Nhưng ở sâu trong lòng Hàn Vũ Tích, nàng vẫn rất tự trách bản thân. Nàng không phải là một nữ nhân tốt, không thể hiếu kính mẹ của mình. Nhưng nàng muốn đi tìm lão công của nàng. Cho dù đó có là một con đường chết đi chăng nữa, nàng cũng muốn tìm hắn. Không có Lâm Vân, nàng cảm thấy trên đời này không còn niềm vui sướng nào cả.
Hiện tại Tô Tĩnh Như rất mê mang. Nàng không biết vì sao mình lại một mực yêu Lâm Vân. Cho tới bây giờ Lâm Vân đều không cho nàng bất kỳ hứa hẹn nào. Không biết vì sao mình cứ trông móng hắn như vậy.
- Vũ Tích, em muốn yên lặng suy nghĩ, ngày mai em trả lời chị được không?
Tô Tĩnh Như đứng lên nói.
- Đương nhiên là có thể, ngày mai em cứ tới tìm chị.
Ở sâu trong lòng Hàn Vũ Tích có một cảm giác thất vọng không nói lên lời. Nàng không phải thất vọng với Tô Tĩnh Như, mà là thất vọng với Lâm Vân. Tuy nàng không muốn Lâm Vân có quá nhiều nữ nhân, nhưng nàng cũng không hy vọng, nữ nhân yêu mến Lâm Vân, lúc tới thời điểm muốn trả giá lại lùi bước. Ngày mai? Có ngày mai sao? Hôm nay mình muốn rời đi luôn rồi.
Tô Tĩnh Như lẳng lặng đi ra ngoài. Cả căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân vụn vặt của Tô Tĩnh Như.
- Vũ Tích, tôi yêu mến Lâm Vân, thật sự yêu mến. Nhưng tôi chưa từng nghĩ cùng các nữ nhân khác chia sẻ một người chồng. Tôi cũng muốn trở về nghĩ lại. Tôi không sợ chết, nhưng vấn đề này một khi không suy nghĩ cẩn thận, tôi không có cách nào yên tâm đi với cô.
Xung Hi là cô gái thứ hai đứng lên.
Xung Hi đi ra ngoài, bước chân của nàng có vẻ như cũng rất mâu thuẫn.
- Ừ, tôi hiểu ý cô. Dù sao cũng không có nữ nhân nào nguyện ý có những nữ nhân khác ở cùng với lão công của mình.
Tuy lời của Hàn Vũ Tích rất hời hợt, nhưng hàm nghĩa của nó đã biểu lộ không bỏ sót. Lão công là của nàng, nàng đã gọi những cô gái này tới, chính là biểu lộ, nàng nguyện ý cùng những cô gái khác chung một người chồng.
Huống hồ, những lời này của Xung Hi còn có ý nghĩa nữa sao? Lâm Vân rõ ràng đi Địa Ngục Môn. Mà mình muốn tới đó là xem anh ấy mà thôi. Vô luận là sinh tử, mình cũng muốn đến đó. Sinh tử đã mặc kệ, nói gì tới việc chia sẻ lão công của mình với các cô gái khác nữa.
- Chị Vũ Tích, em yêu mến Lâm đại ca, em cũng nguyện ý đi với chị tới chỗ đó. Chỉ là em không an tâm về cha của em, em không có cách nào vứt bỏ ông ấy. Em…
Ninh Vi biết, nếu mình đi ra căn phòng này, thì từ nay về sau không còn có tư cách yêu mến Lâm đại ca nữa.
Hàn Vũ Tích gật đầu, nàng biết Ninh Vi còn có một người phụ thân bị bệnh liệt người. Ông ấy hoàn toàn phải dựa vào Ninh Vi nuôi dưỡng.
- Ninh Vi, Lâm đại ca sẽ không trách em.
Hàn Vũ Tích nhìn Ninh Vi, khẽ thở dài một tiếng. Nếu như Ninh Vi nguyện ý đi cùng nàng, vậy thì cha của Ninh Vi còn có ai chiếu cố nữa? Ánh mắt của Hàn Vũ Tích càng trở nên thương cảm.
Ninh Vi đi ra ngoài, bước chân đầy mê man.
Trong lòng Cam Dao đã sớm suy nghĩ về Lâm Vân. Vì hắn, nàng có thể nguyện ý hy sinh tất cả, kể cả tính mạng của mình. Bởi vì lúc trước Lâm Vân vì cứu nàng suýt nữa bị tàu điện ngầm cán chết đó thôi.
Ở sâu trong nội tâm của Cam Dao đã sớm gieo tình cảm với Lâm Vân. Nàng không để ý tới việc Lâm Vân thấy mình thế nào, có yêu mình hay không.Chỉ là nàng cũng suy nghĩ như Xung Hi, không có cách nào tiếp nhận nhiều nữ chung một chồng.
- Vũ Tích, em nguyện ý đi cùng chị.
Tuy Cam Dao không thể tiếp nhận điều đó, nhưng ý của Vũ Tích đó là Lâm đại ca có thể đã qua đời. Mà mình vốn thiếu Lâm đại ca một mạng. Có thể được chết cùng hắn cũng không sao cả.
Hàn Vũ Tích đã nhìn ra sự do dự trong mắt của Cam Dao. Đây không phải là do dự vì sợ chết.
- Cam Dao, nếu như Lâm đại ca còn sống, em có thể tiếp nhận những nữ nhân khác ở bên cạnh anh ấy không?
Hàn Vũ Tích hỏi thẳng, không còn muốn nói uyển chuyển hay ý ngầm gì nữa.
- Thực xin lỗi, chị Vũ Tích, em, em còn chưa chuẩn bị tâm lý muốn cùng những nữ nhân ở bên cạnh anh ấy.
Cam Dao cúi đầu thấp xuống, giống như câu hỏi là do Lâm Vân hỏi vậy. Và Lâm Vân đang chờ câu trả lời của nàng.
- Cam Dao, chị thay Lâm Vân cảm ơn em. Em là một cô gái tốt. Em không cần phải tiếp tục chờ đợi đâu, tuổi của em đã không còn nhỏ. Chuyện của công ty, chị sẽ chuyển giao cho Lâm Hinh, em giúp đỡ Lâm Hinh nhiều hơn nhé. Ở đây có hai viên đan dược, là do Lâm Vân lưu lại. Chị mang theo bên người cũng vô dụng. Em ăn một viên đi, còn một viên, thì em để lại cho người nào thì để.
- Đây là đan dược có thể trú nhan cả đời, rất là trân quý. Bởi vì đây là do Lâm Vân lưu lại, nên chị hy vọng em đừng tặng cho người khác, mà giữ lại bên người làm kỷ niệm. Chị nhờ em giúp đỡ Lâm Hinh nhiều hơn. Nếu như Tĩnh Như muốn đi, thì em quản lý công ty trang phục Vân Môn vậy. Đây là sản nghiệp của Lâm Vân, đừng để cho nó xuống dốc. Chị không gọi Diệp Điềm tới, bởi vì chị không biết tình cảm của cô ấy thế nào.
Hàn Vũ Tích lấy hai viên Tiên Nhan Đan đưa cho Cam Dao.
Cam Dao một mực chết lặng đi ra ngoài, trong đầu rất hỗn loạn.
Thậm chí một tiếng sau, cũng không biết mình đi ra kiểu gì, hoặc trên tay của mình vì sao còn có thuốc Tiên Nhan Đan.
- Vũ Tích, cảm ơn chị.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương. Đột nhiên vành mắt của Liễu Nhược Sương đỏ lên, nói một câu không giải thích được.
- Nhược Sương, em?
Hàn Vũ Tích có chút ngây người nhìn Liễu Nhược Sương. Nàng rất đau lòng, bởi vì những người con gái yêu mến Lâm Vân đều rời đi căn phòng này. Nàng không biết Liễu Nhược Sương cũng như bọn họ hay không.
- Cảm ơn chị cho em một cơ hội để ở cùng Lâm Vân. Em yêu anh ấy, thực sự rất yêu anh ấy.
Liễu Nhược Sương bình thường rất tỉnh táo, chưa bao giờ nói những lời biểu lộ tình cảm của mình. Không ngờ hôm nay nàng ấy lại nói ra câu yêu Lâm Vân trước mặt Hàn Vũ Tích.
- Nhược Sương, sao em không nói với anh ấy sớm. Hiện tại Lâm Vân…
Hàn Vũ Tích nói xong, vành mắt cũng ửng hồng, nhưng cố không rơi nước mắt. Hiện tại Lâm Vân không ở đây, nàng cần giúp Lâm Vân giao phó tốt công việc ở tập đoàn Vân Môn, sau đó còn muốn đi tìm hắn. Nhưng trong một khoảnh khắc nàng cảm thấy rất mệt mỏi, thực sự mệt mỏi.
- Từ lúc Lâm Vân kéo em ra khỏi tử thần, em đã biết cả đời này của em, ngoài Lâm Vân ra, không còn người nam nhân nào khác có thể đi vào lòng của em. Chị Vũ Tích, em một mực không dám nói là vì em lo lắng. Nhưng hôm nay chị đã cho em một cơ hội để ở bên Lâm Vân. Vô luận như thế nào, em đều nguyện ý ở bên anh ấy.
Thần sắc của Liễu Nhược Sương không có bất kỳ thất lạc hoăc là không nguyện ý gì. Mà là tràn đầy sự sáng lạng.
Từ khi ông nội qua đời, nàng đã không còn thứ vui nào trên đời. Nếu như không phải gặp được Lâm Vân, thì nàng đã không muốn sống tạm bợ trên thế gian này nữa. Cha mẹ, ông nội đều rời đi, lưu lại một mình nàng, nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng khi nàng gặp Lâm Vân, nàng yêu hắn không phải vì hắn có thể phi thiên độn địa, vì nàng yêu con người của hắn.
Hôm nay có cơ hội cùng chết một chỗ với Lâm Vân, nàng không có gì phải tiếc nuối. Cho nên nàng muốn cảm ơn Vũ Tích. Không có sự đồng ý của Vũ Tích, da mặt của nàng không dày đến mức câu dẫn một người nam nhân đã có vợ.
Hàn Vũ Tích thờ phào một tiếng. Cuối cùng cũng có một người toàn tâm toàn ý yêu Lâm Vân:
- Nhược Sương, em không cần cảm ơn chị. Lâm Vân có một người yêu như em,, là hạnh phúc của anh ấy. Chỉ đáng tiếc….
- Đáng tiếc điều gì?
Liễu Nhược Sương được Vũ Tích thừa nhận, trong lòng rất vui sướng.
……………..
- Có chuyện gì à, chị Vân?
Lang Thang vẫn không sửa được thói quen gọi Dương Vân là chị.
- Hạ Tinh vừa gọi điện thoại cho chị. Con bé cứ khóc mãi, nói rằng nhà con bé xảy ra chuyện. Chị chỉ phải bảo con bé đừng lo lắng, chị lập tức tới.
Dương Vân vội vàng nói.
Lang Thang cau mày tự hỏi. Gia đình của Hạ Tinh là một gia đình công nhân rất bình thường, bọn họ có thể xảy ra chuyện gì? Đối với Hạ Tinh, Lang Thang có một sự cảm kích rất sâu. Nếu như không nhờ cô ấy, hiện tại Lang Thang không chỉ nói hồi phục thần trí, thậm chí còn có khả năng bị chết đói ở ven đường. Cho nên chuyện của Hạ Tinh, hắn tuyệt đối sẽ không thờ ơ.
Nhà của Hạ Tinh ở tầng bốn, khi Dương Vân và Lang Thang đi lên đó thì phát hiện cửa không khóa mà chỉ khép hờ lại. Đồ vật trong nhà bị vứt lộn xộn, có vẻ như vừa có kẻ nào tới đây lục soát vậy.
- Hạ Tinh, em có làm sao không?
Dương Vân trông thấy đồ vật trong nhà của Hạ Tinh vứt linh tinh như vậy, mà Hạ Tinh còn đang ngồi ở dưới sàn nhà, hai mắt thì sưng đỏ.
- Cô Dương, anh Lang Thang.
Hạ Tinh trông thấy hai người tới, nhịn không được nhào vào lòng của Dương Vân, khóc lóc.
- Hạ Tinh, đừng sốt ruột, có chuyện gì cứ từ từ nói. Đồ vật trong nhà sao vứt bừa bãi như vậy?
Dương Vân vỗ vai Hạ Tinh, rồi đỡ Hạ Tinh ngồi xuống sàn nhà, nhẹ giọng hỏi.
- Mẹ và cha em đều bị bắt đi rồi. Nhà của em đã bị bán, em không còn chỗ nào để đi. Đợi lát nữa những người kia còn muốn tới đây mang em đi. những thứ quý giá trong nhà đều đã bán để trả tiền cho bọn chúng rồi…
Hạ Tinh khóc lóc nói.
Bình luận facebook