Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1395
Chương 1395: Thay đổi
Đến giờ cơm tối, một cô gái hỏi: “Lam Anh, bạn trai cô làm nghề gì?”
Lam Anh ngây người, cô 3ngẩng đầu lên, có chút ngại ngùng nói: “Tôi chưa hỏi bao giờ.” “Phải hỏi chứ.” Cô gái đó nói: “Hôm 2nay buổi chiều nói chuyện tôi vừa hỏi xong, công việc của bạn trai tôi thì không có vấn đề gì, nhưn5g ba anh ấy là dân cờ bạc, tôi thấy dân cờ bạc thì không ổn, lỡ có chuyện gì thì khó nói lắm.” Cô g4ái còn lại nhìn cô ta: “Cô quyết định rồi à?” Cô gái gật đầu: “Chuyện rõ rành rành. Nhân lúc còn ch0ưa dính dáng quá sâu đến anh ta thì cắt đứt sớm thôi.” Hiện thực tàn khốc như vậy, tàn khốc đến mức khiến con người ta không tìm được lý do để biện giải. Lam Anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Tôi thì không có vấn đề gì, ngày mai gặp anh ấy tôi sẽ hỏi thử.” Cô gái gật đầu, đưa một thìa thức ăn vào miệng, “Nên làm rõ bối cảnh, trước đây có người từng chịu thiệt thòi, tuy không có ý gì khác, nhưng gây rắc rối thì chúng ta lại phải chịu thêm.” Bàn tay đang cầm thìa của Lam Anh khựng lại, đột nhiên cô có cảm giác ăn không có vị gì nữa. Ăn cơm xong tập luyện xong cô dựa người trên giường, gửi tin nhắn cho Sài Tranh Vanh: [Anh đang làm gì?] Sài Tranh Vanh: Anh đang làm việc, bạn gái của anh bây giờ đang làm gì thế?] Lam Anh suy nghĩ một lúc mới trả lời: Không có gì, cho nên mới hỏi anh làm gì, anh làm đi, ngày mai em sẽ liên lạc với anh.] Sài Tranh Vanh: [Ừm, bảo bối ngủ ngon.) Lam Anh không trả lời, vừa đến thời gian nghỉ ngơi cô đã đi ngủ đúng giờ. Sáng chủ nhật, Lam Anh dậy rất sớm, mở điện thoại ra mới biết Sài Tranh Vanh đã gửi tin nhắn nói đến từ rất sớm. Cô mở ra xem thời gian, bỗng thấy hơi gấp gáp, sao anh ta lại đến sớm như vậy chứ? Lam Anh vội vàng sắp xếp, xuống dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy xe Sài Tranh Vanh dỗ cách đó hai nhà. Cô vội vàng qua đó, gõ cửa sổ xe, cúi người nhìn anh ta. Sài Tranh Vanh lập tức xuống xe: “Sao lại sớm thế này?” Lam Anh liếc nhìn anh ta, “Sao anh đến sớm thể?”
Sài Tranh Vanh kéo tay cô cười: “Anh muốn gặp em sớm một chút.” Lam Anh lườm anh ta: “Đồ ngốc! Nhưng mà sớm quá! Sau này anh đừng đến sớm như vậy nữa, điện thoại em để im lặng, không nghe thấy đâu.” Sau này không tắt máy được nữa rồi, nếu không gặp phải tình huống như hôm nay thì sao? Mới sáng sớm tinh mơ đã đến rồi, không biết hai tiếng đồng hồ này anh ta đã đợi thế nào. Sài Tranh Vanh kéo cô lên xe: “Hôm nay em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.” Lam Ảnh: “Về đi, em thấy sắc mặt anh không được tốt, hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi đi.” Sài Tranh Vanh quay sang nhìn Lam Anh, nắm lấy tay cô, đặt đến bên môi hôn một cái: “Tuân mệnh nữ vương bệ hạ của tôi.” Sau khi vào phòng Lam Anh hỏi anh ta: “Anh ăn sáng chưa?” Suy nghĩ một lát cô nói ngay: “Chắc chắn là chưa rồi.” Nói xong Lam Anh đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy đồ ăn còn trong tủ ra, chuẩn bị làm đồ ăn sáng cho anh ta. Sài Tranh Vanh đi theo vào nhà bếp, ôm lấy Lam Anh từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, nói: “Anh nhớ em quá.” Lam Anh ngăn anh ta lại: “Ừm, em cũng nhớ anh. Anh đi ngủ đi, đợi em từ sớm như vậy, anh bị ngốc à? Đã không ngủ đủ giấc, lại còn đi tìm em sớm như vậy nữa...” Sài Tranh Vanh ôm cô không chịu buông ra, nói: “Anh chỉ nhớ em thôi... Bảo bối, em ở với anh một lát được không?” Nói qua nói lại thì ra là anh ta có chủ ý này, Lam Anh quay đầu lại lườm anh ta một cái, “Anh đi ngủ đi, em làm đồ ăn cho anh.” “Ăn xong có phải sẽ được ăn em không?” Lam Anh ngượng ngùng, anh ta vẫn không chịu buông tay, sau đó cô hơi xấu hổ cúi đầu xuống, “Ừm.” Sài Tranh Vanh quả nhiên buông tay ra rất nhanh, “Vậy anh đợi em.” “Đừng, em có chạy mất đâu, anh đi ngủ đi, nhanh lên, nếu không em sẽ giận đấy.” Lúc này Sài Tranh Vanh mới tình nguyện buông cô ra, vào nhà vệ sinh một lát rồi mới về phòng ngủ. Khi anh ta ngủ, Lam Anh ở bếp nấu đồ ăn.
Cô chế biến chỗ đổ ăn ít ỏi còn lại thành món ăn ngon nhất, làm xong cô lau tay, đi đến phòng ngủ tìm Sài Tranh Vanh, phát hiện anh ta ngủ rất say, cô không nỡ gọi, nhân cơ hội nay cô đi chợ mua chút đồ, khi về Sài Tranh Vanh vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Cô ngồi bên mép giường, nhìn thời gian, cơm sáng sắp biến thành cơm trưa được rồi, Lam Anh liền đứng dậy đi hâm lại hai món ăn rồi gọi anh ta dậy.
“Tranh Vanh, Tranh Vanh.” Lam Anh khẽ lay với anh ta.
Sài Tranh Vanh mở mắt, vừa nhìn thấy mặt cô anh ta liền cười, “Anh đang mơ thấy ác mộng, mở mắt ra đã nhìn thấy em, bỗng nhiên thấy sao lại may mắn đến thế...”
Lam Anh sờ mặt anh ta, “Có thật không? Anh đã mơ thấy cái gì?”
“Anh nằm mơ thấy em cãi nhau với anh, sau đó em đá cửa đi ra ngoài, không để ý đến anh nữa. Sau đó anh mở mắt ra là nhìn thấy em, tốt quá.” “Dậy ăn cơm đi. Nằm mơ thôi, đều là giả cả” Cô kéo tay anh ta, anh ta lười biếng không muốn nhúc nhích: “Anh không muốn dậy.” “Vậy anh ăn uống kiểu gì vậy?” Lam Anh lườm anh ta. Anh ta kéo cô vào trong lòng, nói: “Anh không muốn ăn cơm. Chỉ muốn ăn em thôi.”
Đến giờ cơm tối, một cô gái hỏi: “Lam Anh, bạn trai cô làm nghề gì?”
Lam Anh ngây người, cô 3ngẩng đầu lên, có chút ngại ngùng nói: “Tôi chưa hỏi bao giờ.” “Phải hỏi chứ.” Cô gái đó nói: “Hôm 2nay buổi chiều nói chuyện tôi vừa hỏi xong, công việc của bạn trai tôi thì không có vấn đề gì, nhưn5g ba anh ấy là dân cờ bạc, tôi thấy dân cờ bạc thì không ổn, lỡ có chuyện gì thì khó nói lắm.” Cô g4ái còn lại nhìn cô ta: “Cô quyết định rồi à?” Cô gái gật đầu: “Chuyện rõ rành rành. Nhân lúc còn ch0ưa dính dáng quá sâu đến anh ta thì cắt đứt sớm thôi.” Hiện thực tàn khốc như vậy, tàn khốc đến mức khiến con người ta không tìm được lý do để biện giải. Lam Anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Tôi thì không có vấn đề gì, ngày mai gặp anh ấy tôi sẽ hỏi thử.” Cô gái gật đầu, đưa một thìa thức ăn vào miệng, “Nên làm rõ bối cảnh, trước đây có người từng chịu thiệt thòi, tuy không có ý gì khác, nhưng gây rắc rối thì chúng ta lại phải chịu thêm.” Bàn tay đang cầm thìa của Lam Anh khựng lại, đột nhiên cô có cảm giác ăn không có vị gì nữa. Ăn cơm xong tập luyện xong cô dựa người trên giường, gửi tin nhắn cho Sài Tranh Vanh: [Anh đang làm gì?] Sài Tranh Vanh: Anh đang làm việc, bạn gái của anh bây giờ đang làm gì thế?] Lam Anh suy nghĩ một lúc mới trả lời: Không có gì, cho nên mới hỏi anh làm gì, anh làm đi, ngày mai em sẽ liên lạc với anh.] Sài Tranh Vanh: [Ừm, bảo bối ngủ ngon.) Lam Anh không trả lời, vừa đến thời gian nghỉ ngơi cô đã đi ngủ đúng giờ. Sáng chủ nhật, Lam Anh dậy rất sớm, mở điện thoại ra mới biết Sài Tranh Vanh đã gửi tin nhắn nói đến từ rất sớm. Cô mở ra xem thời gian, bỗng thấy hơi gấp gáp, sao anh ta lại đến sớm như vậy chứ? Lam Anh vội vàng sắp xếp, xuống dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy xe Sài Tranh Vanh dỗ cách đó hai nhà. Cô vội vàng qua đó, gõ cửa sổ xe, cúi người nhìn anh ta. Sài Tranh Vanh lập tức xuống xe: “Sao lại sớm thế này?” Lam Anh liếc nhìn anh ta, “Sao anh đến sớm thể?”
Sài Tranh Vanh kéo tay cô cười: “Anh muốn gặp em sớm một chút.” Lam Anh lườm anh ta: “Đồ ngốc! Nhưng mà sớm quá! Sau này anh đừng đến sớm như vậy nữa, điện thoại em để im lặng, không nghe thấy đâu.” Sau này không tắt máy được nữa rồi, nếu không gặp phải tình huống như hôm nay thì sao? Mới sáng sớm tinh mơ đã đến rồi, không biết hai tiếng đồng hồ này anh ta đã đợi thế nào. Sài Tranh Vanh kéo cô lên xe: “Hôm nay em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.” Lam Ảnh: “Về đi, em thấy sắc mặt anh không được tốt, hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi đi.” Sài Tranh Vanh quay sang nhìn Lam Anh, nắm lấy tay cô, đặt đến bên môi hôn một cái: “Tuân mệnh nữ vương bệ hạ của tôi.” Sau khi vào phòng Lam Anh hỏi anh ta: “Anh ăn sáng chưa?” Suy nghĩ một lát cô nói ngay: “Chắc chắn là chưa rồi.” Nói xong Lam Anh đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy đồ ăn còn trong tủ ra, chuẩn bị làm đồ ăn sáng cho anh ta. Sài Tranh Vanh đi theo vào nhà bếp, ôm lấy Lam Anh từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, nói: “Anh nhớ em quá.” Lam Anh ngăn anh ta lại: “Ừm, em cũng nhớ anh. Anh đi ngủ đi, đợi em từ sớm như vậy, anh bị ngốc à? Đã không ngủ đủ giấc, lại còn đi tìm em sớm như vậy nữa...” Sài Tranh Vanh ôm cô không chịu buông ra, nói: “Anh chỉ nhớ em thôi... Bảo bối, em ở với anh một lát được không?” Nói qua nói lại thì ra là anh ta có chủ ý này, Lam Anh quay đầu lại lườm anh ta một cái, “Anh đi ngủ đi, em làm đồ ăn cho anh.” “Ăn xong có phải sẽ được ăn em không?” Lam Anh ngượng ngùng, anh ta vẫn không chịu buông tay, sau đó cô hơi xấu hổ cúi đầu xuống, “Ừm.” Sài Tranh Vanh quả nhiên buông tay ra rất nhanh, “Vậy anh đợi em.” “Đừng, em có chạy mất đâu, anh đi ngủ đi, nhanh lên, nếu không em sẽ giận đấy.” Lúc này Sài Tranh Vanh mới tình nguyện buông cô ra, vào nhà vệ sinh một lát rồi mới về phòng ngủ. Khi anh ta ngủ, Lam Anh ở bếp nấu đồ ăn.
Cô chế biến chỗ đổ ăn ít ỏi còn lại thành món ăn ngon nhất, làm xong cô lau tay, đi đến phòng ngủ tìm Sài Tranh Vanh, phát hiện anh ta ngủ rất say, cô không nỡ gọi, nhân cơ hội nay cô đi chợ mua chút đồ, khi về Sài Tranh Vanh vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Cô ngồi bên mép giường, nhìn thời gian, cơm sáng sắp biến thành cơm trưa được rồi, Lam Anh liền đứng dậy đi hâm lại hai món ăn rồi gọi anh ta dậy.
“Tranh Vanh, Tranh Vanh.” Lam Anh khẽ lay với anh ta.
Sài Tranh Vanh mở mắt, vừa nhìn thấy mặt cô anh ta liền cười, “Anh đang mơ thấy ác mộng, mở mắt ra đã nhìn thấy em, bỗng nhiên thấy sao lại may mắn đến thế...”
Lam Anh sờ mặt anh ta, “Có thật không? Anh đã mơ thấy cái gì?”
“Anh nằm mơ thấy em cãi nhau với anh, sau đó em đá cửa đi ra ngoài, không để ý đến anh nữa. Sau đó anh mở mắt ra là nhìn thấy em, tốt quá.” “Dậy ăn cơm đi. Nằm mơ thôi, đều là giả cả” Cô kéo tay anh ta, anh ta lười biếng không muốn nhúc nhích: “Anh không muốn dậy.” “Vậy anh ăn uống kiểu gì vậy?” Lam Anh lườm anh ta. Anh ta kéo cô vào trong lòng, nói: “Anh không muốn ăn cơm. Chỉ muốn ăn em thôi.”
Bình luận facebook