thì cũng không biết đuổi về hướng nào.
Cơ thể vừa bị ốm không có tinh thần, nàng than nhẹ một tiếng rồi nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ do trước đó ngủ nhiều rồi, lần này nàng ngủ thiếp đi nhưng ngủ không yên, còn mơ linh ta linh tinh.
Trong giấc mơ ấy, Tiêu Thịnh toàn thân đẫm máu xuất hiện trước mặt nàng, gác đao lên cổ nàng, mặt không cảm xúc muốn nàng cho hắn một câu trả lời.
Trương Yên Nhi đối tốt với hắn đều là giả, đâu giải thích được gì nữa, nôn nóng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, sững sờ không biết nên nói thế nào.
Giây phút cây đao ấy vung tới phía nàng thì nàng giật mình tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào rèm giường, mãi một lúc lâu sau mới nhớ phải hô hấp.
"...May chỉ là mơ." Nàng vui mừng lẩm bẩm một câu, nằm im trên giường thở một hơi thật dài.
Sau khi cảm xúc bình thường lại, đúng lúc nàng nằm yên ngủ tiếp thì nghe thấy một giọng nam trầm thấp truyền đến từ giữa bóng tối: "Đột nhiên thức giấc là vì làm chuyện trái lương tâm sao?"
"A!" Nàng hoảng hốt kêu lên, sau đó chớp mắt một cái, lưỡi đao đặt lên cổ nàng, nàng bịt miệng lại ngay tức khắc, không dám tiếp tục nói gì nữa.
Ngoài cửa có tiếng động, Tiêu Thịnh híp mắt lại rồi nhảy ngay lên giường, dùng một tay lấy chăn che mình lại.
Hắn giấu mình xong thì cửa bị ám vệ phá tan, mấy người xuất hiện ở cửa nhìn thấy Trương Yên Nhi vẫn nằm trên giường thì lập tức ngoảnh mặt đi.
"...Tiểu thư làm sao vậy?" Một trong số các ám vệ lên tiếng.
Chuôi đao dí vào sau eo Trương Yên Nhi, cả người Trương Yên Nhi đều căng cứng, chỉ có thể cố gắng hết sức để giọng nói được bình thường: "Ta gặp ác mộng, sao các ngươi đột nhiên chạy vào đây?"
"Bọn ta nghe tiếng la của tiểu thư, tưởng xảy ra chuyện gì." Ám vệ trả lời.
Trương Yên Nhi cười khan một tiếng: "Không sao, chỉ ngủ không yên giấc, các ngươi vẫn mặc chỉnh tề thế kia, vẫn luôn canh giữ bên ngoài hả? Đây là dịch trạm của quan phủ, không ai nghĩ quẩn mà ám sát ở đây đâu, các ngươi đi nghỉ đi, không cần lo cho ta."
Nàng nói cho đám ám vệ nghe cũng là nhắc nhở người nào đó đang chĩa đao về phía nàng.
Các ám vệ nghe vậy thì nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng vẫn như thường thì đóng cửa đi khỏi đó.
Bọn họ vừa đi, Tiêu Thịnh vén chăn lên, sầm mặt nhìn nàng: "Vừa rồi nàng mỉa mai ta đó hả?"
"...Đâu có, sao ngươi lại nghĩ vậy được chứ?" Trương Yên Nhi vô tội nhìn hắn.
Trong bóng tối, mặt hai người đều không rõ ràng, nhưng vì cách nhau quá gần nên một số biểu cảm vẫn không thể thoát khỏi mắt nhau, ví dụ như sự phẫn nộ của Tiêu Thịnh và sự chột dạ của Trương Yên Nhi.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Tiêu Thịnh đột nhiên mặt không cảm xúc mở miệng: "Nàng nói ta chỉ là gặp dịp thì chơi."
Trương Yên Nhi: "..."
"Nói chuyện." Tiêu Thịnh thấy nàng trầm ngâm không nói gì thì càng giận hơn, bàn tay nắm đao cũng nổi đầy gân xanh, tựa như lúc nào cũng có thể ra tay không chút lưu tình.
Trương Yên Nhi nuốt nước miếng, cưỡng ép nói sang chuyện khác: "Trong phòng tối quá, hay là ngươi thắp đèn lên trước đi."
Tiêu Thịnh im lặng không đáp, Trương Yên Nhi coi như hắn đồng ý, thăm dò đi xuống giường, kết quả nàng mới hơi động đậy Tiêu Thịnh cũng dịch ra theo, dọa nàng vội vã dừng lại, mãi một lúc lâu sau thấy hắn không còn hành vi gì khác mới chậm rì rì đi đến bên bàn.
Vì vẫn phải để ý đến Tiêu Thịnh nên chỉ có thắp đèn thôi mà Trương Yên Nhi tốn không ít thời gian, khi ánh đèn nhàn nhạt thắp sáng căn phòng, tâm trạng nàng mới bình tĩnh hơn một chút.
Nàng thở phào nhìn sang Tiêu Thịnh, nhìn rõ mặt hắn thì ngây người: "Sao ngươi lại..."
Tiêu Thịnh trước mặt nàng mang khuôn mặt hốc hác, trong mắt kín tơ máu, bên môi lún phún râu, cả người đều toát ra vẻ bôn ba mệt mỏi.
Mặc dù nàng chưa nói hết câu nhưng Tiêu Thịnh đã hiểu rồi, hắn trào phúng nói: "Vì tìm nàng." Hắn cứ tưởng nàng là người Thành Ngọc Quan nên đi về phía ấy, nhưng dọc đường đi hỏi rất nhiều người đều không nghe thấy tin tức về nàng, vì thế hắn đi về hướng ngược lại, không ngờ lại bị hắn tìm thấy rồi.
Trương Yên Nhi nhìn mặt hắn, tâm trạng hết sức phức tạp: "Ngươi cần gì phải vậy chứ?"
"Nếu ta không tìm tới, chẳng phải sẽ đúng như ý nguyện của nàng?" Đã quá lâu rồi không ngủ, giọng Tiêu Thịnh khàn khàn.
Khóe mắt Trương Yên Nhi nhìn thấy tay cầm đao của hắn khẽ run, biết hắn vẫn đang giận, nếu giờ nàng chọc hắn thì có khi hai người cùng nhau về chầu trời luôn.
...Vì vậy điều kiện tiên quyết là trước kia nàng không nên biết hắn là đàn ông trung liệt trong trắng mà còn trêu chọc hắn!
Lúc này Trương Yên Nhi vô cùng hối hận, nhưng lại không thể trốn đi đâu được, chỉ có thể gượng cười vỗ về hắn: "Ngươi nghe ta nói, tất cả đều là hiểu lầm..."
"Hiểu lầm? Lá thư đó do chính tay nàng viết, có thể hiểu lầm cái gì?" Tiêu Thịnh nhấn mạnh từng chữ, hỏi xong thì khóe mắt hơi ửng đỏ, "Nàng hễ mở miệng ra là nói thích ta, hóa ra nàng chỉ gặp dịp thì chơi, uổng công ta còn muốn bạc đầu giai lão với nàng, nàng vẫn luôn gạt ta, Giả Mẫn, có phải nàng cảm thấy ta rất nực cười không?"
"...Ta không hề." Trương Yên Nhi không thể tự tin nổi đáp lời.
Tiêu Thịnh lạnh mặt: "Ta không quan tâm nàng thấy ta thế nào, nàng đã trêu chọc ta rồi thì đừng hòng thoát khỏi ta, trừ phi nàng giết ta, hoặc là ta giết nàng."
Trương Yên Nhi há miệng, một lúc sau mới kìm nén nói một câu: "Ngươi cần gì khiến sự việc trở nên tuyệt tình thế này?"
"Ta tuyệt tình?" Khóe mắt Tiêu Thịnh càng đỏ hơn, "Là nàng gạt ta trước, vứt bỏ ta lại, bây giờ nàng cảm thấy ta tuyệt tình?"
Trương Yên Nhi đau đầu, một lát sau hít sâu một hơi, hơi mỉm cười nói: "Thật ra ta làm vậy đều vì có nỗi khổ tâm trong lòng."
"Vậy nàng nói ra xem là nỗi khổ tâm gì." Tiêu Thịnh nói xong thì ngồi xuống bàn, thuận tiện đặt đao lên bàn, "Nếu không thể thuyết phục ta thì tối nay nàng đừng hòng ra khỏi căn phòng này."
Trương Yên Nhi: "..."
Trong phòng ngủ yên tĩnh chốc lát, cuối cùng nàng cũng do dự mở miệng: "Thật ra ta không muốn rời khỏi ngươi, chỉ do nhà ta có chút chuyện, ta phải chở về một chuyến."
"Việc này liên quan gì đến lá thứ nàng để lại?" Tiêu Thịnh không vừa lòng.
...Đúng vậy, có quan hệ gì chứ? Nàng nghĩ thêm nên bịa tiếp thế nào.
Trương Yên Nhi trầm ngâm, thở dài nhìn hắn: "Ngươi thấy mấy thị vệ kia của ta, chắc hẳn ngươi cũng đoán ra gia cảnh ta không bình thường đúng không?"
Con ngươi Tiêu Thịnh khẽ nhúc nhích, không trả lời câu hỏi của nàng.
Đột nhiên nét mặt Trương Yên Nhi trở nên nghiêm trọng: "Thật ra không phải gia cảnh ta hơn người mà là nhà phu quân ta lợi hại, mấy thị vệ đó đều do bọn họ cử tới bảo vệ ta, nói là bảo vệ nhưng ta không ngờ bọn họ cũng giám sát ta, bây giờ việc giữa ngươi và ta đã bị bên nhà phu quân ta biết được, nếu ta không rời xa ngươi thì tính mạng ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
Lông mày Tiêu Thịnh dần nhíu lại, không biết tin bao nhiêu.
"Để lại bức thư ấy chỉ vì không muốn ngươi nhớ ta, nhưng tấm lòng ta đối với ngươi thế nào, ngươi thực sự không biết sao?" Đã nói dối thành công thì phần sau dễ hơn nhiều, Trương Yên Nhi hỏi xong còn không quên liếc hắn một cái đầy thất vọng, "Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được chút xíu nào khoảng thời gian ta đối xử tốt với ngươi?"
Dường như Tiêu Thịnh nghĩ về thời gian hai người bên nhau, cuối cùng sắc mặt mới thay đổi, một lúc lâu sau khàn giọng nói: "Nhưng nàng viết thư quyết tuyệt như vậy, ta còn tưởng rằng..."
"Tất cả đều do ta sai, ta không nên khiến ngươi đau lòng, càng không nên ở bên ngươi khi không thể bảo vệ được ngươi." Trương Yên Nhi than nhẹ một tiếng, "Bây giờ ta đã sai rồi, không thể cho ngươi cái gì, chỉ có thể nói với ngươi một câu trân trọng."
"...Là sao?" Tiêu Thịnh bình tĩnh nhìn nàng.
Trương Yên Nhi bi thảm nở nụ cười: "Bây giờ bọn họ không cho phép ta ở bên ngoài du ngoạn nữa, muốn ta nhanh chóng trở về, ta chỉ có thể quay lại kinh...!Thành Ngọc Quan, còn quan hệ giữa hai chúng ta, vì an toàn của ngươi, chúng ta vẫn nên cắt đứt tại đây thì hơn."
"Ta không đồng ý! Nàng đừng hòng tách khỏi ta!" Giọng điệu Tiêu Thịnh vô cùng dữ dội, trừng mắt nhìn nàng chằm chằm.
Trương Yên Nhi run lên vội khuyên hắn: "Ta cũng không muốn chúng ta chia tách, nhưng không phải ta cũng không còn cách nào đó sao, ngươi còn trẻ, sau này sẽ gặp được người càng thích..."
Nàng còn chưa nói hết câu đã bị Tiêu Thịnh ôm vào lòng, hắn rầu rĩ nói: "Không đâu."
"...Hả?"
"Sẽ không có ai thích hơn cả, ta chỉ thích nàng." Tiếng Tiêu Thịnh hơi nghẹn ngào.
Đây là lần đầu tiên hắn nói lời yêu, Trương Yên Nhi hoàn toàn ngây ngẩn.
Một lúc lâu sau, Tiêu Thịnh buông nàng ra, nét mặt chân thành nói: "Hay là chúng ta bỏ trốn đi."
Trương Yên Nhi: "?"
...!!!.
Bình luận facebook