Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
Chương 118: Cô gái này là ai
Cửa phòng sách mở ra, chú Phùng đứng ở cửa: “Người đã sắp xếp ở phòng khách hết rồi ạ.”
Tông Khải Phong gật đầu.
“Đừng lo lắng, sự việc đã được giải quyết rồi, ông ta cũng nói không có việc gì xảy ra.” Tông Khải Phong phát hiện ánh mắt lo lắng của Dục Tú nên an ủi bà.
Dục Tú cụp mắt xuống: “Em không lo lắng.”
“Cứng miệng.” Tông Khải Phong nắm lấy tay của bà: “Đi thôi.”
Hà Văn Hoài ngồi trên chiếc sofa gỗ đỏ trong phòng khách, trước mặt ông đã đặt sẵn cốc trà, Hà Thuỵ Hành đứng bên cạnh ông ta.
Nhìn thấy Tông Khải Phong bước vào, Hà Văn Hoài đứng dậy: “Ông Tông à, vụ này tôi phải cầu xin đến ông.”
“Cầu xin tôi à?” Tông Khải Phong mỉm cười: “Ông đừng đùa với tôi nữa, ông có chuyện gì cần cầu xin tôi chứ?”
“Ôi.” Hà Văn Hoài thở dài: “Còn không phải hai đứa con không ra gì của tôi à, chúng nó gây chuyện.”
“Chuyện gì?” Tông Khải Phong kéo Dục Tú cùng ngồi xuống ghế sofa.
Người giúp việc lại bưng lên hai cốc trà.
“Hôm nay ông đã xem tin tức chưa?” Hà Văn Hoài hỏi.
“Chưa.”
Từ khi Tông Khải Phong không lo việc nữa, ông không thích xem tin tức, mà chỉ viết thư pháp, Dục Tú cùng đi tản bộ với ông, chơi cờ tướng, một ngày như thế là hết rồi.
“Ông xem trước đi.” Hà Văn Hoài bảo con trai đưa tin tức cho Tông Khải Phong.
Hà Thuỵ Hành đưa điện thoại: “Bác Tông.”
Tông Khải Phong nhìn qua, ông hơi ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì tin tức khác thường mà là vì nhà bọn họ xảy ra chuyện, tại sao lại đến tìm ông?
Bởi vì với quan hệ của nhà họ Hà, muốn che đậy chuyện này cũng không phải chuyện khó.
“Ông Hà, chuyện này là?” Tông Khải Phong ngẩng đầu nhìn Hà Văn Hoài đang ngồi trước mặt: “Chắc không có liên quan gì với tôi chứ?”
Nếu không sao lại đến tìm ông chứ?
“Haizz.” Hà Văn Hoài lại thở dài: “Tôi không có phúc được như ông, sinh ra được một đứa con trai tài giỏi, được sớm về hưu an hưởng tuổi già. Tôi đang bị mấy đứa con của mình làm tức đến chết đây.”
“Lão Hà, ông sao lại nói thế?”
“Không.” Hà Văn Hoài chỉ tay vào mặt đứa trẻ đầy máu trong bài tin: “Đứa trẻ này nghe nói là con của người phụ nữ mà Tông Cảnh Hạo nhà ông thích. Lâm Lâm nhà tôi lại nghĩ là do cô ta phá hoại cuộc đính hôn giữa Cảnh Hạo và nó nên mới…haizz, nói đến đúng là mất mặt, anh trai nó thì yêu thương em gái, nhất thời kích động nên mới đi bắt cóc con trai nhà người ta, muốn dùng đứa trẻ để uy hiếp cô gái đó phải rời xa Cảnh Hạo.”
Hà Văn Hoài nói giảm nói tránh.
Không nói tới con gái nhà mình muốn gả vào nhà họ Tông, vì nhà họ Hà liên hôn, cũng không nói con trai muốn cưới cô gái kia.
Những chuyện làm mất mặt của ông ta.
Tông Khải Phong và Dục Tú nhìn nhau.
Cô gái này là ai?
Con trai lại có chuyện gì vậy?
Lần trước từ hôn là vì Lâm Tân Ngôn mà?
Trên đó không có ảnh của Lâm Tân Ngôn, bọn họ cũng không biết cô gái đó chính là Lâm Tân Ngôn.
Tông Cảnh Hạo dặn dò, không được đăng bất kỳ hình ảnh gì của Lâm Tân Ngôn lên.
Anh không muốn cô dính dáng gì tới những bài báo như thế này.
“Chuyện này có thể đã chọc tới Cảnh Hạo, tôi mới đến đây tìm ông.” Hà Văn Hoài lại thở dài, đã từng này tuổi rồi mà còn vì chuyện của con trai mà đến cầu xin người cùng trang lứa, trong lòng ông ta không vui nổi.
“Chúng ta đều là những người có mặt mũi, đều có địa vị ở xã hội này, chuyện truyền đi thì mặt mũi tôi đây chẳng còn biết để đâu, tôi có thể không tìm đến ông, nhưng hai nhà chúng ta đối đầu thì cả hai đều có hại, ông nói có đúng không?”
Hà Văn Hoài rất biết đàm phán, hiện giờ ông ta không đến để xin trừng trị nhẹ tay mà là đến để muốn hai nhà không đối đầu, tránh tổn hại hoà khí của hai bên.
“Ông cũng biết tính khí của con trai tôi, nếu tôi có thể quản được nó, thì chuyện đính hôn lúc đầu đã không bị huỷ.” Tông Khải Phong cũng không phải kẻ ngu, hiện giờ ông ta không thể chỉ nghe một phía mà đồng ý với người ta được.
Hà Văn Hoài có chút sụp đổ, ông ta không muốn quản nữa à?
“Ông Tông, chúng ta tuy không thành thông gia, nhưng chúng ta cũng là chỗ quen biết nhiều năm, ông thật sự không thể vì chuyện nhỏ mà làm tổn thương hoà khí giữa hai nhà được?”
“Cảnh Hạo nhà chúng tôi không phải là người kiếm chuyện vô lý, nếu có người chọc nó trước, đương nhiên chúng ta sẽ không quản chuyện đó. Ông cũng biết mấy năm nay hai ba con ông ấy không được hoà hợp lắm, nhưng chúng tôi sẽ cố hết sức. Buổi tối chúng tôi sẽ gọi nó tới để biết thêm về chuyện này, khuyên răn nó vài câu.” Dục Tú nói, bà khéo léo nói, câu trước thì bà ám chỉ bọn họ chọc Tông Cảnh Hạo trước, là bọn họ sai, câu sau cũng nói rõ, không phải bọn họ không quan tâm, nhưng có giúp hay không thì về sau mới nói.
Lời này khiến Hà Văn Hoài không nói được lời nào.
“Hai người biết thì tốt rồi, nếu tránh được việc làm tổng thương tình cảm hai nhà là tốt.”
“Đương nhiên, chúng ta đều không muốn mà.” Dục Tú lại nói.
Hà Văn Hoài miễn cưỡng mỉm cười: “Chúng tôi nên đi rồi.”
“Ở lại ăn cơm tối đã.” Dục Tú cười đoan trang nói.
“Không đâu, người nhà đang đợi chúng tôi.” Hà Văn Hoài từ chối.
“Chú Phùng tiễn khách về.” Dục Tú không đích thân tiễn người, chuyện này không cần biết sau này thế nào, bây giờ bọn họ bắt buộc phải đứng về phía Tông Cảnh Hạo.
Chuyện này rõ ràng là bọn họ sai trước.
Bà đi trước lấy lợi thế đã, khiến Hà Văn Hoài biết chuyện này dù Tông Cảnh Hạo có không nưng tay cũng chỉ vì nhà bọn họ sai trước, chuyện là do nhà bọn họ tự làm.
Đúng là tổn thương hoà khí thì cũng chỉ do nhà bọn họ tự làm.
“Không cần tiễn.” Đi đến cổng nhà họ Tông, Hà Thuỵ Hành nói với chú Phùng.
Chú Phùng cười sau đó thay Hà Văn Hoài mở cửa xe: “Bà chủ bảo tôi tiễn khách, sao tôi có thể chậm trễ, mời ông Hà.”
Hà Văn Hoài nhìn ông, sau đó cúi người ngồi lên xe.
Hà Thuỵ Hành ngồi lên ghế lái.
Sau đó nhanh chóng khởi động xe.
Hà Văn Hoài nhìn biệt thự ngày càng khuất dần, ông cảm thán nói: “Tông Cảnh Hạo này đúng thật thông minh, cũng không phải không có lý do, IQ của ba mẹ cao, sao con lại ngu được.”
Trí thông minh và thủ đoạn của Tông Khải Phong ông cũng từng lĩnh giáo rồi.
Nhưng biểu hiện của Dục Tú vừa rồi lại nằm ngoài dự liệu của ông ta.
“Ba, ba nói cái gì vậy? Tông Cảnh Hạo là con của vợ trước của Tông Khải Phong.”
“Đúng vậy, con xem ba đúng là già rồi.” Hà Văn Hoài sờ trán.
“Ba, nếu Tông Khải Phong không thể thuyết phục Tông Cảnh Hạo thì phải làm thế nào?” Hà Thuỵ Hành lo lắng nói.
Hà Văn Hoài trầm tư rất lâu, ông đong đếm phải trái, xem xét lợi và hại, ông ta vẫn nghĩ không thể trở mặt với nhà họ Tông.
Dù gì hiện giờ cơ ngơi của người ta cũng lớn, không thể không thừa nhận, không chọc nổi người ta ấy chứ.
Nếu thật sự phải đối đầu, người chịu thiệt cũng là nhà ông ta thôi.
“Ai gây chuyện thì người đó chịu.” Hà Văn Hoài chậm rãi nhắm mắt lại.
Không phải ông ta vô tình mà là hiện giờ tình hình không do ông làm chủ được.
Nếu Tông Cảnh Hạo không nương tay, chuyện này nhất định sẽ tiếp tục gây ảnh hưởng.
Đến lúc đó tên tuổi nhà họ Hà sẽ bị huỷ hoại, công ti cũng bị ảnh hưởng, chuyện bán đá quý của nhà ông ta cũng bị tẩy chay, đúng là hậu quả khôn lường.
Phòng khách nhà họ Tông.
Tông Khải Phong dựa vào gối mềm trên ghế sofa, ông cầm tay Dục Tú, ngón tay cái của ông xoa bóp tay của bà, ông híp mắt, giống như đang suy nghĩ điều gì.
“Có phải anh đang nghĩ cô gái đó là ai? Chuyện đứa trẻ đó là như thế nào?” Dục Tú hỏi.
Thực ra bà cũng tò mò, trước đây bà nghĩ Tông Cảnh Hạo thích Lâm Tân Ngôn, nhưng giờ lại xuất hiện một cô gái đã có con.
Điều này khiến bà không được thoải mái.
Tông Khải Phong vén sợ tóc bên tai bà, ông dịu dàng nói bên tai bà: “Đừng lo lắng, anh đi ra biệt thự xem nó.”
Tiện thể nói chuyện này với Tông Khải Phong.
Cửa phòng sách mở ra, chú Phùng đứng ở cửa: “Người đã sắp xếp ở phòng khách hết rồi ạ.”
Tông Khải Phong gật đầu.
“Đừng lo lắng, sự việc đã được giải quyết rồi, ông ta cũng nói không có việc gì xảy ra.” Tông Khải Phong phát hiện ánh mắt lo lắng của Dục Tú nên an ủi bà.
Dục Tú cụp mắt xuống: “Em không lo lắng.”
“Cứng miệng.” Tông Khải Phong nắm lấy tay của bà: “Đi thôi.”
Hà Văn Hoài ngồi trên chiếc sofa gỗ đỏ trong phòng khách, trước mặt ông đã đặt sẵn cốc trà, Hà Thuỵ Hành đứng bên cạnh ông ta.
Nhìn thấy Tông Khải Phong bước vào, Hà Văn Hoài đứng dậy: “Ông Tông à, vụ này tôi phải cầu xin đến ông.”
“Cầu xin tôi à?” Tông Khải Phong mỉm cười: “Ông đừng đùa với tôi nữa, ông có chuyện gì cần cầu xin tôi chứ?”
“Ôi.” Hà Văn Hoài thở dài: “Còn không phải hai đứa con không ra gì của tôi à, chúng nó gây chuyện.”
“Chuyện gì?” Tông Khải Phong kéo Dục Tú cùng ngồi xuống ghế sofa.
Người giúp việc lại bưng lên hai cốc trà.
“Hôm nay ông đã xem tin tức chưa?” Hà Văn Hoài hỏi.
“Chưa.”
Từ khi Tông Khải Phong không lo việc nữa, ông không thích xem tin tức, mà chỉ viết thư pháp, Dục Tú cùng đi tản bộ với ông, chơi cờ tướng, một ngày như thế là hết rồi.
“Ông xem trước đi.” Hà Văn Hoài bảo con trai đưa tin tức cho Tông Khải Phong.
Hà Thuỵ Hành đưa điện thoại: “Bác Tông.”
Tông Khải Phong nhìn qua, ông hơi ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì tin tức khác thường mà là vì nhà bọn họ xảy ra chuyện, tại sao lại đến tìm ông?
Bởi vì với quan hệ của nhà họ Hà, muốn che đậy chuyện này cũng không phải chuyện khó.
“Ông Hà, chuyện này là?” Tông Khải Phong ngẩng đầu nhìn Hà Văn Hoài đang ngồi trước mặt: “Chắc không có liên quan gì với tôi chứ?”
Nếu không sao lại đến tìm ông chứ?
“Haizz.” Hà Văn Hoài lại thở dài: “Tôi không có phúc được như ông, sinh ra được một đứa con trai tài giỏi, được sớm về hưu an hưởng tuổi già. Tôi đang bị mấy đứa con của mình làm tức đến chết đây.”
“Lão Hà, ông sao lại nói thế?”
“Không.” Hà Văn Hoài chỉ tay vào mặt đứa trẻ đầy máu trong bài tin: “Đứa trẻ này nghe nói là con của người phụ nữ mà Tông Cảnh Hạo nhà ông thích. Lâm Lâm nhà tôi lại nghĩ là do cô ta phá hoại cuộc đính hôn giữa Cảnh Hạo và nó nên mới…haizz, nói đến đúng là mất mặt, anh trai nó thì yêu thương em gái, nhất thời kích động nên mới đi bắt cóc con trai nhà người ta, muốn dùng đứa trẻ để uy hiếp cô gái đó phải rời xa Cảnh Hạo.”
Hà Văn Hoài nói giảm nói tránh.
Không nói tới con gái nhà mình muốn gả vào nhà họ Tông, vì nhà họ Hà liên hôn, cũng không nói con trai muốn cưới cô gái kia.
Những chuyện làm mất mặt của ông ta.
Tông Khải Phong và Dục Tú nhìn nhau.
Cô gái này là ai?
Con trai lại có chuyện gì vậy?
Lần trước từ hôn là vì Lâm Tân Ngôn mà?
Trên đó không có ảnh của Lâm Tân Ngôn, bọn họ cũng không biết cô gái đó chính là Lâm Tân Ngôn.
Tông Cảnh Hạo dặn dò, không được đăng bất kỳ hình ảnh gì của Lâm Tân Ngôn lên.
Anh không muốn cô dính dáng gì tới những bài báo như thế này.
“Chuyện này có thể đã chọc tới Cảnh Hạo, tôi mới đến đây tìm ông.” Hà Văn Hoài lại thở dài, đã từng này tuổi rồi mà còn vì chuyện của con trai mà đến cầu xin người cùng trang lứa, trong lòng ông ta không vui nổi.
“Chúng ta đều là những người có mặt mũi, đều có địa vị ở xã hội này, chuyện truyền đi thì mặt mũi tôi đây chẳng còn biết để đâu, tôi có thể không tìm đến ông, nhưng hai nhà chúng ta đối đầu thì cả hai đều có hại, ông nói có đúng không?”
Hà Văn Hoài rất biết đàm phán, hiện giờ ông ta không đến để xin trừng trị nhẹ tay mà là đến để muốn hai nhà không đối đầu, tránh tổn hại hoà khí của hai bên.
“Ông cũng biết tính khí của con trai tôi, nếu tôi có thể quản được nó, thì chuyện đính hôn lúc đầu đã không bị huỷ.” Tông Khải Phong cũng không phải kẻ ngu, hiện giờ ông ta không thể chỉ nghe một phía mà đồng ý với người ta được.
Hà Văn Hoài có chút sụp đổ, ông ta không muốn quản nữa à?
“Ông Tông, chúng ta tuy không thành thông gia, nhưng chúng ta cũng là chỗ quen biết nhiều năm, ông thật sự không thể vì chuyện nhỏ mà làm tổn thương hoà khí giữa hai nhà được?”
“Cảnh Hạo nhà chúng tôi không phải là người kiếm chuyện vô lý, nếu có người chọc nó trước, đương nhiên chúng ta sẽ không quản chuyện đó. Ông cũng biết mấy năm nay hai ba con ông ấy không được hoà hợp lắm, nhưng chúng tôi sẽ cố hết sức. Buổi tối chúng tôi sẽ gọi nó tới để biết thêm về chuyện này, khuyên răn nó vài câu.” Dục Tú nói, bà khéo léo nói, câu trước thì bà ám chỉ bọn họ chọc Tông Cảnh Hạo trước, là bọn họ sai, câu sau cũng nói rõ, không phải bọn họ không quan tâm, nhưng có giúp hay không thì về sau mới nói.
Lời này khiến Hà Văn Hoài không nói được lời nào.
“Hai người biết thì tốt rồi, nếu tránh được việc làm tổng thương tình cảm hai nhà là tốt.”
“Đương nhiên, chúng ta đều không muốn mà.” Dục Tú lại nói.
Hà Văn Hoài miễn cưỡng mỉm cười: “Chúng tôi nên đi rồi.”
“Ở lại ăn cơm tối đã.” Dục Tú cười đoan trang nói.
“Không đâu, người nhà đang đợi chúng tôi.” Hà Văn Hoài từ chối.
“Chú Phùng tiễn khách về.” Dục Tú không đích thân tiễn người, chuyện này không cần biết sau này thế nào, bây giờ bọn họ bắt buộc phải đứng về phía Tông Cảnh Hạo.
Chuyện này rõ ràng là bọn họ sai trước.
Bà đi trước lấy lợi thế đã, khiến Hà Văn Hoài biết chuyện này dù Tông Cảnh Hạo có không nưng tay cũng chỉ vì nhà bọn họ sai trước, chuyện là do nhà bọn họ tự làm.
Đúng là tổn thương hoà khí thì cũng chỉ do nhà bọn họ tự làm.
“Không cần tiễn.” Đi đến cổng nhà họ Tông, Hà Thuỵ Hành nói với chú Phùng.
Chú Phùng cười sau đó thay Hà Văn Hoài mở cửa xe: “Bà chủ bảo tôi tiễn khách, sao tôi có thể chậm trễ, mời ông Hà.”
Hà Văn Hoài nhìn ông, sau đó cúi người ngồi lên xe.
Hà Thuỵ Hành ngồi lên ghế lái.
Sau đó nhanh chóng khởi động xe.
Hà Văn Hoài nhìn biệt thự ngày càng khuất dần, ông cảm thán nói: “Tông Cảnh Hạo này đúng thật thông minh, cũng không phải không có lý do, IQ của ba mẹ cao, sao con lại ngu được.”
Trí thông minh và thủ đoạn của Tông Khải Phong ông cũng từng lĩnh giáo rồi.
Nhưng biểu hiện của Dục Tú vừa rồi lại nằm ngoài dự liệu của ông ta.
“Ba, ba nói cái gì vậy? Tông Cảnh Hạo là con của vợ trước của Tông Khải Phong.”
“Đúng vậy, con xem ba đúng là già rồi.” Hà Văn Hoài sờ trán.
“Ba, nếu Tông Khải Phong không thể thuyết phục Tông Cảnh Hạo thì phải làm thế nào?” Hà Thuỵ Hành lo lắng nói.
Hà Văn Hoài trầm tư rất lâu, ông đong đếm phải trái, xem xét lợi và hại, ông ta vẫn nghĩ không thể trở mặt với nhà họ Tông.
Dù gì hiện giờ cơ ngơi của người ta cũng lớn, không thể không thừa nhận, không chọc nổi người ta ấy chứ.
Nếu thật sự phải đối đầu, người chịu thiệt cũng là nhà ông ta thôi.
“Ai gây chuyện thì người đó chịu.” Hà Văn Hoài chậm rãi nhắm mắt lại.
Không phải ông ta vô tình mà là hiện giờ tình hình không do ông làm chủ được.
Nếu Tông Cảnh Hạo không nương tay, chuyện này nhất định sẽ tiếp tục gây ảnh hưởng.
Đến lúc đó tên tuổi nhà họ Hà sẽ bị huỷ hoại, công ti cũng bị ảnh hưởng, chuyện bán đá quý của nhà ông ta cũng bị tẩy chay, đúng là hậu quả khôn lường.
Phòng khách nhà họ Tông.
Tông Khải Phong dựa vào gối mềm trên ghế sofa, ông cầm tay Dục Tú, ngón tay cái của ông xoa bóp tay của bà, ông híp mắt, giống như đang suy nghĩ điều gì.
“Có phải anh đang nghĩ cô gái đó là ai? Chuyện đứa trẻ đó là như thế nào?” Dục Tú hỏi.
Thực ra bà cũng tò mò, trước đây bà nghĩ Tông Cảnh Hạo thích Lâm Tân Ngôn, nhưng giờ lại xuất hiện một cô gái đã có con.
Điều này khiến bà không được thoải mái.
Tông Khải Phong vén sợ tóc bên tai bà, ông dịu dàng nói bên tai bà: “Đừng lo lắng, anh đi ra biệt thự xem nó.”
Tiện thể nói chuyện này với Tông Khải Phong.
Bình luận facebook