Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1393
Chương 1393: Luôn bên nhau (2)
Về phòng, khi lấy chìa khóa ra, Lam Anh vô tình nhìn thấy một bức thư tình nữa được anh ta nhét vào 3trong cặp.
Mở cửa vào phòng, Lam Anh thấy Yến Đại Bảo và Cung Ngũ đang nằm trên giường, Yến2 Đại Bảo còn ôm một chủ thú bông hình cá sấu cực lớn, ngủ đến không biết trời đấu đất đầu. Khắp giư5ờng Cung Ngũ toàn là những thứ Yến Đại Bảo thấy đặt trên giường mình tổn diện tích nên ném sang. Cũ4ng chỉ có khi Cung Ngũ ngủ Yến Đại Bảo mới có cơ hội ném mấy thứ đó sang, nếu Cung Ngũ thức dậy thì0 chắc chắn đã ném hết về lại giường Yển Đại Bảo rồi.
An Hổ Phách không ở trong phòng, cô là một học sinh gương mẫu ham học, lúc này có lẽ là đang ở nơi nào đó như thư viện. Lam Anh rón rén thu dọn sách vở của mình, chuẩn bị chiều đi học, sau đó lại đi đến bàn học của Yến Đại Bảo, chuẩn bị sách vở giúp cô, giấy bút cũng đều đầy đủ cả.
Sau một tuần tìm hiểu và quan sát cẩn thận tỉ mỉ, Lam Anh kết luận Yến Đại Bảo là một cô gái ngây ngô không biết gì. Ngay cả việc đi học cần mang theo sách vở và đi ăn phải có phiếu cơm dường như cô cũng không biết.
Bởi vì có Lam Anh đi theo sau thu dọn sắp xếp, dần dần Yển Đại Bảo càng thêm quen với việc, chắc chắn sách vở cần đều ở trong cặp của cô, thẻ cơm chắc chắn đã ở sẵn trong túi, khi đi ăn xiên nướng chắc chắn tiền đã ở trong ví rồi.
Ngay cả giường chiểu lộn xộn hàng ngày của Yến Đại Bảo, cứ đến tối đi ngủ thì chắc chắn đã được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề. Cô không hề thấy có gì kinh ngạc, cũng không hề nghi ngờ tại sao những thứ đó dù ở đâu vào lúc nào cũng đều có sẵn, càng không bao giờ nghĩ rằng mọi người ngày nào cũng vứt rác bừa bãi, tại sao phòng của họ lúc nào cũng sạch sẽ, còn phòng đổi diện đã bừa bộn như cái chuồng heo rồi.
Đương nhiên cũng nhờ có Yến Đại Bảo và Cung Ngũ vô tâm vô tính, nếu không Lam Anh thực sự không biết phải giải thích với họ tại sao cô lại làm như vậy. Thông thường mỗi khi An Hổ Phách về phòng thấy Lam Anh đang quét dọn đều xắn tay áo giúp đỡ, còn hai cô gái còn lại, họ đúng là hai bậc kỳ tài xinh đẹp, đương nhiên hoàn toàn không ai hỏi han đến. Lam Anh đi siêu thị mua sữa chua cho vào tủ lạnh cho Yến Đại Bảo, rồi kiểm tra chiếc tủ lạnh nhỏ Yển Đại Bảo đặt khăn bông, phát hiện khăn bông dùng chậm hơn trước, bên trong vẫn còn hơn một nửa chưa dùng tới. Nghĩ đến việc hàng ngày Cung Ngũ đều oán trách Yến Đại Bảo hoang phí, Lam Anh đoán có lẽ là lời nói của Cung Ngũ đã có tác dụng với Yến Đại Bảo, nên bây giờ cô đã tiết kiệm hơn trước một chút Lam Anh thu dọn các loại sách Yến Đại Bảo đặt trên bàn, sắp xếp xong lại lau bàn và quét sàn, lau sàn, dù sao phòng ký túc xá cũng không lớn lắm, có một mình quét dọn hết cũng không mệt nhọc gì. Tối thứ sáu, Lam Anh đang thu dọn đồ của mình chuẩn bị về chỗ ở. Yến Đại Bảo ngồi phía đối diện ngẩn người ra, Cung Ngũ và An Hổ Phách cũng đang thu dọn để chuẩn bị về nhà, sau đó cánh cửa phòng bị ai đó thô lỗ dùng chân đạp một cái, một âm thanh vang lên bên tai Lam Anh: “Yên Đại Bảo!” Lam Anh cứng đờ người, cô cẩn thận ngước lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy Yến Hồi đang gác một chân lên đứng ở cửa, Yến Đại Bảo trợn tròn mắt nói: “Ba, ba đá làm bẩn cánh cửa rồi đấy.” Yển Hồi nhìn quét một vòng khắp phòng, nhìn đến ai là người đó run lẩy bẩy. Cung Ngũ phản ứng nhanh nhất, kích động nhảy lên, “Cháu chào chủ Yến, cháu đi trước đây ạ!”
An Hổ Phách sợ hãi như chú chim nhỏ run rẩy trong gió, vội vàng đi cùng Cung Ngũ. Lam Anh đứng trong phòng không động đậy, cô chầm chậm rũ mắt xuống, mang theo áp lực nặng nề tiếp tục làm việc của mình. Yến Đại Bảo nhảy nhót ở bên cạnh: “Ba, ba không được cứ nhìn chằm chằm Lam Anh như vậy, cậu ấy sẽ sợ đấy!” Yến Hồi quay lại, hỏi Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo, ở trường học này có ai bắt nạt con không?” Yển Đại Bảo chớp chớp mắt: “Không có mà, tại sao lại phải bắt nạt con chứ, con xinh đẹp như vậy cơ mà, con nghe lời như vậy cơ mà.” Yển Hồi lập tức gật đầu: “Đúng, chuẩn không cần chỉnh!” Hai cha con ở trong phòng nói chuyện liên tục, Yến Đại Bảo khen bản thân mình, Yến Hồi khen Yến Đại Bảo. Đợi hai cha con khen xong, Yến Hồi đưa Yến Đại Bảo đi. Căn phòng chỉ còn lại mình Lam Anh, cô thở phào một cái thật dài. Trước khi đi, cô lại quét dọn căn phòng một lượt, đóng cửa sổ cẩn thận.
Lam Anh đi đến dưới tòa nhà ký túc xá, đã thấy Sài Tranh Vanh đứng trước mặt. Nhìn thấy cô, anh ta cười tươi như hoa, “Anh cứ đang nghĩ không biết cô bạn gái nhỏ của anh ở trong phòng mãi là để làm gì, anh đã đợi lâu lắm rồi.” Anh ta hỏi: “Có phải người trong phòng em đã đi hết rồi không?”
Lam Anh gật đầu: “Vâng, đi hết rồi.”
Anh ta dắt tay Lam Anh: “Chúng ta về nhà được không?” Lam Anh do dự giây lát, “Em muốn về chỗ ở của mình...”
Sài Tranh Vanh nhìn cô, Lam Anh nói: “Dù sao em cũng phải về đó chứ, hơn nữa, em vô duyên vô cớ không về đó nữa, họ sẽ lo lắng.” “Họ ư?” Anh ta lặp lại. “Bạn cùng phòng của em. Bây giờ bọn em sống cùng nhau.” Cô hơi ngưng lại, rồi lại nói: “Chính là ở với nhau theo kiểu ở ghép.”
Sài Tranh Vanh cầm tay cô đặt lên môi, “Vậy còn anh thì phải làm sao? Anh có đến đó tìm em được không?”
Lam Anh lắc đầu: “Không được. Không tiện lắm”. Sài Tranh Vanh không nói gì, nhưng tay vẫn kéo tay Lam Anh không chịu buông ra. Lam Anh lắc lư cánh tay anh ta: “Anh giận rồi à?” Anh ta nói: “Anh không giận, anh chỉ muốn ở cùng với em thôi.”
Lam Anh khó xử: “Nhưng mà em cũng phải có cuộc sống riêng của mình chứ.” Dù sao bây giờ cô cũng vẫn là người có nhiệm vụ bên mình, cô không thể hoàn toàn dọn ra ngoài sống chung với anh ta như những cô gái bình thường khác đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt được, cũng không thể cả thứ bảy chủ nhật cũng không về phòng, cô không muốn gây thêm bất cứ rắc rối nào cho mình. Để có được tất cả mọi thứ như ngày hôm nay cô đã phải dùng hết sức mình, cô không muốn để cho bất cứ ai nghi ngờ cô có gì không ổn.
Lam Anh nhìn chằm chằm vào mắt Sài Tranh Vanh với vẻ thâm tình, “Em phải về đó, để họ nhìn thấy em, hơn nữa, thứ bảy em còn có việc khác phải làm, anh ở tạm một mình được không?”
Sài Tranh Vanh không nói gì, nhưng cầm tay cô đặt vào trong lòng mình, một lúc lâu sau mới nói: “Được.” Anh ta cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Anh yêu em. Lam Anh, anh yêu em.”
Lam Anh đáp lại, “Em cũng yêu anh.” Sài Tranh Vanh lái xe đưa cô về chỗ ở, cô chỉ vào một tòa nhà phía trước nói: “ở kia kìa, anh dừng ở đây là được rồi.”
Anh ta dừng xe, Lam Anh xuống xe, quay người lại nhìn anh ta. Sài Tranh Vanh cũng xuống xe theo, anh ta vòng sang bên kia xe, đứng trước mặt Lam Anh, đưa tay lên xoa mặt cô, hơi cau mày lại nói: “Anh sợ sau khi em gặp phải người tốt hơn thì sẽ không cần anh nữa.”
Lam Anh ngước lên nhìn anh ta, cảm thấy hình như người này có vẻ hơi ngốc nghếch, đang yên đang lành sao cô lại không cần anh ta nữa chứ? Cô lườm anh ta một cái, “Anh chỉ biết suy nghĩ lung tung.” “Anh không nghĩ ngợi lung tung.” Anh ta nói: “Anh chỉ sợ có một ngày nào đó em sẽ không cần...” Lam Anh không chịu nổi đánh một cái lên cánh tay anh ta, “Anh bị ngốc hả?” Sài Tranh Vanh không nói gì, anh ta ôm cô vào lòng, “Hứa với anh, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì cũng không được không cần anh nữa, cho anh cơ hội, anh sẽ sửa, em thấy anh có chỗ nào không tốt anh đều sẽ sửa đổi, được không?”
Lam Anh ngước lên định nhìn anh ta, nhưng anh ta không chịu buông tay ra, cô đành phải nói: “Em biết rồi biết rồi mà, người khác nhìn thấy rồi kìa...”
Lúc nào Lam Anh cũng sợ bị người khác nhìn thấy, tuy anh ta không bao giờ hỏi tại sao, nhưng dáng vẻ nhăn mày của Sài Tranh Vanh khiến cô cảm thấy thực ra anh ta rất có ý kiến về vấn đề này.
Một lúc sau, Sài Tranh Vanh mới chịu buông tay ra, hỏi: “Ngày mai em có việc bận, vậy ngày kia anh đến tìm em được không?”
Lam Anh gật đầu nói được, cuối cùng Sài Tranh Vanh cũng có chút vui vẻ, “Anh sẽ gọi điện liên lạc với em, nhớ nghe điện thoại của anh đấy.”
Cô tiếp tục gật đầu, thấy cô rất buồn cười, “Em biết rồi, sao anh cứ lo lắng nhiều thế hả? Yên tâm đi, em nhớ rồi mà.” Sài Tranh Vanh nhìn theo cô rời đi, Lam Anh đi mấy bước lại quay đầu lại, phát hiện anh ta vẫn ngây người đứng đó, cô bĩu môi, thở dài, “Sao anh còn chưa đi?”
“Anh nhìn em đi.”
Lam Anh hờn dỗi liếc nhìn anh ta, rồi lại đi về phía trước. Khi đi gần đến của cô lại quay đầu lại, Sài Tranh Vanh vẫn đứng đó. Cô bỗng nhiên chạy nhanh về phía anh ta, rồi chợt nhào vào trong lòng anh ta, nói: “Tranh Vanh anh đừng lo, em sẽ không bao giờ không cần anh nữa đâu, anh không nói không cần em, sao em nỡ không cần anh được chứ?” Nghe vậy anh ta sửng sốt, sau đó ôm ghì cô vào lòng, giống như muốn hòa cô vào trong cơ thể mình, “Em nói đấy nhé, em nói rồi đấy nhé! Em không được không cần anh nữa đâu đấy, Lam Anh à, Lam Anh của anh, em không được...”
“Em biết rồi.”
Anh ta vẫn ôm chặt lấy cô, giống như người bèo nước gặp nhau nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, rất lâu sau vẫn không chịu buông ra. Cuối cùng vẫn là Lam Anh nhắc nhở, nói anh ta quá mạnh tay rồi, cô bị ôm ghì thấy hơi đau, anh ta mới chịu buông ra. Tâm trạng anh ta dường như trong phút chốc đã trở nên tốt hơn, gương mặt mỉm cười nhìn Lam Anh nói: “Được rồi, bây giờ cô bạn gái nhỏ của anh có thể về nhà được rồi.”
Lam Anh gật đầu: “Anh cũng về đi. Sao cứ nhìn em đi mãi thế?” Anh ta cười nói: “Anh sợ anh chỉ quay người lại một cái em đã bị người khác cướp đi mất rồi.”
Lam Anh không vui: “Nói cứ như thể em giống mấy cô gái lăng nhăng ấy.” “Em không giống. Anh đang lo cô bạn gái nhỏ của anh bị đám người bên ngoài làm mờ mắt rồi lừa đi mất thôi.” Cô hừ một tiếng với anh ta, lần này cô quay người cất bước đi. Sài Tranh Vanh vẫn đứng nguyên tại chỗ, biểu cảm tươi cười trên gương mặt anh ta dần biến mất. Rất lâu sau, anh ta quay về trong xe, nhưng không khởi động xe, mà cứ ngồi trong xe, dường như đang chờ đợi điều gì, lại giống như chỉ đang ngày người. Về phòng, Lam Anh chào hỏi hai cô bạn cùng phòng, mọi người đều đến thứ bảy chủ nhật mới về phòng, cho nên trong phòng hơi bí. Ba người mở cửa sổ ra cho thoáng, rồi tự quét dọn phòng mình, quét dọn đồ đạc trong phòng khách, nhà vệ sinh và nhà bếp. Thói quen đã thành ước định không cần bất cứ ai nhắc nhở, mọi người đều lần lượt tham gia vào lao động. Quét dọn xong ba người cùng nhau tập luyện, nhân tiện kể lại chuyện ở trường học.
Đối với ba người họ, ngoài việc khác cấp lớp nhau, những bước khác gần như tương đồng. Một cô gái trong đó đã có người yêu, giống như Lam Anh, đối tượng của cô gái đó không phải là người cùng trường, gần như rất ít có cơ hội tiếp xúc với Yến Đại Bảo, cho nên mới có thể yên tâm ở bên nhau.
Đối với họ, tất cả những người muốn tiếp cận trường học, những người không nên tiếp cận mà lại tiếp cận, phản ứng đầu tiên của họ đều là không thể giữ người đó lại được. Cô gái còn lại chưa có người yêu vốn dĩ trước kia cũng có, nhưng đã chia tay hai tuần trước. Nguyên nhân chia tay rất đơn giản, vào một ngày nọ, đối phương đến trường tìm cô ta, đúng lúc nhìn thấy Yến Đại Bảo và Cung Ngũ cùng ra khỏi cổng trường, hai cô gái xinh đẹp quả thực rất thu hút, nên đã thuận miệng hỏi hai người đẹp đó là ai.
Cô gái liền chia tay ngay lập tức không hề do dự, đồng thời liệt anh ta vào danh sách những người không được lởn vởn xung quanh hay bước chân vào trong trường học.
Có lẽ đối với nam sinh kia, anh ta thấy rất kỳ lạ, chẳng qua chỉ buột miệng hỏi một câu, kết quả không ngờ cô bạn gái lại phản ứng lớn như vậy, khi yêu còn yêu đến chết đi sống lại. Những cô gái xuất thân từ nơi đó luôn có cảm giác khát vọng được người khác yêu thương, cho nên chỉ cần các chàng trai theo đuổi họ có một chút thành ý, họ sẽ rất dễ dàng bị cảm động. Nhưng không ngờ, khi yêu thì yêu như vậy, nhưng một khi đã quyết định không yêu nữa thì trái tim còn cứng rắn hơn cả tường đồng vách sắt.
Chia tay liệu có buồn không? Đương nhiên là buồn rồi, nhưng bọn họ không thể hiện ra bên ngoài. Dù sao thì đối với người đã trải qua huấn luyện và đào tạo hơn mười năm trời như họ, đàn ông không quan trọng bằng tương lai của họ. Cho dù biết rõ đó có thể chỉ là hành động vô tâm, nhưng nhờ chẳng may có một phần trăm rất nhỏ là anh ta đến vì có mục đích khác thì sao?
Họ gần như bóp chết tất cả cơ hội ngay từ trong trứng nước một cách bản năng, không để vì một chút sơ suất của bản thân dẫn đến kết cục bi thảm.
Lúc này, Lam Anh đang thực hiện động tác gập bụng, đều đặn và chuẩn xác, mỗi động tác đều đạt đến cực hạn. Đó là điểm khác biệt giữa Lam Anh với những người bình thường, cô luôn tự nguyện nghiêm túc làm tốt từng chuyện một, không hề có bất cứ suy nghĩ tạp niệm nào trong đó.
“Lam Anh.” Một cô gái đang tập tay nói: “Cô có vẻ hơi khác với những người mới bắt đầu vào khai giảng.”
Về phòng, khi lấy chìa khóa ra, Lam Anh vô tình nhìn thấy một bức thư tình nữa được anh ta nhét vào 3trong cặp.
Mở cửa vào phòng, Lam Anh thấy Yến Đại Bảo và Cung Ngũ đang nằm trên giường, Yến2 Đại Bảo còn ôm một chủ thú bông hình cá sấu cực lớn, ngủ đến không biết trời đấu đất đầu. Khắp giư5ờng Cung Ngũ toàn là những thứ Yến Đại Bảo thấy đặt trên giường mình tổn diện tích nên ném sang. Cũ4ng chỉ có khi Cung Ngũ ngủ Yến Đại Bảo mới có cơ hội ném mấy thứ đó sang, nếu Cung Ngũ thức dậy thì0 chắc chắn đã ném hết về lại giường Yển Đại Bảo rồi.
An Hổ Phách không ở trong phòng, cô là một học sinh gương mẫu ham học, lúc này có lẽ là đang ở nơi nào đó như thư viện. Lam Anh rón rén thu dọn sách vở của mình, chuẩn bị chiều đi học, sau đó lại đi đến bàn học của Yến Đại Bảo, chuẩn bị sách vở giúp cô, giấy bút cũng đều đầy đủ cả.
Sau một tuần tìm hiểu và quan sát cẩn thận tỉ mỉ, Lam Anh kết luận Yến Đại Bảo là một cô gái ngây ngô không biết gì. Ngay cả việc đi học cần mang theo sách vở và đi ăn phải có phiếu cơm dường như cô cũng không biết.
Bởi vì có Lam Anh đi theo sau thu dọn sắp xếp, dần dần Yển Đại Bảo càng thêm quen với việc, chắc chắn sách vở cần đều ở trong cặp của cô, thẻ cơm chắc chắn đã ở sẵn trong túi, khi đi ăn xiên nướng chắc chắn tiền đã ở trong ví rồi.
Ngay cả giường chiểu lộn xộn hàng ngày của Yến Đại Bảo, cứ đến tối đi ngủ thì chắc chắn đã được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề. Cô không hề thấy có gì kinh ngạc, cũng không hề nghi ngờ tại sao những thứ đó dù ở đâu vào lúc nào cũng đều có sẵn, càng không bao giờ nghĩ rằng mọi người ngày nào cũng vứt rác bừa bãi, tại sao phòng của họ lúc nào cũng sạch sẽ, còn phòng đổi diện đã bừa bộn như cái chuồng heo rồi.
Đương nhiên cũng nhờ có Yến Đại Bảo và Cung Ngũ vô tâm vô tính, nếu không Lam Anh thực sự không biết phải giải thích với họ tại sao cô lại làm như vậy. Thông thường mỗi khi An Hổ Phách về phòng thấy Lam Anh đang quét dọn đều xắn tay áo giúp đỡ, còn hai cô gái còn lại, họ đúng là hai bậc kỳ tài xinh đẹp, đương nhiên hoàn toàn không ai hỏi han đến. Lam Anh đi siêu thị mua sữa chua cho vào tủ lạnh cho Yến Đại Bảo, rồi kiểm tra chiếc tủ lạnh nhỏ Yển Đại Bảo đặt khăn bông, phát hiện khăn bông dùng chậm hơn trước, bên trong vẫn còn hơn một nửa chưa dùng tới. Nghĩ đến việc hàng ngày Cung Ngũ đều oán trách Yến Đại Bảo hoang phí, Lam Anh đoán có lẽ là lời nói của Cung Ngũ đã có tác dụng với Yến Đại Bảo, nên bây giờ cô đã tiết kiệm hơn trước một chút Lam Anh thu dọn các loại sách Yến Đại Bảo đặt trên bàn, sắp xếp xong lại lau bàn và quét sàn, lau sàn, dù sao phòng ký túc xá cũng không lớn lắm, có một mình quét dọn hết cũng không mệt nhọc gì. Tối thứ sáu, Lam Anh đang thu dọn đồ của mình chuẩn bị về chỗ ở. Yến Đại Bảo ngồi phía đối diện ngẩn người ra, Cung Ngũ và An Hổ Phách cũng đang thu dọn để chuẩn bị về nhà, sau đó cánh cửa phòng bị ai đó thô lỗ dùng chân đạp một cái, một âm thanh vang lên bên tai Lam Anh: “Yên Đại Bảo!” Lam Anh cứng đờ người, cô cẩn thận ngước lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy Yến Hồi đang gác một chân lên đứng ở cửa, Yến Đại Bảo trợn tròn mắt nói: “Ba, ba đá làm bẩn cánh cửa rồi đấy.” Yển Hồi nhìn quét một vòng khắp phòng, nhìn đến ai là người đó run lẩy bẩy. Cung Ngũ phản ứng nhanh nhất, kích động nhảy lên, “Cháu chào chủ Yến, cháu đi trước đây ạ!”
An Hổ Phách sợ hãi như chú chim nhỏ run rẩy trong gió, vội vàng đi cùng Cung Ngũ. Lam Anh đứng trong phòng không động đậy, cô chầm chậm rũ mắt xuống, mang theo áp lực nặng nề tiếp tục làm việc của mình. Yến Đại Bảo nhảy nhót ở bên cạnh: “Ba, ba không được cứ nhìn chằm chằm Lam Anh như vậy, cậu ấy sẽ sợ đấy!” Yến Hồi quay lại, hỏi Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo, ở trường học này có ai bắt nạt con không?” Yển Đại Bảo chớp chớp mắt: “Không có mà, tại sao lại phải bắt nạt con chứ, con xinh đẹp như vậy cơ mà, con nghe lời như vậy cơ mà.” Yển Hồi lập tức gật đầu: “Đúng, chuẩn không cần chỉnh!” Hai cha con ở trong phòng nói chuyện liên tục, Yến Đại Bảo khen bản thân mình, Yến Hồi khen Yến Đại Bảo. Đợi hai cha con khen xong, Yến Hồi đưa Yến Đại Bảo đi. Căn phòng chỉ còn lại mình Lam Anh, cô thở phào một cái thật dài. Trước khi đi, cô lại quét dọn căn phòng một lượt, đóng cửa sổ cẩn thận.
Lam Anh đi đến dưới tòa nhà ký túc xá, đã thấy Sài Tranh Vanh đứng trước mặt. Nhìn thấy cô, anh ta cười tươi như hoa, “Anh cứ đang nghĩ không biết cô bạn gái nhỏ của anh ở trong phòng mãi là để làm gì, anh đã đợi lâu lắm rồi.” Anh ta hỏi: “Có phải người trong phòng em đã đi hết rồi không?”
Lam Anh gật đầu: “Vâng, đi hết rồi.”
Anh ta dắt tay Lam Anh: “Chúng ta về nhà được không?” Lam Anh do dự giây lát, “Em muốn về chỗ ở của mình...”
Sài Tranh Vanh nhìn cô, Lam Anh nói: “Dù sao em cũng phải về đó chứ, hơn nữa, em vô duyên vô cớ không về đó nữa, họ sẽ lo lắng.” “Họ ư?” Anh ta lặp lại. “Bạn cùng phòng của em. Bây giờ bọn em sống cùng nhau.” Cô hơi ngưng lại, rồi lại nói: “Chính là ở với nhau theo kiểu ở ghép.”
Sài Tranh Vanh cầm tay cô đặt lên môi, “Vậy còn anh thì phải làm sao? Anh có đến đó tìm em được không?”
Lam Anh lắc đầu: “Không được. Không tiện lắm”. Sài Tranh Vanh không nói gì, nhưng tay vẫn kéo tay Lam Anh không chịu buông ra. Lam Anh lắc lư cánh tay anh ta: “Anh giận rồi à?” Anh ta nói: “Anh không giận, anh chỉ muốn ở cùng với em thôi.”
Lam Anh khó xử: “Nhưng mà em cũng phải có cuộc sống riêng của mình chứ.” Dù sao bây giờ cô cũng vẫn là người có nhiệm vụ bên mình, cô không thể hoàn toàn dọn ra ngoài sống chung với anh ta như những cô gái bình thường khác đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt được, cũng không thể cả thứ bảy chủ nhật cũng không về phòng, cô không muốn gây thêm bất cứ rắc rối nào cho mình. Để có được tất cả mọi thứ như ngày hôm nay cô đã phải dùng hết sức mình, cô không muốn để cho bất cứ ai nghi ngờ cô có gì không ổn.
Lam Anh nhìn chằm chằm vào mắt Sài Tranh Vanh với vẻ thâm tình, “Em phải về đó, để họ nhìn thấy em, hơn nữa, thứ bảy em còn có việc khác phải làm, anh ở tạm một mình được không?”
Sài Tranh Vanh không nói gì, nhưng cầm tay cô đặt vào trong lòng mình, một lúc lâu sau mới nói: “Được.” Anh ta cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Anh yêu em. Lam Anh, anh yêu em.”
Lam Anh đáp lại, “Em cũng yêu anh.” Sài Tranh Vanh lái xe đưa cô về chỗ ở, cô chỉ vào một tòa nhà phía trước nói: “ở kia kìa, anh dừng ở đây là được rồi.”
Anh ta dừng xe, Lam Anh xuống xe, quay người lại nhìn anh ta. Sài Tranh Vanh cũng xuống xe theo, anh ta vòng sang bên kia xe, đứng trước mặt Lam Anh, đưa tay lên xoa mặt cô, hơi cau mày lại nói: “Anh sợ sau khi em gặp phải người tốt hơn thì sẽ không cần anh nữa.”
Lam Anh ngước lên nhìn anh ta, cảm thấy hình như người này có vẻ hơi ngốc nghếch, đang yên đang lành sao cô lại không cần anh ta nữa chứ? Cô lườm anh ta một cái, “Anh chỉ biết suy nghĩ lung tung.” “Anh không nghĩ ngợi lung tung.” Anh ta nói: “Anh chỉ sợ có một ngày nào đó em sẽ không cần...” Lam Anh không chịu nổi đánh một cái lên cánh tay anh ta, “Anh bị ngốc hả?” Sài Tranh Vanh không nói gì, anh ta ôm cô vào lòng, “Hứa với anh, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì cũng không được không cần anh nữa, cho anh cơ hội, anh sẽ sửa, em thấy anh có chỗ nào không tốt anh đều sẽ sửa đổi, được không?”
Lam Anh ngước lên định nhìn anh ta, nhưng anh ta không chịu buông tay ra, cô đành phải nói: “Em biết rồi biết rồi mà, người khác nhìn thấy rồi kìa...”
Lúc nào Lam Anh cũng sợ bị người khác nhìn thấy, tuy anh ta không bao giờ hỏi tại sao, nhưng dáng vẻ nhăn mày của Sài Tranh Vanh khiến cô cảm thấy thực ra anh ta rất có ý kiến về vấn đề này.
Một lúc sau, Sài Tranh Vanh mới chịu buông tay ra, hỏi: “Ngày mai em có việc bận, vậy ngày kia anh đến tìm em được không?”
Lam Anh gật đầu nói được, cuối cùng Sài Tranh Vanh cũng có chút vui vẻ, “Anh sẽ gọi điện liên lạc với em, nhớ nghe điện thoại của anh đấy.”
Cô tiếp tục gật đầu, thấy cô rất buồn cười, “Em biết rồi, sao anh cứ lo lắng nhiều thế hả? Yên tâm đi, em nhớ rồi mà.” Sài Tranh Vanh nhìn theo cô rời đi, Lam Anh đi mấy bước lại quay đầu lại, phát hiện anh ta vẫn ngây người đứng đó, cô bĩu môi, thở dài, “Sao anh còn chưa đi?”
“Anh nhìn em đi.”
Lam Anh hờn dỗi liếc nhìn anh ta, rồi lại đi về phía trước. Khi đi gần đến của cô lại quay đầu lại, Sài Tranh Vanh vẫn đứng đó. Cô bỗng nhiên chạy nhanh về phía anh ta, rồi chợt nhào vào trong lòng anh ta, nói: “Tranh Vanh anh đừng lo, em sẽ không bao giờ không cần anh nữa đâu, anh không nói không cần em, sao em nỡ không cần anh được chứ?” Nghe vậy anh ta sửng sốt, sau đó ôm ghì cô vào lòng, giống như muốn hòa cô vào trong cơ thể mình, “Em nói đấy nhé, em nói rồi đấy nhé! Em không được không cần anh nữa đâu đấy, Lam Anh à, Lam Anh của anh, em không được...”
“Em biết rồi.”
Anh ta vẫn ôm chặt lấy cô, giống như người bèo nước gặp nhau nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, rất lâu sau vẫn không chịu buông ra. Cuối cùng vẫn là Lam Anh nhắc nhở, nói anh ta quá mạnh tay rồi, cô bị ôm ghì thấy hơi đau, anh ta mới chịu buông ra. Tâm trạng anh ta dường như trong phút chốc đã trở nên tốt hơn, gương mặt mỉm cười nhìn Lam Anh nói: “Được rồi, bây giờ cô bạn gái nhỏ của anh có thể về nhà được rồi.”
Lam Anh gật đầu: “Anh cũng về đi. Sao cứ nhìn em đi mãi thế?” Anh ta cười nói: “Anh sợ anh chỉ quay người lại một cái em đã bị người khác cướp đi mất rồi.”
Lam Anh không vui: “Nói cứ như thể em giống mấy cô gái lăng nhăng ấy.” “Em không giống. Anh đang lo cô bạn gái nhỏ của anh bị đám người bên ngoài làm mờ mắt rồi lừa đi mất thôi.” Cô hừ một tiếng với anh ta, lần này cô quay người cất bước đi. Sài Tranh Vanh vẫn đứng nguyên tại chỗ, biểu cảm tươi cười trên gương mặt anh ta dần biến mất. Rất lâu sau, anh ta quay về trong xe, nhưng không khởi động xe, mà cứ ngồi trong xe, dường như đang chờ đợi điều gì, lại giống như chỉ đang ngày người. Về phòng, Lam Anh chào hỏi hai cô bạn cùng phòng, mọi người đều đến thứ bảy chủ nhật mới về phòng, cho nên trong phòng hơi bí. Ba người mở cửa sổ ra cho thoáng, rồi tự quét dọn phòng mình, quét dọn đồ đạc trong phòng khách, nhà vệ sinh và nhà bếp. Thói quen đã thành ước định không cần bất cứ ai nhắc nhở, mọi người đều lần lượt tham gia vào lao động. Quét dọn xong ba người cùng nhau tập luyện, nhân tiện kể lại chuyện ở trường học.
Đối với ba người họ, ngoài việc khác cấp lớp nhau, những bước khác gần như tương đồng. Một cô gái trong đó đã có người yêu, giống như Lam Anh, đối tượng của cô gái đó không phải là người cùng trường, gần như rất ít có cơ hội tiếp xúc với Yến Đại Bảo, cho nên mới có thể yên tâm ở bên nhau.
Đối với họ, tất cả những người muốn tiếp cận trường học, những người không nên tiếp cận mà lại tiếp cận, phản ứng đầu tiên của họ đều là không thể giữ người đó lại được. Cô gái còn lại chưa có người yêu vốn dĩ trước kia cũng có, nhưng đã chia tay hai tuần trước. Nguyên nhân chia tay rất đơn giản, vào một ngày nọ, đối phương đến trường tìm cô ta, đúng lúc nhìn thấy Yến Đại Bảo và Cung Ngũ cùng ra khỏi cổng trường, hai cô gái xinh đẹp quả thực rất thu hút, nên đã thuận miệng hỏi hai người đẹp đó là ai.
Cô gái liền chia tay ngay lập tức không hề do dự, đồng thời liệt anh ta vào danh sách những người không được lởn vởn xung quanh hay bước chân vào trong trường học.
Có lẽ đối với nam sinh kia, anh ta thấy rất kỳ lạ, chẳng qua chỉ buột miệng hỏi một câu, kết quả không ngờ cô bạn gái lại phản ứng lớn như vậy, khi yêu còn yêu đến chết đi sống lại. Những cô gái xuất thân từ nơi đó luôn có cảm giác khát vọng được người khác yêu thương, cho nên chỉ cần các chàng trai theo đuổi họ có một chút thành ý, họ sẽ rất dễ dàng bị cảm động. Nhưng không ngờ, khi yêu thì yêu như vậy, nhưng một khi đã quyết định không yêu nữa thì trái tim còn cứng rắn hơn cả tường đồng vách sắt.
Chia tay liệu có buồn không? Đương nhiên là buồn rồi, nhưng bọn họ không thể hiện ra bên ngoài. Dù sao thì đối với người đã trải qua huấn luyện và đào tạo hơn mười năm trời như họ, đàn ông không quan trọng bằng tương lai của họ. Cho dù biết rõ đó có thể chỉ là hành động vô tâm, nhưng nhờ chẳng may có một phần trăm rất nhỏ là anh ta đến vì có mục đích khác thì sao?
Họ gần như bóp chết tất cả cơ hội ngay từ trong trứng nước một cách bản năng, không để vì một chút sơ suất của bản thân dẫn đến kết cục bi thảm.
Lúc này, Lam Anh đang thực hiện động tác gập bụng, đều đặn và chuẩn xác, mỗi động tác đều đạt đến cực hạn. Đó là điểm khác biệt giữa Lam Anh với những người bình thường, cô luôn tự nguyện nghiêm túc làm tốt từng chuyện một, không hề có bất cứ suy nghĩ tạp niệm nào trong đó.
“Lam Anh.” Một cô gái đang tập tay nói: “Cô có vẻ hơi khác với những người mới bắt đầu vào khai giảng.”
Bình luận facebook