Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Kỳ 7. NGUYÊN-GƯƠNG MẶT NHỮNG CÔ GÁITôi ngồi trong xe hồi lâu, mắt đăm đăm nhìn ra phía trước. Chiếc xe xám bạc của Peter Yeo đánh một đường vòng cung trước mũi xe tôi, chạy theo chiều ngược lại. Đèn đuôi xe nhấp nháy trong gương chiếu hậu, nhỏ dần, rồi mất hút. Tôi quờ tay nhặt gói thuốc phía trước mặt, châm một điếu, rít một hơi dài, lấy lại nhịp thở chậm rãi. Tôi bấm phím ghi âm trên điện thoại. Những câu đối thoại được lọc âm vẳng ra, sắc bén như các mảnh kim loại sắc nhọn, bay lơ lửng trong không gian nhỏ hẹp của xe. Từ lâu, tôi có thói quen ghi âm lại các trao đổi riêng với Peter. Thật khủng khiếp khi lắng nghe một lần nữa những cuộc đối đầu mà phần thua luôn thuộc về mình. Nhưng tôi không thể lảng tránh điều này. Phía sau bề mặt thông tin Peter truyền đạt, luôn hàm chứa một vài ẩn ý nhất định. Nếu sơ suất bỏ qua chúng, bất kể lúc nào tôi cũng có thể vấp phải sai lầm đắt giá. Tôi điều chỉnh âm thanh vang lên to hơn. Đây rồi. Đây là đoạn mà tôi cảm thấy có gì đó bất ổn.
- Chúng ta sẽ thoả thuận với hãng dược phẩm J&P theo mức giá 70 ngàn USD! - Cách phát âm và nhấn mạnh ở con số của Peter quả không chê vào đâu được.
- Tôi không đồng ý. Hãy để tôi thoả thuận với giám đốc J&P tại Việt Nam, tôi đạt sẽ thoả thuận được tối thiểu mức giá gấp năm lần con số anh đưa ra. Chắc chắn là như thế! - Tôi nói thẳng thừng.
- Tôi không nghi ngờ điều ấy! - Giọng Peter trơn mượt như một thỏi bơ - Nhưng tôi biết tôi đang nói gì. Và cậu thừa thông minh để nắm bắt lý do những điều tôi đưa ra.
- Tôi không thể để Red Sun làm tất cả những khoản việc quá lớn, chỉ để nhận lấy một khoản tiền mang ý nghĩa tượng trưng.
- Nếu cậu im lặng, ai biết được điều ấy? - Tiếng cười vang lên, đùng đục.
- Nếu tôi không chấp nhận hợp đồng này. Hoặc chấp nhận, nhưng làm không thành công? - Tôi đã nhìn thẳng vào mắt Peter khi đặt ra câu hỏi ấy.
- Uh huh! Cậu thật khôi hài, luôn biết đùa trên những vấn đề không nên đùa...
Tôi nghe lại đoạn ghi âm này thêm một lần nữa. Im lặng suy nghĩ. Thật kỳ lạ, một kẻ như Peter Yeo có mối quan tâm nào khác ngoài tiền. Gã từng bỏ ra ba tiếng đồng hồ, ngồi trong phòng tôi, rà soát tất cả những bản hợp đồng và bản thiết kế của các designer, chỉ để tìm ra các lý do thuyết phục nhất, sau đó đề nghị tôi sa thải hoặc hạ lương vài người làm việc kém hiệu quả. Dù gắng sức cưỡng chống, cuối cùng tôi cũng phải tuân thủ sự chi phối của gã. Chỉ có những designer hay final art work giỏi nhất được ở lại, được trả khoản lương đúng mức. Những nhân vật kém khả năng, hoặc đã từng giỏi nhưng các thiết kế về sau không còn hiệu quả, thì sẽ ra đi. Tôi từng nghĩ, nếu mình không là creative director, nếu mình không phải là người được công ty mẹ cài đặt, hẳn tôi cũng đã ra đi vào một ngày không định trước, rời bỏ những gì tôi đã gầy dựng cho Red Sun, dưới các bước sắp xếp tinh vi của Peter Yeo... Tôi tập trung nghĩ sâu hơn về bản hợp đồng sắp ký kết với đại diện hãng dược phẩm J&P. Chợt, tôi hiểu, tôi chẳng có quyền quyết định gì cả. Tất cả mọi thứ đã được sắp xếp sẵn. Số tiền thực sự mà J&P phải trả cho dự án thiết kế và quảng bá loạt mặt hàng sắp tung ra tại Việt Nam đã được thương lượng và sẽ thanh toán thẳng cho công ty mẹ tại Melbourn. Còn những gì tôi và các cộng sự kiếm được ở đây chỉ là một phần rất nhỏ. Tiền công trả cho ý tưởng, chi phí cho thiết kế và chế tác sản phẩm của nhân công Việt chỉ gói trọn trong khoản tiền 70 ngàn đô còm cõi. Chất xám rẻ bèo. Thật cay đắng khi nhận ra điều này. Nhưng lúc này đây, tôi làm gì được nhỉ? Những câu răn đe của Peter Yeo văng vẳng trong đầu tôi. Đúng, tôi không thể đùa với tính mạng cha tôi, với công việc làm ăn và tiền bạc của mọi người trong gia đình tôi. Bởi Peter và những người phía trên gã chẳng biết đùa bao giờ.
... Dụi kỹ đầu mẩu điếu thuốc, tôi tắt máy nút ghi âm trong điện thoại. Bóng tối đã thực sự buông xuống trên con đường. Những chiếc xe máy vùn vụt lao sượt qua tôi. Cuộc sống bận rộn, hối hả, không ngừng tiếp nối. Có lẽ tôi không nên mãi ngồi im và chìm vào chuỗi suy nghĩ u ám. Dù sao cũng cần làm một điều gì đó, trước khi tìm ra phương án khả dĩ thoát khỏi tình thế bức bối mà tôi đã tự buộc mình vào. Tôi vặn khoá và mở đèn. Chiếc xe lăn vào bóng tối tím sẫm trải rộng phía trước.
Không muốn về nhà, tôi chạy loanh quanh đâu đó kiếm nơi ăn tối. Ăn tối một mình không dễ chịu gì, nhưng còn hơn ngồi trong phòng ăn rộng lớn ở nhà, vừa ăn vừa coi báo hay dán mắt lên màn hình TV. Trước đây, thời gian mới về nước và bắt đầu gầy dựng Red Sun, tôi sống với một vài cô gái. Họ trẻ trung, đầu óc phóng khoáng và cũng như tôi, họ chẳng xem mối quan hệ ấy là quan trọng. Tình yêu không dính líu trong các mối quan hệ ấy. Tuy nhiên, khoảng vài ba tháng trở lại đây, tôi chán ngấy mọi thứ. Tôi chỉ tập trung đầu óc cho công việc. Thỉnh thoảng, nếu không thích các món ăn do chị giúp việc nấu, tôi dùng bữa tối ngoài quán, với vài người bạn, hoặc chỉ uống đôi chút trong bar rồi sau đó về ngủ. Trên đường đến quán bar quen thuộc, tôi sực nhớ còn một vài điểm trong dự án thiết kế cho J&P cần xem xét kỹ trước khi bắt tay vào thương thảo từng bước cụ thể. Tôi lái xe ghé qua Red Sun.
Hơn tám giờ tối. Thang máy trong cao ốc vắng vẻ. Tôi lên tầng 12. Những cánh cửa đóng im. Chỉ có một vệt sáng hắt ra từ khe cửa bên phòng Sales. Tôi bước đến gần cánh cửa. Tiếng nói chuyện điện thoại của một cô gái. Có lẽ cô ta đang nói với một ai đó trong gia đình ở quê về món tiền đã lo liệu xong. Cô ta hứa sẽ gửi tiền sớm bằng đường bưu điện trong nay mai. Số tiền hai mươi triệu. Im lặng. Âm thanh khe khẽ của tiếng khóc. Rồi hình như cô ta gạt nước mắt, nói tiếp về việc lo liệu học hành cho một đứa em sắp vào trường chuyên. Hứa hẹn sẽ gửi tiếp đợt sau, giúp ba má tiền sửa chữa ngôi nhà dột nát trước mùa mưa...
Tôi buông tay khỏi nắm nắm cửa, bỏ ý định bước vào nhìn qua phòng Sales. Chắc một nữ nhân viên nào ở lại văn phòng làm cho hết việc, vậy thôi. Ở lại làm khuya thế này, chắc chắn cô gái này chăm chỉ lắm. Hai mươi triệu, khoản tiền nhỏ nhặt trong tay những ai khá giả. Họ có thể tiêu hết gấp đôi, gấp ba lần con số đó trong một ngày, mua sắm, chơi bời. Thế nhưng, với mức lương của các cô gái trẻ ở tỉnh lẻ lên thành phố đi học và cố bám trụ ở lại, để có số tiền như thế gửi về nhà, hẳn phải làm việc và dành dụm vô cùng cực nhọc trong nhiều tháng trời. Khoảng cách, sự tương phản giàu nghèo mới khắc nghiệt làm sao. Câu chuyện trên điện thoại của nữ nhân viên sales tình cờ nghe được khiến tôi nao lòng. Tôi vào phòng làm việc của mình, tìm tập hồ sơ dự án J&P, cầm lấy mang xuống xe. Đêm nay, hẳn tôi sẽ thức để nghiên cứu kỹ hơn tài liệu và các điều khoản. Chuẩn bị xuống nhà, tôi chợt nhận ra có một bóng người từ phòng Sales đang chạy vội về phía cửa thang máy, dáng chạy hơi lảo đảo. Tôi bấm nút chờ. Bước vào là cô gái mảnh khảnh, ăn mặc giản dị,với gương mặt trắng xanh còn mờ vệt nước. Đôi mắt hơi sưng đỏ. Hẳn đây là cô gái đã khóc ban nãy. Tôi nhớ láng máng nhân viên sales này là Hoàng Anh. Cô gái ngước lên, hơi giật mình.
- Cô xong việc muộn vậy ư? - Tôi hỏi với đôi chút quan tâm.
Hoàng Anh nhìn tôi, đôi mắt buồn rầu. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một gương mặt nào mỏi mệt đến vậy.
- Việc nhiều lắm hả? Chắc là chị Bảo giao cho cô theo đuổi hợp đồng với một khách hàng quan trọng? - Tôi vẫn nói, cốt sao xoá bỏ sự im lặng.
Đèn hiệu báo đã đến tầng trệt. Hoàng Anh sẽ ra trước. Còn tôi phải xuống tiếp tầng hầm để xe. Thế nhưng, cô gái bỗng ngã khuỵu xuống, đổ vào tay tôi. Tôi bàng hoàng. Cô gái đã ngất đi. Tôi đóng cửa thang máy, đi xuống tiếp. Chẳng có ai có thể giúp đỡ. Tôi sẽ đưa cô gái này về nhà của cô vậy. Ra khỏi thang máy, tôi bế Hoàng Anh trên tay,đặt vào băng ghế sau của xe. Tôi cố lay gọi cô, hỏi địa chỉ. Cặp môi nhợt nhạt mím chặt. Đôi mí mắt xanh tái co giật nhẹ. Lưỡng lự giây lát, tôi mở túi xách của Hoàng Anh. Trong cái ví phụ nữ nhỏ bằng da rẻ tiền, có lẽ có địa chỉ nơi cô đang sống. Vài tờ tiền lẻ. Một cái thẻ gửi xe. Một tờ giấy đăng ký tạm trú gấp tư. Số nhà của cô đây rồi. Con hẻm trong một khu lao động. Ngoài ra còn có một tấm vé số cài cẩn thận trong lớp nylon nhỏ vốn là nơi các cô gái hay cài hình trong ví. Chi tiết nhỏ nhặt này lại gợi nên sự thương cảm bất chợt. Cô gái xinh đẹp, cần cù làm việc, sống giản dị thanh cảnh, đầy trách nhiệm và lo toan cho gia đình. Còn cho riêng mình, có lẽ cô chỉ cho phép mình mơ mộng đôi chút với tấm vé số này. Tôi gấp chiếc ví, cất lại nó vào túi xách. Tôi ngoảnh nhìn cô gái tội nghiệp vẫn nằm thiêm thiếp băng ghế sau, rồi tôi lái xe đi.
Đến gần nhà, Hoàng Anh tỉnh lại. Nhận ra đang nằm trong xe tôi, cô hoảng hốt đôi chút. Khi xuống xe, cô khe khẽ cảm ơn tôi. Đôi mắt to tràn đầy ánh sáng và nghị lực thoáng cụp xuống. Tôi xúc động lạ lùng. Đã quá lâu, tim tôi mới một lần đập nhanh như vậy. Vào sau tay lái, tôi gắng trấn tĩnh bằng ý nghĩ sẽ đi uống một chút gì đó. Ừ, một kẻ như tôi không nên xao động vì ai cả.
Quán bar tôi đến gần 10 giờ khuya nên khá đông. Trên sân khấu, ban nhạc đang chơi mấy bài nhạc xưa khá du dương. Tôi bỗng chú ý cô nhóc mặc áo màu xanh sẫm, sợi dây chuyền gỗ to tướng quấn quanh cổ và thả một vòng trước ngực. Dáng vẻ cô ta chơi cello thật kỳ quái. Cô nhóc đứng im, mặt lim dim. Nhưng thỉnh thoảng, vào những lúc khó ngờ nhất, cô nàng lại giật mạnh cánh tay, lắc lư mái tóc ngắn rất ngộ nghĩnh. Tôi nhìn kỹ hơn, bật cười. Tưởng ai xa lạ, chính là Lim, cô nhóc đang tập sự designer ở Red Sun. Kết thúc phần trình diễn, chẳng khó khăn gì, với đôi mắt tinh quái, cô nhóc phát hiện ra tôi trong đám đông. Cô sà đến, mang theo cốc nước chanh to bự, một thức uống cũng kỳ quái nốt giữa không gian sang trọng này.
- Chào! Cô khoẻ thật đấy. Sáng đi học, chiều đi làm thiết kế. Tối cô còn chơi nhạc nữa sao? - Tôi hơi nheo mắt.
- Vâng, tại sao không cơ chứ? Nhất là khi em có thời gian? - Cô nhóc cười rạng rỡ, hoàn toàn chẳng để ý đến sự châm biếm trong giọng nói của tôi.
- Cô cần tiền nhiều đến thế ư?
- Ồ, hồi trước thì không, nhưng bây giờ khác rồi. Em quyết định tự mình phải kiếm được 50 triệu trong nửa năm - Lim nói thẳng thắn.
- Một designer nít ranh và vô trách nhiệm như cô cần gì đến một khoản tiền lớn như thế?
- Ồ, cần chứ. Em đang muốn trang bị máy móc để là một designer giỏi, gây ấn tượng tốt ở Red Sun. Lẽ ra, em đã có thể sở hữu một chiếc máy Mac. Nhưng tờ vé số trúng độc đắc của em bị mất cắp rồi...
Chắc cô nhóc này lại ba hoa gì nữa đây. Tôi không chú ý vào câu chuyện nữa. Uống xong ly rượu, cảm thấy không khí ở đây hơi ồn ào, tôi quyết định về nhà sớm. Tôi nhìn qua Lim, nói nhanh: "Khi nào thì cô đưa cho tôi bản vẽ poster nhãn hiệu mỹ phẩm?". "Chiều mai, thưa anh!" - Lim đáp ngay, mắt mở to, khoái trá và vô tư lự. Thật khác lạ làm sao với vẻ mặt mệt mỏi của Hoàng Anh. Thế mà họ cùng độ tuổi đấy. Phát hiện nàykhiến tôi một lần nữa ngạc nhiên.
Tôi về nhà. Xe dừng xe và tự mở cổng. Một bóng người từ bóng tối bước ra, tiến về gần tôi. Một cô gái cao lớn, tóc ngắn. Cô ta bước đến gần tôi. Ánh đèn đường hắt vào bộ quần áo sang trọng. Đôi môi tô màu đỏ sẫm, gần như đen. Đôi mắt rực lên tia nhìn quái quỷ. Sống lưng tôi lạnh toát khi tôi kịp nhận ra gương mặt đối diện thuộc về ai.
- Chúng ta sẽ thoả thuận với hãng dược phẩm J&P theo mức giá 70 ngàn USD! - Cách phát âm và nhấn mạnh ở con số của Peter quả không chê vào đâu được.
- Tôi không đồng ý. Hãy để tôi thoả thuận với giám đốc J&P tại Việt Nam, tôi đạt sẽ thoả thuận được tối thiểu mức giá gấp năm lần con số anh đưa ra. Chắc chắn là như thế! - Tôi nói thẳng thừng.
- Tôi không nghi ngờ điều ấy! - Giọng Peter trơn mượt như một thỏi bơ - Nhưng tôi biết tôi đang nói gì. Và cậu thừa thông minh để nắm bắt lý do những điều tôi đưa ra.
- Tôi không thể để Red Sun làm tất cả những khoản việc quá lớn, chỉ để nhận lấy một khoản tiền mang ý nghĩa tượng trưng.
- Nếu cậu im lặng, ai biết được điều ấy? - Tiếng cười vang lên, đùng đục.
- Nếu tôi không chấp nhận hợp đồng này. Hoặc chấp nhận, nhưng làm không thành công? - Tôi đã nhìn thẳng vào mắt Peter khi đặt ra câu hỏi ấy.
- Uh huh! Cậu thật khôi hài, luôn biết đùa trên những vấn đề không nên đùa...
Tôi nghe lại đoạn ghi âm này thêm một lần nữa. Im lặng suy nghĩ. Thật kỳ lạ, một kẻ như Peter Yeo có mối quan tâm nào khác ngoài tiền. Gã từng bỏ ra ba tiếng đồng hồ, ngồi trong phòng tôi, rà soát tất cả những bản hợp đồng và bản thiết kế của các designer, chỉ để tìm ra các lý do thuyết phục nhất, sau đó đề nghị tôi sa thải hoặc hạ lương vài người làm việc kém hiệu quả. Dù gắng sức cưỡng chống, cuối cùng tôi cũng phải tuân thủ sự chi phối của gã. Chỉ có những designer hay final art work giỏi nhất được ở lại, được trả khoản lương đúng mức. Những nhân vật kém khả năng, hoặc đã từng giỏi nhưng các thiết kế về sau không còn hiệu quả, thì sẽ ra đi. Tôi từng nghĩ, nếu mình không là creative director, nếu mình không phải là người được công ty mẹ cài đặt, hẳn tôi cũng đã ra đi vào một ngày không định trước, rời bỏ những gì tôi đã gầy dựng cho Red Sun, dưới các bước sắp xếp tinh vi của Peter Yeo... Tôi tập trung nghĩ sâu hơn về bản hợp đồng sắp ký kết với đại diện hãng dược phẩm J&P. Chợt, tôi hiểu, tôi chẳng có quyền quyết định gì cả. Tất cả mọi thứ đã được sắp xếp sẵn. Số tiền thực sự mà J&P phải trả cho dự án thiết kế và quảng bá loạt mặt hàng sắp tung ra tại Việt Nam đã được thương lượng và sẽ thanh toán thẳng cho công ty mẹ tại Melbourn. Còn những gì tôi và các cộng sự kiếm được ở đây chỉ là một phần rất nhỏ. Tiền công trả cho ý tưởng, chi phí cho thiết kế và chế tác sản phẩm của nhân công Việt chỉ gói trọn trong khoản tiền 70 ngàn đô còm cõi. Chất xám rẻ bèo. Thật cay đắng khi nhận ra điều này. Nhưng lúc này đây, tôi làm gì được nhỉ? Những câu răn đe của Peter Yeo văng vẳng trong đầu tôi. Đúng, tôi không thể đùa với tính mạng cha tôi, với công việc làm ăn và tiền bạc của mọi người trong gia đình tôi. Bởi Peter và những người phía trên gã chẳng biết đùa bao giờ.
... Dụi kỹ đầu mẩu điếu thuốc, tôi tắt máy nút ghi âm trong điện thoại. Bóng tối đã thực sự buông xuống trên con đường. Những chiếc xe máy vùn vụt lao sượt qua tôi. Cuộc sống bận rộn, hối hả, không ngừng tiếp nối. Có lẽ tôi không nên mãi ngồi im và chìm vào chuỗi suy nghĩ u ám. Dù sao cũng cần làm một điều gì đó, trước khi tìm ra phương án khả dĩ thoát khỏi tình thế bức bối mà tôi đã tự buộc mình vào. Tôi vặn khoá và mở đèn. Chiếc xe lăn vào bóng tối tím sẫm trải rộng phía trước.
Không muốn về nhà, tôi chạy loanh quanh đâu đó kiếm nơi ăn tối. Ăn tối một mình không dễ chịu gì, nhưng còn hơn ngồi trong phòng ăn rộng lớn ở nhà, vừa ăn vừa coi báo hay dán mắt lên màn hình TV. Trước đây, thời gian mới về nước và bắt đầu gầy dựng Red Sun, tôi sống với một vài cô gái. Họ trẻ trung, đầu óc phóng khoáng và cũng như tôi, họ chẳng xem mối quan hệ ấy là quan trọng. Tình yêu không dính líu trong các mối quan hệ ấy. Tuy nhiên, khoảng vài ba tháng trở lại đây, tôi chán ngấy mọi thứ. Tôi chỉ tập trung đầu óc cho công việc. Thỉnh thoảng, nếu không thích các món ăn do chị giúp việc nấu, tôi dùng bữa tối ngoài quán, với vài người bạn, hoặc chỉ uống đôi chút trong bar rồi sau đó về ngủ. Trên đường đến quán bar quen thuộc, tôi sực nhớ còn một vài điểm trong dự án thiết kế cho J&P cần xem xét kỹ trước khi bắt tay vào thương thảo từng bước cụ thể. Tôi lái xe ghé qua Red Sun.
Hơn tám giờ tối. Thang máy trong cao ốc vắng vẻ. Tôi lên tầng 12. Những cánh cửa đóng im. Chỉ có một vệt sáng hắt ra từ khe cửa bên phòng Sales. Tôi bước đến gần cánh cửa. Tiếng nói chuyện điện thoại của một cô gái. Có lẽ cô ta đang nói với một ai đó trong gia đình ở quê về món tiền đã lo liệu xong. Cô ta hứa sẽ gửi tiền sớm bằng đường bưu điện trong nay mai. Số tiền hai mươi triệu. Im lặng. Âm thanh khe khẽ của tiếng khóc. Rồi hình như cô ta gạt nước mắt, nói tiếp về việc lo liệu học hành cho một đứa em sắp vào trường chuyên. Hứa hẹn sẽ gửi tiếp đợt sau, giúp ba má tiền sửa chữa ngôi nhà dột nát trước mùa mưa...
Tôi buông tay khỏi nắm nắm cửa, bỏ ý định bước vào nhìn qua phòng Sales. Chắc một nữ nhân viên nào ở lại văn phòng làm cho hết việc, vậy thôi. Ở lại làm khuya thế này, chắc chắn cô gái này chăm chỉ lắm. Hai mươi triệu, khoản tiền nhỏ nhặt trong tay những ai khá giả. Họ có thể tiêu hết gấp đôi, gấp ba lần con số đó trong một ngày, mua sắm, chơi bời. Thế nhưng, với mức lương của các cô gái trẻ ở tỉnh lẻ lên thành phố đi học và cố bám trụ ở lại, để có số tiền như thế gửi về nhà, hẳn phải làm việc và dành dụm vô cùng cực nhọc trong nhiều tháng trời. Khoảng cách, sự tương phản giàu nghèo mới khắc nghiệt làm sao. Câu chuyện trên điện thoại của nữ nhân viên sales tình cờ nghe được khiến tôi nao lòng. Tôi vào phòng làm việc của mình, tìm tập hồ sơ dự án J&P, cầm lấy mang xuống xe. Đêm nay, hẳn tôi sẽ thức để nghiên cứu kỹ hơn tài liệu và các điều khoản. Chuẩn bị xuống nhà, tôi chợt nhận ra có một bóng người từ phòng Sales đang chạy vội về phía cửa thang máy, dáng chạy hơi lảo đảo. Tôi bấm nút chờ. Bước vào là cô gái mảnh khảnh, ăn mặc giản dị,với gương mặt trắng xanh còn mờ vệt nước. Đôi mắt hơi sưng đỏ. Hẳn đây là cô gái đã khóc ban nãy. Tôi nhớ láng máng nhân viên sales này là Hoàng Anh. Cô gái ngước lên, hơi giật mình.
- Cô xong việc muộn vậy ư? - Tôi hỏi với đôi chút quan tâm.
Hoàng Anh nhìn tôi, đôi mắt buồn rầu. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một gương mặt nào mỏi mệt đến vậy.
- Việc nhiều lắm hả? Chắc là chị Bảo giao cho cô theo đuổi hợp đồng với một khách hàng quan trọng? - Tôi vẫn nói, cốt sao xoá bỏ sự im lặng.
Đèn hiệu báo đã đến tầng trệt. Hoàng Anh sẽ ra trước. Còn tôi phải xuống tiếp tầng hầm để xe. Thế nhưng, cô gái bỗng ngã khuỵu xuống, đổ vào tay tôi. Tôi bàng hoàng. Cô gái đã ngất đi. Tôi đóng cửa thang máy, đi xuống tiếp. Chẳng có ai có thể giúp đỡ. Tôi sẽ đưa cô gái này về nhà của cô vậy. Ra khỏi thang máy, tôi bế Hoàng Anh trên tay,đặt vào băng ghế sau của xe. Tôi cố lay gọi cô, hỏi địa chỉ. Cặp môi nhợt nhạt mím chặt. Đôi mí mắt xanh tái co giật nhẹ. Lưỡng lự giây lát, tôi mở túi xách của Hoàng Anh. Trong cái ví phụ nữ nhỏ bằng da rẻ tiền, có lẽ có địa chỉ nơi cô đang sống. Vài tờ tiền lẻ. Một cái thẻ gửi xe. Một tờ giấy đăng ký tạm trú gấp tư. Số nhà của cô đây rồi. Con hẻm trong một khu lao động. Ngoài ra còn có một tấm vé số cài cẩn thận trong lớp nylon nhỏ vốn là nơi các cô gái hay cài hình trong ví. Chi tiết nhỏ nhặt này lại gợi nên sự thương cảm bất chợt. Cô gái xinh đẹp, cần cù làm việc, sống giản dị thanh cảnh, đầy trách nhiệm và lo toan cho gia đình. Còn cho riêng mình, có lẽ cô chỉ cho phép mình mơ mộng đôi chút với tấm vé số này. Tôi gấp chiếc ví, cất lại nó vào túi xách. Tôi ngoảnh nhìn cô gái tội nghiệp vẫn nằm thiêm thiếp băng ghế sau, rồi tôi lái xe đi.
Đến gần nhà, Hoàng Anh tỉnh lại. Nhận ra đang nằm trong xe tôi, cô hoảng hốt đôi chút. Khi xuống xe, cô khe khẽ cảm ơn tôi. Đôi mắt to tràn đầy ánh sáng và nghị lực thoáng cụp xuống. Tôi xúc động lạ lùng. Đã quá lâu, tim tôi mới một lần đập nhanh như vậy. Vào sau tay lái, tôi gắng trấn tĩnh bằng ý nghĩ sẽ đi uống một chút gì đó. Ừ, một kẻ như tôi không nên xao động vì ai cả.
Quán bar tôi đến gần 10 giờ khuya nên khá đông. Trên sân khấu, ban nhạc đang chơi mấy bài nhạc xưa khá du dương. Tôi bỗng chú ý cô nhóc mặc áo màu xanh sẫm, sợi dây chuyền gỗ to tướng quấn quanh cổ và thả một vòng trước ngực. Dáng vẻ cô ta chơi cello thật kỳ quái. Cô nhóc đứng im, mặt lim dim. Nhưng thỉnh thoảng, vào những lúc khó ngờ nhất, cô nàng lại giật mạnh cánh tay, lắc lư mái tóc ngắn rất ngộ nghĩnh. Tôi nhìn kỹ hơn, bật cười. Tưởng ai xa lạ, chính là Lim, cô nhóc đang tập sự designer ở Red Sun. Kết thúc phần trình diễn, chẳng khó khăn gì, với đôi mắt tinh quái, cô nhóc phát hiện ra tôi trong đám đông. Cô sà đến, mang theo cốc nước chanh to bự, một thức uống cũng kỳ quái nốt giữa không gian sang trọng này.
- Chào! Cô khoẻ thật đấy. Sáng đi học, chiều đi làm thiết kế. Tối cô còn chơi nhạc nữa sao? - Tôi hơi nheo mắt.
- Vâng, tại sao không cơ chứ? Nhất là khi em có thời gian? - Cô nhóc cười rạng rỡ, hoàn toàn chẳng để ý đến sự châm biếm trong giọng nói của tôi.
- Cô cần tiền nhiều đến thế ư?
- Ồ, hồi trước thì không, nhưng bây giờ khác rồi. Em quyết định tự mình phải kiếm được 50 triệu trong nửa năm - Lim nói thẳng thắn.
- Một designer nít ranh và vô trách nhiệm như cô cần gì đến một khoản tiền lớn như thế?
- Ồ, cần chứ. Em đang muốn trang bị máy móc để là một designer giỏi, gây ấn tượng tốt ở Red Sun. Lẽ ra, em đã có thể sở hữu một chiếc máy Mac. Nhưng tờ vé số trúng độc đắc của em bị mất cắp rồi...
Chắc cô nhóc này lại ba hoa gì nữa đây. Tôi không chú ý vào câu chuyện nữa. Uống xong ly rượu, cảm thấy không khí ở đây hơi ồn ào, tôi quyết định về nhà sớm. Tôi nhìn qua Lim, nói nhanh: "Khi nào thì cô đưa cho tôi bản vẽ poster nhãn hiệu mỹ phẩm?". "Chiều mai, thưa anh!" - Lim đáp ngay, mắt mở to, khoái trá và vô tư lự. Thật khác lạ làm sao với vẻ mặt mệt mỏi của Hoàng Anh. Thế mà họ cùng độ tuổi đấy. Phát hiện nàykhiến tôi một lần nữa ngạc nhiên.
Tôi về nhà. Xe dừng xe và tự mở cổng. Một bóng người từ bóng tối bước ra, tiến về gần tôi. Một cô gái cao lớn, tóc ngắn. Cô ta bước đến gần tôi. Ánh đèn đường hắt vào bộ quần áo sang trọng. Đôi môi tô màu đỏ sẫm, gần như đen. Đôi mắt rực lên tia nhìn quái quỷ. Sống lưng tôi lạnh toát khi tôi kịp nhận ra gương mặt đối diện thuộc về ai.
Bình luận facebook