Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
a-5.txt
Chương 5: Khúc hát xưa
Vị khách mời khẽ vỗ vỗ vào lưng Thời Nghi.
Cô bừng tỉnh: “Cảm ơn. Cảm ơn quý vị.”
Cô nhận lấy cúp ngọc, do đứng ở nơi được chiếu sáng nhất trên sân khấu nên nhìn mỗi người đều chỉ thấy đường nét, cô thấy Châu Sinh Thần khẽ bắt chéo chân, điều chỉnh lại tư thế ngồi.
“Tôi không phải một người giỏi ăn nói,” Thời Nghi rất khiêm tốn, “vì thế tôi chỉ muốn nói cảm ơn. Tôi hi vọng có thể tiếp tục lồng tiếng cho mỗi bộ phim điện ảnh, phim truyền hình, phim phóng sự, những bộ phim được mua bản quyền của các bạn.”
Cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức mọi người đều tưởng cô vẫn chưa nói xong.
Vì vậy tất cả vẫn yên lặng chờ đợi.
Thời Nghi im lặng một lát, không thể không mỉm cười rồi nói cảm ơn lần nữa.
Sau đó hơi nâng cúp hình tháp trong tay lên. Váy dài màu lam chấm đất vốn là cảnh xuân vô hạn, cô lại kiên quyết chọn kiểu dáng cổ điển che đi cánh tay, cả người chỉ có một món trang sức chính là sợi dây chuyền phỉ thuý mà hôm gặp mặt mẹ Châu Sinh Thần tặng, nó xanh đến mức dường như có nước nhỏ xuống từ đó.
Cô không mỉm cười, thậm chí còn gấp gáp muốn rời đi.
Tất cả mọi người bây giờ mới ý thức được cô đã nói xong.
Tiếng vỗ tay vang lên, cô nhấc tà váy rời khỏi sân khấu, đi xuống từ nơi ánh sáng rực rỡ nhất. Sau lưng đã có nghệ sĩ khác lên sân khấu, biểu diễn trong làn khói mờ ảo.
Dưới sân khấu trong bóng tối Thời Nghi lén lút đi tới bên anh.
Châu Sinh Thần thấy cô đi giày cao gót, anh khẽ nắm lấy tay cô, dẫn cô tới ngồi bên cạnh mình.
“Sao anh lại ở đây?” Cô vừa an vị liền ghé tai hỏi anh.
Anh hơi trầm ngâm, cũng cảm thấy vị trí của mình quá nổi bật: “Anh chỉ nói với họ muốn cho em một sự bất ngờ, muốn ngồi ở nơi có thể nhìn rõ em, đây là sự sắp xếp của chú Lâm.”
Cô khẽ cười: “Anh biết chỗ anh ngồi là chỗ nào không?”
“Đại khái đoán ra rồi.” Vẻ mặt của anh có phần bối rối.
“Vậy… bây giờ chúng ta đi chứ?”
“Em không đợi đến kết thúc sao?”
“Không cần đâu.” Cô lắc đầu. “Em thế nào cũng được.”
Anh là người ngoài ngành, ở nơi ồn ào như thế này cô cũng khó chịu thay anh.
Châu Sinh Thần nghiêng đầu nhìn cô.
Cô nghi hoặc nhìn anh.
“Hôm nay mẹ anh hỏi, tại sao muốn đính hôn với em.”
Cô “vâng” một tiếng.
“Anh nói em rất phù hợp với anh.”
Do nơi này ồn ào nên hai người đều gần như ghé sát thì thầm vào tai nhau mới có thể nghe rõ được đối phương nói gì.
Lúc anh nói câu này bên tai, Thời Nghi thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp nhàn nhạt. Tai cô hơi nóng, dần dần mặt cũng đỏ lên. Cô không ngồi im được nữa, tay khẽ động đậy.
Từ lúc mới ngồi xuống, anh vẫn luôn nắm tay cô.
Cô cử động, Châu Sinh Thần đương biết, anh vẫn mỉm cười, đứng lên im lặng dắt cô đi về phía cửa bên. Vị trí quá bắt mắt cộng với người đẹp Thời Nghi đáng kinh ngạc nhất đêm nay cũng đủ thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. Thời Nghi cảm thấy rất nhiều người đang nhìn về phía mình, cô nhìn anh, ngược lại Châu Sinh Thần vẫn thoải mái như thường.
Hai người rời khỏi đại sảnh, đằng sau vẫn còn tiếng xì xào bàn luận.
Nhất là những người ngồi ở hàng ghế đầu tiên đều không ngờ tới, vị khách thần bí kia đến chỉ vì một diễn viên lồng tiếng. Tuy nhiên nghĩ kĩ thì với phẩm giá và diện mạo của Thời Nghi, việc này cũng không quá bất ngờ. Có người khẽ hỏi: “Một trong bốn giọng nữ nổi danh của đại lục không ngờ lại xinh đẹp đến thế, quản lý của cô ấy là ai?”
“Mỹ Lâm của Đông Thị.” Người thứ hai cười. “Tôi cũng chẳng dám tin trong tay cô ấy lại có con át chủ bài đến như vậy, tới hôm nay còn chưa nâng đỡ lên cũng không biết là đợi đến lúc nào nữa.”
“Đợi cái gì?” Người nọ lắc đầu. “Cô đúng là không biết nhìn hàng, sợi dây chuyền phỉ thuý cô ấy đeo tối này cũng đủ quay một bộ phim Hoàng Kim Giáp rồi đấy. Tôi đoán là do cô ấy không muốn xuất hiện mà thôi.”
Người kia líu lưỡi: “Chẳng trách quản lý hạng nhất như Mỹ Lâm cũng có thể nhẫn nhịn không nâng cô ấy lên.”
Thời Nghi không hề biết sự xuất hiện đột ngột của Châu Sinh Thần khiến mình trở thành đề tài nóng hổi trong bữa tiệc chúc mừng.
Có người lén tiết lộ người ngồi ở vị trí đó họ Châu.
Đi sâu hơn nữa thì không ai hiểu rõ thân thế của anh.
Lúc họ đi ra cũng chưa đến chín giờ.
Khi xe từ gara ra ngoài có thể thấy rất nhiều người đợi trước cửa nhà hát. Đèn đuốc sáng trưng, xe qua người lại.
Chú Lâm hỏi có cần đi thử lễ phục không, Châu Sinh Thần đáp được.
“Thử lễ phục?” Thời Nghi lấy làm lạ.
Anh có số đo chi tiết của cô, đã gửi đến đủ loại lễ phục, thậm chí còn rất phù hợp với phong cách của cô, cổ điển kín đáo. Nhiều như vậy có khi đủ cho mười lần đính hôn ấy chứ, chẳng lẽ vẫn còn thử tiếp?
“Tối nay em mặc bộ váy này, anh cảm thấy rất đẹp.” Châu Sinh Thần thản nhiên. “Vì thế hẹn trước người may bộ lễ phục này, muốn đặt thêm vài bộ mới.”
“Bộ này không được sao?”
“Rất được.” Anh cười. “Chỉ có điều muốn lúc đính hôn em sẽ mặc đồ mới.”
Cô bừng tỉnh.
Mãi đến khi xe ra khỏi Thượng Hải cô mới bắt đầu suy đoán, có phải anh muốn đưa mình về Trấn Giang không. May thay cô nhận ra đường về Trấn Giang không phải hướng đó, mà là đi đến một trấn nhỏ không biết tên.
Nơi đây không hề giống thành phố lớn, đến đêm rồi mà đèn đuốc vẫn sáng choang, ở đây mỗi nhà chỉ mở một ngọn đèn.
Thời Nghi mặc lễ phục, khoác áo vest của Châu Sinh Thần, xuống xe đi vài bước thì tới trước một căn biệt thự nhỏ. Nhìn có vẻ là hộ gia đình chứ không phải là mặt tiền cửa hàng may mặc. Cô nghi ngờ nhìn xung quanh, lúc này Châu Sinh Thần mới lên tiếng giải thích: “Người nhà này mười mấy đời đều làm nghề may, đến thế hệ trẻ bây giờ vẫn duy trì.”
Thời Nghi nghĩ ngợi: “Đừng nói với em ở đây có nhà thiết kế quốc tế bí ẩn nào đó nhé?”
“Cái này thì không.” Anh cười: “Gia sản nhà họ không tầm thường, không cần phải may quần áo cho người khác nữa, chỉ có điều di huấn tổ tiên để lại là không để mất đi nghề gia truyền, nên thế hệ sau thường đi khắp nơi học hỏi rồi về kế thừa sản nghiệp.”
“Vì thế có sự kết hợp giữa phong cách Trung Quốc truyền thống và Châu Âu hiện đại.”
Thời Nghi cúi đầu nhìn lễ phục của mình. “Chẳng trách tất cả quần áo anh đưa đến đều rất đặc biệt, cũng cực kỳ tinh tế, không giống lễ phục bình thường.”
Chú Lâm gõ cửa, không lâu sau có người ra mở.
Họ thấy chú Lâm bèn cung kính chào, nhưng lại không biết Châu Sinh Thần.
Hai người đi theo vào trong sân, bên trong trông cũng không lớn lắm. Đá xanh điêu khắc trên nền đất, cửa đá được chạm khắc tinh xảo, tầng lâu không cao ẩn hiện trong rừng cây. May mà từ lâu đã dùng đèn đường phục cổ thay thế đèn lồng, nếu không Thời Nghi sẽ hoài nghi sắp có cô gái áo đỏ truyền thống bất ngờ bước ra.
Thời Nghi khẽ nói: “Biệt thự như thế này giống nhà cổ Giang Nam.”
Châu Sinh Thần nói: “Ý em là nhà tổ của anh không giống?”
Thời Nghi lắc đầu: “Nhà anh rộng quá, em cũng không đếm rõ được có mấy khu.”
Anh gật đầu: “Nghe có vẻ giống nhà giàu mới nổi?”
Cô lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Không phải là nhà giàu mới nổi, giống như nơi quay phim ma của Hồng Kông ấy.”
Anh lắc đầu cười: “Nơi ấy cũng không thường xuyên có người ở, chỉ có lúc tế tổ mọi người mới về.”
“Bình thường có người trông nom không?”
“Mỗi đời đều có, thường là quản gia già nhất tới dưỡng lão.” Anh nói. “Nửa là trông coi, nửa là an dưỡng.” Trong lúc hai người nói chuyện thì một người phụ nữ trung tuổi bước ra đón, vén tấm màn thêu lên: “Ngài Lâm, ngài ngồi đây trước, để tôi đi gọi bà chủ.” Chú Lâm gật đầu: “Nói với bà chủ hôm nay chủ nhân của tôi tới, muốn tự tay chọn kiểu dáng y phục.”
Bà “vâng” một tiếng rồi đi, không lâu sau liền có người đem trà lên.
Thời Nghi và Châu Sinh Thần vừa mới bưng tách trà còn chưa kịp uống đã thấy có hai người đàn ông và hai người phụ nữ đi tới, ngoài một bà cụ già ra thì ba người kia còn khá trẻ.
Hai người đàn ông, một mặc áo dài, một mặc âu phục, người không biết còn tưởng đã đến phim trường nào đó. Cô gái thì mặc áo phông và váy dài, ôm một tập tranh, cũng coi như có vẻ ngoài bình thường.
Có lẽ chỉ ở đây mới nhìn thấy quần áo cả Trung Quốc cả Châu Âu được vận dụng như thế này.
Thời Nghi ngẩn ra, ánh mắt của người đàn ông mặc áo dài lướt qua rồi rơi trên người Thời Nghi: “Tôi đoán vị này chắc là cô Thời Nghi.” Cô gái cười rộ lên: “Phí lời mà, chỉ có cô đây là phụ nữ thì đương nhiên đúng rồi. À, anh ba này, bộ cô ấy mặc là do anh hai làm, lần này anh hai thắng rồi.”
“Ba cái đứa này…” Bà cụ cười khoát tay, “phải tôn trọng khách.”
Bà cụ đi tới thấy chú Lâm đứng một bên liền đoán ra thân phận của Châu Sinh Thần, mỉm cười gật đầu: “Cậu cả, già này đã từng gặp lúc cậu bốn tuổi. Nhiều năm qua may cho cậu không ít y phục nhưng vẫn chưa gặp lại, không ngờ hôm nay cậu lại đưa cô dâu tới.”
Châu Sinh Thần đang muốn đứng dậy thì bà cụ đã ngồi xuống trước: “Già này ấy à, chân không tốt nên thất lễ ngồi xuống trước vậy.”
“Bà cứ tự nhiên.” Anh cũng không để ý. "Xin lỗi, chúng tôi đến muộn như vậy.”
“Không sao, cậu là nhà khoa học bận rộn mà.” Bà cụ nhìn anh rất tán thưởng, cười nói: “Người nhà họ Châu Sinh đều rất thông minh. Đời trước cũng vậy mà đời sau cũng thế.”
Sau một lúc nói chuyện phiếm, bà cụ liền bắt đầu nghiêm túc quan sát Thời Nghi.
Lúc trước tuy Châu Sinh Thần đã đưa số đo nhưng không bằng gặp được người thật, quần áo dù sao cũng phải hợp với người, không chỉ số đo mà thậm chí cả dung mạo, khí chất. Đã may y phục cả đời, nhưng thực sự khó gặp được người có dung mạo và thân hình tuyệt vời như Thời Nghi nên đương nhiên bà rất thích. Không chỉ là bà cụ mà mấy đứa cháu cũng giống như nhìn thấy đồ quý, vẻ mặt nhìn Thời Nghi hệt như đang nhìn bảo bối vậy.
Đo đạc lại một lần nữa, do cùng là phái nữ nên Thời Nghi và cô gái kia thân thiết hơn, cô gái thấp giọng nói chuyện với cô về những chi tiết nhỏ nhặt của y phục, thậm chí nói rất hứng khởi, lấy đủ loại vải vóc rồi đưa ra ý kiến bình luận cho từng loại.
“Thời Nghi, chân cô dài thật.” Cô gái cảm khái. “Tôi nhớ mình có một cô em họ thi vào trường múa, yêu cầu chân nhất định phải dài hơn mức tiêu chuẩn mười bốn centimet, về cơ bản thì cô đã vượt qua mức đó gần hai centimet.”
Cô cười.
Từ đầu tới cuối ngoại trừ bà cụ chân đi lại không tiện ra thì không có ai ngồi xuống.
Xem ra họ đều rất kính trọng Châu Sinh Thần.
Cả buổi anh chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, cực kỳ kiên nhẫn, chỉ nói chuyện với bà cụ mấy câu, thỉnh thoảng nêu ra ý kiến của mình khi mấy nhà thiết kế trẻ tuổi hỏi han. Lúc ra về thì cũng mất hai tiếng.
Nơi này cách Trấn Giang không xa, Thời Nghi tưởng rằng tối nay mình sẽ ở Trấn Giang một đêm, nhưng không ngờ Châu Sinh Thần lại kiên trì đưa cô về Thượng Hải, đợi đến khi thấy đèn nhà cô bật sáng anh mới ngồi vào xe.
Nếu không phải là thời điểm đặc biệt thì anh cũng không muốn lặn lội đường xa đưa cô về như vậy.
Anh đột nhiên nói: “Tôi hi vọng cô ấy luôn bình an vô sự.”
Chú Lâm gật đầu: “Cậu chủ yên tâm, người nhà Châu Sinh hiện nay đều đang yên lặng chờ ngày đính hôn. Trước đó cô Thời Nghi sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, bằng không tất cả mọi người sẽ nghi ngờ Châu Sinh Hành, ông ta không làm chuyện hạ sách như vậy đâu.”
Châu Sinh Hành đã nắm quyền hai mươi mấy năm, tâm tư kín đáo, toan tính sâu xa.
Ông ta quả thực sẽ không làm như vậy.
Châu Sinh Thần đợi phòng tắm cô tối hẳn, sau đó phòng ngủ sáng đèn, anh nhìn đồng hồ theo thói quen.
Lần này là ba mươi tám phút. Vì thế… hai mươi lăm đến ba mươi tám phút, có lẽ dao động trong khoảng này.
Chú Lâm tiếp tục nói: “Quy định của dòng họ Châu Sinh rất nghiêm ngặt, không ai có gan dám vi phạm. Cậu chủ yên tâm, Châu Sinh Hành không dám không nhượng quyền đâu.”
Anh đặt tay lên mép cửa sổ xe, nói: “Đi thôi.”
Trong xe không bật đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Rất yên tĩnh.
Chú Lâm lái xe trên đường, hỏi tiếp: “Tại sao đột nhiên cậu chủ lại muốn thay đổi thời cuộc, thu hút đầu tư chuyển đổi kinh tế Giang Nam?” Châu Sinh Thần vì mệt nên nói khá chậm: “Năm đến mười năm sau, Trung Quốc sẽ không còn là khu vực có giá nhân công rẻ nhất thế giới nữa, những nhà xưởng chế tạo trong nước sẽ tiếp tục đóng cửa, made in China sẽ biến thành made in Cambodia, made in Laos. Số lượng người thất nghiệp khổng lồ sẽ trở thành một trở ngại cực kỳ lớn, nhất định phải đi trước một bước.”
Chú Lâm trầm ngâm.
Cậu chủ có suy nghĩ thật không giống người thường.
Kể từ lúc cậu bắt đầu bước chân vào đại học năm mười bốn tuổi đã có những tính toán lâu dài. Đầu tư trước vào thị trường sớm năm đến mười năm cần phải có một nguồn lực kinh tế và quan hệ rất lớn. Người hiện nay thay mặt Châu Sinh Thần lộ diện chỉ là người ngoài dòng họ và một số phụ tá, để có mục tiêu dài hạn như vậy phải cần sự giúp đỡ trực tiếp, nhưng nếu xúc tiến chắc chắn sẽ vi phạm gia quy không cho phép tham gia các hoạt động kinh doanh của dòng họ Châu Sinh.
Nếu không có người chú Châu Sinh Hành này có lẽ mọi thứ đã đơn giản hơn.
Thời Nghi vốn tưởng rằng anh sẽ như trước kia, ban ngày quay về Trấn Giang, đêm khuya mới đến, không ngờ sáng sớm ngày hôm sau, lúc cô vừa từ phòng tập của khách sạn gần chung cư trở về, Châu Sinh Thần đã đứng dưới lầu đợi. Cô hơi kinh ngạc, anh nói: “Anh đến đón em đi ăn sáng.”
Bỗng nhiên cô cảm thấy cảnh tượng này cực giống với những đôi nam nữ xuất hiện ở dưới lầu ký túc xá, bên cạnh canteen trường hồi đi học.
Đáng tiếc là cô đã ăn sáng rồi.
Nhưng anh vẫn đang đói.
Thời Nghi hỏi thử anh có muốn lên nhà không, cô làm cho anh chút đồ ăn sáng? Châu Sinh Thần không từ chối, sau khi cô đưa anh lên nhà mới phát hiện ra trong tủ lạnh chỉ có sữa và chút hoa quả. Trên tủ bếp có ngũ cốc hình sao, đành đổ ra bát cho sữa vào, cắt một đĩa hoa quả rồi mang cho anh.
Anh ngồi bên bàn, cúi đầu nhìn ngôi sao đáng yêu trong sữa, hơi ngây người.
“Em không biết anh có quen ăn cái này không?” Thời Nghi hơi xấu hổ, khẽ lè lưỡi. “Cũng ngon lắm đấy.”
“Quen.” Anh bật cười.
Cô sợ anh ăn không đủ nên còn cố ý đem hộp ngũ cốc ra.
Châu Sinh Thần liếc nhìn hướng dẫn sử dụng bên trên: Đồ ăn dành cho trẻ từ sáu đến mười hai tuổi.
Anh cười, cúi đầu xúc một thìa cho vào miệng.
Cô kiên nhẫn ở bên cạnh.
Thời Nghi nhìn kĩ thấy lông mày của anh hơi nhíu lại, mang theo sự mệt mỏi nhàn nhạt, sắc mặt cũng tái nhợt. Cô không kìm được, đưa tay muốn chạm vào trán Châu Sinh Thần, anh phát hiện ra, hơi ngước mắt lên nhìn cô.
Sự im lặng ngắn ngủi.
Cô không biết nên rút tay về hay là thản nhiên thử nhiệt độ trán anh tiếp.
Lúc cô đang lưỡng lự khó xử thì Châu Sinh Thần tiến đến gần, áp trán mình lên tay cô.
Cô chạm vào trán anh. Quả nhiên đang nóng.
“Sốt nhẹ.” Anh nói.
Cô “vâng” một tiếng.
Họ nắm tay đều là ở nơi đông người.
Giờ phút này trong phòng ăn yên tĩnh sáng sủa, cô bỗng nhiên chạm vào làn da anh, bàn tay khẽ run rẩy. May mà rút về rất nhanh nên anh không phát hiện ra: “Là do sốt vẫn không hạ hay anh lại bị nhiễm lạnh?”
“Vân không hạ.” Anh buông thìa xuống.
Cô trầm ngâm mấy giây.
Anh buồn cười nhìn cô: “Lại muốn pha thuốc cho anh à?”
“Bây giờ không có tác dụng nữa rồi.” Cô tiếc nuối nhìn anh. “Đó là lá tía tô, sắc nước uống có thể chống lạnh. Nhưng bây giờ đã không phải sốt đơn giản, lần trước lẽ ra phải để anh uống xong rồi ngủ ở đây một giấc cho toát mồ hôi, như vậy sẽ khỏi rất nhanh.” Thời Nghi nói xong, bỗng tự thấy lời lẽ của mình cực kỳ mờ ám, tuy sắp đính hôn nhưng mối quan hệ giữa cô và anh dường như chỉ mới hơn bạn bè một chút.
Nếu ngủ lại…
Châu Sinh Thần như không phát hiện ra sự khác thường, vẫn tiếp tục ăn hoa quả, động tác chậm rãi: “Ngủ một đêm? Chắc không có đủ thời gian.”
“Thế bây giờ thì sao?” Bỗng nhiên cô hỏi.
“Bây giờ?”
“Vâng.” Cô nói: “Anh mới ăn xong, tầm hai mươi phút nữa em đưa anh uống một số thuốc hạ sốt rồi ngủ một giấc ở phòng cho khách, cơn sốt thế nào cũng hạ.” Cô nhìn anh vô cùng nghiêm túc.
Châu Sinh Thần hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Cũng được, khoảng mấy tháng rồi anh chưa ngủ ngon giấc lần nào.”
Thời Nghi đề nghị vì thực sự lo lắng cho anh, vì vậy cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng dọn dẹp phòng cho khách, vừa đổi chăn đệm sạch vừa nói chuyện câu được câu chăng. Đến khi anh uống thuốc xong, nằm lên giường thì cô liền ra khỏi phòng, dọn dẹp bữa sáng.
Cô chậm rãi rửa bát đĩa trong làn nước mát lạnh, trước mắt dường như vẫn là hình dáng anh. Khuôn mặt sáng sủa, không có gì nổi bật, duy có sống mũi rất thẳng. Anh nằm trên giường vô cùng yên tĩnh, tựa như vừa nhắm mắt liền đi vào mộng đẹp. Thản nhiên như vậy, thậm chí cô có thể cảm nhận được sự tin tưởng hoàn toàn của anh.
Vừa cất xong bát đĩa cô lại nhớ anh uống thuốc xong chắc chắn sẽ ra mồ hôi.
Ngủ dậy thì làm sao đây?
Lẽ nào phải mặc quần áo bẩn?
Suy nghĩ của cô vừa loé lên đã nghe thấy có người khẽ gõ cửa. Là chú Lâm, ông không nói quá nhiều, chỉ bảo đưa quần áo sạch cho cậu chủ. Thời Nghi yên tâm, càng cảm thán sự cẩn thận của anh, bất cứ chuyện gì cũng chuẩn bị ổn thoả, làm việc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Cô để quần áo vào rổ mây sạch, đẩy cửa phòng đặt vào trong đó.
Thiết kế của căn hộ này cực kỳ tiện lợi. Cho dù phòng ngủ chính hay phòng dành cho khách đều có nhà tắm và toilet riêng.
Cô nghĩ không cần mình nhắc nhở, Châu Sinh Thần ngủ dậy cũng nhất định sẽ đi tắm.
Do Châu Sinh Thần ngủ ở đây nên cả buổi sáng trái tim cô cứ lâng lâng bay bổng, mãi vẫn chưa rơi xuống, Thời Nghi mở đĩa ngồi xem phim một mình. Công việc của cô bận rộn, không thể giống như mẹ cô mỗi ngày đều đúng giờ ngồi trước tivi đợi xem phim bộ được, chỉ có lúc nghỉ ngơi, tìm một số phim thấy thích, xem từ đầu đến cuối, đỡ phải thấp thỏm mong chờ gì.
Ánh nắng quá gắt nên cô kéo rèm lại, khiến cho căn phòng tối hơn một chút. Sợ làm ồn anh nghỉ ngơi cô bèn đeo tai nghe, chăm chú nhìn vào phụ đề, xem đến mê mẩn.
Xem hết tập này đến tập khác, hoàn toàn quên luôn thời gian.
Bỗng sofa bên cạnh lún xuống, cô quay đầu lại thì thấy Châu Sinh Thần đã ngồi đó. Tóc vẫn còn ướt, hiển nhiên đã tắm xong sau khi ngủ dậy. Quần dài màu lam nhạt, áo sơ mi trắng, sạch sẽ đến mức giống như một cậu sinh viên chưa ra trường.
“Sao anh đã dậy rồi?” Thời Nghi tháo tai nghe xuống.
“Anh không quen ngủ lâu.” Châu Sinh Thần nhìn hình ảnh không có tiếng động trong tivi. “Em vẫn luôn xem phim à?”
Cô gật đầu, kiểm tra nhiệt độ trên trán anh.
May mà hạ sốt rồi.
“Anh không có bác sĩ gia đình à? Sao bị sốt rồi mà không uống thuốc?”
“Có, tuy nhiên dạng sốt nhẹ này bình thường anh sẽ khỏi rất nhanh.”
Cô “ồ” một tiếng, tai nghe treo trên cổ, nhìn mái tóc vẫn ướt của anh: “Nếu anh không vội đi thì ngồi lại một lát.”
“Không có việc gấp, một tuần này anh đều có thời gian bên em.” Anh thả lỏng người dựa vào sofa. “Trước đây đã rất bận rồi, sau khi đính hôn có thể còn bận hơn.”
Cô “vâng” một tiếng rồi nhìn anh.
“Em có gì muốn nói sao?” Anh mỉm cười, giọng nói mệt mỏi nhưng dịu dàng.
“Không có chuyện quan trọng,” Cô cũng nghiêng người dựa vào sofa, mặt đối mặt với anh. “Chỉ là bỗng nhiên tò mò tại sao anh lại làm nghiên cứu khoa học, thực sự là do tuỳ ý chọn sao?”
“Anh muốn làm một số chuyện có ích cho người khác.” Anh nghiêm túc suy nghĩ trả lời câu hỏi của Thời Nghi. “Mà làm nghiên cứu khoa học giúp đỡ được nhiều người hơn.”
Cô “ừm” một tiếng.
“Người như vậy trong gia đình anh không nhiều nhưng vẫn có. Ví dụ như em gái anh.” Anh nói: “Con bé vừa sinh ra tim bẩm sinh đã không cung cấp đủ máu, cơ thể không khoẻ mạnh, nhưng vẫn học y, cũng vì muốn cứu người.”
Giọng nói khi anh nhắc đến em gái có cảm giác rất ấm áp.
Lúc cô xem hay đọc gì đó ở nhà luôn có thói quen đeo kính. Lúc này cô cũng đeo kính khi ngồi trước mặt Châu Sinh Thần.
Mắt hai người cách một lớp kính mỏng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau.
Cô dựa vào sofa chậm rãi nói chuyện phiếm cùng anh. Chỉ như vậy thôi cũng đã cảm thấy thoải mái rồi.
Từ đây có thể nhìn thấy bức tường thuỷ tinh giữa phòng khách và phòng ăn. Trên tấm kính hiện lên bóng của Châu Sinh Thần và cô.
Đường nét rõ ràng nhưng khuôn mặt lại mơ hồ.
Cô nhớ tới lần gặp đầu tiên của kiếp trước. Cô ở trên lầu, vịn vào tường thành, cố hết sức mới có thể mượn được ánh bình minh nhìn anh phía đằng xa, khuôn mặt cũng mơ hồ như vậy, chỉ thấy được bóng dáng. Lúc đó bên cạnh có người nói, Thập Nhất, người ấy sẽ là thầy của em. Cô khẽ gật đầu, lúc trước khi lén lút đến gặp, cô đã biết được tên anh: Châu Sinh Thần. Nghe rất nho nhã, giống như đọc rất nhiều thi thư vậy.
Nhưng đến lúc gặp lại hoàn toàn khác.
Người cô từng nghĩ là một tiên sinh tay cầm sách. Nhưng người cô thấy lại là Tiểu Nam Thần Vương tư thế hào hùng.
Ngày hôm đó.
Tam quân đã hội tụ từ lúc tảng sáng.
Anh đứng trên đài cao quan sát đại quân, vung tay lên, bảy mươi vạn tướng sĩ đồng loạt quỳ xuống trước anh. Đây thực sự là Châu Sinh Thần năm giữ ba quân.
Cô mới sáu, bảy tuổi không thể hiểu những điều này, chỉ là bị những điều đã thấy làm cho kinh sợ. Đôi tay bám chặt lấy tường thành, tim đập liên hồi.
Anh và cô của trước kia bị ngăn cách bởi danh phận thầy trò cũng vì cô đã sớm có hôn ước từ trong bụng mẹ. Từ năm bảy tuổi đến năm mười bảy tuổi, cầm kì thi hoạ, đối nhân xử thế, thậm chí mỗi cuốn sách, mỗi câu thơ đều do anh dạy. Từ vô tri đến khắc sâu trong xương tuỷ.
Tâm đầu ý hợp.
Tâm trí si mê.
Cô dùng mười năm mới có thể hiểu được tám chữ này.
“Mệt à?” Bỗng nhiên Châu Sinh Thần hỏi.
Thời Nghi lắc đầu: “Em nghĩ đến một số chuyện,” Cô sợ anh truy hỏi nên nhanh chóng nói: “Chuyện công việc.”
Cô biết thời gian này anh rảnh rỗi, liền cố ý nói đêm qua mình làm việc quá khuya nên hơi mệt. Hai người ở trong nhà cả ngày, để giết thời gian, anh một mực chọn chơi cờ vây. Ngón tay anh đặt cờ vô cùng đẹp, cũng vô cùng quen thuộc.
Thời Nghi mượn cớ nghĩ nước cờ lặng lẽ ngắm dáng vẻ anh.
Cô nghĩ anh đã phát hiện ra, chỉ có điều vẫn mặc cô làm vậy mà thôi.
Anh đưa cô tới nhà của họ.
Sân viện không lớn lắm, còn có một lầu nhỏ ba tầng, màu sắc trang trí rất dịu, không gian khiến cho người ta cảm thấy vô cùng yên tĩnh. Cô bước vào liền bất giác hạ giọng nói chuyện. Bỗng cô nghĩ nếu như không phải mình mà là một cô gái khác làm vợ chưa cưới, liệu anh có cảm thấy thiếu hài hoà không? Một cảm giác thiếu hài hoà về thời đại.
Nhưng với riêng cô, mọi thứ đều hoàn hảo. Đã sửa bởi Tiểu Mập Mạp lúc 08.04.2015, 01:18. Gửi thanks Hân Đồng↓ Re: [Hiện đại] Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo 30.03.2015, 00:04
Truyện rất hay và độc đáo ạ^^ hóng chap mới..Thanks ss Gửi thanks Tiểu Mập Mạp↓ Re: [Hiện đại] Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo 30.03.2015, 21:42
Chương 5: Khúc hát xưa (3)
Là người sắp đính hôn với anh, cô đương nhiên phải tham gia tất cả mọi chuyện. Châu Sinh Thần không hề cho rằng mình là người quyết định, thậm chí đến bản in thiệp mời cũng phải tự tay đưa cô, hỏi xem có muốn đổi phông chữ hay không. Lúc hai người nói những chuyện này cũng là lúc anh tạm dừng cuộc nói chuyện với người giúp việc.
Trên mặt bàn màu nâu đậm bày bản in mẫu, mỗi bản in còn có một trang giấy Tuyên Thành dài.
Là anh cho người khắc tên của cô in lên giấy, cô cũng nhận ra mỗi kiểu chữ trong này, thậm chí là mỗi câu chuyện ẩn sau. Cô hỏi anh: “Thông thường anh thích dùng kiểu chữ nào?”
“Lớp người già tôn sùng phong cách của thời Đường, thích lối viết đoan chính của thể chữ Khải, cụ thể là lối viết của thư pháp gia nào thì phải xem sở thích cá nhân.”
Cô gật đầu, bốn thư pháp gia viết theo lối chữ Khải chỉ có Triệu Mạnh Phủ là người đời Nguyên. Cô đương nhiên bỏ cái tên này đi, sau đó viết ra ba tên còn lại một cách chính xác đặt trước mặt hai người.
Trong đáy mắt Châu Sinh Thần hiện lên sự kinh ngạc không hề che giấu. Anh không ngờ Thời Nghi có thể biết đến chính xác như vậy.
“Em rất thích bút tích của Nhân Chân Khanh, nhưng ông ấy chết oan, có lẽ sẽ không may mắn lắm.” Cô hơi mê tín. “Lối viết của Liễu Công Quyền quá nghiêm túc, có hợp với thiệp mời đính hôn không?” Cô khẽ lẩm bẩm, hơi do dự, cũng cảm thấy mình hơi khắt khe. Kiểu chữ của thiệp mời hà tất phải cẩn thận như vậy.
Châu Sinh Thần cũng không để ý, rút ra mảnh giấy không bị cô phủ quyết. “Khí khái mạnh mẽ nhưng cũng không mất đi nét phóng khoáng, chữ của Âu Dương Tuân rất được.”
Nói xong liền gọi người tới đem tờ giấy Tuyên Thành này đi.
Anh giơ tay xem đồng hồ, nói với cô tiếp theo đã sắp xếp nhiều cuộc hẹn mà anh không nên có mặt.
Ban đầu cô còn hơi thấy kỳ lạ, nhưng sau khi thấy bóng anh biến mất trong thư phòng liền phát hiện ra ngoài cửa có một khuôn mặt quen quen đang tươi cười, là cô gái lấy số đo cho cô tối hôm đó.
Thời Nghi chợt hiểu ra thế nào là “anh không nên có mặt”.
Buổi tối hôm đó chọn vải và lấy số đo trong biệt thự cổ, lúc ấy chỉ có bốn bà cháu và một người bưng trà nước. Cô chỉ cảm thấy nơi đó ngoại trừ việc nhà cao cửa rộng ra thì cũng không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, lúc nhìn thấy cô gái đó bước vào, sau lưng là mười mấy phụ nữ trung niên ăn mặc cầy kỳ mới cảm thấy từ “thế gia” mà Châu Sinh Thần từng nói có nghĩa như thế nào.
Những phụ nữ trung niên đó, người thì cầm màn che y phục màu mận chín, người thì ôm hộp gỗ dài.
Cô nhìn qua, không thể đoán nổi trong hộp đó chứa thứ gì.
Sau khi cô gái chào hỏi cô bèn ra hiệu mở hộp, không lâu sau có ngay một giá treo quần áo màu mận chín.
Hoá ra là đến đưa quần áo, ngay cả giá treo quần áo cũng đem tới.
Cô bừng tỉnh.
Cô gái nhìn thấy vẻ mặt cô cũng cảm thấy làm như vậy thật phiền phức: “Bà nói phàm là chuyện của cậu cả nhà Châu Sinh thì đều phải làm đầy đủ như vậy.” Cô gái nhìn sự kinh ngạc của cô, không khỏi thở dài: “Bất đắc dĩ thôi, ai bảo người chị Thời Nghi lấy là Châu Sinh, mỗi đời chỉ có một Châu Sinh duy nhất.”
Có người đẩy tấm vải che ra treo mấy bộ váy dài lên.
Thời Nghi thấy vậy thốt lên: “Đẹp quá.”
“Chị thích không? Thích thật chứ?” Cô gái mỉm cười: “Bây giờ chỉ là đính hôn thôi, sức khoẻ của bà ngoại em không tốt vì thế y phục đều là do ba anh em em làm. Nếu như là hôn lễ thì bà ngoại nhất định tự mình ra tay, như thế không chỉ là đẹp thôi đâu.” Cô gái nói đầy tự hào.
Thời Nghi cảm ơn rất chân thành.
Có người treo rèm che lên.
Thời Nghi cùng cô gái mặc thử từng bộ lễ phục, cuối cùng nhớ ra cô vẫn chưa hỏi tên của cô gái.
“Em là Vương Mạn.” Vương Mạn chăm chú nhìn y phục trên người cô, chu môi ý bảo cô soi gương. “Chẳng trách bà ngoại từng nói, cậu cả đối với chị tốt đến mức không thể tốt hơn. Chị là cô gái duy nhất của nhà họ không cần mặc sườn xám nơi đông người.”
“Nhất định phải mặc sườn xám sao?” Cô cảm thấy khó hiểu.
Nhưng suy nghĩ lại thì lần đầu gặp mẹ anh, sau đó đến Kim Sơn tự ăn cơm gặp em họ và chị dâu anh, hình như họ đều mặc sườn xám. Cho dù là chất liệu gì, kiểu dáng gì thì cũng không thoát khỏi những ràng buộc của sườn xám kiểu cũ.
“Em chỉ nghe bà ngoại nói trong dòng dõi trâm anh thế phiệt quy củ rất nhiều, vì thế may y phục cho người nhà họ cũng rất khó.”
Vương Mạn nhìn tay áo của lễ phục, dường như đang nghĩ muốn cắt đi những thứ trang trí rườm rà này.
Người đẹp không cần quá nhiều trang sức, đơn giản nhất mới là lựa chọn tối ưu.
Cuối cùng Thời Nghi cũng chọn một bộ lễ phục kín đáo với ống tay áo dài gần hết cánh tay.
Điểm mấu chốt là kiểu lễ phục này cực kỳ giống sườn xám…
Vương Mạn nhìn ra ý cô, mỉm cười sai người kéo bình phong đi. Lúc Châu Sinh Thần tới xem thì điện thoại của cô đang đổ chuông. Thời Nghi cầm điện thoại trên bàn đi tới bên tường kính nghe điện thoại, sau khi kết thúc cuộc gọi, cô nghe thấy giọng đàn ông đang khẽ ho một tiếng.
Thời Nghi quay đầu lại, có một đôi nam nữ đang đứng ở cửa.
Gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Điều này cũng không kỳ lạ, sau khi chính thức nhận lời Châu Sinh Thần, những người cô gặp luôn luôn là xa lạ. Điều khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên, đó là vẻ mặt Vương Mạn cũng ngẩn ra trong thoáng chốc, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông. Thời Nghi nhìn theo cô ấy, người đàn ông này mặc quần màu nhạt, áo sơ mi caro màu xanh và vest đen.
Do ưu thế dáng người cao ráo nên đã áp chế sự thiếu trang trọng của màu xanh trên chiếc áo.
Ngược lại trông vô cùng phong lưu.
Người đàn ông trẻ khẽ gật đầu với Vương Mạn, ánh mắt hướng về Thời Nghi: “Tôi đoán quý cô xinh đẹp khiến người ta giật mình này là vợ chưa cưới của anh tôi đúng không?”
Thời Nghi hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu đáp: “Xin chào, tôi là Thời Nghi.”
“Chào chị.” Người đàn ông đi tới đưa tay ra, lúc cô định bắt tay chào hỏi thì anh ta đã ôm cô rất nhiệt tình. “Em là Châu Văn Xuyên, Châu Sinh Thần là anh trai em.”
Người đàn ông này nói tiếng Trung không thạo.
Hoàn toàn không giống Châu Sinh Thần.
Tuy nhiên Thời Nghi vẫn nhận ra, anh ta có đôi mắt hơi xếch lên giống mẹ.
Hoá ra đây là một trong hai anh em sinh đôi mà anh đã nói. Châu Văn Xuyên.
Lúc hai người tách ra Châu Văn Xuyên mới vẫy tay với cô gái đi cùng mình, giới thiệu với cô: “Đây là vợ em. Đồng Giai Nhân.”
Đồng Giai Nhân đi về phía cô, trái ngược với sự nhiệt tình của Châu Văn Xuyên, cô ấy chỉ đơn giản bắt tay với Thời Nghi.
Biểu hiện hơi lạnh nhạt, thậm chí còn có vẻ thù địch.
Thời Nghi cũng không hiểu tại sao bầu không khí trong phòng lại kỳ lạ như vậy.
Lúc cô đang do dự xem bản thân dùng thân phận gì để tiếp đón họ thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra, dường như Châu Sinh Thần cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài. Đàn ông trong phòng dù đứng dù ngồi đều mặc áo vest màu đen, nghiêm túc giống như đang đàm phán chuyện sinh tử vậy. Châu Sinh Thần đi ra ngoài rồi sai người đóng cửa lại.
Anh không mặc áo khoác, cổ áo sơ mi không cài cúc đầu tiên, tay phải vẫn cầm kính của mình. Anh hơi ngước lên nhìn mấy người trong thư phòng, ánh mắt rất tự nhiên dừng trên người Thời Nghi: “Rất đẹp.”
Thời Nghi mỉm cười chưa kịp nói gì thì Vương Mạn đã thở phào: “Đẹp là tốt rồi.”
Dường như cô ấy không muốn ở lại lâu, nhanh chóng sai người trong nhà thu dọn đồ đạc. Lúc từ biệt bỗng nhiên Châu Sinh Thần lại mở lời mời Vương Mạn ở lại cùng ăn tối: “Cô và Văn Xuyên quen nhau từ nhỏ, chắc nhiều năm không gặp rồi đúng không?” Vương Mạn nhìn Châu Văn Xuyên: “Vâng, tầm ba, bốn năm.”
“Thế à?” Châu Văn Xuyên suy nghĩ: “Chắc cũng tầm ấy.”
Dùng bữa xong mấy người ngồi trong đình viện nói chuyện phiếm, Thời Nghi lại bất ngờ nghe được Đồng Giai Nhân và Châu Sinh Thần từng là bạn học cùng trường. Tuổi tác hai người không hơn nhau nhiều, nhưng khi cô ấy vào trường thì anh đã có học vị Tiến sĩ rồi.
“Căn cứ vào tiêu chuẩn thi trắc nghiệm IQ của ‘Stanford – Binet’ thì ông anh của em đạt tiêu chuẩn thiên tài 190 điểm.” Châu Văn Xuyên cười, bắt chéo chân. “Mười hai tuổi đã nhận được lời mời đào tạo chuyên sâu, mười bốn tuổi vào đại học, mười chín tuổi đạt được học vị Tiến sĩ cho công trình hoá học.”
Vương Mạn khẽ cười: “Anh khoe khoang anh trai mà em ù cả tai rồi.”
Châu Văn Xuyên lắc đầu cười.
Vương Mạn tiếp tục nói: “Trong kỉ lục Guinness người thông minh nhất thế giới không phải cậu cả. Người ta hai tuổi đã biết bốn thứ tiếng, bốn tuổi đã dự thính chương trình đại học, mười lăm tuổi đã nhận học vị Tiến sĩ vật lý.”
Châu Văn Xuyên hơi nhướng mày: “Cô nhóc này, từ trước đến nay em đều chống đối anh.”
Thời Nghi bật cười.
Nhưng nhân vật trung tâm của câu chuyện đang ngồi cạnh cô lại không hề tập trung. Thời Nghi liếc nhìn, đoán rằng anh đang nghĩ đến hạng mục nghiên cứu nào đó ở Tây An, hay là đang suy nghĩ chuyện trong nhà? Dường như chỉ cần thế thôi cũng đã thấy rất thú vị. Anh yên lặng như vậy ở bên cạnh cô, cô có thể thỉnh thoảng quan sát, suy đoán tâm trạng của anh.
Thời Nghi quay lại mạch suy nghĩ nhưng bất ngờ nhìn thấy Đồng Giai Nhân khéo léo dịch chuyển ánh mắt.
Cô ấy cả buổi chỉ nhìn chỗ Thời Nghi và Châu Sinh Thần ngồi.
Không biết là nhìn cô hay nhìn anh.
Hai người tranh luận IQ kia đã chuyển câu chuyện sang châm cứu, Vương Mạn đang nói chuyện cô từ London trở về, từ bỏ thói quen ăn uống đầy chất béo bên đó nhưng chẳng ngờ lại còn béo lên: “Em ở nhà mỗi ngày đều tập thể dực nhịp điệu đến nửa đêm, sáng sớm lại tập yoga, cũng không ăn nhiều món chính nữa nhưng chẳng có hiệu quả.”
Con gái nói đến việc giảm cân luôn như vậy.
Cho dù bạn có phải là con cháu thế gia hay không, có đôi tay may vá thần sầu đến thế nào thì đều buồn phiền vì chuyện đó.
Châu Văn Xuyên chỉ cười: “Cẩn thận bà ngoại bị em nhảy làm cho thành bệnh tim đấy.” Anh ta nhìn vợ. “Giai Nhân, anh nhớ em đã từng dạy em họ phương pháp châm hương đốt ngải và bấm huyệt?”
Đồng Giai Nhân hơi bần thần, dường như không nghe thấy.
Châu Văn Xuyên khẽ vỗ vỗ tay cô, nửa cười nửa không nói: “Nghĩ cái gì thế?”
“Hả? À không có gì.” Đồng Giai Nhân nghi hoặc nhìn anh ta. “Anh nói gì cơ?”
“Anh nói có phải em có phương pháp châm hương đốt ngải và bấm huyệt gì đó để giảm béo không?”
“Không phải giảm béo mà là tăng cường tiêu hoá.” Đồng Giai Nhân đưa ngón tay đặt giữa bụng, dịch chuyển bị trí tầm ba đốt ngón tay. “Đây là huyệt Quan Nguyên, thường xuyên châm hương đốt ngải và bấm huyệt có thể lợi tiểu, thúc đẩy chức năng thận, làm cho lục phủ ngũ tạng khoẻ mạnh. Thường xuyên tăng cường chức năng tiêu hoá thì cơ thể sẽ không có quá nhiều chất độc và mỡ thừa, cũng sẽ khong bị béo. Nếu nói về công năng thì đây là phương pháp giảm béo lành mạnh nhất.” Đồng Giai Nhân nói chuyện rất hoà khí nhưng lại có cảm giác xa cách.
“Nhớ kĩ chưa?” Châu Văn Xuyên nhìn Vương Mạn.
Vương Mạn có chút không vui, không nói cảm ơn, cũng không trả lời Châu Văn Xuyên.
Trong thoáng chốc không khí trở nên ngượng ngùng.
Thời Nghi đứng ngoài quan sát từ đầu đến cuối, càng cảm thấy quan hệ giữa họ vô cùng khó hiểu.
Cô cười, nói: “Còn nữa, Vương Mạn, cô nhớ kỹ. Châm hương đốt ngải này dễ bị nóng, nhớ sau khi đốt ngải xong thì uống một cốc nước ấm hoặc phối hợp đốt ngải gan bàn chân để dẫn khí nóng xuống dưới.”
Cô chỉ muốn xua tan sự khó xử ngượng ngùng này.
Nhưng ngược lại, Châu Sinh Thần tỏ ra rất hiếu kỳ: “Em cũng hiểu về huyệt vị?”
Cô “vâng” một tiếng: “Chút chút thôi.”
Cô biết rất nhiều nhưng chỉ ở bề nổi. Là do anh từng dạy cho nên cô ghi nhớ, chưa từng quên.
Bao gồm thư pháp và cả châm hương đốt ngải cùng huyệt vị.
Khách khứa lần lượt ra về, cô và anh vẫn ngồi trong biệt thự. Mấy người họp cùng với anh lúc chiều mang tập giấy tờ tới cho Châu Sinh Thần xem qua. Thời Nghi hiểu ý, nhìn ra chỗ khác, ngắm cá chép gấm nhiều màu trong hồ.
Bỗng có một con cá chép gấm màu vàng nhảy lên khỏi mặt nước, bộp một tiếng lại rơi xuống.
Tiếng nước trong trẻo khiến buổi đêm càng thêm dễ chịu.
Châu Sinh thần cầm bút ký vào góc phải của trang giấy, sau khi mấy người đàn ông rời đi, anh khẽ day day mi tâm rồi đeo kính vào.
Lúc này mới nghiêng đầu nhìn cô.
Đường nét khuôn mặt Thời Nghi rất đẹp, đôi mắt như phản chiếu ánh trăng. Do tránh công chuyện của anh nên cô chăm chú nhìn ra hồ nước và hòn giả sơn bên hồ. Châu Sinh Thần bỗng nhớ đến một câu nói dùng để miêu tả người đẹp.
Người đẹp nhất đều quý ở chỗ không biết mình đẹp.
Lúc mới quen anh từng nghi ngờ cô được người ta sắp đặt, dựa vào vẻ ngoài xuất chúng mà tiếp cận anh. Giờ đây, anh đã thực sự thừa nhận cô là một người đơn thuần.
Mục đích vô cùng đơn giản.
Dưới ánh trăng, cô ngắm cá chép gấm còn anh lại ngắm cô.
Rất tự nhiên nhớ tới một câu nói:
Mày liễu cong cong, nhìn quanh ngó quẩn, mắt liếc hồn xiêu, tâm thần mê mẩn.
- Hết chương 5 -
Vị khách mời khẽ vỗ vỗ vào lưng Thời Nghi.
Cô bừng tỉnh: “Cảm ơn. Cảm ơn quý vị.”
Cô nhận lấy cúp ngọc, do đứng ở nơi được chiếu sáng nhất trên sân khấu nên nhìn mỗi người đều chỉ thấy đường nét, cô thấy Châu Sinh Thần khẽ bắt chéo chân, điều chỉnh lại tư thế ngồi.
“Tôi không phải một người giỏi ăn nói,” Thời Nghi rất khiêm tốn, “vì thế tôi chỉ muốn nói cảm ơn. Tôi hi vọng có thể tiếp tục lồng tiếng cho mỗi bộ phim điện ảnh, phim truyền hình, phim phóng sự, những bộ phim được mua bản quyền của các bạn.”
Cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức mọi người đều tưởng cô vẫn chưa nói xong.
Vì vậy tất cả vẫn yên lặng chờ đợi.
Thời Nghi im lặng một lát, không thể không mỉm cười rồi nói cảm ơn lần nữa.
Sau đó hơi nâng cúp hình tháp trong tay lên. Váy dài màu lam chấm đất vốn là cảnh xuân vô hạn, cô lại kiên quyết chọn kiểu dáng cổ điển che đi cánh tay, cả người chỉ có một món trang sức chính là sợi dây chuyền phỉ thuý mà hôm gặp mặt mẹ Châu Sinh Thần tặng, nó xanh đến mức dường như có nước nhỏ xuống từ đó.
Cô không mỉm cười, thậm chí còn gấp gáp muốn rời đi.
Tất cả mọi người bây giờ mới ý thức được cô đã nói xong.
Tiếng vỗ tay vang lên, cô nhấc tà váy rời khỏi sân khấu, đi xuống từ nơi ánh sáng rực rỡ nhất. Sau lưng đã có nghệ sĩ khác lên sân khấu, biểu diễn trong làn khói mờ ảo.
Dưới sân khấu trong bóng tối Thời Nghi lén lút đi tới bên anh.
Châu Sinh Thần thấy cô đi giày cao gót, anh khẽ nắm lấy tay cô, dẫn cô tới ngồi bên cạnh mình.
“Sao anh lại ở đây?” Cô vừa an vị liền ghé tai hỏi anh.
Anh hơi trầm ngâm, cũng cảm thấy vị trí của mình quá nổi bật: “Anh chỉ nói với họ muốn cho em một sự bất ngờ, muốn ngồi ở nơi có thể nhìn rõ em, đây là sự sắp xếp của chú Lâm.”
Cô khẽ cười: “Anh biết chỗ anh ngồi là chỗ nào không?”
“Đại khái đoán ra rồi.” Vẻ mặt của anh có phần bối rối.
“Vậy… bây giờ chúng ta đi chứ?”
“Em không đợi đến kết thúc sao?”
“Không cần đâu.” Cô lắc đầu. “Em thế nào cũng được.”
Anh là người ngoài ngành, ở nơi ồn ào như thế này cô cũng khó chịu thay anh.
Châu Sinh Thần nghiêng đầu nhìn cô.
Cô nghi hoặc nhìn anh.
“Hôm nay mẹ anh hỏi, tại sao muốn đính hôn với em.”
Cô “vâng” một tiếng.
“Anh nói em rất phù hợp với anh.”
Do nơi này ồn ào nên hai người đều gần như ghé sát thì thầm vào tai nhau mới có thể nghe rõ được đối phương nói gì.
Lúc anh nói câu này bên tai, Thời Nghi thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp nhàn nhạt. Tai cô hơi nóng, dần dần mặt cũng đỏ lên. Cô không ngồi im được nữa, tay khẽ động đậy.
Từ lúc mới ngồi xuống, anh vẫn luôn nắm tay cô.
Cô cử động, Châu Sinh Thần đương biết, anh vẫn mỉm cười, đứng lên im lặng dắt cô đi về phía cửa bên. Vị trí quá bắt mắt cộng với người đẹp Thời Nghi đáng kinh ngạc nhất đêm nay cũng đủ thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. Thời Nghi cảm thấy rất nhiều người đang nhìn về phía mình, cô nhìn anh, ngược lại Châu Sinh Thần vẫn thoải mái như thường.
Hai người rời khỏi đại sảnh, đằng sau vẫn còn tiếng xì xào bàn luận.
Nhất là những người ngồi ở hàng ghế đầu tiên đều không ngờ tới, vị khách thần bí kia đến chỉ vì một diễn viên lồng tiếng. Tuy nhiên nghĩ kĩ thì với phẩm giá và diện mạo của Thời Nghi, việc này cũng không quá bất ngờ. Có người khẽ hỏi: “Một trong bốn giọng nữ nổi danh của đại lục không ngờ lại xinh đẹp đến thế, quản lý của cô ấy là ai?”
“Mỹ Lâm của Đông Thị.” Người thứ hai cười. “Tôi cũng chẳng dám tin trong tay cô ấy lại có con át chủ bài đến như vậy, tới hôm nay còn chưa nâng đỡ lên cũng không biết là đợi đến lúc nào nữa.”
“Đợi cái gì?” Người nọ lắc đầu. “Cô đúng là không biết nhìn hàng, sợi dây chuyền phỉ thuý cô ấy đeo tối này cũng đủ quay một bộ phim Hoàng Kim Giáp rồi đấy. Tôi đoán là do cô ấy không muốn xuất hiện mà thôi.”
Người kia líu lưỡi: “Chẳng trách quản lý hạng nhất như Mỹ Lâm cũng có thể nhẫn nhịn không nâng cô ấy lên.”
Thời Nghi không hề biết sự xuất hiện đột ngột của Châu Sinh Thần khiến mình trở thành đề tài nóng hổi trong bữa tiệc chúc mừng.
Có người lén tiết lộ người ngồi ở vị trí đó họ Châu.
Đi sâu hơn nữa thì không ai hiểu rõ thân thế của anh.
Lúc họ đi ra cũng chưa đến chín giờ.
Khi xe từ gara ra ngoài có thể thấy rất nhiều người đợi trước cửa nhà hát. Đèn đuốc sáng trưng, xe qua người lại.
Chú Lâm hỏi có cần đi thử lễ phục không, Châu Sinh Thần đáp được.
“Thử lễ phục?” Thời Nghi lấy làm lạ.
Anh có số đo chi tiết của cô, đã gửi đến đủ loại lễ phục, thậm chí còn rất phù hợp với phong cách của cô, cổ điển kín đáo. Nhiều như vậy có khi đủ cho mười lần đính hôn ấy chứ, chẳng lẽ vẫn còn thử tiếp?
“Tối nay em mặc bộ váy này, anh cảm thấy rất đẹp.” Châu Sinh Thần thản nhiên. “Vì thế hẹn trước người may bộ lễ phục này, muốn đặt thêm vài bộ mới.”
“Bộ này không được sao?”
“Rất được.” Anh cười. “Chỉ có điều muốn lúc đính hôn em sẽ mặc đồ mới.”
Cô bừng tỉnh.
Mãi đến khi xe ra khỏi Thượng Hải cô mới bắt đầu suy đoán, có phải anh muốn đưa mình về Trấn Giang không. May thay cô nhận ra đường về Trấn Giang không phải hướng đó, mà là đi đến một trấn nhỏ không biết tên.
Nơi đây không hề giống thành phố lớn, đến đêm rồi mà đèn đuốc vẫn sáng choang, ở đây mỗi nhà chỉ mở một ngọn đèn.
Thời Nghi mặc lễ phục, khoác áo vest của Châu Sinh Thần, xuống xe đi vài bước thì tới trước một căn biệt thự nhỏ. Nhìn có vẻ là hộ gia đình chứ không phải là mặt tiền cửa hàng may mặc. Cô nghi ngờ nhìn xung quanh, lúc này Châu Sinh Thần mới lên tiếng giải thích: “Người nhà này mười mấy đời đều làm nghề may, đến thế hệ trẻ bây giờ vẫn duy trì.”
Thời Nghi nghĩ ngợi: “Đừng nói với em ở đây có nhà thiết kế quốc tế bí ẩn nào đó nhé?”
“Cái này thì không.” Anh cười: “Gia sản nhà họ không tầm thường, không cần phải may quần áo cho người khác nữa, chỉ có điều di huấn tổ tiên để lại là không để mất đi nghề gia truyền, nên thế hệ sau thường đi khắp nơi học hỏi rồi về kế thừa sản nghiệp.”
“Vì thế có sự kết hợp giữa phong cách Trung Quốc truyền thống và Châu Âu hiện đại.”
Thời Nghi cúi đầu nhìn lễ phục của mình. “Chẳng trách tất cả quần áo anh đưa đến đều rất đặc biệt, cũng cực kỳ tinh tế, không giống lễ phục bình thường.”
Chú Lâm gõ cửa, không lâu sau có người ra mở.
Họ thấy chú Lâm bèn cung kính chào, nhưng lại không biết Châu Sinh Thần.
Hai người đi theo vào trong sân, bên trong trông cũng không lớn lắm. Đá xanh điêu khắc trên nền đất, cửa đá được chạm khắc tinh xảo, tầng lâu không cao ẩn hiện trong rừng cây. May mà từ lâu đã dùng đèn đường phục cổ thay thế đèn lồng, nếu không Thời Nghi sẽ hoài nghi sắp có cô gái áo đỏ truyền thống bất ngờ bước ra.
Thời Nghi khẽ nói: “Biệt thự như thế này giống nhà cổ Giang Nam.”
Châu Sinh Thần nói: “Ý em là nhà tổ của anh không giống?”
Thời Nghi lắc đầu: “Nhà anh rộng quá, em cũng không đếm rõ được có mấy khu.”
Anh gật đầu: “Nghe có vẻ giống nhà giàu mới nổi?”
Cô lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Không phải là nhà giàu mới nổi, giống như nơi quay phim ma của Hồng Kông ấy.”
Anh lắc đầu cười: “Nơi ấy cũng không thường xuyên có người ở, chỉ có lúc tế tổ mọi người mới về.”
“Bình thường có người trông nom không?”
“Mỗi đời đều có, thường là quản gia già nhất tới dưỡng lão.” Anh nói. “Nửa là trông coi, nửa là an dưỡng.” Trong lúc hai người nói chuyện thì một người phụ nữ trung tuổi bước ra đón, vén tấm màn thêu lên: “Ngài Lâm, ngài ngồi đây trước, để tôi đi gọi bà chủ.” Chú Lâm gật đầu: “Nói với bà chủ hôm nay chủ nhân của tôi tới, muốn tự tay chọn kiểu dáng y phục.”
Bà “vâng” một tiếng rồi đi, không lâu sau liền có người đem trà lên.
Thời Nghi và Châu Sinh Thần vừa mới bưng tách trà còn chưa kịp uống đã thấy có hai người đàn ông và hai người phụ nữ đi tới, ngoài một bà cụ già ra thì ba người kia còn khá trẻ.
Hai người đàn ông, một mặc áo dài, một mặc âu phục, người không biết còn tưởng đã đến phim trường nào đó. Cô gái thì mặc áo phông và váy dài, ôm một tập tranh, cũng coi như có vẻ ngoài bình thường.
Có lẽ chỉ ở đây mới nhìn thấy quần áo cả Trung Quốc cả Châu Âu được vận dụng như thế này.
Thời Nghi ngẩn ra, ánh mắt của người đàn ông mặc áo dài lướt qua rồi rơi trên người Thời Nghi: “Tôi đoán vị này chắc là cô Thời Nghi.” Cô gái cười rộ lên: “Phí lời mà, chỉ có cô đây là phụ nữ thì đương nhiên đúng rồi. À, anh ba này, bộ cô ấy mặc là do anh hai làm, lần này anh hai thắng rồi.”
“Ba cái đứa này…” Bà cụ cười khoát tay, “phải tôn trọng khách.”
Bà cụ đi tới thấy chú Lâm đứng một bên liền đoán ra thân phận của Châu Sinh Thần, mỉm cười gật đầu: “Cậu cả, già này đã từng gặp lúc cậu bốn tuổi. Nhiều năm qua may cho cậu không ít y phục nhưng vẫn chưa gặp lại, không ngờ hôm nay cậu lại đưa cô dâu tới.”
Châu Sinh Thần đang muốn đứng dậy thì bà cụ đã ngồi xuống trước: “Già này ấy à, chân không tốt nên thất lễ ngồi xuống trước vậy.”
“Bà cứ tự nhiên.” Anh cũng không để ý. "Xin lỗi, chúng tôi đến muộn như vậy.”
“Không sao, cậu là nhà khoa học bận rộn mà.” Bà cụ nhìn anh rất tán thưởng, cười nói: “Người nhà họ Châu Sinh đều rất thông minh. Đời trước cũng vậy mà đời sau cũng thế.”
Sau một lúc nói chuyện phiếm, bà cụ liền bắt đầu nghiêm túc quan sát Thời Nghi.
Lúc trước tuy Châu Sinh Thần đã đưa số đo nhưng không bằng gặp được người thật, quần áo dù sao cũng phải hợp với người, không chỉ số đo mà thậm chí cả dung mạo, khí chất. Đã may y phục cả đời, nhưng thực sự khó gặp được người có dung mạo và thân hình tuyệt vời như Thời Nghi nên đương nhiên bà rất thích. Không chỉ là bà cụ mà mấy đứa cháu cũng giống như nhìn thấy đồ quý, vẻ mặt nhìn Thời Nghi hệt như đang nhìn bảo bối vậy.
Đo đạc lại một lần nữa, do cùng là phái nữ nên Thời Nghi và cô gái kia thân thiết hơn, cô gái thấp giọng nói chuyện với cô về những chi tiết nhỏ nhặt của y phục, thậm chí nói rất hứng khởi, lấy đủ loại vải vóc rồi đưa ra ý kiến bình luận cho từng loại.
“Thời Nghi, chân cô dài thật.” Cô gái cảm khái. “Tôi nhớ mình có một cô em họ thi vào trường múa, yêu cầu chân nhất định phải dài hơn mức tiêu chuẩn mười bốn centimet, về cơ bản thì cô đã vượt qua mức đó gần hai centimet.”
Cô cười.
Từ đầu tới cuối ngoại trừ bà cụ chân đi lại không tiện ra thì không có ai ngồi xuống.
Xem ra họ đều rất kính trọng Châu Sinh Thần.
Cả buổi anh chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, cực kỳ kiên nhẫn, chỉ nói chuyện với bà cụ mấy câu, thỉnh thoảng nêu ra ý kiến của mình khi mấy nhà thiết kế trẻ tuổi hỏi han. Lúc ra về thì cũng mất hai tiếng.
Nơi này cách Trấn Giang không xa, Thời Nghi tưởng rằng tối nay mình sẽ ở Trấn Giang một đêm, nhưng không ngờ Châu Sinh Thần lại kiên trì đưa cô về Thượng Hải, đợi đến khi thấy đèn nhà cô bật sáng anh mới ngồi vào xe.
Nếu không phải là thời điểm đặc biệt thì anh cũng không muốn lặn lội đường xa đưa cô về như vậy.
Anh đột nhiên nói: “Tôi hi vọng cô ấy luôn bình an vô sự.”
Chú Lâm gật đầu: “Cậu chủ yên tâm, người nhà Châu Sinh hiện nay đều đang yên lặng chờ ngày đính hôn. Trước đó cô Thời Nghi sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, bằng không tất cả mọi người sẽ nghi ngờ Châu Sinh Hành, ông ta không làm chuyện hạ sách như vậy đâu.”
Châu Sinh Hành đã nắm quyền hai mươi mấy năm, tâm tư kín đáo, toan tính sâu xa.
Ông ta quả thực sẽ không làm như vậy.
Châu Sinh Thần đợi phòng tắm cô tối hẳn, sau đó phòng ngủ sáng đèn, anh nhìn đồng hồ theo thói quen.
Lần này là ba mươi tám phút. Vì thế… hai mươi lăm đến ba mươi tám phút, có lẽ dao động trong khoảng này.
Chú Lâm tiếp tục nói: “Quy định của dòng họ Châu Sinh rất nghiêm ngặt, không ai có gan dám vi phạm. Cậu chủ yên tâm, Châu Sinh Hành không dám không nhượng quyền đâu.”
Anh đặt tay lên mép cửa sổ xe, nói: “Đi thôi.”
Trong xe không bật đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Rất yên tĩnh.
Chú Lâm lái xe trên đường, hỏi tiếp: “Tại sao đột nhiên cậu chủ lại muốn thay đổi thời cuộc, thu hút đầu tư chuyển đổi kinh tế Giang Nam?” Châu Sinh Thần vì mệt nên nói khá chậm: “Năm đến mười năm sau, Trung Quốc sẽ không còn là khu vực có giá nhân công rẻ nhất thế giới nữa, những nhà xưởng chế tạo trong nước sẽ tiếp tục đóng cửa, made in China sẽ biến thành made in Cambodia, made in Laos. Số lượng người thất nghiệp khổng lồ sẽ trở thành một trở ngại cực kỳ lớn, nhất định phải đi trước một bước.”
Chú Lâm trầm ngâm.
Cậu chủ có suy nghĩ thật không giống người thường.
Kể từ lúc cậu bắt đầu bước chân vào đại học năm mười bốn tuổi đã có những tính toán lâu dài. Đầu tư trước vào thị trường sớm năm đến mười năm cần phải có một nguồn lực kinh tế và quan hệ rất lớn. Người hiện nay thay mặt Châu Sinh Thần lộ diện chỉ là người ngoài dòng họ và một số phụ tá, để có mục tiêu dài hạn như vậy phải cần sự giúp đỡ trực tiếp, nhưng nếu xúc tiến chắc chắn sẽ vi phạm gia quy không cho phép tham gia các hoạt động kinh doanh của dòng họ Châu Sinh.
Nếu không có người chú Châu Sinh Hành này có lẽ mọi thứ đã đơn giản hơn.
Thời Nghi vốn tưởng rằng anh sẽ như trước kia, ban ngày quay về Trấn Giang, đêm khuya mới đến, không ngờ sáng sớm ngày hôm sau, lúc cô vừa từ phòng tập của khách sạn gần chung cư trở về, Châu Sinh Thần đã đứng dưới lầu đợi. Cô hơi kinh ngạc, anh nói: “Anh đến đón em đi ăn sáng.”
Bỗng nhiên cô cảm thấy cảnh tượng này cực giống với những đôi nam nữ xuất hiện ở dưới lầu ký túc xá, bên cạnh canteen trường hồi đi học.
Đáng tiếc là cô đã ăn sáng rồi.
Nhưng anh vẫn đang đói.
Thời Nghi hỏi thử anh có muốn lên nhà không, cô làm cho anh chút đồ ăn sáng? Châu Sinh Thần không từ chối, sau khi cô đưa anh lên nhà mới phát hiện ra trong tủ lạnh chỉ có sữa và chút hoa quả. Trên tủ bếp có ngũ cốc hình sao, đành đổ ra bát cho sữa vào, cắt một đĩa hoa quả rồi mang cho anh.
Anh ngồi bên bàn, cúi đầu nhìn ngôi sao đáng yêu trong sữa, hơi ngây người.
“Em không biết anh có quen ăn cái này không?” Thời Nghi hơi xấu hổ, khẽ lè lưỡi. “Cũng ngon lắm đấy.”
“Quen.” Anh bật cười.
Cô sợ anh ăn không đủ nên còn cố ý đem hộp ngũ cốc ra.
Châu Sinh Thần liếc nhìn hướng dẫn sử dụng bên trên: Đồ ăn dành cho trẻ từ sáu đến mười hai tuổi.
Anh cười, cúi đầu xúc một thìa cho vào miệng.
Cô kiên nhẫn ở bên cạnh.
Thời Nghi nhìn kĩ thấy lông mày của anh hơi nhíu lại, mang theo sự mệt mỏi nhàn nhạt, sắc mặt cũng tái nhợt. Cô không kìm được, đưa tay muốn chạm vào trán Châu Sinh Thần, anh phát hiện ra, hơi ngước mắt lên nhìn cô.
Sự im lặng ngắn ngủi.
Cô không biết nên rút tay về hay là thản nhiên thử nhiệt độ trán anh tiếp.
Lúc cô đang lưỡng lự khó xử thì Châu Sinh Thần tiến đến gần, áp trán mình lên tay cô.
Cô chạm vào trán anh. Quả nhiên đang nóng.
“Sốt nhẹ.” Anh nói.
Cô “vâng” một tiếng.
Họ nắm tay đều là ở nơi đông người.
Giờ phút này trong phòng ăn yên tĩnh sáng sủa, cô bỗng nhiên chạm vào làn da anh, bàn tay khẽ run rẩy. May mà rút về rất nhanh nên anh không phát hiện ra: “Là do sốt vẫn không hạ hay anh lại bị nhiễm lạnh?”
“Vân không hạ.” Anh buông thìa xuống.
Cô trầm ngâm mấy giây.
Anh buồn cười nhìn cô: “Lại muốn pha thuốc cho anh à?”
“Bây giờ không có tác dụng nữa rồi.” Cô tiếc nuối nhìn anh. “Đó là lá tía tô, sắc nước uống có thể chống lạnh. Nhưng bây giờ đã không phải sốt đơn giản, lần trước lẽ ra phải để anh uống xong rồi ngủ ở đây một giấc cho toát mồ hôi, như vậy sẽ khỏi rất nhanh.” Thời Nghi nói xong, bỗng tự thấy lời lẽ của mình cực kỳ mờ ám, tuy sắp đính hôn nhưng mối quan hệ giữa cô và anh dường như chỉ mới hơn bạn bè một chút.
Nếu ngủ lại…
Châu Sinh Thần như không phát hiện ra sự khác thường, vẫn tiếp tục ăn hoa quả, động tác chậm rãi: “Ngủ một đêm? Chắc không có đủ thời gian.”
“Thế bây giờ thì sao?” Bỗng nhiên cô hỏi.
“Bây giờ?”
“Vâng.” Cô nói: “Anh mới ăn xong, tầm hai mươi phút nữa em đưa anh uống một số thuốc hạ sốt rồi ngủ một giấc ở phòng cho khách, cơn sốt thế nào cũng hạ.” Cô nhìn anh vô cùng nghiêm túc.
Châu Sinh Thần hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Cũng được, khoảng mấy tháng rồi anh chưa ngủ ngon giấc lần nào.”
Thời Nghi đề nghị vì thực sự lo lắng cho anh, vì vậy cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng dọn dẹp phòng cho khách, vừa đổi chăn đệm sạch vừa nói chuyện câu được câu chăng. Đến khi anh uống thuốc xong, nằm lên giường thì cô liền ra khỏi phòng, dọn dẹp bữa sáng.
Cô chậm rãi rửa bát đĩa trong làn nước mát lạnh, trước mắt dường như vẫn là hình dáng anh. Khuôn mặt sáng sủa, không có gì nổi bật, duy có sống mũi rất thẳng. Anh nằm trên giường vô cùng yên tĩnh, tựa như vừa nhắm mắt liền đi vào mộng đẹp. Thản nhiên như vậy, thậm chí cô có thể cảm nhận được sự tin tưởng hoàn toàn của anh.
Vừa cất xong bát đĩa cô lại nhớ anh uống thuốc xong chắc chắn sẽ ra mồ hôi.
Ngủ dậy thì làm sao đây?
Lẽ nào phải mặc quần áo bẩn?
Suy nghĩ của cô vừa loé lên đã nghe thấy có người khẽ gõ cửa. Là chú Lâm, ông không nói quá nhiều, chỉ bảo đưa quần áo sạch cho cậu chủ. Thời Nghi yên tâm, càng cảm thán sự cẩn thận của anh, bất cứ chuyện gì cũng chuẩn bị ổn thoả, làm việc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Cô để quần áo vào rổ mây sạch, đẩy cửa phòng đặt vào trong đó.
Thiết kế của căn hộ này cực kỳ tiện lợi. Cho dù phòng ngủ chính hay phòng dành cho khách đều có nhà tắm và toilet riêng.
Cô nghĩ không cần mình nhắc nhở, Châu Sinh Thần ngủ dậy cũng nhất định sẽ đi tắm.
Do Châu Sinh Thần ngủ ở đây nên cả buổi sáng trái tim cô cứ lâng lâng bay bổng, mãi vẫn chưa rơi xuống, Thời Nghi mở đĩa ngồi xem phim một mình. Công việc của cô bận rộn, không thể giống như mẹ cô mỗi ngày đều đúng giờ ngồi trước tivi đợi xem phim bộ được, chỉ có lúc nghỉ ngơi, tìm một số phim thấy thích, xem từ đầu đến cuối, đỡ phải thấp thỏm mong chờ gì.
Ánh nắng quá gắt nên cô kéo rèm lại, khiến cho căn phòng tối hơn một chút. Sợ làm ồn anh nghỉ ngơi cô bèn đeo tai nghe, chăm chú nhìn vào phụ đề, xem đến mê mẩn.
Xem hết tập này đến tập khác, hoàn toàn quên luôn thời gian.
Bỗng sofa bên cạnh lún xuống, cô quay đầu lại thì thấy Châu Sinh Thần đã ngồi đó. Tóc vẫn còn ướt, hiển nhiên đã tắm xong sau khi ngủ dậy. Quần dài màu lam nhạt, áo sơ mi trắng, sạch sẽ đến mức giống như một cậu sinh viên chưa ra trường.
“Sao anh đã dậy rồi?” Thời Nghi tháo tai nghe xuống.
“Anh không quen ngủ lâu.” Châu Sinh Thần nhìn hình ảnh không có tiếng động trong tivi. “Em vẫn luôn xem phim à?”
Cô gật đầu, kiểm tra nhiệt độ trên trán anh.
May mà hạ sốt rồi.
“Anh không có bác sĩ gia đình à? Sao bị sốt rồi mà không uống thuốc?”
“Có, tuy nhiên dạng sốt nhẹ này bình thường anh sẽ khỏi rất nhanh.”
Cô “ồ” một tiếng, tai nghe treo trên cổ, nhìn mái tóc vẫn ướt của anh: “Nếu anh không vội đi thì ngồi lại một lát.”
“Không có việc gấp, một tuần này anh đều có thời gian bên em.” Anh thả lỏng người dựa vào sofa. “Trước đây đã rất bận rồi, sau khi đính hôn có thể còn bận hơn.”
Cô “vâng” một tiếng rồi nhìn anh.
“Em có gì muốn nói sao?” Anh mỉm cười, giọng nói mệt mỏi nhưng dịu dàng.
“Không có chuyện quan trọng,” Cô cũng nghiêng người dựa vào sofa, mặt đối mặt với anh. “Chỉ là bỗng nhiên tò mò tại sao anh lại làm nghiên cứu khoa học, thực sự là do tuỳ ý chọn sao?”
“Anh muốn làm một số chuyện có ích cho người khác.” Anh nghiêm túc suy nghĩ trả lời câu hỏi của Thời Nghi. “Mà làm nghiên cứu khoa học giúp đỡ được nhiều người hơn.”
Cô “ừm” một tiếng.
“Người như vậy trong gia đình anh không nhiều nhưng vẫn có. Ví dụ như em gái anh.” Anh nói: “Con bé vừa sinh ra tim bẩm sinh đã không cung cấp đủ máu, cơ thể không khoẻ mạnh, nhưng vẫn học y, cũng vì muốn cứu người.”
Giọng nói khi anh nhắc đến em gái có cảm giác rất ấm áp.
Lúc cô xem hay đọc gì đó ở nhà luôn có thói quen đeo kính. Lúc này cô cũng đeo kính khi ngồi trước mặt Châu Sinh Thần.
Mắt hai người cách một lớp kính mỏng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau.
Cô dựa vào sofa chậm rãi nói chuyện phiếm cùng anh. Chỉ như vậy thôi cũng đã cảm thấy thoải mái rồi.
Từ đây có thể nhìn thấy bức tường thuỷ tinh giữa phòng khách và phòng ăn. Trên tấm kính hiện lên bóng của Châu Sinh Thần và cô.
Đường nét rõ ràng nhưng khuôn mặt lại mơ hồ.
Cô nhớ tới lần gặp đầu tiên của kiếp trước. Cô ở trên lầu, vịn vào tường thành, cố hết sức mới có thể mượn được ánh bình minh nhìn anh phía đằng xa, khuôn mặt cũng mơ hồ như vậy, chỉ thấy được bóng dáng. Lúc đó bên cạnh có người nói, Thập Nhất, người ấy sẽ là thầy của em. Cô khẽ gật đầu, lúc trước khi lén lút đến gặp, cô đã biết được tên anh: Châu Sinh Thần. Nghe rất nho nhã, giống như đọc rất nhiều thi thư vậy.
Nhưng đến lúc gặp lại hoàn toàn khác.
Người cô từng nghĩ là một tiên sinh tay cầm sách. Nhưng người cô thấy lại là Tiểu Nam Thần Vương tư thế hào hùng.
Ngày hôm đó.
Tam quân đã hội tụ từ lúc tảng sáng.
Anh đứng trên đài cao quan sát đại quân, vung tay lên, bảy mươi vạn tướng sĩ đồng loạt quỳ xuống trước anh. Đây thực sự là Châu Sinh Thần năm giữ ba quân.
Cô mới sáu, bảy tuổi không thể hiểu những điều này, chỉ là bị những điều đã thấy làm cho kinh sợ. Đôi tay bám chặt lấy tường thành, tim đập liên hồi.
Anh và cô của trước kia bị ngăn cách bởi danh phận thầy trò cũng vì cô đã sớm có hôn ước từ trong bụng mẹ. Từ năm bảy tuổi đến năm mười bảy tuổi, cầm kì thi hoạ, đối nhân xử thế, thậm chí mỗi cuốn sách, mỗi câu thơ đều do anh dạy. Từ vô tri đến khắc sâu trong xương tuỷ.
Tâm đầu ý hợp.
Tâm trí si mê.
Cô dùng mười năm mới có thể hiểu được tám chữ này.
“Mệt à?” Bỗng nhiên Châu Sinh Thần hỏi.
Thời Nghi lắc đầu: “Em nghĩ đến một số chuyện,” Cô sợ anh truy hỏi nên nhanh chóng nói: “Chuyện công việc.”
Cô biết thời gian này anh rảnh rỗi, liền cố ý nói đêm qua mình làm việc quá khuya nên hơi mệt. Hai người ở trong nhà cả ngày, để giết thời gian, anh một mực chọn chơi cờ vây. Ngón tay anh đặt cờ vô cùng đẹp, cũng vô cùng quen thuộc.
Thời Nghi mượn cớ nghĩ nước cờ lặng lẽ ngắm dáng vẻ anh.
Cô nghĩ anh đã phát hiện ra, chỉ có điều vẫn mặc cô làm vậy mà thôi.
Anh đưa cô tới nhà của họ.
Sân viện không lớn lắm, còn có một lầu nhỏ ba tầng, màu sắc trang trí rất dịu, không gian khiến cho người ta cảm thấy vô cùng yên tĩnh. Cô bước vào liền bất giác hạ giọng nói chuyện. Bỗng cô nghĩ nếu như không phải mình mà là một cô gái khác làm vợ chưa cưới, liệu anh có cảm thấy thiếu hài hoà không? Một cảm giác thiếu hài hoà về thời đại.
Nhưng với riêng cô, mọi thứ đều hoàn hảo. Đã sửa bởi Tiểu Mập Mạp lúc 08.04.2015, 01:18. Gửi thanks Hân Đồng↓ Re: [Hiện đại] Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo 30.03.2015, 00:04
Truyện rất hay và độc đáo ạ^^ hóng chap mới..Thanks ss Gửi thanks Tiểu Mập Mạp↓ Re: [Hiện đại] Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo 30.03.2015, 21:42
Chương 5: Khúc hát xưa (3)
Là người sắp đính hôn với anh, cô đương nhiên phải tham gia tất cả mọi chuyện. Châu Sinh Thần không hề cho rằng mình là người quyết định, thậm chí đến bản in thiệp mời cũng phải tự tay đưa cô, hỏi xem có muốn đổi phông chữ hay không. Lúc hai người nói những chuyện này cũng là lúc anh tạm dừng cuộc nói chuyện với người giúp việc.
Trên mặt bàn màu nâu đậm bày bản in mẫu, mỗi bản in còn có một trang giấy Tuyên Thành dài.
Là anh cho người khắc tên của cô in lên giấy, cô cũng nhận ra mỗi kiểu chữ trong này, thậm chí là mỗi câu chuyện ẩn sau. Cô hỏi anh: “Thông thường anh thích dùng kiểu chữ nào?”
“Lớp người già tôn sùng phong cách của thời Đường, thích lối viết đoan chính của thể chữ Khải, cụ thể là lối viết của thư pháp gia nào thì phải xem sở thích cá nhân.”
Cô gật đầu, bốn thư pháp gia viết theo lối chữ Khải chỉ có Triệu Mạnh Phủ là người đời Nguyên. Cô đương nhiên bỏ cái tên này đi, sau đó viết ra ba tên còn lại một cách chính xác đặt trước mặt hai người.
Trong đáy mắt Châu Sinh Thần hiện lên sự kinh ngạc không hề che giấu. Anh không ngờ Thời Nghi có thể biết đến chính xác như vậy.
“Em rất thích bút tích của Nhân Chân Khanh, nhưng ông ấy chết oan, có lẽ sẽ không may mắn lắm.” Cô hơi mê tín. “Lối viết của Liễu Công Quyền quá nghiêm túc, có hợp với thiệp mời đính hôn không?” Cô khẽ lẩm bẩm, hơi do dự, cũng cảm thấy mình hơi khắt khe. Kiểu chữ của thiệp mời hà tất phải cẩn thận như vậy.
Châu Sinh Thần cũng không để ý, rút ra mảnh giấy không bị cô phủ quyết. “Khí khái mạnh mẽ nhưng cũng không mất đi nét phóng khoáng, chữ của Âu Dương Tuân rất được.”
Nói xong liền gọi người tới đem tờ giấy Tuyên Thành này đi.
Anh giơ tay xem đồng hồ, nói với cô tiếp theo đã sắp xếp nhiều cuộc hẹn mà anh không nên có mặt.
Ban đầu cô còn hơi thấy kỳ lạ, nhưng sau khi thấy bóng anh biến mất trong thư phòng liền phát hiện ra ngoài cửa có một khuôn mặt quen quen đang tươi cười, là cô gái lấy số đo cho cô tối hôm đó.
Thời Nghi chợt hiểu ra thế nào là “anh không nên có mặt”.
Buổi tối hôm đó chọn vải và lấy số đo trong biệt thự cổ, lúc ấy chỉ có bốn bà cháu và một người bưng trà nước. Cô chỉ cảm thấy nơi đó ngoại trừ việc nhà cao cửa rộng ra thì cũng không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, lúc nhìn thấy cô gái đó bước vào, sau lưng là mười mấy phụ nữ trung niên ăn mặc cầy kỳ mới cảm thấy từ “thế gia” mà Châu Sinh Thần từng nói có nghĩa như thế nào.
Những phụ nữ trung niên đó, người thì cầm màn che y phục màu mận chín, người thì ôm hộp gỗ dài.
Cô nhìn qua, không thể đoán nổi trong hộp đó chứa thứ gì.
Sau khi cô gái chào hỏi cô bèn ra hiệu mở hộp, không lâu sau có ngay một giá treo quần áo màu mận chín.
Hoá ra là đến đưa quần áo, ngay cả giá treo quần áo cũng đem tới.
Cô bừng tỉnh.
Cô gái nhìn thấy vẻ mặt cô cũng cảm thấy làm như vậy thật phiền phức: “Bà nói phàm là chuyện của cậu cả nhà Châu Sinh thì đều phải làm đầy đủ như vậy.” Cô gái nhìn sự kinh ngạc của cô, không khỏi thở dài: “Bất đắc dĩ thôi, ai bảo người chị Thời Nghi lấy là Châu Sinh, mỗi đời chỉ có một Châu Sinh duy nhất.”
Có người đẩy tấm vải che ra treo mấy bộ váy dài lên.
Thời Nghi thấy vậy thốt lên: “Đẹp quá.”
“Chị thích không? Thích thật chứ?” Cô gái mỉm cười: “Bây giờ chỉ là đính hôn thôi, sức khoẻ của bà ngoại em không tốt vì thế y phục đều là do ba anh em em làm. Nếu như là hôn lễ thì bà ngoại nhất định tự mình ra tay, như thế không chỉ là đẹp thôi đâu.” Cô gái nói đầy tự hào.
Thời Nghi cảm ơn rất chân thành.
Có người treo rèm che lên.
Thời Nghi cùng cô gái mặc thử từng bộ lễ phục, cuối cùng nhớ ra cô vẫn chưa hỏi tên của cô gái.
“Em là Vương Mạn.” Vương Mạn chăm chú nhìn y phục trên người cô, chu môi ý bảo cô soi gương. “Chẳng trách bà ngoại từng nói, cậu cả đối với chị tốt đến mức không thể tốt hơn. Chị là cô gái duy nhất của nhà họ không cần mặc sườn xám nơi đông người.”
“Nhất định phải mặc sườn xám sao?” Cô cảm thấy khó hiểu.
Nhưng suy nghĩ lại thì lần đầu gặp mẹ anh, sau đó đến Kim Sơn tự ăn cơm gặp em họ và chị dâu anh, hình như họ đều mặc sườn xám. Cho dù là chất liệu gì, kiểu dáng gì thì cũng không thoát khỏi những ràng buộc của sườn xám kiểu cũ.
“Em chỉ nghe bà ngoại nói trong dòng dõi trâm anh thế phiệt quy củ rất nhiều, vì thế may y phục cho người nhà họ cũng rất khó.”
Vương Mạn nhìn tay áo của lễ phục, dường như đang nghĩ muốn cắt đi những thứ trang trí rườm rà này.
Người đẹp không cần quá nhiều trang sức, đơn giản nhất mới là lựa chọn tối ưu.
Cuối cùng Thời Nghi cũng chọn một bộ lễ phục kín đáo với ống tay áo dài gần hết cánh tay.
Điểm mấu chốt là kiểu lễ phục này cực kỳ giống sườn xám…
Vương Mạn nhìn ra ý cô, mỉm cười sai người kéo bình phong đi. Lúc Châu Sinh Thần tới xem thì điện thoại của cô đang đổ chuông. Thời Nghi cầm điện thoại trên bàn đi tới bên tường kính nghe điện thoại, sau khi kết thúc cuộc gọi, cô nghe thấy giọng đàn ông đang khẽ ho một tiếng.
Thời Nghi quay đầu lại, có một đôi nam nữ đang đứng ở cửa.
Gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Điều này cũng không kỳ lạ, sau khi chính thức nhận lời Châu Sinh Thần, những người cô gặp luôn luôn là xa lạ. Điều khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên, đó là vẻ mặt Vương Mạn cũng ngẩn ra trong thoáng chốc, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông. Thời Nghi nhìn theo cô ấy, người đàn ông này mặc quần màu nhạt, áo sơ mi caro màu xanh và vest đen.
Do ưu thế dáng người cao ráo nên đã áp chế sự thiếu trang trọng của màu xanh trên chiếc áo.
Ngược lại trông vô cùng phong lưu.
Người đàn ông trẻ khẽ gật đầu với Vương Mạn, ánh mắt hướng về Thời Nghi: “Tôi đoán quý cô xinh đẹp khiến người ta giật mình này là vợ chưa cưới của anh tôi đúng không?”
Thời Nghi hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu đáp: “Xin chào, tôi là Thời Nghi.”
“Chào chị.” Người đàn ông đi tới đưa tay ra, lúc cô định bắt tay chào hỏi thì anh ta đã ôm cô rất nhiệt tình. “Em là Châu Văn Xuyên, Châu Sinh Thần là anh trai em.”
Người đàn ông này nói tiếng Trung không thạo.
Hoàn toàn không giống Châu Sinh Thần.
Tuy nhiên Thời Nghi vẫn nhận ra, anh ta có đôi mắt hơi xếch lên giống mẹ.
Hoá ra đây là một trong hai anh em sinh đôi mà anh đã nói. Châu Văn Xuyên.
Lúc hai người tách ra Châu Văn Xuyên mới vẫy tay với cô gái đi cùng mình, giới thiệu với cô: “Đây là vợ em. Đồng Giai Nhân.”
Đồng Giai Nhân đi về phía cô, trái ngược với sự nhiệt tình của Châu Văn Xuyên, cô ấy chỉ đơn giản bắt tay với Thời Nghi.
Biểu hiện hơi lạnh nhạt, thậm chí còn có vẻ thù địch.
Thời Nghi cũng không hiểu tại sao bầu không khí trong phòng lại kỳ lạ như vậy.
Lúc cô đang do dự xem bản thân dùng thân phận gì để tiếp đón họ thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra, dường như Châu Sinh Thần cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài. Đàn ông trong phòng dù đứng dù ngồi đều mặc áo vest màu đen, nghiêm túc giống như đang đàm phán chuyện sinh tử vậy. Châu Sinh Thần đi ra ngoài rồi sai người đóng cửa lại.
Anh không mặc áo khoác, cổ áo sơ mi không cài cúc đầu tiên, tay phải vẫn cầm kính của mình. Anh hơi ngước lên nhìn mấy người trong thư phòng, ánh mắt rất tự nhiên dừng trên người Thời Nghi: “Rất đẹp.”
Thời Nghi mỉm cười chưa kịp nói gì thì Vương Mạn đã thở phào: “Đẹp là tốt rồi.”
Dường như cô ấy không muốn ở lại lâu, nhanh chóng sai người trong nhà thu dọn đồ đạc. Lúc từ biệt bỗng nhiên Châu Sinh Thần lại mở lời mời Vương Mạn ở lại cùng ăn tối: “Cô và Văn Xuyên quen nhau từ nhỏ, chắc nhiều năm không gặp rồi đúng không?” Vương Mạn nhìn Châu Văn Xuyên: “Vâng, tầm ba, bốn năm.”
“Thế à?” Châu Văn Xuyên suy nghĩ: “Chắc cũng tầm ấy.”
Dùng bữa xong mấy người ngồi trong đình viện nói chuyện phiếm, Thời Nghi lại bất ngờ nghe được Đồng Giai Nhân và Châu Sinh Thần từng là bạn học cùng trường. Tuổi tác hai người không hơn nhau nhiều, nhưng khi cô ấy vào trường thì anh đã có học vị Tiến sĩ rồi.
“Căn cứ vào tiêu chuẩn thi trắc nghiệm IQ của ‘Stanford – Binet’ thì ông anh của em đạt tiêu chuẩn thiên tài 190 điểm.” Châu Văn Xuyên cười, bắt chéo chân. “Mười hai tuổi đã nhận được lời mời đào tạo chuyên sâu, mười bốn tuổi vào đại học, mười chín tuổi đạt được học vị Tiến sĩ cho công trình hoá học.”
Vương Mạn khẽ cười: “Anh khoe khoang anh trai mà em ù cả tai rồi.”
Châu Văn Xuyên lắc đầu cười.
Vương Mạn tiếp tục nói: “Trong kỉ lục Guinness người thông minh nhất thế giới không phải cậu cả. Người ta hai tuổi đã biết bốn thứ tiếng, bốn tuổi đã dự thính chương trình đại học, mười lăm tuổi đã nhận học vị Tiến sĩ vật lý.”
Châu Văn Xuyên hơi nhướng mày: “Cô nhóc này, từ trước đến nay em đều chống đối anh.”
Thời Nghi bật cười.
Nhưng nhân vật trung tâm của câu chuyện đang ngồi cạnh cô lại không hề tập trung. Thời Nghi liếc nhìn, đoán rằng anh đang nghĩ đến hạng mục nghiên cứu nào đó ở Tây An, hay là đang suy nghĩ chuyện trong nhà? Dường như chỉ cần thế thôi cũng đã thấy rất thú vị. Anh yên lặng như vậy ở bên cạnh cô, cô có thể thỉnh thoảng quan sát, suy đoán tâm trạng của anh.
Thời Nghi quay lại mạch suy nghĩ nhưng bất ngờ nhìn thấy Đồng Giai Nhân khéo léo dịch chuyển ánh mắt.
Cô ấy cả buổi chỉ nhìn chỗ Thời Nghi và Châu Sinh Thần ngồi.
Không biết là nhìn cô hay nhìn anh.
Hai người tranh luận IQ kia đã chuyển câu chuyện sang châm cứu, Vương Mạn đang nói chuyện cô từ London trở về, từ bỏ thói quen ăn uống đầy chất béo bên đó nhưng chẳng ngờ lại còn béo lên: “Em ở nhà mỗi ngày đều tập thể dực nhịp điệu đến nửa đêm, sáng sớm lại tập yoga, cũng không ăn nhiều món chính nữa nhưng chẳng có hiệu quả.”
Con gái nói đến việc giảm cân luôn như vậy.
Cho dù bạn có phải là con cháu thế gia hay không, có đôi tay may vá thần sầu đến thế nào thì đều buồn phiền vì chuyện đó.
Châu Văn Xuyên chỉ cười: “Cẩn thận bà ngoại bị em nhảy làm cho thành bệnh tim đấy.” Anh ta nhìn vợ. “Giai Nhân, anh nhớ em đã từng dạy em họ phương pháp châm hương đốt ngải và bấm huyệt?”
Đồng Giai Nhân hơi bần thần, dường như không nghe thấy.
Châu Văn Xuyên khẽ vỗ vỗ tay cô, nửa cười nửa không nói: “Nghĩ cái gì thế?”
“Hả? À không có gì.” Đồng Giai Nhân nghi hoặc nhìn anh ta. “Anh nói gì cơ?”
“Anh nói có phải em có phương pháp châm hương đốt ngải và bấm huyệt gì đó để giảm béo không?”
“Không phải giảm béo mà là tăng cường tiêu hoá.” Đồng Giai Nhân đưa ngón tay đặt giữa bụng, dịch chuyển bị trí tầm ba đốt ngón tay. “Đây là huyệt Quan Nguyên, thường xuyên châm hương đốt ngải và bấm huyệt có thể lợi tiểu, thúc đẩy chức năng thận, làm cho lục phủ ngũ tạng khoẻ mạnh. Thường xuyên tăng cường chức năng tiêu hoá thì cơ thể sẽ không có quá nhiều chất độc và mỡ thừa, cũng sẽ khong bị béo. Nếu nói về công năng thì đây là phương pháp giảm béo lành mạnh nhất.” Đồng Giai Nhân nói chuyện rất hoà khí nhưng lại có cảm giác xa cách.
“Nhớ kĩ chưa?” Châu Văn Xuyên nhìn Vương Mạn.
Vương Mạn có chút không vui, không nói cảm ơn, cũng không trả lời Châu Văn Xuyên.
Trong thoáng chốc không khí trở nên ngượng ngùng.
Thời Nghi đứng ngoài quan sát từ đầu đến cuối, càng cảm thấy quan hệ giữa họ vô cùng khó hiểu.
Cô cười, nói: “Còn nữa, Vương Mạn, cô nhớ kỹ. Châm hương đốt ngải này dễ bị nóng, nhớ sau khi đốt ngải xong thì uống một cốc nước ấm hoặc phối hợp đốt ngải gan bàn chân để dẫn khí nóng xuống dưới.”
Cô chỉ muốn xua tan sự khó xử ngượng ngùng này.
Nhưng ngược lại, Châu Sinh Thần tỏ ra rất hiếu kỳ: “Em cũng hiểu về huyệt vị?”
Cô “vâng” một tiếng: “Chút chút thôi.”
Cô biết rất nhiều nhưng chỉ ở bề nổi. Là do anh từng dạy cho nên cô ghi nhớ, chưa từng quên.
Bao gồm thư pháp và cả châm hương đốt ngải cùng huyệt vị.
Khách khứa lần lượt ra về, cô và anh vẫn ngồi trong biệt thự. Mấy người họp cùng với anh lúc chiều mang tập giấy tờ tới cho Châu Sinh Thần xem qua. Thời Nghi hiểu ý, nhìn ra chỗ khác, ngắm cá chép gấm nhiều màu trong hồ.
Bỗng có một con cá chép gấm màu vàng nhảy lên khỏi mặt nước, bộp một tiếng lại rơi xuống.
Tiếng nước trong trẻo khiến buổi đêm càng thêm dễ chịu.
Châu Sinh thần cầm bút ký vào góc phải của trang giấy, sau khi mấy người đàn ông rời đi, anh khẽ day day mi tâm rồi đeo kính vào.
Lúc này mới nghiêng đầu nhìn cô.
Đường nét khuôn mặt Thời Nghi rất đẹp, đôi mắt như phản chiếu ánh trăng. Do tránh công chuyện của anh nên cô chăm chú nhìn ra hồ nước và hòn giả sơn bên hồ. Châu Sinh Thần bỗng nhớ đến một câu nói dùng để miêu tả người đẹp.
Người đẹp nhất đều quý ở chỗ không biết mình đẹp.
Lúc mới quen anh từng nghi ngờ cô được người ta sắp đặt, dựa vào vẻ ngoài xuất chúng mà tiếp cận anh. Giờ đây, anh đã thực sự thừa nhận cô là một người đơn thuần.
Mục đích vô cùng đơn giản.
Dưới ánh trăng, cô ngắm cá chép gấm còn anh lại ngắm cô.
Rất tự nhiên nhớ tới một câu nói:
Mày liễu cong cong, nhìn quanh ngó quẩn, mắt liếc hồn xiêu, tâm thần mê mẩn.
- Hết chương 5 -
Bình luận facebook