Phùng Húc Tùng rất mất hứng, đi tới kéo tay Trương Nhạc ra nói:
- Chúng tôi có bệnh nên không trèo cao được người có tiền như cậu. Trương Nhạc, chúng ta đi sang bên kia xem.
Mà ngay cả Đường Uyển đều nhăn mày với anh chàng mà Dương Vân dẫn theo này. Anh chàng này cho nàng ấn tượng đầu tiên không tồi. Chỉ riêng đôi mắt u sầu của hắn, khiến nàng rất đồng tình. Không nghĩ tới hắn lại là một người nông cạn. Ngươi không thích làm bằng hữu với người khác, thì thôi. Cần gì lúc nắm tay người khác lại nói có bệnh. Đó là ý gì vậy?
Mọi người xung quanh đều im lặng, Dương Vân thì mang theo vẻ mặt xấu hổ và thất vọng. Nàng rất hối hận vì đã dẫn theo Lang Thang tới đây. Thậm chí còn hối hận vì tham gia cuộc tụ hội này.
Trương Nhạc không biểu lộ phẫn nộ như những người khác, chỉ là ngạc nhiên nhìn Lang Thang, không lên tiếng.
- Cậu sao vậy?
Phùng Húc Tùng đã thấy thái độ của Trương Nhạc có chút không đúng. Mặc dù Trương Nhạc là người hào phóng, nhưng cũng không phải là người thích xu nịnh người khác. Chẳng lẽ bởi vì người mà Dương Vân dẫn tới có tiền, mà cậu ta lại như vậy?
- Mình thực sự có bệnh.
Tuy lời Trương Nhạc chả đâu vào đâu. Nhưng tất cả bạn bè ngồi đây cuối cùng mới minh bạch, anh chàng kia không phải có ý xúc phạm Trương Nhạc, mà là hắn đã nhìn ra Trương Nhạc có bệnh.
Mới nắm tay thoáng cái đã phát hiện ra Trương Nhạc có bệnh? Y thuật của hắn thật là kỳ diệu.
- Dương Vân, bạn trai của cậu có bản lĩnh lớn thật.
Đường Uyển tới gần Dương Vân, nói nhẹ vào tai nàng.
- Ừ, y thuật của hắn rất tốt. Lần đầu tiên mình nhìn thấy y thuật của hắn, cũng đều không thể tin được. Mình dám khẳng định thế giới này không có mấy bác sĩ ngoại khoa nào giỏi hơn hắn.
Dương Vân nói xong, còn bỏ thêm một câu khẳng định. Bởi vì lần trước mới chỉ hai tiếng, Lang Thang đã có thể tự chữa trị bàn tay của hắn. Lúc đó nàng mới biết y thuật của Lang Thang tuyệt đối không tầm thường. Nhưng việc này nàng không dám nói với Đường Uyển, vì dù nói ra, phỏng chừng cô bạn mình cũng không tin.
- A…
Trong lòng Đường Uyển nhưng lại kinh dị vô cùng. Cô ta biết Dương Vân làm người như thế nào, chắc chắn sẽ không tự nhiên khoa trương người khác. Dương Vân đã nói người nọ là thầy thuốc lợi hại, vậy thì chứng tỏ bạn trai của Dương Vân là một người có y thuật khá cao.
- Đúng rồi, bạn trai của cậu tên gì nhỉ?
Đường Uyển nhẹ giọng hỏi.
Nhưng đã có rất nhiều bạn học nghe thấy, đều chạy tới muốn hỏi bạn trai của Dương Vân rốt cuộc tên là gì. Và vì sao hắn vừa nắm tay Trương Nhạc là biết Trương Nhạc có bệnh?
Dương Vân đang định nói thật với Đường Uyển là Lang Thang không phải là bạn trai của nàng. Nhưng thấy nhiều bạn học vây quanh mình như vậy, chỉ đơn giản nói:
- Anh ấy tên là Lang Thang.
- Wow, cái tên thật cá tính…
Một cô nàng không nhịn được, khoa trương kêu lên.
- Tên hay, người càng đẹp trai…
- Đẹp trai chết người…
Đường Uyển cũng có chút ngây người. Sao tên của anh chàng đó lại lạ vậy. Tuy nhiên cô ta không có hỏi, cho dù muốn hỏi cũng đợi lát nữa hỏi lại Dương Vân.
Trương Nhạc biết mình bị bệnh, còn là bệnh không thể trị được. Năm sáu năm qua y vất vả làm việc, số tiền kiếm được đều dùng để chữa bệnh. Đến hai năm gần đây, y mới biết bệnh của mình không có cách nào trị liệu, liền dứt khoát kiếm được bao nhiều tiền đều gửi hết về quê.
Dù sao y cũng sắp chết. Trước khi chết y muốn làm tròn trách nhiệm của mình, cho cha mẹ và em trai có một cuộc sống thoải mái hơn chút.
- Bệnh của anh có thể trị được…
Lang Thang còn chưa dứt lời, chén rượu trong tay của Trương Nhạc đã rơi xuống đất.
Các bạn học khác không biết Trương Nhạc bị bệnh gì, nên không quan tâm lắm. Nhưng bản thân Trương Nhạc lại quá rõ ràng. Bệnh viện đã kiểm tra và bảo rằng y bị bệnh cơ tim. Hoặc nói đơn giản là bệnh tim. Lúc đầu thầy thuốc nói rằng có thể trị khỏi. Nhưng mất ba năm trị liệu, vẫn không có hiệu quả nào cả. Mà càng ngày lại càng nặng.
Cho dù uống thuốc Dưỡng Tâm Hoàn thì chỉ hiệu quả trong một khoảng thời gian mà thôi. Nói đúng ra là chỉ trị phần ngọn, không trị được phần gốc. Về sau Trương Nhạc mới buông tha cho việc trị liệu. Dù sao cũng không sống hơn được mấy năm, vầy thì để dành tiền gửi về quê nhà vẫn tốt hơn.
Chuyện y bị bệnh, ngoại trừ bạn gái đã chia tay ra, không có bất kỳ người nào biết. Ngay cả người thân trong nhà y cũng không biết. Đã đi tới vài bệnh viện, bọn họ đều nói không thể chữa trị. Đây mới là lần đầu tiên mình gặp một người nói rằng có thể chữa khỏi căn bệnh của mình. Khiến Trương Nhạc cơ hồ không thể tin được.
- Tôi tên là Lang Thang. Anh đi bênh viện chắc họ nói rằng anh bị bệnh tim phải không? Kỳ thuật, bệnh của anh không phải là bệnh tim. Nhưng y học hiện tại nói nhầm bệnh tim cũng không thể trách được. Như vậy đi, nếu anh tin tưởng tôi, ba ngày sau tới tìm tôi. Hiện tại tôi sống với Dương Vân. Tôi không có điện thoại, lát nữa anh hỏi số điện thoại của Dương Vân là được.
Lang Thang nói rất đơn giản, nhưng vẫn khiến cho Trương Nhạc rất rung động.
Vô luận hắn có thể trị được bệnh của mình hay không, nhưng chỉ riêng việc hắn có thể nói mình bị bệnh tim, là mình đã có lòng tin rồi. Phải biết, từ đầu đến cuối, anh chàng Lang Thang kia chỉ nắm tay mình mà thôi.
- Tôi tin tưởng cậu. Chỉ là tôi không có nhiều tiền.
Trương Nhạc vốn tưởng rằng mình chết chắc rồi. Nếu không phải tính cách của y trời sinh là lạc quan, thì y đã sớm nằm trên giường không dậy nổi.
- Tôi không cần tiền, thứ đó tôi có nhiều lắm. Trước hết tôi sẽ ghi một đơn thuốc cho anh, anh uống ba ngày sau, thì đi tới tìm tôi.
Lang Thang nói xong, lấy ra một tờ giấy rồi viết phương thuốc cho Trương Nhạc.
- Anh cứ theo phương thuốc này mà nấu thuốc. Phải uống đủ ba ngày đấy. Số thuốc ghi trên đó không tốn nhiều tiền lắm, mới chỉ hơn một nghìn nguyên mà thôi. Số tiền đó chắc anh phải có chứ?
Lang Thang thấy Trương Nhạc đã nhận lấy đơn thuốc, thuận miệng nói. Trương Nhạc này có tình tình ngay thẳng lạc quan, lại là bạn học của Dương Vân, nên Lang Thang quyết định giúp anh ta một lần.
- Số tiền ấy đương nhiên tôi có. Cậu là bạn trai của Dương Vân phải không? Từ này về sau còn có rất nhiều cơ hội cảm ơn cậu, nên tôi sẽ không nói nhiều ở đây.
Trương Nhạc nhận lấy đơn thuốc, trong lòng mặc dù không có nhiều nắm chắc với phương thuốc này, nhưng vẫn còn tốt hơn là chờ chết.
Các bạn học ở đây thấy Lang Thang nhanh như vậy đã xem bệnh và viết đơn thuốc cho Trương Nhạc. Bất kể là chữa đúng bệnh hay không, nhưng không thể nghi ngờ Lang Thang là một cao thủ y đạo. Rất nhiều bạn học đều tới gần, thậm chí hỏi Lang Thang đang làm ở bệnh viện nào.
Sắc mặt của Chu Minh có chút bất thiện nhìn Lang Thang. Y biết Dương Vân đã ly hôn, mà y vốn thầm mến nàng ta từ lâu. Đang chuẩn bị nhân cơ hội này, gần gũi với Dương Vân hơn. Không nghĩ tới Dương Vân lại dẫn theo một người bạn trai tới.
Mà người bạn trai của nàng ta thoạt nhìn rất có tiền, hơn nữa còn là một thầy thuốc. Nhìn bộ váy Chanel trên người Dương Vân là biết. Nhìn Dương Vân mặc bộ váy Chanel, càng tôn thêm vẻ đẹp yêu kiều của nàng ta, không hề có dấu vết nào đã từng kết hôn. Chu Minh càng thêm lửa nóng. Chỉ muốn ngay lập tức thu Dương Vân vào tay.
Tuy Đường Uyển cũng là mục tiêu của y, nhưng hậu trường của Đường Uyển quá lớn, Chu Minh không thể đắc tội được. Đối mặt với một gia tộc lớn như Đường gia, y còn không bằng một con kiến. Nhưng Dương Vân lại không giống như Đường Uyển. Nàng ta chỉ là một giáo viên bình thường mà thôi.
Tuy không biết vì sao năm đó vừa mới tốt nghiệp, Dương Vân đã ngay lập tức kết hôn. Nhưng đầu năm trước Chu Minh đã biết việc Dương Vân ly hôn. Cho nên, cuộc tụ hội lớp cũ vốn mười năm tổ chức một lần, Chu Minh liền nhiệt tình đề nghị đổi thành sáu năm. Mục đích chính là vì muốn tiếp xúc với Dương Vân.
Vì vậy chuyện Dương Vân có bạn trai khiến cho Chu Minh rất khó tiếp nhận.
Dương Vân đương nhiên là biết Chu Minh có ý với mình, cho nên một mực không cho Chu Mình có cơ hội nói chuyện một mình với nàng. Mà toàn kéo theo Đường Uyển hay các bạn gái khác đi theo.
- Dương Vân, mình có một việc muốn nhờ cậu giúp đỡ…
Đường Uyển nói tới đây có chút ngập ngừng.
Dương Vân nghi hoặc nhìn thoáng qua Đường Uyển, hỏi:
- Có việc gì?
Nàng biết gia tộc của Đường Uyển là một gia tộc rất lớn. Trước kia lúc còn học đại học, nàng đã từng tới nhà cô bạn này một lần. Bọn họ có rất nhiều tiền và thế lực, thật không biết còn có chuyện gì mà cô bạn mình phải cần mình giúp đỡ?
- Mình muốn mượn bạn trai của cậu một ngày được không? Cậu đừng hiểu lầm, y thuật của hắn giỏi như vậy nên mình chỉ muốn nhờ hắn giúp mình vài việc mà thôi. Mình biết cậu không phải là người thích nói dối, nên mình muốn hỏi cậu, Lang Thang có phải là thiếu gia của một gia tộc lớn hay không?
Đường Uyển liền giải thích cho bạn mình biết, nếu không Dương Vân lại hiểu nhầm.
Dương Vân nhẹ nhàng cười nói:
- Mình đương nhiên sẽ không hiểu lầm rồi. Cậu vừa ý Lang Thang mới là việc là. Mình nói thật cho cậu biết, mình nhặt được hắn ở ven đường đấy. Chứ không phải là thiếu gia của gia tộc nào cả.
- Cái gì?
Đường Uyển bị những lời này của Dương Vân hù không nhẹ.
Bình luận facebook