Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35-36
Chương 35: Muốn gặp anh
“Em không muốn đi làm, em muốn từ chức, anh từ chức giúp em đi!” Lần trước anh đã nói chuyện từ chức, sớm biết liền nghe anh, cũng sẽ không xảy ra chuyện không chịu nổi như vậy.
Ở đầu điện thoại bên kia, anh rất nghiêm túc nói cho cô, “Đây không phải là Duy Nhất mà anh biết!”
“Anh biết em sao?” Duy Nhất không khỏi tức giận, cô cũng không nhận ra anh.
Anh quả nhiên trầm mặc, trong điện thoại chỉ còn lại hô hấp của lẫn nhau…
Sau đó, ngay cả âm thanh hô hấp của anh cũng không còn, chỉ còn lại tiếng tút tút tút. Duy Nhất nóng nảy, lớn tiếng “Này này này!” với điện thoại.
Trả lời cô vẫn là tiếng tút tút tút…
Cô tức giận vứt điện thoại, đây là tính khí gì! Khi cô muốn nghe giọng nói của anh nhất thì lại là thái độ này!
Gió đêm ngoài cửa sổ thổi qua, chợt vang lên tiếng chuông gió, Duy Nhất đứng bật dậy, vọt tới cửa sổ, bởi vì dùng sức quá mạnh mà bật ngược ghế lại.
Không thể chờ đợi được thu con búp bê nhỏ lên, mở tờ giấy ra, chữ viết như nước chảy mây trôi khiến nước mắt Duy Nhất lại chảy ra:
Duy Nhất, nước mắt có thể chảy với anh, nhưng biểu hiện ra với người ngoài, nhất định phải kiên cường! Dáng vẻ bây giờ chính là em dùng sai lầm của người khác trừng phạt mình, có đáng không? Cô ngốc!
Những lời này có ý gì? Dùng bề ngoài kiên cường với người khác, mà nước mắt để cho anh, vậy anh không phải là người ngoài đó sao? Đó thuộc về cái gì? Nhưng mà, cô cũng không biết hình dáng của anh như thế nào …
Duy Nhất nhìn con búp bê nhỏ trong tay, giọt lệ cô vẽ lên đã bị anh dùng bút đỏ bôi thành vòng tròn lớn, trên mặt con búp bê nhỏ thêm hai hình phấn son buồn cười, khóe môi cũng bị anh vạch ra hơi nhếch lên.
Cô không khỏi phì cười ra tiếng, thật xấu xí!
Ôm búp bê nhỏ vào trong ngực, cô bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt của anh lúc vẽ mặt cho búp bê nhỏ, không hiểu sao, rất muốn nhìn thấy anh. Đột nhiên nghĩ đến anh ở tầng dưới, sao không đi gặp anh một chút chứ? Cô vì ý nghĩ của mình mà hưng phấn, lập tức mở cửa lao xuống tầng dưới.
Đi tới tầng hai, cửa gian phòng quen thuộc, cô hít sâu một hơi, mới lấy dũng khí mở cửa, nhưng mà, cho dù cô gõ thế nào, bên trong cũng không có động tĩnh.
Cô tức giận buồn bực mà đạp lên cửa một cước, “Có gì đặc biệt hơn người! Không thấy thì không thấy! Về sau anh muốn gặp bà đây còn không cho anh thấy!”
“Thiếu phu nhân, cô đang ở đây làm gì đó?” Má Tằng đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô, mang theo nụ cười mập mờ trên mặt.
Duy Nhất che miệng lại, mặt căng ra đỏ bừng, “Không có, không có gì…” Xong rồi, má Tằng sẽ không cho là cô chủ động ôm ấp yêu thương chứ?
“Thiếu gia vừa mới đi ra ngoài, cô cần tìm thiếu gia sao?” Má Tằng hỏi.
“Ai muốn tìm anh ta! Bụng của con đói! Má Tằng, con muốn ăn nhiều đồ!” Duy Nhất chạy đến phòng ăn tầng một hô to, chính cô cũng không ý thức được, trong lúc vô tình, tâm tình không tốt của cô đã biến mất hết gần như không còn!
Ăn no! Ngủ ngon! Ngày mai đi làm! Cô oán hận cắn chân vịt thầm nghĩ.
Má Tằng nhìn cô, cười híp mắt, xem ra thiếu phu nhân muốn gặp mặt thiếu gia, vậy chắc thật sự thích thiếu gia? Có lẽ bà nên tìm một cơ hội…
=======
Chương 36: Không nên làm tổn thương cậu ta
Duy Nhất không biết mình dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể lại đứng trước cửa thang máy công ty một lần nữa. Sau đám người chen chúc, cô ép mình ngẩng đầu ưỡn ngực.
Khi đồng nghiệp liên tiếp quay đầu lại, trong mắt vẫn cười nhạo và bàn luận qua lại, dáng vẻ mập mờ vẫn khiến trái tim Duy Nhất đau nhói thật sâu sắc, không biết bao nhiêu lần cô nói với chính mình: Duy Nhất, phải kiên cường, nước mắt của mình không thể để người khác nhìn thấy!
Vì vậy, bên môi tràn ra nụ cười tự tin nhất, hào phóng vừa đủ mà chào hỏi với một đồng nghiệp nhìn quen mắt, nhớ hình như tên là Mary, “Hi! Mary! Buổi sáng tốt lành!”
Mặt của đối phương cũng đỏ, lúng túng tránh né trả lời cô, “Hi, buổi sáng tốt lành!”
Tiếng bàn luận đột nhiên ngừng lại…
Duy Nhất cười, lần này là cười thật lòng, dừng lời đồn bằng trí tuệ, thì ra tất cả đơn giản như vậy!
“Duy Nhất, tới thang máy bên này!” Một giọng nam rất ôn hòa.
Duy Nhất theo tiếng nói nhìn sang, Tổng giám đốc Doãn Tiêu Trác đang ở thang máy riêng của anh ta đợi cô.
Cô ưu nhã phất tay với Mary, “Vậy tôi qua đó! Có muốn cùng đi?”
“Không! Không! Cảm ơn!” Mary đỏ mặt lắc đầu, không phải không muốn, mà là không dám, không phải ai cũng có thể lên thang máy riêng của tổng giám đốc, cô còn chưa đến mức lỗ mãng như vậy.
“Duy Nhất, về sau cô có thể sử dụng thang máy này!” Ánh mắt của Doãn Tiêu Trác ôn hòa như giọng nói của anh ta.
“Cám ơn tổng giám đốc!” Tiếp tục mỉm cười xinh đẹp.
Cửa thang máy mở ra, Duy Nhất và tổng giám đốc cùng nhau bước vào thang máy, sau lưng hoàn toàn yên lặng như tờ…
“Tại sao?” Duy Nhất vào trong thang máy mới hỏi vấn đề này.
“Hả?” Dường như Doãn Tiêu Trác không hiểu ý của cô.
“Tại sao đối xử với tôi khác với người khác?” Là bởi vì Doãn Tử Nhiên sao? Duy Nhất thật sự hy vọng không xảy ra hiểu lầm thêm nữa.
Doãn Tiêu Trác cười, cười đến thâm thúy mà u buồn, “Không nên làm tổn thương cậu ta.”
“Người nào? Doãn Tử Nhiên” Duy Nhất cho là người tổng giám đốc nói là Tử Nhiên, bọn họ là anh em, không phải sao?
Doãn Tiêu Trác lại lắc đầu, “Lúc nó còn nhỏ, chưa từng trải qua thất bại, làm tiêu tan nhuệ khí của nó cũng không phải chuyện xấu.”
“Cái đó đúng…” Duy Nhất không hiểu.
“Lãnh… Dực.” Anh định nói Lãnh Ngạn, đột nhiên sửa lại.
Đây là người thứ hai nói với cô lời giống vậy…
“Tôi còn chưa từng thấy anh ấy, sao lại tổn thương anh ấy?” Tiếng thang máy vang lên, cuối cùng, Duy Nhất cúi đầu đi ra khỏi thang máy, cảm giác sa sút này, gọi là uể oải sao?
Chưa từng thấy? Doãn Tiêu Trác không hiểu…
Trái tim Duy Nhất bị lời Doãn Tiêu Trác nói quấy rối, nhớ lại rất nhiều cực kỳ nhiều, lời cảnh cáo của Tần Nhiên, hôn nhân kỳ quái, thái độ của Lãnh Dực, cô không phủ nhận, cô bắt đầu có hứng thú với người tên Lãnh Dực này, có ỷ lại…
Đột nhiên cô hơi hoảng sợ, thừa dịp công ty còn chưa chính thức vào giờ làm, gọi điện thoại cho Mỹ Mỹ, “Mỹ Mỹ, tớ hỏi cậu một chuyện, nếu như yêu một người sẽ có biểu hiện như thế nào?”
“Em không muốn đi làm, em muốn từ chức, anh từ chức giúp em đi!” Lần trước anh đã nói chuyện từ chức, sớm biết liền nghe anh, cũng sẽ không xảy ra chuyện không chịu nổi như vậy.
Ở đầu điện thoại bên kia, anh rất nghiêm túc nói cho cô, “Đây không phải là Duy Nhất mà anh biết!”
“Anh biết em sao?” Duy Nhất không khỏi tức giận, cô cũng không nhận ra anh.
Anh quả nhiên trầm mặc, trong điện thoại chỉ còn lại hô hấp của lẫn nhau…
Sau đó, ngay cả âm thanh hô hấp của anh cũng không còn, chỉ còn lại tiếng tút tút tút. Duy Nhất nóng nảy, lớn tiếng “Này này này!” với điện thoại.
Trả lời cô vẫn là tiếng tút tút tút…
Cô tức giận vứt điện thoại, đây là tính khí gì! Khi cô muốn nghe giọng nói của anh nhất thì lại là thái độ này!
Gió đêm ngoài cửa sổ thổi qua, chợt vang lên tiếng chuông gió, Duy Nhất đứng bật dậy, vọt tới cửa sổ, bởi vì dùng sức quá mạnh mà bật ngược ghế lại.
Không thể chờ đợi được thu con búp bê nhỏ lên, mở tờ giấy ra, chữ viết như nước chảy mây trôi khiến nước mắt Duy Nhất lại chảy ra:
Duy Nhất, nước mắt có thể chảy với anh, nhưng biểu hiện ra với người ngoài, nhất định phải kiên cường! Dáng vẻ bây giờ chính là em dùng sai lầm của người khác trừng phạt mình, có đáng không? Cô ngốc!
Những lời này có ý gì? Dùng bề ngoài kiên cường với người khác, mà nước mắt để cho anh, vậy anh không phải là người ngoài đó sao? Đó thuộc về cái gì? Nhưng mà, cô cũng không biết hình dáng của anh như thế nào …
Duy Nhất nhìn con búp bê nhỏ trong tay, giọt lệ cô vẽ lên đã bị anh dùng bút đỏ bôi thành vòng tròn lớn, trên mặt con búp bê nhỏ thêm hai hình phấn son buồn cười, khóe môi cũng bị anh vạch ra hơi nhếch lên.
Cô không khỏi phì cười ra tiếng, thật xấu xí!
Ôm búp bê nhỏ vào trong ngực, cô bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt của anh lúc vẽ mặt cho búp bê nhỏ, không hiểu sao, rất muốn nhìn thấy anh. Đột nhiên nghĩ đến anh ở tầng dưới, sao không đi gặp anh một chút chứ? Cô vì ý nghĩ của mình mà hưng phấn, lập tức mở cửa lao xuống tầng dưới.
Đi tới tầng hai, cửa gian phòng quen thuộc, cô hít sâu một hơi, mới lấy dũng khí mở cửa, nhưng mà, cho dù cô gõ thế nào, bên trong cũng không có động tĩnh.
Cô tức giận buồn bực mà đạp lên cửa một cước, “Có gì đặc biệt hơn người! Không thấy thì không thấy! Về sau anh muốn gặp bà đây còn không cho anh thấy!”
“Thiếu phu nhân, cô đang ở đây làm gì đó?” Má Tằng đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô, mang theo nụ cười mập mờ trên mặt.
Duy Nhất che miệng lại, mặt căng ra đỏ bừng, “Không có, không có gì…” Xong rồi, má Tằng sẽ không cho là cô chủ động ôm ấp yêu thương chứ?
“Thiếu gia vừa mới đi ra ngoài, cô cần tìm thiếu gia sao?” Má Tằng hỏi.
“Ai muốn tìm anh ta! Bụng của con đói! Má Tằng, con muốn ăn nhiều đồ!” Duy Nhất chạy đến phòng ăn tầng một hô to, chính cô cũng không ý thức được, trong lúc vô tình, tâm tình không tốt của cô đã biến mất hết gần như không còn!
Ăn no! Ngủ ngon! Ngày mai đi làm! Cô oán hận cắn chân vịt thầm nghĩ.
Má Tằng nhìn cô, cười híp mắt, xem ra thiếu phu nhân muốn gặp mặt thiếu gia, vậy chắc thật sự thích thiếu gia? Có lẽ bà nên tìm một cơ hội…
=======
Chương 36: Không nên làm tổn thương cậu ta
Duy Nhất không biết mình dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể lại đứng trước cửa thang máy công ty một lần nữa. Sau đám người chen chúc, cô ép mình ngẩng đầu ưỡn ngực.
Khi đồng nghiệp liên tiếp quay đầu lại, trong mắt vẫn cười nhạo và bàn luận qua lại, dáng vẻ mập mờ vẫn khiến trái tim Duy Nhất đau nhói thật sâu sắc, không biết bao nhiêu lần cô nói với chính mình: Duy Nhất, phải kiên cường, nước mắt của mình không thể để người khác nhìn thấy!
Vì vậy, bên môi tràn ra nụ cười tự tin nhất, hào phóng vừa đủ mà chào hỏi với một đồng nghiệp nhìn quen mắt, nhớ hình như tên là Mary, “Hi! Mary! Buổi sáng tốt lành!”
Mặt của đối phương cũng đỏ, lúng túng tránh né trả lời cô, “Hi, buổi sáng tốt lành!”
Tiếng bàn luận đột nhiên ngừng lại…
Duy Nhất cười, lần này là cười thật lòng, dừng lời đồn bằng trí tuệ, thì ra tất cả đơn giản như vậy!
“Duy Nhất, tới thang máy bên này!” Một giọng nam rất ôn hòa.
Duy Nhất theo tiếng nói nhìn sang, Tổng giám đốc Doãn Tiêu Trác đang ở thang máy riêng của anh ta đợi cô.
Cô ưu nhã phất tay với Mary, “Vậy tôi qua đó! Có muốn cùng đi?”
“Không! Không! Cảm ơn!” Mary đỏ mặt lắc đầu, không phải không muốn, mà là không dám, không phải ai cũng có thể lên thang máy riêng của tổng giám đốc, cô còn chưa đến mức lỗ mãng như vậy.
“Duy Nhất, về sau cô có thể sử dụng thang máy này!” Ánh mắt của Doãn Tiêu Trác ôn hòa như giọng nói của anh ta.
“Cám ơn tổng giám đốc!” Tiếp tục mỉm cười xinh đẹp.
Cửa thang máy mở ra, Duy Nhất và tổng giám đốc cùng nhau bước vào thang máy, sau lưng hoàn toàn yên lặng như tờ…
“Tại sao?” Duy Nhất vào trong thang máy mới hỏi vấn đề này.
“Hả?” Dường như Doãn Tiêu Trác không hiểu ý của cô.
“Tại sao đối xử với tôi khác với người khác?” Là bởi vì Doãn Tử Nhiên sao? Duy Nhất thật sự hy vọng không xảy ra hiểu lầm thêm nữa.
Doãn Tiêu Trác cười, cười đến thâm thúy mà u buồn, “Không nên làm tổn thương cậu ta.”
“Người nào? Doãn Tử Nhiên” Duy Nhất cho là người tổng giám đốc nói là Tử Nhiên, bọn họ là anh em, không phải sao?
Doãn Tiêu Trác lại lắc đầu, “Lúc nó còn nhỏ, chưa từng trải qua thất bại, làm tiêu tan nhuệ khí của nó cũng không phải chuyện xấu.”
“Cái đó đúng…” Duy Nhất không hiểu.
“Lãnh… Dực.” Anh định nói Lãnh Ngạn, đột nhiên sửa lại.
Đây là người thứ hai nói với cô lời giống vậy…
“Tôi còn chưa từng thấy anh ấy, sao lại tổn thương anh ấy?” Tiếng thang máy vang lên, cuối cùng, Duy Nhất cúi đầu đi ra khỏi thang máy, cảm giác sa sút này, gọi là uể oải sao?
Chưa từng thấy? Doãn Tiêu Trác không hiểu…
Trái tim Duy Nhất bị lời Doãn Tiêu Trác nói quấy rối, nhớ lại rất nhiều cực kỳ nhiều, lời cảnh cáo của Tần Nhiên, hôn nhân kỳ quái, thái độ của Lãnh Dực, cô không phủ nhận, cô bắt đầu có hứng thú với người tên Lãnh Dực này, có ỷ lại…
Đột nhiên cô hơi hoảng sợ, thừa dịp công ty còn chưa chính thức vào giờ làm, gọi điện thoại cho Mỹ Mỹ, “Mỹ Mỹ, tớ hỏi cậu một chuyện, nếu như yêu một người sẽ có biểu hiện như thế nào?”
Bình luận facebook