Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Chương 119: Không phải là con lại thích cậu ta đấy chứ?
Mà bên kia, trong quá trình trở về biệt thự, Lâm Hi Thần nằm ngủ trong lòng Lâm Tân Ngôn.
Một bên mặt vẫn rất sưng đỏ, Lâm Tân Ngôn đau lòng muốn chạm vào, nhưng lại sợ làm đau cậu bé.
Cô yên lặng không nói câu nào, chỉ âm thầm lau nước mắt.
Lâm Hi Thần đã rất lớn rồi nhưng chưa từng thương, đây là lần đầu tiên.
Có câu “con đau ngoài thịt mẹ đau trong lòng”..
Tông Cảnh Hạo nhìn cô từ kính chiếu hậu, muốn lên tiếng an ủi, không muốn cô phải khó chịu quá mức, nhưng vừa mở miệng lại không biết phải nói gì.
Anh chưa từng làm ba, không thể hiểu được cảm giác của cô.
Không lâu sau xe đã dừng ngay trước biệt thự.
Tông Cảnh Hạo xuống mở cửa xe cho cô, cô không tiện bế Lâm Hi Thần xuống, anh giơ tay ra đón: “Tôi bế giúp cô.”
“Không cần, cứ để tôi.” Từ Lâm Hi Thần được cứu ra, dường như cô không rời cậu bé nửa bước.
Vẫn luôn bế trên tay, không để ai bế giúp.
Tông Cảnh Hạo nhìn cô mấy giây, không chịu nổi thái độ này của cô, đây là con của cô, cô có thể thương, có thể yêu nhưng cứ tự trách mình như vậy, cảm thấy tất cả đều do mình sai, làm anh cũng khó mà chịu nổi.
“Không phải là do cô sai, không cần tự trừng phạt mình.” Anh mạnh mẽ bế đứa bé, Lâm Tân Ngôn không muốn buông tay: “Anh định làm gì?”
“Cô không muốn con trai cô bị đánh thức, vậy thì yên lặng một chút.”
Lâm Tân Ngôn im lặng, thấp giọng nói: “Trên đầu của đứa nhỏ bị thương, anh nhẹ tay một chút.”
Cô sợ Tông Cảnh Hạo bế sẽ làm đau Lâm Hi Thần.
Anh một người đàn ông, không có kinh nghiệm bế trẻ em.
Tông Cảnh Hạo ừ nhẹ một tiếng.
Lâm Tân Ngôn đã từng ở chỗ này, cũng không quá xa lạ, chỗ này về cơ bản cũng không thay đổi, vẫn giống như trước kia vậy.
Trong phòng, Lâm Nhụy Hi trải qua chuyện lúc sáng, không biết là bị dọa sợ hãi hay là mệt mỏi, lúc được Quan Kình đưa tới nơi này thì ngủ luôn, cho tới bây giờ cũng chưa tỉnh.
Vú Vu đã từng gặp Trang Tử Khâm và Lâm Nhụy Hi một lần, cho nên lúc Quan Kình đưa hai người tới đây, ban đầu bà ấy cũng kinh ngạc, sau đó rất nhanh đã quen với Trang Tử Khâm.
Quan Kình chưa nói tại sao lại sắp xếp cho hai người ở chỗ này, Vú Vu cũng không hỏi, Quan Kình là trợ lý bên cạnh Tông Cảnh Hạo, nhất định là ý của Tông Cảnh Hạo.
Lần trước sau khi bà gặp qua hai đứa nhỏ, cảm thấy bọn chúng giống Tông Cảnh Hạo lúc nhỏ, để có thể gặp lại chúng, bà thường xuyên đến siêu thị đó dạo vài vòng, hy vọng có thể thấy chúng, hỏi thăm ba mẹ hai đứa nhỏ.
Nhưng không ngờ là ngày nào cũng đến mà cũng không thấy người đâu.
Không ngờ hai đứa nhỏ lại tự đến nhà.
Đúng thật là tốn bao công sức tìm không thấy, trong lúc vô tình lại tìm ra.
Vú Vu thừa cơ hội này, hỏi dò chuyện về hai đứa bé.
Trang Tử Khâm cũng đoán được lờ mờ đây là ở đâu, nhưng đối với chuyện của đứa bé bà cũng không muốn nhiều lời, chỉ nói đứa bé này là con gái của bà sinh ra.
Nhưng chuyện khác đều không nhắc đến.
Vú Vu cũng không thể hỏi thêm điều gì.
“Bà ngồi xuống trước đi.” Vú Vu đứng dậy, muốn đi lấy ảnh của Tông Cảnh Hạo cho cô xem, lúc này cửa biệt thự lại bị đẩy ra.
Tông Cảnh Hạo bế Lâm Hi Thần đi vào, Lâm Tân Ngôn theo phía sau, giống như là theo bản năng, cô mở tủ giày ra, cầm lấy dép, cô biết đồ của Tông Cảnh Hạo, cầm lấy đặt vào bên cạnh anh.
Tông Cảnh Hạo cúi mắt, nhìn cô một cái: “Vẫn không quên sao.”
Lâm Tân Ngôn ngừng lại động tác, cô chỉ ở nơi này chưa đến một tháng, lại vẫn nhớ giày của anh.
Cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Những thứ mà tôi đã thấy, tôi đều nhớ.”
Trang Tử Khâm đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn vào Tông Cảnh Hạo, ánh mắt cuối cùng rơi vào người bên cạnh.
Vú Vu thấy bọn họ đi vào, hơn nữa Tông Cảnh Hạo còn bế Lâm Hi Thần, bên người là Lâm Tân Ngôn, bà há to miệng, nhìn về phía Trang Tử Khâm: “Đây là con gái của bà?”
Trang Tử Khâm gật đầu một cái.
Dường như trong nháy mắt Vú Vu đã hiểu ra tất cả mọi chuyện, bà cảm thấy Trang Tử Khâm kì lạ, tại sao không muốn nói chuyện của con mình.
Bởi vì con gái bà đã ly dị, sinh ra đứa trẻ, nhất định bà đã rất giận ba và mẹ của hai đứa nhỏ, cho nên không muốn nhắc tới.
Ở trong lòng của vú Vu, con của Lâm Tân Ngôn chính là của Tông Cảnh Hạo.
Còn nhớ sáu năm trước, cô đã mang thai.
Mặc dù ban đầu bọn họ ở riêng, nhưng đêm đầu tiên khi kết hôn, bọn họ đã ngủ cùng một phòng.
Hơn nữa, tính thử ngày tháng cũng không mấy sai biệt, đứa trẻ năm tuổi, sáu năm, rất chính xác.
Phòng ở tầng dưới là của Tông Cảnh Hạo, sau khi Lâm Tân Ngôn rời đi, anh vẫn ở bên trong, nhưng sau khi Lâm Tân Ngôn, thời gian anh về biệt thự cũng ít đi.
“Tôi sẽ đưa nó đến phòng ngủ.” Tông Cảnh Hạo nói.
Lâm Tân Ngôn ừ một tiếng.
“Ngôn Ngôn.” Trang Tử Khâm có rất nhiều điều muốn hỏi cô, vừa thấy cô đã đuổi không kịp cô để gọi một tiếng.
Lâm Tân Ngôn đứng ở ngoài cửa không đi vào trong phòng: “Chúng ta nên ra bên ngoài nói đi.”
“Như vậy cũng được.” Dù sao trong phòng cũng có người khác, không phải là chỗ của mình ở thì cũng không tiện lắm.
Cô thay giày ở cửa, đi theo Lâm Tân Ngôn ra ngoài.
Bên ngoài sân của biệt thự được bao phủ bởi những mảng cỏ lớn, xanh biếc, bước chân lên vừa êm ái lại vừa mềm mại, hòn non bộ được dựng ở giữa, nước không ngừng chảy, phía dưới là một cái ao, bên trong là các loại cá cảnh, nhìn có chút đặc biệt, da cá màu xanh, cái đuôi rất dài, giống như một loài các quý hiếm nào đó, chắc chắn giá trị không rẻ.
Phía trước có một cái bàn tròn, bốn cái ghế, một cái dù che nắng.
Lâm Tân Ngôn kéo ghế cho Trang Tử Khâm.
Trang Tử Khâm ngồi xuống.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, bác sĩ Hà sao bỗng nhiên lại muốn bắt cóc chúng ta, hơn nữa sao con vẫn ở chung một chỗ với cậu ta? Hai đứa đã ly dị, đã không còn quan hệ, không phải là bởi vì chuyện con và cậu ta ở chung với nhau đã làm bác sĩ Hà biết, nó mới vì yêu sinh hận, làm ra loại chuyện như vậy?”
Trang Tử Khâm đặt một chuỗi câu hỏi, hơn nữa nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Không phải.”
Trước đó cô cũng nói với Hà Thụy Trạch, cô đồng ý thử ở bên anh ta, sau đó bởi vì chuyện của em gái anh ta làm cho cô thấy rõ ràng, cô và Hà Thụy Trạch là không thể nào, giữa bọn họ không chỉ không có tình yêu, còn có khoảng cách là mẹ và em gái anh ta.
“Vậy thì vì cái gì?” Trang Tử Khâm bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: “Con đã nói với cậu ta chuyện mẹ cậu ta tìm con?”
“Không có.” Lâm Tân Ngôn siết tay, cô không biết làm cách nào để nói chuyện của mình với Trang Tử Khâm, chuyện mà Hà Thụy Trạch đã làm với cô.
Khó mà mở miệng nổi.
“Vậy thì vì cái gì?” Một người, tại sao đột nhiên có thể thay đổi nhiều như vậy?
Khoảng thời gian trở lại này, cô vẫn luôn suy nghĩ.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể hiểu nổi, lý do mà anh ta biến thành như vậy.
“Mẹ, mẹ cũng biết, con cũng không thích anh ta.” Tay của Lâm Tân Ngôn càng nắm chặt hơn, lòng bàn tay ẩm ướt đều là mồ hôi, đã đi đến bước này với Hà Thụy Trạch, cô chỉ có thể nói thật.
Cô định nói những gì Hà Thụy Trạch định làm với cô cho Trang Tử Khâm.
Trang Tử Khâm lập tức đứng dậy từ trên ghế: “Cái gì vậy?”
“Tại sao nó có thể làm ra chuyện như vậy?”
Lâm Tân Ngôn cũng không muốn tin tưởng, nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì cũng có thể hiểu ra.
Anh ta thích cô, Hà Thụy Lâm thích Tông Cảnh Hạo.
Nếu như anh ta hủy hoại cô, Hà Thụy Lâm cũng sẽ có cơ hội ở cạnh Tông Cảnh Hạo.
Vì hạnh phúc của em gái, anh ta cũng đồng ý làm như vậy.
Trang Tử Khâm ngã ngồi xuống, mãi vẫn không hoàn hồn: “Thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.”
Câu nói “lòng người khó đoán” quả thật không sai.
“Vậy con và Tông Cảnh Hạo lại có chuyện gì xảy ra?” Sau khi đã bình tĩnh lại, Trang Tử Khâm lại hỏi, bà nhìn con gái: “Không phải là con lại thích cậu ta đấy chứ?”
Mà bên kia, trong quá trình trở về biệt thự, Lâm Hi Thần nằm ngủ trong lòng Lâm Tân Ngôn.
Một bên mặt vẫn rất sưng đỏ, Lâm Tân Ngôn đau lòng muốn chạm vào, nhưng lại sợ làm đau cậu bé.
Cô yên lặng không nói câu nào, chỉ âm thầm lau nước mắt.
Lâm Hi Thần đã rất lớn rồi nhưng chưa từng thương, đây là lần đầu tiên.
Có câu “con đau ngoài thịt mẹ đau trong lòng”..
Tông Cảnh Hạo nhìn cô từ kính chiếu hậu, muốn lên tiếng an ủi, không muốn cô phải khó chịu quá mức, nhưng vừa mở miệng lại không biết phải nói gì.
Anh chưa từng làm ba, không thể hiểu được cảm giác của cô.
Không lâu sau xe đã dừng ngay trước biệt thự.
Tông Cảnh Hạo xuống mở cửa xe cho cô, cô không tiện bế Lâm Hi Thần xuống, anh giơ tay ra đón: “Tôi bế giúp cô.”
“Không cần, cứ để tôi.” Từ Lâm Hi Thần được cứu ra, dường như cô không rời cậu bé nửa bước.
Vẫn luôn bế trên tay, không để ai bế giúp.
Tông Cảnh Hạo nhìn cô mấy giây, không chịu nổi thái độ này của cô, đây là con của cô, cô có thể thương, có thể yêu nhưng cứ tự trách mình như vậy, cảm thấy tất cả đều do mình sai, làm anh cũng khó mà chịu nổi.
“Không phải là do cô sai, không cần tự trừng phạt mình.” Anh mạnh mẽ bế đứa bé, Lâm Tân Ngôn không muốn buông tay: “Anh định làm gì?”
“Cô không muốn con trai cô bị đánh thức, vậy thì yên lặng một chút.”
Lâm Tân Ngôn im lặng, thấp giọng nói: “Trên đầu của đứa nhỏ bị thương, anh nhẹ tay một chút.”
Cô sợ Tông Cảnh Hạo bế sẽ làm đau Lâm Hi Thần.
Anh một người đàn ông, không có kinh nghiệm bế trẻ em.
Tông Cảnh Hạo ừ nhẹ một tiếng.
Lâm Tân Ngôn đã từng ở chỗ này, cũng không quá xa lạ, chỗ này về cơ bản cũng không thay đổi, vẫn giống như trước kia vậy.
Trong phòng, Lâm Nhụy Hi trải qua chuyện lúc sáng, không biết là bị dọa sợ hãi hay là mệt mỏi, lúc được Quan Kình đưa tới nơi này thì ngủ luôn, cho tới bây giờ cũng chưa tỉnh.
Vú Vu đã từng gặp Trang Tử Khâm và Lâm Nhụy Hi một lần, cho nên lúc Quan Kình đưa hai người tới đây, ban đầu bà ấy cũng kinh ngạc, sau đó rất nhanh đã quen với Trang Tử Khâm.
Quan Kình chưa nói tại sao lại sắp xếp cho hai người ở chỗ này, Vú Vu cũng không hỏi, Quan Kình là trợ lý bên cạnh Tông Cảnh Hạo, nhất định là ý của Tông Cảnh Hạo.
Lần trước sau khi bà gặp qua hai đứa nhỏ, cảm thấy bọn chúng giống Tông Cảnh Hạo lúc nhỏ, để có thể gặp lại chúng, bà thường xuyên đến siêu thị đó dạo vài vòng, hy vọng có thể thấy chúng, hỏi thăm ba mẹ hai đứa nhỏ.
Nhưng không ngờ là ngày nào cũng đến mà cũng không thấy người đâu.
Không ngờ hai đứa nhỏ lại tự đến nhà.
Đúng thật là tốn bao công sức tìm không thấy, trong lúc vô tình lại tìm ra.
Vú Vu thừa cơ hội này, hỏi dò chuyện về hai đứa bé.
Trang Tử Khâm cũng đoán được lờ mờ đây là ở đâu, nhưng đối với chuyện của đứa bé bà cũng không muốn nhiều lời, chỉ nói đứa bé này là con gái của bà sinh ra.
Nhưng chuyện khác đều không nhắc đến.
Vú Vu cũng không thể hỏi thêm điều gì.
“Bà ngồi xuống trước đi.” Vú Vu đứng dậy, muốn đi lấy ảnh của Tông Cảnh Hạo cho cô xem, lúc này cửa biệt thự lại bị đẩy ra.
Tông Cảnh Hạo bế Lâm Hi Thần đi vào, Lâm Tân Ngôn theo phía sau, giống như là theo bản năng, cô mở tủ giày ra, cầm lấy dép, cô biết đồ của Tông Cảnh Hạo, cầm lấy đặt vào bên cạnh anh.
Tông Cảnh Hạo cúi mắt, nhìn cô một cái: “Vẫn không quên sao.”
Lâm Tân Ngôn ngừng lại động tác, cô chỉ ở nơi này chưa đến một tháng, lại vẫn nhớ giày của anh.
Cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Những thứ mà tôi đã thấy, tôi đều nhớ.”
Trang Tử Khâm đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn vào Tông Cảnh Hạo, ánh mắt cuối cùng rơi vào người bên cạnh.
Vú Vu thấy bọn họ đi vào, hơn nữa Tông Cảnh Hạo còn bế Lâm Hi Thần, bên người là Lâm Tân Ngôn, bà há to miệng, nhìn về phía Trang Tử Khâm: “Đây là con gái của bà?”
Trang Tử Khâm gật đầu một cái.
Dường như trong nháy mắt Vú Vu đã hiểu ra tất cả mọi chuyện, bà cảm thấy Trang Tử Khâm kì lạ, tại sao không muốn nói chuyện của con mình.
Bởi vì con gái bà đã ly dị, sinh ra đứa trẻ, nhất định bà đã rất giận ba và mẹ của hai đứa nhỏ, cho nên không muốn nhắc tới.
Ở trong lòng của vú Vu, con của Lâm Tân Ngôn chính là của Tông Cảnh Hạo.
Còn nhớ sáu năm trước, cô đã mang thai.
Mặc dù ban đầu bọn họ ở riêng, nhưng đêm đầu tiên khi kết hôn, bọn họ đã ngủ cùng một phòng.
Hơn nữa, tính thử ngày tháng cũng không mấy sai biệt, đứa trẻ năm tuổi, sáu năm, rất chính xác.
Phòng ở tầng dưới là của Tông Cảnh Hạo, sau khi Lâm Tân Ngôn rời đi, anh vẫn ở bên trong, nhưng sau khi Lâm Tân Ngôn, thời gian anh về biệt thự cũng ít đi.
“Tôi sẽ đưa nó đến phòng ngủ.” Tông Cảnh Hạo nói.
Lâm Tân Ngôn ừ một tiếng.
“Ngôn Ngôn.” Trang Tử Khâm có rất nhiều điều muốn hỏi cô, vừa thấy cô đã đuổi không kịp cô để gọi một tiếng.
Lâm Tân Ngôn đứng ở ngoài cửa không đi vào trong phòng: “Chúng ta nên ra bên ngoài nói đi.”
“Như vậy cũng được.” Dù sao trong phòng cũng có người khác, không phải là chỗ của mình ở thì cũng không tiện lắm.
Cô thay giày ở cửa, đi theo Lâm Tân Ngôn ra ngoài.
Bên ngoài sân của biệt thự được bao phủ bởi những mảng cỏ lớn, xanh biếc, bước chân lên vừa êm ái lại vừa mềm mại, hòn non bộ được dựng ở giữa, nước không ngừng chảy, phía dưới là một cái ao, bên trong là các loại cá cảnh, nhìn có chút đặc biệt, da cá màu xanh, cái đuôi rất dài, giống như một loài các quý hiếm nào đó, chắc chắn giá trị không rẻ.
Phía trước có một cái bàn tròn, bốn cái ghế, một cái dù che nắng.
Lâm Tân Ngôn kéo ghế cho Trang Tử Khâm.
Trang Tử Khâm ngồi xuống.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, bác sĩ Hà sao bỗng nhiên lại muốn bắt cóc chúng ta, hơn nữa sao con vẫn ở chung một chỗ với cậu ta? Hai đứa đã ly dị, đã không còn quan hệ, không phải là bởi vì chuyện con và cậu ta ở chung với nhau đã làm bác sĩ Hà biết, nó mới vì yêu sinh hận, làm ra loại chuyện như vậy?”
Trang Tử Khâm đặt một chuỗi câu hỏi, hơn nữa nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Không phải.”
Trước đó cô cũng nói với Hà Thụy Trạch, cô đồng ý thử ở bên anh ta, sau đó bởi vì chuyện của em gái anh ta làm cho cô thấy rõ ràng, cô và Hà Thụy Trạch là không thể nào, giữa bọn họ không chỉ không có tình yêu, còn có khoảng cách là mẹ và em gái anh ta.
“Vậy thì vì cái gì?” Trang Tử Khâm bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: “Con đã nói với cậu ta chuyện mẹ cậu ta tìm con?”
“Không có.” Lâm Tân Ngôn siết tay, cô không biết làm cách nào để nói chuyện của mình với Trang Tử Khâm, chuyện mà Hà Thụy Trạch đã làm với cô.
Khó mà mở miệng nổi.
“Vậy thì vì cái gì?” Một người, tại sao đột nhiên có thể thay đổi nhiều như vậy?
Khoảng thời gian trở lại này, cô vẫn luôn suy nghĩ.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể hiểu nổi, lý do mà anh ta biến thành như vậy.
“Mẹ, mẹ cũng biết, con cũng không thích anh ta.” Tay của Lâm Tân Ngôn càng nắm chặt hơn, lòng bàn tay ẩm ướt đều là mồ hôi, đã đi đến bước này với Hà Thụy Trạch, cô chỉ có thể nói thật.
Cô định nói những gì Hà Thụy Trạch định làm với cô cho Trang Tử Khâm.
Trang Tử Khâm lập tức đứng dậy từ trên ghế: “Cái gì vậy?”
“Tại sao nó có thể làm ra chuyện như vậy?”
Lâm Tân Ngôn cũng không muốn tin tưởng, nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì cũng có thể hiểu ra.
Anh ta thích cô, Hà Thụy Lâm thích Tông Cảnh Hạo.
Nếu như anh ta hủy hoại cô, Hà Thụy Lâm cũng sẽ có cơ hội ở cạnh Tông Cảnh Hạo.
Vì hạnh phúc của em gái, anh ta cũng đồng ý làm như vậy.
Trang Tử Khâm ngã ngồi xuống, mãi vẫn không hoàn hồn: “Thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.”
Câu nói “lòng người khó đoán” quả thật không sai.
“Vậy con và Tông Cảnh Hạo lại có chuyện gì xảy ra?” Sau khi đã bình tĩnh lại, Trang Tử Khâm lại hỏi, bà nhìn con gái: “Không phải là con lại thích cậu ta đấy chứ?”
Bình luận facebook